#1: Bóng Mưa

Ngày ấy, mưa rơi rả rích trên những ngọn đồi xanh ngắt của vương quốc Luria, trải dài từ bờ sông Arla đến những rừng cây xum xuê phía Bắc, như một bức tranh hùng vĩ mà u buồn, ẩn hiện trong làn mưa xám bạc. Cảnh vật hiện lên vừa sống động vừa ma mị; từng cành lá đẫm nước cúi rạp dưới cơn mưa, mỗi hạt mưa rơi chạm vào mặt đất mềm ẩm tạo thành những làn sóng nhỏ, hòa vào đất trời tựa bản giao hưởng trầm lắng không dứt. Từng ngôi nhà lợp ngói đỏ trong làng xóm xa xa trở nên mờ ảo, nhấp nhô như bóng hình ký ức ẩn hiện giữa làn sương.

Trong góc khuất của lâu đài hoàng gia, một hiệp sĩ đang đứng yên lặng, thân hình rắn rỏi và hiên ngang nổi bật dưới bộ giáp đen tuyền như hòa vào đêm tối. Những giọt mưa lạnh thấm qua lớp giáp kiên cố, rơi tí tách lên nền đá, để lại những vết ẩm sẫm màu dưới chân chàng, như một sự hiện diện mơ hồ mà bền bỉ. Ánh đèn dầu le lói từ các khung cửa sổ trên cao chiếu rọi xuống mặt đất, ánh sáng yếu ớt không làm mất đi nét uy nghiêm của lâu đài nhưng lại như tô thêm vẻ cô quạnh trong lòng người hiệp sĩ.

Ngẩng đầu nhìn về phía ngọn tháp cao nhất nơi cung điện hoàng gia, ánh mắt của chàng dừng lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng thanh thoát của nàng công chúa đứng nơi khung cửa. Lemon đứng đó, mái tóc mềm mại như làn mây lững lờ, tà áo trắng tinh khiết thấm đẫm từng giọt mưa trở nên lung linh dưới ánh đèn đêm, tựa như một giấc mộng vĩnh hằng giữa bầu trời đêm u tối. Đôi mắt nàng, sáng rực nhưng thẳm sâu, giống như ngôi sao duy nhất còn lấp lánh trên bầu trời mây xám, đang âm thầm dõi theo hiệp sĩ của mình. Có lẽ nàng hiểu, dù đêm có thâu dài đến đâu, người hiệp sĩ của nàng vẫn sẽ luôn đứng đó, vững chãi và trung thành như một bóng hình không thể tách rời khỏi nàng.

“Yu...” Giọng nói của Lemon vang lên, như âm điệu của một bản nhạc êm ái lẫn trong tiếng mưa. “Cậu lại đứng đó nữa rồi, dù đêm đã khuya…”

Lời nói của nàng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lo lắng, như làn gió khẽ thoảng qua, tan vào không gian trống trải và thinh lặng của đêm tối. Hiệp sĩ Yu cúi đầu, trong lòng ngập tràn những cảm xúc không thể nói nên lời, như những làn sóng cuộn trào dưới biển sâu mà bề mặt chỉ yên bình lặng lẽ.

“Thưa công chúa, nhiệm vụ của thần là bảo vệ người.” Giọng nói của chàng trầm lắng nhưng vững chắc, hòa vào tiếng mưa rơi, tựa một lời thề nguyện ngàn đời không đổi.

Lemon khẽ mỉm cười, một nụ cười vừa ấm áp vừa xa cách, như tia sáng dịu nhẹ của buổi bình minh dần xua tan màn đêm. “Cậu không cần phải đứng đó mỗi ngày hay đêm, Yu. Nhưng ta biết cậu sẽ không nghe lời ta, cậu thật là đứa trẻ cứng đầu.”

Yu im lặng, chỉ nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt như chứa đựng cả xúc cảm thầm kín mà ngay cả bản thân cũng không rõ. Đối với Yu, công chúa trước mặt không chỉ là chủ nhân, mà còn là tia sáng đầu tiên sưởi ấm trái tim chàng, như một ngọn đuốc soi rọi trong bóng tối.

Năm đó, khi Yu còn là một đứa trẻ lang thang, vô danh giữa chốn đời hỗn loạn. Lemon, nàng công chúa nhỏ bé với dáng vẻ kiên cường, đã không ngần ngại đưa tay cứu chàng khỏi nanh vuốt của tội lỗi và sự tuyệt vọng. Ngày ấy, giữa trận cuồng phong, ánh mắt kiên định của nàng cùng giọng nói ấm áp như thổi bừng lên ngọn lửa trong lòng cậu bé vô gia cư. Chính nàng, với đôi mắt kiên cường và trái tim nhân từ, đã khắc sâu hình bóng vào trái tim Yu, trở thành một lý do sống, một lời thề nguyện không bao giờ phản bội.

Giờ đây, Yu vẫn giữ mãi trong tim hình ảnh của công chúa năm đó. Lời hứa bảo vệ nàng đã hòa vào linh hồn, trở thành mục tiêu duy nhất mà chàng hằng theo đuổi. Và hôm nay, dưới cơn mưa dày đặc của Luria, khi từng hạt mưa chạm vào đất trời và từng cơn gió thoảng qua mảnh đất chàng luôn thủ hộ, Yu biết rằng chàng sẽ mãi mãi đứng đây, chờ đợi nàng, bảo vệ nàng — dù nàng có biết hay không, dù là một khoảnh khắc ngắn ngủi hay cả đời này.

"Đứng yên đấy!"

Tiếng quát vang lên khiến bước chân của Hiệp Sĩ Yu khựng lại, ngỡ ngàng. Từ trên cao, giọng của Lemon bất ngờ hét lớn:

"Đón lấy ta!"

Yu ngước lên, thấy công chúa đã leo lên thành cửa sổ, túm lấy tà váy dài rồi lao mình nhảy xuống. Cả người chàng như đứng hình trong chốc lát, ánh mắt mở to, vừa sững sờ vừa hốt hoảng, vội vã chạy tới đón lấy nàng với tâm trạng đầy lúng túng.

Lemon rơi xuống như một quả bóng nhỏ, nhẹ nhàng đáp vào vòng tay của Yu. Khuôn mặt chàng nổi lên những đường gân xanh, không kiềm được cơn giận, chàng nghiến răng quát lên:

"Người điên à! Đây là tầng năm đấy!"

"Xì! Ta biết mà, vì ta biết cậu sẽ luôn đón lấy ta," Lemon đáp lại, bĩu môi một cách bình thản, dường như không hề bận tâm đến độ cao mà nàng vừa nhảy xuống.

Yu bất lực, chỉ biết lắc đầu, không còn lời nào để nói với vị chủ nhân "ngông cuồng" này. Chàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, cố gắng giữ bình tĩnh. Lemon phủi đi vài nếp nhăn trên váy, nét mặt tươi cười rạng rỡ. Nàng bất ngờ nắm lấy tay chàng, nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên gương mặt:

"Hôm nay đừng làm hiệp sĩ nữa, hãy bắt cóc ta đi!"

"Hả?!"

----------

Dưới những hạt mưa nhảy múa trong không trung, khu vườn hoàng gia như khoác lên mình một tấm màn lấp lánh, mỗi bông hoa đều toả sáng dưới ánh sáng dịu dàng của buổi chiều mưa. Mặt đất ẩm mềm phản chiếu sắc xanh non của lá cây, trong khi những cơn gió nhẹ thoảng qua, mơn man làn da, để lại cảm giác man mác mà lắng đọng. Không gian tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi tiếng cười trong trẻo của công chúa Lemon và tiếng bước chân vững chãi của hiệp sĩ Yu.

Họ dạo bước bên nhau, từng bước chân hoà nhịp như khúc nhạc của một thời thanh xuân đã xa. Lemon với mái tóc vàng óng, từng sợi tóc như sợi tơ mềm mại, lấp lánh ánh sáng mờ nhạt. Mỗi lần nàng quay sang nhìn Yu, những giọt mưa đọng lại trên tóc nàng rơi xuống, long lanh tựa những viên pha lê. Đôi mắt xanh thẳm của nàng phản chiếu bầu trời mưa, ánh lên sự trìu mến và dịu dàng. Nhìn theo từng giọt nước rơi trên mái tóc đen của Yu, Lemon khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như bầu trời vừa mưa vừa nắng.

Bên dưới tấm áo choàng được hiệp sĩ Yu rộng tay che chắn, Lemon nép vào như chú mèo nhỏ tìm kiếm sự ấm áp giữa cơn mưa lạnh. Mái tóc của nàng thoảng mùi hương của mưa, từng lọn tóc nhẹ nhàng rủ xuống vai, điểm xuyết những hạt nước li ti, tạo nên vẻ đẹp mong manh mà tràn đầy sức sống.

"Như thế này hình như không ổn lắm đâu, điện hạ..." Yu khẽ nói, giọng chàng trầm lắng nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự quan tâm.

"Có sao đâu chứ…" Lemon cười nghịch ngợm, bất ngờ chạy khỏi sự che chắn của Yu, tiến lên phía trước dang tay đón lấy từng hạt mưa mát lạnh rơi trên làn da. "Không phải chúng ta khi còn nhỏ cũng đã hay làm thế sao?"

Yu nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, nụ cười của nàng không khác gì ánh trăng sáng ngời trong đêm tối, trong trẻo và tinh khiết, như chưa bao giờ bị bóng đêm che khuất.

"Đó đã là chuyện của ngày xưa rồi, Lemon điện hạ," Yu khẽ nói, khuôn mặt nghiêm nghị, chàng cúi mình hành lễ, như nhắc nhở bản thân về khoảng cách giữa họ. "Chúng ta không còn là những đứa trẻ nữa đâu."

Lemon phồng má, ánh mắt thoáng chút giận dỗi. "Cậu đúng là chúa đáng ghét…" Nói rồi, nàng tháo đôi giày chopines của mình, tiện tay ném về phía Yu. Đôi chân trần chạm xuống đất ướt, nàng xoay người, vui đùa cùng cơn mưa, để những giọt nước vẽ nên những hoa văn tuyệt đẹp trên làn da trắng ngần.

Yu thở dài, cúi xuống nhặt đôi giày, tay chàng nắm chặt đôi giày, nhưng ánh mắt thì dịu dàng nhìn về phía nàng. Đứng dưới cơn mưa, nhìn nàng như nàng tiên đang nhảy múa, dáng vẻ thanh thoát mà lãng mạn, từng cử động của nàng nhẹ nhàng như hoà cùng tiếng mưa rơi. Mái tóc vàng bồng bềnh tung lên mỗi lần nàng xoay mình, từng lọn tóc bay lên, đọng lại vài giọt mưa lấp lánh tựa ánh sao.

Một điệu nhảy thật đẹp, và Yu, như mọi khi, chỉ có thể đứng từ xa mà lặng lẽ dõi theo nàng, lòng chàng không khỏi xao động.

Nàng thật ấm áp, như một ngọn lửa không bao giờ tàn lụi, như ánh mặt trời xua tan mọi băng giá, len lỏi vào từng khe hở trong tâm hồn của Yu, nơi lạnh lẽo đã ăn mòn từng cảm xúc. Khi cơn mưa bắt đầu rơi, Yu lại thấy hình ảnh nàng hiện lên trong tâm trí, vui tươi nhảy múa, dang tay đón lấy từng hạt mưa, như đón nhận sự thanh tẩy của thiên nhiên, từng giọt nước đọng trên da nàng, lấp lánh như vô vàn viên kim cương.

Trong khoảnh khắc này, trái tim Yu trỗi dậy sự tham lam mà chàng luôn giấu kín. Chàng ước điệu nhảy ấy chỉ thuộc về mình chàng, rằng những cử chỉ dịu dàng ấy chỉ được chàng ngắm nhìn, và không ai khác được chạm đến sự dịu dàng mà nàng toả ra. Ý nghĩ ấy len lỏi vào từng mạch máu, thấm vào từng hơi thở của Yu, đốt cháy khát vọng trong chàng, nhưng rồi lại bị kìm nén, như một ngọn lửa bị phủi lấp.

Ánh mắt Yu dõi theo nàng, từng cử động như chạm vào lòng chàng, rồi lại từ từ cụp xuống. Chàng nhìn vào bộ giáp lạnh lẽo và thanh gươm sắc bén của mình, thứ duy nhất theo chân chàng trên hành trình chông gai. Những ký ức của những năm tháng non dại bỗng ùa về như một dòng sông không ngừng chảy. Đã từng có một thời, khi Yu còn là cậu thiếu niên mơ mộng, chàng luôn tin rằng mình cần mạnh mẽ hơn, cần xứng đáng hơn, rằng một ngày nào đó sẽ đứng bên cạnh nàng.

Nhưng cái giá của niềm tin ấy không đơn thuần là những vết thương hay máu đổ. Đó là những năm tháng rèn luyện không ngừng, những trận chiến không hồi kết, nơi Yu từng bước leo lên các tước vị, đẩy mình vào hiểm cảnh, từng bước đẩy mình đến tận cùng của giới hạn. Thời gian trôi qua, tước vị của chàng càng cao, nhưng cùng với đó là một sự thật càng trở nên hiển hiện, một sự thật lạnh lẽo như lưỡi gươm sắc nhọn xuyên qua tâm hồn.

Dù có chiến thắng bao nhiêu kẻ thù, dù có đạt được vinh quang lớn đến thế nào, chàng vẫn không thể chạm tới nàng. Nàng như một ngôi sao lấp lánh, xa xôi và không bao giờ với tới, một sự thật không thể thay đổi. Từng cảm xúc và lý trí trong Yu đều nhận thức rõ ràng điều đó.

"Người bảo vệ công chúa là Hiệp Sĩ, nhưng người sánh vai cùng nàng sẽ luôn là Hoàng Tử..."

Đúng vậy, đó là sự thật hiển nhiên như trong những câu chuyện cổ tích mà chàng từng nghe từ thuở ấu thơ. Cái kết có hậu luôn là công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau. Hiệp sĩ sẽ mãi mãi chỉ là người bảo vệ, là cái bóng đứng sau, không phải người được chọn. Và Yu hiểu rõ điều đó, biết rằng vai trò của mình chỉ nên là như vậy.

"Cốc cốc, có nghe không đấy?" Một giọng nói trong trẻo, lanh lảnh vang lên, kéo Yu khỏi dòng suy nghĩ mơ màng.

Chàng ngẩng đầu lên. Lemon đang đứng trước mặt chàng, đôi mắt tròn xoe, ánh lên nét tò mò. Từng lọn tóc mái của nàng ướt đẫm vì cơn mưa, từng sợi nhỏ bết lại, rủ xuống làn da trắng hồng, khiến nàng càng thêm rạng ngời trong làn mưa tầm tã.

"Sao đứng đực ra vậy? Gọi mấy lần mà không trả lời gì hết..." Nàng nói, giọng pha chút hờn dỗi.

"Thần chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi... Điện hạ đã... à, chơi đủ chưa?" Yu ngập ngừng đáp, đôi chút lúng túng.

Nghe chàng hỏi, nàng nheo mắt, đôi lông mày thanh tú khẽ nhướn lên. Không ngần ngại, nàng đẩy nhẹ vào vai chàng, miệng làu bàu đầy bực dọc:

"Thế nào là đủ chứ! Ta rủ cậu đi cùng ta, vậy mà cậu chỉ đứng ngó, cái tên khó ưa..."

Yu bật cười khẽ, gãi đầu. Chàng ngẩng mặt lên, nhìn những đám mây xám xịt đang trôi trên nền trời. Cơn mưa không ngớt trút xuống, lành lạnh lướt trên da mặt, hòa lẫn vào hơi thở man mát. Chàng hít một hơi dài, cảm nhận sự tinh khiết của cơn mưa, như muốn xóa nhòa đi mọi suy nghĩ nặng nề trong lòng.

Nhìn nàng đang đứng trước mặt, Yu bất giác cảm nhận được sự đối lập đến kỳ lạ. Nàng tràn đầy sức sống, hồn nhiên như ánh mặt trời, còn chàng lại như một bóng tối âm thầm lặng lẽ, chỉ biết đứng từ xa nhìn ngắm. Những điều muốn nói nghẹn lại nơi cuống họng, để rồi hóa thành một nụ cười mơ hồ.

Lemon đứng đó, đôi mắt lấp lánh nhìn Yu, trong sáng như bầu trời sau mưa. Nàng nghiêng đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười ranh mãnh:

"Yu, không phải cậu đã nói lúc nhỏ rằng sẽ bảo vệ ta cả đời sao? Vậy thì đừng đứng ngẩn ra như thế nữa. Ta muốn đi đâu, cậu cũng phải đi theo chứ!"

Yu mỉm cười nhẹ. Những ký ức xưa cũ từ thuở ấu thơ ùa về. Năm đó, chàng chỉ là một đứa trẻ lang thang, còn nàng là công chúa nhỏ của Luria – một cô bé đầy nhiệt huyết và lòng bao dung. Chính nàng là người đã đưa tay ra, kéo chàng ra khỏi bóng tối. Từ giây phút ấy, cuộc đời chàng đã không còn là của riêng mình nữa.

"Điện hạ muốn đi đâu thì cứ đi, thần sẽ luôn bên cạnh," Yu khẽ đáp, giọng chàng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa niềm kiên định.

Lemon vui sướng bật cười, đôi tay nắm lấy tay Yu, kéo chàng chạy băng qua khu vườn. Mưa vẫn rơi, những giọt nước bắn tung tóe dưới từng bước chân của họ. Lemon dẫn dắt như một đứa trẻ hồn nhiên, mặc kệ tất cả, chỉ sống cho khoảnh khắc hiện tại.

Họ chạy qua những luống hoa hồng đang trĩu nặng vì mưa, mùi hương tỏa ra thoang thoảng trong không khí. Yu nhìn nàng vui đùa dưới làn mưa, lòng chàng ngập tràn cảm giác bình yên lạ thường. Thời khắc này, chàng không còn là hiệp sĩ bảo vệ công chúa, không còn là cái bóng theo sau nàng, mà đơn giản chỉ là một người bạn, một người đồng hành cùng nàng tận hưởng khoảnh khắc quý giá này.

Lemon mỉm cười tinh nghịch, rồi quay lại nhắc đến vài câu chuyện trong quá khứ:

"Yu, cậu nhớ không? Khi còn nhỏ cậu luôn vô ý gọi ta là 'chị'…" Nụ cười nàng trở nên xấu xa hơn một chút: "Nào, bây giờ hãy gọi lại đi..."

Yu xấu hổ, thở dài một hơi. Trên khuôn mặt chàng hiện rõ sự ngại ngùng, đôi má phiếm hồng khó che giấu. Đưa tay nhẹ chạm lên đầu nàng như muốn trừng phạt, chàng đáp:

"Điện hạ à, đó đã là chuyện của ngày xưa rồi!"

Lemon xoa đầu, nhìn chàng đầy giận dỗi, lẩm bẩm quở trách:

"Tấn công hoàng tộc sẽ bị trừng phạt đó, Yu…"

Yu đáp lại với một cái nhìn trêu chọc, mắt chàng thoáng chút ý cười:

"Người quên rồi sao? Ta học điều đó từ chính người mà, điện hạ."

Lemon liền chột dạ, cũng phải, hình như khi còn bé nàng đã không ít lần "dạy hư" chàng hiệp sĩ này.

"Thôi được rồi, coi như ta chưa nói gì hết!"

Yu khẽ cười, ánh mắt dịu dàng lấp lánh dưới màn mưa nhẹ. Chàng đứng đó, nhìn theo dáng vẻ hồn nhiên và vui tươi của nàng công chúa bé nhỏ giờ đã trưởng thành. Kỷ niệm những ngày thơ ấu, khi nàng là ánh sáng duy nhất dẫn dắt chàng, lại như dòng suối ngầm cuộn trào trong lòng. Với chàng, những tháng năm ấy có lẽ là những ngày tháng quý giá nhất. Ngay cả khi cuộc đời chàng đã gắn với danh hiệu hiệp sĩ, từng bước đi lên từ bụi đất, thì vẫn luôn có một phần trong trái tim không ngừng hướng về nàng.

"Lemon…" Yu khẽ gọi, giọng chàng hòa lẫn vào tiếng mưa, như chỉ muốn giữ lại cho riêng mình.

"Những năm tháng đó… những kỷ niệm ấy, mãi mãi là ngọn đuốc dẫn lối cho ta."

Lemon chợt dừng chân, hơi ngoái đầu nhìn chàng với ánh mắt dịu dàng. Nàng bước đến, đặt nhẹ tay lên ngực áo giáp của Yu, một cử chỉ đầy an ủi, xóa nhòa mọi khoảng cách vô hình giữa họ.

"Có chuyện gì sao, điện hạ?" Yu hơi bối rối, một chút lo lắng trong lòng. Có phải nàng đã nghe thấy?

"Cậu ngốc quá, Yu. Ta đã biết từ lâu rồi, biết cậu đã làm mọi thứ vì ta." Lemon trầm giọng đáp. Yu thở phào nhẹ nhõm, nhận ra nàng không nghe những lời chưa thốt nên lời ấy.

Nàng mỉm cười, trong ánh mắt có chút dịu dàng, cũng có phần đượm buồn. "Nhưng ta muốn cậu cũng hiểu rằng, không cần phải gánh cả bầu trời này đâu. Hãy sống cho chính mình một chút, được không?"

Lời nói ấy đánh vào lòng Yu như một mũi tên không thể tránh. Sống cho chính mình ư? Từ bao giờ chàng đã quên mất điều đó? Trong lòng Yu luôn có một sự giằng xé âm thầm, giữa lòng trung thành và thứ tình cảm không thể bày tỏ. Chàng chỉ biết cố gắng bảo vệ nàng, mà không nhận ra rằng mình đã để mất đi bản thân.

"Điện hạ, ta…"

Nhưng lời nói chưa kịp thành hình, Lemon đã nắm lấy tay chàng, kéo lại gần. Đôi mắt nàng tinh nghịch như khi còn bé, nhưng cũng ẩn chứa sự trưởng thành không thể nào chối cãi.

"Hôm nay, Yu à, hãy quên đi trách nhiệm, quên đi danh phận. Chúng ta sẽ chỉ là Yu và Lemon thôi, như ngày xưa ấy. Không công chúa, không hiệp sĩ. Chỉ là hai người bạn cũ, sống trọn trong khoảnh khắc này, giữa cơn mưa này."

Yu ngỡ ngàng. Trong đôi mắt nàng, chàng thấy một ước nguyện thầm lặng, một chút bình yên mà không gì có thể sánh được. Chàng hiểu rằng đây là món quà duy nhất nàng có thể trao tặng cho chàng — một khoảnh khắc không rào cản, không bổn phận, không danh phận.

Không hiểu sao hôm nay nàng lại có điều gì đó khác lạ, nhưng chàng chỉ cười nhẹ, không bận tâm quá nhiều.

"Được rồi, Điê… Lemon…" Yu ngập ngừng, rồi sửa lời, nhận lấy lời thỉnh cầu dịu dàng ấy. "Hôm nay, ta sẽ là Yu, còn người sẽ là Lemon."

"Gọi ta là Lux, Yu à. Cậu không quên tên thật của ta rồi chứ?" Nàng lườm yêu, khiến Yu ngẩn ngơ. Phải rồi, danh hiệu Lemon chỉ là biệt danh thân mật, còn tên thật của nàng là Lux di Nova — Đệ Nhất Công Chúa của Tinh Nguyệt.

"Nhưng như vậy thì…" Yu hơi chần chừ.

"Nào…" Nàng nhíu mày nhẹ, thúc giục. Yu đành mỉm cười, chiều lòng nàng.

"Được rồi… vậy thì, L… Lux…"

Nàng cười, nụ cười trong veo như bầu trời sau cơn mưa, làm trái tim Yu ấm lại. "Thế mới đúng chứ!"

Vậy là giữa cơn mưa nặng hạt, hai bóng dáng – một nam, một nữ – bước đi cạnh nhau, như để hồi tưởng, như để lắng nghe thanh âm của quá khứ, như để tận hưởng khoảnh khắc bên nhau trước khi chia ly. Lemon bước cạnh chàng, tựa như một bông hoa mềm mại giữa màn mưa, tay khẽ lướt nhẹ qua cánh tay Yu mỗi khi kể về những câu chuyện xưa cũ, về những ký ức mà hai người đã cùng nhau trải qua. Yu lặng im nghe, không hiểu vì sao hôm nay nàng lại muốn ôn lại những chuyện đã qua. Nhưng nhìn nét cười vui vẻ trên gương mặt nàng, chàng nghĩ có lẽ nàng chỉ ngẫu nhiên muốn vậy mà thôi.

Cung điện Tinh Nguyệt chìm trong màn mưa như biến thành một thế giới khác lạ. Mưa rơi dày hạt, từng giọt nước như dệt nên tấm màn mờ ảo, phủ lên những bức tường đá trắng ngần một sắc xám lặng lẽ, lạnh lẽo. Mái ngói xanh đen bóng loáng ướt sũng, phản chiếu những ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn lồng treo cao, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng đầy ma mị. Những đường viền chạm trổ hình hoa văn tinh xảo, biểu tượng của hoàng gia, ẩn hiện dưới làn nước chảy trôi, như vẽ nên những đường nét sống động trong đêm.

Xa xa, dưới chân những bậc thang dẫn lên đại điện, vườn hoa tử đinh hương giờ đây như lơ lửng giữa mưa. Những cánh hoa tím nhạt, nhấp nhô trong gió, lặng lẽ rơi xuống thành dòng, như những lời tiễn biệt thầm lặng, chất chứa bao nỗi nhớ nhung. Con đường đá trải dài dẫn đến cổng điện, ướt át và trơn trượt, ánh lên sắc bạc từ ánh trăng mờ ảo trên cao. Những bóng lính canh gác đứng yên lặng, từng chiếc áo giáp sáng loáng in lên màn mưa, như những bức tượng lặng thầm chờ đợi.

Bên trong hoàng cung, những bức rèm lụa mỏng thấm ướt, phất phơ theo từng cơn gió lạnh. Tiếng nước nhỏ giọt vang lên đều đặn, hoà cùng tiếng mưa rơi thành bản hòa ca thanh tao nhưng đầy u uất. Từng cột trụ đá lớn, chạm khắc hình hoa văn phượng hoàng bay lượn, nay như chìm sâu vào màn mưa, tỏa ra khí thế cổ kính và uy nghiêm. Các hành lang dài, ẩn hiện dưới ánh đèn vàng leo lét, mang đến cảm giác như đang bước vào một giấc mơ xa xăm, nơi mà mọi cảm xúc và thời gian đều lắng đọng lại.

Lemon bước đi, tà áo dài trắng tinh của nàng chấm nước mưa, đung đưa theo từng bước chân, tạo thành âm thanh khe khẽ, như thì thầm một điệu nhạc xưa. Mỗi câu chuyện nàng kể, mỗi tiếng cười nhẹ, đều như hòa tan vào khung cảnh tĩnh lặng của cung điện. Yu im lặng nghe nàng kể, chàng có lẽ không nhận ra. Đây sẽ là lần cuối cùng hai người cạnh nhau.

Cuối cùng, họ dừng chân bên bờ hồ nhỏ giữa khu vườn. Mặt hồ phẳng lặng, chỉ gợn lên những vòng sóng khi từng giọt mưa rơi xuống, tạo nên một cảnh sắc tĩnh lặng và thanh bình. Lemon xoay người lại, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt Yu, ẩn chứa một nét dịu dàng hiếm thấy.

“Cậu biết không, Yu? Ta đã luôn mong ước thoát khỏi những trách nhiệm, khỏi những lễ nghi và khuôn phép đã trói buộc ta từ khi sinh ra. Có lẽ cậu không hiểu được cảm giác đó… nhưng ta chỉ muốn một lần được sống như một con người bình thường,” nàng khẽ nói, giọng nàng vỡ ra giữa tiếng mưa. “Nếu ta không phải là công chúa… ta có thể yêu theo cách ta mong muốn, sống cuộc đời mà ta khao khát…”

Yu nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đôi mắt chàng toát lên vẻ dịu dàng và kiên định. “Nếu đó là điều người mong muốn, Lux… Vậy thì dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, ta nguyện làm tất cả để đem lại cho người cảm giác tự do ấy. Dù chỉ trong thoáng chốc, người có thể tạm quên đi thân phận mình, và sống như một con người bình thường.”

Lemon ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên khi nhìn vào ánh mắt Yu. Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười – một nụ cười chất chứa niềm vui và nỗi buồn sâu lắng, như thể nàng đang cố giữ lại khoảnh khắc quý giá này mãi mãi.

Nàng nhìn Yu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi thứ về người hiệp sĩ tận tụy kề cận nàng bao năm qua hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Từ bóng dáng vững chãi đã luôn âm thầm bảo vệ nàng, từ đôi mắt kiên định không bao giờ rời bỏ, đến giọng nói ấm áp đã bao lần an ủi nàng giữa những áp lực và nỗi cô đơn.

Thời gian dường như ngừng trôi. Cả hai đứng lặng bên bờ hồ, dưới màn mưa thưa dần, trong một khoảnh khắc đong đầy cảm xúc mà không cần đến ngôn từ. Yu biết rằng, dù thời gian có trôi qua, dù con đường phía trước có chia xa, chàng sẽ giữ mãi hình ảnh này trong tim, như một báu vật vô giá không bao giờ phai nhạt.

Khi cơn mưa bắt đầu tạnh dần, những giọt nước cuối cùng đọng lại trên những cánh hoa, trên mái tóc của Lemon và trên thanh kiếm của Yu. Họ đứng đó, dưới bầu trời rộng lớn vừa trong trẻo trở lại, cảm nhận giây phút yên bình này lắng đọng trong tâm khảm. Đó sẽ là một ký ức không thể phai mờ trong lòng họ, một bí mật mà chỉ hai người chia sẻ, giữa thế gian bao la, rộng lớn nhưng cũng cô độc này.

Nàng chỉ như vậy, chàng chỉ như vậy. Đã trôi qua bao lâu? Thời gian như ngừng lại trong cơn mưa nặng hạt, nhưng đến khi tia sáng đầu tiên chiếu qua mây mù xám xịt, mưa đã ngớt dần, và giấc mộng này cũng phải kết thúc.

"Lux... ta..." Yu muốn nói điều gì đó, nhưng lời chưa kịp thốt ra, chàng cảm thấy má mình hơi rát, như có gì đó đâm vào tâm can. Vị đau ấy không chỉ là vết tát, mà là một nỗi đau khác sâu thẳm hơn, như thể một phần trái tim đã bị xé toạc ra.

"Sao ngươi dám gọi thẳng tên ta? Ngài Yu." Lemon quay lại, đôi mắt nàng sắc lạnh, nhưng trong đó ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc mà Yu khó lòng nhận ra. "Đây là lần cuối cùng... lần tới đừng có trách sao ta trừng phạt ngươi theo luật..."

Yu vội cúi đầu, lòng đầy rối bời, chẳng biết phải nói gì. "Tạ ơn điện hạ đã khai ân..." Chàng không còn nhận ra mình nữa, chỉ biết cúi đầu vâng lời, lòng nặng trĩu, trong khi vẻ lạnh lùng của Lemon như một tấm vải che khuất mọi cảm xúc mà nàng không thể bày tỏ.

Lemon khẽ đứng dậy, ánh mắt nàng nhìn về phía trước đầy dứt khoát. Nàng ra lệnh, không chút do dự: "Ngài Yu, mau đưa ta về cung điện."

Yu hơi ngẩn người, cảm giác như có một cái gì đó vỡ vụn trong lòng. Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, chàng vội quỳ một gối hành lễ đầy nghiêm trang. "Tuân lệnh, điện hạ..."

Khi chàng ngẩng mặt lên, Lemon đã đi trước một bước. Yu vội vã đi theo sau, bước chân nặng nề, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng nàng. Làm sao có thể quên được hình ảnh của nàng, một công chúa mạnh mẽ, đầy kiêu hãnh, nhưng lại dễ vỡ như thế này? Những cơn mưa, những lời nói... chúng là thật, hay chỉ là giấc mộng mà cả hai đã tạo ra cho nhau?

Chàng ngước lên nhìn bầu trời trong sáng dần tỏ, chỉ còn sót lại chút ít bóng mây đen. Những gì vừa xảy ra như một cơn mưa qua đi, nhưng trong lòng Yu vẫn còn dư âm của nó. Cảm giác này, không thể giải thích được, không thể hiểu nổi.

Điều khiến chàng cảm thấy thật lạ lẫm chính là bộ dạng của nàng. Tất cả đã thật đến vậy sao? Cái tát, cơn mưa, nhưng vì sao nàng lại hành xử như thế? Có phải là vì nàng muốn bảo vệ mình, hay vì nàng không thể bày tỏ điều gì khác ngoài vẻ lạnh lùng ấy?

Yu chợt nhận ra mình đang mải mê suy nghĩ, còn Lemon thì đã đi xa. Bàn tay của chàng vô thức nắm chặt, nhưng không thể nào níu giữ được những gì đã vuột mất. Thậm chí, chàng không thể nào nhận ra được những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi trên gương mặt của nàng, những giọt nước mắt ấy chẳng phải là mưa. Lemon, một công chúa mạnh mẽ và kiên cường, lại đang khóc trong im lặng, giấu kín những đau đớn mà không thể bộc lộ.

Bóng dáng của cơn mưa, liệu có thật hay không? Cả nàng và chàng, ai mới là người hiểu rõ điều đó? Cơn mưa đã qua đi, nhưng vẫn còn đọng lại một nỗi niềm không thể nào xóa nhòa.

Bóng Mưa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro