Chương 19: Mở Cửa Vào Những Vô Hạn
Cánh Cửa Vô Hạn
Trong khu rừng cổ xưa, nơi bóng tối và ánh sáng hòa quyện trong sự tĩnh lặng, Yog-Sothoth tiếp tục bước đi, mỗi bước chân dường như không chỉ là sự di chuyển đơn giản mà là sự thay đổi cấu trúc của chính thế giới xung quanh.
Ánh sáng từ những tinh linh không còn chiếu sáng vững vàng, mà dần dần bị nuốt chửng bởi hư vô bao phủ từ nàng. Không có hình dạng, không có ý thức hay cảm xúc, chỉ có sự tồn tại đơn thuần của một thực thể không thể hiểu thấu.
Nàng cảm nhận được những chuyển động mờ nhạt trong không gian—những sinh vật nhỏ bé như tinh linh hay những á thần đang rình rập theo dõi nàng. Nhưng nàng không bận tâm, vì nàng không quan tâm. Chỉ có một thứ duy nhất giữ sự chú ý của nàng:
Một cánh cửa.
Nó hiện ra giữa không gian, một cánh cửa vô hình không thể nào giải thích nổi. Đó không phải là một cánh cửa vật lý, mà là một lằn ranh. Một lằn ranh có thể phân biệt giữa tồn tại và hư vô.
Yog-Sothoth bước đến gần, đôi mắt tím lạnh lùng quét qua cánh cửa vô hình ấy, như thể đang đánh giá một vật thể mà chính nàng không thể định nghĩa được. Dưới ánh sáng mờ ảo của những vì sao không thuộc về thế giới này, cánh cửa mở ra chậm rãi, một không gian mới bắt đầu dần dần hé lộ.
Tiếng Gọi Của Vũ Trụ
Nhưng trước khi nàng có thể bước qua cánh cửa ấy, một giọng nói vang lên trong hư vô.
"Ngươi đang tìm kiếm điều gì?"
Giọng nói này không có hình dạng, không có điểm phát ra rõ ràng, nó chỉ là một sự hiện diện mà Yog-Sothoth có thể cảm nhận được.
Như thể nàng là một phần của tất cả mọi thứ trong vũ trụ, nàng không cần phải hỏi, nàng chỉ biết rằng đây là câu hỏi mà vũ trụ đặt ra cho nàng.
Yog-Sothoth quay đầu về phía tiếng nói, ánh mắt nàng lạnh lùng, như thể nàng không quan tâm tới câu hỏi, nhưng thực tế, nó lại khiến nàng ngừng lại.
"Điều gì?" nàng lẩm bẩm, đôi mắt tím nheo lại, rồi lại nhanh chóng quay đi. "Điều gì mà có thể quan trọng hơn sự tồn tại vô hạn của ta?"
Cô gái loli đứng đó, ngay trong cái không gian vừa mở ra trước mắt nàng, tựa như một vật thể vượt qua mọi khái niệm, vượt qua tất cả sự hiểu biết về thế giới này. Tất cả là vô nghĩa đối với nàng. Nhưng nàng vẫn cảm thấy một cái gì đó bên trong mình chưa hoàn toàn lý giải được.
"Ngươi không thể đi qua cánh cửa này," giọng nói lại vang lên, có chút u sầu nhưng không thiếu sự quyết đoán. "Bởi vì nếu ngươi bước qua, ngươi sẽ không thể quay lại."
Yog-Sothoth không có cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận được một nỗi lo mà chính nàng chưa bao giờ gặp phải. Không phải lo sợ, mà là sự hứng thú với cái chưa biết, với lằn ranh của sự tồn tại và hư vô.
Lời Thì Thầm Của Một Sinh Mệnh Khác
Đột nhiên, cánh cửa hé mở rộng hơn, không gian bỗng nhiên thay đổi. Từ phía xa, một ánh sáng chói lọi xuất hiện, nhanh chóng lan tỏa, đẩy lùi bóng tối, khiến không gian quanh cánh cửa trở nên rực rỡ và kỳ diệu. Nhưng đằng sau ánh sáng ấy lại là một hình ảnh không thể nhìn rõ, như thể có thứ gì đó sắp sửa xuất hiện.
"Chị..."
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong không khí, mang theo sự đau đớn và nỗi nhớ nhung. Đó là một giọng nói quen thuộc, nhưng cũng đầy lạ lẫm. Đó là một giọng nói không phải của nàng, mà của một sinh mệnh khác đang tìm kiếm nàng.
"Em không thể hiểu được đâu... sao chị lại phải làm như vậy..."
Yog-Sothoth khẽ quay lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có một thứ ánh sáng lạ kỳ đang tràn ngập không gian, cùng với cảm giác sự hiện diện của một sinh mệnh mà nàng đã từng chạm trán, nhưng không nhớ rõ.
Cái gì đó đã bị lãng quên, hoặc không phải là thứ đáng để nhớ, nhưng cảm giác đó lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Không cần phải hiểu." Yog-Sothoth trả lời, giọng nàng vang lên trong không gian rộng lớn, như một phản ứng tự nhiên. "Sự tồn tại và hư vô chỉ là những gì các ngươi hiểu. Còn ta, ta là cái mà không ai có thể hiểu."
Giọng nói trong không khí không trả lời, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự rời bỏ.
Quyết Định Từ Cánh Cửa
Với cánh cửa mở rộng trước mắt, Yog-Sothoth bước vào, không có bất kỳ chút nghi ngờ hay lưỡng lự nào. Mỗi bước đi của nàng mở ra một không gian mới, một cánh cửa mới của thế giới và thời gian.
Lời thì thầm trong không khí cũng dần dần mờ nhạt. Nàng không thể trở lại.
Nàng đã lựa chọn, lựa chọn sự thay đổi vô tận. Và cánh cửa ấy, không chỉ là sự khám phá của nàng mà còn là thách thức cho chính vũ trụ này.
Bước chân cuối cùng của nàng—một bước vào vô định.
Và thế giới đằng sau cánh cửa sẽ không còn giống như trước nữa.
Từ thời gian này, không gian này sẽ bắt đầu thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro