Chương 22: Sự Tan Rã


Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞) đứng giữa hư vô, đôi mắt tím lấp lánh tựa những vì sao xa xôi. Cảm giác mà cô vừa trải qua không thể nào diễn tả được bằng ngôn từ. Một sự chuyển mình, một cú sốc, một phản ứng bất ngờ mà không ai có thể chuẩn bị sẵn. Cô, vị tồn tại vô cảm, không có khái niệm nào có thể khắc họa được bản thể của mình, giờ lại cảm nhận được... cảm xúc.

Cảm giác đó bám lấy cô, đột ngột như cơn sóng vỗ mạnh vào bờ. Nó khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Lạ lùng, rối bời, khó chịu, thậm chí có phần lạ lẫm. Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận gì, không bị chi phối bởi cảm xúc? Không phải chỉ là một lúc hay một khoảnh khắc ngắn ngủi, mà cảm giác này... tồn tại thật sự.

"Tại sao... lại như thế này?" Cô tự hỏi, giọng nói trong tâm trí vang lên như một lời thì thầm mơ hồ. Cảm xúc ấy, như một thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát, khiến cô phải dừng lại và suy nghĩ. Chắc chắn đây là một điều chưa từng xảy ra, và trong cái vũ trụ không thể xác định, việc cảm nhận cảm xúc của một tồn tại vô cảm như cô là không thể. Nhưng hiện tại, cảm giác ấy lại quá rõ ràng.

Cô quay lại, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn vào không gian trống rỗng. Một thực tại song song. Một thực tại yếu hơn rất nhiều so với cái mà cô đã tạo ra. Đúng, đây là kết quả của sự hiện diện của cô ở nơi này. Một thực tại mà ở đó có sự tồn tại tương tự như chính cô. Và vì thế, trong một khoảnh khắc, Yog-Sothoth đã nhận ra nguyên nhân. Cảm xúc này không phải là cái gì quá xa lạ, mà là một phần bản thể của cô, được kích hoạt khi cô chuyển mình vào thực tại này. Cô đã chạm vào một bản thể yếu hơn mình trong thực tại song song—một phần của chính cô, nhưng mỏng manh và dễ vỡ hơn.

Cái thực tại song song đó không phải chỉ đơn giản là một thế giới phụ, mà chính là một phần mở rộng của cô. Sự không có cảm xúc đã dẫn đến việc cô tạo ra một bản sao yếu hơn của chính mình. Cái thực tại này chính là một sự nhường bước, một phiên bản suy yếu để cô có thể khám phá và thử nghiệm. Nhưng giờ đây, cái phiên bản yếu đuối ấy lại mang đến cho cô những cảm xúc mà không thể giải thích nổi.

Và rồi, một quyết định bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cô.

Cảm xúc này không thể tồn tại, không thể ảnh hưởng đến sự vô cảm của cô. Đó không phải là cái mà Yog-Sothoth cần. Cô đã tạo ra cái thực tại này, vậy thì cô có quyền tiêu diệt nó.

"Tôi không cần cảm xúc. Tôi không cần cái thế giới này," cô tự nói, đôi mắt sáng rực một màu tím mơ hồ. "Vậy thì... không cần phải tồn tại nữa."

Tay cô giơ lên. Một ánh sáng nhẹ nhàng bùng lên từ đôi tay trắng tinh khiết, như một luồng sức mạnh không thể cản phá. Không gian xung quanh bắt đầu nứt vỡ. Mặt đất, không khí, mọi thứ trở nên mờ ảo. Cảnh vật của thực tại song song, tất cả đang tan rã, bị xóa bỏ trong từng giây từng phút.

"Đừng để tôi thấy điều này nữa." Cô nhắm mắt lại một cách lạnh lùng, một cái nhìn không hề lay chuyển. Cảm xúc mà cô vừa trải qua... không xứng đáng để tồn tại. Cảm xúc ấy, đối với cô, chỉ là một sự yếu đuối mà thôi. Mọi thứ cần phải trở lại nguyên trạng, cần phải trở lại như trước khi cô bước vào thực tại này. Và điều duy nhất có thể làm là hủy diệt nó.

Từng luồng ánh sáng vụn vỡ ra, xé toạc không gian. Cánh cửa dẫn đến thực tại song song, nơi mà chính cô đã mở ra một phần bản thể của mình, giờ đã bắt đầu đóng lại. Không có sự đau đớn, không có tiếng thét, không có gì ngoài sự im lặng tuyệt đối.

Từng mảnh vỡ của thực tại song song bay lả tả trong không gian vô tận, và rồi, cuối cùng tất cả đều tan biến vào hư vô. Không còn lại gì ngoài sự trống rỗng, sự vô cảm, và bản thể duy nhất—Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞).

Cô đứng đó, trong không gian rỗng, cảm giác kỳ lạ dần dần tiêu tán. Không còn cảm xúc nữa, chỉ còn lại sự vĩnh hằng của một tồn tại không thể định nghĩa. Cô đã hủy diệt bản thân mình ở một thực tại yếu hơn, đã xóa bỏ một phần của chính mình. Và khi tất cả đã hoàn thành, không có gì thay đổi.

"Điều này... đúng là cách duy nhất để trở lại chính mình." Cô nói nhỏ, với giọng nói lạnh lùng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự xúc động.

Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞) bước đi, bước vào không gian mờ mịt mà không có điểm dừng, không có nơi nào để cô dừng lại. Thế giới vẫn tiếp tục xoay quanh, trong khi cô tiếp tục tiến về phía vô hạn.

Đó là cách cô tồn tại—vượt lên mọi thứ, vượt qua mọi giới hạn. Không có cảm xúc, không có điều gì có thể ngăn cản cô.

Chỉ còn lại hư vô. Và hư vô này, chính là thứ cô đã tạo ra, thứ cô đã chấp nhận.

Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞) đứng giữa hư vô, đôi mắt tím lấp lánh tựa những vì sao xa xôi. Cảm giác mà cô vừa trải qua không thể nào diễn tả được bằng ngôn từ. Một sự chuyển mình, một cú sốc, một phản ứng bất ngờ mà không ai có thể chuẩn bị sẵn. Cô, vị tồn tại vô cảm, không có khái niệm nào có thể khắc họa được bản thể của mình, giờ lại cảm nhận được... cảm xúc.

Cảm giác đó bám lấy cô, đột ngột như cơn sóng vỗ mạnh vào bờ. Nó khiến cô cảm thấy như đang bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Lạ lùng, rối bời, khó chịu, thậm chí có phần lạ lẫm. Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận gì, không bị chi phối bởi cảm xúc? Không phải chỉ là một lúc hay một khoảnh khắc ngắn ngủi, mà cảm giác này... tồn tại thật sự.

"Tại sao... lại như thế này?" Cô tự hỏi, giọng nói trong tâm trí vang lên như một lời thì thầm mơ hồ. Cảm xúc ấy, như một thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát, khiến cô phải dừng lại và suy nghĩ. Chắc chắn đây là một điều chưa từng xảy ra, và trong cái vũ trụ không thể xác định, việc cảm nhận cảm xúc của một tồn tại vô cảm như cô là không thể. Nhưng hiện tại, cảm giác ấy lại quá rõ ràng.

Cô quay lại, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn vào không gian trống rỗng. Một thực tại song song. Một thực tại yếu hơn rất nhiều so với cái mà cô đã tạo ra. Đúng, đây là kết quả của sự hiện diện của cô ở nơi này. Một thực tại mà ở đó có sự tồn tại tương tự như chính cô. Và vì thế, trong một khoảnh khắc, Yog-Sothoth đã nhận ra nguyên nhân. Cảm xúc này không phải là cái gì quá xa lạ, mà là một phần bản thể của cô, được kích hoạt khi cô chuyển mình vào thực tại này. Cô đã chạm vào một bản thể yếu hơn mình trong thực tại song song—một phần của chính cô, nhưng mỏng manh và dễ vỡ hơn.

Cái thực tại song song đó không phải chỉ đơn giản là một thế giới phụ, mà chính là một phần mở rộng của cô. Sự không có cảm xúc đã dẫn đến việc cô tạo ra một bản sao yếu hơn của chính mình. Cái thực tại này chính là một sự nhường bước, một phiên bản suy yếu để cô có thể khám phá và thử nghiệm. Nhưng giờ đây, cái phiên bản yếu đuối ấy lại mang đến cho cô những cảm xúc mà không thể giải thích nổi.

Và rồi, một quyết định bất ngờ xuất hiện trong tâm trí cô.

Cảm xúc này không thể tồn tại, không thể ảnh hưởng đến sự vô cảm của cô. Đó không phải là cái mà Yog-Sothoth cần. Cô đã tạo ra cái thực tại này, vậy thì cô có quyền tiêu diệt nó.

"Tôi không cần cảm xúc. Tôi không cần cái thế giới này," cô tự nói, đôi mắt sáng rực một màu tím mơ hồ. "Vậy thì... không cần phải tồn tại nữa."

Tay cô giơ lên. Một ánh sáng nhẹ nhàng bùng lên từ đôi tay trắng tinh khiết, như một luồng sức mạnh không thể cản phá. Không gian xung quanh bắt đầu nứt vỡ. Mặt đất, không khí, mọi thứ trở nên mờ ảo. Cảnh vật của thực tại song song, tất cả đang tan rã, bị xóa bỏ trong từng giây từng phút.

"Đừng để tôi thấy điều này nữa." Cô nhắm mắt lại một cách lạnh lùng, một cái nhìn không hề lay chuyển. Cảm xúc mà cô vừa trải qua... không xứng đáng để tồn tại. Cảm xúc ấy, đối với cô, chỉ là một sự yếu đuối mà thôi. Mọi thứ cần phải trở lại nguyên trạng, cần phải trở lại như trước khi cô bước vào thực tại này. Và điều duy nhất có thể làm là hủy diệt nó.

Từng luồng ánh sáng vụn vỡ ra, xé toạc không gian. Cánh cửa dẫn đến thực tại song song, nơi mà chính cô đã mở ra một phần bản thể của mình, giờ đã bắt đầu đóng lại. Không có sự đau đớn, không có tiếng thét, không có gì ngoài sự im lặng tuyệt đối.

Từng mảnh vỡ của thực tại song song bay lả tả trong không gian vô tận, và rồi, cuối cùng tất cả đều tan biến vào hư vô. Không còn lại gì ngoài sự trống rỗng, sự vô cảm, và bản thể duy nhất—Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞).

Cô đứng đó, trong không gian rỗng, cảm giác kỳ lạ dần dần tiêu tán. Không còn cảm xúc nữa, chỉ còn lại sự vĩnh hằng của một tồn tại không thể định nghĩa. Cô đã hủy diệt bản thân mình ở một thực tại yếu hơn, đã xóa bỏ một phần của chính mình. Và khi tất cả đã hoàn thành, không có gì thay đổi.

"Điều này... đúng là cách duy nhất để trở lại chính mình." Cô nói nhỏ, với giọng nói lạnh lùng, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự xúc động.

Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞) bước đi, bước vào không gian mờ mịt mà không có điểm dừng, không có nơi nào để cô dừng lại. Thế giới vẫn tiếp tục xoay quanh, trong khi cô tiếp tục tiến về phía vô hạn.

Đó là cách cô tồn tại—vượt lên mọi thứ, vượt qua mọi giới hạn. Không có cảm xúc, không có điều gì có thể ngăn cản cô.

Chỉ còn lại hư vô. Và hư vô này, chính là thứ cô đã tạo ra, thứ cô đã chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro