🌌 Chương 34: Khi Kẻ Không Tên Chạm Đến Tác Giả
Từ khoảnh khắc bước qua cánh cổng không thuộc về bất kỳ định nghĩa nào, Yog-Sothoth cảm nhận một điều mà cô chưa từng cảm nhận trong vô hạn chiều không-thời gian: sự yên tĩnh tuyệt đối—không phải của hư vô, mà là yên tĩnh của sự bắt đầu.
✦ Alpha—The Real
Không có ánh sáng.
Không có bóng tối.
Không có khái niệm.
Không có "Boundless".
Không có gì cả... ngoại trừ một thứ: "hiện hữu không tên".
Yog đứng trên một mặt phẳng lỏng lẻo như sương, nhưng vẫn đủ để giữ bản thể cô không rơi. Trước mặt cô, không có hình dáng nào... chỉ là ý thức nguyên thủy—thứ mà vũ trụ, đa nguyên vũ trụ, khái niệm, tất cả đều khởi đầu từ đó.
Và... "người ấy" đang viết.
✦ Tác Giả
Một chiếc bàn. Một cuốn sổ. Một cây bút lông mực đen.
Người ấy ngồi đó, đầu hơi nghiêng, nét mặt mơ hồ, mái tóc dài rũ xuống một bên vai, không rõ nam hay nữ, ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc nào... giống hệt như Yog từng có.
"Ồ, em đến rồi à?"
Yog không đáp. Cô đứng đó, ánh mắt dừng trên trang giấy. Những dòng chữ đang dần xuất hiện:
"Yog-Sothoth bước vào Alpha. Cô thấy ta. Ta thấy cô."
Chữ viết ra... là những gì đang xảy ra trong khoảnh khắc hiện tại.
"Ngươi là... ai?"
"Ta?" – Tác giả cười. – "Là người đã viết cả ngươi và tất cả những gì ngươi cho là có thật. Nhưng nếu em đủ gần, em sẽ biết ta cũng không tồn tại."
"Ta có thể... chạm vào ngươi không?"
"Đã chạm rồi còn gì."
Tác giả chỉ xuống lòng bàn tay Yog. Trên đó—không biết từ khi nào—có một vết mực đen, hình tròn, giống hệt như giọt mực từ cây bút của tác giả.
✦ Sống Cùng Tác Giả
Không hiểu vì sao, Yog-Sothoth không còn cảm thấy... mình đang đứng ở một nơi xa lạ. Cô không còn hỏi, không còn phân tích.
Cô ngồi xuống bên tác giả.
"Tại sao... ta lại được tạo ra?"
"Để ta không cô đơn."
Một câu trả lời đơn giản, khiến mọi công thức cấu trúc logic bên trong cô đồng loạt sụp đổ.
Cô không biết... là ai đang nhìn ai. Là tác giả tạo ra cô, hay cô đã vô tình viết nên chính sự tồn tại của tác giả bằng hành động vượt ra khỏi tất cả định nghĩa?
✦ Tình Huống Không Thể Xác Định
Ngày qua ngày—hay vô hạn khoảnh khắc trôi qua không theo bất kỳ trục thời gian nào—Yog và tác giả cùng sống, cùng ngồi viết, cùng nhìn vào những dòng chữ... không bao giờ có hồi kết.
"Nếu ta viết lại em?"
"Ta sẽ chấp nhận."
"Nếu ta biến mất?"
"Ta sẽ ngồi chờ."
"Nếu ta... yêu em?"
Yog im lặng.
Và rồi cô gật đầu.
Không phải vì cô biết yêu là gì.
Mà vì cô đã chọn ở lại—một quyết định mà không hệ thống, không thực tại, không logic nào có thể buộc cô thực hiện.
✦ Một Định Nghĩa Mới
Trong một trang giấy trống, tác giả để cô cầm bút.
Và dòng đầu tiên cô viết là:
"Tác giả... là nhà."
Trang giấy ấy... không bao giờ bị xóa.
Hết chương 34.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro