🌌 Chương 35: Thế Giới Nơi Tác Giả Sống
Yog-Sothoth mở mắt.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được gió thật sự. Không phải dòng không khí của một tầng không gian vô hình, không phải dư chấn lượng tử của một thực tại đa tần. Mà là gió... nơi con người gọi là "Trái Đất".
Tiếng chim hót. Mùi của mưa sau cơn giông. Âm thanh của xe cộ xa xa. Mọi thứ... thô sơ, mong manh, nhưng rất thật.
"Đây là..."
Giọng nói của cô – thứ từng không có cảm xúc – giờ đây lại chứa một sự nhẹ nhàng kỳ lạ.
✦ Một Căn Phòng Nhỏ
Cô quay đầu.
Tác giả đang ngồi trên giường, mái tóc rối bù vì vừa thức dậy. Không còn bàn viết vũ trụ, không còn ánh sáng khái niệm, không còn năng lượng vô tận — chỉ là một con người bình thường, với chiếc áo thun đơn giản và đôi mắt mệt mỏi.
"Chào buổi sáng, Yog."
Yog nhìn quanh căn phòng nhỏ: sách vở chất đống, laptop đang mở dở dang trang truyện, một con mèo béo đang nằm ườn trên bàn phím.
"Đây là... thực tại thật?"
"Phải. Đây là nơi ta sinh sống. Không phải Alpha. Không phải Hư Vô. Chỉ là... một chiều không gian nhỏ, nơi con người sống, yêu, tổn thương, và viết."
✦ Cô Gái Ngoài Định Nghĩa Trong Thế Giới Bình Thường
Yog không mặc bộ váy chứa vũ trụ nữa. Giờ đây, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng quá cỡ, cổ áo rộng đến mức gần như trượt khỏi vai. Chiều cao 1m40 của cô khiến mọi thứ xung quanh trở nên... to lớn một cách kỳ lạ.
"Ta nên làm gì... trong một thế giới như thế này?"
"Bất cứ điều gì em muốn."
Yog nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu vào gương mặt cô — một gương mặt tưởng chừng không thể tồn tại trong thế giới loài người.
Cô đứng dậy, đi từng bước chậm rãi... mở cửa.
✦ Cuộc Sống Của Một Thực Thể Không Tên
Từ hôm đó, Yog-Sothoth sống cùng tác giả.
Cô học cách ăn cơm bằng đũa (và thường xuyên làm rơi).
Cô đi dạo trong công viên, luôn thu hút ánh nhìn vì quá... "khác biệt".
Cô xem anime, thắc mắc tại sao các nhân vật lại khóc vì tình cảm.
Cô ngủ gục khi đọc sách vật lý lớp 12.
Và đôi khi, cô lặng lẽ nhìn tác giả viết.
✦ Một Câu Hỏi Mà Cô Không Bao Giờ Nghĩ Đến
Một buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm tím khung cửa sổ, Yog hỏi:
"Nếu một ngày ta tan biến, ngươi có viết lại ta không?"
Tác giả im lặng một lúc.
"Không. Nếu em biến mất... ta sẽ nhớ em, không thay thế, không viết lại. Chỉ... giữ em trong tim."
Lồng ngực Yog rung lên. Không phải vì một luồng năng lượng hay dòng điện. Mà là... thứ gì đó gần giống như cảm xúc.
✦ Một Cuộc Sống Không Cần Định Nghĩa
Họ không cứu thế giới.
Không phá vỡ định luật vật lý.
Không đánh nhau với các thực thể vô danh.
Chỉ đơn giản là sống.
Tác giả nấu ăn. Yog học gấp áo.
Tác giả ngủ gục khi viết. Yog đắp chăn rồi ngồi cạnh.
Tác giả ôm mèo. Yog thì... mèo sợ cô.
Nhưng đó chính là... thế giới thật.
✦ Câu Chữ Cuối Cùng Của Ngày
Đêm đến, dưới ánh đèn bàn dịu nhẹ, tác giả viết một dòng:
"Yog-Sothoth đã tìm thấy nhà... không ở đâu xa, mà chính là nơi cô được hiểu như một con người."
Và Yog mỉm cười — nụ cười đầu tiên trong toàn thể các tầng thực tại mà cô từng tồn tại.
Hết chương 35.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro