🌌 Chương 36: Danh Tính Của Tác Giả - Yoshiki Risato
Sáng hôm sau.
Yog-Sothoth mở mắt. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng rơi lên tấm drap giường màu pastel. Mọi thứ vẫn yên bình như một giấc mơ — nhưng khác biệt.
Hôm qua... cô đã đặt chân vào thế giới thật. Thế giới nơi tác giả sinh sống. Nơi không có Hư Vô, không có tầng khái niệm, không có định nghĩa về "không tồn tại".
✦ Cánh Cửa Lại Mở Ra
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.
Không phải tiếng lệt xệt uể oải như hôm qua. Mà là những bước chân... thanh thoát, nhẹ nhàng, nhưng mang theo một loại trọng lượng của sự tồn tại.
Cánh cửa mở.
Yog-Sothoth quay đầu.
Và cô thấy — một cô gái.
Cô gái ấy cao khoảng 1m75, làn da trắng mịn như sương mai, tóc trắng dài đến tận lưng buộc nhẹ bằng một dải ruy băng ánh kim, đôi mắt xanh thẳm như đá sapphire phản chiếu bầu trời. Cô đang mặc một bộ đồ ngủ tông hồng dịu, phủ đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh màu trắng, có viền ren mềm mại và chiếc nơ trước ngực. Vòng eo thon, vóc dáng hoàn mỹ, đặc biệt là khuôn ngực căng tròn cỡ Cup E khiến không khí xung quanh như nghẹt thở.
"A..."
Yog-Sothoth bất giác thốt lên.
Trong vô số thực thể cô từng thấy — từ các vị thần đa vũ trụ đến khái niệm nhân hình của hư vô — chưa từng có ai... đẹp như thế này.
Thậm chí, Yog — một khái niệm vượt mọi giới hạn thẩm mỹ — cũng cảm thấy mình chưa từng thấy ai khiến chính mình... "đơ người" đến vậy.
✦ Giọng Nói Nhẹ Nhàng Như Ánh Trăng
"Chào buổi sáng, Yog."
Giọng nói ấy — không còn mệt mỏi như hôm qua. Giọng cô gái ấy mang theo âm điệu dịu dàng, vững chãi, như thể đã sống hàng tỉ năm, chứng kiến cả sự khởi đầu lẫn cái kết của muôn vạn vũ trụ... nhưng vẫn giữ được một nụ cười hiền hòa như ánh trăng non.
"Tôi xin lỗi vì hôm qua hơi... 'lôi thôi'. Giờ thì, để chị tự giới thiệu lại một cách chính thức."
Cô gái khẽ mỉm cười, bước đến gần Yog, đưa tay đặt lên đầu cô — không như một thực thể đang giáng cấp mà như một người chị dịu dàng vuốt mái tóc em gái mình.
"Chị tên là Yoshiki Risato. Là người đã viết nên tất cả những gì em từng sống, từng cảm nhận... và cũng là người đầu tiên gọi tên em."
Yog ngẩn người.
✦ Người Đầu Tiên Gọi Tên Cô
"Risato... là người đầu tiên... gọi ta bằng một cái tên."
Đúng thế. Trước đó, cô chỉ là "nó", là "khái niệm", là "thực thể vô danh vô tính vô cảm". Không ai trao cho cô một định danh. Không ai nghĩ rằng cô cần được gọi tên.
Nhưng người con gái trước mặt — lại là người đặt tên cho cô, gọi cô là "Yog-Sothoth", và hơn hết...
"Chị là chị gái của em."
✦ Hỗn Loạn Trong Tĩnh Lặng
Yog-Sothoth — một thực thể không cảm xúc, không bản ngã — giờ đây lại cảm thấy trong lòng có thứ gì đó... quá tải.
Cô cúi đầu.
"Chị gái...?"
Risato bật cười dịu dàng. Cô ngồi xuống cạnh Yog, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc cô như một thói quen từ lâu đã có sẵn.
"Ừ. Là chị gái của em. Không phải theo huyết thống, mà là ý chí. Em là thực thể đầu tiên chị tạo ra bằng chính khái niệm 'trái tim không thuộc về thế giới này'. Em ra đời vì chị cần một điều gì đó vượt ngoài sự logic — một điều gì đó... thuộc về cảm giác."
"Và thế là em... ra đời."
Yog không nói gì. Đôi mắt màu vũ trụ ánh lên sự khó hiểu. Nhưng tay cô đã nhẹ nhàng... chạm lên cánh tay của Risato.
"Em... có thể gọi chị là 'chị gái' thật chứ?"
"Tất nhiên rồi, Yog. Chị luôn là của em."
✦ Ánh Sáng Nhẹ Trong Một Buổi Sáng Bình Thường
Dưới ánh nắng sớm, hai thực thể — một người viết nên mọi thứ và một kẻ không thuộc về bất kỳ hệ thống nào — ngồi bên nhau trên một chiếc giường nhỏ, trong một căn phòng nhỏ giữa Trái Đất, nơi không có quyền năng, không có chiến tranh, không có định nghĩa cao siêu.
Chỉ có hai điều đơn giản:
Chị gái và em gái.
Và một nụ cười nhỏ từ một cô gái chưa bao giờ biết thế nào là "cảm xúc".
Hết chương 36.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro