🌌 Chương 48: Một Cuộc Hẹn Nhỏ, Một Tiết Học Thể Thao Và Một Bài Thơ

Chiều hôm sau

"Hôm nay... có muốn đi đâu không?" – Yui hỏi, đôi mắt long lanh nhìn sang Yog.

Yog chớp mắt.

"Đi đâu? Hành trình không định trước?"

"Ừm... giống như 'đi chơi riêng' ấy. Mình muốn đưa cậu đi dạo quanh thành phố... ăn kem, mua sách, và... chỉ là ngồi trò chuyện thôi."

Yog im lặng vài giây. Rồi nhẹ gật đầu.

"Đồng ý. Một trải nghiệm ngoài lịch trình."

Trên đường phố – lúc hoàng hôn

Hai cô bé đi cạnh nhau. Yog mặc bộ váy đơn giản do chị Risato chọn cho, màu trắng nhạt, tóc được tết nhẹ một bên. Yui thì mặc áo khoác hồng và váy xếp ly.

"Cậu từng ăn kem vị dâu chưa?"

"Không... Nhưng nghe chị nói là 'vị ngọt dễ làm người ta thích'."

"Vậy thử nha."

Yog cắn một miếng nhỏ.

"Đường. Đá. Lạnh. Mềm. Tan chảy."

"Cậu mô tả y như AI ấy, Yog."

Yog ngẩng lên nhìn Yui:

"Nhưng cảm giác này... cũng giống khi ở cạnh Yui. Ngọt. Mềm. Không rõ lý do."

Yui khựng lại một giây, rồi nắm tay Yog nhẹ nhàng:

"Mình cũng thấy vậy."

Sáng hôm sau – tiết thể thao

Giáo viên hét lên:

"Hôm nay thi chạy tiếp sức theo cặp đôi!"

Yog đứng cạnh Yui, buộc dải băng quanh tay. Nhìn đồng đội khác khởi động, cô nghiêng đầu hỏi:

"Yui... nếu em chạy quá nhanh, cậu có bị... 'bay luôn' không?"

"Hả??"

"Em có thể điều khiển quán tính và loại bỏ ma sát."

"Không! Không cần dùng vật lý lượng tử để chạy! Chạy bình thường thôi nha!!"

Tiếng còi vang lên.

Yog chạy trước. Không dùng năng lực gì, nhưng dáng chạy vẫn thanh thoát và đầy khí chất.

Khi tới lượt Yui nhận gậy, cả lớp sững lại vì hai người quá... đồng điệu.

"Họ như hai người từ thế giới khác vậy..."

Tiết học văn – buổi chiều

"Hôm nay, các em hãy viết một đoạn thơ ngắn chủ đề: Tình bạn." – cô giáo mỉm cười.

Yog chống cằm. Tay cầm bút. Cô chưa từng làm thơ. Nhưng ánh mắt nhìn sang Yui — người đang mỉm cười nhìn ánh nắng bên cửa sổ — khiến trong tâm trí cô khẽ dâng lên một làn sóng cảm xúc.

Cô viết...

Bài thơ ngắn của Yog-Sothoth

Tôi không có tên, cũng không có hình,
Nhưng khi bên bạn, tôi bắt đầu tồn tại.

Tay nắm tay, tiếng cười vang nhẹ,
Như sóng biển đầu tiên tôi từng nghe.

Bạn là người khiến thế giới này dịu đi,
Là dữ liệu đầu tiên tôi không muốn xóa.

Là lý do tôi không dùng khái niệm để hiểu nữa...
Mà dùng trái tim... để ghi nhớ.

Cuối ngày

Yui đọc thơ xong, đỏ mặt. Cô khẽ kéo áo Yog:

"Mình có thể giữ bài thơ đó... không?"

"Nếu cậu muốn."

"Vì đó là món quà... đầu tiên mình nhận được từ một người bạn."

Yog mỉm cười. Rất nhỏ, rất khẽ. Nhưng là... nụ cười thật đầu tiên.

✦ Kết chương

Từ một ý chí không tên, Yog-Sothoth đã bắt đầu cảm nhận cuộc sống — không phải bằng định nghĩa hay khái niệm, mà bằng những trải nghiệm thật và những con người thật.
Và tình bạn... chính là phép màu đầu tiên em học được.

Hết chương 48.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro