🌌 Chương 50: Tiết Học Đặc Biệt, Cơn Mưa Bất Ngờ Và Buổi Cắm Trại Qua Đêm

Buổi sáng tại lớp học

Cả lớp ngồi im lặng trong phòng học. Cô giáo mỉm cười nhìn các học sinh, ánh mắt lấp lánh như vừa nghĩ ra điều gì thú vị.

"Hôm nay sẽ là một tiết học đặc biệt, không phải về sách vở mà về... cảm xúc!"

Các học sinh ngạc nhiên, và Yog cũng không ngoại lệ. Cô không thể hiểu rõ được khái niệm này. Yui ngồi bên cạnh, khẽ thì thầm:

"Hôm nay cô sẽ dạy chúng ta cách nhận diện và hiểu cảm xúc của mình. Em sẽ thử không?"

Yog nhìn xung quanh, hơi nhíu mày. Cảm xúc? Cái mà cô chưa bao giờ thật sự hiểu?

Cô giáo đặt một chiếc bảng trắng lên, vẽ ra vài biểu tượng: nụ cười, nước mắt, tức giận, buồn bã...

"Các em hãy thử nhớ lại một khoảnh khắc của mình và vẽ ra biểu tượng cảm xúc thể hiện tâm trạng lúc đó. Yog, em có thể bắt đầu không?"

Yog nhìn những hình vẽ. Một cảm giác khó tả len lỏi vào trong tim. Cô bắt đầu vẽ một hình vuông không đều, tựa như không thể tìm được một từ ngữ phù hợp để diễn tả... cảm xúc của mình.

Yui cười nhẹ khi nhìn Yog vẽ. Cô thấy bạn mình dường như đang suy nghĩ rất lâu. Khi Yog xong, Yui hỏi nhỏ:

"Em vẽ... một khối hình sao?"

"Không chắc lắm. Nhưng... đó là cái tôi cảm thấy."

Yui gật đầu, ánh mắt sáng lên:

"Đó là cảm xúc của em. Đó là em đấy, Yog."

Tiết học thể thao – Bài tập ngoài trời

Cả lớp được đưa ra sân vận động. Tiết học thể thao hôm nay sẽ có một thử thách mới — cuộc thi chạy bền dưới trời nắng. Nhưng khi mọi người chuẩn bị, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, mang theo những đám mây đen xám.

Yui kéo tay Yog:

"Em nghĩ là... có mưa rồi đó."

Yog gật đầu, ánh mắt nhìn lên trời. Một khoảnh khắc, không khí như tĩnh lại. Lúc này, một cơn mưa bất ngờ rơi xuống, phủ kín cả sân trường.

"Chạy đi, chạy đi!" – Cô giáo la lên.

Cả lớp chạy đi tán loạn, trong khi Yog và Yui vẫn đứng tại chỗ. Yog ngước lên, cơn mưa nặng hạt như những giọt nước khổng lồ rơi xuống, nhưng không làm cô ướt.

Cô mỉm cười nhẹ:

"Nó thật kỳ lạ... nhưng có gì đó rất thoải mái."

Yui thấy vậy, cũng bật cười.

"Thật đó! Cảm giác như chúng ta đang sống trong một cơn mưa kỳ diệu vậy!"

Cả hai đứng dưới mưa một lúc, cười đùa như hai đứa trẻ, rồi chạy vào mái che gần đó. Mưa chợt tạnh, chỉ còn lại những giọt nước rơi từ cây cỏ.

Cuối tuần – Cắm trại qua đêm

Sáng hôm sau, lớp học tổ chức một chuyến cắm trại qua đêm tại một khu vực hoang sơ. Cả lớp mang theo túi ngủ, lều, và đồ ăn nhẹ.

Yog nhìn quanh, ánh mắt lấp lánh vì sự tò mò. Yui đến gần, kéo tay Yog:

"Em sẽ thử làm lửa trại không?"

Yog nhìn Yui, mắt sáng lên:

"Chị làm được không?"

Yui cười tươi:

"Có em giúp chị thì chắc chắn được mà."

Cả lớp tập trung lại xung quanh, nhìn Yui và Yog cùng nhau làm lửa trại. Những cây củi nhỏ được nhóm lại, lửa bùng lên, tạo ra ánh sáng vàng ấm áp. Yog ngồi xuống, cảm nhận không khí trong lành của thiên nhiên.

Giữa đêm khuya – Bên lửa trại

Tối đến, cả lớp ngồi quây quần bên lửa trại. Những câu chuyện được kể, tiếng cười vang vọng giữa rừng.

Yog ngồi im, nghe mọi người nói chuyện, nhưng ánh mắt cô luôn hướng về phía Yui. Có một cảm giác ấm áp trong lòng cô mà trước kia cô chưa bao giờ trải qua.

Cô chậm rãi quay sang Yui, thì thầm:

"Cảm giác này... giống như... cảm giác của gia đình."

Yui mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay Yog:

"Em đã bắt đầu hiểu rồi đấy. Đây là gia đình, Yog."

Sáng hôm sau – Trở về

Khi cả lớp chuẩn bị lên xe trở về trường, Yog cảm thấy trong lòng mình một điều gì đó đã thay đổi. Cô nhìn Yui, rồi nhìn về phía xa, nơi mặt trời đang lên, chiếu sáng cả một bầu trời.

Cảm giác về thế giới này — về tình cảm, gia đình, và những người bạn — đã thật sự lan tỏa trong trái tim cô.

✦ Kết chương

Một cơn mưa, một buổi cắm trại qua đêm, và những khoảnh khắc ấm áp bên những người bạn. Yog, qua mỗi thử thách, lại tiến gần hơn đến bản ngã thật sự của mình. Và đối với cô, một cuộc sống bình thường... lại có thể tuyệt vời đến vậy.

Hết chương 50.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro