2.

Ngày Amaaki chào đời, trong gia tộc Abe không có tiếng trống báo hỷ, không có lễ nghi rình rang. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ, gần như cố tình giữ kín. Chỉ có ánh nến mờ và hương thuốc bắc quẩn quanh gian nhà.

Seimei đứng bên ngoài cửa, không được phép bước vào - quy tắc truyền đời dành cho người kế thừa đang ở độ tuổi huấn luyện. Nhưng cậu vẫn nghe được nhịp thở gấp rồi chậm lại của mẹ, nghe được giọng cha thì thầm trấn an, và nghe được tiếng khóc đầu tiên - không to, không dữ, mà mềm như gió chạm mặt hồ.

Một lúc sau, cha mở cửa, ánh mắt ông không còn nặng như mọi ngày. Ông nhìn Seimei, định nói điều gì đó, rồi lại thôi, chỉ khẽ gật đầu - như cho phép.

Seimei bước vào.

Mẹ nằm nghiêng, mệt nhưng bình yên. Trên tay mẹ, đứa bé nhỏ xíu, đôi mắt chưa mở nhưng gương mặt lại an tĩnh đến kỳ lạ, như thể cậu bé không cần khóc để chứng minh sự tồn tại của mình.

"Con muốn nhìn một chút không ?" Mẹ hỏi bằng giọng yếu nhưng ấm.

Seimei im lặng ngồi xuống. Mẹ nhẹ nhàng đặt đứa bé vào vòng tay cậu.

Seimei từng nghĩ trẻ sơ sinh sẽ mềm yếu, vô thức, chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng khi Amaaki nằm gọn trong tay cậu, đứa bé... không hề quấy khóc. Cậu bé chỉ khẽ nhíu mày, rồi như cảm nhận được điều gì, ngón tay bé xíu nắm lấy tay áo của Seimei.

Không phải vô thức.

Không phải phản xạ.

Mà như một sự nhận biết.

Seimei hơi sững lại. Trong khoảnh khắc đó, cậu có cảm giác rất kỳ lạ - như thể đứa bé này nhìn thấu cảm xúc của cậu dù chưa mở mắt.

Mẹ mỉm cười yếu ớt:

"Em con... có vẻ rất yên tâm khi ở cạnh con."

Câu nói ấy cứ vang trong đầu Seimei thật lâu.

Yên tâm.

Một từ mà chính cậu chưa bao giờ cảm nhận được từ gia tộc này.

Đèn dầu lay nhẹ. Amaaki thả tay áo Seimei, nhưng hơi ấm nhỏ bé ấy vẫn còn ở đó - một dấu ấn mơ hồ, nhưng bền.

Và rồi, lần đầu tiên trong đời, một suy nghĩ len lỏi vào tâm trí Seimei.

"Nếu ta có thể thay đổi... thì sao ?"

Không phải vì cậu muốn thoát khỏi gánh nặng.

Không phải vì cậu ghen tị.

Mà vì đứa bé đang ngủ yên trong tay cậu - một sinh linh không đáng phải sống trong những quy tắc lạnh lẽo như chính cậu đã chịu đựng.

Seimei không nói ra.

Không ai biết cậu nghĩ gì.

Nhưng từ giây phút ấy, tương lai của gia đình đã bắt đầu lệch khỏi con đường định sẵn rất nhẹ, rất chậm, nhưng không thể đảo ngược.

Amaaki lớn lên nhanh nhưng vẫn giữ sự trầm tĩnh lạ lùng. Cậu bé ít khóc, ít đòi bế, chỉ quan sát thế giới bằng đôi mắt đỏ trong veo như mặt nước không gợn. Người trong nhà bảo đó là điềm tốt - một đứa trẻ biết ngoan từ sớm.

Nhưng Seimei thì biết rõ hơn.

Một buổi sáng đầu xuân, Seimei bế Amaaki ra hiên để đón nắng. Lá mận rung nhẹ, gió thoảng qua mang mùi đất ẩm. Amaaki nhìn lên Seimei, đôi mắt mở to không chớp. Seimei nghĩ về những bài huấn luyện đang ngày càng nặng, nghĩ về tương lai đã được định sẵn, nghĩ về một con đường mà chính cậu cũng chưa dám gọi tên.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Amaaki khẽ nhíu mày.

Không phải vì ánh nắng.

Không phải vì khó chịu.

Mà như thể cậu bé cảm thấy sự giằng xé trong lòng người anh.

Seimei hơi bất động.

Một đứa bé chưa biết nói... lại phản ứng như vậy ?

Amaaki tiếp tục nhìn, đôi mắt nhỏ bé nhưng sâu đến khó hiểu - như thể đang soi vào điều mà ngay cả Seimei còn cố che giấu.

Rồi bất ngờ, Seimei bật cười nhẹ. Không phải tiếng cười vui, mà là một nụ cười mang theo chút bí mật. Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng che mắt Amaaki lại, như che cả suy nghĩ của mình.

"Đừng nhìn anh như thế," Seimei thì thầm, giọng mềm nhưng có gì đó buồn bã,
"em còn nhỏ, Amaaki."

Dưới bàn tay cậu, Amaaki thôi nhíu mày. Hơi thở của cậu bé chậm lại, bình yên như thể đã đủ.

Seimei nhìn xuống, cảm nhận nhịp đập bé nhỏ áp vào mình. Trong sâu thẳm, cậu hiểu - đứa trẻ này không sợ hãi, không ghét bỏ, chỉ... biết.

Biết quá nhiều so với tuổi đời của mình.

Và chính vì điều đó, Seimei càng chắc chắn hơn:

Amaaki cần một tương lai khác. Một tương lai không bị ràng buộc bởi gia tộc, không bị ép thành hình trước khi kịp lớn lên.

Nhưng ý nghĩ ấy, Seimei vẫn giữ lại trong lòng - nơi mà cậu tin không ai có thể nhìn thấu.

Chỉ có điều...có lẽ Amaaki thì nhìn được.

Từ khi Amaaki được vài tháng tuổi, người trong gia tộc bắt đầu để ý đến sự yên tĩnh khác lạ của cậu bé.

Không khóc, không hoảng, không sợ người lạ - chỉ nhìn. Một số người coi đó là phúc khí. Nhưng với những trưởng lão từng theo dõi huyết mạch Abe qua nhiều thế hệ, sự bình lặng ấy lại là dấu hiệu của một loại trực giác hiếm gặp.

Một buổi chiều, hai trưởng lão ghé thăm nhà. Họ không nói thẳng, chỉ giả vờ hỏi thăm sức khỏe, nhìn đứa trẻ nằm trong nôi, trao đổi ánh mắt kín đáo. Cha mẹ Amaaki cười đáp, nhưng trong lòng như bị một bàn tay lạnh nắm lại.

Khi họ rời đi, Seimei đang đứng dưới mái hiên, nhìn theo. Cậu nghe đủ, hiểu đủ. Những bước chân, dù nhẹ đến đâu, vẫn là âm vang của sự tính toán.

Đêm hôm đó, cha đặt Amaaki nằm sát bên mẹ hơn. Mẹ không ngủ được. Cả hai không nói, nhưng nỗi lo treo trên không khí như sương đặc.

Seimei bước vào, im lặng một lúc rồi nói:

"Con sẽ chăm Amaaki vào ban ngày. Để mọi người đỡ phải nhìn thấy em ấy quá nhiều."

Cha ngẩng lên, hơi ngạc nhiên - không phải vì lời nói, mà vì sự thấu hiểu vượt tuổi của Seimei.

Mẹ khẽ hỏi: "Con... không phiền sao ?"

Seimei lắc đầu.

"Không. Con chỉ không muốn họ nghĩ ra điều gì."

Không lời giải thích.

Không cần nói rõ 'họ' là ai.

Cha mẹ đều hiểu.

Từ ngày đó, mỗi khi có người trong gia tộc đến gần, Seimei đều là người bế Amaaki trước. Cậu giữ khoảng cách lịch sự, không chống đối, không để ai nói cậu thất lễ - nhưng đủ để ngăn những ánh mắt dò xét chạm vào đứa bé.

Có lần, một trưởng lão đưa tay định bế Amaaki 'để xem cốt tướng'. Amaaki hơi quay mặt đi, như thể cảm nhận được ý đồ đàn áp mềm. Nhưng trước khi họ kịp chạm vào, Seimei nhẹ nhàng cúi người, nói bằng giọng điềm tĩnh:

"Thầy, em vẫn còn yếu. Thầy thuốc dặn không để tiếp xúc quá lâu với người lạ."

Lời lẽ không thể bắt bẻ.

Nụ cười của trưởng lão đông lại trong giây lát.

Sau khi họ rời đi, Amaaki nằm trong tay Seimei, đôi mắt nhỏ bé chớp chậm - không phải vì sợ, mà như đang cảm ơn. Seimei nhìn lại em, ánh mắt bình lặng nhưng sâu:

"Đừng lo."

Amaaki không hiểu lời, nhưng lại hiểu lòng và yên lòng nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro