Chương 42.09: Yêu khuyển tìm chủ (phần 9)

Tối hôm sau, như một lời hứa không nói ra, chàng trai lại quay trở lại bìa rừng.

Ánh trăng vẫn dịu dàng như hôm trước, rừng cây vẫn lặng yên như đang ngủ, chỉ có lòng anh là náo động.

Tay xách túi đồ ăn quen thuộc, nhưng lần này có thêm một món đồ khác: một quả bóng cao su nhỏ, màu đỏ tươi.

"M-mình đang nghĩ gì vậy chứ...?" — anh lẩm bẩm, nhìn quả bóng trong tay, gương mặt đầy mâu thuẫn,
"Đó là một con sói... Không phải cún con..."

Anh đứng khựng lại giữa lối mòn quen thuộc, tay siết nhẹ quả bóng. Trong lòng anh chợt ngập tràn những câu hỏi.

"Liệu cậu ấy sẽ thích chứ? Hay sẽ nhìn mình như một kẻ ngốc?"

"Nếu tối nay cậu ấy không đến thì sao?"

"Nếu đây chỉ là mình tự ảo tưởng..."

Anh thở dài một hơi, thật sâu, như muốn gạt đi tất cả những suy nghĩ rối rắm ấy.
"Hy vọng là cậu ấy sẽ thích..." — anh khẽ nói, rồi tiếp tục bước về phía nơi quen thuộc... nơi mà, chỉ hai ngày ngắn ngủi, đã trở thành điều gì đó đặc biệt trong tim anh.

Nơi bìa rừng tối tăm dường như đã trở thành một nơi quen thuộc với anh. Không sợ hãi, không lo lắng, anh đứng đó chờ đợi, như một điều lệ thường.

Nhưng một khoảnh khắc trôi qua, con sói không chủ động xuất hiện như đêm hôm trước.

Trong lòng anh chợt lóe lên một tia lo lắng. Chàng trai khựng người lại trong làn gió đêm se lạnh.

Đồng cỏ vẫn yên tĩnh đến lạ thường. Không có tiếng sột soạt quen thuộc, không có ánh mắt phản chiếu ánh trăng từ trong bụi rậm, cũng không có dáng hình trắng muốt ấy lao tới như những lần trước.

"Hể...? Hôm nay không xuất hiện à...?" — anh khẽ lẩm bẩm, mắt vẫn quét khắp nơi như cố tìm một chút chuyển động nào đó,
"... Hay đã ăn no rồi?"

Anh mỉm cười gượng gạo, cố tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng chính anh cũng nhận ra tim mình chùng xuống một nhịp.
"Không sao mà... là động vật hoang dã. Đến rồi lại đi là chuyện bình thường mà..." — anh tự nhủ, nhưng rồi...

Anh vẫn đứng đó. Vẫn chờ đợi.

Bầu trời đêm phủ đầy sao, như một mái vòm im lặng bao lấy sự mong mỏi lặng lẽ của anh.

Một lúc sau, như không thể chịu nổi sự yên tĩnh nữa, anh đưa tay lên miệng.
"Sói nhỏ ơi... Cậu đâu rồi...? Tớ lại đem đồ ăn đến này..."

Tiếng anh vang lên, rồi tan ra trong gió. Không một tiếng trả lời, không một cái bóng trắng quen thuộc hiện ra từ bóng tối. Chỉ còn lại tiếng gió lay những khóm cỏ cao, xào xạc như dỗ dành...

Như thể con sói ấy chưa từng tồn tại.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chàng trai vẫn đứng nơi bìa rừng, ánh mắt dõi theo khoảng tối sâu thẳm phía trước.

Gió đêm bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo mùi ẩm lạnh đặc trưng của rừng cây.

Anh ngồi xuống một khóm cỏ thấp, ôm quả bóng cao su trong tay, lòng vẫn không ngừng hy vọng rằng bóng trắng ấy sẽ lại bất ngờ xuất hiện, như hai đêm trước.

Nhưng vẫn không có gì.

"Chắc là... không đến thật rồi..." — anh lẩm bẩm, nụ cười nhạt thoáng qua như để giấu đi chút thất vọng.

Anh đứng dậy, phủi nhẹ bụi đất trên quần áo, định quay người rời đi.

Ngay lúc ấy, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến cỏ cây nghiêng rạp. Cánh rừng phía trước phát ra âm thanh rền rĩ — những tiếng lách cách, răng rắc như cành cây bị bẻ gãy, tiếng lao xao dồn dập khác thường.

Chàng trai khựng lại. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Linh cảm mơ hồ nhưng mãnh liệt đột ngột trỗi dậy. Anh rùng mình, bàn tay siết quả bóng cũng trở nên lỏng lẻo... rồi vô thức làm rơi nó xuống đất.
"Không ổn... Có gì đó không ổn..."

Chàng trai quay đầu, không do dự thêm giây nào, rồi cắm đầu chạy thật nhanh về phía khu rừng tối.

Cỏ dưới chân bị giẫm nát, bóng anh lướt đi như bị kéo theo bởi một nỗi lo lắng không tên. Tim anh đập mạnh, hơi thở gấp gáp.
"Sói nhỏ ơi!" — anh gọi lớn, giọng vang vọng giữa những thân cây cao vút. "Cậu đâu rồi? Sói nhỏ...! Trả lời tớ đi...!"

Âm thanh ấy hòa lẫn trong gió rừng, lan xa, lạc lõng.

Nhưng anh vẫn chạy tiếp, như thể sợ rằng nếu chậm trễ thêm một chút thôi... thì điều quan trọng nhất với anh sẽ biến mất mãi mãi.

Chàng trai chạy băng qua cánh rừng, từng bước chân đạp lên lớp lá khô khiến mặt đất vang lên những tiếng rào rạo gấp gáp. Miệng anh không ngừng gọi to, gần như là hét lên trong cơn hoảng loạn.
"Sói nhỏ ơi... Sói nhỏ...!"

Xuyên qua những tán lá dày đặc, anh chạy dọc theo con đường mòn mờ ảo dưới ánh trăng, rồi rẽ vào một bụi cây rậm.

Không có gì. Chỉ là bụi cây đung đưa theo gió, lặng im một cách đáng ngờ.

Anh lại tiếp tục chạy, tìm đến những mỏm đá cao, nơi có thể nhìn bao quát cả khu rừng bên dưới.
"Không có..." — anh lẩm bẩm, thở gấp, rồi lao xuống mép suối gần đó, nơi dòng nước lấp lánh ánh trăng trôi qua những hòn đá lạnh lẽo.

Vẫn không có một bóng trắng nào phản chiếu trên mặt nước.

"Không thể nào..." — anh thì thầm, giọng nghẹn lại trong cổ họng.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, anh đứng lặng đi một thoáng, rồi siết chặt bàn tay đang run rẩy, cố hít lấy một hơi thật sâu để giữ lại chút bình tĩnh. Nhưng rồi, như không kìm nén nổi nữa, anh ngửa mặt lên trời, hét thật to, như dốc hết tất cả nỗi lo và sợ hãi trong lòng.
"Sói nhỏ ơi! Rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy!? Mau trả lời tớ đi...!"

Tiếng hét ấy vang vọng khắp khu rừng, dội vào từng thân cây, lẫn trong tiếng gió đêm và tiếng côn trùng rả rích.

Nhưng... vẫn không có lời đáp.

Chỉ có tiếng tim anh đập mạnh trong lồng ngực, cùng một cảm giác trống rỗng đang lan dần trong tim.

Tưởng chừng như mọi hy vọng đã tan biến vào bóng đêm, bất chợt một âm thanh vang lên, xé toạc sự tĩnh lặng rợn người của khu rừng.

Auuuuuuuuuuuuuuu...

Là tiếng tru — dài, vang vọng và đầy tha thiết. Âm thanh ấy lan xa, đánh thức cả bầy chim đang ngủ say trên cành, khiến chúng bay tán loạn vào màn đêm như những mảnh bóng trắng vỡ vụn.

Chàng trai đứng sững lại, tim đập thình thịch.
"Là cậu ấy..." — anh thì thầm, đôi mắt mở to, ánh lên sự ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.

Không chần chừ một giây nào, anh lập tức lao về phía phát ra tiếng tru đó, như bị kéo đi bởi một sợi dây vô hình buộc chặt lấy trái tim mình. Anh băng qua những bụi cây rậm rạp, chân trầy xước vì những nhánh gai, nhưng không hề dừng lại.

Gió tạt ngang mặt, những chiếc lá quất vào má anh rát buốt — nhưng anh chẳng quan tâm. Anh chỉ biết chạy, chạy mãi... cho đến khi cuối cùng, một hình ảnh hiện ra trước mắt, khiến bước chân anh khựng lại.

Trước mặt anh là một cái hang đá khuất sau vạt rừng, nơi ánh trăng chỉ le lói đủ để nhìn thấy phần miệng hang lạnh lẽo. Ở đó, giữa đám rêu ẩm và đất đá, là một thân hình trắng muốt đang nằm nghiêng, thở dốc.

"S-sói nhỏ...?" — chàng trai thì thào, gần như không tin nổi vào mắt mình.

Con sói — chính là nó — nằm đó, bộ lông trắng dính bết vài vết máu, bên hông có vẻ bị thương. Dù vậy, nó vẫn quay đầu nhìn anh, đôi mắt tím ánh lên một vẻ dịu dàng quen thuộc. Đôi tai cụp xuống, và khi thấy anh, đuôi nó khẽ vẫy nhẹ một cái, yếu ớt nhưng rõ ràng — như đang nói rằng,
"Tớ vẫn ở đây..."

Con sói nằm bất động, thân thể run nhẹ theo từng nhịp thở. Chân sau bên trái của nó bị mắc vào một chiếc bẫy sắt hoen gỉ, móng vuốt giãy giụa đến tóe máu.

Vết thương sâu, đỏ thẫm, kéo thành một vệt dài trên đất — rõ ràng nó đã cố gắng lết đi trong tuyệt vọng, để tìm đường thoát hoặc... để đến được nơi có người đang đợi nó.

"Để tớ giúp cậu..." — chàng trai nghẹn giọng, rồi lập tức quỳ sụp xuống bên cạnh.

Anh run rẩy dùng hai tay gỡ chiếc bẫy ra. Chiếc bẫy lạnh buốt, cứng nhắc và nặng nề như chính nỗi đau của con sói.

Anh cẩn thận nới lỏng từng cơ cấu, sợ làm nó đau thêm. Con sói khẽ rên lên một tiếng, nhưng tuyệt nhiên không giãy giụa — nó tin tưởng anh.

"Gần xong rồi... chịu chút nữa thôi..." — giọng anh gấp gáp.

Cuối cùng, chiếc bẫy bung ra. Chân con sói lập tức rũ xuống, máu vẫn rỉ ra từ vết cắt.

Không chần chừ, anh lấy chai nước mang theo, rửa nhẹ lên vết thương để làm sạch đất cát.
"Cố gắng một chút nhé, sói nhỏ..." — anh thì thầm đầy lo lắng, bàn tay run run đổ nước một cách cẩn thận.

Con sói khẽ giật mình khi nước chạm vào da thịt, nhưng rồi lại nằm im, đầu gác lên cánh tay anh, mắt nhắm lại như muốn nói,
"Tớ không sao... chỉ cần cậu ở đây."

Trái tim chàng trai như thắt lại. Anh cắn răng, lau nhẹ vết thương bằng khăn tay mang theo, rồi xé vạt áo của mình, cẩn thận băng bó cho nó. Mọi động tác đều dịu dàng, như thể anh đang chăm sóc một sinh linh nhỏ bé nhất đời.

Ánh trăng trên cao lặng lẽ rọi xuống tạo thành hai chiếc bóng dài — một người, một sói — đang ngồi sát bên nhau giữa cánh rừng, nơi lặng yên chỉ còn tiếng gió và những lời thì thầm khẽ khàng trong đêm.

Chàng trai lấy tay gạt mồ hôi trên trán, cả người ướt đẫm vì chạy và lo lắng.
"Cuối cùng cũng xong..." — anh thì thầm, thở phào nhẹ nhõm.

Đôi tay vẫn còn run, nhưng ánh mắt anh giờ đã dịu lại, như trút được tảng đá nặng nề trong lòng.

Con sói vẫn nằm yên, đầu khẽ tựa vào cánh tay anh. Dù sắc mặt nó nhợt nhạt, nhưng hơi thở đã đều hơn, đôi mắt nửa khép nửa mở, ánh lên một chút dịu dàng. Có vẻ nó không còn quá đau nữa.

Anh ngồi bệt xuống bên cạnh nó, mỉm cười yếu ớt.
"Cứ tưởng là... sẽ không thể gặp lại cậu nữa..." — câu nói như tuôn ra cùng hơi thở nén chặt bấy lâu.

Đôi mắt anh ánh lên sự nhẹ nhõm lẫn xót xa. Một làn gió đêm thoảng qua, mát lạnh và yên ắng, như vỗ về hai tâm hồn vừa trải qua cơn bão nhỏ của riêng mình.

"Chắc cậu cũng mệt rồi. Ăn một ít cho khỏe lại nhé!" — anh vừa nói vừa mở túi đồ ăn, lấy ra phần thịt đã chuẩn bị từ trước.

Mùi hương lan tỏa nhẹ trong không khí. Anh đặt nhẹ phần thức ăn lên một chiếc lá lớn, rồi đặt trước mặt con sói.
"Tớ không biết sói bị thương có ăn được không... nhưng ít nhất cũng nên lót dạ một chút, đúng không?"

Con sói khẽ động đậy tai, mũi hít hít vài cái, rồi cố rướn người dậy, cẩn thận không động đến chân bị thương. Nó cúi đầu ăn từng chút một, chậm rãi nhưng không kém phần ngon lành.

Chàng trai ngồi bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, nở nụ cười đầy trìu mến.

Trăng vẫn chiếu sáng đêm rừng, nhưng lần này không còn lạnh lẽo — bởi nơi ấy, đã có hơi ấm của sự gặp lại và gắn bó.

-------------------to be continued----------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro