rời đi
ánh ban mai cuối cùng cũng ló dạng sau nhiều ngày trôi qua, mùa mưa hoàn toàn rời đi, để lại một mùa đầy ấm áp.
mùa mưa rời đi, mùa hoa cẩm tú cầu cũng âm thầm kết thúc, để lại trong lòng seulgi những nỗi niềm luyến tiếc.
hôm nay, seulgi không còn thưởng thức những cơn mưa như mọi hôm, em bắt đầu học cách đón nhận sự vàng nhạt bao la khắp vùng trời, ấm áp và dịu dàng như đang xoa dịu trái tim đã không còn nguyên vẹn của mình.
nhưng hôm nay jaeyi không đến
seulgi ngồi đó, dưới ánh dương đỏ rực buổi sớm chuyển sang một màu đen tuyền của ban đêm, ghế bên cạnh vẫn trống.
ngày thứ hai jaeyi vẫn chưa xuất hiện.
seulgi bắt đầu sợ, sợ jaeyi cũng đã rời đi, âm thầm như mùa mưa hôm trước.
em ngồi đó, ánh mắt đã không còn sáng, nhìn nắng vàng lộng lẫy trước mắt, mà chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.
rồi ngày thứ ba, thứ tư...
jaeyi vẫn không đến
seulgi thực sự tuyệt vọng, em bắt đầu tìm nàng khắp nơi, từ những chỗ quen thuộc, đến cả những nơi chưa từng đặt chân.
mọi ngóc ngách đều bị em lật tung , chỉ mong tìm thấy chút dấu vết của sự tồn tại của jaeyi, nhưng không thấy gì cả.
và rồi em nhận ra, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời em đã lặng lẽ rời đi.
chậu hoa cẩm tú cầu nhỏ được em nâng niu từng ngày cũng không còn ở đó nữa.
thứ duy nhất còn sót lại để nhắc em về jaeyi cũng biến mất, như hy vọng cuối cùng em còn bám víu,
seulgi trở nên điên loạn, lật tung mọi thứ trong phòng với hi vọng nhỏ nhoi nàng sẽ xuất hiện. rằng tất cả chỉ là một trò đùa của mưa
nhưng không có phép màu nào xảy ra cả.
jaeyi rời đi.
cùng với chậu hoa, cùng với sự hy vọng cuối cùng của em.
em ngồi bệt xuống đất, giọt nước mắt rơi, không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là cơn mưa em từng chờ đợi.
chỉ là lần này, sẽ không còn ai đến nữa.
______________
từ ngày jaeyi rời đi tới nay đã tròn bốn tháng, seulgi vẫn ngồi đây chờ nàng, chỉ khác là không còn cơn mưa nào ghé qua, không còn mùi đất ẩm, không còn tiếng nước nhỏ, và cũng không còn jaeyi
"nhưng mình nhất định sẽ giữ lời hứa, nên cậu phải đợi tớ nhé."
"đương nhiên là có thể sẽ bị muộn"
những lời hứa ấy cứ vang vọng trong đầu seulgi, như thể chúng còn vương lại đâu đó ngoài kia. nàng đã nói sẽ giữ lời hứa, em phải tin tưởng jaeyi của em.
seulgi hối hận. hối hận vì đã không thể thật sự hiểu jaeyi. không thể nhận ra ánh mắt chất chứa nỗi buồn sau nụ cười dịu dàng, không thể cảm nhận được sự vỡ vụn mà jaeyi cố giấu đi.
em ngồi đó, ghế bên cạnh vẫn trống, đôi mắt đã không còn tia sáng ngày nào, vì ánh sáng của em đã rời đi.
- jaeyi mình xin lỗi.
- đáng lẽ lúc đó mình phải nhận ra, rằng tâm trạng của cậu đang trải qua mùa nào
- lúc đó, rốt cuộc cậu cảm thấy như thế nào?
đôi môi khô khốc chỉ còn đủ sức thì thầm những lời xin lỗi, em trách bản thân chỉ biết đến cảm xúc của mình mà quên đi cảm nhận của jaeyi.
trách bản thân đã không nhận ra tâm trạng của nàng đã trải qua một mùa mưa cô đơn.
trách bản thân nhận ra quá muộn.
nhìn vào nơi chậu hoa cẩm tú cầu từng hiện diện, giờ đây chỉ còn một khoảng trống đáng sợ, lạnh buốt như những buổi sớm không có jaeyi.
jaeyi rời đi, đem theo nó rời đi.
" seulgi, nếu một ngày chậu hoa cẩm tú cầu tớ biến mất hãy đến tiệm hoa mua chậu mới nhé."
"và hãy hứa với tớ hãy chăm sóc nó thật tốt."
từng câu nói của nàng, giờ đây hiện lên rõ ràng như từng khung ảnh trong cuốn phim ký ức, seulgi mới nhận ra, lúc đó jaeyi đã chuẩn bị tất cả.
chuẩn bị rời xa em.
rời xa khỏi thế giới bé nhỏ của em.
"hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, seulgi."
"mùa mưa sắp kết thúc rồi, seulgi."
"hôm nay, mưa lớn hơn mọi khi nhỉ? cứ như là lời tạm biệt trước khi nó rời đi."
"có gặp gỡ ắt sẽ có chia ly, đó là điều không thể tránh khỏi, seulgi à"
"ngày hoa cẩm tú cầu nở rộ, sẽ là ngày hai chúng ta gặp nhau."
giờ đây seulgi đã hiểu hết ý nghĩa trong từng câu nói đó, nhưng jaeyi vẫn chưa quay về.
em nhớ jaeyi quá.
- jaeyi của tớ, cậu có thể quay về không?
- dù là trong giấc mơ cũng được.
seulgi nhắm mắt lại, khóe mi ướt đẫm vì đã khóc quá nhiều. em thiếp đi, mong tìm thấy jaeyi trong giấc mơ.
và lần này, em cảm nhận được jaeyi đang ở bên cạnh em. nhưng em chẳng thể mở mắt để nhìn nàng, cơ thể đông cứng chẳng thể cử động, chỉ nằm đó bất lực
em dùng hết sức, nhưng chỉ có thể nằm yên. không thể ôm lấy nàng, không thể thì thầm lời xin lỗi và nói ra câu đừng đi
em biết lần này jaeyi về không phải để ở lại mà là nói lời tạm biệt.
nỗi chua xót khiến mi mắt không kìm được rơi nước mắt, đó là điều duy nhất em có thể làm lúc này.
một nụ hôn nhẹ trên trán, hơi ấm ấy, thân thuộc và dịu dàng, em nằm đó hưởng thụ sự ấm áp mà bản thân đã đánh mất.
rồi hơi ấm đó biến mất, sự hiện diện của nàng cũng dần mờ nhạt đi, tới khi em không còn cảm nhận được nữa.
lần này jaeyi thực sự rời đi
ngày mai và cả sau này sẽ không quay về nữa.
em nằm đó, mặc cho nước mắt tuôn ra, thấm đẫm cả gối, nhưng em chẳng thể làm gì.
vì ánh sáng của em đã rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro