Chương 2: Một vết rạn rất nhỏ dưới thủy tinh


Seoul, cuối tháng Mười Một năm 1948.

Những ngày cuối thu trôi qua chậm chạp. Không còn hoa mận, không còn tiếng cười vang vọng khắp hành lang trường, chỉ còn sương mù đọng dày trên mặt kính cửa sổ vào mỗi sáng sớm. Seulgi vẫn đi học như thường, vẫn ngồi ở bàn thứ ba cạnh cửa sổ, vẫn luôn mang theo thêm một ổ bánh mì cho Jaeyi – nhưng đã gần hai tuần nay, chiếc ghế bên cạnh cô trống.

Không một lời nhắn. Không một cuộc gọi. Không một dấu hiệu.
    •   

Mãi đến ngày thứ mười bốn, Jaeyi mới trở lại. Cô bước vào lớp khi tất cả đã ổn định, tóc búi gọn, áo khoác dài màu than tro, mắt đeo kính râm – dù trời không nắng. Seulgi đang cúi đầu ghi chép thì cảm thấy một làn gió lướt ngang, rồi ghế bên cạnh được kéo ra. Jaeyi ngồi xuống, như thể chưa từng vắng mặt. Như thể mọi thứ vẫn bình thường.

Nhưng mùi nước hoa của cô đã thay đổi – không còn là mùi bạc hà xưa cũ, mà là mùi của một thứ đắt tiền, sang trọng, xa cách.

Suốt tiết học, Jaeyi không nói gì. Seulgi cũng không hỏi. Chỉ đến khi tan lớp, cô mới lặng lẽ đi bên cạnh, như mọi lần. Khi cả hai đứng dưới hiên chờ mưa tạnh, Seulgi mới khẽ cất tiếng:

"Cậu ổn chứ?"

Jaeyi nhìn cô, rất lâu. Rồi gật đầu, như thể tất cả những gì từng đau đớn đã được ém lại sau một cái chớp mắt.
    •   

Tối đó, Seulgi nhận được điện tín. Không phải của Jaeyi, mà là của một người phụ nữ trung niên, viết bằng nét chữ rất chỉnh tề.

"Cô Woo.
Tôi là mẹ của Yoo Jaeyi.
Tôi biết hai người đã quen biết nhau một thời gian.
Nhưng mong cô hiểu, con bé cần một tương lai tương xứng với vị trí nó mang.
Nó sẽ đính hôn với người do gia đình chọn vào đầu năm tới.
Mong cô giữ sự tự trọng và rút lui đúng lúc."

Tờ giấy ấy không có dòng chúc sức khỏe, không có chữ ký. Chỉ có sự lạnh lùng, và một dấu chấm hết được gõ bằng máy chữ ở cuối câu.

Seulgi không khóc. Cô chỉ ngồi rất lâu trong phòng trọ, nhìn ra khoảng trời đầy sương. Bên ngoài có tiếng xe điện lăn qua đường ray, có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Bên trong là yên lặng. Và một trái tim đang bị bóp lại bởi một thứ không tên.
    •   

Ba ngày sau, Seulgi quyết định đến thẳng nhà họ Yoo.

Đó là một biệt thự lớn trong khu dân cư dành cho giới thượng lưu. Cổng sắt cao, hàng rào đá xanh rêu. Người hầu mặc áo đen trắng mở cửa. Và Jaeyi đang ngồi trong phòng khách, bên chiếc đàn piano đen bóng.

Cô nhìn thấy Seulgi, nhưng không đứng dậy.

"Cậu đến đây làm gì?" – giọng Jaeyi không còn âm sắc quen thuộc. Nó lạnh, xa, như gió đông thổi qua hành lang trống.

Seulgi đứng yên. Trong tay cô là tờ điện tín đã bị gấp lại.

"Cậu định không nói gì sao? Không một lời?"

Jaeyi không nhìn vào mắt cô. Chỉ cúi đầu, khẽ nói:

"Chẳng có gì để nói cả. Mình không thể chọn."

"Mình không bắt cậu phải chọn. Mình chỉ muốn biết – tình cảm đó có thật không?"

Một khoảng lặng dài. Rồi Jaeyi đáp:

"Có thật. Nhưng không đủ."
    •   

Họ không nói lời chia tay. Cũng không quay lưng đi như trong tiểu thuyết.
Seulgi chỉ bước ra khỏi cánh cổng lớn, gió tạt vào mắt khiến cô không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Còn Jaeyi – cô ngồi lại bên cây đàn, gõ từng phím rất khẽ.
Là bản Clair de Lune mà Seulgi từng bật trong lần trực đêm đầu tiên của họ.
    •   

Từ ngày hôm đó, Jaeyi không còn chọc cười Seulgi nữa. Không còn đi muộn, không còn cầm hộp sữa đậu. Cô đi học đúng giờ, mặc áo vest sẫm, cắt tóc ngắn hơn, ngồi ở hàng đầu tiên. Thầy cô khen cô trưởng thành. Bạn bè nói cô "ra dáng tiểu thư nhà danh giá."

Chỉ có Seulgi – người từng chạm tay vào vết xước trên cổ tay cô, biết rõ rằng:
Jaeyi không hề trưởng thành.
Cô chỉ đang tự cắt rời khỏi phần bản thân mà mình yêu nhất.

⸻ ⸻

Ghế trống bên trái

Seoul, đầu tháng Một năm 1949.

Tuyết rơi dày.
Thành phố phủ một màu trắng xám, đường sá im lìm như thể không ai dám thở mạnh vào thời tiết lạnh buốt thế này. Trường học nghỉ đông. Sinh viên rút về quê hoặc những khu ký túc xá nhỏ quanh ngoại thành.

Chỉ có Jaeyi – vẫn ở lại Seoul.

Cô ngồi trong căn phòng lớn của mình, nơi mọi thứ đều tinh tươm: tủ quần áo được sắp theo mùa, giường trải ga trắng, bàn học đặt một khung ảnh chụp gia đình – trong đó cô đứng giữa, váy cổ sen, nụ cười mím, và hai tay siết chặt đến trắng bệch.

Không có Seulgi trong bất cứ bức ảnh nào.

Mỗi sáng, cô dậy đúng giờ, ăn sáng với cha mẹ trong im lặng, nghe tiếng bát chạm nhẹ vào sứ như thể mọi lời nói đều là thứ xa xỉ.

Cha cô chỉ nói một câu duy nhất trong bữa cơm đầu năm:

"Con là người tiếp nối của dòng họ Yoo, chứ không phải thứ sống theo cảm tính như đám thường dân ngoài kia."

Jaeyi không đáp. Cô chỉ cúi đầu, nhai chậm.
Từ khi còn bé, cô đã học được cách sống trong khuôn phép – dáng đi, cách nói, biểu cảm vừa đủ. Cô từng nghĩ nếu mình ngoan ngoãn đủ lâu, gia đình sẽ nhẹ tay hơn. Nhưng không. Khuôn càng cũ thì càng chật.

Đêm đó, cô đứng trên ban công, tay lạnh đến mức run lẩy bẩy. Dưới phố, những cặp đôi đi qua, tay đan tay, đầu tựa vào nhau để tránh gió.

Tự nhiên, cô nhớ lại một chiều tháng Tám.
Cái chạm tay rất khẽ của Seulgi khi đưa viên kẹo bạc hà.
Câu nói "Mình không thích thấy máu – khi nó là của cậu."
Và ánh mắt, khi đọc xong bức điện tín ấy, không hờn, không giận, chỉ là... nỗi đau không biết cất vào đâu.

Sáng hôm sau, Jaeyi cởi bỏ váy len đắt tiền, gấp gọn áo khoác lông, mở tủ lấy chiếc áo blouse trắng – thứ duy nhất cô giữ lại từ những ngày học chung với Seulgi.
Cô gõ cửa phòng cha.

"Một tuần nữa con sẽ chuyển ra ngoài."

Cha cô hạ tờ báo. Mẹ cô đặt tách trà xuống bàn.

"Con không cần tài chính từ gia đình. Không cần phần thừa kế."
"Con chỉ cần được sống như chính mình."

Mẹ cô tái mặt. Cha cô thì cười lạnh:

"Vì con bé đó?"
"Vì chính con." – Jaeyi đáp, rất rõ ràng. – "Nhưng nếu cha muốn đổ lỗi cho ai đó, thì là vì cậu ấy khiến con nhớ rằng mình vẫn còn trái tim."

Ba ngày sau, cô chuyển đến một căn phòng trọ gần trường – trần thấp, tường ẩm, cửa sổ nhỏ nhưng đón được nắng. Cô bắt đầu đi học lại. Vẫn ngồi ghế bên trái, nơi từng bỏ trống suốt mấy tháng qua.

Buổi sáng thứ hai của học kỳ mới, khi Seulgi bước vào lớp – ánh mắt cô lướt ngang như thói quen, và bắt gặp Jaeyi đã ở đó, tóc rối nhẹ, mắt thâm quầng, nhưng gương mặt bình thản đến lạ.

Jaeyi không nói gì. Chỉ rướn người, đưa cho Seulgi hộp sữa đậu.

"Không đường." – cô khẽ nói. – "Vẫn như cũ."

Seulgi đứng yên. Tay cô run, mắt cô ươn ướt.
"Cậu... trở lại rồi?"

"Không." – Jaeyi nhìn thẳng vào mắt cô. – "Mình chưa bao giờ rời đi. Chỉ là mất một thời gian để dám quay về đúng chỗ của mình."

Chiều hôm đó, cả hai ngồi bên hành lang tầng ba, nơi có ánh nắng xiên nhẹ qua khung cửa sắt. Không ai nói yêu. Không ai xin lỗi. Nhưng Jaeyi quay sang hỏi:

"Nếu giờ mình nói, mình chọn cậu. Dù có mất tất cả. Cậu có chọn mình không?"

Seulgi cười nhẹ, nước mắt rơi xuống gò má:
"Cậu không cần hỏi lại điều đó. Mình đã đợi ở ghế trái này từ lâu rồi."

Họ không hứa hẹn. Không mơ mộng. Nhưng trong ánh nắng cuối ngày ấy, Jaeyi nhẹ nhàng nắm tay Seulgi lần đầu tiên – không còn lén lút, không còn dè chừng, không còn lo sẽ bị nhìn thấy.

Và ở một góc rất nhỏ của thế giới đầy rẫy những điều không thể, hai người con gái đã chọn nhau – bất chấp.

Thư viện tầng hai, có nắng xiên và một đôi nhẫn bạc

Seoul, tháng Tư năm 1949.
Mùa xuân năm ấy đến muộn. Mưa kéo dài tận sang tháng Ba, những cơn gió vẫn còn se lạnh, còn người dân thì bắt đầu thì thầm nhiều hơn về tin tức từ miền Bắc.

Seulgi không thường quan tâm đến chính trị. Thế giới của cô đơn giản lắm – là phòng thí nghiệm nhỏ với lọ thuốc đỏ, là tiếng thầy giảng vang vọng cuối lớp, là ly cà phê nguội trên bàn học mỗi tối.

Và dạo gần đây – còn là những lần Jaeyi biến mất trong vài giờ, rồi trở về với mùi xăng dầu vương trong tóc, áo khoác dính vết than, đôi khi mắt đỏ như vừa khóc.

Nhưng Seulgi không hỏi. Cô chỉ chờ.
Bởi cô biết, Jaeyi là kiểu người – khi đã sẵn sàng, sẽ nói ra tất cả.

Chiều hôm ấy, trời không mưa. Mặt trời dịu như được lược chải qua tầng mây mỏng.
Seulgi nhận một tờ giấy gấp làm tư, luồn vào tập sách giải phẫu học.
Nét chữ hơi nghiêng, quen thuộc:

"Thư viện tầng hai. 5h30. Đừng hỏi gì cả."

Cô cười. Và đến.

Thư viện tầng hai vào cuối giờ chiều thường không có ai.
Nơi ấy xa khỏi khu đọc sách chính, trần gỗ thấp, bàn ghế cũ kỹ, ngửi thấy rõ mùi giấy ẩm lâu năm. Nhưng ánh sáng – ánh sáng lúc nào cũng đẹp đến lặng người. Nhất là vào khoảng 5h30, khi nắng xiên vào đúng khung cửa hướng tây, rải lên bìa sách một màu vàng sẫm lấp lánh bụi.

Jaeyi đang ngồi ở đó.

Cô mặc áo sơ mi vải lanh màu be, tay áo xắn đến khuỷu, cổ hơi mở, tóc búi cao để lộ vành tai nhỏ xíu, dưới cằm là vết xước mờ mà Seulgi từng thấy khi Jaeyi bưng hộp gỗ hôm trước.

Trước mặt cô là một chiếc hộp. Không phải hộp quà, mà là hộp nhung cũ, mép sờn, gói bằng giấy báo rách một góc. Trông chẳng có gì đặc biệt. Nhưng Jaeyi đang nhìn nó như nhìn điều quan trọng nhất trong đời mình.

Seulgi ngồi xuống đối diện. Cô không nói.

Một lúc lâu, Jaeyi mới lên tiếng, rất khẽ:
"Cậu còn nhớ hồi trước... cậu bảo không cần một đám cưới, chỉ cần một người biết giữ lời?"

Seulgi gật.
"Ừ. Nhưng mình cũng từng nghĩ, cậu không tin vào lời hứa."

Jaeyi mỉm cười, hơi mím môi như để kiềm thứ gì trong cổ họng đang nghẹn lại.
"Đúng. Vì mình chưa từng chắc chắn đủ để hứa với ai điều gì cả."

Cô đẩy chiếc hộp về phía Seulgi.
"Cho đến khi nhận ra... nếu cứ chờ lúc mọi thứ ổn định, lúc có đủ tiền, lúc đủ can đảm, lúc xã hội cho phép... thì chắc cả đời cũng không có cơ hội để giữ cậu lại."

Seulgi mở hộp.
Bên trong là một đôi nhẫn vàng trắng, bề mặt mờ lì như ánh trăng phủ sương. Không đính đá, không họa tiết cầu kỳ, chỉ có một vạch cắt nhỏ hình vòng cung gần mép trong, như thể được chạm bằng móng tay người đang run.

Chúng không lớn, không sáng loáng – nhưng có một kiểu tinh xảo lặng lẽ khiến người ta không thể rời mắt. Ánh kim loại ấy không lấp lánh mà âm ấm, giống như được rèn bằng những đêm dài không ngủ, bằng những buổi chiều chắt chiu và sự quyết tâm dồn nén đến mức có thể nghe thấy cả trong không khí.

Jaeyi chạm nhẹ vào một chiếc, rồi nói khẽ như một lời thú tội:
"Người ta bảo với số tiền này có thể đặt được nhẫn bạch kim Ý, khắc tên, gắn sapphire."
Cô ngước mắt nhìn Seulgi, như chờ một lời chê bai. Nhưng không có gì cả – chỉ là ánh nhìn yên lặng đến dịu dàng.

"Nhưng mình không cần gì lấp lánh cả. Mình chỉ muốn thứ gì đó có thể tồn tại lâu như những gì mình không dám nói thành lời."

Seulgi chạm tay vào chiếc nhẫn. Cô cảm thấy lạnh, nhưng cũng thấy bàn tay mình đang ấm lên.
"Nhẫn đẹp." – cô nói, giọng hơi khàn. – "Không phải vì nó làm bằng gì... mà vì cậu đã làm điều này."

Jaeyi thở nhẹ ra, rồi mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi không chua chát cũng chẳng gồng lên.
"Vậy... đeo thử nhé?"
    •   

Chiếc nhẫn lồng vào tay họ vừa khít – không cần đo, không cần thử.
Như thể nó sinh ra để chờ ngày này, chờ hai người này.

Không ai cần nói thêm gì cả.
Chỉ còn một cơn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ, mang theo mùi giấy cũ và bụi nắng – và lời cam kết không cần giấy mực nào chứng nhận.

Jaeyi nói tiếp, giọng run lên nhẹ nhẹ:
"Mình đã lấy toàn bộ số tiền mẹ từng gửi – cái quỹ mà họ bảo giữ để mua cổ phần tập đoàn sau này. Mình mang đi đúc hai cái này. Có người hỏi, đính hôn à? Mình nói không. Đây là... lời tỏ tình duy nhất mình dám làm trọn vẹn."

Cô cầm lấy một chiếc nhẫn.
Đặt vào tay Seulgi.
"Không cần đám cưới. Không cần ai chứng kiến. Nhưng mình muốn cậu đeo cái này, để khi nhìn xuống, biết rằng có một người, đã từng đứng giữa thế giới đầy ràng buộc và vẫn chọn cậu."

Seulgi nghẹn họng. Cô nắm lấy tay Jaeyi. Tay người kia lạnh, móng tay bị xước, chai đi nhiều ở ngón trỏ.
"Cậu định rời khỏi nhà thật à?"

Jaeyi gật, mắt không rời khỏi chiếc nhẫn vừa lồng vào tay người mình yêu.
"Họ bảo nếu mình ra đi, sẽ mất hết. Nhưng nếu ở lại, thì điều mình mất... là cậu. Và là chính mình."

Hoàng hôn tràn vào thư viện qua khung kính mờ bụi.
Cả không gian như được phủ bằng ánh sáng rượu vang.

Seulgi khẽ nói, cổ họng vẫn còn nghẹn:
"Vậy hôm nay... là ngày cưới?"

Jaeyi cười.
"Ừ. Ngày cưới – của hai người không có lễ phục, không có hoa, chỉ có nhau."

Cô ngồi xuống cạnh Seulgi. Tựa đầu lên vai cô.
Trong tai là tiếng kim đồng hồ quay tích tắc, tiếng gió đập nhè nhẹ vào cửa kính.

Không còn điều gì phải nói.
Vì cả hai đã hiểu – đây là khoảnh khắc duy nhất họ còn được tự do.

Ngoài kia, gió mùa đang đổi hướng.

Báo buổi chiều hôm đó đăng một dòng nhỏ nơi cuối trang nhất:

"Tình hình Bán đảo có dấu hiệu leo thang. Hội đồng an ninh kêu gọi chuẩn bị phòng thủ phía Bắc."

Nhưng trong thư viện tầng hai, giữa giá sách cũ kỹ và ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ,
hai chiếc nhẫn bạc vừa được lồng vào tay nhau – mỏng manh, im lặng,
và vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro