Chương 5: "Chạm vào giới hạn"
Không khí trong lớp học buổi chiều trở nên u ám hơn bao giờ hết. Ánh nắng yếu ớt hắt qua cửa sổ, đổ bóng lên bàn giáo viên, nơi Woo Seulgi đang ngồi với ánh mắt sắc lạnh, đôi môi mím chặt như đang dằn cơn khó chịu. Trước mặt nàng là Jaeyi – học sinh nữ khiến nàng đau đầu nhất suốt tháng qua, và có lẽ là cả đời dạy học của mình.
"Em vừa làm gì trong giờ học của tôi, Yoo Jaeyi?" Seulgi hỏi, giọng lạnh như cắt.
Nàng đang nhắc đến cái hành động kinh điển mà Jaeyi vừa thực hiện trước sự chứng kiến của cả lớp: viết lên bảng một công thức Toán học… rồi quay lại, nháy mắt với nàng và nói thẳng:
> "Cô có biết phương trình nào làm tim người ta đập nhanh nhất không? Là phương trình Jaeyi cộng với Seulgi đó."
Cả lớp ồ lên, tiếng cười xen lẫn tiếng hú hét, Yeri với Kyung vỗ tay như cổ vũ diễn viên chính trong một vở kịch nóng bỏng. Nhưng với Seulgi, đó là giới hạn.
"Tôi đang nghiêm túc hỏi em." – Seulgi lặp lại, lần này giọng trầm hơn.
Jaeyi đứng yên, không chút sợ hãi. Trái lại, ánh mắt cô còn rực hơn nắng đầu hạ, dính chặt lấy Seulgi như một lời tuyên bố: "Em không dừng lại đâu."
"Em chỉ đang thể hiện tình cảm một cách trực tiếp." – Jaeyi thản nhiên đáp, nhếch môi cười – "Cô có thể trừng phạt em bằng bất cứ cách nào cô muốn. Nhưng đừng mong em ngừng yêu cô."
---
Giờ ra chơi.
Jaeyi bị gọi lên văn phòng giáo viên. Seulgi ngồi đối diện, tay cầm một tệp giấy tường trình của lớp, mắt vẫn không nhìn cô.
"Em đang lạm dụng vai trò học sinh để làm loạn trong lớp học." – Seulgi nói, đều đều.
"Không đâu." – Jaeyi mỉm cười, ngả lưng trên ghế – "Em đang tận dụng thời gian năm cuối để theo đuổi người phụ nữ mà em yêu, em muốn cả đời."
Seulgi ngẩng đầu, đôi mắt ấy không còn chỉ là lạnh, mà đã pha chút bất lực và bối rối.
"Cô có biết em bị mê cái gì nhất ở cô không?" – Jaeyi ghé gần, thì thầm, môi gần sát tai Seulgi – "Là cái cách cô quát em, nghiêm khắc với em… khiến em muốn bị cô trói lại…"
"Yoo Jaeyi!" – Seulgi đập mạnh xuống bàn, giọng gần như rít lên. Nhưng má nàng đỏ ửng.
"Thấy chưa, cô đỏ mặt rồi." – Jaeyi ngồi thẳng lại – "Cô tưởng em không thấy hả? Em chỉ cần cô động lòng một chút thôi, em sẽ nhào đến như sói hoang, cắn không buông đâu."
Seulgi đứng bật dậy. "Ra khỏi đây ngay."
"Vâng, thưa cô giáo lạnh lùng." – Jaeyi bật cười, đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, cô quay lại:
> "Cô cứ lạnh lùng đi, để em làm cô rên rỉ."
--------------------
Ngày hôm sau.
Jaeyi lại đến lớp sớm. Trên bàn giáo viên là một hộp quà nhỏ gói rất đẹp.
Seulgi bước vào, mở ra. Bên trong là một lọ nước hoa hồng, và một tấm thiệp nhỏ:
> "Em biết cô thường thức khuya chấm bài, nên da dễ mệt. Dưỡng da một chút, để khi em hôn, sẽ mềm hơn."
Seulgi nắm tấm thiệp, suýt xé nó. Nhưng rồi nàng nín thở… và bỏ vào ngăn kéo. Không trả lại.
Jaeyi từ cửa sổ nhìn thấy. Cười nhẹ.
--------
Ánh sáng chiều tà nhuộm vàng cả căn phòng học, từng tia nắng xuyên qua cửa sổ, Jaeyi bước vào lớp với một vẻ mặt đầy tự tin, đôi mắt sáng ngời chứa đựng những suy nghĩ mãnh liệt. Hôm nay, như mọi ngày, cô không thể chờ đợi được cái khoảnh khắc được gần Seulgi. Nhưng hôm nay, có gì đó khác biệt. Cảm giác lạ lùng đang dâng trào trong tim cô, một cảm giác mà cô chưa bao giờ có trước đây.
Seulgi ngồi ở bàn giáo viên, ánh mắt lạnh lùng và kiên quyết như mọi lần. Nàng luôn là một người khó tiếp cận, luôn giữ vững khoảng cách với tất cả học sinh, nhưng Jaeyi... Jaeyi không phải là học sinh bình thường. Jaeyi là người có đủ kiên nhẫn và quyết tâm để phá vỡ mọi bức tường mà Seulgi dựng lên.
Jaeyi đi qua bàn giáo viên, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Seulgi. Cái nhìn ấy không có chút e dè, không chút lo lắng, chỉ có một sự tự tin tuyệt đối.
"Chào cô, hôm nay trông cô thật đẹp," Jaeyi nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy thách thức. "Cô có vẻ mệt mỏi, hay là em có thể giúp cô lấy lại tinh thần?"
Seulgi ngẩng lên nhìn Jaeyi, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thể giấu được sự ngạc nhiên. Nàng không hiểu tại sao, nhưng mỗi lần Jaeyi nói chuyện với nàng như vậy, một cảm giác lạ lùng lại dâng lên trong lòng nàng. Nó không phải là sự khó chịu, mà là một cái gì đó khiến nàng bối rối.
"Jaeyi, đừng có làm phiền tôi," Seulgi trả lời lạnh lùng, không hề nhìn thẳng vào cô.
Jaeyi không hề bị đẩy lùi. Cô chỉ cười một cách tự tin, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng lại có một sự kiên quyết không thể chối từ.
"Vậy nếu em không làm phiền cô, em sẽ để cô yên một mình sao? Cô có thể để em giúp đỡ cô như thế này không?" Jaeyi nói, nhưng lần này có một chút nghịch ngợm trong ánh mắt. "Chúng ta có thể nói chuyện một chút, đúng không? Cô cũng cần thư giãn mà."
Seulgi im lặng, không biết trả lời thế nào. Nàng luôn giữ vững vị trí là người lạnh lùng, không dễ dàng dao động. Nhưng tại sao mỗi lần đối diện với Jaeyi, lại có một phần trong nàng muốn phá vỡ quy tắc đó? Jaeyi có thể làm nàng cảm thấy những điều nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Jaeyi biết rằng cô không thể ép buộc Seulgi, nhưng không thể phủ nhận một điều: Cô không thể chịu được sự lạnh lùng đó nữa. Cô cần phải phá vỡ cái vỏ bọc ấy, và cô đã sẵn sàng làm mọi thứ.
"Chỉ một chút thôi, cô không thấy thế sao? Chúng ta không cần phải giữ khoảng cách mãi mãi," Jaeyi tiếp tục, bước lại gần hơn. "Em không phải là người sẽ bỏ cuộc dễ dàng đâu."
Seulgi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong lòng. Nàng không thể phủ nhận rằng Jaeyi có sức hút mạnh mẽ, một sức mạnh mà nàng không thể dễ dàng chối từ. Nhưng Seulgi vẫn không muốn để tình cảm này phát triển. Nàng tự nhủ rằng phải kiên định, giữ khoảng cách, không để bị lôi cuốn vào bất kỳ điều gì.
"Jaeyi," Seulgi nhẹ nhàng nói, giọng nàng vẫn lạnh lùng như thế, nhưng lần này có một sự mềm mại trong đó. "Đừng cố gắng thay đổi những gì đã được định sẵn."
Jaeyi không đáp ngay lập tức. Cô biết Seulgi đang cố gắng duy trì khoảng cách, nhưng cái cách mà Seulgi nói khiến cô cảm thấy có chút gì đó trong lòng nàng tan chảy. Cô đã nghe những lời này nhiều lần rồi, nhưng lần này lại khác. Cô cảm thấy như Seulgi đang bắt đầu để tâm đến mình.
"Chắc cô nghĩ em sẽ từ bỏ, phải không?" Jaeyi khẽ mỉm cười. "Nhưng nếu cô nghĩ vậy, cô đã nhầm rồi. Em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu, không bao giờ."
Seulgi hít một hơi dài, cảm giác bất an lạ lùng dâng lên trong lòng. Nàng không thể giải thích được tại sao, nhưng có một điều gì đó trong ánh mắt của Jaeyi khiến nàng không thể không để tâm.
"Cô biết không," Jaeyi tiếp tục, ánh mắt cô sáng lên khi nói ra những lời này. "Cô luôn mạnh mẽ, lạnh lùng và kiên quyết, nhưng em có thể thấy được trong ánh mắt cô... cô cũng không muốn giữ khoảng cách mãi đâu. Cô có thể lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng không thể với em."
Seulgi không nói gì, chỉ nhìn vào Jaeyi. Nàng không muốn thừa nhận điều đó, nhưng trong lòng nàng cảm nhận rõ ràng. Jaeyi đã chạm đến một phần trong nàng mà không ai có thể làm được.
Jaeyi vẫn đứng đó, không di chuyển, không bước đi, chỉ đứng nhìn Seulgi với một ánh mắt kiên định và đầy hy vọng. Cô biết rằng Seulgi cần thời gian, nhưng cô cũng biết rằng cô sẽ không từ bỏ. Cô đã quyết tâm, và cô sẽ không rời bỏ Seulgi, không bao giờ.
"Cô không cần phải nói gì bây giờ," Jaeyi cuối cùng nói, phá vỡ sự im lặng. "Chỉ cần nhớ rằng em sẽ luôn ở đây, và em sẽ không bao giờ bỏ cuộc."
Seulgi nhìn Jaeyi, cảm nhận rõ ràng sự quyết tâm trong lời nói của cô. Một phần trong nàng muốn đẩy Jaeyi ra, nhưng một phần khác lại không thể dứt bỏ cảm giác đặc biệt này.
Chưa bao giờ Seulgi cảm thấy thế này, như thể có một cơn sóng ngầm mạnh mẽ đang cuốn nàng đi, nhưng nàng lại không thể chống cự. Jaeyi khiến nàng cảm thấy yếu đuối, và nàng không biết phải làm gì với cảm giác ấy.
Jaeyi lùi lại một bước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách gần. Cô nhìn vào Seulgi với ánh mắt đầy hy vọng, chờ đợi một điều gì đó, dù là nhỏ nhất.
"Em sẽ chờ," Jaeyi nói, "cho đến khi cô sẵn sàng."
Seulgi nhìn theo bóng dáng của Jaeyi rời đi, và trong lòng nàng, một cảm giác khó tả dâng lên. Có phải nàng đã bắt đầu để tâm đến Jaeyi? Có lẽ, nhưng nàng không thể thừa nhận điều đó dễ dàng.
Một phần trong Seulgi muốn giữ khoảng cách, nhưng một phần khác lại cảm nhận được sự thay đổi đang đến gần. Và trong thâm tâm, nàng không thể phủ nhận rằng Jaeyi đã làm điều gì đó mà không ai có thể làm được – khiến nàng cảm thấy yếu đuối và mạnh mẽ cùng một lúc.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro