Chương 1:LẦN ĐẦU GẶP GỠ
... Phải quay lại từ 6 tháng trước.
Woo Seulgi – một cô gái lặng lẽ chuyển đến trường nữ sinh Chaehwa, ngôi trường top đầu dành cho 0,1% học sinh xuất sắc nhất Hàn Quốc.
Không ai biết rõ lý do, chỉ có lời đồn về một "thỏa thuận ngầm" giữa cô và hiệu trưởng xoay quanh vụ việc mang tên "đền bù".
Seulgi là một đứa trẻ mồ côi – cô đã lạc mất bố mẹ từ nhỏ. Suốt 10 năm dài sống trong trại trẻ, tưởng chừng số phận sẽ mãi như vậy... thì kỳ tích xảy ra: bố cô tìm lại được con gái.
Nhưng niềm hạnh phúc vừa lóe lên đã bị cắt ngang bởi một vụ tai nạn khốc liệt. Bố cô mất.
Và từ giây phút ấy, Seulgi buộc phải sống cùng người mẹ kế – một người xa lạ, trong một ngôi nhà không có tình than.
...Ngày đầu đến Chaehwa
Cô thấy mình thật lạc lõng giữa nơi này.
Xung quanh là những nữ sinh xuất thân từ các gia đình giàu có — đồng phục được may đo riêng, cặp sách, mỹ phẩm và phụ kiện đều là hàng hiệu, thậm chí có người còn lái siêu xe đến trường như một thú vui khoe mẽ thường nhật.
Còn cô, chỉ khoác trên mình bộ đồng phục cũ kỹ từ ngôi trường tỉnh lẻ, ăn mặc đơn giản đến mức trở nên nhạt nhòa trong mắt người khác.
Nhưng điều đó không khiến cô tự ti. Seulgi chưa từng bận tâm đến vật chất – cô sống theo chủ nghĩa phản tiêu dùng từ rất lâu.
Thứ duy nhất khiến cô lo lắng... là mình quá khác biệt. Và rồi sẽ lại bị nhìn chằm chằm, tách ra, đẩy xuống – như những ngày u ám ở trường cũ.
Seulgi chậm rãi bước qua dãy hành lang dài tĩnh lặng, ánh mắt đảo quanh tìm một gương mặt thân thiện – nhưng chẳng có ai. Cô tiến đến gần vài học sinh đứng rải rác bên cầu thang, khẽ cất tiếng hỏi đường đến phòng giáo viên. Họ nhìn lướt qua cô, lạnh lùng như gió thoảng, rồi quay đi không một lời đáp.
Cô cắn nhẹ môi, cảm giác chua xót len vào lồng ngực.
"Phải chăng... đây là cách người ta đối xử với kẻ không thuộc về?"
Lặng lẽ, cô tiếp tục bước. Từ khu A sang khu B, rồi qua cả hội trường rộng lớn phủ đầy những tấm poster kỷ niệm của học sinh danh giá – Trong đó đập vào mắt cô là một nữ với khuôn mặt xinh đẹp trên poster đó Yoo Jaeyi niềm tự hào ở Chaehwa với vô số thành tích
Chợt cảm giác khó chịu trào dâng trong cô,cô cảm thấy ghen tị với người này.
Cuối cùng, sau một hồi lạc lõng như thể bơi ngược giữa dòng người vô hình, cô cũng tìm được phòng giáo viên.
Cô giáo chủ nhiệm mở cửa. Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt bà, nhanh chóng bị thay thế bằng nét cau có. Tuy bà cố giữ giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại mang theo chút bực dọc vì sự chậm trễ.
"Em đến muộn rồi đấy. Đi theo cô." – bà nói, ngắn gọn, không đợi phản hồi.
Không khí buổi sáng càng thêm nặng nề khi hai người cùng bước về phía lớp học.
Tới cửa lớp 3-2, cô giáo chỉ tay về phía dãy bàn cuối cùng gần cửa sổ, nói nhanh:
"Chỗ kia còn trống, em ngồi đó."
Rồi, không kịp để Seulgi nói lời cảm ơn, bà đặt vào tay cô một cuốn sổ nội quy dày cộm, quay lưng rời đi – như thể đây chỉ là một thủ tục hành chính lặp đi lặp lại, không hơn không kém.
Cánh cửa lớp bật mở. Người bước vào chính là Yoo Jaeyi – cô gái mà Seulgi vừa nhìn thấy trên poster.
Nói qua về Jaeyi: cô là "nữ hoàng" của Chaehwa – thành tích học tập luôn dẫn đầu, con gái cưng của chủ tịch tập đoàn y tế J-Medical. Không quá lời khi nói rằng, Jaeyi chính là luật lệ ở ngôi trường này.
"Jaeyi! Mình giữ chỗ cho cậu rồi nè! Ngồi đây với bọn mình đi!"
Joo Yeri – người bạn thân chí cốt của Jaeyi – vẫy tay gọi. Bên cạnh cô là Choi Kyung, cô gái luôn chấp nhận làm cái bóng lặng lẽ sau lưng Jaeyi.
Jaeyi chỉ cười nhạt, ánh mắt lướt một vòng quanh lớp học như thể đang cân nhắc điều gì. Rồi cô sải bước đến chỗ trống bên cạnh Seulgi và ngồi xuống – bỏ mặc ánh mắt tiếc nuối từ bao người xung quanh.
Ai cũng khao khát được ngồi cạnh Jaeyi, không chỉ vì hào quang cá nhân của cô, mà còn vì cái danh "ái nữ của J-Medical". Phụ huynh học sinh ở đây, ai mà chẳng mong có cơ hội networking với người đàn ông quyền lực – bố của Jaeyi.
"Chào cậu, mình là Jae."
Jaeyi mỉm cười, giọng ngọt như đường nhưng ánh mắt lại tựa lưỡi dao mỏng, cắt xuyên qua lớp vỏ bình thường.
"Yoo Jae Yi,Mình biết rồi."
"Nãy mình thấy poster ở sảnh trường rồi"
Seulgi đáp, lạnh lẽo như nước đá. Em không cần giới thiệu – một kẻ như Jaeyi, chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến hệ thần kinh phải cảnh giác.
Em chỉ muốn yên ổn thi vào đại học Hanguk, làm bác sĩ, cứu những người yếu đuối – không bận tâm những điều không cần thiết
Giờ ra chơi, tại nhà vệ sinh tầng ba.
Tiếng nước chảy đều đặn, Seulgi đang rửa mặt thì bóng ba cô gái lướt vào – không cần giới thiệu, chỉ cần nhìn thấy cái nhếch môi cũng đủ hiểu: có chuyện.
"Này,học sinh mới. Đổi chỗ với tớ đi."
Giọng Kim Nari vang lên, đều và đanh, như một kẻ quen ra lệnh. Học sinh top đầu
Chỗ ngồi của cô? Không, họ muốn vị trí đó chỉ vì nó... cạnh Jaeyi.
"Muốn gì thì nói đi, chị đây chiều hết."
Nari vừa soi gương, vừa liếc Seulgi bằng ánh mắt kẻ trên cao. Mùi nước hoa đắt tiền không át nổi mùi đe dọa trong không khí.
Seulgi lau mặt, lạnh nhạt:
"Vậy mua cho mình một tòa nhà đi."
Một câu chọc ghẹo, nhưng sắc như dao. Thứ hạng? Địa vị? Chỉ là bọn con nít xài tiền bố mẹ mà tưởng mình là nữ vương.
"Cậu đùa đấy à?!"
Nari nghiến răng, tiếng bật gương đóng sập lại như lời đe dọa bị bóp méo.
"Vậy thì... năm triệu won đi. Muốn ngồi cạnh Jaeyi cơ mà? Giá đó còn rẻ."
Seulgi liếc lên, mặt không cảm xúc. Giọng đều như băng, ánh mắt khiến cả ba khựng lại.
"Con điếm bào tiền kiếp... chắc cũng bòn tiền trai như vậy hả?"
Nari trượt khỏi vẻ sang chảnh, không tin nổi – số tiền đó gần bằng tài khoản tiết kiệm mà cô giấu gia đình.
Seulgi nhoẻn môi – nụ cười chỉ thoáng qua như bóng dao dưới ánh đèn nhà vệ sinh:
"Thế còn hai người kia?" – cô nhìn sang hai kẻ theo đuôi. "Muốn đấu giá không?"
Yumi định lên tiếng, nhưng—
"Chốt!"
Nari cắt lời, nuốt sự cay đắng. Ánh mắt cô ta thoáng run – nhưng lợi ích khi thân với Jaeyi khiến cô nuốt luôn cả tự trọng.
Một giao dịch vừa khép lại, nhưng trò chơi chỉ vừa bắt đầu.
Seulgi lau khô tay, bỏ lại sau lưng ba ánh nhìn rối loạn, không buồn ngoái lại.
Cô không quan tâm Jaeyi là ai cả,cô chỉ biết rằng đây là món hời không thể bỏ qua chuyện Jaeyi tính sau cũng được.
Đột nhiên, một cái bóng lướt ngang qua gương soi.
Cánh cửa nhà vệ sinh bật mở, ánh đèn neon phía trên lóe lên nhè nhẹ, khiến tất cả đều bất giác quay đầu.
Là Jaeyi.
"Nữ hoàng không ngai" của ngôi trường này xuất hiện với dáng đi thong dong, như thể nơi này thuộc về cô từ lâu.
"Này, đi ăn với mình đi, Seulgi. Mình đói quá rồi!"
Jaeyi mỉm cười – nụ cười tỏa sáng một cách bất thường giữa bầu không khí nặng nề, như thể chẳng hề nhận ra ba ánh mắt đang sững sờ phía sau.
Không một lời báo trước. Không cần sự đồng ý.
Cô vươn tay – và nắm lấy tay Seulgi. Nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như thể vừa ban hành một bản án không thể kháng cáo.
Jaeyi kéo Seulgi ra ngoài, để lại sau lưng ba cô gái vẫn chưa kịp phản ứng.
Gió ngoài hành lang lùa qua khe cửa, khẽ lay động vạt áo đồng phục, khiến bước chân Seulgi cũng theo đó mà lạc nhịp.
Mình đã từng nói tên cho cô ấy chưa?
Seulgi giật mình, nghiêng đầu nhìn kẻ đang dắt mình đi.
Chắc chắn là chưa.
"Này... bỏ mình ra đi."
Câu nói bật ra, không quá to, không quá mạnh – chỉ đủ để bày tỏ sự choáng váng trong lòng.
"Phải nắm chặt tay cậu chứ," – Jaeyi đáp, mắt không rời phía trước – "Ngày đầu tiên mà, lạc thì khổ."
Cô vừa nói vừa cười, rồi thong thả giới thiệu từng ngóc ngách của ngôi trường như một hướng dẫn viên dày dạn kinh nghiệm.
Còn Seulgi... chỉ biết đi theo, đầu óc không ngừng "nhảy số":
Cô ta là ai?
Tại sao lại biết tên mình?
Tại sao lại đối xử tốt với mình như vậy?
Và... liệu tất cả những điều này có thật sự "tốt" như vẻ ngoài của nó không?
-----Căn tin
Jaeyi dắt Seulgi lại bàn ăn, nơi hai người bạn thân của cô đã ngồi chờ sẵn:
Một người là Joo Yeri – nổi bật như thể bước ra từ tạp chí thời trang, gương mặt xinh xắn như idol, đôi mắt to ánh lên sự hào hứng.
Người còn lại là Choi Kyung – mái tóc cột gọn, mắt kính tròn, ánh mắt sắc sảo sau vẻ ngoài mọt sách điển hình.
Cả hai đều đã lấy cơm và đang chừa sẵn một chỗ cho Jaeyi – và giờ là cả Seulgi.
"Mình là Yeri,"
"Còn cậu ?" cô nàng xinh xắn nhanh nhảu đáp, giọng nói trong veo như chuông bạc.
"Xin chào, mình là Seulgi," cô lên tiếng với nụ cười thân thiện, hơi gượng nhưng đầy thiện ý.
"Mình là Choi Kyung," cô bạn đeo kính cười nhẹ, gật đầu nhã nhặn.
"Cậu học trường nào vậy trước khi chuyển đến đây?" – Kyung nghiêng đầu, ánh mắt tò mò.
"Mình chỉ học ở một trường cấp ba nhỏ ở quê thôi..." – Seulgi đáp, có chút bối rối.
"Nghe nói cậu định thi đại học Hanguk hả, Seulgi?" – Jaeyi hỏi, mắt lấp lánh như thể vừa biết một bí mật thú vị.Trong cái bất ngờ của toàn bộ học sinh có mặt tại căn tin,một người học quái vật cỡ nào mới thi vào Hanguk.
"Ừ... mình muốn học y khoa. Làm bác sĩ." – Seulgi cúi đầu, nhỏ giọng thổ lộ.
"Ơ... mà sao cậu biết chuyện đó?" – cô khẽ cau mày. Lạ thật, mình đâu có kể với ai đâu...
Jaeyi nghiêng đầu cười:
"Mình thấy móc khóa Hanguk Med của cậu. Bản giới hạn, phải không?"
Giọng cô đều đều, nhẹ như gió thoảng – nhưng không hiểu sao Seulgi lại cảm thấy sống lưng hơi lạnh.
"Cậu có đi học thêm ở đâu không? Chỉ mình tham khảo với!" – Kyung nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt hiện rõ sự quan tâm thực sự.
"Không... mình tự học thôi. Gia đình mình không có điều kiện đi học thêm..." – Seulgi thành thật nói, và ngay lập tức bắt gặp ba gương mặt ngạc nhiên đối diện.
"Gì cơ?! Cả Jaeyi đây – người chắc suất đậu Hanguk 99% – mà còn học thêm kín lịch đấy!" – Kyung tròn mắt như không tin nổi.
"Seulgi giỏi lắm đấy," Jaeyi lên tiếng, giọng nhẹ mà rõ, như đang nhấn mạnh điều gì đó quan trọng. "Luôn đứng nhất lớp, còn từng đạt giải vàng Olympic tỉnh nữa mà."
Câu nói khiến cả Kyung và Yeri đều tròn mắt nhìn Seulgi đầy ngưỡng mộ.
"Cái đó... chỉ là giải nhỏ thôi mà. Sao cậu biết mấy chuyện đó?" – Seulgi ngơ ngác hỏi, cảm giác lạ lùng lại len lỏi trong ngực.
"Vì mình muốn biết về những người... đủ tầm để sánh bước với mình," – Jaeyi nói khẽ, đôi mắt cong cong mà không ai có thể đọc được hết ẩn ý trong đó.
"Nhưng mà cậu cũng đừng chủ quan nhé. Đây là thời điểm nước rút của học sinh mà. Đầu tư vào học thêm bây giờ không lỗ đâu," – Kyung chen vào, vẫn chưa thôi bị sốc vì chuyện Seulgi tự học hoàn toàn.
"Nhưng trong sách có lời giải rồi mà," – Seulgi cười ngây thơ, khiến Kyung lặng người trước cách nghĩ đơn giản đến đáng yêu đó.
"Seulgi thú vị thật đó!" – Yeri bật cười, rồi quay sang nhìn Kyung như muốn nói: Cô bé này là kiểu nhân vật chính chính hiệu.
"Cùng một đáp án, nhưng cách giải thích thì khác nhau," – Jaeyi khẽ nói, giọng điềm đạm như giảng bài, "Có khi chỉ cần một cách tiếp cận đúng, cậu sẽ tiến xa hơn gấp mười lần. Nên... nếu cậu muốn, mình có thể chỉ cho cậu vài bí quyết."
Ánh mắt cô nhìn Seulgi không có gì ngoài vẻ thân thiện, nhưng vẫn khiến Seulgi thấy trong lòng có một thứ gì đó... chưa gọi được tên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro