threshold (4)

note: 18+, có yếu tố tâm lý nặng, bạo lực, ám chỉ đến cái ch*t, cân nhắc trước khi đọc.
-

.
.
.

-

"cô seulgi, theo như lời khai của cô thì... jaeyi đã để cô rời đi sao?"- viên cảnh sát ngồi đối diện nghiêng đầu hỏi, ánh mắt không giấu nổi nghi ngờ.

"đúng... em ấy đã để tôi đi."- seulgi đáp.

"hừm... jaeyi dễ dàng thả cô đi như vậy à? cô ta không sợ cô sẽ báo cảnh sát sao?"

"tôi không biết."- seulgi khẽ lắc đầu, hàng mi rung lên, giọng run rẩy.

viên cảnh sát quan sát biểu cảm thất thần của nàng, cũng hiểu rằng sau tất cả những gì đã trải qua, tinh thần seulgi vẫn còn chao đảo, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo. khi ông chuẩn bị khép lại buổi thẩm vấn, một đồng nghiệp khác bất ngờ bước nhanh vào, thì thầm điều gì đó bên tai ông.

viên cảnh sát khựng lại, mắt mở to đầy bất ngờ, rồi lập tức quay sang seulgi.

"cô seulgi, tôi cần thông báo với cô một việc."- giọng ông nghiêm lại, đầy cảnh giác.

"vâng?"- nàng ngẩng lên, bất an.

"theo như lời khai của cô, jaeyi đã giấu xác người bạn thân của cô... trong tủ quần áo, đúng không?"

"phải... em ấy đã làm như thế với seunghee..."- seulgi gật đầu, môi trắng bệch.

viên cảnh sát nhìn nàng một hồi rồi thở dài.

"chúng tôi rất tiếc phải nói điều này... nhưng tại hiện trường, không hề tìm thấy xác chết nào cả, không có dấu vết của jaeyi, không có vết máu, cũng chẳng có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô ta từng ở đó, mọi thứ hoàn toàn trống rỗng."

"cái gì...?"- seulgi sững người, tròng mắt mở to, giọng lạc đi. "các người đang đùa tôi đúng không !?"

"xin cô bình tĩnh."- ông nói, giọng không còn sắc bén như trước. "chúng tôi đã kiểm tra kỹ, căn phòng hoàn toàn sạch sẽ như thể chưa từng có ai sống ở đó, không có jaeyi, cũng không có seunghee."

"không thể nào... không thể nào!"- seulgi lẩm bẩm, rồi bỗng siết chặt đầu, các ngón tay cào vào tóc như phát điên. "tôi không tưởng tượng ra... không thể nào là ảo giác được..."

thấy tình trạng nàng bắt đầu mất kiểm soát, viên cảnh sát cố gắng xoa dịu:

"cô seulgi, tôi hiểu chuyện này rất khó tin và là cú sốc lớn với cô, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, tìm mọi manh mối có thể...nhưng hiện tại, tôi đề nghị cô nên đến gặp bác sĩ tâm lý để ổn định lại tinh thần."

"bác sĩ tâm lý?"- seulgi chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy tức giận. "ý các người là tôi bị điên rồi đúng không?"

"không... không phải vậy..."

không để viên cảnh sát kịp nói hết câu, seulgi bất ngờ bật dậy, hất tung đống hồ sơ trên bàn rơi lả tả xuống đất. Không ai kịp ngăn lại, nàng đã bước vội ra khỏi phòng, để lại không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

viên cảnh sát đứng thẫn thờ, khom người nhặt lại đống tài liệu. một tờ báo cũ rơi ra giữa những xấp hồ sơ, trang đầu là bài viết về một vụ mất tích các đây nhiều năm về trước. ông cầm nó lên, mắt dừng lại ở bức ảnh đã ố vàng, gương mặt quen thuộc hiện lên khiến ông đứng khựng lại.

đồng nghiệp bên cạnh thấy vậy liền hỏi:

"gì vậy? có chuyện gì à?"

viên cảnh sát không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ đưa tờ báo sang. người kia nhận lấy, vừa nhìn vào đã nhíu mày.

"chuyện quái gì đang xảy ra thế này?"

---

seulgi lao ra khỏi đồn cảnh sát, bước chân vội vã giữa trời mưa lạnh buốt. trời tối sầm, từng hạt mưa rơi xuống, lạnh đến thấu xương. một chiếc xe ô tô phóng vút qua, bánh xe trượt trên mặt đường loang nước, suýt nữa thì đâm sầm vào nàng.

người lái xe vội thò đầu ra ngoài cửa, giận dữ quát:

"con mẹ nó, mày không có mắt à?!"

nhưng tai seulgi lúc này chỉ nghe thấy những âm thanh lù ù, nghẹt nghẽn như bị nhấn chìm trong nước. mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe, mưa xối xả xé toạc cả ý thức. nàng run rẩy bước sang lề đường, đôi chân loạng choạng như không còn sức.

bất chợt, một chiếc ô màu đen nghiêng xuống, che lên đầu seulgi như một cơn yên lặng dịu dàng, nàng sững người. khi ngẩng lên, đôi mắt ướt mưa của nàng chạm phải nụ cười quen thuộc-nụ cười mà nàng tưởng rằng đã vĩnh viễn biến mất trong ác mộng.

"jaeyi..."- cái tên ấy thoát ra khỏi miệng nàng như một làn khói, mong manh và không dám tin.

jaeyi mỉm cười, như chưa từng có gì xảy ra. nó đưa tay ra, đan những ngón tay lạnh buốt vào bàn tay run rẩy của seulgi.

"đi với em nhé?"

seulgi không nói gì, nàng choáng váng, không nghĩ được gì nữa. đầu óc trống rỗng, chỉ biết mặc cho nó đưa đi, xuyên qua màn mưa, qua những con đường lặng lẽ đến một con suối nhỏ gần rừng-nơi những tiếng nước chảy róc rách vang vọng như nhắc lại điều gì xa xăm.

đến nơi, jaeyi buông tay ra, vòng ra sau lưng seulgi, nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng từ phía sau. giọng nói thì thầm bên tai như gió thoảng:

"chị còn nhớ nơi này không?"

vừa nghe đến đó, cả cơ thể seulgi như đông cứng. một cơn đau âm ỉ bỗng dội lên trong đầu, rồi mọi thứ mờ dần, một mảnh ký ức xưa trồi lên như một vết nứt bị xé toạc...

---

khi cả hai vẫn đang là học sinh cấp ba. họ có một bí mật-thứ mà chẳng ai hay biết, mà nếu có biết thì cũng chẳng thể hiểu nổi.

mỗi buổi chiều vắng người, trong nhà kho cũ phía sau sân trường, hai cơ thể lặng lẽ tìm đến nhau. ánh nắng xuyên qua khe cửa, rọi lên sàn gỗ bụi mờ, chiếu lên đôi mắt jaeyi-vừa ngây thơ, vừa hiểm độc.

nó nhẹ nhàng, gần như thành thạo, cởi từng lớp áo của seulgi như đã quen với việc ấy từ lâu.

trong căn phòng không có ai biết đến, chỉ còn tiếng thở đứt quãng, sự ràng buộc vô hình giữa hai linh hồn, một cuộc va chạm vừa tội lỗi, vừa không thể dứt ra.

bóng tối phủ lấy căn phòng nhỏ, chỉ còn ánh sáng le lói từ khe cửa gỗ vỡ vụn rọi vào, chia ánh sáng thành những vết cắt mong manh. không còn tiếng chuông, không còn tiếng bước chân, chỉ có hơi thở lặng lẽ và âm thanh vải vóc khẽ cọ vào nhau.

seulgi nằm bất động trên tấm nệm mỏng phủ bụi, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà mục nát. những ngón tay lạnh giá của jaeyi chạm vào làn da nàng như một lời khẳng định quen thuộc-rằng không ai ngoài nó được phép làm điều này.

nụ hôn của jaeyi không vội vàng, nó như thấm vào từng thớ thịt, từng đường gân mạch, trượt qua cổ, qua bờ vai gầy rồi dừng lại ngay xương quai xanh, nơi nó luôn hôn đầu tiên, như thói quen, như một nghi thức..

mỗi lần như thế, seulgi đều không phản kháng, nàng để mặc cho nó dẫn dắt, chiếm hữu. như thể cơ thể này không còn là của nàng từ lâu, như thể mỗi lần jaeyi chạm vào, nàng lại rơi thêm một tầng xuống vực sâu.

trong bóng tối, những chuyển động khẽ khàng, mềm mại như gió lướt qua, nhưng bên dưới là cuộn sóng ngầm-nóng bỏng, âm ỉ và nguy hiểm. hơi thở jaeyi phả bên tai nàng, vừa ngọt ngào vừa dụ dỗ.

"chị là của em, mãi mãi."- nó phả hơi nóng vào da nàng.

seulgi nhắm mắt, không có tiếng khóc, cũng không có lời chối từ. chỉ có tiếng tim đập-một nhịp đập chậm rãi như báo hiệu sự tan vỡ, như đồng thuận trong im lặng.

cơ thể họ hòa vào nhau không phải bởi khát khao bản năng đơn thuần, mà như thể để xác nhận một lời nguyền. thứ tình cảm không tên, vừa vấy bẩn-vừa là cứu rỗi- vừa là đọa đày.

trong không gian ngột ngạt ấy, hơi thở gấp gáp, như một khúc ca bị nghẹt giữa hai làn nước. cả hai cùng rơi vào một cơn mê dài-không ai biết đâu là điểm bắt đầu, cũng chẳng còn phân biệt được đâu là kết thúc..

đôi lúc, seulgi không nhớ nổi đã bao nhiêu lần nàng để cơ thể mình nằm dưới thân jaeyi. mỗi lần như thế, mọi thứ đều lặp lại như một nghi lễ quen thuộc-nhưng không bao giờ giống hệt nhau.

có hôm, jaeyi lại rất dịu dàng, ngón tay nó lần tìm từng đường gân dưới da nàng, như thể đang dò bản đồ của một vùng đất thiêng liêng. nó hôn lên trán, lên cổ, rồi thì thầm những lời ngọt ngào bên tai:

"chị chỉ cần ở yên thế này thôi... còn lại, cứ để em."

và nàng ngoan ngoãn nằm im. giống như một kẻ đã quen với việc bị yêu bằng cách bị chiếm giữ, bị thao túng.

nhưng có lúc, jaeyi như biến thành người khác. nó nắm lấy cánh tay seulgi, đè nàng xuống nền gỗ lạnh, hôn như thể đang cắn xé. nỗi ghen tuông, sự tức giận, cả ham muốn dồn nén được đổ xuống thân thể nàng trong từng động tác vụng về nhưng thô bạo.

"nói em nghe? tên lúc chiều đi cùng chị là ai?"
-
"sao chị dám nghĩ đến ai khác ngoài em?"

và dù nước mắt seulgi tràn ra, môi nàng vẫn không dám thốt một lời kháng cự. có thể là sợ. cũng có thể là vì một phần nào trong nàng đã lặng lẽ chấp nhận kiểu yêu thương kỳ quái này-một kiểu tình yêu mang hình dáng của xiềng xích.

sau mỗi lần như vậy, jaeyi lại ôm chặt nàng vào lòng, thì thầm xin lỗi như một đứa trẻ hoảng loạn.

"em chỉ sợ mất chị thôi... em xin lỗi... nhưng chị hiểu mà, phải không?"

nàng gật đầu, luôn luôn gật đầu.

hai thân thể quấn lấy nhau, không còn đúng-sai, không còn tỉnh táo hay lý trí. chỉ còn lại hai tâm hồn méo mó tìm thấy nhau trong lệch lạc, trong cô độc, trong thứ gọi là yêu nhưng thực chất là nỗi ám ảnh kéo dài như một cơn bệnh mãn tính.

---

rồi một ngày, khi vô tình đi ngang qua phòng y tế, seulgi dừng chân. nhìn qua khung cửa hé mở, nàng trông thấy jaeyi—trần truồng, quấn lấy một nữ sinh khác như thể thế giới chỉ còn hai người họ.

cả cơ thể nàng đông cứng.

không một âm thanh nào thoát ra khỏi miệng, nhưng trái tim như vỡ tan từng mảnh. nàng quay người bỏ chạy, dưới ánh nắng đầu đông lạnh lẽo, bước chân nàng nặng nề như bị gió níu lại, tim đập loạn như sắp văng ra.

jaeyi đuổi theo.

nó luôn là người đuổi theo, luôn là người giải thích, luôn lặp lại những lời nói ấy.

"seulgi à... chỉ là hiểu lầm thôi...em vẫn yêu chị mà.."

chỉ là hiểu lầm.
chỉ là một phút yếu lòng.
chỉ là...chỉ là...

nàng giận rồi lại tha thứ. vì mỗi lần jaeyi thì thầm bên tai 'em vẫn yêu chị', trái tim seulgi lại như một con búp bê bị lên dây cót, lặp lại vòng xoay cũ: tức giận—rơi lệ—rồi lại trở về bên jaeyi như thể chưa từng có gì xảy ra.

nhưng những lời xì xào cuối cùng cũng len lỏi vào tai người lớn. câu chuyện về hai đứa con gái 'làm điều trái với luân thường' chẳng mấy chốc đã đến tai gia đình.

buổi chiều hôm ấy, người cha nắm chặt thắt lưng da, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cả hai.

"ai trong hai đứa mày là đứa làm nhục mặt cái nhà này?"

"c-con không có..."- jaeyi quỳ xuống, giọng run rẩy.

"không phải mày thì là ai? chẳng lẽ là seulgi à?"

jaeyi không đáp, chỉ quay đầu nhìn nàng. ánh mắt ngấn nước, ngây thơ, như một lời van xin không thành tiếng. seulgi chỉ biết nhìn vào nó, rồi cúi đầu, mím môi.

"là... là con...thật ra con thích con gái.”

một câu nói nhẹ nhàng như gió. nhưng ngay sau đó, tiếng vụt roi xé gió vang lên.

cơn đau ập đến, da thịt rách toạc. mắt tối sầm, cơ thể nàng bị quật xuống sàn như một bao vải, máu từ khoé môi chảy xuống, tan vào sàn gỗ. ông ta nắm lấy cổ tay nàng, cười ranh mãnh.

"để tao giúp mày chữa bệnh"

rồi ông ta kéo lê nàng vào phòng ngủ, khi cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn tiếng rên la thảm thiết của nàng.

jaeyi không lên tiếng, không một lời. nó đứng đó, im lặng, tay nắm chặt vạt áo. còn mẹ nó thì bước đến, giữ lấy vai nó, thì thầm:

"jaeyi đừng sợ, cha con chỉ đang muốn tốt cho seulgi thôi."

"nhưng... nhưng mà..."

"dù sao nó cũng chỉ là con nuôi, làm sai thì phải dạy lại cho đúng."

lời ấy như nhát dao lạnh lẽo đâm vào lòng jaeyi. phải, nó mới là con ruột. seulgi chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi.

khoảng nửa giờ sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. ông ta bước ra, kéo khoá quần như thể chẳng có chuyện gì, ngồi xuống ghế sofa, bật TV, điếu thuốc cháy lên trong tay.

jaeyi lặng lẽ bước vào phòng.

mùi máu tanh còn vương trong không khí, seulgi co người lại trong góc giường, run rẩy như con thú nhỏ bị thương. tóc rối bù, mặt đầy những vết bầm, khoé môi nứt toác rỉ máu.

nàng ngước nhìn nó.

ánh mắt ấy—trống rỗng, hoang hoải, không còn giận, không còn đau. Chỉ là một khoảng tối trống hoác, như thể linh hồn nàng đã bị bỏ lại ở đâu đó không thể tìm về.

nó đưa tay ra, khẽ muốn chạm vào nàng, một động tác nhẹ nhàng, đầy do dự. nhưng seulgi lập tức né tránh.

"đừng... đừng chạm vào chị..."– giọng nàng run rẩy, nghẹn lại nơi cổ họng. "chị... bẩn lắm."

nàng lùi về phía sau, lưng áp vào tường, hai tay vô thức siết lấy cánh tay mình, những móng tay cắm sâu vào da thịt như muốn cào xé đi điều gì đó ghê tởm đang len lỏi bên trong.

---

ngày tháng cũng lặng lẽ trôi qua. seulgi dần nguôi ngoai nỗi ám ảnh thuở ấy, bắt đầu những ngày tháng mới. thế nhưng jaeyi lại một ngày xa cách, nó thường tránh mặt nàng, thậm chí chẳng còn muốn nhìn vào mắt nàng nữa.

buổi trưa hôm đó, khi seulgi đang ngồi ăn một mình ở căn tin trường, một nhóm học sinh bất ngờ tiến lại gần. chúng ném đồ ăn vào người nàng, mắng nhiếc nàng bằng những lời lẽ cay độc:

"đồ bệnh hoạn, thật ghê tởm!"

seulgi không nói gì, chỉ biết cúi đầu cam chịu. đôi mắt vô thức lướt qua đám đông, dừng lại nơi một bóng dáng quen thuộc — jaeyi đang đứng ở phía xa. nàng thầm cầu mong nó một lần, chỉ một lần thôi, đứng lên bảo vệ nàng như đã từng. nhưng rồi nàng hiểu ra mình đã lầm.

sau bữa trưa, seulgi trốn vào nhà vệ sinh, lặng lẽ khóc. chính lúc ấy, nàng tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện khiến tim mình như bị ai bóp nghẹt:

"này jaeyi, tao nhớ mày thân với chị seulgi lắm mà? sao lúc nãy mày không đứng ra bảo vệ chị ấy?"

"điên à? đừng nhắc tới cái con người dơ bẩn đó trước mặt tao nữa."

seulgi bấu chặt vào tà váy, móng tay in hằn lên vải như cố níu lấy chút gì đó từ thực tại. khi jaeyi và bạn của nó rời đi, nàng chỉ còn lại một mình, lặng thinh giữa bốn bức tường trắng. trái tim nàng dường như vỡ ra thành trăm mảnh. sau tất cả, nàng cũng chẳng là gì trong mắt nó. đôi khi nàng tự hỏi, những lời yêu thương ngày trước liệu có từng là thật không?

---

trưa hôm nọ, seulgi hẹn jaeyi ra bờ suối nhỏ sau đồi. nàng đã ngồi đó từ sớm, lặng lẽ nhìn mặt nước gợn sóng, lòng ngổn ngang như áng mây trôi. khi nó đến nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng, hỏi nhỏ:

"sao hôm nay chị lại gọi em ra đây?"

nàng không đáp, chỉ khẽ mỉm cười. nàng nghiêng người về phía nó, chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ nó, thì thầm như một lời mê hoặc:

"chỉ là... chị nhớ cảm giác đó quá...nhớ cái cách em từng chạm vào chị."

jaeyi thoáng ngạc nhiên trước sự chủ động bất ngờ, nhưng rồi nó cũng mỉm cười, vòng tay qua eo nàng, kéo sát lại gần hơn.

ánh chiều tà hắt nhẹ qua tán lá, ánh nắng vàng vọt phủ lên làn da hai người như một tấm lụa mỏng, vừa ấm vừa nhòe nhoẹt.

seulgi đặt một tay lên ngực jaeyi, đẩy nó nằm xuống nền cỏ ẩm dưới chân. mắt nàng không rời khỏi nó, ánh nhìn như thiêu đốt — một thứ gì đó giữa đam mê, tuyệt vọng và khao khát chiếm giữ. jaeyi hơi giật mình trước sự thô bạo bất ngờ, nhưng không chống cự. nó thở nhẹ:

"sao đột nhiên chị lại thô bạo thế?~"

"đừng hỏi, em chỉ cần ở yên thôi..."- seulgi thì thầm, giọng khàn khàn.

nàng cúi người xuống, hôn lên cổ nó, rải những nụ hôn chậm rãi, đầy chủ ý, để lại từng dấu ấn mờ mờ trên làn da trắng. tay nàng lần vào lớp áo sơ mi của nó, từng nút áo bung ra dưới đầu ngón tay run rẩy. không phải vì nàng không chắc chắn, mà là vì đã kìm nén quá lâu.

jaeyi nhìn lên nàng, môi hé ra định nói gì đó, nhưng seulgi đã chặn lại bằng một nụ hôn sâu, ngấu nghiến. giữa cơn lặng gió, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập dồn dập hòa cùng nhau.

"em có từng thật lòng với chị không, jaeyi?"- nàng thì thầm, khi tay nàng siết chặt lấy hông nó, giữ nó sát vào người mình.

jaeyi không đáp, nó chỉ nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ, không rõ là xúc động hay trốn tránh. seulgi cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa đau đớn, rồi tiếp tục dẫn dắt mọi thứ theo nhịp điệu của riêng mình. lần này, nàng là người nắm quyền như thể cố níu lấy chút gì cuối cùng, chút cảm giác mình vẫn còn tồn tại trong thế giới của nó.

khi cơn khoái cảm dần qua đi, seulgi nằm đè lên người nó, thở gấp. jaeyi khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên mái tóc ấy.

seulgi biết rõ nó sẽ không trả lời câu hỏi của nàng. nhưng dù sao nàng cũng đã tự hiểu được câu trả lời từ lâu rồi.

nàng dụi đầu vào ngực jaeyi, thở dài một hơi. hơi ấm ấy chưa kịp giữ được bao lâu, nó đã nhẹ đẩy seulgi ra, chỉnh quần áo lại một cách thản nhiên.

seulgi nhìn theo từng cử động ấy, lòng trống rỗng đến mức không nói thành lời. sau cùng, nàng cất giọng:

"em đi đâu vậy?"

jaeyi im lặng, không hề quay đầu lại, chỉ để lại một câu ngắn gọn:

"em có hẹn."

nàng không hỏi thêm. chỉ lặng lẽ nhìn jaeyi bước đi, bóng lưng càng lúc càng xa. nhưng khi nó vừa bước được vài bước, dường như nhớ ra điều gì, vừa quay đầu lại thì—

-Bốp!-

một viên đá lớn đập thẳng vào đầu nó.

jaeyi lảo đảo, mắt mở to, xung quanh như chao đảo. trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi cơn đau ập đến, nó trông thấy seulgi đang run rẩy, tay cầm viên đá dính máu, ánh mắt căm hận.

"s-seulgi..."

không đáp, nàng ném viên đá sang một bên, rồi nhào đến đè lên người nó. hai bàn tay siết chặt cổ jaeyi, hơi thở dồn dập xen lẫn nước mắt.

"jaeyi... rốt cuộc chị đã làm sai điều gì? chị luôn làm tất cả vì em cơ mà...tại sao em lại muốn vứt bỏ chị?"

nàng bật khóc, cười chua xót nhìn nó. đôi mắt đỏ hoe, tóc rũ rượi, giọng nói vang lên giữa nền cỏ ẩm:

"tại sao chị luôn là người phải chịu đựng? em đúng là kẻ hèn nhát... chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi, jaeyi à..."

jaeyi trợn mắt, môi run rẩy không thành tiếng. mọi thứ xung quanh bắt đầu nhòa đi. cơ thể nó dần bất động dưới tay nàng, hoàn toàn bất lực.

seulgi bỗng buông tay. nàng lùi lại, run rẩy, đôi mắt thất thần nhìn vào bàn tay mình như thể không tin vào những gì vừa xảy ra.

"không... không... chị xin lỗi... chị không cố ý... jaeyi à... chị không cố ý hại chết em đâu..."

tiếng nàng nức nở hòa vào gió, trôi lẫn trong hương cỏ dại và vệt máu vẫn còn loang ra từng chút một. trên nền đất ấy, một cái xác đang lạnh dần trong buổi chiều tà, một tội lỗi không bao giờ rửa sạch được nữa..

---

thời gian trôi qua, seulgi cuối cùng cũng nhớ lại tất cả.

tội lỗi năm ấy, nàng từng chôn giấu thật sâu dưới lớp thuốc an thần — từng viên, từng liều, như những mảnh lưới vô hình che đi ký ức rỉ máu. suốt ngần ấy năm, nàng sống giữa một thế giới giả dối do chính tâm trí mình bày ra, nơi mà jaeyi vẫn luôn hiện diện, vẫn còn ở bên cạnh, vẫn còn mỉm cười với nàng.

nhưng giờ đây, xung quanh chỉ còn im lặng. không có jaeyi, không có ai cả.

tất cả từ đầu đến cuối chỉ là một ảo ảnh.

seulgi bật cười. một tràng cười méo mó, đau đớn, vang vọng trong không gian trống rỗng. rồi nàng òa khóc như một đứa trẻ:

"jaeyi à... tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...?"

đôi chân nặng trĩu, nàng lê bước đến bên con suối quen thuộc năm nào — nơi từng ướt đẫm những cái chạm đầu tiên và cũng là nơi kết thúc tất cả.

một làn gió thổi qua. trong khoảnh khắc mờ ảo, nàng trông thấy jaeyi — đứng bên kia bờ, đôi mắt như cũ, đôi môi hé nụ cười dịu dàng, tay đưa về phía nàng.

seulgi cũng mỉm cười. một nụ cười nhẹ nhõm, thanh thản, và rất đỗi dịu hiền. nàng đưa tay ra, chạm vào hình bóng ấy.

và rồi — nước lạnh.

cơ thể nàng chìm dần trong làn suối tĩnh lặng, như được ai đó dịu dàng kéo xuống. không vùng vẫy, không sợ hãi. chỉ có sự buông xuôi tuyệt đối, như thể cuối cùng cũng có thể đối mặt với tội lỗi của chính mình.

trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, seulgi chỉ kịp tự hỏi:

liệu jaeyi có tha thứ cho nàng không? sau tất cả thì giữa nó và nàng ai mới là người có lỗi?

---

khi cảnh sát phát hiện ra thi thể seulgi, cơ thể nàng đã lạnh ngắt dưới làn nước.

họ kết luận đó chỉ là một vụ tai nạn — trượt chân xuống suối, không có dấu hiệu giằng co hay ép buộc. mọi thứ dường như kết thúc thật gọn gàng, sạch sẽ, như thể chưa từng có bi kịch nào xảy ra.

không một ai hỏi về jaeyi.
không một ai nhắc tên seulgi.

những gì thuộc về hai người họ, giờ chỉ còn lại trong hồ sơ mờ nhòe, trong ký ức rạn nứt.

và trong suốt một thời gian dài sau đó, con suối ấy chìm vào quên lãng.

nhiều năm sau, vào một ngày xuân nhẹ gió, lũ trẻ quanh vùng kéo nhau ra suối chơi. trong tiếng cười đùa vang vọng, một đứa bỗng sững lại, chỉ tay về phía mép nước:

"nhìn kìa... hoa kìa...!"

giữa đám cỏ dại, mọc lên hai bông hoa nhỏ.

không rực rỡ, chỉ là sắc trắng phơn phớt tím nhạt, mong manh như sương đầu ngày. chúng mọc sát nhau, nghiêng nhẹ đầu về một phía — như thể đang lặng lẽ thì thầm điều gì không ai nghe được.

có người bảo đó là loại hoa dại lạ, không ai biết tên, chỉ thấy năm nào nước dâng, chúng cũng nở đúng một đôi. không hơn, không kém.

không ai rõ hai bông hoa ấy đến từ đâu. nhưng có lẽ, chúng là thứ cuối cùng còn sót lại sau tất cả — sau nước mắt, sau oán hận, sau tình yêu và cái chết.

một bông là tội lỗi của seulgi.
một bông là tội lỗi của jaeyi.

chúng mọc lên như lời thú tội âm thầm, không ai nghe thấy — nhưng mỗi năm khi mùa nước dâng, người ta vẫn thấy chúng nở lại, như thể tội lỗi của hai con người ấy chưa từng rửa trôi.

---

end.

--

vậy là series "threshold" đã kết thúc sau 4 chương..

-sốp mong các bác sẽ nêu cảm nghĩ riêng của mình sau khi đọc xong, vì sốp cũng rất thích lắng nghe và đón nhận những góp ý từ người khác, nên các bác cứ mạnh dạn nêu cảm nghĩ cho sốp biết nhé?

-cảm ơn vì đã đồng hành cùng sốp suốt thời gian qua 🫂❤️

-với lại các bác nghĩ sốp có nên viết tiếp những câu chuyện khác kh? hay là dừng lại tại đây? 🐈‍⬛

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro