18|

Những ngày tháng tiếp theo trôi qua trong sự hạnh phúc ngập tràn của Yoongi và Jimin. Mối quan hệ của họ đã trở nên chín muồi hơn, tình cảm thắm thiết và sự thấu hiểu nhau đã trở thành sợi dây vô hình gắn kết cả hai.

Một buổi chiều, sau giờ làm việc, Yoongi và Jimin ngồi trong một quán cà phê nhỏ xinh xắn bên đường. Ánh nắng chiếu qua ô cửa kính, tạo ra những mảng sáng lung linh trên bàn. Jimin cười tươi, ánh mắt lấp lánh như những vì sao. "Hôm nay em có tin vui đây, thầy!" cậu nói, giọng điệu hưng phấn.

"Tin vui gì vậy?" Yoongi hỏi, cảm thấy hào hứng.

"Em vừa hoàn thành một dự án lớn và được cấp trên khen thưởng. Họ nói em có khả năng quản lý rất tốt! Em nghĩ em có thể thăng tiến nhanh chóng," Jimin vui mừng chia sẻ.

"Thầy tự hào về em, Thanh Phong à," Yoongi nhẹ nhàng nói, tên gọi mới khiến cậu cảm thấy như đang có một làn gió mới mẻ, đầy tươi sáng thổi qua.

"Thanh Phong? Thầy gọi em như vậy từ khi nào?" Jimin ngạc nhiên, ánh mắt đầy tò mò.

Yoongi khẽ mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh khi giải thích. "Thầy đã suy nghĩ về cái tên này. Theo nghĩa Hán - Việt, chữ 'Thanh' nghĩa là trong sạch, liêm khiết, xinh đẹp, mỹ tú. 'Phong' nghĩa là gió. 'Thanh Phong' ý nói đến những cơn gió trong lành, tươi mát, như em vậy."

Jimin cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu không ngờ rằng cái tên này lại có ý nghĩa sâu sắc như vậy. "Em thích lắm! Nó thật đẹp và có ý nghĩa," cậu nói, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

"Đúng vậy, nó giống như em. Một cơn gió trong lành, luôn mang lại sự tươi mới cho mọi người xung quanh," Yoongi tiếp tục, đôi mắt anh không rời khỏi gương mặt Jimin.

Cảm xúc trong lòng Jimin dâng trào, cậu không chỉ cảm nhận được sự yêu thương từ Yoongi mà còn thấy được sự tôn trọng mà thầy dành cho mình. "Cảm ơn thầy đã gọi em như vậy. Em sẽ cố gắng để không phụ lòng thầy," cậu nói, ánh mắt kiên định.

"Thầy biết em sẽ làm được. Em luôn mạnh mẽ và tự tin. Điều đó làm thầy yêu em nhiều hơn," Yoongi đáp, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Giữa không gian yên bình của quán cà phê, hai người đã cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những ước mơ, hoài bão và những dự định tương lai. Từng câu nói của Yoongi như một làn gió nhẹ nhàng, làm ấm áp trái tim Jimin. Cậu cảm thấy mình không chỉ là một học sinh, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của thầy.

Khi cả hai rời quán cà phê, bầu trời đã chuyển sang sắc cam của hoàng hôn. Jimin nắm chặt tay Yoongi, cảm nhận được sự ấm áp và an toàn từ thầy. Cậu ngẩng lên nhìn thầy, lòng tràn đầy quyết tâm: "Em sẽ trở thành một Thanh Phong thực sự, thầy sẽ thấy."

Yoongi nhìn Jimin với ánh mắt đầy tự hào và yêu thương. "Thầy sẽ luôn ở đây, ủng hộ em trên mỗi bước đường em đi. Và thầy tin rằng em sẽ bay xa hơn cả những gì em mong đợi."

Họ cùng nhau bước đi dưới ánh hoàng hôn, những ước mơ và tình yêu hòa quyện trong không gian tươi đẹp, giống như một cơn gió trong lành thổi qua cuộc đời của cả hai.

Một buổi tối yên bình, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, tạo nên một không gian lãng mạn. Jimin và Yoongi vừa xem xong một bộ phim hài lãng mạn trên chiếc sofa, tiếng cười vẫn còn vang vọng trong không khí. Cả hai đã dành trọn buổi tối bên nhau, nhưng giờ thì Yoongi đã thiếp ngủ trên sofa, đầu tựa nhẹ vào vai Jimin.

Nhìn thấy thầy mình ngủ say, Jimin không khỏi mỉm cười. Một phần trong cậu cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên Yoongi, nhưng một phần lại trỗi dậy một cảm xúc nghịch ngợm. Cậu nhẹ nhàng quay đầu nhìn thầy, muốn biết có ai đó đang chú ý hay không. Chỉ thấy Yoongi thỉnh thoảng khẽ trở mình, nhưng vẫn không tỉnh dậy.

"Làm liều một chút thôi," Jimin nghĩ trong lòng, cảm giác hồi hộp dâng trào. Cậu nhẹ nhàng nhích lại gần hơn, lặng lẽ nhìn gương mặt điển trai của Yoongi đang chìm trong giấc ngủ. Ánh sáng mờ ảo làm nổi bật những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt thầy, và Jimin cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn.

Cậu nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế sự hồi hộp trong lòng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Jimin đã quyết định liều lĩnh. Cậu hạ thấp người, khẽ khàng áp môi mình lên má Yoongi. Môi cậu chạm vào làn da ấm áp của thầy, một cảm giác ngọt ngào và ấm áp lan tỏa trong lòng.

"Chúc thầy ngủ ngon," Jimin thì thầm, cảm giác như thời gian đã ngừng lại. Nhưng chỉ một giây sau, cậu hoảng hốt nhận ra hành động của mình có thể khiến Yoongi tỉnh dậy.

Thật không may, ngay khi Jimin định rút lui, Yoongi đột nhiên mở mắt, ánh mắt ngái ngủ chuyển sang ngạc nhiên. "Jimin... em đang làm gì vậy?" thầy hỏi, giọng nói còn ngái ngủ nhưng đầy vẻ ngạc nhiên.

Jimin vội vàng ngồi thẳng dậy, mặt cậu đỏ bừng như trái cà chua. "Em... em chỉ... chúc thầy ngủ ngon thôi," cậu lắp bắp, trong lòng xao xuyến không thôi.

Yoongi nhìn Jimin, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ánh mắt anh đầy ấm áp. "Thật không ngờ em lại dám làm như vậy. Chỉ là một cái hôn trộm thôi sao?" Anh nghiêng người về phía Jimin, trêu chọc.

"Em... em không nghĩ là thầy sẽ tỉnh!" Jimin cảm thấy lúng túng, nhưng rồi lại không thể ngăn nụ cười nho nhỏ trên môi mình.

"Từ giờ trở đi, nếu em muốn hôn thầy, đừng ngại ngùng nhé. Hãy làm cho thầy cảm thấy bất ngờ," Yoongi nhẹ nhàng nói, ánh mắt anh lấp lánh.

Jimin cảm thấy bối rối, nhưng cũng vui mừng vì thầy không tức giận. Cậu quyết định không để nỗi ngại ngùng kéo dài. "Thầy... có muốn em hôn lại không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro