Chapter 2: Three
Sau khóa chiếc cửa lại, Seokjin xoay người và nhìn thấy con mèo bông có bộ lông màu mơ ngồi trên quầy tính tiền. Anh bỏ chùm chìa khóa vào túi rồi đi ngang qua con mèo để đến kho. "Anh mày vẫn còn bực mày."
"Em chỉ đang nói sự thật thôi. Nếu anh cảm thấy khó chịu thì có lẽ lỗi nằm ở người đã bực mình thôi."
Seokjin xoay lại, chống tay lên hông, nhìn thẳng vào cậu trai có mái tóc màu mơ đang ngồi bắt chéo chân trên quầy tính tiền nơi con mèo đã ngồi. "Vậy chỉ đến bây giờ thì mày mới biến đổi thành người à?"
"Loài người ở trong tiệm cả ngày! Phiền chết đi được!" Cậu trai khịt mũi, trườn xuống khỏi quầy tính tiền trước khi màn càm ràm quen thuộc chuẩn bị đến. "Sẽ có một ngày em bỏ thuốc độc vào đống nước uống để lũ nít ranh phiền phức hay đến đây bị tiêu chảy. Và có lẽ nơi đây sẽ trở lại trạng thái yên tĩnh của nó như nó đã từng."
Seokjin đảo mắt, xoay người để bước đến phòng đựng thức ăn. "Nếu mày làm thế, chúng ta sẽ được sờ gáy bằng một lời cảnh cáo và có lẽ sẽ phải đóng cửa hoàn toàn, và sau đó chúng ta sẽ bị đuổi khỏi căn nhà đang ở. Mày muốn thế à, Min Yoongi?"
"Đừng có drama như đúng rồi ấy! Chúng ta sẽ không bị đá ra khỏi nhà đâu." Yoongi đảo mắt, đút hai tay vào túi áo hoodie cậu vừa dùng phép thuật để tạo ra. "Anh đang nấu ăn à? Em muốn ăn cá chim lớn nha!"
Seokjin thở mạnh ra lần nữa, "và cái khẩu vị nhà giàu của mày chính là lý do anh mày vẫn phải làm việc mặc dù sau bao nhiêu thế kỷ tao đã sống trên trái đất này."
"Xin lỗi anh đi! Anh mới là người lên eBay và Taobao để mua sắm liền tù tì và sau đó tống đống hàng hóa anh mua cho khách hàng để bù lại thua lỗ của anh."
"À, nhưng đúng như mày nói, tao đã 'bù lại thua lỗ' của tao." Seokjin trả lời một cách tự mãn khi đang mở tủ lạnh trong phòng chứa thức ăn nhỏ. "Và không có cá chim lớn. Cá hồi được chứ?"
"Em cần phải sửa lại câu của mình cho đúng. Anh bù lại được một số thua lỗ. Số còn lại anh bán với một cái giá rẻ bèo cho mấy tên nghèo cả tin, tin sái cổ mấy lời vớ vẩn anh nói." Yoongi đi đến tủ đựng chén để lấy đũa và dĩa ra, sắp xếp chúng lên chiếc bàn đá hoa nhỏ.
Seokjin nhún vai khi anh đang quay trở lại tủ lạnh và lấy ra một hộp gạo vi sóng. Nhưng khi anh mở nắp hộ và bỏ gạo vào một cái tô, nó nóng lên. "Chú mày phải thừa nhận rằng chỉ nghĩ về nó thôi đã thấy buồn cười. Vả lại, miễn là thằng bé đeo tràng hạt, nó sẽ ổn thôi. Cái đó sẽ giúp nó có cơ hội sống sót cao hơn bất kỳ thứ gì nếu như bị tấn công bởi một tên ma cà rồng."
Yoongi đảo mắt trước khi khịt mũi trước hình ảnh cơm nóng hổi. "Yah, không phải anh là người nói rằng bùa hâm nóng làm hỏng hương vị tự nhiên của đồ ăn à?"
"Ừ anh mày có nói. Nhưng hôm nay tao quá mệt để chú ý đến cái đó. Hôm nay là một ngày dài và anh mày cuối cùng vẫn còn phải làm loại nước kia."
"Mmm, vậy thì anh nên rút ngắn thời gian làm việc lại đi."
Seokjin thở mạnh ra, "mày ở đó lúc tao tuyên thệ khi mở cửa tiệm mà. Tiệm có thể đóng vào buổi tối đối với con người nhưng đối với những người như chúng ta, nó không bao giờ đóng."
Yoongi biết rất rõ. Cậu đã ở đó khi Seokjin nói ra những lời ràng buộc sau khi đã phủi sạch bụi bẩn trên tay và nhìn chăm chú vào thành quả làm việc với niềm thỏa mãn và tự hào. Nhưng Yoongi đã không thỏa mãn được lâu và cậu đã suýt cào rách tai Seokjin vì đã tuyên thệ một cách thiếu cẩn thận như thế.
"Nhưng nó không có nghĩa là anh mày không mệt sau cả một ngày làm việc."
"Ừ, đó là thứ anh nhận được khi anh làm từ thiện đấy."
Seokjin lắc đầu, kể cả khi anh ấy đang ướp miếng cá hồi với hỗn hợp thảo mộc đặc biệt của riêng anh trước khi đặt miếng miếng cá lên chảo nóng. Miếng thịt phát ra âm thanh xèo xèo khi nó gặp kim loại nóng. "Nó không phải từ thiện. Ít nhất không phải hôm nay. Chú mày có biết những đứa bé bị đánh tráo hiếm như thế nào vào thời này không? Và có rất nhiều bùa ẩn thân tốt được tạo ra bởi sức ảnh hưởng cá nhân của các đứa bé đấy."
"Vậy, cô bé kia thật sự là đứa trẻ bị đánh tráo à? Huh... anh nói đúng. Chúng rất hiếm."
Seokjin thở dài, chuyển sự chú ý của anh quay trở về miếng cá hồi, đổ thêm một ít nước trước khi đậy nắp lại. "Thật sự thì, dù nó có thể là một điều bất tiện cho các phù thủy, anh mày mừng vì chúng đã giảm đi rất nhiều."
Mắt Yoongi nheo lại trước khi cậu cũng thở dài. "Nó đúng là một việc khá tàn nhẫn. Và để sống cũng là một việc tàn nhẫn đối với chúng. Các đứa trẻ bị đánh tráo luôn không bao giờ có cuộc đời dễ dàng.
"Mmm..." Seokjin gật gù, nhìn chăm chú vào chiếc chảo khi suy nghĩ anh bắt đầu trôi về hình ảnh của Hanseo và những bước đi lắt léo. Trong những bước đi đó, anh vẫn có thể nhìn thấy được sức mạnh và hy vọng và nó thật sự làm Seokjin đau lòng khi nghĩ rằng những điều tốt đẹp ấy có thể bị bào mòn và cướp đi bởi thế giới này.
Yoongi chống tay bằng lòng bàn tay để hơi nghiêng người về sau khi cậu nhìn chăm chú vào lưng của Seokjin. Trong thinh không chỉ có tiếng kêu lách tách của con cá được chiên trong chảo. "Ahhh... chủ nhân của tôi. Anh vẫn luôn mềm lòng như vậy."
Và Seokjin cười khùng khục vì câu nói đó. Nụ cười của anh ấy là nụ cười của một người đã nhìn thấy quá nhiều điều trong một quãng thời gian quá dài. "Mmm... thế à?"
"Mhmm"
"Mmm... nào nào. Cá chín rồi. Giúp anh mày để con cá vào dĩa đi. Anh sẽ đi lấy ít rượu soju."
"Ugh. Sao anh không làm cả hai thứ luôn đi? Em đã trong trạng thái ngồi thoải mái rồi."
"Yoongi."
"Yeesh. Rồi rồi. Em đến đây, chủ nhân."
"Good boy."
"...Em cắn anh đấy."
~*~
MANA 주(스)세요 bán ba thứ: nước trái cây cho sức khỏe, đá chữa lành và những thứ đồ gây tò mò. Tiệm được mở cửa vào 11 giờ sáng và đóng cửa lúc 8h30 tối. Anh chủ tiệm thích những trò đùa chơi chữ (pun) và thích dùng nó để chọc ghẹo những người bước vào tiệm, bắn rap về những giá trị chữa lành hữu ích của nước ép trái cây và những viên đá tinh thể anh bán; và hình như luôn có một con mèo bên trong tiệm, dù có vẻ như là nhiều con khác nhau, nhưng chúng không bao giờ xuất hiện cùng một lúc.
MANA 주(스)세요 cũng là một nơi không bao giờ đóng cửa và cũng bán những thứ con người không bao giờ có thể tưởng tượng là có thật. Và họ chắc chắn cũng không bao giờ nghĩ rằng tất cả mọi thứ anh chủ tiệm từng nói đều ít nhất có một ít sự thật trong đó: rằng cà rốt thì tốt cho mắt, quả berri thì tốt trong việc chữa lành các cơ, thạch anh hồng giúp thu hút tình cảm, đá citrine giúp tập trung tốt hơn, và vòng bạc và tỏi thực sự giúp đẩy lùi ma cà rồng và ngăn chặn tấn công từ ma cà rồng, ít nhất là trong một thời gian ngắn. Trong tất cả mọi thứ anh nói đều có một ít sự thật, nhưng con người sẽ không bao giờ biết được, bởi vì anh chủ tiệm sẽ không bao giờ bán những đồ vật tốt - những thứ có sức mạnh thật sự bên trong chúng - cho con người. Hoặc chí ít là, rất hiếm khi.
Bởi vì tên của cửa tiệm không thực sự liên quan đến game hay một văn hóa pop nào cả. Nó là một trò đùa mà cũng không phải là một trò đùa.
Bởi vì thần dược thì có thể là gì ngoài một loại hỗn hợp, một loại ép trái cây được làm từ sức mạnh phép thuật? Và bất kỳ một ai trong cùng một cộng đồng và nhìn thấy tấm biển đều ngay lập tức nhận ra:
Rằng đây chính là nơi họ có thể đến để mua thần dược và thuốc đắp, bùa chú và bùa mê. Bởi vì, bạn thấy đó, Seokjin là phủ thủy và cánh cửa tiệm của anh ấy không bao giờ đóng, miễn sao bạn là loại khách hàng đúng.
Kể cả nếu bạn có thể là tên ma cà rồng phiền nhiễu cực kỳ thường xuyên lao vào cửa tiệm lúc 3h sáng bởi vì bạn lại cmn bị phát hiện một lần nữa và lại lần nữa cần một tấm bùa mê 'ký ức trong mơ', bởi vì tên đó là khách hàng quen, biết được và lạm dụng lời thề của Seokjin một cách quá thoải mái; và tên hầu của Seokjin, Yoongi, gần như than vãn đến đinh tai nhức óc người nghe về tên đó bởi vì hầu như ai trong vị trí đó cũng có quyền làm vậy. Nhưng, Seokjin cần Yoongi ở đây để làm thần dược và nếu họ làm nhanh thì họ đều có thể sớm được đi ngủ lại.
(Nhưng dù đã nói vậy, anh chủ thật sự cuối cùng sẽ giết cmn Jae vào một ngày nào đó nếu chuyện này tiếp tục diễn ra.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro