𝐶ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 7: 𝑇𝑟𝑢𝑦 𝐿𝑢̀𝑛𝑔 𝑇𝑟𝑜𝑛𝑔 𝐵𝑜́𝑛𝑔 𝑇𝑜̂́𝑖

00:30 AM – Cảng phía Tây Seoul

Một chiếc xe màu đen dừng lại cách nhà kho bỏ hoang khoảng 200 mét. Ánh đèn đường yếu ớt không đủ soi rọi hết những góc tối, chỉ để lại một màn sương mờ bao phủ khu vực xung quanh. Tiếng sóng vỗ rì rào xen lẫn với tiếng động cơ xe tải từ xa vọng lại, tạo nên một bầu không khí căng thẳng.

Trong xe, Park Jimin cẩn thận kiểm tra khẩu súng ngắn của mình, ánh mắt sắc bén dán chặt vào màn hình điện thoại hiển thị bản đồ vệ tinh. Ngồi ghế bên cạnh, Jung Hoseok lặng lẽ lắp ống giảm thanh vào khẩu súng của mình, gương mặt không chút biểu cảm.

JUNG HOSEOK – "BÓNG MA TRONG BÓNG TỐI"

Tuổi: 28
Chiều cao: 1m77
Nghề nghiệp: Đội trưởng đội điều tra hình sự – Cục Cảnh sát Seoul
Biệt danh: "Bóng ma trong bóng tối"
Tính cách: Hoạt bát, lạc quan bên ngoài nhưng bên trong là một con sói săn mồi lạnh lùng. Anh là người có thể cười đùa với đồng đội vào ban ngày và hạ gục kẻ thù trong bóng tối mà không chớp mắt.
Kỹ năng: Tư duy chiến thuật sắc bén, kỹ năng đấu tay đôi và sử dụng vũ khí thành thạo. Đặc biệt là khả năng thẩm vấn khiến bất kỳ tội phạm nào cũng phải khuất phục.
Quá khứ bí ẩn: Trưởng thành trong một gia đình có truyền thống quân đội, nhưng lại chọn trở thành cảnh sát. Có một vụ án trong quá khứ mà anh chưa bao giờ nhắc đến, nhưng những ai biết chuyện đều hiểu rằng, Hoseok không phải là người mà kẻ thù nên động vào.

"Tôi không tin vào công lý tuyệt đối, nhưng tôi tin vào cái giá mà kẻ ác phải trả." 

Hoseok là đồng đội đáng tin cậy nhất của Park Jimin, nhưng anh cũng là người có một mối liên kết sâu sắc với Min Yoongi—cả hai đều hiểu rằng trong thế giới này, đôi khi công lý không thể giải quyết mọi chuyện.

Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, Hoseok cũng có một điểm yếu chí mạng – và đó chính là Park Yujin.

"Chúng ta có bao nhiêu thời gian?" – Jimin hỏi, mắt không rời khỏi màn hình.

"Khoảng 30 phút trước khi người của Kang Hyunseok phát hiện ra có kẻ đột nhập" – Hoseok trả lời, giọng điềm tĩnh như thể đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường.

Jimin gật đầu, bấm gọi cho Kim Taehyung.

"Bọn tôi đã đến nơi. Cậu chắc chắn về thông tin này chứ?"

Bên kia, Taehyung bật cười nhẹ:

"Tôi không bao giờ đưa thông tin sai. Nhưng cẩn thận đấy, hắn không phải hạng dễ đối phó"

"Cảm ơn. Giờ thì để bọn tôi lo phần còn lại"

Cậu cúp máy, ra hiệu cho Hoseok. Cả hai lặng lẽ xuống xe, hòa vào bóng tối.

00:45 AM – Bên trong nhà kho

Ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống nền xi măng cũ kỹ. Mùi dầu máy và thuốc súng lẩn khuất trong không khí. Những thùng hàng lớn xếp chồng lên nhau tạo thành những lối đi chật hẹp như mê cung.

Ở góc xa nhất, Kang Hyunseok đang đứng trước một chiếc bàn gỗ cũ, chậm rãi kiểm tra một khẩu súng trường. Xung quanh hắn có bốn gã đàn em, tất cả đều có vũ khí trong tay.

"Chúng ta có tin gì từ phía Itaewon chưa?" – Hắn hỏi, mắt vẫn dán vào khẩu súng.

Một tên thuộc hạ cúi đầu:

"Vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Nhưng nghe nói cảnh sát đang tìm cách tiếp cận"

Kang Hyunseok bật cười nhạt.

"Để xem bọn chúng có gan làm gì không"

Hắn vừa dứt lời thì...

PẶC!

Bóng đèn trên trần đột ngột nổ tung, nhấn cả căn phòng vào một màu đen hoàn toàn.

"Cái gì-?!"

PẰNG! PẰNG!

Hai tên đàn em gục xuống trước khi kịp phản ứng. Hoseok và Jimin di chuyển nhanh như những cái bóng, hạ gục mục tiêu một cách chính xác.

"Bọn mày là ai?!" – Kang Hyunseok hét lên, vớ lấy khẩu súng nhưng ngay lập tức, một viên đạn sượt qua tay hắn, khiến khẩu súng rơi xuống đất.

Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

"Cảnh sát hình sự Seoul. Rất vui được gặp mày, Kang Hyunseok"

BANG!

Một phát súng nữa vang lên, lần này chỉ sượt qua chân hắn, nhưng đủ để khiến hắn khuỵu xuống. Hoseok bước ra từ bóng tối, khẩu súng trên tay vẫn chĩa thẳng vào mục tiêu.

Jimin tiến lại gần, ánh mắt sắc lạnh:

"Giờ thì nói đi, ai đứng sau mày?"

Kang Hyunseok nghiến răng, cố gắng chống trả:

"Tụi bây không làm gì được tao đâu. Tao chỉ là một mắt xích nhỏ thôi. Nếu tao nói ra, tao sẽ chết trước khi mặt trời mọc"

Jimin nhếch mép cười, nhưng trong mắt cô là sự nguy hiểm chết chóc:

"Nếu mày không nói, tao đảm bảo mày sẽ không bao giờ thấy mặt trời mọc nữa"

Kang Hyunseok nuốt nước bọt, cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tỏa trong không khí. Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng...

BÙM!

Cánh cửa nhà kho bị đá tung ra. Một nhóm người mặc đồ đen lao vào, súng trên tay lăm lăm nhắm thẳng về phía họ.

Hoseok phản ứng ngay lập tức:

"Bẫy! Chạy!"

Jimin kéo Kang Hyunseok xuống đất, vừa kịp né một loạt đạn bay qua đầu. Cậu ném một quả lựu đạn khói, tạo ra màn sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn.

"Lui ra ngoài!" – Hoseok hét lên.

Cả hai nhanh chóng di chuyển, trong khi những kẻ tấn công điên cuồng bắn về phía họ. Nhưng trước khi kẻ địch kịp tiếp cận...

ROẸT!

Một chiếc xe màu đen lao vào giữa kho hàng, đèn pha rọi thẳng vào nhóm sát thủ.

KÉT!

Cửa xe bật mở, Kim Taehyung bước xuống, ánh mắt lạnh lùng.

"Xin lỗi, nhưng chỗ này không phải sân chơi của bọn mày"

Từ ghế lái, Jeon Jungkook giơ khẩu súng ngắn lên, chĩa thẳng vào một trong những kẻ tấn công.

"Chơi với cảnh sát thì cũng phải biết giữ mạng chứ, đúng không?"

Nhóm sát thủ ngừng bắn, nhận ra tình thế đã bị đảo ngược. Một kẻ trong nhóm cắn răng, rút một quả bom nhỏ từ túi áo.

"Chết tiệt, nổ luôn đi!"

Nhưng trước khi hắn kịp kích hoạt...

PẰNG!

Jungkook siết cò, viên đạn găm thẳng vào cổ tay hắn, khiến quả bom rơi xuống đất. Hoseok lao tới, đá văng nó ra xa.

Cả nhóm kẻ địch nhanh chóng tháo chạy, nhưng Jimin không để chúng đi dễ dàng. Cậu giơ súng lên, bắn vào chân hai tên, khiến chúng ngã gục.

Taehyung bước tới, hất cằm nhìn Jimin:

"Thế nào? Chịu nhận là cậu cần tôi chưa?"

Jimin thở hắt ra, nhét súng vào bao.

"Lần này coi như nợ cậu một món"

Jungkook liếc nhìn Kang Hyunseok đang nằm bất động trên sàn.

"Giờ thì làm gì với hắn đây?"

Jimin nhếch mép cười.

"Đưa hắn về sở cảnh sát. Chúng ta có rất nhiều chuyện cần nói với hắn"

Taehyung khoanh tay, nhìn về phía bóng tối phía xa. Dù đã bắt được Kang Hyunseok, nhưng trong lòng anh vẫn có một linh cảm không tốt.

Vở kịch này... mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro