60. Yoongi bị bé mèo giận

Khi đồng hồ điểm sáu giờ chiều,hắn đã hoàn thành xong một ngày làm việc mệt mõi.Hắn dọn dẹp bàn làm việc,cất laptop,cất tài liệu vào cặp tác.Xong,lại khẽ bước vào phòng nghĩ,nơi có một con mèo ngoan ngoãn đang nằm.

"Bé con, đến giờ về rồi."- Hắn lay người Jimin,gọi cậu thức dậy.

Jimin khẽ cựa mình,dụi mắt ngái ngủ như một chú mèo nhỏ.Cậu ngồi dậy,chiếc áo len trắng rộng thùng thình trượt xuống một bên vai,để lộ làn da trắng nõn.Vẫn còn chút lơ mơ sau giấc ngủ sâu,cậu ngơ ngác nhìn Yoongi.

"Em ngủ quên mất..." Jimin khẽ nói, giọng ngái ngủ đáng yêu.

Yoongi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của cậu.

"Không sao.Em vất vả cho em rồi."

Khi Jimin định bước xuống giường,một cơn nhức mỏi lan khắp cơ thể khiến cậu khẽ nhăn mặt.Yoongi nhận ra điều đó,liền dịu dàng nói

"Em còn đau không?Để tôi bế em."

"Không...không cần đâu.Em tự đi được." Mặt Jimin lập tức đỏ bừng.

Dù nói vậy,nhưng khi vừa đặt chân xuống sàn,cậu đã suýt mất thăng bằng.Hắn chỉ cười,không nói gì thêm,chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua người Jimin,bế bổng cậu lên.Jimin khẽ kêu lên một tiếng,vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn,vùi mặt vào hõm vai hắn để che đi sự xấu hổ đang lan tỏa khắp khuôn mặt.

"Chú..."- Jimin lí nhí,giọng đầy ngượng ngùng.

"Suỵt,ngoan nào.Ngủ thêm một chút nữa cũng được" -Yoongi khẽ thì thầm,

Yoongi hắn nhẹ nhàng mặc lại chiếc sơ mi đen lúc trưa cho Jimin,chiếc áo rộng thùng thình che gần hết thân dưới của cậu.Nhưng Yoongi cố ý không cho cậu mặc quần.Thay vào đó,hắn khoác lên người Jimin chiếc áo khoác măng tô dài màu đen của mình,chiếc áo rộng rãi che phủ gần như toàn bộ cơ thể đang chỉ mặc độc chiếc sơ mi mỏng manh.
Yoongi bế Jimin ra khỏi phòng nghỉ,ngang qua phòng làm việc đã tắt đèn.

Hắn nhẹ nhàng bước về phía thang máy riêng,nhưng không ngờ rằng ở sảnh chính vẫn còn một vài nhân viên đang chuẩn bị ra về.Khi Yoongi bế Jimin ngang qua,tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.Jimin vùi mặt sâu hơn vào cổ Yoongi,cảm nhận rõ những ánh nhìn tò mò và có phần ngạc nhiên của mọi người.

Cậu chỉ hận không thể tan biến vào không khí ngay lúc này.

"Chủ tịch.!"

Một vài nhân viên khẽ cúi đầu chào,ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy ông chủ lạnh lùng của mình đang bế một chàng trai trẻ, lại còn trong tình trạng không mấy chỉnh tề như vậy.

Yoongi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.Anh bế Jimin bước nhanh về phía cửa chính,cố gắng lờ đi những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Jimin cảm nhận được sự vững chãi trong vòng tay Yoongi, nhưng sự xấu hổ trong lòng cậu thì ngày càng lớn.

Khi ra đến xe,Yoongi nhẹ nhàng đặt Jimin vào ghế phụ lái,cẩn thận cài dây an toàn cho cậu. Jimin vẫn cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn ai.

"Không sao.Họ không để ý đâu."- Yoongi khẽ nói,xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu.

Nhưng Jimin biết,những ánh mắt tò mò và những lời bàn tán sau lưng có lẽ sẽ còn theo cậu rất lâu.Tuy nhiên,trong vòng tay ấm áp và vững chãi của Yoongi,cậu cảm thấy một sự an toàn kỳ lạ.Có lẽ,sự táo bạo của Yoongi đôi khi khiến cậu xấu hổ muốn chết đi được, nhưng cũng chính sự táo bạo ấy lại cho cậu cảm thấy được yêu thương và trân trọng một cách đặc biệt.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi tòa nhà cao ốc tráng lệ, hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịp của thành phố về đêm.Trong không gian yên tĩnh của chiếc xe,chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của Jimin và tiếng động cơ êm dịu.Cả hai đều im lặng, nhưng trong lòng mỗi người đều chứa đựng những cảm xúc riêng, những dư âm ngọt ngào và có lẽ cả những bối rối khó tả sau một ngày làm việc và một buổi chiều đầy sóng gió.

Khi về đến Min gia,Yoongi nhẹ nhàng bế Jimin lên,không để cậu chạm chân xuống đất dù chỉ một giây.Hắn bước thẳng lên tầng hai,vào phòng ngủ rộng lớn của mình,nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ tạo nên không gian ấm áp và riêng tư.

Đặt Jimin ngồi tựa vào thành giường,Yoongi cẩn thận cởi chiếc áo khoác măng tô dài ra khỏi người cậu.Chiếc sơ mi đen rộng thùng thình trượt xuống,để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.Hắn khẽ nuốt khan một tiếng,ánh mắt vẫn còn vương chút dư vị của buổi trưa.

"Em ngồi đây nhé." Yoongi khẽ nói,rồi đi vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm.

Khi bồn tắm đã đầy hơi nước,hắn quay trở lại,nhẹ nhàng đỡ Jimin dậy.Sự đụng chạm thân mật khiến Jimin khẽ đỏ mặt,nhưng không lên tiếng.Yoongi cẩn thận cởi chiếc sơ mi đang mặc dở của Jimin,rồi giúp cậu bước vào làn nước ấm áp.

Từng ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt trên làn da mịn màng của Jimin,tắm rửa cho cậu một cách tỉ mỉ và dịu dàng. Jimin khẽ nhắm mắt,tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của người yêu,cảm giác xấu hổ ban đầu dần tan biến,thay vào đó là sự ấm áp và tin tưởng.

Sau khi tắm xong,Yoongi lau khô người cho Jimin rồi mặc cho cậu một chiếc áo choàng tắm mềm mại.Hắn còn tự tay xuống bếp chuẩn bị bữa tối.Cảnh tượng thiếu gia Min Yoongi,người thường ngày chỉ quen với bút ký và những con số,lại đang lúi húi trong bếp khiến quản gia Han và những người làm không khỏi ngạc nhiên và có phần kinh hãi.Họ chưa từng thấy thiếu gia của mình đặt chân vào nơi này trừ lúc ăn,chứ đừng nói đến việc tự tay nấu nướng cho người khác.

Một lúc sau,Yoongi bưng lên một khay thức ăn nóng hổi, toàn là những món mà Jimin yêu thích.Hắn nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, rồi kiên nhẫn đút từng muỗng cơm cho Jimin ăn. Cậu ngoan ngoãn há miệng,đôi mắt long lanh nhìn hắn,trong lòng tràn ngập cảm xúc ấm áp.

Sau khi Jimin đã no bụng,Yoongi lại tự tay dọn dẹp khay bát,rồi vội vã xuống ăn tối qua loa để nhanh chóng trở lại phòng với em bé của mình.Hắn tắm rửa nhanh chóng,rồi háo hức bước ra,muốn ôm ấp vỗ về Jimin,nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của cậu,Yoongi liền khựng lại.

Bé mèo của hắn đang dỗi hay sao ấy!

Jimin cuộn tròn trong chăn,quay lưng về phía Yoongi,hoàn toàn không để ý đến những lời nỉ non,dỗ dành mà hắn đang ra sức nói bên tai.

"Jiminie à,bé cưng của tôi ơi~" Yoongi ôm chặt lấy Jimin từ phía sau,dụi đầu vào mái tóc mềm mại của cậu,cọ cọ như một chú cún con làm nũng chủ.

"Em giận tôi à?.Tôi biết sai rồi.Tôi không nên để em không mặc quần mà bế xuống lầu nhưng tại em đáng yêu quá."

Jimin vẫn im lặng,lưng vẫn quay về phía Yoongi.Cậu khẽ mím môi để ngăn không cho tiếng cười bật ra,nhưng khóe miệng đã hơi cong lên.

"Jiminie...tôi xin lỗi mà.Tôi hứa lần sau sẽ không thế nữa."- Yoongi tiếp tục mè nheo, giọng điệu còn cố tình làm cho thật nũng nịu.

Anh thậm chí còn dùng tay lay lay nhẹ vai Jimin.

"Em nhìn tôi đi mà,tôi buồn lắm luôn đó."

Vẫn không có tiếng trả lời.jimin vẫn nằm im
như tượng,chỉ có đôi tai hơi rung rung lên.
Yoongi hắn thở dài một tiếng,rồi bất ngờ trườn lên phía trước,vòng tay ôm lấy eo Jimin từ phía sau,áp mặt vào lưng cậu.

"Jimin à...em ghét tôi rồi hả?" Giọng hắn nhỏ xíu,mang theo chút hờn dỗi thật.Lúc này,Jimin không thể nhịn được nữa.

Cậu khẽ cựa mình,quay mặt lại đối diện với Yoongi.Nhìn thấy khuôn mặt đáng thương với đôi mắt hơi cụp xuống của anh,cậu suýt chút nữa đã bật cười.

"Ai nói em giận chú?" Jimin cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu cố tình lạnh lùng.
Khuôn mặt Yoongi sáng bừng lên như có ánh đèn.

"Vậy là em không giận tôi hả?Thật không?" Anh vội vàng ôm chặt lấy Jimin,dụi mặt vào má cậu.

"Tôi biết em thương tôi mà."

"Ai nói em thương chú?" Jimin lại tiếp tục trêu chọc,cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Yoongi lập tức xụ mặt xuống.

"Ơ... em lại giận tôi nữa hả?Tôi đã xin lỗi rồi mà." Giọng hắn nghẹn lại,trông như sắp khóc thật.

Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương đến buồn cười của Yoongi,jimin cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.Cậu bật cười thành tiếng, vòng tay ôm chặt lấy cổ Yoongi,dụi đầu vào ngực hắn.

"Ngốc ạ.Em có bao giờ giận chú thật đâu." Jimin vừa cười vừa nói, giọng vẫn còn hơi khàn vì mệt

"Chỉ là em muốn trêu chú một chút thôi."

Yoongi ngơ ngác một lúc,rồi cũng bật cười, ôm chặt lấy Jimin.

"Cái đồ hư hỏng này! Dám trêu tôi?!"

Hắn khẽ véo nhẹ vào má Jimin,nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương và cưng chiều.

" Thế em hết đau chưa?" Yoongi lo lắng hỏi, khẽ vuốt ve đôi chân dài của Jimin qua lớp chăn.

"Đỡ nhiều rồi."- Jimin khẽ gật đầu dụi đầu vào ngực Yoongi tìm kiếm sự ấm áp.

"Ừm" Yoongi hôn nhẹ lên đỉnh đầu Jimin, cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì hạnh phúc hắn biết,dù đôi khi Jimin rất tinh nghịch và thích trêu chọc hắn,nhưng tình cảm mà cậu dành cho hắn là thật lòng và sâu sắc.Và đối với Yoongi, không có gì quan trọng hơn nụ cười và sự bình yên của bé mèo nhỏ bé này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoonmin