Cuối cùng, môi Yoongi dừng lại ở nơi cao vút, săn chắc trên lồng ngực Jimin, đầu lưỡi lướt qua như thể đang nếm thử một viên kẹo ngọt tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể.
"Ưm... a...!"
Jimin khẽ rên lên, đôi mắt mờ sương đầy mê loạn. Cảm giác tê dại lan dần từ nơi anh chạm vào, như từng đợt sóng trào dâng cuốn cậu vào cơn xoáy mê hoặc.
Yoongi không dừng lại ở đó. Anh hé môi, nhẹ nhàng cắn lấy phần đỉnh nhạy cảm, kéo căng nó một chút trước khi mút nhẹ, để lại một vệt đỏ ửng đầy dấu vết chiếm hữu. Rồi anh lại tiếp tục, đầu lưỡi mơn trớn, đôi môi khép lại, ngậm chặt lấy nơi ấy như thể muốn khắc sâu cảm giác này vào từng tế bào của Jimin.
"Ưm... ah... hức!"
Khoái cảm mãnh liệt như dòng điện chạy xuyên suốt từng dây thần kinh. Nơi bị Yoongi chăm sóc trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, nhưng điều khiến Jimin rùng mình hơn cả là bàn tay đang lướt trên phần ngực còn lại. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ, đôi lúc cào khẽ, khi thì ve vuốt, khi thì kẹp chặt, khiến từng cơn run rẩy dồn dập ập đến.
"Haa... ah, anh..."
Jimin chỉ có thể bám chặt lấy đầu Yoongi, ngón tay siết lấy mái tóc mềm mại, bấu chặt đến mức các khớp tay trắng bệch. Cậu run rẩy, cơ thể không ngừng giật nhẹ theo từng đợt khoái cảm đan xen giữa đau đớn và sung sướng.
"Ưm... thích... ha..."
"Thích à?"
Yoongi thì thầm, giọng nói trầm thấp như một cơn gió nóng phả lên da thịt đang run rẩy.
Jimin không thể đáp lại rõ ràng, chỉ có thể bật ra những tiếng rên đứt quãng, yếu ớt nhưng đầy mê hoặc.
"Ưm... ư..."
Lý trí của Jimin đã sớm tan biến như một tảng băng nhỏ nhoi giữa đại dương rực lửa. Từ khoảnh khắc Yoongi hoàn toàn vây lấy cậu, từng mảnh vụn suy nghĩ rời rạc cũng bị thiêu rụi trong cơn bão đam mê.
Cậu không còn biết đến điều gì khác, chỉ biết khẩn cầu với giọng điệu run rẩy:
"Thêm chút nữa... chỉ chút nữa thôi..."
Những lời van nài phát ra giữa từng nhịp thở gấp gáp, đến mức cậu không hề nhận ra bản thân đã vô thức lắc hông, cuống cuồng đón nhận từng đợt chuyển động của Yoongi như một kẻ khát nước lạc giữa sa mạc.
"Haa... hư... Ư!"
Ngay khi Yoongi thúc vào thật sâu, cậu lập tức bị đẩy lên đỉnh cực khoái một lần nữa. Đó không chỉ là một cơn sóng đơn thuần, mà là cả một trận cuồng phong quét qua mọi giác quan, cuốn Jimin vào vòng xoáy mê muội không lối thoát.
Dù tốc độ nhanh hơn bình thường, nhưng vì đã chìm đắm quá lâu trong khoái cảm, cậu hoàn toàn không thể chống đỡ. Bàn tay bấu chặt vào tấm lưng rộng lớn, móng tay khẽ cào mạnh, lưu lại những vệt đỏ mờ nhạt.
Nhưng vấn đề là — ngay cả khi dòng chất lỏng nóng bỏng vừa trào ra, cơn cực khoái vẫn chưa dừng lại.
"Ah, ah... anh ơi, hức...!"
Jimin run rẩy nấc lên, đôi mắt mơ màng phủ một lớp sương mỏng, như thể vẫn còn bị mắc kẹt giữa dư âm khoái lạc chưa kịp nguôi ngoai.
Người Jimin run lên bần bật, từng thớ cơ co rút dữ dội như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn. Cậu cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể đang bị dòng điện vô hình thiêu đốt, tê dại nhưng cũng đồng thời bùng cháy bởi cơn khoái cảm không hồi kết.
Thấy phản ứng mãnh liệt của Jimin, Yoongi không những không dừng lại, mà còn nâng hông cậu lên cao hơn, rồi dứt khoát tăng tốc.
"Ưm, ha... ư... a...!"
Từng cú nhấn sâu như sóng thần đập vào bờ cát, cuốn phăng mọi tàn dư của lý trí. Phần đầu căng cứng của anh chạm đến một điểm tận cùng bên trong, nơi tưởng như không thể tiếp cận. Thành bên ẩm nóng siết chặt lại như muốn níu kéo, không để anh tiến xa hơn, nhưng cũng chẳng thể nào cản được.
"A... chỗ đó... hức...!"
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Jimin. Cảm giác như cả cơ thể bị nhấc bổng lên không trung, lơ lửng giữa bầu trời khoái cảm và trống rỗng. Và ngay tại nơi tưởng chừng là ngõ cụt, Yoongi lại tìm ra một khe hở để lấn sâu vào hơn nữa, mở ra một vực thẳm mới của đê mê.
"A...! Haa...! Hức...!"
Jimin hét lên, cơn khoái cảm ập đến như một trận lũ dữ, cuốn cậu vào tận cùng của sự ngọt ngào và tàn nhẫn.
Phần đầu căng cứng của Yoongi như mũi thuyền phá băng, mạnh mẽ rẽ lối tiến vào vùng biển sâu thẳm chưa từng có ai chạm đến. Thành bên ẩm nóng quấn chặt quanh anh, run rẩy như cánh hoa mong manh trong cơn gió bạo, vừa muốn khép lại để giữ lấy, vừa như tan chảy hoàn toàn dưới sức nóng cuồng nhiệt.
Cùng với từng đợt chuyển động sâu không đáy, Jimin cảm giác như bị kéo ra khỏi thực tại, trôi dạt vào một khoảng không vô định. Một luồng nhiệt mãnh liệt cuộn trào từ tận sâu trong bụng, như dòng nham thạch vỡ đê, chực chờ bùng nổ. Cứ mỗi cú thúc sâu, từng mảnh lý trí còn sót lại trong cậu lại bị cuốn trôi, để lại duy nhất một sự đê mê thuần túy, nguyên thủy hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trước đây.
"A...! Ư...!"
Jimin đạt đến đỉnh cao của khoái lạc mà không thể phát ra bất kỳ âm thanh hoàn chỉnh nào. Cậu chỉ biết bấu chặt lấy Yoongi, từng ngón chân co quắp đến trắng bệch, cơ bụng gồng cứng như sắp vỡ vụn. Cảm giác như từng sợi thần kinh đang bị bóp nghẹt giữa làn sóng cực khoái kéo dài, dữ dội hơn bất cứ cơn cực khoái nào trước đó.
Thế nhưng, khi cảm giác đó đạt đến tột đỉnh, Jimin mới nhận ra—
Cậu đã lên đỉnh mà không cần giải phóng.
Thứ khoái cảm thuần túy đến mức khiến người ta nghẹt thở này... có phải là đỉnh cao cuối cùng của đam mê không?
Và sự khác lạ vẫn tiếp diễn.
Dòng điện râm ran chạy dọc từng thớ thịt, như hàng vạn con sóng nhỏ liếm dọc theo dây thần kinh cảm giác, khiến Jimin chẳng thể làm gì ngoài rên rỉ. Cậu cảm thấy như thể bản thân đang bị nhấn chìm trong một vũng nước ấm, nhưng từng đợt sóng lại xen lẫn hơi lạnh buốt, khiến da thịt vừa co rút vừa run rẩy thèm khát.
"Haa... hức... không... đúng..."
Giọng nói bị đứt quãng, những lời phản kháng mong manh chỉ càng khiến cơ thể run lên dữ dội hơn. Làn da như bị thiêu đốt, từng kẽ hở trên cơ thể đều mở ra để đón nhận cảm giác mãnh liệt không thể chống cự.
Yoongi nhìn xuống, đôi mắt tối sẫm như xoáy sâu vào cơn mê loạn của Jimin. Một tay anh giữ chặt lấy cằm cậu, ép đôi môi đang hé mở rỉ nước kia triệt để hòa vào nụ hôn chiếm hữu.
"Hưm...!"
Cả người Jimin run bắn lên khi đầu lưỡi Yoongi xâm chiếm khoang miệng, như một con rắn nhỏ trườn qua từng góc khuất mềm mại. Những tia điện như bắn thẳng vào tận óc, khiến Jimin rên lên trong vô thức.
Cậu không thể suy nghĩ được gì nữa. Chỉ có một cảm giác duy nhất đang dâng trào:
Cậu muốn nhiều hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro