4

Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, cứ lật người sang trái rồi sang phải.

Chết tiệt! Tôi muốn ngủ! Muốn nằm mơ!

Cái bóng đen xì ấy... tôi khao khát được nhìn thấy nó. Nhưng nếu tôi vẫn tỉnh táo thế này thì khó lòng có thể gặp lại cái bóng đó được.

Vì sao đêm nay lại khó ngủ như thế?

Do tôi, hay do người?

...

Phải đến tận một, hai giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt.

Trong cơn mơ màng, tôi lại lần nữa được nhìn thấy cái bóng đen ấy.

Nó không đứng ở góc phòng như mọi ngày nữa mà di chuyển ở ngay phía đầu giường, vẫn là cái ánh mắt đó, nó vẫn luôn nhìn tôi như thế. Toàn thể hình dáng gầy gò của nó hiện hữu ngay trước mắt tôi, rõ rệt hơn bao giờ hết.

Nó mấp máy môi. "Jimin." Và gọi tên của tôi.

Đó không phải là giọng nói mà tôi muốn nghe thấy ngay lúc này...

"Đừng giả vờ nữa Jimin. Tôi biết cậu chưa ngủ."

Tôi nhắm mắt lại. Chỉ là mơ, đây là một giấc mơ, cái bóng đen chỉ đang cố hù dọa tôi bằng cách giả giọng nói thôi.

"Cậu đã biết, phải không?" Giọng của cái bóng ma, hay nói đúng hơn là của Yoongi. "Cậu biết mà. Những tin đồn về tôi và cả cậu nữa."

Tôi lật người xoay vào trong, kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào từ cái bóng gian xảo đó cả.

"Jimin à..." Nó lại thầm thì.

Tôi bịt tai.

"Cậu biết. Mỗi khi cùng đi học về, cậu luôn chú ý đến mà, tôi không hề có bóng. Cậu cũng biết vì sao khi điểm danh giáo viên không bao giờ nhắc đến tên của tôi, cũng như những lần tôi vắng mặt nhưng giáo viên không nhắc đến. Sáng nay nữa, cậu thấy rồi mà, trong danh sách lớp không có tên của tôi..." Yoongi từ tốn nói, giọng nói trầm ấm của anh lại giống như một tiếng nổ lớn vang lên trong lý trí mù mịt của tôi lúc bấy giờ.

Tôi bật dậy, trợn mắt nhìn cái bóng đen mà vốn dĩ từ lâu tôi đã biết là ai.

"Jimin... Tôi..." Anh ngập ngừng.

"Im đi! Tôi không muốn nghe!" Tôi nắm lấy cái gối ở bên cạnh quăng thẳng vào mặt anh, nhưng vô dụng, chiếc gối xuyên qua người anh và rơi xuống đất. Tôi há hốc mồm, không dám tin vào hiện thực mà bấy lâu nay tôi luôn làm lơ.

Yoongi im lặng, trao cho tôi ánh nhìn tha thiết đến đau lòng. "Tôi xin lỗi..."

Mắt tôi dâng lên một tầng nước khiến cho mọi thứ tôi thấy trở nên mờ ảo, cả cái bóng đen tên Yoongi tôi cũng bắt đầu không thể nhìn rõ được nữa, hình ảnh của anh cứ mờ dần, mờ dần, rồi biến mất ngay trước mắt tôi.

...

Tôi xem chuyện đêm ấy như một giấc mơ, chỉ là vì gần đây buồn bực trong người nên gặp ác mộng mà thôi. Không phải sự thật, Yoongi không phải ma.

...

Anh lại biến mất rồi, lại không đến trường.

Tôi cứ ngỡ rằng sẽ như mọi khi, anh sẽ lần nữa đến trường và ngồi ở chiếc bàn cạnh tôi, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài trong tiết học. Thỉnh thoảng sẽ viết vẽ gì đó vào giấy rồi truyền sang cho tôi, sau đó bật cười khúc khích vì bị tôi liếc. Cái người đó, suốt ngày chẳng chịu tập trung học hành gì cả, toàn bày trò trêu tôi thôi.

Nghĩ đến anh, môi tôi theo phản xạ cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.

Rồi Yoongi sẽ lại đến trường thôi đúng không?

Một hôm, hai hôm, ba hôm, rồi cả tuần trôi đi.

A... Tôi nhớ anh quá đi mất, thật muốn nghe giọng anh, muốn ngắm nhìn nụ cười hở lợi, cái nhếch môi châm biếm hay cái vẻ mặt đểu cáng ấy...

Đã một tuần rồi, thứ hai tuần sau anh sẽ ở lớp chờ tôi đúng không? Ta sẽ lại cùng nhau về nhà, nhỉ?

Và rồi thứ hai đến, tôi mang đầy hy vọng sẽ được gặp lại anh, cất từng bước vui vẻ đi đến trường.

Chẳng có ai, cái bàn bên cạnh tôi chẳng có ai ngồi cả.

À, chắc anh ở trên sân thượng.

Nghĩ thế, tôi vội vã chạy lên sân thượng, cặp trên vai cũng không thèm bỏ xuống.

Cơn gió lành lạnh khẽ khàng luồn qua tóc tôi, nó như đang thủ thỉ cho tôi biết rằng ở đây không còn có Yoongi nữa.

Tôi ngồi bệch xuống đất. Tầng nước trào dâng khiến con ngươi không thể nhìn rõ được nữa.

Giờ phút này tôi mới cảm thấy hối hận về lời nói và hành động của bản thân mình vào tối hôm đó. Tôi chỉ là... chỉ là không muốn chấp nhận. Việc gì anh phải nói sự thật với tôi? Cứ thế này không phải tốt hơn sao? Tôi và anh đều đang rất vui vẻ kia mà.

Cái sự thật tàn nhẫn đó... Tôi không muốn nghe.

Sao Yoongi lại đối xử với tôi như vậy chứ?

Ở cái chốn này, tôi chỉ có thể dựa dẫm vào anh, anh không ở đây, tôi không còn ai, lại cô đơn, lại một mình. 

Tại sao đối xử ân cần với tôi như thế? Và giờ thì biến mất?

...

Yoongi từng bảo với tôi rằng anh ghét nhìn thấy tôi khóc, anh còn cam đoan sẽ đấm vỡ mồm bất cứ ai làm tôi rơi lệ.

Tôi thật sự trông chờ cái cảnh anh tự đấm bản thân. Bởi bây giờ tôi đang khóc và lý do không gì khác chính là vì anh.

Tôi nằm co ro trên giường, vòng tay tự ôm lấy chính mình. 

Sao mà nhớ quá những cái âu yếm của Yoongi... Sao mà nhớ quá cái vòng tay ấm áp ấy.

Tiếng thút thít khe khẽ vang lên, sau cùng chỉ có bốn bức tường nghe thấy mà thôi.

Anh ở đâu? Sao anh không ôm tôi vào lòng? Tại sao không dỗ dành tôi?

Tôi đã khóc rất nhiều, chỉ vì nhớ, chỉ vì thương, chỉ vì cái cảm xúc được người đời gọi là tình yêu.

Và rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro