5

Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, tôi cảm nhận được có bàn tay lạnh lẽo vòng qua eo mình, luồng không khí ma mị bủa vây sau lưng khiến tôi không khỏi dựng tóc gáy.

Có tiếng nói thì thào bên tai, nhỏ nhẹ và trầm ấm. "Xin lỗi..."

Giọng nói mà tôi yêu.

Tôi mơ hồ nhắm hờ mắt, không biết đây là thật hay là vì tôi quá nhớ anh nên sinh ra ảo giác.

Sao cũng được, dù thật hay mơ thì được nhìn thấy anh thế này cũng đủ khiến tim tôi đập rộn rã vì hạnh phúc.

Sau một hồi bàng hoàng, tôi nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt sớm đã chẳng còn sức sống ấy. "Anh đã ở đâu? Anh có biết em nhớ anh thế nào không?"

Mắt tôi lại rưng rưng, bao cảm xúc cứ thay nhau ùa đến. Người mà tôi nhớ mong cuối cùng cũng đang ở cạnh tôi.

Con ngươi Yoongi khẽ động, anh nhích lại thu hẹp khoảng cách giữa tôi và anh rồi bằng cách dịu dàng nhất hôn lên mi mắt của tôi.

Vốn dĩ định giận anh, nhưng mà đành thôi vậy, tạm tha.

"Anh xin lỗi, anh... anh tưởng em ghét anh." Yoongi mím môi.

Tôi liếc anh, nhẹ nhàng đánh yêu một cái, rồi không kiềm được mà bật khóc.

Yoongi trở nên lúng túng, tôi thấy được có tia hoảng loạn trong ánh nhìn của anh. Yoongi ngốc nghếch, cứ luôn tỏ vẻ lóng ngóng như không biết an ủi người khác nhưng thật ra lại làm điều đó rất giỏi. Anh ôm tôi vào lòng, dẫu cho cái thân thể có lạnh đến mức nào đi chăng nữa thì với tôi cái ôm của anh luôn luôn là ấm áp nhất. Chắc anh chẳng biết được tôi nhớ cảm giác ở trong vòng tay anh như vậy nhiều đến thế nào, chỉ cần được ôm anh, bao nhiêu nỗi buồn và tủi thân những ngày qua liền tan biến. Tôi đúng là không thể nào giận anh được.

"Em đừng khóc, đừng khóc nữa nhé. Anh ở đây với em rồi này, em đánh, em chửi anh gì cũng được. Nhưng đừng khóc, anh không muốn trở thành lý do khiến em phải khóc, anh... anh chỉ muốn là lý do khiến em cười thôi." Bằng cái giọng vốn đã trầm của bản thân và ngữ điệu ân cần, anh cất tiếng nói bên tai tôi.

Trái tim tôi không ổn đến nơi rồi, nó cứ như đang chơi nhạc hip-hop vậy.

Yoongi sao lại dịu dàng đến như vậy chứ... tôi cũng muốn nín lắm, nhưng mà nghe anh nói vậy làm tôi cảm động đến nỗi khóc càng to hơn.

"Em sao vậy? Sao lại khóc to hơn rồi? Hay là em không thích anh ôm..?" Anh nới lỏng vòng tay, định bỏ tôi ra. "Nếu vậy để anh..."

Tôi nhanh chóng dụi đầu vào lồng ngực Yoongi, hai tay cũng dứt khoát giữ chặt lấy anh. Vừa mếu máo cố gắng ngăn nước mắt chảy ra vừa nói: "Không có! Em thích! Em thích được anh ôm lắm!"

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên trên đỉnh đầu, ngước lên thì thấy Yoongi đang nhìn tôi và nở một nụ cười tràn đầy dịu dàng.

Yoongi thơm lên trán tôi, anh từ tốn kể tôi nghe về mọi chuyện trước đây. Hai năm trước, anh cũng là học sinh của lớp 10B3 và cũng bị bắt nạt như tôi bây giờ, à không, còn hơn tôi gấp mấy lần. Tại sân thượng, nơi mà anh thường xuyên xuất hiện chính là nơi mà anh bị đánh đập không thương tiếc và rồi bị đẩy ngã.

Yoongi dường như không còn bất cứ cảm xúc gì như đau buồn hay tức giận nữa, cách anh kể về quá khứ của mình cứ như là đang nói về câu chuyện của người khác vậy. Nhìn cái vẻ bình thản của anh khiến tôi không khỏi đau lòng. Yoongi của tôi đã phải chịu đựng quá nhiều, vậy mà lúc nào tôi cũng than thở và trách móc bảo rằng anh chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của tôi, tôi sai rồi, anh hiểu, hiểu rõ hơn ai hết những tủi hờn mà tôi nhịn nhục. Ít ra thì tôi vẫn có anh ở bên cạnh để chia sẻ, còn anh ở thời điểm ấy, cô đơn và lẻ loi, chỉ có duy nhất một mình.

Nghĩ đến đây, tim tôi như thắt lại. Sóng mũi cay cay và mắt thì lại rưng rưng. Tôi trước giờ vẫn luôn là một người cứng rắn, thế mà từ ngày quen biết với anh đột nhiên lại trở nên mít ướt như vậy.

Yoongi lại bắt đầu vỗ về tôi. Buồn cười làm sao, rõ ràng người cần được an ủi phải là anh, thế mà Yoongi còn đi an ủi ngược lại tôi nữa chứ.

"Nhưng mà anh không phải ma đâu nhé." Anh vừa xoa lưng tôi vừa nói.

"Làm gì có ma nào cười đẹp như anh, anh chỉ có thể là thiên thần thôi!" Tôi gật gù, nói ra hết tất cả suy nghĩ của mình.

Mặc dù lời nói vừa rồi của tôi rất nhảm nhí nhưng rất may là Yoongi không bảo tôi điên, anh chỉ cười và búng nhẹ lên trán tôi thôi.

"Em giỏi nịnh quá."

Tôi nào có nịnh nọt gì anh, tôi thật lòng nghĩ như vậy đó.

Yoongi nói: "Thật ra anh chưa chết."

"Hả?" Tôi bất ngờ thốt lên.

Anh chưa chết?

"Nhưng đâu có ai ngoài em ra có thể nhìn thấy anh đâu? Anh còn không có bóng nữa... Ý của anh là sao? Em không hiểu."

Yoongi luồn tay qua tóc tôi, anh lại bắt đầu kể những sự việc đã xảy ra sau khi anh rơi xuống từ sân thượng.

Nếu không phải đây đều là do anh kể thì tôi thề là tôi sẽ không tin đâu.

Vào cái khoảnh khắc mà anh thấy mình ngã nhào vào không trung, vạn vật xung quanh như ngưng đọng, chúng trở nên méo mó và mờ ảo. Rồi anh nói anh gặp được một người đàn ông kỳ lạ. Người đó cho Yoongi thời hạn hai năm tồn tại dưới dạng là một linh hồn và thực hiện nhiệm vụ ông ta giao. Nếu như trong hai năm, anh có thể hoàn thành nó thì người đàn ông ấy sẽ giúp anh trở về với thân xác, còn không thì anh thật sự sẽ phải chết đi.

Tôi gấp gáp hỏi: "Vậy nhiệm vụ đó là gì? Thời gian của anh còn bao lâu?"

Yoongi vén đi vài sợi tóc mai đang che mất tầm nhìn của tôi. "Hôm nay là ngày cuối cùng." Anh bình thản nói.

Tôi bất ngờ bật dậy. "Vậy anh thực hiện được nó chưa?"

Anh có lẽ vẫn chưa hết ngỡ ngàng bởi tôi vừa vùng ra khỏi vòng tay của anh. "Ừm... anh nghĩ là chưa."

"Cái mẹ gì vậy, Yoongi? Sao anh vẫn còn vô tư nằm đây được vậy? Nhiệm vụ đó là gì? Em có giúp gì được không?"

Trái với sự hoảng sợ của tôi thì Yoongi bình tĩnh đến lạ. Trời ơi trời! Khóc cũng là tôi khóc thay anh, bây giờ đến lo lắng tôi cũng làm thay à? Yoongi tại sao chẳng hề bận tâm gì hết vậy? Nếu như anh thật sự không còn thì phải làm sao?

"Con mẹ nó! Yoongi! Anh trả lời coi! Anh làm em sợ đó Yoongi!" Tôi nghĩ mình lại sắp khóc đến nơi nữa rồi.

Đến lúc này tên đáng ghét đó mới bắt đầu lo lắng, nhưng mà anh ta sợ tôi khóc chứ không phải sợ chết. Tôi chẳng biết là mình nên cảm thấy hạnh phúc hay là đấm một phát vào gương mặt đẹp trai đó của anh nữa.

"Em đừng khóc mà. Ngoan, ngoan, anh... anh thương." Yoongi để tôi ngồi vào lòng của anh, tay anh đặt lên hai bên gò má tôi.

"Không có khóc." Tôi chu môi ra, vì nghe bảo nếu làm vậy sẽ ngăn được nước mắt rơi.

Anh chớp mắt. "Em muốn hôn hả?"

Tôi không cần nhìn cũng biết mặt mình đang đỏ lựng như quả cà chua, thẹn quá hóa giận, tôi vung tay đánh vào vai anh một cái bốp.

Đột nhiên bị đánh vô cớ, Yoongi ngơ ngác nhìn tôi. "A đau! Sao em lại đánh anh?"

"Ủa ma mà cũng biết đau nữa hả?" Tôi liếc anh.

"Đã nói không phải ma rồi mà." Anh nhéo má tôi, còn cười cười nữa chứ.

"Giờ thì anh sắp thành ma thật rồi đó! Rốt cuộc nhiệm vụ mà người đó giao cho anh là gì? Sao anh vẫn chưa hoàn thành? Anh không lo hả, Yoongi? Lỡ như anh thật sự chết đi thì em biết phải làm sao?" Tôi lớn giọng.

"Nhiệm vụ này có liên quan đến em..." Anh ngập ngừng, rồi tiếp tục nói: "Anh sợ em không cho nên không dám làm." Yoongi đột nhiên trở nên khách sáo, anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Anh cứ nói đi! Chỉ cần anh được sống thì việc gì em cũng làm!" Lòng tôi thật sự cảm thấy vui mừng khi biết được rằng tôi có thể giúp anh.

"Ông ấy bảo... bảo anh hôn người có thể nhìn thấy anh." Có tia mong chờ hiện hữu trong mắt anh.

"Tức là hôn em?"

Yoongi gật đầu.

"Nếu vậy thì anh muốn hôn bao nhiêu cái cũng được!"

Tôi hối hận, hối hận vì đã thốt ra câu nói vừa rồi. Yoongi cứ như cún con nhào đến phía tôi, anh cứ hôn rồi hôn, môi tôi bị anh hành hạ liên tục đến mức sưng đỏ.

"Đi ra coi!" Tôi đưa tay đẩy người anh.

Yoongi bĩu môi. "Em nói muốn hôn bao nhiêu cái cũng được còn gì?"

"Anh tin em lấy kéo cắt mồm anh không?"

Nghe tôi hù dọa như vậy anh mới thôi.

"Hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không."

Yoongi miễn cưỡng gật đầu.

"Vậy ngày mai anh sẽ trở về với thân xác à?"

"Ừm." Tay anh lần mò đến ngón út của tôi. "Mai em đến thăm anh nhé? Jimin lấy mất nụ hôn đầu của anh rồi nên không được bỏ rơi anh đâu đó! Mai phải đến chịu trách nhiệm với anh."

Trách nhiệm cái con khỉ! Của tôi không phải nụ hôn đầu chắc?

Yoongi không quan tâm đến ánh mắt khó chịu mà tôi dành cho anh. Thản nhiên ôm tôi ngã xuống giường. "Đi ngủ thôi!"

"Em ngủ rồi anh sẽ đi sao?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh đặt lên trán tôi một nụ hôn, ân cần nói: "Ngủ đi em. Anh chưa đi ngay đâu, vẫn ở ngay cạnh em đây."

Tôi thở dài. Nói thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm thấy bất an.

"Đừng lo lắng nữa mà, anh chắc chắn sẽ khỏe lại và rồi ta sẽ lần nữa gặp lại nhau." Yoongi thì thầm bên tai tôi. "Đến lúc đó anh sẽ hôn em thật nhiều, thật nhiều, nhiều hơn cả hôm nay!"

Yoongi thành công khiến tôi bật cười. Dù có chút không muốn, song tôi vẫn nhắm mắt lại. Và rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh lúc nào không hay.

Khi ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi khắp phòng cũng là lúc mà tôi nhận ra anh đã rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro