Chương 8: Park Jimin bị hiểu lầm

Park Jimin là một người ngốc, ai lại không biết điều này? Một mình cậu nuôi con gái nhỏ, chịu cực chịu khổ vì con gái không cùng máu mủ... Ai nhìn vào mà không thương. Một người trẻ tuổi có cuộc sống bất hạnh như thế ai nỡ bắt nạt cậu ấy kia chứ? Nhưng mà... Sau những lời nói ngây ngô của trẻ con, bà chủ Kim Sohuyn hình dung được kẻ nào đó ác độc dám " cưỡng hiếp " Minie qua lời kể của Hạt đậu. Bà chủ nhìn khuôn mặt con bé, khẽ hỏi.

"Hạt đậu, con nhớ lại xem... Cái kẻ dám ăn hiếp ba con có hung dữ không ?"

Trong đầu óc non nớt của Hạt đậu, dám làm ba ba khóc thì người đó chính là hung dữ. Dám làm ba ba hoảng sợ, thì người đó là một con quái vật cực kỳ đáng sợ. Bé con không nghĩ nhiều, cười khúc khích đáp.

"Đáng sợ, cực kì đáng sợ. Chú ấy còn định bắt cóc con nữa cơ. Cũng may ba ba xuất hiện kịp thời, nếu không Hạt đậu sẽ không còn ở đây đâu"

Kim Sohuyn càng nghe càng hiểu sai sự việc, thành ra trong lòng càng thêm tức giận, trong lòng đinh ninh nếu gặp phải tên biến thái kia... Nhất định sẽ lấy con dao dùng để chặt xương ra thiến thằng em trai của kẻ đó.

Chỉ là... Sự việc này cô mãi đến tận sau này cũng không dám làm. Nhìn bé con bụ bẫm đáng thương trước mắt, bà chủ Sohuyn lại một lần nữa xoa hai cái má đầy thịt của bỏ. Trút bỏ đi dáng vẻ hung dữ thường ngày, cô nhẹ nhàng với Hạt đậu.

"Hạt đậu ngoan ngoãn ăn mỳ đi nhé. Ta ra ngoài đó nói chuyện với ba ba của con một chút"

"Vâng ạ!"

Bé con mặc dù mới năm tuổi nhưng vì nhà nghèo, lại còn là một đứa hiểu chuyện cho nên tính tự lập rất tốt. Bé tự bưng lấy bát mỳ, cẩn thận ăn từng đũa.
Kim Sohuyn đi đến bên cạnh Park Jimin, thấy cậu vẫn đang hì hục lau bàn ghế. Cô thương xót tiến lại gần, nhẹ nhàng nói.

"Minie, ngồi nghỉ đi. Đừng làm quá sức nữa, chị có chuyện cần hỏi em"

Cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngơ ngác nhìn bà chủ. Sau đó thì khẽ gật đầu, chậm chạp đi đến cái ghế bên cạnh. Ngốc nghếch hỏi.

"Bà chủ định nhờ gì ở Minie sao? Bà chủ cứ nói đi, Minie sẽ giúp đỡ nhiệt tình ạ"

Jimin là một con người tốt, mặc dù là ngốc nghếch nhưng cậu cũng biết phân định được đúng sai, làm việc tuy có hơi chậm chạp nhưng rất cẩn thận. Kim Sohuyn xem cậu như em trai, cho nên nhẹ vuốt đầu Jimin hỏi.

"Khi sáng này em gặp tên biến thái kia có đúng không ?"

Cậu ngờ nghệch suy nghĩ, biến thái? Biến thái là kẻ xấu đúng không ? Kẻ xấu là người khi sáng mình gặp nhỉ ?

Nghĩ đến đây, Jimin liên tục gật đầu. Chỉ vì cái gật đầu của cậu mà Kim Sohuyn càng tin chắc những lời nói của Hạt đậu là sự thật. Cô lại gặng hỏi.

"Em với kẻ xấu kia gặp nhau nhiều lần lắm sao ?

Trong đầu óc ngu ngốc của Park Jimin lại nghĩ " nhiều lần " tức là phải trên một lần? Cậu và cái kẻ dám bắt cóc Hạt đậu kia đã gặp nhau hai lần ? Số hai lớn hơn số một, vậy là rất nhiều lần rồi? Jimin suy nghĩ đơn giản, sau đó lại gật đầu nói tiếp.

"Dạ đúng rồi, Minie và kẻ xấu gặp nhau rất nhiều lần. Là rất rất rất nhiều lần luôn đó"

Kim Sohuyn nghe đến đây thì suýt nữa ngất xỉu, lời nói quả thật tai hại khiến cho người ngoài cuộc càng làm nó quan trọng hóa vấn đề lên.

Trong đầu cô thầm nghĩ, cái tên đó...đã liên tục bắt Jimin khẩu giao rất nhiều lần sao ? Nhìn đến vẻ mặt cười ngây ngô như không có chuyện gì của cậu cô càng thêm đau lòng. Sohuyn khẽ an ủi cậu.

"Minie chịu cực khổ nhiều rồi, sau này chị sẽ đòi công bằng cho em"

Park Jimin càng nghe lại càng tưởng bà chủ đang nói đến công việc rửa chén của mình. Thế là cậu cười hê hê đáp.

"Không có đâu ạ, Minie chịu cực quen rồi...không sao không sao"

Cuối cùng, hai người ông nói gà bà nói vịt thành thử ra mỗi người hiểu theo một hướng khác. Kim Sohuyn thầm mắng chửi tên biến thái nào đó vạn lần.

Mà cái tên biến thái vừa được tế sống nay phải đối diện với bác sĩ. Nghe về bệnh tình của mình.

"Ngài Min, thật may là dương vật của ngài vẫn còn an toàn. Nếu đến trễ chút nữa...chỉ e là sau này cũng triệt đường con cái"

Min Yoongi nghe xong thì tức đến điên, trong lòng thầm thề.

"Mẹ nó, nếu bắt được hai ba con đó phải đánh mông một trận mới được"

Đấy! Suy nghĩ trả thù của hắn chỉ đơn giản là đánh mông. Vậy mà người còn chưa đánh được đã phải chịu nhiều thương tật. Thế mà hắn chằng chịu buông bỏ đi ý định trả thù. Quãng thời gian sau này...chỉ e là còn nhiều khổ cực cho hắn rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro