Chương 3: Ánh Sáng Không Sợ Bóng Tối
Yoongi thức dậy lần thứ hai trong căn nhà nhỏ ấy, lần này không còn cảm giác choáng váng. Vết thương vẫn đau, nhưng ít nhất hắn có thể nhúc nhích, ngồi dậy, và lặng lẽ quan sát.
Căn phòng đơn sơ, trần gỗ thấp, có vài kệ sách nhỏ, một cửa sổ mở hé để gió lùa vào. Không có vũ khí, không có bẫy, không có sự rình rập quen thuộc hắn từng biết.
Chỉ có mùi trà thảo mộc và âm thanh đều đều của tiếng dao cắt rau củ từ gian bếp.
Thiên thần đó... vẫn còn ở đây.
Yoongi chống khuỷu tay ngồi dậy, ánh mắt tối lại. Một phần trong hắn muốn vùng dậy giết chết cậu ta ngay lập tức, rửa sạch sự bẩn thỉu của việc bị "thiên sứ" cứu giúp.
Nhưng phần còn lại – mâu thuẫn hơn – lại... quan sát.
Cậu ta khác. Không rao giảng, không van xin, không vờ cao thượng.
Hắn đã từng tra tấn không biết bao nhiêu thiên thần để bóp nát cái thứ ánh sáng giả tạo của chúng, nhưng với cậu nhóc tên Jimin kia... lại không thấy gì để bóp nát cả.
Chỉ thấy một thứ ánh sáng kỳ lạ. Nhẹ nhàng. Nhưng không hề yếu đuối.
Tiếng bước chân tiến lại gần.
Cánh cửa mở ra, và Jimin bước vào với một tô cháo nóng, đặt xuống bàn gỗ cạnh giường.
"Tôi nấu bằng ít thảo dược – sẽ giúp anh hồi phục nhanh hơn."
"Ngươi nghĩ ta sẽ ăn thứ đồ của thiên thần nấu sao?" – Yoongi liếc xéo, giọng khinh thường.
"Nếu không ăn thì chết đói. Tuỳ anh chọn." – Jimin đáp, thản nhiên rót nước, không chút bối rối.
Yoongi khựng lại. Hắn tưởng sẽ thấy ánh mắt sợ hãi hay ít nhất là giận dữ. Nhưng không – chỉ là ánh nhìn bình thường như thể hắn không phải Quỷ Vương, mà chỉ là một kẻ cần giúp đỡ.
"Ngươi không sợ ta?" – hắn hỏi, giọng trầm hẳn xuống.
"Sợ." – Jimin thành thật – "Nhưng tôi không thấy lý do để ghét anh. Không phải vì anh là Quỷ Vương mà mọi việc anh làm đều sai."
Yoongi cười lạnh. Một tiếng cười khô khốc.
"Cậu là đồ ngốc hay điếc vậy? Ta đã giết vô số sinh linh. Thiêu rụi bao ngôi làng. Phanh thây thần linh của các người ra trước bàn thờ của chính chúng. Ta là ác quỷ, không phải một linh hồn lạc lối đáng thương."
Jimin không phản bác. Cậu chỉ nói nhỏ:
"Tôi biết."
Câu trả lời đó lại khiến Yoongi im lặng. Hắn không hiểu. Không hiểu cái gì đang diễn ra trong đầu tên thiên thần này. Sao không phán xét? Sao không giảng đạo lý? Sao không bỏ đi?
Jimin đặt chiếc khăn ấm lên trán hắn lần nữa, dịu dàng đến mức khiến da thịt Yoongi như muốn đốt cháy chính mình.
"Anh có thể ghét tôi bao lâu tuỳ thích." – Jimin mỉm cười nhẹ – "Nhưng tôi không ghét anh. Và... tôi sẽ không để anh chết."
Yoongi quay mặt đi, không đáp. Trong lòng có một thứ gì đó dội lên. Không phải rung động, cũng chưa phải thương hại. Chỉ là... lạ. Không đúng. Không hợp lý.
Thứ ánh sáng đó... không giống bất cứ gì hắn từng biết.
Và có lẽ... chính vì thế, hắn bắt đầu không thể rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro