Chương 1 - Món hàng sống
Đêm ấy, tiếng mưa vẫn lặng lẽ rơi đều đều ngoài trời, hòa cùng nhịp thở dồn dập của cậu trên chiếc xe tải rẻ tiền. Cậu ngồi khép nép trong góc, đầu gục xuống vai, nhưng tim không thể ngừng đập mạnh. Mỗi tiếng bánh xe lăn trên mặt đường ẩm ướt như một nhát dao cứa vào tâm can. Cậu biết mình không còn là người tự do nữa, nhưng cảm giác ấy quá mơ hồ, chưa thể tin nổi. Từng dòng suy nghĩ ùa về: “Sao lại là mình? Sao họ lại bán mình? Mình sẽ đi đâu? Có ai giúp mình không?”
Người họ hàng – người duy nhất từng gọi cậu bằng tên thân mật – giờ đây chỉ là bóng đen xa lạ, một kẻ phản bội sẵn sàng đổi lấy tiền bạc bằng thân xác và tuổi trẻ của cậu. Trong đầu cậu vang lên tiếng hét thầm, nhưng môi vẫn im bặt. Cậu chẳng thể làm gì, chẳng thể phản kháng, chỉ biết để cho chiếc xe đưa mình vào thế giới mà cậu không hề mong muốn.
Chiếc xe lầm lũi chạy qua những con đường đèo ngoằn ngoèo, xuyên qua những khu rừng rậm rạp mà bóng tối dày đặc như tấm màn đen không thể xuyên thủng. Đôi mắt cậu nheo lại nhìn qua khe cửa sổ, từng bóng cây, từng bóng đá như nhảy múa trong ánh đèn mờ mờ, làm cậu rùng mình. Đêm nay không chỉ lạnh, mà còn u ám đến đáng sợ.
Rồi cuối cùng, nơi cậu dừng lại là một khu biệt thự rộng lớn, nằm tách biệt giữa vùng đất hoang vu. Cánh cổng sắt khổng lồ, sơn đen bóng loáng, như một bức tường chắn ngăn mọi thứ. Không có một ánh đèn đường nào gần đó, chỉ có vài ngọn đèn vàng yếu ớt soi rọi lên bức tường đá lạnh lẽo. Cậu không dám nhìn lâu, chỉ biết chân mình run rẩy khi được kéo xuống xe.
Bước chân vào trong biệt thự, cậu bị choáng ngợp bởi sự khác biệt quá lớn. Không còn bóng tối dày đặc của rừng núi, thay vào đó là ánh sáng trắng lạnh lẽo, phản chiếu trên từng bức tường bằng đá và kính. Mùi hương nồng nặc của thuốc lá, rượu mạnh và mùi thơm đắt tiền của nước hoa thoảng nhẹ trong không khí. Tất cả tạo thành một thế giới xa hoa, đầy quyền lực và đe dọa.
Cậu bị đưa qua hành lang dài với những bức tranh trừu tượng treo trên tường, ánh sáng phát ra từ những bóng đèn chùm pha lê lấp lánh. Mỗi bước chân như mỗi nhịp trống đánh thình thịch trong tim cậu. Và rồi, cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn với nội thất sang trọng nhưng đầy vẻ lạnh lùng, nơi có hắn – trùm thế giới ngầm.
Hắn ngồi đó, giữa phòng sáng đèn, như một vị vua ngự trị trong tòa lâu đài đen tối của mình. Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng như dao lam, nhưng cũng có thứ gì đó vô cùng bí ẩn và ma mị. Hắn nhìn cậu, chỉ vài giây, đủ để cậu cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị đóng băng.
– “Nhìn không tệ. Giữ lại. Không cần huấn luyện.” – Giọng nói hắn trầm ấm, mang một quyền uy không thể chối từ.
Cậu đứng đó, không nói được lời nào, như một con thú bị bắt trong lồng kính, mắt nhìn hắn mà lòng tràn ngập hỗn loạn: sợ hãi, bối rối, tuyệt vọng và một chút hoang mang khó gọi tên. Hắn không cần phải nói nhiều, chỉ một câu ấy đã đóng dấu vận mệnh của cậu.
Ngay lập tức, cậu bị hai gã đàn ông to lớn kéo đi, đưa qua những hành lang dài hun hút, nơi tiếng bước chân vang vọng như những hồi chuông báo tử. Căn phòng được dành cho cậu nhỏ hẹp, đơn sơ và thiếu thốn ánh sáng, khác hẳn với sự xa hoa của căn phòng hắn ngồi. Một chiếc giường cũ kỹ, vài món đồ lặt vặt, không cửa sổ, chỉ có một bóng đèn trần vàng vọt đủ để soi rõ gương mặt cậu lúc này.
Ngồi trong căn phòng ấy, cậu cảm nhận được sự trống rỗng tuyệt đối. Từng hơi thở đều đặn của mình như vang vọng trong không gian im lặng. Cậu nhớ về gia đình, về những tháng ngày đã qua, về tuổi trẻ chưa kịp sống. Và rồi nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi trên gò má, hòa cùng nỗi đau không lời.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong u tối và lạnh lẽo. Cậu không biết mình phải làm gì, không ai giải thích, không ai hỏi han. Cậu chỉ là món hàng, bị đem ra trao đổi trong thế giới tội phạm ngầm kia. Hắn xuất hiện không nhiều, nhưng mỗi lần như vậy, ánh mắt hắn làm cậu run sợ. Đó là ánh mắt của một kẻ chiếm hữu, một kẻ muốn biến cậu thành vật sở hữu riêng, không thể chia sẻ, không thể tự do.
Cậu bắt đầu nhận ra mình không còn là người bình thường. Cậu không còn tên, không còn quá khứ, không còn quyền quyết định cho bản thân mình. Cậu là món hàng sống – món hàng của hắn, tồn tại để phục vụ cho những kế hoạch đen tối, những cơn cơn ám ảnh sâu thẳm của hắn.
Và dù có sợ hãi, dù có đau đớn, cậu vẫn không thể rời mắt khỏi hắn, như bị cuốn hút bởi thứ sức mạnh tăm tối mà hắn tỏa ra. Cậu nhận ra một điều đáng sợ: không chỉ thân xác mình bị chiếm hữu, mà cả tâm hồn cũng bị kéo lê theo con đường đen tối này.
Cậu nằm trên chiếc giường nhỏ, lòng tràn đầy hoang mang, nhưng đồng thời cũng thầm nhủ: liệu có thể thoát khỏi cái vòng xoáy tăm tối này? Hay số phận đã an bài, và từ giờ, cậu chỉ còn là món hàng sống của hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro