Chương 5 - Lần đầu rung động
Ngày hôm đó trời mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi lách tách lên khung cửa kính cao vút của biệt thự, hòa vào không khí lạnh lẽo thường trực trong nơi này. Căn bếp im lặng, không có tiếng nói cười, chỉ có cậu – lặng lẽ dọn dẹp những ly rượu còn sót lại từ bữa tiệc đêm qua.
Đôi tay cậu vẫn còn chưa hồi phục hẳn sau trận đòn hôm trước. Lưng thì đau rát như thiêu đốt, mỗi động tác cúi xuống hay đưa tay lên đều khiến vết thương nhói buốt. Nhưng cậu không dám chậm chạp. Không ai trong căn biệt thự này cho phép cậu làm điều đó.
Trên bàn, có một ly pha lê vỡ. Không ai buồn nhặt từ đêm qua. Cậu với tay, định gom mảnh vỡ lại thì một mảnh nhỏ, mỏng như lưỡi dao, bất ngờ cứa vào lòng bàn tay. Máu ứa ra tức thì – đỏ thẫm, ấm nóng.
Cậu khựng lại, rút tay về, nhưng đã muộn. Máu nhỏ xuống nền đá trắng, loang thành từng giọt lặng lẽ, như thể kể lại điều gì đó mà cậu chưa từng dám nói.
Ngay lúc ấy, tiếng giày vang lên phía sau.
Hắn – lại đến bất ngờ, như mọi lần.
Cậu không kịp giấu vết thương. Khi ngẩng lên, ánh mắt hắn đã khóa chặt vào bàn tay đang rỉ máu. Gương mặt hắn không biểu lộ rõ ràng – nhưng đôi mày hơi chau lại, một cách rất khẽ, rất khó nhận ra nếu không nhìn thật kỹ.
Hắn bước đến. Cậu lùi lại theo phản xạ, nhưng hắn đã vươn tay, nắm lấy cổ tay cậu. Động tác của hắn dứt khoát nhưng không mạnh bạo. Ngược lại, bàn tay hắn ấm, ngón tay dài, da mát lạnh – một cảm giác xa lạ đến mức khiến cậu bất động.
"Ngồi yên." Hắn thấp giọng ra lệnh.
Không hiểu vì sao, lần này cậu không cãi. Cậu không vùng vẫy, cũng không rụt tay lại. Chỉ đứng đó, để mặc hắn dùng khăn tay lau máu, rồi lấy băng gạc từ túi áo trong ra, nhẹ nhàng băng lại vết thương.
Hắn cúi đầu, đôi mắt chăm chú như đang xử lý một chuyện quan trọng. Khi hơi thở hắn phả lên mu bàn tay cậu, nhịp tim cậu đột ngột tăng nhanh. Một điều gì đó vừa trỗi dậy – mơ hồ, lạ lẫm, không tên, không rõ ràng – nhưng khiến cậu như bị cuốn vào một vùng nước xoáy không thoát ra được.
Cậu nhìn hắn. Nhìn gần, gương mặt hắn lạnh và sắc, nhưng khi tập trung thế này lại lộ ra nét gì đó rất người – rất sống. Không còn là kẻ đứng trên cao ban phát lệnh, không còn là tên ác quỷ trong đêm.
Hắn buộc chặt dải băng, rồi thở nhẹ một tiếng. Có thể là vì hài lòng, hoặc vì mệt mỏi.
Nhưng khoảnh khắc mong manh đó chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi.
Ngay sau đó, hắn buông tay, đứng thẳng dậy, giọng lại trở về như cũ – lạnh như sương đêm.
> “Đừng làm bẩn thảm bằng máu của em.”
Từng chữ như lưỡi dao cắt ngang luồng ấm áp vừa kịp len vào tim cậu.
Cậu sững người.
Gió từ hành lang lùa vào, mang theo mùi thuốc sát trùng, mùi máu, và mùi thất vọng.
Cậu cúi đầu, siết chặt bàn tay vừa được băng bó. Đau – vì vết thương chưa kịp se. Nhưng còn đau hơn là cảm giác mất mát từ một điều chưa từng có. Ấm áp vừa chớm nở, đã bị vùi tắt không thương tiếc. Như thể tất cả chỉ là tưởng tượng của cậu, một giấc mơ thoảng qua giữa địa ngục thật sự.
---
Tối hôm đó, cậu ngồi co ro trong phòng nhỏ, nhìn băng vải nơi tay mình. Ánh đèn yếu ớt khiến nó càng nổi bật – như dấu vết của một giấc mộng bị chối bỏ.
Cậu không ngủ. Trong đầu cứ hiện đi hiện lại hình ảnh lúc hắn nắm lấy tay mình – ánh mắt, hơi thở, và cả sự im lặng rất kỳ lạ giữa hai người.
“Chỉ là bản năng?” – cậu tự hỏi. Có thể hắn chỉ thấy phiền khi thấy máu vấy ra thảm. Có thể hắn chỉ xử lý cậu như xử lý một món đồ hỏng hóc, cần sửa chữa để tiếp tục sử dụng.
Vậy mà tim cậu lại… rung động.
Một chút thôi. Rồi bị giẫm nát. Nhưng cái "một chút" ấy, với cậu, lại như cả thế giới lần đầu mở ra.
Cậu ghét mình vì điều đó.
Ghét mình vì mềm yếu. Vì đang dần quen với hắn. Quen với ánh nhìn, giọng nói, và cả sự thờ ơ đầy ám ảnh ấy.
---
Phía bên kia hành lang, hắn ngồi trong phòng làm việc, tay xoay xoay chiếc bật lửa bạc. Đôi mắt hắn nhìn vào khoảng không, không rõ là đang nghĩ gì.
Không ai biết hắn có nhận ra mình đã chau mày khi thấy máu từ tay cậu. Không ai biết khi chạm vào làn da mỏng manh ấy, hắn đã thở nhẹ, rất khẽ – như sợ đánh thức điều gì đó đang ngủ quên trong hắn.
Hắn ghét cảm giác đó. Ghét sự mơ hồ không kiểm soát.
Nên hắn phải nói câu đó. Phải cắt đứt tất cả, trước khi nó đi xa hơn.
Hắn không muốn yếu đuối. Không được phép yếu đuối.
Còn cậu – phải biết rằng nơi này không có chỗ cho cảm xúc.
---
Sau này au sẽ ra chap vào tối thứ 3,5,7 nhe, đang bí ý tưởng nên ko ra thường xuyên đc, có khi off đó nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro