Chương 7

Tiếng gào hét nhức óc tràn ngập xe.

"Anh có thể dừng xe một chút được không?" Hoseok hỏi. Cậu thấy khớp ngón tay của Yoongi trắng bệch khi anh nắm vô lăng. Yoongi làm theo yêu cầu và cẩn thận rẽ phải khi vừa qua một trạm xe buýt.

Hoseok nhanh chóng tháo dây an toàn, bước khỏi xe, đi vòng qua rồi ngồi sau ghế lái. Cậu nhấc Nabi khỏi ghế ngồi cho trẻ em và kéo cô bé vào lòng.

"Không đi nhà trẻ! KHÔNG!"

"Tất nhiên rồi, bươm bướm của chú," Hoseok ôm cô và nhìn thẳng vào mắt Yoongi qua kính chiếu hậu. Nhiếp ảnh gia tựa đầu vào đệm ghế, nhắm mắt lại.

Tiếng khóc của Nabi dần dần lắng xuống đúng lúc Yoongi nhận được cuộc gọi. Anh trả lời nó bằng màn hình trên bảng điều khiển và thở dài.

"Anh à?"

"Joon, bọn anh chỉ mới tập hợp lại thôi," Yoongi thở dài, cảm thấy vô cùng yếu ớt. Hoseok tiếp tục ôm cô, mắt không rời khỏi mặt Yoongi.

"Em cho rằng chuyện không suôn sẻ."

"Không đi nhà trẻ, Hobi, làm ơn. Đừng bỏ con, Yoon." Hoseok chỉ cười khổ với Yoongi.

"Jeongguk đang ở chế độ chờ, Jin-hyung đã thông báo cho mọi người—"

"Em sẽ trông chừng con bé," Hoseok đột ngột lên tiếng. Yoongi nhéo trán và quay người lại nhìn cậu chằm chằm. Rõ ràng anh bị sốc, Hoseok chỉ vẫy tay, rồi đặt nó trở lại lưng Nabi.

"Không sao đâu."

"Nhưng em cũng có lịch trình."

Hoseok gật đầu, "nhưng công việc của anh quan trọng hơn. Chúng ta không thể hẹn lại khi chủ nhà hàng đặt biệt yêu cầu anh. Hơn nữa, anh đã lên kế hoạch này trong nhiều tháng rồi."

Tiếng khóc của Nabi đã lắng xuống và cô bé chỉ thút thít trong vòng tay cậu. Hoseok xoa đầu cô.

"Như vậy cũng không đủ lý do, Hoseok."

"Thôi nào," Hoseok đáp lại, kiên quyết. "Con bé rõ ràng rất buồn vì phải quay lại đó khi chưa sẵn sàng. Giữa hai chúng ta, áp lực của em nhẹ hơn. Bọn em chỉ đang thực hiện các cảnh quay thử cho một sàn diễn khác, em không sao đâu."

"Em chỉ mới xây dựng tên tuổi thôi," Yoongi gắt giọng.

Hoseok không thích cách anh nói. Việc không khí bên trong xe ngày càng trở nên căng thẳng hơn mặc dù điều hòa đang bật ở mức cao cũng chẳng ích gì.

"Vậy anh cũng hiểu rõ mà," Hoseok ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực, "rằng giữa hai chúng ta, sự nghiệp của em chẳng là gì."

"Dừng lại," Yoongi gầm gừ. Hoseok chớp mắt và ôm Nabi chặt hơn khi cô lại bắt đầu quấy khóc, đột nhiên cậu cảm thấy bầu không khí thật ngộp ngạt. "Đừng nói những thứ như vậy!"

Giờ không khí lạnh hơn; Hoseok có thể nghe tiếng tim mình vỡ thành từng mảnh theo từng nhịp đập.

"Hoseok? Yoongi à?" Đó là Seokjin. "Em đang khiến con bé sợ hãi đấy. Sao em không đến đây ngay để Hoseok và anh có thể chạy lịch trình riêng."

Hoseok nhìn chỗ khác, phá vỡ giao tiếp bằng mắt. Cậu chỉ cúi gằm và hít thở mùi phấn em bé của Nabi. Cậu vẫn có thể cảm thấy ánh mắt của Yoongi nhìn mình. Anh vẫn còn sôi sục. Hoseok không trách anh, cậu cũng tức giận không kém.

"Chúng em có một chiếc ghế dự phòng cho trẻ em trong xe," Namjoon nói, "Chỉ cần lái xe đến đây, Yoongi-hyung, sau đó chúng ta hãy tập hợp lại."

Yoongi bật đèn tín hiệu và tăng tốc đến điểm hẹn của họ. Hoseok không nói gì cho đến khi họ vào bãi đậu xe. Nabi bám lấy cậu, không nhìn chú mình và Hoseok nhìn thấy cách đôi mắt Yoongi rơm rớm nước.

Cảm thấy không ổn nên Hoseok dỗ dành Nabi, thì thầm vào tóc cô bé. Khi cô tự tuột khỏi cổ cậu, cô bé sụt sịt gọi chú mình. Namjoon với lấy túi của Yoongi và Seokjin đứng bên cạnh bạn trai anh, ánh mắt ấm áp.

"Nabi xin lỗi," cô lầm bầm, cánh tay ngắn ngủn vòng qua cổ anh. Hoseok giúp cô chui vào vòng tay của nhiếp ảnh gia rồi đi vòng qua xe để lấy chiếc túi lớn hơn bình thường của mình. Thật tốt khi cậu đoán trước điều này có thể xảy ra và xếp đồ của Nabi vào túi. Cậu chỉ có một buổi sáng để kịp bỏ vài món ăn nhẹ, bình uống nước của cô và vài con thú nhồi bông hữu ích.

"Yoonie cũng xin lỗi, bươm bướm."

Hoseok nhìn đi chỗ khác rồi nhìn vào sợi chỉ lỏng lẻo treo ở tay áo sơ mi của Namjoon. Cậu không muốn nhìn Yoongi và không muốn để tay nhiếp ảnh gia thấy cậu đau lòng thế nào.

Mới 8 giờ sáng mà cậu đã sẵn sàng để ngủ.

"Yêu chú, Yoon," Nabi sụt sịt, hôn lên má anh. Yoongi mỉm cười, trong không vui lắm, nhưng nụ cười vẫn đủ rộng để khiến Nabi khúc khích và giúp cô bé bình tĩnh lại.

"Chú cũng yêu con," Yoongi nói, hôn lên thái dương cô. "Con sẽ ở ngoan với Hobi trong vài giờ chứ, bé cưng? Chú ấy cũng phải làm việc, giống chú."

Nabi vội vàng gật đầu, những ngón tay nhỏ xíu mân mê cổ áo sơ mi của Yoongi.

"Không đi nhà trẻ?"

Yoongi cười khúc khích, ngay cả Hoseok cũng thấy mình đang cười. Cuối cùng cậu cũng với được sợi chỉ lỏng lẻo và kéo cổ tay của Namjoon lên để cho bạn mình xem. Namjoon chớp mắt rồi gật đầu cảm ơn, cẩn thận kéo nó ra.

"Không đi nhà trẻ đâu, chú hứa đấy," Yoongi trả lời, mắt hướng về phía Hoseok. Hoseok cảm nhận được sức nặng của nó và gật đầu với Nabi, người đang chăm chú nhìn cậu, theo cái nhìn của chú cô.

"Chúng ta sẽ đến nơi làm việc của chú, Nabi. Nhưng con phải hứa với chú Yoon rằng con sẽ ngoan nếu không chú ấy sẽ không mua kem cho chúng ta đâu."

"Kem?" Nabi rõ ràng rung động trong vui sướng. Yoongi mỉm cười với cô nhưng lườm người mẫu.

"Vậy con thấy sao, hãy để chú Yoon ở đây và con có thể đi cùng chú? Và sau giờ ngủ trưa, chúng ta sẽ có kem để ăn vặt?"

Nabi đã với lấy Hoseok. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm lấy một người chăm sóc khác của cô ấy. Người trông trẻ thì đúng hơn. Người chú thứ hai, nếu ai đó muốn sửa lại.

Seokjin chỉ cười cái điệu cười the thé của mình, khiến Nabi tròn xoe mắt kinh ngạc. Cô cũng cười khúc khích với anh và người mẫu thấy mặt Yoongi dần lấy lại màu sắc. Cậu cũng phát hiện chút vết bẩn trên áo sơ mi của anh, do Nabi khóc.

Hoseok thở dài với chính mình, cảm thấy cậu không chỉ chăm sóc cho Nabi mà còn có cả Yoongi nữa. Cậu khựng lại trong lúc tìm kiếm khăn lau trong túi và nhìn chằm chằm vào gói khăn giấy ướt nhỏ xíu. Nabi đang giữ vai cậu, tay ôm cổ và chân quấn quanh thân cậu.

Đợi đã, cái gì?

Yoongi là kẻ thù. Cậu không nên quan tâm đến nhiếp ảnh gia vì cậu ghét anh. Nhưng Yoongi sẽ gặp những nhân vật quan trọng và buổi chụp này phức tạp hơn những lần trước. Yoongi đã dành cả đêm để chỉnh lại áo sơ mi và quần tây, thậm chí còn thức khuya để đánh giày vì sắp gặp một đầu bếp kiêm chủ nhà hàng đạt sao Michelin.

Anh cũng có một buổi phỏng vấn vào buổi chiều, nên mang cả quần áo dự phòng để thay, Yoongi luôn chỉnh tề và cẩn thận với quần áo của mình—chờ đã.

Hoseok, sao mày biết vậy?

Liếc nhanh khỏi túi đồ của mình, Hoseok không thể không nhìn vào vết bẩn. Cậu cũng không thể không bị ám ảnh bởi việc đảm bảo mọi thứ phải sạch sẽ không tì vết.

Thở dài thườn thượt, Hoseok với lấy gói khăn giấy ướt trong túi rồi đưa cho Yoongi. Nhiếp ảnh gia chớp mắt nhìn cậu, bối rối. Bàn tay anh cong lại cầm món đồ và đọc nhãn.

"Có vết bẩn trên vai anh," Hoseok đơn giản nói sau đó đối mặt với Nabi. "Tạm biệt chú Yoon đi bươm bướm. Chúng ta sẽ gặp chú ấy ở nhà sau."

Nabi vâng lời rồi cúi chào Namjoon trước khi theo Seokjin ra xe của anh ấy. Hoseok đặt Nabi vào ghế trẻ em sau đó đưa cho cô ấy một con mèo nhồi bông để tạo cảm giác thoải mái. Khi cô đã hài lòng và bình tĩnh lại, Hoseok thắt dây an toàn trên ghế cạnh ghế lái và thở dài.

Seokjin cười khúc khích bên cạnh. "Em tốt với họ một cách đáng ngạc nhiên đấy."

"Nabi chỉ hơi sợ thôi, phải không bé cưng?"

Nabi ngân nga từ phía sau và vỗ chân khi cô bé bập bẹ nói với chú mèo.

"Và với cả Yoongi nữa," Seokjin nói, khóa cửa rồi từ từ đạp ga.

"Hửm?"

"Em quan tâm," là câu trả lời duy nhất. "Thật tuyệt vời, Hoseok. Em rất quan tâm."

Hoseok chỉ nhìn những chiếc xe khác khi chúng cẩn thận hòa vào dòng xe cộ. Họ đang đi đâu đó về phía nam, chỉ mất 15 phút lái xe để gặp một trong những nhà thiết kế, người cũng sẽ ra mắt bộ sưu tập cho tuần lễ thời trang Mùa hè.

Cậu không muốn nghĩ về bất cứ điều gì khác. Cậu cần nghĩ cách để vượt qua một ngày vì Nabi có thể vui vẻ bây giờ nhưng chỉ có thời gian mới biết khi nào cô bé sẽ lại khóc.

Ngạc nhiên thay, Nabi đã cư xử rất ngoan trong suốt thời gian Hoseok chụp ảnh thử, tập đi, thử một vài bộ quần áo và cho đến khi các người mẫu được đưa ra đội hình.

Hoseok xúc động trong lòng khi lần này cậu là người mở màn. Đôi mắt cậu mở to, gần như rơi ra khỏi hốc mắt khi biết rằng mình sẽ là người mẫu đầu tiên bước trên sàn diễn. Seokjin mỉm cười khi anh đang rúc trong góc phòng, Nabi ngồi trên đùi anh, mắt dán vào điện thoại.

Rõ ràng, các nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia, đạo diễn và tất cả những người có tiếng nói trong tuần lễ thời trang đều có danh sách tất cả người mẫu trong nước. Vai mở màn và kết màn là một câu chuyện lớn. Vì vậy, khi một trong những trợ lý của nhà thiết kế thông báo rằng Hoseok sẽ mở màn vì cậu từng đi kết màn cho một sàn diễn, cậu đã rất vui mừng.

Cậu quên tất cả mọi thứ khác sau đó. Cậu chỉ lao đến bên Nabi, kéo cô bé vào lòng và để Seokjin giải quyết phần còn lại của lịch trình, xếp lịch sau đó cho Hoseok.

"Anh nghĩ là thế xong rồi," Seokjin nói. "Em có thể tự do về nhà và nghỉ ngơi đến hết ngày. Ngày mai sẽ là một buổi chụp hình dài, vì vậy hãy đảm bảo rằng em được nghỉ ngơi đầy đủ."

Hoseok phấn khởi đến mức đã cùng Nabi đi mua sắm khi Seokjin đưa họ đến siêu thị gần khu phức hợp. Cậu lấy một ít đồ ăn nhẹ cho cậu và cho Nabi, cùng một túi khoai tây chiên mà cậu biết Yoongi rất thích. Nabi đang ngân nga với cậu, ngồi trên ghế ở chiếc xe đẩy khi họ đi vòng quanh những lối đi yên tĩnh của siêu thị.

Hoseok nhớ rõ Nabi thường ăn rau hấp, thịt gà và sữa bột trẻ em vì Yoongi không đủ sức và thời gian để chuẩn bị thức ăn phù hợp với vị giác và độ tuổi của cô bé, Hoseok mở ứng dụng ghi chú của mình và lướt qua những món đồ mà cậu đã liệt kê tối qua. Sau khi tìm kiếm công thức nấu ăn mà trẻ mới biết đi có thể yêu thích.

Nabi trông thích thú khi nhìn thấy trái cây và rau quả. Cô bé có vẻ hào hứng với sự đa dạng. Thỉnh thoảng, Hoseok hỏi mẹ cô bé có nấu công thức nào không và Nabi gật đầu với một nụ cười toe toét. Điều đó đủ để thuyết phục Hoseok rằng trực giác của cậu là đúng.

Đồ ăn khiến cho mọi thứ tốt hơn. Và có lẽ nếu Hoseok bắt đầu cho cô bé ăn những thức ăn có thể khiến cô bé thỏa mãn, cô sẽ bớt cáu kỉnh và bớt sợ hãi hơn. Cậu sẽ phải nói với Yoongi về nó sau.

Ngay khi họ về đến nhà, cậu bảo Nabi đợi trong phòng ngủ để cậu thay quần áo và rửa tay cho cô. Nabi im lặng nghe theo và ngoan ngoãn đi bộ thay vì chạy. Hoseok đặt những chiếc túi lên quầy sau đó chụp một bức ảnh rồi gửi cho Yoongi.


Tôi: mua đồ ăn nhưng nói với Nabi anh sẽ đem kem về nhà

Kẻ hủy diệt Yoongi: cả hai ăn trưa chưa??


Hoseok nhìn chằm chằm vào câu trả lời.


Tôi: bọn em vừa về nhà, con bé chuẩn bị đi tắm rồi chúng em mới ăn

Tôi: em cũng đang nghĩ đến việc làm cho con bé một ít đồ ăn

Tôi: thế có sao không?



Bây giờ, cậu đang đọc câu trả lời của chính mình. Cậu rất tự tin một giờ trước nhưng giờ khi cậu đang phân tích từng câu nhắn của mình, cậu nghe thật yếu đuối. Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích của Nabi từ cuối hành lang, có lẽ là đang chơi với đồ chơi của cô bé.

Không muốn lãng phí thêm thời gian, Hoseok mở tủ lạnh rồi lấy ra miếng gà viên cùng phần rau trộn cuối cùng của Nabi. Nó trông dễ thương vì nó có hình dạng khủng long nhưng chắc hẳn Nabi đã phát ngán khi ăn đi ăn lại cùng một thứ. Cậu đặt bữa ăn của Nabi vào đĩa của cô bé và cho vào lò vi sóng. Cậu cũng cắm ấm đun nước điện để đun sôi nước.

"Nabi à?"

Nabi gọi tên Hoseok như một câu trả lời và Hoseok kiểm tra điện thoại khi nó rung.


Kẻ hủy diệt Yoongi: mẹ con bé luôn nấu cho con bé những món ăn khác nhau

Kẻ hủy diệt Yoongi: cảm ơn em

Kẻ hủy diệt Yoongi: lưu hóa đơn lại để anh trả

Kẻ hủy diệt Yoongi: xin lỗi


Hoseok muốn hỏi điều mà Yoongi xin lỗi nhưng thay vào đó cậu lại trả lời:


Tôi: ₩500,000


Hoseok nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy Nabi nằm trên tấm thảm ở cuối giường chơi với đồ chơi của cô bé.

"Nabi, tắm rửa đi, chuẩn bị ăn nè con."

Nabi ngâm nga và đứng dậy. Cô bé bắt đầu cởi tất còn Hoseok giúp cô buộc tóc. Cô vào trong phòng tắm và ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ. Phòng tắm riêng của Yoongi có toàn đồ chơi và thảm cao su để Nabi không bị trượt ngã. Trên thực tế, phòng tắm dự phòng trông giống hệt như vậy, chỉ không có đồ chơi.

Với một đứa trẻ mới biết đi quanh nhà, Hoseok nhận ra Yoongi đã thay đổi toàn bộ ngôi nhà để an toàn cho trẻ trong hai đêm đầu tiên Nabi đến đó. Cửa trượt dẫn đến khu vực giặt là và ban công luôn được khóa ngay cả khi nó để mở, một cổng trẻ em đã được gắn để Nabi không vô tình đi lang thang xung quanh mà người lớn không biết.

Điện thoại của cậu có thông báo và Hoseok cười tươi hơn khi thấy tin nhắn trả lời của Yoongi.


Kẻ hủy diệt Yoongi: cút đi!

Kẻ hủy diệt Yoongi: bộ mấy thứ đó đều hữu cơ hả??

Tôi: em thích sô cô la bạc hà và Nabi nói rằng con bé muốn dâu tây

Kẻ hủy diệt Yoongi: sô cô la bạc hà???

Kẻ hủy diệt Yoongi: em đùa anh à





Những ngày tiếp theo trôi qua suôn sẻ.

Cả ngày thứ Ba, Hoseok không ở nhà, Yoongi ở với Nabi. Anh không có buổi chụp nào vào ngày hôm đó nên dành cả ngày để dọn dẹp nhà cửa, chỉnh sửa ảnh và đảm bảo rằng Nabi được vui chơi.

Vào thứ Tư, Hoseok là người ở với Nabi và họ dành cả buổi sáng để đi dạo ở công viên phía sau khu chung cư, vẽ nguệch ngoạc lên tập giấy phác thảo mà Yoongi đã mang cho cháu gái lần trước. Hoseok đang bận kiểm tra mạng xã hội của mình rồi chụp ảnh những bộ quần áo còn lại mà cậu muốn vứt đi.

Thứ Năm đến và sự thất bại tương tự thứ Hai lại xảy ra. Nhưng thay vì khóc vì Nabi sẽ không được gặp Yoongi, cô bé khóc vì nhớ Hoseok.

Đó là dự án cá nhân đầu tiên của Hoseok cho một thương hiệu lớn ở Seoul. Yoongi có buổi chụp hình riêng vào buổi chiều nhưng anh cần phải tham dự một cuộc họp vào giữa ngày với một công ty giải trí. Namjoon sẽ ở đó và trông chừng Nabi.

"Không," Nabi khóc, không buông Hoseok ra. Họ đang ở bãi đậu xe và bốn người lớn đang dỗ dành một đứa trẻ mới biết đi đang khóc với họ.

"Chú sẽ quay lại và cháu sẽ gặp chú sau, Nabi à," Hoseok nói với cô, quỳ xuống trước mặt cô rồi vòng tay quanh thân hình nhỏ bé run rẩy của cô.

"Cháu muốn đi với Hobi," Hoseok nhìn Yoongi, thấy nhiếp ảnh gia đang chun mũi.

Cậu biết rằng Yoongi cũng đang cố gắng hết sức. Anh sẽ luôn ở đó khi Nabi gọi mình, hầu như lúc nào cũng yêu thương cô bé, luôn chu đáo và cố gắng hết sức để không bị chìm đắm trong công việc khi cô bé ở bên. Anh đảm bảo chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình khi Nabi nằm thoải mái sau giờ đi ngủ. Anh đã thức nhiều hơn mức bình thường vì anh không muốn Nabi cảm thấy rằng cô đang bị bỏ rơi.

Nhưng cậu cũng có thể thấy quyết tâm của Yoongi đang dần sụp đổ như thế nào. Chắc chắn anh đang bực bội và Hoseok nghĩ rằng có lẽ do Nabi. Hoặc cậu.

Nhưng gần đây cậu đã bớt làm phiền nhiếp ảnh gia, không muốn gây thêm căng thẳng. Và nó có thể liên quan đến thực tế là lần cuối cùng cậu hoàn toàn thành thật và ác ý với Yoongi, đó là vào những khoảnh khắc anh dễ bị tổn thương nhất trong cuộc đời.

Anh vẫn đang cảm thấy dễ bị tổn thương và việc bỏ qua Yoongi là điều đúng đắn.

Đặc biệt là bây giờ.

"Tình yêu," Yoongi cố gắng, quỳ xuống bên cạnh Hoseok và nắm lấy cánh tay gần đó của Nabi. Cô bé mặc một chiếc váy vàng và đi tất cao màu trắng để phù hợp với áo sơ mi vàng và quần trắng của Hoseok. Đó là yêu cầu của cô bé sáng nay và Yoongi gần như cười giễu vì anh vừa mặc xong chiếc váy hồng cho cô bé.

"Hãy ở với với Hobi, làm ơn," Nabi thổn thức, đôi môi run rẩy khi cô hít vào thật sâu và thở ra với những tiếng nức nở đau đớn. "Cháu muốn ở với Hobi."

"Nhưng không phải tối qua chúng ta đã giải thích rằng cháu sẽ đi cùng chú trong khi Hobi làm việc sao?"

Nabi lắc đầu, mái tóc đen được búi cao. "Yoon, Hobi và Nabi, làm ơn."

Hoseok chỉ cười với Yoongi, buồn bã và không nói nên lời.

Trước khi Yoongi có thể mở miệng để nói bất cứ điều gì, điện thoại của Namjoon đổ chuông và Hoseok nhìn theo anh rút lui để nói chuyện riêng.

"Chúng ta không thể đi với nhau," Yoongi giải thích. "Bởi vì chúng ta làm việc ở hai nơi khác nhau."

Nabi chỉ biết nhảy vào vòng tay của Yoongi và lắc đầu lần nữa.

"Chắc cô bé đã quen với bố mẹ mình rồi," Seokjin thông cảm nói. Yoongi chỉ gật đầu với anh và thở dài.

"Chú sẽ gặp con sau giờ làm việc," Hoseok đề nghị, "Con thấy sao bươm bướm? Khi chú xong việc ở đây, chú sẽ đến chỗ con và chú Yoon."

Nabi không trả lời mà chỉ tiếp tục khóc. Namjoon quay lại với họ và Hoseok chớp mắt khi thấy anh ấy cười tươi như thế nào.

"Người quản lý từ công ty giải trí XYW yêu cầu kiểm tra mưa vì hôm nay họ đã bỏ lỡ một cuộc họp quan trọng hơn."

Seokjin vỗ tay và mỉm cười với Nabi khi cô ngước nhìn anh.

"Đó là một tin tuyệt vời, cô bé," Seokjin nói, vuốt tóc cô. "Cháu có thể ở với Hobi khi chú ấy làm việc."

"Cùng với Yoon?"

Yoongi hắng giọng và Hoseok bắt gặp sự e ngại trong mắt anh

—Hết chương 7—

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro