Chương 8

Bên trong trà thất, bốn phía sương khói lượn lờ.

Thời tiết lạnh, trong nhà máy sưởi hung đến nóng, nhưng mà Hiệu Tích lại cảm thấy xung quanh mình độ ẩm phảng phất giống như băng giá.

Mẫn lão gia tử không có động tác, cậu không dám làm một cử động nhỏ, vui đùa cái gì vậy, ngoại trừ thân phận cha của Doãn Kỳ, người trước mắt này chính là chủ tịch tập đoàn Mẫn Thạc, nếu nói một câu không tốt, bản thân mình lập tức phải cút khỏi công ty!

Cảm thấy thời gian thật lâu, lâu cho đến khi Hiệu Tích cảm thấy mình trở thành một pho tượng, Doãn lão gia đột nhiên lên tiếng:

"Ta sẽ không đuổi ngươi rời khỏi công ty, ngươi nên rời khỏi con trai của ta đi."

Hả?

Đại não Hiệu Tích sắp rủ sắt bắt giữ những lời này, đột nhiên khôi phục chuyển động, hơn nữa bắt được một trọng điểm phi thường kỳ quái.

-- ngài không tính toán cho tiền sao? Doãn tổng ngài keo kiệt như vậy, Doãn Kỳ tại sao lại có thể di truyền từ ngài?

Nghĩ đến mình vừa rồi bổ não tác phẩm cẩu huyết Mary Sue, Hiệu Tích mạnh mẽ nhịn ý cười, muốn cùng Doãn lão gia giải thích mình căn bản không có cùng Doãn Kỳ ở bên nhau.

"Doãn tổng, ta nghĩ ngài..."

"Chúng ta cứ việc nói thẳng đi." ai ngờ cậu chưa nói xong, đã bị Doãn lão gia đánh gãy: "Ta đã sớm cho Doãn Kỳ kế hoạch hoàn chỉnh trong tương lai, cũng bao gồm điều kiện chọn vợ tương lai của hắn."

"Vâng vâng....." Hiệu Tích vẫn duy trì xấu hổ mà mỉm cười, trong lòng lại yên lặng chửi thầm -- chuyện này đâu có liên quan tới cậu?

"Mà ngươi" Doãn lão gia tử nói tiếp: "Vô luận là gia thế hay hết thảy các phương diện khác, đều kém xa Doãn Kỳ."

"Vâng......" Hiệu Tích cúi đầu nghe, thầm mắng mình vừa rồi sao không mạnh mẽ giải thích rõ ràng, hiện tại căn bản tìm không thấy thời cơ, còn phải bị mắng.

"Đặc biệt là gia đình của ngươi." nói tới đây, Doãn lão gia dừng một chút, tăng thêm ngữ khí: "Cha mẹ ngươi khi còn trên đời cũng bất quá đều là viên chức bình thường mà thôi, càng đừng nói bọn họ đều đã mất mười năm trước. Loại hoàn cảnh của ngươi lớn lên, giáo dưỡng có thể nghĩ, bởi vậy ta không cho rằng ngươi cùng Doãn Kỳ là môn đăng hộ đối. Nếu ngươi cho rằng leo lên người Doãn Kỳ, là có thể bước vào danh môn quý tộc, ta đây có thể nói cho ngươi rằng không có khả năng."

"......" Không khí bỗng nhiên đọng lại, Hiệu Tích lễ phép mỉm cười lập tức cương cứng ở trên mặt: "Ngài...... Nói cái gì?"

Miệng Doãn lão gia còn lúc đóng lúc mở mà nói cái gì, cậu lại một chữ cũng không nghe thấy, một cổ cảm xúc mãnh liệt xa lạ ở trong lòng, phẫn nộ, ủy khuất, bực bội...... Lại bị cậu trong khoảnh khắc áp chế xuống.

"Xin lỗi" đợi cho Doãn lão gia tử tạm dừng, Hiệu Tích bỗng nhiên mở miệng: "Doãn tổng, tôi có lời muốn nói."

Doãn lão gia tử nghe vậy sửng sốt, tiếp theo liền ngầm đồng ý.

"Cứ coi việc cha mẹ tôi đã qua đời thật lâu, nhưng tình huống bọn họ đã không còn ở đây, tôi hi vọng ngài có thể cho bọn họ tôn trọng." Hiệu Tích nhìn về phía trước tư thái thấp kém, lời lẽ chính đáng mà nói.

"Nếu ta vừa rồi có ngôn ngữ mạo phạm tới cha mẹ ngươi, ta đây hướng cha mẹ ngươi xin lỗi." Doãn lãi gia nâng chung trà lên tới nhấp một ngụm, "Nhưng ta không cho rằng ta biểu đạt sai nội dung."

"Đây là tôi đang nói chuyện thứ hai." Hiệu Tích xa cách mà cười cười, trong ánh mắt lại lộ ra bộc lộ mũi nhọn: "Doãn Kỳ lúc trước đã nói qua, chỉ cần tôi làm tình nhân của hắn, hắn nguyện ý thăng chức tăng lương cho tôi. Mà tôi cũng nói cho rằng ngài nói có đạo lý, nếu tôi thật sự leo lên người Doãn Kỳ, vậy về sau toàn bộ tập đoàn sợ là cũng muốn phân cho tôi hết."

Nhìn Doãn lão gia bởi vì lời nói của cậu mà sắc mặt biến đen, Hiệu Tích cười giễu mà nói: "Nhưng tôi không có đồng ý."

"Vì vậy, tôi cùng Doãn Kỳ không có quan hệ gì. Ngài hôm nay nói những lời này, thỉnh để lại về sau nói cho người thỏa đáng đi." Ở trong mắt Doãn lão gia bỗng nhiên kinh ngạc, Hiệu Tích thẳng táp mà đứng lên, hướng tới đối phương hơi cúi đầu nói: "Xin phép."

.......

Không khí trong trà thất bỗng nhiên trầm xuống, trong lúc nhất thời, cước bộ Hiệu Tích rất chậm có vẻ phá lệ chói tai.

"Đứng lại." Mắt thấy Hiệu Tích sắp rời đi, Doãn lão gia bỗng nhiên gọi cậu lại.

Hiệu Tích hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, cho rằng mình lập tức nhận được tin bị sa thải.

Ai ngờ, Doãn lão gia nhìn chằm chằm cậu nhìn một lúc lâu, ngữ khí biến đổi, đột nhiên hỏi nói: "Doãn Kỳ tiểu tử thúi kia có nơi nào làm không tốt sao?"

--???

Lúc đầu Hiệu Tích đã chuẩn bị tốt tâm như tro tàn, Doãn lão gia lại đột nhiên bắt đầu nói những câu không giống kịch bản, cậu lập tức có chút ngốc.

Khó hiểu mà chóp hai mắt, Hiệu Tích chậm chước đáp: "Không có, con cảm thấy Kỳ tổng hết thảy đều làm rất tốt."

"Vậy ngươi cảm thấy nó chổ nào không xứng với người?" Doãn lão gia tử ngữ khí có chút không tốt.

...... Tình huống gì thế này? Doãn tổng ngài có phải hay không có chỗ nào lý giải sai rồi? Tôi trước nay chưa nói qua loại lời này?

"Vô luận là gia thế, tài hoa, vẫn là hết thảy điều kiện khác." thấy tình huống không rõ ràng lắm, Hiệu Tích liền dứt khoát quyết định nói: "Con đều cho rằng Kỳ tổng cũng đủ ưu tú."

"Một khi đã như vậy, ngươi vì cái gì mà muốn cự tuyệt hắn?" Doãn lão gia trong mắt tràn ngập không tán đồng.

Này mới vừa nãy không phải khuyên rời khỏi sao? Như thế nào cốt truyện phát triển càng ngày càng lạ? Doãn tổng, ngài như thế nào đột nhiên trở nên có chút giống như người bà yêu thương nhi tử?

"Không phải......" Hiệu Tích cảm thấy mình quả thực so với vừa rồi còn khó chịu hơn, cậu xấu hổ mà cười nói: "Là con cảm thấy mình không xứng với Kỳ tổng."

"Ừm." Doãn lão gia tử nghe vậy lại cúi đầu nhấp trà, sau đó thanh thanh giọng, không nhanh không chậm mà nói: "Ngươi tốt nghiệp C đại, tuổi còn trẻ lại lên làm trưởng phòng bộ thiết kế ở công ty, ngoại hình cũng còn có tính là hào phóng -- người trẻ tuổi không cần quá tự coi nhẹ mình."

"Ngài quá khen." Ở trước cái nhìn chăm chú của Doãn lão gia tử, Hiệu Tích chỉ có thể căng da đầu ngồi trở về.

Nhìn Hiệu Tích chần chờ thần sắc không giống giả bộ, Doãn lão gia tử ở trong lòng thầm mắng nhi tử không biết cố gắng của chính mình một câu -- lúc trước nghe nói hắn chơi đùa nhiều năm như vậy, rốt cuộc có người có thể quản hắn, chính mình được trấn an đồng thời lại lo lắng ánh mắt hắn không được, vì thế có ý kiểm tra nhân phẩm đối phương. Ai biết này là một bài kiểm tra, gia đình nhân phẩm là không thành vấn đề, nhưng thật ra là cho hắn biết nguyên lai hết thảy là Doãn Kỳ một bên tình nguyện, đối phương căn bản còn không có coi trọng nhi tử nhà mình!

Nhìn Hiệu Tích như đứng giữa đống lửa, bộ dáng như ngồi trong đống than, Doãn lão gia âm thầm thở dài, quyết định cho nhi tử mình tranh thủ một phen: "Doãn Kỳ tiểu tử này, tuy rằng trước kia là người mê chơi, nhưng có thái độ rất nghiêm túc đối với ngươi, nó là lần đầu tiên như vậy."

"Vâng......" Hiệu Tích bất đắc dĩ mà cười cười, trong lòng lại không tự chủ được nhớ tới bộ dáng của Doãn Kỳ cà lơ phất phơ nói muốn bao dưỡng cậu -- bộ dáng như vậy nghiêm túc chỗ nào a?

"Khụ." Doãn lão gia khôn khóe, xem sắc mặt Hiệu Tích liền biết cậu trong lòng nghĩ đến chuyện khác, vì thế nhịn không được giải thích nói: "Là ta trước kia không có đem tiểu tử thúi kia giáo dục tốt, làm hắn không học được cách nói chuyện như thế nào cho tốt, ngươi không nên trách hắn."

Hiệu Tích sao có thể nghĩ đến Mẫn tổng thế nhưng có thể làm một khuôn mặt cương nghị nói đến nhi tử, càng không nghĩ tới cậu có một ngày sẽ cùng đối phương cùng ngồi chung một bàn, thảo luận về vấn đề thời gian trước khi Doãn Kỳ trưởng thành, vì thế chỉ có thể dở khóc dở cười mà ngồi nghiêm chỉnh, hận không thể đem thân thể trở thành một cây dương.

"Hắn khi còn nhỏ mẫu thân hắn luôn dạy bảo hắn, sau khi mẫu thân hắn qua đời, ta cũng sơ xót giáo dục đối với hắn, khiến cho hắn hiện tại không muốn nghe ta nói chuyện." Doãn lão gia tử thở dài, cương nghị trên mặt để lộ ra một tỉa mệt mỏi, "Lại nói tiếp, ta còn muốn cảm tạ ngươi."

"Cái gì?" Hiệu Tích khó hiểu.

"Sinh nhật hắn ngày đó, nghe nói ngươi bồi hắn cùng nhau trải qua?"
Doãn lão gia tử nói: "Lúc ấy ở quốc vương cao ốc, ta là thiệt tình muốn vì hắn làm một sinh nhật thật lớn, chỉ tiếc chúng ta loại thân phận này, vĩnh viễn không thể hưởng thụ vui sướng đơn giản thuần túy, làm hắn càng thêm oán trách ta."

"Không có việc này." Hiệu Tích vội vàng vì Doãn Kỳ giải thích.

Nhưng Doãn lão gia sao có thể không biết nhi tử mình nghĩ như thế nào, Doãn lão gia lắc lắc đầu nói: "Không cần giải thích cho nó, chuyện này ta làm có vấn đề."

Hiệu Tích nghe vậy thức thời ngậm miệng.

"Còn có chuyện hắn thiết kế châu báu." Doãn lão gia tử nói tiếp: "Cũng là ta không suy xét đến cảm thụ của nó."

Đây là có ý tứ gì? Hiệu Tích nghi hoặc nhìn Doãn lão gia -- chẳng lẽ Doãn Kỳ muốn lui vòng cũng là bởi vì phụ thân hắn?

Quả nhiên, Doãn lão gia ngay sau đó liền nói: "Lúc trước ta cảm thấy nó làm thiết kế lãng phí thời gian, không bằng dùng nhiều thời gian để quản lí công ty, vì thế mạnh mẽ bắt nó từ bỏ thiết kế, kể quả đem nó bức đến nóng nảy, trực tiếp từ tổng bộ chạy tới Trịnh Khởi* làm tổng giám đốc."
[*: tên công ty con]

"Kỳ thật nó nhiệt tình yêu thương thiết kế châu báu như vậy, là bởi vì mẫu thân nó lúc còn sống...... Là một người thiết kế châu báu." Doãn lão gia thanh âm hiếm thấy mà trầm thấp xuống: "Sau đó ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy là mình làm quá mức, nhưng khi đó nó đã hoàn toàn không muốn nghe ta nói gì."

Lần đầu tiên nghe được một mặt khác của Doãn Kỳ đó là mặt mà Doãn Kỳ hoàn toàn không muốn người khác biết, Hiệu Tích trực tiếp sờ ở trên chỗ ngồi.

"Nếu nó thật sự vui lòng, chỉ sợ chúng ta quan hệ cha con tôi hoàn toàn hỏng bét." Doãn lão gia nhìn Hiệu Tích nói: "May mà có cậu, khi đó khuyên được nó trở về, cũng cho ta tìm được cái bậc thang."

"Xin lỗi......." Hiệu Tích không tự chủ được mà bắt đầu xin lỗi: "Con lúc trước cái gì cũng không biết......" Căn bản không hiểu biết tình cảm của hắn, còn dõng dạc mà nói với Doãn Kỳ như vậy.

"Không có gì." Doãn lão gia trên mặt vô biểu tình như cũ, ngữ khí lại có một tia nhu hòa: "Cậu cũng đã làm đủ tốt."

Hiệu Tích nghe vậy tâm niệm vừa động, vừa định nói cái gì, bên ngoài trà thất bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.

"Hiệu Tích."

Giây tiếp theo, cửa trà thất đã bị một chân đá văng! Chỉ thấy Doãn Kỳ thở hồng hộc mà đi đến, tóc đen hơi dài có chút hỗn độn, mà ở phía sau hắn, một bảo tiêu đứng mà không biết làm sao.

"Doãn Kỳ?" Hiệu Tích kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi nghe nói em bị lão nhân mang đi, cho nên chạy nhanh qua đây tìm em." Doãn Kỳ bình phục một chút nôn nóng thở dốc, sốt ruột hỏi: "Lão già có làm gì em hay không?"

"...... Đương nhiên không có." Hiệu Tích nghe vậy quả thực dở khóc dở cười, Doãn Kỳ cùng ba hắn quan hệ cũng thật sự là quá kém đi? Không có biện pháp, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà giải thích nói: "Bá phụ cùng tôi chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm mà thôi, còn nói đến anh lúc bảy tuổi còn khóc nhè."

"Đệt!" Nghe được Hiệu Tích nói rõ chuyện xấu hổ này, Doãn Kỳ sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái, hắn quay đầu sắc mặt đen thui nhìn thoáng qua Doãn lão gia bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi mà hô một câu: "Ba!"

"Cái đồ không nên thân......" Doãn lão gia biểu tình nghiêm túc cơ hồ muốn đánh mà không được, hắn hiện tại nhìn qua quả thực muốn đứng lên đánh nhi tử chính mình một cái: "Cút đi! Ta cùng tiểu Tích còn có chuyện muốn nói!"

"Thật sự không có việc gì?" Lại lần nữa xác định Hiệu Tích không có nguy hiểm, biểu tình Doãn Kỳ mới nhẹ nhàng một ít, hắn không kiên nhẫn mà nhìn Doãn lão gia liếc mắt một cái, nói: "Vậy phiền toái ngài nhanh lên đi, chúng ta chút nữa còn muốn đi ăn cơm."

Doãn lão gia nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng mà "Hừ" một tiếng.

Trước khi rời đi, Doãn Kỳ còn nhỏ giọng bám vào bên tai Hiệu Tích mà nói một câu: "Lão già nói cái gì, em đừng tin."

Cửa bị đóng lại thật mạnh, Hiệu Tích nhìn Doãn lão gia biểu tình mạnh mẽ nhịn xuống lửa giận, nhịn không được mở miệng nói: "Cái kia......"

"Làm cho cậu chê cười rồi." Doãn lão gia lạnh lùng nói.

"Không phải." Hiệu Tích vội vàng nói: "Ngài hôm nay cùng con nói những lời này, con sẽ giúp ngài truyền đạt cho Doãn Kỳ. Con tin tưởng hắn sẽ hiểu ý ngài."

Doãn lão gia ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn nhìn Hiệu Tích nói: "Phiền toái cậu."

"Không có gì phiền toái." Hiệu Tích lắc đầu nói: "Người trong một nhà vẫn là nên nói những lời nói tốt đi."

Doãn lão gia nghe vậy, nghiên đầu trầm mặt hồi lâu, không biết nghĩ tới cái gì. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi phất phất tay nói: "Các ngươi đi đi."

Hiệu Tích thấy thế, lễ phép mà đứng dậy từ biệt.

"Chờ một chút."

Nhưng ai biết, tay Hiệu Tích vừa cầm then cửa, Doãn lão gia lần thứ hai ở sau người gọi lại cậu.

"Vâng?" Hiệu Tích có chút nghi hoặc mà quay đầu lại.

"Ba mẹ ngươi......" Doãn lão gia chần chừ một lát mới mở miệng nói: " Bọn họ dạy ngươi rất tốt."

"......!" Hiệu Tích có chút không dám tin tưởng mà nhìn Doãn lão gia, trên mặt biểu tình từ khiếp sợ dần dần biến thành kinh hỉ.

Đáy mắt có cái cảm xúc nóng hập sinh động, cậu vội vàng nhắm mắt lại cúi đầu xuống, cảm kích một câu: "Cảm ơn ngài!"

......

Nhưng đợi cho cánh cửa kia đóng lại hoàn toàn, Doãn lão gia sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ thấy hắn nhanh chóng lấy di động ra, trung khí mười phần gọi điện thoại:

"Ây! Là ta! Lần trước tiểu nhi tử lão Lý kết hôn, hắn làm nhẫn kim cương kia bao lớn? Lập tức phái người đi Nam Phi tìm mấy viên lớn hơn nữa, lưu trữ cho con trai ta tự mình thiết kế! Còn có cái đảo Bali bên kia, có phải muốn ở phải hẹn trước rất lâu hay không? Trước cho ta suy nghĩ lại nói......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro