Part 5.
Hyomin không biết mình đã bị gã Sungmin đưa đến đâu, hắn đã trùm lên đầu cô một chiếc bao vải và khiêng cô đi cho đến khi hắn quảng cô xuống và dùng dây trói cột chặt cơ thể cô vào thân ghế rồi hắn gỡ bỏ chiếc bao đang trùm kín đầu cô. Hyomin đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, thậm chí cô còn không còn cả chút sức lực để ngẩng đầu lên mà nhìn xung quanh. Sungmin đứng cạnh cô, hắn liền túm lấy mái tóc dài của cô, kéo chúng thẳng lên phía trên và dùng một sợi dây thừng buộc chặt tóc cô lên. Điều đó khiến cho Hyomin đau đớn vô cùng, cô có cảm giác như da đầu mình sắp nứt toác ra đến nơi nhưng bù lại, việc này giúp cho cô có thể ngẩng đầu lên và nhìn thấy xung quanh rõ ràng hơn. Hyomin nhận ra mình đang ở trong một căn phòng truyền thống và ở ngay giữa phòng có một người đang nằm đó. Người đó mặc một bộ hanbook trắng toát như một đóa sen trắng tinh khiết, mái tóc xõa ra che đi khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng như quả anh đào vừa chín tới.
Hyomin kinh ngạc mở to mắt, người đang nằm đó chẳng phải chính là Sunny sao? Dáng người đó, đôi môi đó, trên đời này làm gì có người thứ hai giống như thế!
- Ta thấy là cô em đã nhận ra người quen rồi nhỉ.
Sungmin vừa nói vừa cười, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Hyomin, nhưng lần này, chiếc áo trắng hắn mặc trên người khi nãy giờ đã được lột ra, để lộ ra một cơ thể trắng trẻo, mịn màng không thua gì con gái.
- Cô em biết không, trên đời này có rất nhiều cách để hành hạ một người như là hành hạ thể xác, làm đau thân thể một ai đó mà mình căm ghét...
Sungmin vừa đi đi lại lại xung quanh Hyomin vừa nói với cái chất giọng dịu dàng, ngọt ngào đến mức tởm lợm.
- Nhưng đối với ta, thứ mà ta thích nhất chính là hành hạ trái tim của kẻ mà ta căm ghét nhất, ta sẽ khiến cho kẻ đó sẽ phải sống mãi với một tâm hồn không bao giờ liền sẹo và mãi mãi sẽ bị ám ảnh bởi những kí ức do ta tạo ra... Sun Young-ah, hãy chuẩn bị đón nhận những kí ức tuyệt vời nhất của ta dành cho cô em nhé!
Sungmin kề sát môi mình về phía vành tai Hyomin, thì thầm những lời cuối cùng trước khi thè lưỡi ra liếm nhẹ vành tai của cô rồi hắn đứng dậy, đôi môi khẽ nhếch lên, quay lưng đi về phía Sunny vẫn đang nằm im bất động dưới sàn phòng. Hắn đỡ Sunny dậy, vén mái tóc của cô sang một bên, để lộ khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.
- Em khóc sao Soonkyu? Đừng lo, sau hôm nay, oppa sẽ giúp em toàn tâm toàn ý quên đi đứa con gái lai tạp kia!
Và Sungmin mỉm cười, hắn cuối xuống hôn lên hai gò má ửng đỏ của Sunny và hắn tiếp tục hôn lên bờ môi đầy của cô, hai bàn tay hắn chậm rãi cởi sạch lớp hanbook trên cơ thể Sunny. Từng lớp vải được hắn vất sang một bên cho đến lớp vải cuối cùng. Liếm mép, hắn nhìn cơ thể trong trắng của Sunny bên dưới cơ thể mình.
- Ta chưa bao giờ thấy cơ thể nào tuyệt vời như thế này.
Vừa nói Sungmin vừa sờ tay lên chiếc eo nhỏ bé của cô, bàn tay hắn vuốt lên vuốt xuống những đường cong khiến cho hắn luôn mong nhớ suốt bao lâu nay.
- Nhìn em thế này thì ai mà tin là em đã từng có một đứa con, đứa con của chúng ta!
Hắn nói trong ánh mắt hoang dại, bàn tay hắn bắt đầu sờ nắn cơ thể cô thô bạo hơn, chúng lưu lại trên làn da trắng nõn của cô những vết thâm ngày một rõ hơn. Rồi bất ngờ, bàn tay hắn lần xuống cái nơi ở giữa hai chân cô, những ngón tay của hắn quấn quanh phần thân thể đó của cô, chúng khiến Sunny nấc lên trong vô thức, nước mắt càng lúc càng chảy dài hơn. Rồi hắn nhìn về phía Hyomin với nụ cười điểu giả của mình.
- Ta thấy là cô em vẫn chưa phát hiện ra điều này nhỉ? Rằng Soonkyu, đứa con rơi của thằng anh trai vô dụng của ta với ả đàn bà hư đốn kia, lại có một chiếc dương vật!
Sungmin cười thỏa mãn khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn, khổ sở của Hyomin khi cô nhìn hắn, dùng bàn tay của mình nắm chặt chiếc dương vật ở giữa hai chân Sunny. Hắn bắt đầu mân mê chiếc dương vật đó, bàn tay hắn vuốt lên vuốt xuống chiếc dương vật đầy sẹo của cô, những vết sẹo do chính tay hắn tạo ra lần trước, hắn hả hê nhớ lại cái cảm giác sung sướng khi hắn hành hạ cô ngày hôm đó, trong chuồng ngựa, cùng với những lằn roi tàn ác, hắn đã dùng một con dao phẫu thuật mà hắn lén lấy trộm được trong phòng thí nghiệm hóa sinh của trường, cắt đi bao quy đầu trên chiếc dương vật mới lớn.
- Xem ra vết cắt của ta ngày đó cũng không tệ nhỉ?
Sungmin vẫn tiếp tục mân mê chiếc dương vật đã bắt đầu căng cứng trong tay hắn rồi bất thình lình, hắn rút từ trong túi quần một sợi dây đay và bắt đầu dùng nó để cột quanh chiếc dương vật đó khiến cho khuôn mặt Sunny đỏ lên vì đau đớn. Hắn quấn sợi dây đay thật chặt quanh dương vật cô rồi hắn cột nó dựng ngược lên, áp sát vào bụng cô.
- Ah... Thật đẹp, Soonkyu-ah, em có biết oppa thích nhất là được nhìn thấy cơ thể em vào lúc này không? Một cơ thể bị nguyền rủa, run rẩy và hoàn toàn bất lực trước mặt oppa, sẵn sàng đón nhận sự ban ơn của oppa...
Vừa nói, hắn vừa nâng cơ thể cô lên, đặt lưng cô tựa vào ngực hắn rồi hắn nắm lấy hai chân cô, dang rộng ra, để cho chiếc dương vật của hắn chạm vào cửa mình đã trở nên ướt đẫm vì những kích thích từ ngón tay hắn khi nãy.
Nước mắt vẫn chảy dài trên đôi gò má ngày một đỏ lên, Sunny nhìn Hyomin với ánh mắt mang đầy đau đớn. Cô ước, ngàn lần ước rằng Hyomin sẽ không bao giờ nhìn thấy tận mắt những điều này, ngàn lần ước rằng Hyomin sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau này, ngàn lần ước rằng sẽ chỉ có mình cô nhận lấy tất cả những sự trừng phạt này...
- Park Sun Young, hãy mở to mắt ra mà xem ta lấy lại thứ vốn thuộc về ta!
Gã Sungmin gào lên, hắn ấn mạnh dương vật của mình vào sâu bên trong cơ thể Sunny khiến cơ thể cô nảy lên theo phản xạ, hai bàn chân cô co quắp lại vì đau, một dòng chất lỏng màu đỏ sền sệt chảy tuột ra từ cơ thể Sunny.
+++
Hyomin muốn thét lên, cô muốn bức hết tất cả dây trói trên người, cô muốn lao về phía trước và dùng đôi tay của mình để xé nát kẻ đang hành hạ Sunny trước mặt cô nhưng cả cơ thể cô không còn chút sức lực. Chất độc mà Sungmin sử dụng, chúng quá mạnh và cô chưa bao giờ trải qua điều nào giống vậy. Và Hyomin chỉ có thể khóc, khóc vì căm hận. Cô căm hận Sungmin, cô căm hận chủ gia đình, cô căm hận cả cái gia tộc họ Lee này và cô căm hận chính cô, đã bất lực chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn Sunny bị một tên quái vật bẩn thỉu làm nhục ngay trước mặt mình.
Cô nhìn đôi mắt Sunny khép lại trong làn nước mắt, cô có thể đọc được nỗi đau đến tận cùng trong đôi mắt trong veo kia khi chúng hướng về phía cô, và khi chúng khép lại, cô cảm thấy như sự sống đang trôi tuột khỏi đôi mắt ấy và cô không cách chi giữ nó lại.
"KHÔNG!!!"
Hyomin hét lên, nhưng cổ họng cô không phát ra âm thanh, miệng cô không hề mở ra, cô chỉ có thể hét lên bên trong suy nghĩ của mình.
"KHÔNG!!! SUNNY! SUNNY! ĐỪNG BỎ CUỘC!!! CHỊ SẼ CỨU EM! CHỊ SẼ CỨU EM! CHỊ SẼ CỨU EM!!!..."
Và cứ sau mỗi một câu "chị sẽ cứu em" được cô lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của mình, Hyomin tập trung hết tất cả sức lực của mình để di chuyển cơ thể. Một ngón chân, một ngón tay, hai ngón chân, hai ngón tay...
"Chị sẽ làm được, chị sẽ cứu em, đừng bao giờ bỏ cuộc, Sunny-ah! Hãy tin chị! VÌ CHỊ YÊU EM!!!"
Hyomin nghe như bên trong cơ thể cô có thứ gì đó như một lớp bùn đất đông cứng lại bọc lấy cơ thể cô nãy giờ vỡ ra. Cô liền chớp chớp mắt như để chắc rằng cái thứ đang giam cầm cơ thể mình đã hoàn toàn biến mất. Và Hyomin nhận ra, cơ thể mình đã lấy lại sức mạnh, tay chân cô đã cử động bình thường trở lại. Hyomin nhanh chóng tháo sạch dây trói quanh người rồi nhấc chiếc ghế mà cô đã ngồi khi nãy lên, thận trọng tiến về phía gã cầm thú vẫn đang say sưa với trò bệnh hoạn của mình mà không biết cô đã thoát.
+++
Sungmin hì hục đẩy người thật sâu và mạnh vào bên trong cơ thể Sunny như muốn làm cho thõa sự thèm khát của hắn suốt một năm qua. Đối với hắn, đứa con gái đang bị hắn hành hạ này chính là vật sở hữu của hắn và lần này, hắn sẽ cho cô biết ai mới là chủ nhân của cô, và hậu quả của việc trốn chạy khỏi tay chủ nhân mình sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Hắn thích thú khi nhận ra những cái run bắn người từ cơ thể bất động của cô, bởi vì hắn biết đó chính là những phản ứng của chính cơ thể cô và ý thức của cô vào lúc này hoàn toàn không thể điều khiển hay chi phổi nó. Hắn thỏa mãn cảm nhận sự co bóp từ bên trong, một nụ cười quỷ quyệt đầy đắc ý hiện lên trên khuôn mặt điển trai của hắn. Phải, lần này hắn sẽ đánh dấu mình lên cơ thể cô thêm một lần nữa và lần này hắn sẽ đưa cô đi thật xa, hắn sẽ ngày ngày được nhìn thấy cô vật vã chống chọi trong vô vọng để rồi cuối cùng cô cũng sẽ đầu hàng dưới sự xâm nhập của hắn. Lần này đến cả cha hắn cũng sẽ không thể cản được và hắn sẽ ngày này qua ngày khác liên tục đánh dấu lên cơ thể cô cho đến khi cô không bao giờ có thể là của ai ngoài hắn.
Sungmin sung sướng đẩy người mạnh hơn nữa.
- Chỉ một chút nữa thôi... Hmmm.... Chỉ một chút nữa thôi... oppa... sẽ cho em tất cả những gì quý giá nhất của oppa... Soonkyu-ah... oppa... oppa tới đây...!!!
"BỐP!"
Nhưng trước khi gã Sungmin kịp thực hiện cái ý định bẩn thỉu của mình thì một cú đập như trời giáng vào sau gáy khiến hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
+++
Hyomin đứng thở hổn hển nhìn gã Sungmin bất động trên sàn nhà, trên tay cô, chiếc ghế vì bị cô dùng lực quá mạnh đã gãy mất một chân. Sau khi nhận ra rằng Sungmin đã hoàn toàn bất tỉnh. Hyomin liền nèm chiếc ghế đó sang một bên, cúi xuống, cô dùng hết sức đẩy người Sungmin ra khỏi cơ thể Sunny rồi cô đỡ Sunny lên, cởi sạch đám dây trói mà Sungmin khi nãy đã dùng để trói chặt chiếc dương vật của Sunny lại, cô vất chúng qua một bên và ôm chặt cơ thể vẫn còn run run của Sunny vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Sunny-ah! Sunny-ah! Là unnie đây, ổn rồi, không sao rồi...
Cô không ngừng gọi tên Sunny, bàn tay ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong vòng tay mình, trái tim cô chỉ mới vài giây trước như muốn nổ tung khi nghĩ tới cảnh mình không thể cứu kịp người con gái này.
Và Hyomin cứ vừa ôm chặt Sunny vừa khóc mãi cho đến khi hai cánh tay Sunny yếu ớt đặt lên lưng cô, đáp lại cái ôm ấm áp đến tưởng chừng nghẹt thở của cô.
- Hyomin-ah...
Sunny run run gọi. Chất độc trong người cô đang dần rã đi và đôi tay cô cuối cùng cũng đã có thể giang ra ôm chặt Hyomin.
- Hyomin-ah...
Sunny thổn thức gọi, bao nhiêu đau đớn và sợ hãi trong cô khi nãy giờ đây ở trong vòng tay Hyomin như tan biến đi hết, chỉ còn lại một cảm giác ấm áp và bình yên.
- Chúng ta... chúng ta phải rời khỏi nơi này thôi...
Hyomin khẽ nói, cô nhìn xung quanh thì thấy bộ hanbook trắng khi nãy Sunny đã mặc, rất may chiếc áo khoác dài bên ngoài vẫn chưa bị Sungmin xé rách. Với tay lấy chiếc áo, cô quấn lấy nó quanh người Sunny, che chắn thân thể cô. Hyomin bế Sunny trên tay mình và chuẩn bị rời khỏi phòng nhưng cô không ngờ rằng sau lưng mình, Sungmin đã tỉnh lại.
- HYOMIN!!!
+++
- HYOMIN!!!
Sunny chỉ kịp la lên một tiếng trước khi Sungmin túm tóc Hyomin và giật ngược ra sau khiến cô và Sunny cùng ngã xuống đất. Nhưng Sungmin, hắn không ngừng lại, hắn nắm lấy cổ áo Hyomin, kéo lên.
- MÀY!!! Con khốn! Tao sẽ dạy cho mày biết xen vào việc của tao thì sẽ có hậu quả như thế nào!
Đôi mắt Sungmin long lên, hắn thôi vào mặt Hyomin liên tục hai ba cú đấm khiến cô chảy cả máu miệng, ngã vật xuống đất. Thấy thế, hắn lại đứng dậy và đá liên tục vào ngực và bụng Hyomin khiến cô đau đớn thét lên, ói máu ra khắp sàn gỗ trơn bóng. Hyomin hầu như không thể chống cự, cô chỉ có thể nằm im dùng tay che chắn những nơi có thể che nhưng những cú đạp của Sungmin đều nhằm vào chỗ hiểm khiến cô bắt đầu trở nên xây xẩm và mất sức dần.
- HỰ!!!
Sungmin kêu lên, ngỡ ngàng quay lại. sau lưng hắn, Sunny đang đứng đó, trên tay cô là chiếc chân ghế bị gãy khi nãy dính đầy máu. Cô vừa đâm vào lưng hắn bằng chiếc chân ghế gãy đó.
- Soonkyu... Em đâm oppa sao? EM DÁM ĐÂM OPPA SAO???
Sungmin hét lên, tiếng hét của hắn khiến Sunny giật bắn người nhưng cô tuyệt nhiên vẫn không buông khúc gỗ trên tay xuống.
- Em dám vì tên lai tạp này mà đâm oppa, kẻ duy nhất đã yêu thương em, kẻ duy nhất đã sẵn sàng chấp nhận em BẤT CHẤP VIỆC EM LÀ MỘT CON QUÁI VẬT ĐÁNG NGUYỀN RỦA SAO?
Nước mắt Sunny bắt đầu chảy ra từ khóe mắt cô, đúng vậy, cô là một con quái vật đáng nguyền rủa, cô chính là nỗi bất hạnh của cả cha mẹ cô, nếu cô không tồn tại trên đời này thì cha cô sẽ không bị đuổi khỏi gia tộc và mẹ cô sẽ không bị chết khi sinh ra cô. Sunny bủn rủn quỳ xuống đất trong nụ cười đắc thắng của Sungmin.
- Em thấy không, chỉ có oppa là sẵn sàng yêu thương em vô điều kiện, chỉ có oppa là người duy nhất luôn quay lại với em, bất chấp việc em có bỏ rơi oppa trong quá khứ. Hãy từ bỏ đi, từ bỏ những kẻ không xứng đáng với em để quay về bên oppa, oppa hứa, chúng ta sẽ cùng ở bên nhau, sẽ cùng hạnh phúc như lúc trước...
Sungmin dùng thứ chất giọng dịu dàng nhất để dỗ dành Sunny, hắn ngày một tiến lại gần Sunny. Đặt tay lên vai Sunny, hắn bóp mạnh hai bờ vai yếu ớt của cô, khiến cho cô phải nhìn vào mắt hắn. Rồi hắn lại mỉm cười, cái nụ cười ngọt ngào của lần đầu tiên khi hai người gặp mặt, khi hắn đến làm quen với cô. Đó là chuỗi ngày hạnh phúc của cô, những rung động đầu đời của một Soonkyu ngây thơ trong sáng, cô đã thực sự trải qua những tháng ngày đó một cách hạnh phúc nhất. Bỗng Sunny ngước xuống và ánh mắt cô vô thức đặt lên người con gái đang đau đớn sau lưng Sungmin.
- Hyomin...
Sunny khẽ gọi. Và điều đó khiến Sungmin điên tiết, hắn thắng tay tát vào mặt Sunny khiến cô ngã xuống đất.
- ĐỒ PHẢN BỘI!!!
Sungmin hét lên. Rồi hắn quay lại nhìn đứa con gái vẫn đang nằm bất động vì bị hắn đánh khi nãy, một nụ cười tàn ác vẽ lên trên đôi môi đỏ cong vút.
- Được thôi, nếu em đã muốn thế thì oppa buộc phải làm vậy để em vĩnh viễn quên đi tên lai tạp này!
Vừa nói Sungmin vừa tiến về phía Hyomin, hắn dùng hai bàn tay của mình siết chặt cổ cô, hắn sẽ giết cô nếu điều đó có nghĩa là làm cho Soonkyu của hắn quên đi cô. Chỉ cần Soonkyu của hắn quên cô, hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì có thể, kể cả việc sẵn sàng để cho bàn tay cao quý của hắn vấy máu một kẻ có dòng máu dơ bẩn và không thuần khiết như cô.
- Vĩnh biệt, Park Sun Young!
Đôi mắt lạnh lẽo của Sungmin nhìn thẳng vào đôi mắt mở to vì nghẹt thở của Hyomin, hai bàn tay cô cào cấu tay hắn nhưng chúng quá mạnh và cô chẳng còn chút sức lực để tự cứu lấy mình. Cô thấy mọi thứ bắt đầu tối đen lại cho đến khi tất cả ý thức đều rời khỏi cơ thể cô.
- Sunny-ah...
(To be cont.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro