VÕ ĐƯỜNG KIỀU TÀI NĂNG (3)


Sau khi chính thức quen nhau, tình cảm giữa Hiếu và Khang càng trở nên rõ ràng, nhưng điều đó cũng có nghĩa là... Khang bắt đầu hay để ý Hiếu hơn trước.
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều sau khi luyện tập. Lúc ấy, một nữ võ sinh từ võ đường khác e thẹn bước đến, trên tay cầm một chiếc khăn thêu tay tinh xảo, hai má ửng hồng:
– Sư huynh Hiếu, đây là khăn em tự thêu. Hy vọng huynh sẽ thích.
Hiếu thoáng sững người, nhưng vẫn giữ thái độ điềm đạm, gật đầu nhận lấy:
– Cảm ơn em.
Khoảnh khắc đó, Hurrykng đứng ngay bên cạnh, vừa uống nước vừa lau mồ hôi. Ban đầu, Khang còn không để ý, nhưng khi thấy Hiếu nhận khăn mà còn nở nụ cười nhẹ, tự nhiên cảm giác khó chịu dâng lên. Cầm khăn làm gì? Bộ khăn đó đặc biệt lắm sao? Khang không nói gì, chỉ siết chặt chai nước rồi uống một hơi mạnh. Suốt buổi tối hôm đó, Khang cư xử lạ lắm. Bình thường hay lẽo đẽo theo Hiếu, hoặc kiếm chuyện trêu chọc, nhưng hôm nay lại ngồi một chỗ, tay chống cằm, ánh mắt xa xăm như có tâm sự. Hiếu nhìn một hồi rồi cũng hiểu ra. Người này... đang ghen.
Lúc chỉ còn hai người, Hiếu cố tình đưa chiếc khăn ra trước mặt Khang, giọng điềm nhiên:
– Chiếc khăn này đẹp ha?
Khang cau mày, gắt nhẹ:
– Anh muốn khoe với em à?
Hiếu bình thản cuộn khăn lại, bỏ vào túi:
– Không, chỉ hỏi xem em có thấy nó đẹp không thôi.
Khang bĩu môi, hậm hực:
– Anh thích thì cứ giữ, hỏi em làm gì.
Hiếu nghiêng đầu nhìn Khang, rồi chậm rãi hỏi:
– Ghen à?
– Ai ghen?! Khang lập tức phản bác, nhưng tai thì đỏ ửng.
– Không ghen thì thôi. Hiếu gật đầu, sau đó lấy chiếc khăn ra, vứt vào thùng rác ngay trước mặt Khang.
Khang há hốc mồm:
– Anh làm cái gì vậy?!
– Anh không cần khăn ai tặng. Chỉ cần mỗi em thôi. Hiếu nhún vai, bình thản nói như thể chuyện này chẳng có gì to tát. Khang sững người, mặt đỏ bừng. Tức quá! Biết mình ghen mà còn trêu?! Nhưng mà... lại vui chết đi được. Khang cố giả vờ nghiêm mặt:
– Vậy... vậy sau này anh không được nhận khăn ai tặng nữa!
Hiếu bật cười, vươn tay xoa đầu Khang:
– Biết rồi, bạn trai anh nói gì, anh cũng nghe hết.
Trái tim Khang đập loạn xạ. Cái gì mà bạn trai?! Ai cho phép gọi như vậy chứ?! Nhưng cuối cùng vẫn chẳng cãi lại được, chỉ có thể cúi đầu lẩm bẩm:
– Biết vậy là tốt.
Từ xa, cả đám võ sinh đã hóng từ đầu đến cuối. Negav bật cười xì xầm với Pháp Kiều:
– Nói không ghen mà hành động thì rõ ràng ghê.
Pháp Kiều cười khúc khích:
– Anh Hiếu mà không chịu dỗ chắc Khang hờn nguyên một tuần luôn quá.
Isaac nhấp trà, bình tĩnh kết luận:
– Chuyện tình này, nhìn biết ai là nóc nhà liền.
Khang quay sang lườm cả đám, nhưng chẳng thể làm gì, vì ai cũng biết... Anh yêu Hiếu nhiều đến mức nào.

——————

Sau những trận đấu căng thẳng và những lần giận hờn vu vơ, cuộc sống tại võ đường Kiều Tài Năng lại trở về nhịp điệu quen thuộc. Ban ngày, họ cùng nhau tập luyện, mồ hôi thấm đẫm nhưng tinh thần vẫn rực lửa. Buổi tối, cả đám quây quần bên nhau, có người đùa giỡn, có người lặng lẽ quan sát những ánh mắt trao nhau đầy tình cảm. Dù không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu rằng... võ đường này, không chỉ có tình huynh đệ, mà còn có những sợi dây liên kết đặc biệt hơn thế.

Isaac luôn là người lạnh lùng, điềm tĩnh nhất võ đường, nhưng riêng với Negav, anh lại có chút bất lực. Vì sao ư? Vì Negav bám anh còn hơn cả cái bóng. Sáng sớm, khi Isaac vừa bước vào võ đường, Negav đã đứng chờ sẵn:
– Anh Isaac, em mới pha trà nóng nè. Anh uống đi.
Isaac liếc nhìn cậu, rồi bình tĩnh nhận lấy:
– Ừ, anh cảm ơn.
Nhưng khi vừa đưa chén trà lên môi, anh nhíu mày:
– Lại cho mật ong nhiều quá rồi.
Negav cười hì hì, chống cằm nhìn anh:
– Tại em biết anh thích đồ ngọt mà.
Isaac đặt ly trà xuống, thở dài:
– Lần sau đừng cho nhiều như vậy nữa.
– Lần sau em vẫn sẽ làm vậy. Negav cười ranh mãnh, chớp mắt đầy vô tội.
Isaac cạn lời. Cậu nhóc này, rõ ràng là cố tình. Buổi tối, khi mọi người đã tản ra nghỉ ngơi, Negav lại lẽo đẽo theo Isaac về phòng.
– Anh Isaac, anh có lạnh không? Em mang chăn qua cho anh nhé?
Isaac nhíu mày nhìn Negav, rõ ràng phòng ai cũng có chăn riêng, nhưng cậu cứ thích kiếm cớ tiếp cận anh.
– Anh không cần.
– Nhưng em cần!
Negav hùng hồn tuyên bố, sau đó... tự nhiên leo lên giường anh nằm luôn. Isaac không biết phải thở dài bao nhiêu lần trong một ngày.
– Negav, về phòng mình đi.
– Không, chỗ này ấm hơn.
Isaac nhìn cậu nhóc đã cuộn tròn trong chăn của mình, ánh mắt đầy bất lực.
Nhưng rồi, anh chỉ lặng lẽ kéo lại góc chăn, chỉnh cho cậu nằm ngay ngắn hơn, nhẹ giọng nói:
– Đừng có lăn xuống đất.
Negav mở mắt nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ:
– Dạ!
Isaac nhìn thấy nụ cười đó, bất giác cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Có lẽ, cậu nhóc này... thực sự rất đặc biệt.

Từ sau vụ Khang ghen vì chiếc khăn thêu tay, cả võ đường càng có thêm lý do để trêu ghẹo hai người. Hôm đó, sau buổi luyện tập, Khang đưa tay đỡ Hiếu lau mồ hôi, động tác hết sức tự nhiên.
Pháp Kiều cười tủm tỉm:
– Anh Hiếu cũng có khăn riêng, đâu cần ai tặng nữa ha?
Cả đám cười ầm lên, còn Khang thì đỏ bừng mặt, lườm Pháp Kiều:
– Em có muốn ngày mai tập gấp đôi không?
Pháp Kiều giơ hai tay đầu hàng, nhưng vẫn cười ranh mãnh. Tối đó, khi chỉ còn hai người, Hiếu xoa đầu Khang, giọng trầm ấm:
– Mấy đứa trong võ đường chọc em kìa. Em giận à?
Khang bĩu môi, lẩm bẩm:
– Ai thèm giận.
Hiếu cười khẽ, kéo Khang sát lại gần, hôn nhẹ lên trán em:
– Anh thấy em giận rồi nè.
Khang đứng hình, mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
Hừ! Lúc nào cũng bị Hiếu chọc, nhưng mà... thích chết đi được.

Từ ngày Đăng Dương ở lại võ đường, mối quan hệ giữa anh và Pháp Kiều cũng dần thay đổi. Pháp Kiều biết cả võ đường đang theo dõi mình, nhưng vẫn cứ làm bộ không quan tâm. Đăng Dương khờ khờ thật, nhưng cái khờ đó lại khiến nhỏ cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Hôm đó, sau khi luyện tập, Đăng Dương mang cho nhỏ một ly nước, vẻ mặt chân thành:
– Muội có mệt không? Uống nước đi.
Pháp Kiều nhướng mày, nhìn ly nước, rồi lại nhìn anh. Cả võ đường đang dỏng tai hóng, chờ xem nhỏ phản ứng thế nào.
Pháp Kiều nhận lấy ly nước, uống một hớp nhỏ, rồi bình thản đáp:
– Cảm ơn.
Mọi người: "Ơ??"
Không đỏ mặt? Không ngại ngùng? Không phản ứng gì sao?
Pháp Kiều liếc nhìn mọi người, rồi cười nhẹ:
– Các huynh cứ hóng đi, nhưng muội không cho các huynh biết muội nghĩ gì đâu.
Cả đám: "...!!!!"
Đăng Dương thì chỉ cười hiền lành, không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Pháp Kiều lại chứa đầy sự kiên nhẫn. Có vẻ như... anh thật sự nghiêm túc với mối quan hệ này.

Dù không ai nói ra, nhưng tình cảm trong võ đường ngày càng rõ ràng hơn. Negav vẫn bám Isaac như sam, nhưng có lẽ bây giờ, Isaac cũng chẳng còn ý định đẩy cậu ra nữa. Hiếu vẫn là anh cả đáng tin cậy, nhưng cũng là người chiều Khang nhất võ đường. Đăng Dương vẫn đang nỗ lực hòa nhập, và có lẽ, một ngày nào đó, anh sẽ chinh phục được trái tim của Pháp Kiều. Và cứ thế, những ngày tại võ đường trôi qua trong tiếng cười, trong những ánh mắt yêu thương, trong những khoảnh khắc dịu dàng mà không ai nỡ phá vỡ.
——————
Mối quan hệ giữa Isaac và Negav vốn dĩ chưa bao giờ đơn thuần chỉ là thầy trò.
Dù Isaac luôn tỏ ra lạnh lùng, giữ khoảng cách, nhưng chẳng ai trong võ đường không nhìn thấy sự dịu dàng mà anh chỉ dành riêng cho Negav. Còn Negav, cậu bám lấy Isaac không rời, mè nheo, nhõng nhẽo, chọc ghẹo... nhưng sau tất cả, cậu chỉ muốn Isaac nhìn mình, chỉ thuộc về mình mà thôi. Và cuối cùng, sau bao nhiêu ngày tháng mập mờ... hai người họ cũng đến lúc phải xác định rõ ràng.

Hôm đó, Negav bị sốt.

Sau một ngày luyện tập dưới nắng, cậu vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng đến tối thì sốt đến mơ màng. Cả võ đường đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì bỗng nhiên Isaac đứng dậy đi thẳng vào phòng Negav, khiến mọi người đồng loạt hóng chuyện.
Pháp Kiều thì thầm:
– Không phải bình thường Negav bám Isaac sao? Hôm nay lại để Isaac tự đi tìm?
Hiếu chống cằm:
– Đơn giản thôi, tại nhóc con đó bị bệnh rồi.
Khang cười cười:
– Nhưng điều quan trọng là nhìn xem ai đang quan tâm cho nhóc con đó kìa.
Tất cả đều đồng loạt gật gù.

Isaac bước vào phòng Negav, thấy cậu đang nằm co ro, mồ hôi túa ra nhưng vẫn cố vờ như không có gì.
– Sốt rồi mà còn cứng đầu.
Isaac thở dài, ngồi xuống bên cạnh, lấy khăn thấm nước lau mặt cho cậu. Negav mơ màng mở mắt, giọng yếu ớt nhưng vẫn cố nhõng nhẽo:
– Anh Isaac...
– Im lặng nghỉ ngơi đi.
– Anh đang lo cho em à?
Isaac dừng động tác một chút, rồi nhàn nhạt đáp:
– Ừ.
Negav nhìn chằm chằm Isaac, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Cậu khẽ cười, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Isaac, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết:
– Anh Isaac, anh thích em đúng không?
Isaac khựng lại.
Ánh mắt anh nhìn vào Negav thật sâu, nhưng không hề có ý định rút tay ra. Khoảnh khắc đó, không có ai ngoài hai người. Không có sự trêu đùa, không có những màn mè nheo cố tình. Chỉ có Negav, với ánh mắt chân thành nhất từ trước đến nay. Isaac khẽ thở dài, sau đó cất giọng trầm ấm:
– Ừ.
Một câu trả lời đơn giản, không hoa mỹ, không dài dòng.
Nhưng với Negav, đó là tất cả.
Cậu cười rạng rỡ, dù trên trán vẫn còn vương mồ hôi:
– Vậy thì anh chính thức là của em rồi nhé?
Isaac không phản bác, chỉ khẽ xoa đầu cậu, giọng đầy cưng chiều:
– Ngủ đi, đồ phiền phức.
Negav ôm lấy tay anh, nhắm mắt lại với nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng, cậu cũng đã chờ được ngày này.

Sáng hôm sau, khi Negav tỉnh lại, khỏe hơn một chút, cả võ đường đã hóng chuyện từ sớm. Khang nhướng mày nhìn Isaac:
– Hôm qua cả đêm không thấy anh về phòng, anh ngủ ở đâu vậy?
Pháp Kiều cười gian:
– Chắc chắn là ở lại chăm người ta rồi.
Isaac chỉ nhàn nhạt đáp:
– Negav bị bệnh, anh ở lại chăm sóc.
Cả đám hú hét ầm lên.
Hiếu chậm rãi nhấp trà, rồi thản nhiên phán một câu:
– Vậy là công khai rồi ha.
Negav cười toe toét, kéo Isaac lại gần, giơ tay tuyên bố:
– Đúng! Từ hôm nay, anh Isaac là của em!
Isaac khẽ nhíu mày, nhưng cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng để Negav dựa vào mình. Cả võ đường lập tức vỗ tay rần rần, tiếng hò reo vang cả một góc trời.
Pháp Kiều chống cằm, cười khẽ:
– Cuối cùng, võ đường cũng có thêm một cặp chính thức rồi.
Khang nhìn Isaac, chậc lưỡi:
– Anh Isaac, em không ngờ anh lại dễ bị dụ như vậy đó.
Isaac liếc Khang một cái:
– Không phải ai cũng mất tận mấy năm mới chịu xác định quan hệ như em đâu.
Khang: "...???"
Câu nói đó khiến Hiếu bật cười, còn cả võ đường thì cười nghiêng ngả. Dù sao thì, từ hôm nay, võ đường Kiều Tài Năng lại có thêm một cặp đôi chính thức. Và có lẽ, từ giờ, sẽ còn nhiều chuyện thú vị hơn nữa xảy ra.
——————
Isaac và Negav chính thức thành đôi, nhưng với tính cách của cả hai, chuyện yêu đương chắc chắn không thể nào bình thường được. Negav vẫn bám Isaac như mọi khi, nhưng lần này còn quấn chặt hơn, mè nheo hơn, lộ liễu hơn. Cả võ đường đều biết hai người đã chính thức bên nhau, thế là không ai thèm nể nang mà chọc ghẹo thẳng mặt.

Sáng hôm sau, khi mọi người vừa tập trung tại sân võ đường để khởi động, đã thấy Negav bám chặt lấy Isaac, cười hớn hở.
– Anh Isaac, em đau lưng quá, anh xoa bóp cho em đi!
– Không rảnh.
– Vậy em đau tay, anh nắm tay em cho em đỡ đau đi!
Isaac liếc nhìn Negav một cái, nhưng rồi vẫn lẳng lặng nắm lấy tay cậu, dù mặt thì lạnh băng như không có chuyện gì.
Cả võ đường: "...."
Pháp Kiều che miệng cười, khều khều Hiếu:
– Anh ơi, anh có thấy chói mắt không?
Hiếu hừ nhẹ:
– Còn hơn cả nắng ban trưa.
Khang bật cười, vỗ vai Isaac:
– Anh Isaac, từ ngày quen Negav, anh cũng dễ tính hơn nhiều ha.
Isaac nhàn nhạt đáp:
– Cũng không hẳn.
Negav cười gian, nắm tay anh lắc lắc:
– Anh Isaac dễ tính với một mình em thôi!
Cả võ đường: "!!!"
Hiếu bình tĩnh:
– Thôi, tập trung vào luyện tập đi, đừng để bị phân tâm.
Nhưng dù nói vậy, ánh mắt Hiếu cũng thoáng chút buồn cười, vì nhìn kiểu gì cũng thấy Isaac đã hoàn toàn chịu thua trước Negav rồi.

Bữa trưa, mọi người quây quần ăn uống, nhưng cảnh tượng khiến tất cả hết hồn chính là: Isaac đang gắp đồ ăn cho Negav. Không phải chỉ một lần, mà là liên tục. Negav chỉ cần than nhẹ một câu:
– Anh ơi, em thích ăn thịt gà...
Lập tức, Isaac gắp vào chén cậu.
– Anh ơi, rau cũng ngon...
Isaac không nói gì, lại gắp thêm.
Cả võ đường: "....."
Khang đưa tay dụi mắt:
– Anh Hiếu, em có bị hoa mắt không?
Hiếu bình thản nhai cơm, đáp gọn:
– Không, em nhìn đúng rồi đấy.
Pháp Kiều cười gian:
– Em chưa bao giờ thấy anh Isaac cưng chiều ai như vậy.
Đăng Dương vô tư hỏi:
– Vậy Negav là phu nhân của võ đường rồi sao?
Cả võ đường: "!!!"
Negav mặt dày gật đầu ngay:
– Đúng! Anh Isaac là của em, ai cũng đừng hòng tranh! Isaac khẽ thở dài, nhưng không phản bác, chỉ tiếp tục gắp thêm thức ăn cho cậu. Cả đám đồng loạt ôm trán:
– Chúng ta vừa chứng kiến chủ võ đường bị nắm thóp một cách ngoạn mục...

Dù Isaac và Negav chiếm hết spotlight, nhưng chuyện Hiếu – Khang cũng không hề kém cạnh. Khang tỏ ra bình thường, nhưng mọi người dễ dàng nhận ra anh đang vui vì được Hiếu quan tâm. Bởi vì sáng nay, sau khi tập luyện, Hiếu đã tự tay đưa khăn lau mặt cho Khang.
Pháp Kiều chớp mắt, hỏi nhỏ:
– Anh Hiếu, anh không thấy sai sai sao?
Hiếu thản nhiên:
– Sai gì?
– Hồi trước người ta tặng khăn thêu tay cho anh, Khang còn ghen! Bây giờ chính anh tự tay lau mồ hôi cho Khang, tính sao đây?
Khang hắng giọng, gương mặt có chút ửng đỏ nhưng vẫn mạnh miệng:
– Ai ghen chứ? Anh không có ghen!
Hiếu cười nhẹ, không vạch trần, nhưng ánh mắt anh nhìn Khang đầy sủng nịnh.
Isaac quan sát từ xa, khẽ lắc đầu:
– Trẻ con.
Negav ôm lấy cánh tay anh, cười ranh mãnh:
– Vậy em thì sao?
Isaac không đáp, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Đêm xuống, võ đường trở nên yên tĩnh hơn. Nhưng bên trong một căn phòng, có một người vẫn chưa chịu yên. Negav ôm chặt lấy Isaac, giọng đầy nhõng nhẽo:
– Anh ơi, anh có yêu em không?
Isaac khẽ nhíu mày:
– Hỏi nhiều lần rồi.
– Nhưng em thích nghe mà!
Isaac thở dài, nhưng giọng nói lại đầy dịu dàng:
– Ừ, yêu.
Negav cười mãn nguyện, siết chặt vòng tay:
– Vậy anh không được buông tay em ra đâu đấy!
Isaac không trả lời, nhưng khẽ kéo cậu vào lòng, để Negav áp sát vào ngực mình. Cả hai không nói gì thêm, nhưng sự ấm áp lan tỏa khắp căn phòng. Isaac và Negav không còn là mối quan hệ mập mờ nữa. Họ là tình nhân, là người quan trọng nhất trong đời nhau.

—————————

LIÊN HÔN? KHÔNG DỄ ĐÂU!

Mọi chuyện tưởng chừng như đang yên bình, nhưng rồi một ngày nọ, một biến cố lớn đã xảy ra khiến cả võ đường Kiều Tài Năng dậy sóng.

Tin tức chấn động

Sáng sớm, khi mọi người đang luyện tập như thường lệ, một chiếc xe sang trọng bất ngờ dừng trước cổng võ đường. Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, với khí chất mạnh mẽ nhưng vẫn dịu dàng, bước xuống xe. Cô không ai khác chính là Mộc Thanh, con gái của chưởng môn võ đường danh giá mạnh nhất nhì thành phố, cũng là một cao thủ trẻ tuổi nổi danh trong giới võ thuật. Cô bước vào, dáng vẻ tự tin nhưng không kém phần uyển chuyển. Tất cả mọi người trong võ đường đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Hiếu nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày. Khang khều nhẹ Hiếu, thì thầm:
– Anh Hiếu, chuyện gì đây?
Hiếu thở dài:
– Anh cũng không rõ...
Pháp Kiều híp mắt cười gian:
– Nhưng có vẻ sắp có kịch hay để coi rồi!
Trong khi mọi người còn đang xôn xao, Mộc Thanh bước thẳng đến trước mặt Isaac, ánh mắt cô chan chứa tình cảm, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy quyết tâm:
– Isaac, em đến đây là để bàn chuyện quan trọng.
Isaac nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi:
– Chuyện gì?
Mộc Thanh mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại mang theo một sức nặng đầy áp lực:
– Em muốn liên hôn với anh.

Cả võ đường nghe xong câu đó liền bùng nổ.
Khang há hốc mồm:
– Cái gì?!
Pháp Kiều cười phấn khích:
– Ai da, ai da, đúng là bom tấn nha!
Hiếu khẽ nhíu mày, nhìn Isaac, nhưng người anh cả không nói gì, chỉ im lặng quan sát phản ứng của Isaac. Nhưng người phản ứng mạnh nhất, dĩ nhiên là Negav! Negav đứng bật dậy, mặt hầm hầm:
– Cô nói cái gì?!
Mộc Thanh bình tĩnh quay sang, nhìn Negav từ đầu đến chân, ánh mắt có chút khó hiểu:
– Cậu là ai?
Negav siết chặt tay, trừng mắt:
– Tôi là người yêu của anh Isaac!
Câu nói này vừa dứt, cả võ đường đều hít một hơi thật sâu, hóng kịch tính đạt mức tối đa. Mộc Thanh khẽ nhướng mày, vẫn giữ giọng điệu ôn hòa nhưng đầy thách thức:
– Thì sao? Việc tôi đề nghị liên hôn là chuyện giữa hai võ đường. Nếu Isaac đồng ý, ai cũng không có quyền phản đối.
Negav tức đến mức suýt nữa muốn vung nắm đấm, nhưng rồi lại bị Isaac giữ lại.
Isaac nhẹ giọng nói:
– Negav, bình tĩnh.
Negav nhìn anh, vẻ mặt đầy bực tức:
– Như vậy mà còn bình tĩnh cái gì?!
Isaac bình thản như cũ, nhưng ánh mắt anh lúc này lạnh lẽo hơn bình thường rất nhiều. Anh nhìn thẳng vào Mộc Thanh, giọng nói không lớn nhưng đầy uy nghiêm:
– Tôi không có ý định liên hôn với ai cả.
Mộc Thanh khẽ sững lại, nhưng rồi vẫn nở nụ cười tự tin:
– Anh hãy suy nghĩ kỹ. Đây không chỉ là vấn đề cá nhân, mà còn là sự hợp tác giữa hai võ đường mạnh nhất thành phố.
Isaac vẫn lạnh nhạt:
– Tôi không cần hợp tác kiểu này.
Mộc Thanh cắn môi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Negav hừ lạnh, khoanh tay lại:
– Nghe rõ chưa? Anh ấy không muốn. Đừng có ép buộc!
Mộc Thanh lướt nhìn Negav lần nữa, ánh mắt cô hiện lên chút suy tư.
Rõ ràng, cô không ngờ Isaac lại thực sự có tình cảm với Negav, đến mức thẳng thừng từ chối liên hôn với mình.
Sau một hồi im lặng, cô khẽ thở dài:
– Được thôi. Nếu đã vậy, em cũng không ép nữa.
Nhưng trước khi rời đi, Mộc Thanh liếc nhìn Negav một lần cuối, nở một nụ cười đầy ẩn ý:
– Nhưng Negav, cậu có chắc là mình có thể giữ được Isaac mãi mãi không?
Negav đang tức muốn bốc khói, nghe câu đó lại càng sôi máu:
– Cô không cần lo!
Mộc Thanh cười nhạt, quay người rời đi, nhưng ai cũng biết câu chuyện này chưa dừng lại ở đây.

Sau khi Mộc Thanh rời đi, Negav bắt đầu giận dỗi. Cậu ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay, mặt hầm hầm. Isaac bước đến, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu:
– Giận cái gì?
Negav hất tay anh ra, bĩu môi:
– Tại sao anh không đuổi cô ta thẳng mặt?
Isaac nhướng mày:
– Anh đã từ chối rồi.
– Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ!
Isaac bất đắc dĩ thở dài, rồi cúi xuống thấp, nhìn thẳng vào mắt Negav:
– Em nghĩ anh sẽ để ai khác ngoài em đến gần mình sao?
Negav cứng họng trong giây lát, mặt đỏ bừng lên.
Hiếu đứng từ xa nhìn thấy, nhếch môi cười nhẹ:
– Isaac cũng có lúc dịu dàng thế này à?
Khang cười gian:
– Trước giờ không thấy, nhưng từ khi quen Negav thì...
Pháp Kiều cười híp mắt:
– Em cá là Negav sẽ làm nũng tiếp.
Và đúng như dự đoán, Negav nhìn Isaac đầy ấm ức, rồi bất ngờ nhảy lên ôm chặt lấy anh.
– Anh phải bù đắp cho em! Em bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng!
Isaac không giãy ra, chỉ thở dài, bất lực xoa đầu cậu:
– Ừ, bù đắp thế nào?
Negav mắt sáng rỡ:
– Dắt em đi ăn ngon!
Cả võ đường cười ầm lên, ai nấy đều trêu ghẹo.
Khang cười lớn:
– Đúng là quá dày mặt!
Hiếu cũng lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn có chút vui vẻ. Còn Isaac, dù vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt anh nhìn Negav lại đầy cưng chiều.
Dù sóng gió có kéo đến, dù ai có muốn chen vào, thì Isaac vẫn chỉ có một người trong lòng.

Người đó, chính là Negav.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #isaac#negav