00 | our distance
Anh sống với em cũng được hơn tám năm rồi đấy, T/b ạ.
Cái ngày mà bố anh tiến thêm một bước nữa với mẹ em, tưởng chừng như anh không bao giờ có thể chấp nhận nổi sự hiện diện của một người phụ nữ và một đứa con gái lạ mặt trong ngôi nhà này, nhưng rồi bản tính hồn nhiên, đáng yêu nơi em không thể nào khiến anh ngó lơ được.
Thế là nghiễm nhiên anh trở thành anh trai của em, được theo dõi em trưởng thành qua từng ngày.
Có mặt trên đời trước em bốn năm, đủ để anh truyền đạt lại những kinh nghiệm ít ỏi mà anh biết về cuộc đời này cho em.
Hai chúng ta rất thân nhau, nhỉ?
Oppa, anh rất thích nghe chính giọng em lanh lảnh gọi tiếng oppa.
Anh rất thích cái cách mà em nũng nịu, nhõng nhẽo với anh như một cô mèo con.
Anh rất thích sự lạc quan, yêu đời của em. Nhìn T/b lúc nào cũng rạng rỡ cả, chỉ cần ngắm nhìn em cũng khiến khoé môi của anh tự động cong lên rồi.
Dường như càng ngày em càng xinh đẹp bội phần.
Lần đầu ta gặp nhau, em chỉ là một cô nhóc mười bốn. Vậy mà bây giờ đã trở thành cô thiếu nữ hai mươi hai, cái độ tuổi mơn mởn, em toả sáng một cách rực rỡ , vẻ đẹp tràn đầy sức sống của em tựa như ánh trăng mà anh ngắm nhìn mỗi tối, vừa ma mị quyến rũ, vừa có nét e thẹn đằm thắm.
T/b à, xung quanh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng anh chỉ nhìn thấy mỗi em thôi.
Dạo gần đây anh không có hứng thú với bất kì cô gái nào cũng vì em đấy.
Và rồi, anh nhận ra, rằng anh đã yêu em từ rất lâu rồi, cơ mà không phải loại tình cảm mà người thân trong gia đình giành cho nhau em à,
Anh coi em như một người thiếu nữ thực sự, chứ không phải một cô em gái.
Nhưng làm sao đây, khi khoảng cách giữa hai chúng ta được nới rộng ra bởi cái danh nghĩa : anh em cùng cha khác mẹ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro