Chương 05: Lớp D và Lớp D
Mở đầu:
Những ngày cuối tuần đang dần đến. Vào giờ tan học hôm thứ sáu, tôi dẫn Horikita đến thư viện.
Hôm nay chúng tôi sẽ có cuộc gặp với những học sinh năm nhất lớp D mà Nanase đưa đến đây.
Giữa chừng, Horikita trao đổi với tôi về kì thi đặc biệt.
"Cậu đã xem cập nhật mới hôm nay chưa?"
"Có thêm 17 cặp cộng sự nữa. Tổng hiện tại đã là 73 cặp."
Tuy số lượng các cặp không cần thiết phải quan tâm, nhưng lần cập nhật hôm nay có một điểm khác biệt so với những lần trước: Có hai học sinh năm nhất lớp D đã có cộng sự.
Đây là động thái đầu tiên của lớp D sau 3 ngày án binh bất động.
"Thế này có hơi vội, tôi đã nghĩ Housen kun sẽ quan sát tình hình thêm một thời gian nữa cơ. Hồi giờ nghỉ trưa tôi có thử đến hỏi thăm bâng quơ một vài học sinh lớp D năm nhất rồi, nhưng ai cũng trở lời bâng quơ lại rằng mình không biết tí gì về hai học sinh năm nhất đã có cộng sự cả."
"Có thật là không biết không? Chưa biết chừng họ đã âm thầm thông đồng với nhau từ trước."
Những học sinh học tốt đừng có bắt cặp nếu không được trả giá cao hay không được hé môi nửa lời các thứ, không lạ nếu những mệnh lệnh như thế đã được đưa ra.
"Đúng là thế. Trước mắt, tin tốt là chúng ta đã sắp đặt được một cuộc hẹn với Nanase san. Nếu nói chuyện với cô ta nhiều khi có thêm được thông tin gì đó chưa biết chừng."
Tuy đã từng giáp mặt nhau một lần, nhưng Horikita vẫn chưa lần nào nói chuyện thỏa đáng với Nanase.
Dù có từng đi cùng Housen đi nữa thì nữ sinh tên Nanase này vẫn tỏ ra là một người hiểu chuyện.
Khi nói chuyện với Nanase, thực sự ngay cả bản thân tôi cũng bị ấn tượng mạnh.
Tính cách thẳng thắn bộc trực của nhỏ có chút gì gợi nhớ đến Ichinose.
Chúng tôi đến thư viện rồi bước vào trong.
"Ara, hiếm thấy hai cậu đến đây nhỉ?"
Người đầu tiên chào đón chúng tôi không phải Nanase mà là Shiina Hiyori của lớp C năm hai.
Trông như con mọt sách này đã ngay lập tức đến đây sau giờ học.
"Hôm nay chắc chắn sẽ hơi ồn một chút, bọn này có một cuộc thảo luận với năm nhất về kì thi đặc biệt lần này."
"Ra là thế. Nếu vậy, tớ nghĩ chỗ ngồi trong góc đằng kia là hợp lí nhất. Chỗ đó sẽ không làm phiền những người đến để sử dụng thư viện, nên có nói chuyện rôm rả một chút cũng không thành vấn đề. Nếu có ai đến gần thì cũng dễ dàng nhận ra ngay."
Chúng tôi thẳng thắn nhận lời khuyên chân thành từ Hiyori.
"Lớp C có ổn không?"
"Để xem nào, lúc này bọn tớ đang chuẩn bị nhiều thứ."
Vì lớp hai chúng tôi nằm ở hai bên chiến tuyến, thế nên thật khó để cho đối phương biết nội tình bên trong một cách dễ dàng. Trao đổi những câu đơn giản rồi chào tạm biệt Hiyori, chúng tôi đến lấy chỗ ngồi trước. Tuy có hơi cảm thấy quan tâm Hiyori, nhưng tôi cùng Horikita đi vào trong góc.
"Nanase san thì không nói, nhưng nếu đang trao đổi với năm nhất lớp D mà Housen kun xuất hiện thì phiền lắm."
"Đúng là thế. Việc Housen có xuất hiện ở đây hay không cũng có sự khác biệt lớn."
Bởi phía chúng tôi chưa hề đặt bất cứ điều kiện gì, nên không có gì chắc chắn họ không đưa Housen tới.
Nếu trường hợp đó xảy ra thật thì có thể cuộc thương lượng này sẽ thực sự khó lường.
"Trước khi vào vấn đề thảo luận chính thì cho tôi hỏi chút được không? Cậu đã ôn bài chưa?"
"Ừm, cũng được chút đỉnh. Nhưng thế thì sao?"
"Tình hình có lợi hơn cho tôi vì bài thi bao gồm nhiều môn, thế nên tôi chỉ đang quan tâm không biết cậu có đủ thời gian ôn bài hay không thôi."
"Tưởng gì, cô đang thương hại đối thủ của mình à?"
"Có đâu. Tôi không dễ tính đến nỗi nương tay vì mình có lợi hơn đâu. Chưa kể, tôi nhất định phải thắng trong cuộc so tài lần này."
Dù thế đi nữa thì nhỏ vẫn lo lắng không biết tôi có ôn bài được hay không.
Tóm lại, nhỏ đang lo rằng tôi sẽ dùng cái cớ quá bận rộn để chuẩn bị cho kì thi đặc biệt đâm ra không có thời gian học.
"Không phải cả cô cũng mất quá nhiều thời gian lo cho mấy vấn đề của lớp D năm hai à?"
"Bình thường tôi cũng ôn bài hằng ngày, nên chẳng có vấn đề gì cả."
Có vẻ như vì đã chăm chỉ học mỗi ngày một chút nên nhỏ đang tự tin.
"Yên tâm đi, tôi không định thua đâu."
"... Thế thì tốt."
Hình như nhỏ đang nghi ngờ vì nghĩ rằng tôi sẽ không nghiêm túc làm bài trong kì thi lần này, một lí do chẳng đâu vào đâu.
Nếu là thế thì cả tôi cũng có một câu muốn hỏi đây. Horikita vừa phải lo cho lớp vừa phải lo cho phần ôn tập của mình, lại còn phải hoàn thành vai trò dạy thêm nữa, rất nhiều thứ cần phải làm. Thế nên không biết nhỏ đã sắp xếp thời gian của mình như thế nào đến hôm nay. Đang định hỏi những thứ như thế thì Nanase một mình xuất hiện trong thư viện. Vừa nhìn thấy chúng tôi, nhỏ nhanh chóng cúi đầu từ đằng xa rồi tiến lại gần. Có vẻ như Housen sẽ không có mặt trong buổi thảo luận đầu tiên giữa hai bên.
"Đã để các senpai phải đợi lâu rồi."
"Bọn tôi cũng vừa mới đến thôi."
Horikita mời Nanase ngồi xuống ở chỗ ngồi đối diện, hai bên chào hỏi nhau sau đó tiến vào chủ đề chính.
"Để tôi giới thiệu lại... Tôi là Horikita Suzune. Cảm ơn cô vì đã bỏ thời gian đến đây gặp mặt chúng tôi hôm nay."
"Em... À không phải, tôi là Nanase Tsubasa. Các senpai chẳng việc gì phải nói lời cảm ơn cả. Ngược lại, tôi mới là người phải biết ơn ở đây."
Một khởi đầu mang màu sắc khiêm nhường giữa những người cùng là học sinh lớp D.
Sau khi hai bên khéo léo chào hỏi nhau xong, Horikita bắt đầu gợi chuyện, Nanase cũng theo đó mà vào thẳng vấn đề.
"Tuy có hơi đường đột, nhưng cho tôi hỏi chút được không?"
"Tất nhiên rồi."
"Vấn đề đầu tiên, cô có thể cho tôi biết năm nhất lớp D đang suy tính gì không? Hôm nay lớp của các cô đã có hai học sinh xác nhận được cộng sự, trong khi 38 người còn lại thì vẫn giữ nguyên. Cả cô cũng là một trong số đó nhỉ, Nanase san?"
Tuy không biết là do Housen hay những học sinh khác, nhưng rõ ràng đây là động thái có chủ đích gì đó.
"Quả nhiên là thế. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được hỏi những câu liên quan. Hôm nay chị cũng đã hỏi thăm Kajiwara kun một câu tương tự phải không?"
Kajiwara là tên của một học sinh lớp D năm nhất. Có vẻ như việc Horikita đến gặp mặt những học sinh năm nhất lớp D vào giờ nghỉ trưa đã ngay lập tức bị phát giác. Điều đó cũng đồng nghĩa, ngay hôm chúng tôi tiếp xúc với nhóm Shiratori thì bên họ cũng đã hay tin rồi.
"Thực sự đáng kinh ngạc. Có vẻ bên phía cô đang làm tốt các công tác báo cáo, liên lạc và thảo luận."
"Bởi lẽ đa phần học sinh đều hành động theo chỉ thị của Housen kun."
Nanase thẳng thắn xác nhận rằng Housen kun là người đứng ra chỉ đạo.
"Là vì cậu ta đáng sợ? Không, chắc chắn không chỉ có thế. Rốt cuộc cậu ta đã sử dụng cách gì?"
Sau khi tỏ ra thoáng chút suy nghĩ, Nanase nói.
"Thực sự xin lỗi, nhưng tôi không thể trả lời chi tiết được. Chỉ biết phương pháp này được Housen kun sử dụng với mục đích thống nhất những thành viên trong lớp thành một khối. Dù chưa biết phương pháp đó đúng hay sai, nhưng nếu tự tiện để lộ thông tin ra bên ngoài thì sẽ bị tính là hành vi phản bội."
"Đúng là vậy, cô nói không sai."
Nghe Horikita nói, Nanase đáp lại lời cảm ơn cùng một cái cúi đầu nhẹ. Dù có là senpai đi nữa thì không phải chuyện gì cũng có thể mang ra nói hết được. Cũng giống như cách nhỏ đối đáp với tôi hôm qua, Nanase đang suy nghĩ và hành động dưới tư cách một học sinh năm nhất lớp D.
"Thế thì tôi vào vấn đề chính luôn đây. Hôm qua lớp cô có hai thành viên đã tìm được cộng sự, liệu chúng tôi cũng có thể cặp nhóm với những học sinh năm nhất lớp D giống họ được hay không?"
"Chuyện đó có lẽ hai người đã được nghe từ Shiratori kun rồi, về cơ bản là vẫn có khả năng. Chỉ cần trả một lượng Private Point bằng hoặc cao hơn mức giá đã đề ra, chúng tôi sẵn sàng đồng ý giao kèo ngay mà không nghĩ ngợi chi cả."
Quả nhiên cuộc nói chuyện giữa chúng tôi và nhóm Shiratori đã đến tai Housen.
Từ câu trả lời trên có thể suy ra rằng hai học sinh năm nhất lớp D vừa có cộng sự kia đã được trả một số điểm cao.
"Thế nhưng việc hôm nay tôi muốn nhờ không phải là vụ giao kèo lập nhóm bằng điểm."
"Tôi biết. Tôi có nghe sơ qua từ Ayanokouji senpai rồi, các anh chị đang muốn lập một mối quan hệ cộng tác để giúp đỡ và đùm bọc cho những học sinh không tự tin vào học lực của mình phải không?"
"Đúng. Nếu hiểu rõ như thế rồi vẫn đến đây, tức là cô cũng có ý định muốn thương lượng với bên chúng tôi đúng không?"
"Nếu được... Thì tốt."
Đột nhiên khuôn mặt của Nanase biến sắc, nhỏ tiếp tục.
"Cách suy nghĩ của Housen kun về cơ bản là quá sức độc đoán. Cậu ta áp đặt cách suy nghĩ đó lên mọi người. Nếu cứ thế này thì những học sinh có học lực thấp sẽ bị bỏ lại phía sau mà không có lấy được một người cộng sự mất. Tuy rằng không được nhận Private Point trong vòng 3 tháng không phải vấn đề gì quá to tát, thế nhưng thứ hạng và đánh giá của những học sinh không tìm được cộng sự sẽ bị ảnh hưởng. Không, như thế vẫn chưa phải là vấn đề quá lớn... Điều tôi lo sợ thật sự, chính là từ nay về sau cậu ta vẫn tiếp tục lãnh đạo với cách làm độc đoán như thế này. Để rồi sự gắn kết của những thành viên trong lớp sẽ dần bị mất đi."
Nghe những lời Nanase nói, Horikita tưởng tượng ra viễn cảnh về sau của năm nhất lớp D trong đầu.
"Đúng là thế. Nếu cứ từ chối những người ngỏ ý muốn giúp đỡ lớp như thế này, lẽ dĩ nhiên mọi người sẽ bị ép phải cạnh tranh dưới sự lãnh đạo độc tài. Không được một ai giúp đỡ đồng nghĩa với việc phải tự sức mình làm mọi thứ. Lỡ chẳng may có gì bất trắc, thì dù có cầu xin sự trợ giúp thì cũng sẽ chẳng có ai đồng ý. Giả sử như khi phải đối mặt với một bài thi cạnh tranh cùng tập thể, lớp cô sẽ không thể tham gia cạnh tranh được nếu cứ thế này."
Thế nên để tránh viễn cảnh đó diễn ra, Nanase đã tự mình quyết định đến đây để đàm phán với Horikita.
"Cô không sợ Housen kun à?"
"Vâng."
Nhỏ trả lời không một chút do dự. Rồi bỗng nhiên Nanase hướng ánh mắt sang tôi, dù cho nãy giờ nhỏ không hề nhìn qua phía này lần nào cả. Ánh mắt giống y như lúc chúng tôi gặp nhau lần thứ hai. Khi được tôi hỏi một câu tương tự, nhỏ đã trả lời rằng [Tôi không dung thứ cho hành vi bạo lực]. Không hẳn là tôi không để ý, nhưng có lẽ Nanase là người duy nhất trong nguồn nhân lực đang cố gắng tìm kiếm đồng minh cho năm nhất lớp D.
Nếu đây chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, tôi sẽ thẳng thắn nói lời biết ơn nhỏ.
"Thế thì để tôi hỏi sâu hơn một chút. Cô có thể cho chúng tôi biết hiện tại có khoảng bao nhiêu học sinh năm nhất lớp D đang gặp khó khăn trong vấn đề tìm kiếm cộng sự được không? Đừng nói gì đến học lực, hãy nói tôi nghe những gì cô biết trong phạm vi có thể trả lời."
Theo những thông tin có trên chương trình OAA ta có thể biết được những ai chưa có cộng sự. Thế nhưng, lẽ hiển nhiên rằng chẳng ai biết được những học sinh đó có thể tự mình tìm được cộng sự hay không.
Những vấn đề như thế này trừ phi hỏi trực tiếp những thành viên trong lớp, nếu không thì còn lâu mới có câu trả lời.
"Ở thời điểm hiện tại thì có gần 15 học sinh, họ đều là những người gặp khó khăn trong việc tự mình tìm kiếm cộng sự."
"15 người... Nhiều hơn tôi tưởng."
Thế nhưng hiện tại, lớp D năm hai vẫn còn nhiều học sinh chưa tìm ra được cộng sự.
Đây là cơ hội thuận lợi để hai bên bắt tay nhau và tiến đến một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.
"Nanase san. Nếu cô đồng ý, đại diện lớp là tôi muốn lập một bản hợp đồng lớn với lớp bên cô."
"Bản hợp đồng... Lớn?"
"Tôi đang tính sẽ cùng Nanase san hợp tác để tìm cộng sự cho 15 người đó. Bỏ qua vấn đề học lực dù có là A hay E. Dĩ nhiên quan hệ hợp tác giữa hai bên không phải bằng điểm. Tôi chỉ muốn hướng đến mối quan hệ cộng tác để giúp đỡ những người cần được giúp mà thôi."
Tức là cho đi và nhận lại.
Cả hai bên sẽ giúp đỡ và mượn sự giúp đỡ lẫn nhau, nếu làm thế thì vấn đề chi tiêu thừa thãi cũng như vấn đề về mặt cảm xúc cũng sẽ không phát sinh.
Chỉ cần bản giao kèo này thành công, xác suất có học sinh bị đuổi học sẽ giảm mạnh đáng kể.
Thế nhưng cả Nanase lẫn Horikita đều hiểu rõ rằng chuyện này không đơn giản như thế.
"Việc này, tuy bản hợp đồng giao kèo trên là một đề xuất hợp lí, nhưng không có gì đảm bảo sẽ cứu vớt được những học sinh có học lực tiệm cận E bên lớp của Horikita senpai. Bởi lẽ hơn nửa số lượng học sinh gặp khó khăn vì không tìm ra được cộng sự bên đây cũng toàn là những người có học lực hạng D hoặc C."
Giả sử nếu những học sinh có học lực cao nhất trong số đó là C+ cặp nhóm với những học sinh hạng E, dù thế nào đi nữa thì vẫn còn tồn tại những rủi ro lớn. Cũng có thể nói bên phía chúng tôi chẳng nhận được lợi ích lớn lao gì cả.
"Để trường hợp đó không xảy ra, bên phía cô phải thực sự nỗ lực là điều cần thiết."
"Đúng là vậy. Nhưng Nếu làm vậy, tôi nghĩ quả nhiên bản hợp đồng này sẽ không được diễn ra suôn sẻ."
Nanase xác nhận ngay không chút vòng vo.
"Housen kun tuyệt đối sẽ không chấp nhận hợp tác miễn phí, nhất là vào lúc này."
Lớp A năm hai đã duy trì được lượng Class Point lớn kể từ khi nhập học đến giờ, thế nên họ đã tích góp được một lượng vốn kinh tế dồi dào. Dù rằng lớp C đã phải nôn ra một số lượng điểm lớn để giúp đỡ Ryuuen, nhưng nhờ bản hợp đồng với lớp A mà họ vẫn còn một nguồn cung tài chính ổn định. Những thành viên khác trong lớp có lẽ cũng đang giữ một lượng điểm tiết kiệm kha khá. Trông cách cả hai lớp trên dùng lượng tài nguyên lớn để trưng thu học sinh, đây đúng là cơ hội trời cho để kiếm lời dù chỉ được chút đỉnh.
Thế nên kế sách mà Housen đang nghĩ trong đầu cũng có thể nói là không sai.
Song, vì yêu cầu mức giá quá cao nên cũng chẳng có ai thèm ngó ngàng tới lớp D năm nhất .
Ví dụ điển hình nhất chính là số lượng ít ỏi những học sinh đã tìm được cộng sự.
"Dù rằng đây là quyết định đúng đắn để giúp đỡ lớp? Vả lại tôi cũng chẳng thấy có gì bất lợi cho cậu ta cả."
Chẳng học sinh nào muốn bị mất nguồn thu nhập trong ba tháng mà người đó lẽ ra phải được nhận chỉ vì không tìm thấy được cộng sự cho mình. Cái này không cần giải thích thì ai cũng biết.
"Tôi hiểu Horikita senpai đang muốn ám chỉ điều gì, cũng như đa phần nội dung những gì chị nói nãy giờ."
Có vẻ như bản thân Nanase cũng rất hoan nghênh đón nhận đề xuất của Horikita.
Thế nhưng.
"Nhưng quả nhiên... Housen kun sẽ không chấp nhận."
Một khoảng lặng nhỏ bao trùm. Giữa khoảng nghỉ đó, tôi phần nào đoán ra được Housen đang nghĩ gì trong đầu.
"Có một điều tôi chắc chắn, đó là Housen không phải người đã ép giá lượng điểm mà các lớp trên phải chi."
"Là sao?"
"Tôi đã nghĩ lí do tại sao Housen lại chỉ đồng ý cho những thành viên lớp lập nhóm nếu nhận được số điểm cao tương ứng, là vì chính nó đã tự đôn giá điểm lên. Nhưng nếu là vậy, chắc chắn nó phải ngó ngàng gì đó đến những người có học lực kém mới đúng. Cái này tuy có hơi cực đoan, nhưng giả dụ như Housen đã bảo rằng sẽ tìm cộng sự cho những người khác, đổi lại hãy đưa điểm cho nó chẳng hạn."
"Đúng là vậy... Không thể xem thường lượng Private Point trong 3 tháng được. Nếu bị liệt điểm để rồi mất đi nguồn thu, chi bằng giúp ổn định nguồn thu sau đó yêu cầu phân nửa từ những người đã được Housen kun giúp đỡ chẳng phải tốt hơn sao?"
Từ những động thái cho đến bây giờ cộng với những lời Nanase nói, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là như thế cả.
"Đúng như những gì Ayanokouji senpai đoán. Housen kun chẳng ngó ngàng gì đến những người cùng lớp cả."
Cứ như nó chỉ đang muốn ra luật để thống trị lớp mình thôi.
Và rồi hẳn Housen sẽ loại trừ tất cả những ai dám chống đối, để tất cả học sinh trong lớp phải nghe theo lời nó.
Thế nên chẳng có ai dám bắt cặp mà không có sự đồng ý của nó, bởi lẽ họ không thể làm thế.
Lí do vì sao những học sinh năm nhất lớp D không có mặt ở sự kiện giao lưu, là do ngay từ đầu họ đã biết rằng dù có làm thế cũng vô ích.
"Liệu cô có thể kiểm soát dù chỉ một vài học sinh có học lực tốt trong khả năng của mình hay không?"
Lời đề nghị này của Horikita chẳng có tí tính toán nào trong đó, cứ như nhỏ chỉ đang muốn tìm cách giúp đỡ những người bạn cùng lớp mà thôi.
Khác với học sinh năm hai, sự gắn bó với lớp cùng những người bạn xung quanh của học sinh năm nhất hiển nhiên vẫn còn rất mong manh.
Chỉ mới 1 hay 2 tuần kể từ khi nhập học mà đòi hỏi họ phải cảm thấy gắn bó âu đã là chuyện không thể.
"Tôi đã thử hỏi thăm vài người, nhưng không có lấy dù chỉ một người bảo rằng mình sẽ suy nghĩ."
"Quả nhiên phải có gì đó đổi lại là điều kiện tiên quyết."
"Nếu chỉ có vài người, chẳng phải cứ dùng điểm để giao kèo với họ là được à?"
Trong trường hợp muốn nhắm đến vị trí dẫn đầu bằng điểm tổng như lớp A hay C, phải bỏ ra một lượng tài chính lớn để trưng thu số lượng đông đảo học sinh là điều cần thiết. Thế nhưng nếu chỉ giao kèo với một vài học sinh để giúp đỡ những người có nguy cơ bị đuổi học, phí tổn cũng theo đó mà giảm đi.
"Đúng vậy nhỉ... Nếu không còn cách nào khác thì ta bắt buộc phải làm thế. Nhưng nếu dùng Private Point để giao kèo thì sự gắn kết giữa hai bên chỉ là mối quan hệ bằng Private Point mà thôi. Nếu được thì tôi muốn có một mối quan hệ lí tưởng hơn từ nay về sau."
Sau khi nói thế với tôi, Horikita ngay lập tức nhìn sang Nanase.
"Ý chị là sao?"
"Lúc này, lí do để hai bên năm nhất và năm hai đấu tranh là khác nhau. Năm nhất không có nguy cơ bị đuổi học, thế nên vị trí của các cô cậu rõ ràng đang ở trên. Nhưng không có gì đảm bảo rằng mối quan hệ này vẫn cứ tiếp diễn từ nay về sau. Một ngày nào đó không xa, chắc chắn các cô cậu cũng sẽ phải đấu tranh để đối mặt với nguy cơ bị đuổi học. Nếu như hai bên sử dụng điểm để giao kèo ngay lúc này, lỡ như về sau những học sinh năm nhất lớp D rơi vào trường hợp phải dùng điểm để mua quan hệ, nhưng lại không có đủ nguồn vốn tích trữ để chi trả thì sao?"
Nếu trường hợp đó xảy ra thật thì có thể vẫn sẽ có người giúp, nhưng cũng không lạ gì nếu không ai đồng ý giúp đỡ.
"Đó là lí do tại sao tôi muốn thành lập một mối quan hệ bình đẳng không phân biệt trên dưới và cũng không sử dụng điểm. Từ đó thắt chặt và gầy dựng nên sự tin tưởng giữa đôi bên. Một mối quan hệ tin tưởng đặc biệt, không quan trọng sự khác biệt về niên khóa."
Bằng cách làm kể trên, khi có một học sinh lớp D năm nhất cần được giúp đỡ, họ sẽ dễ dàng nhận được sự hỗ trợ nhờ mối quan hệ bình đẳng đôi bên. Đó là những gì Horikita muốn nói. Cách làm này cũng giống như chính sách gầy dựng sự tin tưởng của Ichinose.
Điểm khác biệt lớn nhất so với chính sách của Ichinose đó là thay vì qui mô trên toàn khối, chúng tôi chỉ cộng tác với mỗi năm nhất lớp D.
Không lập giao ước với toàn thể những lớp khác, chúng tôi chỉ chốt đơn và đúc kết một mối quan hệ hợp tác lẫn nhau với mỗi năm nhất lớp D mà thôi.
Đã là ngày thứ 4 kể từ khi kì thi đặc biệt bắt đầu. Thời gian không còn nhiều để có thể từ từ mà suy nghĩ nữa.
Có lẽ tinh thần của Horikita đã hoàn toàn chạm đến được trái tim của Nanase.
Thế nhưng, biểu cảm nặng nề của nhỏ vẫn không thể sáng sủa lên được.
"Tôi hiểu những gì chị đang nói. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng có một thứ chị vẫn chưa nhận ra. Đa phần những học sinh năm nhất đang rất gấp rút để tích Private Point càng nhiều càng tốt. Trong tình thế này, chắc chắn họ sẽ cảm thấy thiệt thòi nếu phải đồng ý hợp tác mà không có vật chất đổi lại."
Nếu là như thế thật, cách duy nhất đó là nhờ thời gian trả lời cho những người đó hiểu rõ phương thức hoạt động của ngôi trường này mà thôi.
"Hiện tại, nếu muốn hợp tác với năm nhất lớp D thì bắt buộc phải đối mặt với hai bức tường lớn. Đó là giải thích cho Housen kun hiểu vấn đề và thuyết phục những học sinh ưu tú đang thèm khát điểm. Cái sau là chuyện không của riêng gì một lớp, nhưng..."
Đúng là nếu nhìn tổng quát thì Housen chính là bức tường duy nhất cần phải vượt qua nếu muốn hợp tác với năm nhất lớp D. Nhìn sơ thì chẳng có lợi gì nếu hợp tác, nhưng thực tế lại không như vậy.
"Để tôi nói chuyện với Housen kun."
Đánh giá rằng nếu muốn tiếp tục bàn bạc thì không thể vắng mặt Housen được nên Horikita nói thẳng.
"Đúng vậy nhỉ... Nếu muốn thiết lập một mối quan hệ bình đẳng với nhau thì chuyện này không thể tránh khỏi."
"Nếu cô thấy ổn, tôi muốn gặp cậu ta ngay bây giờ."
"Hiểu rồi, để tôi thử gọi xem sao."
Nanase lấy điện thoại ra rồi cứ thế tiến ra lối vào thư viện.
"Sự ảnh hưởng của Housen kun còn lớn hơn những gì ta tưởng."
"Đúng là vậy."
"Phương sách kết giao với năm nhất lớp D của tôi... Liệu có phải là quyết định đúng đắn không?"
"Nhìn xa về tương lai để thiết lập một mối quan hệ là một chiến lược không hề tệ. Ngược lại có thể nói đó là phương sách tốt nhất. Sakayanagi và Ryuuen đang sử dụng danh tiếng và điểm để thiết lập mối quan hệ tin tưởng với tất cả những học sinh ưu tú. Ichinose tuy rằng không dùng điểm, nhưng những người đang có mối quan hệ tin tưởng với bên nhỏ đa phần đều là những học sinh kém. Cách cô làm cũng giống như Ichinose, song cô chỉ đang kết giao quan hệ cộng tác với một một lớp duy nhất thôi đúng không? Tuy rằng phương sách và cách thức mỗi bên mỗi khác nhưng kì thực bản chất là như nhau. Hiện tại những gì cô đang làm không khác gì ba người kia dưới tư cách một người lãnh đạo."
Nghe những gì tôi nói, Horikita khẽ gật đầu. Chỉ còn phải chờ xem liệu cuộc thương thuyết này có diễn ra tốt đẹp hay không. Đang chờ Nanase trở lại, nhưng khi ngoái đầu nhìn sang cửa ra vào thư viện, tôi thấy Nanase đang vẫy tay gọi chúng tôi.
"Có chuyện gì thế nhỉ."
"Đi ra thử là biết chứ gì."
Cả hai chúng tôi ra khỏi thư viện và hội nhóm với Nanase.
"Xin lỗi senpai. Ừm... Housen kun đang ở đầu dây bên kia."
Nanase đưa chiếc điện thoại đang ở chế độ một người nghe cho Horikita.
Nhận lấy chiếc điện thoại đó, Horikita mở chế độ loa ngoài ra rồi bắt đầu nói chuyện với Housen.
"Bắt cậu phải đợi rồi."
"Ờ, tao có nghe sơ qua từ Nanase rồi."
"Nếu được thì tôi muốn gặp mặt trực tiếp để giải thích cho cậu."
"Không cần, chẳng việc gì tao phải đi gặp cả."
Housen vừa cười vừa nói.
"Tức là... Cậu không chấp nhận đàm phán với chúng tôi à?"
"Đúng là thế đó. Đã nói là không cần rồi, thế mà Nanase cứ nằng nặc đòi tao nghe máy."
"Nhưng mà Housen kun, tôi nghĩ cậu cũng nên xem xét một tí."
"Im đi. Mày có quyền gì chứ? Hả? Tao giết bây giờ."
"Tuy không muốn bị giết, nhưng liệu cậu có thể đến gặp Horikita senpai một lần không?"
"Đếu chuẩn bị đủ điểm thì đừng có gọi tao lần nữa."
Trông như Nanase vẫn còn gì đó muốn nói, nhưng Housen đã cúp máy ngay lập tức.
Nanase thử gọi lại, nhưng có gọi bao nhiêu cuộc đi nữa thì Housen vẫn không bắt máy.
"...Tôi xin lỗi!"
Nanase bỗng nhiên cúi đầu xin lỗi Horikita và tôi.
Thế nhưng Nanase chẳng làm gì sai cả.
"Ngẩng đầu lên đi. Phương sách của tôi và Housen kun khác nhau hoàn toàn nên không có chuyện dễ dàng như thế được. Vả lại, tôi còn cảm thấy biết ơn khi thấy cô hết lòng giúp đỡ như thế."
"Cái đó..."
"Hôm nay đến đây thôi. Phải tìm ra cách gì đó để nói chuyện rõ ràng với Housen kun. Nhưng tôi muốn giải quyết luôn ngay trong tuần này."
Nếu thời hạn trên kết thúc, Horikita bắt buộc phải chuyển mục tiêu đến những lớp khác ngoài năm nhất lớp D. Dù nói là thế nhưng có lẽ nhỏ cũng mong muốn chuyện đó sẽ không xảy ra. Bởi lẽ những học sinh của 3 lớp còn lại phần nào đó đã bị cuỗm đi, phải tranh chấp để thuyết phục được họ là một hướng đi nặng nề.
"Thấy các senpai không từ bỏ, tôi cảm thấy rất vui. Nhưng mà..."
Những từ Nanase định nói chỉ đến được cổ họng rồi trôi ngược vào trong. Có lẽ nhỏ nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc nếu nói rằng có một mối quan hệ bình đẳng với Housen kun là chuyện không thể.
"Chí ít thì Housen kun đã cho tôi lựa chọn, lúc này thì như thế là đủ."
Thời gian càng giảm thì sự gấp gáp cũng theo đó mà tăng, thế nhưng Horikita vẫn không tỏ ra muốn từ bỏ kouhai của mình.
Horikita ngỏ lời mời về chung, nhưng dường như Nanase muốn nán lại đâu đó.
Nhỏ để lại lời nhắn rằng muốn gặp nhau tại thư viện vào ngày mai, sau đó rời đí.
Có khả năng nhỏ đi tìm gặp Housen cũng nên.
"Về thôi. Chốc nữa tôi còn có việc bận."
Horikita sẽ trở về phòng mình một chút, sau đó sẽ cùng Sudou và vài người nữa học nhóm tại kí túc xá.
"À, cũng đến lúc cậu nên nói thẳng cho tôi biết về vấn đề tìm cộng sự của mình được rồi chứ? Dù là tự tìm hay muốn tôi tìm giúp đi nữa, chắc chắn quyết định này sẽ ảnh hưởng về sau."
Nếu cuộc thương lượng với Housen diễn ra tốt đẹp, nhỏ cần một số lượng người chính xác để điều chỉnh hợp lí.
"Có một ứng viên mà tôi nghĩ mình có thể cặp nhóm được."
"Tức là một người đặc biệt nào đó không liên quan đến học lực đúng không? Là ai vậy?"
"Cái đó thì không nói được."
"Không nói được... Tức là cậu không muốn tôi biết à?"
"Ngay cả bản thân tôi cũng chỉ biết được vẻ ngoài của người đó mà thôi."
"Chuyện đó liệu có phải là vấn đề lớn hay không? Cùng mọi người chung tay tìm kiếm chẳng phải dễ dàng hơn hay sao?"
"Đúng là vậy, tôi cũng muốn làm rõ ngay hôm nay... Mà, chậm nhất thì nội trong tuần này tôi sẽ quyết định."
"Thế thì tốt... Đừng có mà nước mắt nước mũi tùm lum đến nhờ tôi khi thời gian gần hết nhé."
"Tôi sẽ khắc sâu những lời đó vào tim. Quan trọng hơn tôi có chuyện cần hỏi ra lẽ, cô có thấy trong người bất ổn chỗ nào không?"
"...Cậu đang lo lắng cho tôi à?"
"Hiện tại thì thể lực của cô chẳng có gì đáng lo, nhưng nếu cứ thế này thì đến khi bài thi đặc biệt bắt đầu chắc chắn sẽ có chuyện."
Nếu cứ tiếp tục gắng gượng trong vô thức như thế này đến phút cuối, khả năng cao nhỏ sẽ bị ảnh hưởng ngay trong ngày diễn ra bài thi đặc biệt.
Mỗi ngày phải học nhóm, thêm cả ngày hôm qua nhỏ phải thức đến tận tối khuya để dành thời gian chuẩn bị cho yêu cầu nấu ăn của Amasawa.
Rõ ràng những mệt mỏi trong nhỏ đang dần được tích tụ.
"Có thể tôi sẽ bị mất sức ở thời khắc cuối cùng. Thế nhưng giờ không phải lúc rảnh để mà nghỉ ngơi. Tôi không định gục trước khi bài khi đặc biệt kết thúc đâu."
Thay vì cứng cỏi, có thể nói đa phần là nhỏ đang tự ý thức được rằng mình là người dẫn dắt lớp đấu tranh.
Không chỉ có mỗi Yousuke và Kushida, cả những học sinh ưu tú như Keisei hay Mi chan đều đồng ý hợp tác với Horikita ngay từ đầu. Và trên hết, lấy mối quan hệ sau này làm tiền đề, Horikita đã quyết định bám theo phương sách cộng tác với những học sinh năm nhất lớp D.
Phải tự xoay sở mà không có quyết định của lãnh đạo thì cũng không khác gì tự hủy là bao.
Làm sao có thể hoàn thành trước kì hạn trong cuộc chạy đua với thời gian, đây là vấn đề quan trọng đối với lớp D năm hai lúc này.
Phần 1:
Buổi tối một ngày trời có hơi se lạnh.
Đứng trong bếp, tôi sử dụng những nguyên liệu còn thừa do bị bắt mua với số lượng lớn để nấu ăn. Dĩ nhiên, lần này tôi vừa nấu vừa tham khảo công thức và cả video hướng dẫn nữa.
Tôi sẽ thử ăn món tom yum kung mà mình đã làm để phục vụ cho Amasawa.
Ý nghĩa tên món ăn tom yum kung, đó là 3 chữ "Luộc", "Trộn" và "Tôm" ghép lại.
"Vị hơi lạ, nhưng cũng không tệ lắm."
Cảm giác hương cay nồng lan tỏa trong miệng xộc lên mũi, món ăn này là một liều thuốc tốt cho những con nghiện đồ cay.
Trong lúc dọn dẹp, tôi bật cái quạt thông gió lên để khử bớt mùi khó chịu đang lan ra khắp phòng. Bị âm thanh từ cái quạt thông gió át đi khiến tôi không để ý chiếc điện thoại ở trên giường đang rung lên. Định rằng sẽ trả lời sau, nhưng thấy chiếc điện thoại vẫn kêu mãi không ngừng nên tôi đành bắt máy.
"Nãy giờ sao không bắt máy?"
Đã vài ngày rồi kể từ khi kì thi đặc biệt bắt đầu Kei mới gọi cho tôi.
Ấy thế mà câu đầu tiên cô ấy nói với tôi lại là một lời phàn nàn.
"Chính cậu bảo tớ gọi vào giờ này đúng không? Đừng có thờ ơ vậy chứ?"
"Xin lỗi. Thế, cậu đã điều tra việc tớ nhờ sáng nay chưa?"
"Tìm hiểu rồi thì mới liên lạc đây này. Sao chẳng thấy ai đó nói được tiếng cảm ơn nào nhỉ?"
"Chân thành cảm ơn. Thế đã được chưa?"
"Cảm ơn mà chẳng thành tâm gì cả... Mà, có còn hơn không. Theo như nhân viên bán hàng nói, từ tháng 4 trở đi chỉ bán được duy nhất một cái. Những thứ khác cùng loại thì chẳng bán được cái nào. Hình như một năm mà bán được một hay hai cái đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà nhé, trong số những học sinh năm nhất đã có một người định mua."
Tuy có thể truy ra được người mua là ai, nhưng tôi lại thấy tò mò về học sinh năm nhất định mua kia hơn.
"Định mua tức là chưa mua phải không?"
Trừ khi mới vào học đã lỡ phung phí dùng hết số tiền đang có, nếu không thì chẳng có lí do gì mà không mua được thứ đó.
Trên hết, tôi không nghĩ rằng năm nhất năm nay lại phạm phải sai lầm ngu ngốc như thế.
"Tớ đã hỏi thử rồi. Có một người khác ngay sau khi thanh toán xong đã lên tiếng gọi, nên người đó đã trả hàng lại mà quyết định không mua nữa. Về cái người định mua thứ đó thì..."
Tôi vừa nghe từ Kei những đặc điểm nhận dạng của học sinh đó, vừa sắp xếp lại tình hình.
Thế nhưng tình hình thực tế có hơi... Khác xa những gì tôi nghĩ ban đầu.
Bởi lẽ tôi không ngờ rằng [Người Đó] có liên đới đến chuyện này.
"Thế họ có biết ai là người đã trả hàng lại không?"
"Ưm... Họ bảo là không biết. Chỉ chắc chắn rằng người đó là nữ."
Có thể biết được người mua là ai do khi thanh toán bắt buộc phải xuất trình thẻ học sinh, nhưng quả nhiên không có cách nào biết được tên người đã trả lại hàng kia là gì.
"Thông tin của tớ có hữu ích không?"
"Ừ, hữu ích còn hơn những gì tớ đã nghĩ."
"Hề hề, trông thế chứ tớ đây có tài lắm ấy nhé. Lo mà biết ơn đi nhé. Mà sao lại bảo tớ đi điều tra chuyện đó thế? Thú thật thì tớ chẳng hiểu gì cả."
"Tớ cũng thế."
"Hả?"
Tôi nhờ cô ấy tìm giúp một thứ gì đó có thể làm sáng tỏ những động thái bí ẩn, nhưng tình hình vượt xa hơn những gì tôi đã tưởng tượng.
Những thông tin cô ấy đưa cho chẳng có chút ăn nhập với những gì tôi nghĩ, thậm chí tôi còn cho rằng chúng hoàn toàn không liên quan đến nhau.
"Cơ mà, hình như cậu đã quyết định được cộng sự cùng tham gia bài thi đặc biệt rồi nhỉ?"
"À, ừm. Đó là Shimazaki san học lớp B năm nhất. Nhờ có Kushida san âm thầm giúp đỡ đó."
Những thứ cần bàn đều đã bàn xong cả, thế nên tôi chuyển chủ đề.
"Tuy tớ nghĩ rằng người cộng sự kia chắc cũng không đến nỗi nào, nhưng Kei có tự ôn bài được không?"
"À à, chuyện đó hả, nói sao đây nhỉ... Gần đến ngày thi rồi học chắc cũng không muộn đâu nhỉ?"
Quả nhiên là vậy. Bởi lẽ đến giờ tôi vẫn chưa nghe cô ấy bảo rằng mình sẽ tham gia vào những buổi học nhóm.
"Bài thi lần này không thể hoàn thành với chỉ một người. Hiện tại Kei đang hạng D+. Nếu không chuẩn bị chu đáo, khả năng cao sẽ bị người khác xem thường đấy."
"Cái đó thì biết chứ, nhưng tớ ngại đi lắm... Dù gì thì Kiyotaka cũng có đến học nhóm đâu."
"Tưởng gì, tức là cậu sẽ chăm chỉ học nếu có tớ à?"
"Ờ thì... Ai mà chẳng tỏ ra cố gắng khi đứng trước mặt bạn trai mình chứ?"
Tuy chẳng biết cô ấy có nói thật hay không, nhưng nói thẳng ra thì có hơi phũ phàng quá.
"Nếu vậy thì ngày mai... Ờ thì, khoảng 6 giờ chiều đến phòng tớ được không?"
Bởi sau giờ học tôi phải đến gặp Nanase nên hẹn vào giờ đó là hợp lí.
"Cậu mời tớ đến phòng chơi à!?"
"Học chứ chơi gì mà chơi?"
"Ể?"
Ể là ể cái gì?
"Tớ sẽ dạy cậu học, làm thế thì cậu sẽ dễ tiếp thu hơn đúng không?"
Trước mắt tôi sẽ thử kiểm chứng xem năng lực của Kei đến đâu.
Nếu như trình độ hiện tại nằm ở mức bắt buộc phải tham gia bổ túc tại những buổi học nhóm, tôi sẽ nặng tay nhắc nhở cô ấy.
"Quả nhiên là nếu bạn gái cậu là tớ bị đuổi học thì sẽ buồn lắm nhỉ, thế nên cậu mới lo lắng như thế à?"
Bỗng nhiên giọng cô ấy phía đầu dây bên kia hứng khởi hẳn lên như đang muốn làm giá. Tuy có thể trả lời theo kiểu xấu tính một chút, nhưng nếu đáp lại rằng mình đang lo lắng ngay lúc này, tôi có thể lên dây cót tinh thần cho Kei.
"Đương nhiên là thế rồi. Vừa mới hẹn hò với nhau chưa được bao lâu đã bị đuổi học thì không phải chuyện đùa đâu."
"V-vậy sao? Đúng là thế nhỉ!? Nếu là thế thì không còn cách nào khác nhỉ? Thực ra thì do trăm công ngàn việc nên cũng chẳng rảnh rang gì, nhưng tớ sẽ đặc cách ưu tiên cậu trước."
Chẳng thành thật gì cả, nhưng nếu có thể tạo động lực cho cô ấy thì nhiêu đây chẳng là gì.
"Tớ có cần mang gì theo không?"
"Những thứ cần thiết ở phòng tớ có hết rồi. Chỉ cần đến đúng giờ thôi, ngoài ra không còn gì cần mang gì theo nữa đâu."
"OK."
"Vậy tớ cúp máy đây."
"Kh-khoan đã! Mình chỉ mới nói chuyện về bài thi đặc biệt với cái vụ ôn bài thôi mà?"
Có vẻ như Kei muốn cùng tôi nói về những chủ đề khác.
"Đúng là vậy nhỉ."
"Hết biết nói sao với cậu luôn."
Sau đó những chủ đề về bài thi lẫn ôn tập không hề được nhắc đến, nhưng tôi phải nhận một tràn thuyết giáo về những thứ mà mình không nên làm.
Phần 2:
Thứ 6, ngày thứ năm kể từ khi kì thi đặc biệt bắt đầu. Đã có 81 cặp cộng sự được lập nên, hơn nửa số học sinh đã xác định được cộng sự cho mình. Số lượng thành viên có cộng sự của năm 2 lớp D cũng đã bắt đầu tăng lên.
Những người gần gũi với tôi cũng vậy. Hai nhỏ Airi và Haruka trong nhóm Ayanokouji, thêm cả Kei nữa cũng đã xác nhận được cộng sự của mình vào ngày hôm qua. Tác nhân thúc đẩy chính không ai khác ngoài Kushida. Nhỏ đã hợp tác với kouhai từ hồi trung học của mình là Yagami, từ đó giới thiệu cho lớp một phần thành viên của lớp B năm nhất. Thế nhưng, nhiêu đây vẫn chưa giải quyết triệt để được vấn đề. Dù rằng Yagami là một trong những thành viên chủ chốt của lớp, nhưng bản thân lại không có ý định đứng lên lãnh đạo, thế nên nó chỉ đang cộng tác trên tinh thần lí do cá nhân. Vì lẽ đó, không thể nhờ Yagami giúp đỡ hết tất cả những học sinh đang gặp khó khăn trong quá tình tìm kiếm cộng sự của lớp D năm hai được.
Điều kiện duy nhất để Yagami hợp tác đó là được cặp nhóm với Kushida.
Đây là thành quả của ngày hôm qua, giống như những gì được thông báo trên OAA.
Tuy rằng không thể sử dụng quân bài tẩy có học lực cao là Kushida được nữa, thế nhưng vẫn thu lại được một chút lợi ích nên Horikita chẳng tỏ ra tí gì bất mãn. Bên cạnh đó vẫn còn những con bài tẩy hữu dụng như Yousuke, Keisei, Mi chan, Matsushita và bao gồm luôn cả bản thân Horikita.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì những học sinh đã quyết định được cộng sự cho mình chưa thể nào an tâm ngay được.
Bởi lẽ phải chăm chỉ ôn tập là một quá trình không thể tránh khỏi.
Cũng có thể nói rằng ngay khi có cộng sự, trận chiến thật sự mới bắt đầu.
Không cần phải nói sâu xa, cả lớp đều thống nhất rằng phải giúp đỡ lẫn nhau là điều cần thiết.
Vì đều là những người đã cùng sẻ chia đắng cay ngọt bùi sau một năm nên nước đi này hoàn toàn khả thi.
Nhưng trong số đó...
Một học sinh đứng lên và chuẩn bị ra về.
Cứ như đang chờ thời điểm này đến, Horikita lên tiếng bắt chuyện.
"Cậu vẫn chưa quyết định được cộng sự cho mình đúng không, Kouenji kun?"
"Nếu đúng thì sao?"
Horikita hỏi thăm thành viên duy nhất không tham gia vào sự thống nhất của cả tập thể lớp.
"Vì đều là bạn cùng lớp nên tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi."
Dù là một học sinh lúc nào cũng tự cô lập mình đi nữa, ta vẫn có thể nắm được đại khái tình hình hiện tại của người đó qua những cuộc trò chuyện của họ với những người xung quanh.
Nhưng bởi Kouenji chẳng hề nói chuyện, thế nên cũng chẳng ai biết nó đang nghĩ và đang làm gì cả.
"Là một người thông minh, chắc cậu sẽ không nghĩ những thứ như 'có lẽ mình sẽ bị đuổi học' đâu nhỉ?"
"Dĩ nhiên."
"Đúng vậy nhỉ. Dù phải bắt cặp với một học sinh có thành tích tương đương với Ike kun đi nữa, tôi nghĩ cậu vẫn có thể dễ dàng đạt được 400 điểm. Trước mắt thì như thế là ổn."
Chắc chắn nhỏ đang muốn biến Kouenji thành con bài tẩy để phục vụ cho sau này.
Đó là một phần lí do vì sao nhỏ đến bắt chuyện, nhưng kết quả thu được thì...
"Fufufu, bài thi đặc biệt lần này ta không định sẽ làm gì cả. Cái quan trọng ở đây là làm sao học sinh trở thành cộng sự kia phải lấy được từ 150 điểm trở lên trong bài kiểm tra. Nếu đáp ứng được điều kiện tối thiểu ấy thì chỉ việc lấy số điểm đủ tiêu chuẩn qua môn là ổn."
Theo những gì Chabashira nói, bài thi lần này một học sinh tệ lắm cũng có thể kiếm được 150 điểm. Khó tưởng tượng rằng có ai đó cố tình lấy điểm 0 trừ khi rơi vào trường hợp đặc biệt. Giả sử như trường hợp tôi lập nhóm cùng học sinh đến từ White Room chẳng hạn.
Thế nhưng, phần phải dựa vào cộng sự là không thể tránh khỏi.
Có tìm đi nữa cũng chẳng thể nào ra được một học sinh tự tin rằng chỉ cần lấy trên 1 điểm là ổn. Dù là năm nhất hay năm hai thì dĩ nhiên, vấn đề tiên quyết là cả hai bên bắt buộc phải lấy được 150 điểm trở lên. 99,9% tỉ lệ thành công đã được đảm bảo. Tiêu chí duy nhất khiến xác suất kia trở thành 100% chính là điều luật [Học sinh có điểm số kém sẽ đối mặt với nguy cơ bị đuổi học]. Vì biết rằng có những điều khoản như vậy nên Kouenji mới tỏ ra bình thản.
Đó là lí do tại sao nó nghĩ rằng không cần phải cất công đi vòng quanh hỏi han và tìm cách làm đậm sâu thêm mối quan hệ.
"Tức là, dù có bắt cặp với ai thì cậu cũng không gặp vấn đề gì đúng không? Nếu vậy thì có thể để tôi quyết định cộng sự cho cậu được không? Dù nghĩ rằng vẫn sẽ ổn nếu bắt cặp với bất cứ ai, nhưng nếu làm thế này thì cậu sẽ không phải nhận hình phạt bị trừ 5% số điểm."
Tuy rằng giao trách nhiệm cho Horikita tưởng chừng như đơn giản Nhưng về cơ bản, đề xuất này hoàn toàn có nhiều mặt ích lợi.
"Đúng là thế. Nhưng ta từ chối."
"...Tại sao? Cậu có thể cho tôi biết lí do không?"
"Vì ta là ta."
Tức là nó chỉ đơn giản không muốn mình bị lợi dụng như thế.
Dù thế nào đi nữa thì Kouenji vẫn là Kouenji.
Nếu như, trong tình thế bắt buộc phải lợi dụng Kouenji để chiến thắng, chắc chắn tôi cũng sẽ suy nghĩ như thế. Thế nên tôi sẽ tìm và thực hiện những phương án khác trước khi tình thế đó xảy ra.
"Thỏa mãn chưa?"
Bị đáp lại như thế, Horikita cũng không thể làm gì để ép buộc.
Bởi lẽ Kouenji là một đứa không thể lay chuyển chính kiến chỉ bằng cách ép buộc.
"Ừ, tạm thời thôi. Thế nhưng chuyện này không thể cứ mãi tiếp diễn được. Một lúc nào đó khi cả lớp bắt buộc phải đoàn kết, cậu cũng phải hợp tác với chúng tôi."
"Ta biết tại sao ngươi lại muốn nhờ vả một người hoàn hảo, nhưng có nói gì thì cũng vô ích thôi."
Cứ như không có hứng để nghe tiếp, hôm nay Kouenji cũng rời đi như mọi ngày.
"Không thuyết phục được Kouenji nhỉ?"
Tôi vô thức nặn ra một nụ cười.
"Chỉ nghĩ đến lớp ta sẽ mạnh lên thế nào nếu cậu ta nghiêm túc khiến tôi mất kiên nhẫn."
Có một vũ khí bí mật nhưng lại không sử dụng được quả thật rất khó chịu.
Nếu quá trông đợi vào thứ gì đó, ta sẽ trở nên tuyệt vọng nếu thứ đó không đáp ứng được kì vọng trong thời khắc cuối cùng.
"Nếu là tôi, tôi sẽ không tính toán những thứ như thế ngay từ đầu."
Từ nay về sau, cứ nghĩ rằng Kouenji là một trường hợp đặc biệt mang tên Kouenji có lẽ sẽ thoải mái hơn.
"Tôi không bỏ cuộc đâu."
"... Vậy à?"
Mà, tuy ngại phải làm những thứ vô ích, nhưng có động lực như thế này cũng chẳng đến nỗi nào.
Phần 3:
Khi đến thư viện vào ngày học cuối cùng trong tuần, một bầu không khí khác hẳn hôm qua đang bao trùm cả nơi này. Rất nhiều học sinh cả năm nhất lẫn năm hai đều tập trung tại đây. Đa phần những học sinh đó đều đang sử dụng máy tính bảng hoặc mở tập vở ra để cùng nhau ôn tập nhóm.
Mới có cộng sự thì vẫn chưa có gì đáng để hài lòng, thế nên số lượng học sinh bắt đầu đi vào hoạt động mới đông như thế.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại cảnh lớp mình học nhóm trong thư viện một năm trước.
"Hơi phiền nhỉ? Số lượng người đông như thế này thì sự xuất hiện của chúng ta sẽ gây nghi ngờ mất."
"Nếu vậy, khiến mọi người bớt nghi ngờ một chút có lẽ sẽ tốt hơn."
May thay, chỗ ngồi trong góc thư viện mà chúng tôi dùng hôm qua đang còn trống.
Cứ đến lấp vào chỗ trống đó cũng chẳng có gì là lạ, rồi tôi hướng mắt đến một vị trí khác.
Nhận ra ánh nhìn của tôi, Hiyori đang ở một nơi cách đó không xa mỉm cười dịu dàng rồi vẫy tay chào.
"Tớ nghĩ các cậu sẽ đến nên có nhờ mọi người ưu tiên nhường chỗ cho đấy."
"Như thế có sao không?"
"Nếu không đủ chỗ ngồi thì đúng là có sao thật, nhưng thế này thì không cần lo gì đâu."
Bởi thư viện rất rộng nên chỗ ngồi không bao giờ thiếu. Dù thế đi nữa thì không thể không cảm thấy biết ơn được.
"Xin mời, mọi người cứ thong thả nhé."
Không có ý níu kéo chúng tôi lại lâu, Hiyori nói xong lại rời khỏi chỗ đó.
"Cô ta cũng khá thân thiện ấy nhỉ? Không biết buổi nói chuyện của chúng ta hôm qua có bị nghe thấy hết chưa."
"Ai biết. Nhưng do khoảng cách xa nên tôi nghĩ khá khó."
Hai đứa tôi di chuyển đến vị trí ngồi hôm qua, nơi đã được ưu tiên nhường chỗ.
Lấy những dụng cụ học tập cần thiết ra từ trong cặp rồi bày lên bàn, chúng tôi tạo ấn tượng với mọi người xung quanh rằng mình cũng đang có ý định ôn tập.
Tuy nhiên, dù đã chờ một khoảng thời gian rồi nhưng Nanase vẫn chưa xuất hiện.
"Nanase san có hơi trễ nhỉ?"
Thời gian hẹn gặp là 4 giờ rưỡi sau giờ học. Hiện tại đồng hồ đã điểm gần 5 giờ.
Dù đã thử gửi tin nhắn vài lần, thế nhưng nhỏ không hề đọc lấy một cái. Nếu cứ thế này thì có lẽ sẽ phải đi tìm, song không biết hiện tại nhỏ đang ở đâu nên thật sự rất rắc rối.
"Trước mắt thì thử đi tìm ở dãy phòng học năm nhất xem sao..."
Tôi vừa định làm thế thì ở ngoài kia, hình bóng một Nanase đang vội vã xuất hiện.
Nhỏ nhìn thấy chúng tôi từ ngoài cửa ra vào, rồi tiến lại gần sau khi hít lấy một hơi thật sâu.
"X-xin lỗi. Tôi đã để các anh chị phải đợi lâu rồi."
"Chuyện đó bỏ qua đi, chúng tôi đang lo lắng vì không biết có chuyện gì."
"Tôi đã thử đàm phán với Housen kun xem có đưa được cậu ta đến đây không."
"Ra là thế... Kết quả không như trông đợi nhỉ?"
Bởi lẽ từ ngoài cửa ra vào chẳng còn ai xuất hiện cả.
"Thế nhưng cậu ta không cản cô đến buổi thảo luận hôm nay à?"
"Không hề. Có lẽ Housen kun nghĩ rằng không có cậu ta thì buổi thảo luận sẽ chẳng đi đến đâu cả."
Dù Nanase có tự ý làm gì đi nữa thì người có quyền quyết định cuối cùng chỉ có mỗi Housen.
Nếu đã có tự tin như thế, chẳng việc gì nó phải tốn công cảnh báo rồi ngăn nhỏ lại làm gì.
"Quả nhiên chúng ta chỉ còn có nước tự mình đến gặp mà thôi."
"Chuyện đó..."
"Tôi biết cậu ta không dễ dàng đồng ý hợp tác. Thế nhưng hai bên vẫn sẽ mãi bất đồng quan điểm nếu cậu ta cứ lánh mặt đi mà không thèm nói chuyện thế này."
Có vẻ như Horikita không đến buổi họp hôm nay mà không về chuẩn bị trước mục đích rõ ràng.
"Đúng là vậy... Nhưng mà..."
Nanase trông như đang muốn nói gì đó nhưng hãy còn đang do dự, rồi nhỏ quyết tâm nói thẳng.
"Horikita senpai, dù có thế nào đi nữa thì chị vẫn muốn có một mối quan hệ hợp tác bình đẳng với lớp D năm nhất, liệu đây không phải là những lời nói dối chứ?"
"Ừ, đó là chuyện dĩ nhiên."
"Thế thì... Chị có thể nghe ý kiến của tôi không?"
Nanase trông nghiêm túc hẳn lên, cứ như nhỏ đang có ý tưởng gì đó từ những biểu hiện bên ngoài.
"Nếu Horikita senpai đề xuất rằng mình muốn một mối quan hệ hợp tác bình đẳng, chắc chắn Housen kun sẽ không đồng ý. Dù cho chị có đi gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi chăng nữa, e là kết quả sẽ cũng chẳng khác là bao. Vì thế, chị thấy sao nếu cùng tôi đi đến thỏa thuận trước?"
"Đi đến thỏa thuận với cô? Thế nhưng nếu không có Housen kun, liệu những học sinh khác có làm theo không?"
"Đúng như chị nói, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong trường hợp tôi không phải lãnh đạo mà thôi."
Rồi Nanase nêu lên chính kiến của mình không chút đắn đo.
"Tôi đánh giá rằng cách làm của Housen sẽ ảnh hưởng xấu đến những cuộc cạnh tranh về sau. Trước khi có những suy nghĩ tiêu cực nảy sinh, tuy cách làm có hơi nhục nhã nhưng tôi định sẽ lên nắm quyền thủ lĩnh lớp D năm nhất. Sau đó lợi dụng vị thế của mình để thiết lập mối quan hệ hợp tác với lớp D năm hai của Horikita senpai."
Horikita thì không nói làm gì, nhưng đến cả tôi cũng không hề nghĩ rằng nhỏ sẽ đề xuất như thế này.
Nanase Tsubasa sẽ hạ bệ Housen và lên nắm quyền kiểm soát lớp D năm nhất.
Nếu thành công, chắc chắn mục tiêu hướng đến một mối quan hệ hợp tác bình đẳng của Horikita sẽ trở thành hiện thực.
"Chúng tôi không có đủ thông tin để xác định rằng Nanase san hay Housen kun ai mới xứng đáng làm thủ lĩnh hơn. Thế nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là thời gian còn lại không nhiều."
Bởi thời gian diễn ra bài thi đặc biệt sắp đến gần, chẳng còn thời gian đâu để bắt đầu một cuộc cạnh tranh vị trí thủ lĩnh.
"Đa số những thành viên trong lớp đều có thành kiến với cách làm của Housen kun. Thực tế từ hôm qua đến hôm nay, khi thử thuyết phục với nội dung tương tự, tôi đã nhờ được sự cộng tác của 7 học sinh."
"Tức là không riêng gì những học sinh có học lực kém, tôi nói vậy có đúng không?"
"Vâng. 3 học sinh có học lực trên mức B cũng nằm trong số đó, tôi đã có được hỗ trợ của họ sau khi đàm phán."
"...Ra là vậy."
Horikita suy nghĩ một chút. Tuy rằng 3 người vẫn chưa phải quá nhiều, nhưng xét trường hợp số lượng có thể tăng trong tương lai, đồng ý hợp tác với hạt nhân chính mang tên Nanase là một nước đi có thể cho ra kết quả không tồi.
"Nếu Housen kun biết được thì chẳng phải rắc rối lắm sao?"
"Không cần nghĩ sâu xa, đó chắc chắn là vấn đề lớn. Thế nên, tôi định sẽ giấu nhẹm chuyện này đến ngày trước kì hạn lập nhóm. Cậu ta sẽ không nhận ra nếu ta đăng kí vào những giây cuối cùng."
"Nhưng, nếu làm thế chẳng phải sẽ rất khó để có thể kết giao được với những học sinh học tốt sao?"
Sự thật rằng những học sinh giỏi đang muốn Private Point không hề thay đổi.
"Chuyện đó cứ để chúng tôi lo. Bên phía Horikita senpai sẽ giúp những học sinh kém việc học để họ không bị dính án phạt 3 tháng. Tức là, có thể xem số điểm đó như tiền công. Nếu rút ra 200,000 trong số đó, dĩ nhiên vẫn còn tiền thừa sót lại. Tuy số điểm có thể chi trả cho một người không thể lên được con số 500,000 nhưng ít ra vẫn còn trong phạm vi thuyết phục được."
Tóm lại là tự ỉa tự chùi. [note28225]
Thay vì chúng tôi phải bỏ ra một số điểm lớn để chiêu mộ những học sinh giỏi, vấn đề đó đã được giải quyết bằng những học sinh có học lực nằm ở nửa dưới của lớp D năm nhất.
"Như thế này thì không còn gì có thể làm phiền các anh chị rồi. Dĩ nhiên nếu bại lộ, Housen kun sẽ nổi giận. Nhưng tôi sẽ lãnh hết trách nhiệm về mình để những học sinh đã đồng ý giúp đỡ không bị liên lụy. Anh chị thấy thế nào?"
"Chuyện đó... Dù nói là trách nhiệm của một người thủ lĩnh, nhưng gánh nặng trên vai cô là quá lớn rồi."
"Không sao cả. Bởi Horikita senpai chìa tay ra giúp đỡ, tôi không muốn đánh mất lòng tin và cơ hội như thế."
Tức là, để giúp đỡ những người trong lớp thì cái giá này là rẻ.
"Dù không được chấp nhận là thủ lĩnh đi nữa, tôi vẫn có thể giúp đỡ được các anh chị trong kì thi đặc biệt lần này."
Nếu nói về những lợi ích trước mắt, đề xuất của Nanase không phải là tệ.
Horikita sẽ chấp nhận và đáp lại như thế nào đây.
"Đến đây thì tôi xin khẳng định, rằng tôi thực sự muốn có mối quan hệ hợp tác với năm nhất lớp D."
"Tức là chị đồng ý đề nghị của tôi?"
"Không, tôi không đồng ý với đề xuất của cô."
"Nhưng ngoại trừ cách đó ra..."
"Tất cả những vấn đề của năm nhất lớp D sẽ được giải quyết nếu Housen kun trở thành đồng minh. Bản thân cũng không phải muốn làm thủ lĩnh, mà là vì cảm thấy không đồng tình với cách làm của Housen kun thôi đúng không? Nếu là thế, chỉ cần Housen kun chấp nhận giao kèo miễn phí thì chẳng phải số lượng lớn học sinh sẽ về phía ta sao?"
"Chuyện đó... Vâng, đúng là thế. Tôi nghĩ chị nói không sai."
"Vả lại nếu cô đối đầu với Housen kun, có khả năng lớp D năm nhất sẽ bị chia làm hai thay vì hợp lại thành một thể thống nhất. Tôi không muốn để chuyện đó xảy ra. Thế nên, hãy để tôi giúp cô thay đổi cách suy nghĩ của Housen kun."
Có vẻ như Horikita đã nhận ra một điều qua cuộc trò chuyện giữa nhỏ và Nanase.
Rằng chỉ cần đối phó được với Housen, những vấn đề liên đới sau đó xem như đã được giải quyết.
"Đây là một màn cược nguy hiểm. Nếu như thất bại, khả năng hai lớp D có thể hợp tác với nhau từ nay về sau có thể sẽ không còn."
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần... Không, không phải. Người đang nghĩ rằng vẫn có khả năng 2 lớp D có thể hợp tác với nhau không chỉ riêng mình tôi, nhất định Housen kun cũng đang nghĩ tương tự như thế."
"Chị bơ đi những lời ác ý trên điện thoại của cậu ta luôn à?"
"Tôi sẽ nhận những ý tốt ẩn đằng sau những lời đó, tạm thời lúc này thôi."
Như đã nắm được những gì Horikita muốn nói, Nanase đồng ý.
"Hôm nay, quả thật đúng đắn khi bỏ thời gian đến gặp hai anh chị, Horikita senpai và cả Ayanokouji senpai nữa. Những suy đoán của tôi quả nhiên không sai."
"Ý cô là gì? Chúng tôi đã từ chối làm theo kế hoạch của cô rồi mà?"
"Không, không phải thế đâu. Ngay từ đầu, suy nghĩ của tôi và chị đã giống nhau rồi."
"Tức là... Từ đầu cô cũng đã tính giải thích cho cậu ta hiểu vấn đề à?"
"Vâng."
Có vẻ như những lời Nanase nói, rằng nhỏ muốn trở thành lãnh đạo chỉ là những lời nói dối.
Nếu lựa chọn lợi ích trước mắt mà bỏ qua tình trạng của lớp D năm nhất trong tương lai, nhỏ sẽ quyết định không bắt tay với Horikita.
"Như lời Horikita senpai nói lúc nãy, ta không còn nhiều thời gian. Nếu không tự mình đến gặp và thảo luận thì sẽ chẳng đi đến đâu cả. Thế nhưng hai anh chị có thể cho phép tôi đến gặp cậu ta trước được không? Đến chủ nhật tức là ngày mốt, tôi nhất định sẽ đưa Housen kun đến gặp mặt Horikita senpai."
Nanase cúi đầu xin phép Horikita, trông như lời đề nghị lần này không phải nói dối.
Phải chờ đến chủ nhật, tức là thời gian còn lại sẽ bị giảm đi đáng kể.
Horikita hướng mắt về phía tôi, cứ như nhỏ đang muốn hỏi xin ý kiến xác nhận.
Cũng rất đáng để thử lắm, nghĩ vậy tôi gật đầu đồng ý. Sự do dự trong Horikita cũng theo đó mà biến mất.
"Chúng tôi tin cô. Tôi rất mong chờ được gặp Housen kun vào chủ nhật ngày mốt."
"Vâng... Nhất định là thế. Thế nhưng tôi muốn hẹn gặp ở đâu đó tránh xa những nơi nổi bật. Tùy theo tình hình, có khả năng những diễn biến phức tạp không đáng xem sẽ xảy ra."
"Tôi hiểu, nếu thế những chỗ như Karaoke chắc ổn chứ nhỉ? Nếu Housen kun muốn, tôi không phiền nếu hẹn gặp vào buổi tối đâu."
Nếu hẹn vào đêm chủ nhật, khả năng bị người khác bắt gặp sẽ giảm xuống.
"Hiểu rồi. Tôi sẽ nhắn lại như thế."
Khi cả hai bên đã quyết định xong đâu vào đấy thì điện thoại của Horikita reo lên.
Lướt mắt đọc tin nhắn được gửi đến, Horikita buông một tiếng thở dài.
"Sao thế?"
"Đến giờ học nhóm rồi. Không có tôi nhóm không đủ người."
Khi nhận ra, thời gian đã điểm gần 5 giờ rưỡi.
"Mấy thứ cần bàn cũng xong hết rồi, chuyện còn lại tôi nhờ cậu nhé."
"Hiểu rồi."
Horikita chào tạm biệt Nanase, sau đó nhanh chóng rời nơi đây để đến buổi học nhóm.
Bởi Horikita phải tham gia hỗ trợ lớp về mọi mặt, nên nhỏ cũng phải chạy ngược chạy xuôi làm đủ thứ việc.
"Horikita senpai bận rộn quá nhỉ?"
"Để thống nhất cả lớp thì như thế là cần thiết."
"Mong rằng năm sau tôi có thể trở thành một học sinh năm hai đáng ngưỡng mộ như thế..."
"Horikita vẫn chưa hỏi kĩ, nhưng cô định sẽ gọi Housen ra bằng cách nào?"
"Cái đó... Tôi không phiền nếu phải trả lời, nhưng Ayanokouji senpai có thể kể về bản thân mình một chút được không?"
"Bản thân tôi?"
Mặt trời phía ngoài đã bắt đầu lặn, cả thế giới như đang bị nhuộm bởi ánh tà dương màu cam.
"Horikita senpai là người đứng đầu lớp. Thế còn Ayanokouji senpai thì sao?"
Ra là vậy, Nanase chắc đang thắc mắc rằng liệu tôi có đủ tư cách ngồi đây hay không.
Thay vì nói thẳng ra rằng mình bị ép phải đi theo, tôi thà ngậm miệng còn hơn.
"Senpai... Là người như thế nào ạ?"
Thấy tôi không trả lời, Nanase chống tay lên bàn chỉ để lộ ra một nửa khuôn mặt.
Nanase đang tỏ ra cẩn thận, nhỏ làm thế là để ngoài tôi ra không ai có thể đọc được khẩu hình và biểu cảm của mình.
"Anh có thể trả lời cho tôi biết được không?"
"Ý cô đang muốn hỏi, không phải mối quan hệ giữa tôi và Horikita đúng không?"
Câu hỏi của nhỏ mang ý nghĩa khác, rằng nhỏ đang muốn biết con người thật của tôi là như thế nào.
"Đúng vậy, tôi chỉ đang tự hỏi liệu anh có phải một con người độc ác và bẩn thỉu hay không."
Nhỏ hỏi tôi với những câu từ thẳng thắn và mang màu sắc mạnh mẽ. Đằng sau những lời lẽ đó là một đôi mắt không hề do dự, ánh nhìn chăm chăm như đang xoáy sâu vào tôi. Không biết tôi đã làm gì để rồi lại bị nhìn như thế. Trong những lần giáp mặt gần đây, tôi đã cố gắng hạn chế phơi bày những thông tin cảm xúc của mình. Dù có vấn đề về mặt hòa nhập là thật, nhưng tôi không nhớ đã từng bị ai đó dùng từ [Độc Ác] để gọi mình. Có lẽ nào, Nanase Tsubasa chính là người ở phía bên kia mà tôi đang tìm.
Có lí do vì sao tôi nghĩ như thế.
Dù mệnh đề tối tiên quyết là làm sao để khiến tôi bị đuổi học, nhưng đây không phải mệnh lệnh duy nhất. Vì lẽ đó, chắc chắn người đó sẽ tiếp cận và tìm hiểu nhân vật có tên Ayanokouji Kiyotaka. Đó là những gì tôi nghĩ. Không chỉ đơn giản khiến tôi bị đuổi học, người đó còn muốn chứng minh rằng thực lực mình ở trên. Nói cho chính xác, nếu không làm thế thì sẽ không được hắn ta công nhận.
Nếu đang ở trong vai trò bắt buộc phải đuổi học cho bằng được Ayanokouji Kiyotaka, chắc chắn tôi sẽ nghĩ như thế. Thế nhưng, dù có cùng là học sinh đến từ White Room trên danh nghĩa đi nữa, cách suy nghĩ của hai bên có thể cũng sẽ khác.
"Nếu chỉ nói chuyện như thế này, đối với tôi Ayanokouji senpai không khác gì một người bình thường."
"Tức là cô không nghĩ tôi là người bình thường?"
"...Không, ý tôi không phải thế."
Dù Nanase đã phủ nhận, nhưng có thật nhỏ nghĩ như thế không?
Tuy đã giáp mặt với Nanase được 4 lần, nhưng cảm giác khó hiểu trong ánh mắt của nhỏ vẫn còn tồn tại. Ngay cả bản thân tôi, dù đôi khi đã chắc mẩm được rằng Nanase đang ở phe nào, nhưng tôi vẫn chùn tay mà không thể xác định được rõ ràng.
"Xin lỗi, hãy quên những gì tôi nói nãy giờ đi. Vấn đề quan trọng bây giờ là phải tìm kiếm sự hợp tác của những thành viên khác trong lớp."
Cả hai cùng đứng lên rồi rời khỏi thư viện.
Lúc đang trên đường đi ra ngoài, tôi chợt nhớ ra mình có thứ muốn hỏi Nanase.
"Hình như trước đây khi nhắc đến vụ 3 tháng không được nhận Private Point, Nanase đã nói là số điểm bị mất sẽ vào khoảng 240,000 đúng không? Tại sao lại thế?"
Nghe câu hỏi của tôi, sắc mặt và bầu không khí bao quanh Nanase nãy giờ vẫn không hề thay đổi.
"Ý anh là sao? Lúc mới nhập học mỗi lớp đều nhận được 800 điểm, nếu duy trì như thế trong 3 tháng thì dĩ nhiên số điểm bị mất của mỗi người sẽ là 240,000. Tôi chỉ tính toán đơn giản thôi."
Nanase tỏ ra ngạc nhiên.
Có vẻ như điểm khởi đầu của năm nhất năm nay khác hoàn toàn so với chúng tôi năm ngoái.
"Năm ngoái, ban đầu mỗi lớp bọn tôi đều nhận được 1000 điểm Class Point."
"Ể? Tức là có 200 điểm lớp cách biệt, ý anh là thế sao?"
"Đúng là thế. Không biết lớp A và B năm nhất thế nào."
"Tôi nghĩ họ cũng chỉ có 800 điểm. Shiba sensei bảo chúng tôi như thế."
Thế nhưng tại sao lại không thấy có động tĩnh gì? Nếu năm nhất biết số điểm Class Point nhận được thấp hơn năm ngoái, ít nhiều gì cũng sẽ có ý kiến bất bình nảy sinh. Phải chăng con số 80,000 Private Point là quá dư dả nên chẳng ai quan tâm? Không, nếu là vậy thì chắc chắc họ đã thông báo vấn đề này ngay từ đầu. Bởi lẽ thay vì giấu nhẹm đi để rồi khiến cho những học sinh biết được cảm thấy bất mãn vì bị bại lộ, chi bằng làm rõ ra luôn như thế thì sẽ đỡ mất công hơn.
Đây là một điểm khác biệt so với năm ngoái, dù đã biết rồi nhưng vẫn còn một điểm khác.
"Cô có biết rằng thái độ trong ứng xử hằng ngày cũng ảnh hưởng đến Class Point không?"
Shiba sensei, giáo viên chủ nhiệm năm nhất lớp D cũng đã nói gì đó tương tự như thế này.
[Trò đã được giảng về qui định của trường đến mức ù tai rồi cơ mà.]
"Vâng. Đi trễ hay cúp tiết, đến cả việc nói chuyện riêng trong lớp cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm Class Point."
Nếu như bắt đầu thông báo qui định trừ điểm lớp vào cuối tháng 5 như năm ngoái, có khả năng sẽ tạo ra một làn sóng phản đối cực mạnh. Thế nhưng trên OAA cũng có nên ai cũng hiểu mức độ quan trọng của tiêu chí [Đóng Góp Cộng Đồng]. Vì lẽ đó, dù có cố gắng giấu đi nữa thì tất cả học sinh chắc chắn sẽ nhận ra.
Tôi nghĩ nhiêu đây đã là đủ thuyết phục, nhưng trông Nanase vẫn còn như đang đắn đo.
Trong một thoáng khuôn mặt nhỏ như đã nhận ra gì đó, nhưng biểu cảm ấy nhanh chóng biến mất.
Đó là một cử chỉ rất nhỏ. Nếu để ý sau một vài lần giáp mặt, ai cũng có thể nhận ra được.
Thế nhưng Nanase lại không nói ra, tôi cũng không ép buộc nhỏ làm gì.
Cả hai sánh bước ra khỏi thư viện, chẳng mấy chốc đã đến bậc thềm cửa ra vào.
"Cảm ơn senpai, tôi xin phép về trước."
"Nanase. Đây không hẳn là trả ơn cho thông tin về Class Point hồi nãy, nhưng cô có bao giờ nghe đến sự tồn tại của Protect Point chưa?"
Trước khi chia tay, tôi gọi Nanase lại để nói chuyện với nhỏ.
"Protect Point? Chưa, đây là lần đầu tôi nghe thấy."
"Ngôi trường này có một cơ chế rằng những học sinh nắm giữ Protect Point trong tay, nếu phải đối mặt với án phạt đuổi học có thể sử dụng Protect Point này để xóa án phạt. Trong số những học sinh năm hai cũng chỉ có một số học sinh nhất định nắm giữ nên cũng không lạ gì nếu cô không biết."
"Ra là vậy sao... Nhưng tại sao anh lại nói điều này cho tôi biết?"
"Bởi tôi đã được nhận thông tin. Thế nên tôi nghĩ ít nhất mình nên dùng một thông tin khác để trao đổi."
Sau khi nói những lời đó xong, tôi tạm biệt Nanase.
Tôi sẽ kiểm tra thử khả năng của Nanase xem liệu rằng nhỏ có thể tận dụng được thông tin trên hay không.
Phần 4:
Tuy có hơi mất thời gian, nhưng nhờ sự trợ giúp nhiệt tình từ Nanase, chúng tôi đã quyết định sẽ dùng biện pháp gặp mặt trực tiếp và thay đổi cách suy nghĩ của Housen. Tuy không thể nói trước được kết quả sẽ như thế nào, nhưng chí ít cũng có thể gọi đây là một bước tiến.
Khoảng 6 giờ kém vào buổi chiều, chuông cửa phòng tôi vang lên.
Trông như Kei mới chỉ vừa về đến kí túc xá bởi cô ấy đang vận đồng phục chứ không phải thường phục.
"Ờ thì... Giờ này nhiều người đi vô đi ra lắm nên tớ cũng nên cẩn thận tí. Dù gì thì cũng phải sử dụng cầu thang mà."
Không có nhiều đứa con gái vào phòng con trai một mình, chưa kể còn ở lâu trong đó.
Nếu không phải là một cặp nam nữ đang hẹn hò thì tình huống này không thể phát sinh.
"Vậy bắt đầu học luôn chứ nhỉ?"
"Ể~. Ngồi chơi với nhau một chút thì sao?"
Vẫn chưa chịu lấy dụng cụ học tập của mình ra, Kei nói thế vì muốn tôi cùng trò chuyện với cô ấy.
Thế nhưng, thời gian là có hạn. Càng để lâu thì thời gian ôn tập sẽ càng bị rút ngắn đi.
"Nếu học lực của Kei không có vấn đề, tớ sẵn sàng nói chuyện với cậu bao nhiêu cũng được."
"Mu~..."
"Trước tiên, cần phải tìm hiểu xem cậu giỏi và dở ở chỗ nào."
"Làm sao để biết được?"
"Bằng cái này này."
Tôi lấy ra 5 tờ giấy kiểm tra. Đây là thứ mà Keisei đã soạn cho nhóm, nhằm mục đích kiểm tra xem ai giỏi hay dở ở phần nào. Những câu hỏi trong đây được bỏ thời gian ra suy nghĩ và chọn lọc kĩ càng, rất tiện lợi. Ngay cả Horikita và Yousuke cũng sử dụng thứ này trong những buổi học nhóm.
"Hơn một nửa số học sinh trong lớp đều đã được kiểm tra bằng thứ này."
"Hể..."
"Thời gian cho mỗi tờ là 10 phút. Bắt đầu làm luôn đi."
"Rồi~."
Vừa đáp lại với giọng ngán ngẩm, Kei vừa bắt đầu làm bài kiểm tra.
Sau khi 50 phút trôi qua, Kei nằm vật ra bàn như hết pin.
"Mệt đừ người...!"
"Thật tốt khi thấy rằng cậu có thể tập trung vào làm bài trong lúc kiểm tra."
"Tại mới học xong cả ngày hôm nay rồi mà. Đang có hứng nên thế thôi."
Nghe cô ấy nói lí nhí hết câu đó trong cổ, cũng là lúc tôi vừa chấm xong.
"Ra là vậy, tớ hiểu thực lực của Kei nằm ở mức nào rồi."
"K-kết quả thế nào?"
Như cũng đang tò mò về mức học lực của mình, cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mong chờ pha lẫn chút lo lắng trong đó.
"Xác định là ngày mai phải tham gia buổi học nhóm của Yousuke nhá."
"Cái gì cơ!"
"Giờ không phải lúc chướng đâu. Nói cho đúng thì nếu không chăm chỉ ôn tập, khả năng cao là phải đối mặt với án đuổi học đấy."
"N-nhưng mà nhé! Người cộng sự tên Shimazaki của tớ có học lực B- lận đó? Như thế chẳng phải đã ổn rồi sao?"
"Số điểm cần thiết để qua được bài thi đặc biệt lần này là 501. Nếu không ôn tập đủ thì Kei sẽ chỉ lấy được trên dưới 200, còn Shimazaki sẽ được khoảng 350. Dù tổng là 550 nhưng số điểm đó chưa hẳn đã ở trong mức độ an toàn. Giả sử Shimazaki cũng không chịu ôn bài như cậu, trường hợp tệ nhất tổng điểm cả hai chỉ có thể đạt con số 300."
Nếu tình huống trên xảy ra thật, hoàn toàn có khả năng cả hai sẽ không đạt đủ chỉ tiêu cần thiết là 500 điểm.
"Tự nhiên tớ thấy khúm núm quá..."
"Vì lẽ đó, làm thế làm để cậu có thể lấy được 250 điểm trong thực tế là điều quan trọng."
Nếu ôn tập hiệu quả, một học sinh với học lực D+ cũng có thể đạt được số điểm đó.
"Cơ mà, cho tớ hỏi xíu được không?"
"Hỏi gì?"
"Dù cậu bảo là sẽ dạy tớ, nhưng học lực của Kiyotaka lúc này chỉ ở mức C thôi đúng không? Trông thì thấy bình thường thật. Nhưng thực tế thì... Cậu có thể đạt được số điểm cao hơn đúng không?"
"Cái đó thì đúng là vậy."
"Lúc xảy ra xô xát thì không nói làm gì, nhưng tại sao cậu lại cố che giấu như thế?"
"Tớ không muốn gây chú ý, nên đã cố tình làm sai mấy câu hỏi trong lúc kiểm tra."
"Vậy thì, nếu cậu nghiêm túc thì sẽ lấy được tầm bao nhiêu điểm?"
"Ai biết."
"Đừng có giả ngơ nữa mà, nói tớ biết đi mà~"
Cô ấy vừa đẩy vai tôi liên tục, vừa mỉm cười mà hỏi.
"Nếu đồng ý tham gia buổi học nhóm vào ngày mai thì tớ sẽ trả lời cho cậu nghe."
"Tham gia liền luôn. Nãy giờ nghe cậu nói mà tớ thấy sợ quá chừng luôn ấy."
"Chuyện lấy được bao nhiêu điểm không quan trọng, quan trọng là tớ muốn lấy bao nhiêu."
"G-gì vậy trời. Tự nhiên nói câu nghe ngầu lòi thế?"
Có tổng cộng 5 môn. 1 môn trong số đó sẽ được lấy ra để phân thắng bại với Horikita và tôi không định nương tay.
Thế nhưng, nếu tôi nghiêm túc đều các môn thì đánh giá tổng quan đến thời điểm hiện tại cũng sẽ thay đổi.
"400 điểm."
"... Thiệt luôn? Nếu 400 điểm thì đúng là..."
"Là học lực tương đương hạng A."
Ở trong lớp thì cũng chỉ những người có danh hiệu học sinh ưu tú như Horikita hay Keisei mới có thể đạt được thành tích trên.
Đúng ra thì chỉ gần mức 400 điểm, nhưng cũng không cần thiết phải nói chính xác chi tiết như thế.
"C-chỉ cần muốn bao nhiêu là lấy được bấy nhiêu à?"
"Đương nhiên là thế, từ hồi nhập học đến giờ chưa có câu hỏi nào mà tớ không giải được."
Tuy rằng nội dung bài thi đặc biệt lần này bao gồm những câu hỏi có độ khó cao, thế nhưng so với những kiến thức học được từ White Room thì nhiêu đây chẳng là gì.
Tôi kéo Kei quay về thực tại, người nãy giờ vẫn đang há hốc mồm cố tìm lời giải cho những thứ mình vừa nghe.
"Nếu như đã hiểu ra rồi, hãy ghi nhớ cảm giác sợ hãi đó mà tập trung vào học đi."
"Vậy... Chắc tớ học tí ở đây rồi về nhỉ..."
Thời gian mới chỉ vừa điểm 7 giờ. Dành ra một tiếng để hành sự cũng không hẳn là tệ.
Vả lại, nếu làm thế này thì sẽ có ích trong việc truyền đạt lại tình trạng hiện tại của Kei cho Yousuke.
"Hiểu rồi. Bắt đầu ngay luôn chứ nhỉ?"
"Lại đây đi."
"Hửm?"
Định rằng sẽ bắt đầu ở phía đối diện, nhưng Kei lại vỗ tay xuống phần sàn nhà bên cạnh cô ấy.
"Lại đây ngồi cạnh tớ đi."
Phần 5:
Một tiếng hơn sau đó.
Tôi vừa cho Kei lời khuyên, vừa chỉ cô ấy học trong phòng mình.
Về cơ bản mà nói thì Kei khá thông minh, lí do cô ấy không nghiêm túc trong học tập là do sang chấn tâm lí dẫn đến sự kìm hãm bước tiến. Thế nhưng, tôi sẽ không nói thẳng ra như thế.
Nếu chỉ lánh mặt đi mà không thèm học từ đó đến nay thì có thể bảo ban được phần nào, thế nhưng trường hợp của Kei là do những vụ bắt nạt từ thời trung học nên cô ấy mới không nhận được sự giáo dục đầy đủ từ phía nhà trường.
Bởi lẽ bị mất trọng tâm những kiến thức [Căn Bản] từ hồi trung học, nên cô ấy mới gặp khó khăn trong những tiết học khi lên cao trung.
Nếu xem xét lại những vấn đề trên, có thể nói rằng Kei đang trong quá trình nỗ lực vượt qua khó khăn.
Thế nên dùng những lời lẽ dịu dàng để chỉ bảo là quyết định đúng đắn.
Nếu có thể nhìn nhận rằng việc học không hề khó khăn, có thể cô ấy sẽ tiến bộ vượt bậc giống như Sudou.
"Ủa..."
"Sao thế?"
Kei bỗng nhiên nhìn chằm chằm gì đó bên dưới sàn.
Cô ấy cứ nhìn xuống sàn như thế tầm vài giây, sau đó với tay xuống nhặt thứ gì đó lên.
Tôi đã nghĩ rằng chỉ là một mẩu rác nhỏ hay một ít bụi bẩn ở đó, thế nhưng...
"Đây là... Cái gì?"
Nói rồi Kei đưa tay ra trước mắt tôi, giữa ngón trỏ và ngón cái của cô ấy có kẹp thứ gì đó.
Đó là một sợi tóc dài màu đỏ.
"Ra là tóc à."
Tôi vừa nghĩ gì nói đó xong thì khuôn mặt của Kei chuyển sang chế độ la sát.
"Tóc đỏ! Còn là tóc dài nữa chứ! Đích thị là tóc con nào rồi đúng không?"
Thì đương nhiên là thế rồi. Với độ dài như thế thì rõ ràng không thể nào là tóc của tôi được.
Chưa kể chất lượng của tóc cũng hoàn toàn khác hẳn. Trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh người đã làm rơi lọn tóc này. Đó không phải ai khác ngoài Amasawa Ichika, mấy ngày trước nhỏ đã đến đây dùng bữa sau khi bắt tôi nấu ăn rồi ra về.
"Cậu dắt con nào về phòng hả!?"
Có vẻ như Kei không nghĩ đây là bạn cùng lớp nên mới hỏi như thế.
"Cái này, phải cái đó không ta? Cái mà người ta gọi là ghen..."
"Gì cơ!? Tớ là bạn gái của Kiyotaka đó! Thế nên tớ cũng có quyền quản lí cậu đấy nhé!"
Lần đầu nghe có cái quyền đó đấy. Nhưng trước mắt cứ xem như đây là một bài học cần ghi nhớ vậy.
Rằng khi dắt một đứa con gái về phòng, ít nhất ta cũng phải quét dọn cho cẩn thận.
Dù đã rút kinh nghiệm, nhưng phiền phức vẫn còn đó. Trong lúc tôi đang tự hỏi không biết phải thanh minh thế nào cho phải, tiếng chuông cửa vang lên khắp phòng dù chẳng có ai báo trước. Sau đó, khung cảnh bên ngoài hành lang hiện lên màn hình chiếu.
Cả tôi lẫn Kei đều đang tự hỏi đó là ai, nên cả hai cùng nhìn vào màn hình.
Hình ảnh Amasawa nở nụ cười duyên trong khi vẫy tay chào đang ở đó.
"Tóc đỏ, chưa thấy bao giờ..."
Trông Kei lúc này chẳng khác nào nhân vật chính trong mấy chương trình truyền hình trinh thám dành cho trẻ em.
Trước khi tôi kịp bấm nút trả lời, ngón trỏ của Kei đã vươn tới trước.
"Đây!"
Bởi lẽ giọng Kei lúc này mang đầy âm điệu cộc cằn, nên dĩ nhiên Amasawa ở phía bên kia cũng bị làm cho bất ngờ.
"Ủa? Phòng 401 không phải phòng của Ayanokouji senpai... À?"
Tôi kéo cánh tay của Kei ra rồi đổi người trả lời.
"Xin lỗi, là tôi đây. Có gì không?"
Một vị khách không mời mà đến, không lí nào tôi có thể để Kei tiếp khách như thế được. Amasawa thì không nói làm gì, bởi hành lang là nơi mọi người đi qua đi lại, nếu ai đó nghe thấy rằng tôi và Kei đang ở chung với nhau thì chắc chắn lớn chuyện.
"A, có ai ở phòng anh à? Em có nên đến chơi khi khác không? Có chút chuyện nên em định sẽ làm phiền một tí."
Kei quắc mắt nhìn tôi, cô ấy làm cử chỉ như muốn ra lệnh cho tôi rằng đừng bảo nhỏ về, cho nhỏ vào trong đi.
Có vẻ như Kei đang muốn xác nhận xem Amasawa có phải chủ nhân của lọn tóc bị rơi đó không.
"Không, không sao cả. Cứ vào đi."
Tôi bấm nút mở khóa tự động để Amasawa có thể vào bên trong.
"Có sao không khi mà để cho người khác biết cậu đang ở đây?"
"...À."
Có vẻ như do máu dồn quá nhiều lên não nên Kei bị làm cho mờ mắt.
Bởi lẽ người bảo rằng lúc này không muốn công khai mối quan hệ bạn gái bạn trai, không ai khác ngoài Kei.
Giờ mà đối đáp không khéo, có khả năng lời đồn thổi sẽ được dựng nên.
"Mà, giờ thì chỉ còn có nước giả vờ mà thôi."
Dù gì thì Amasawa cũng đã lỡ nghe thấy tiếng của Kei rồi, giờ có hoảng lên thì cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Trên hết, ta phải suy xét đến trường hợp sẽ gây ra những nghi ngờ và hiểu lầm không đáng có.
Khoảng một phút sau thì Amasawa đã lên được đến tầng 4, rồi tiếng chuông trước cửa phòng vang lên.
"Nhỏ vào đấy, trước mắt thì cứ ngồi đợi đi."
"B... Biết rồi."
Tôi hướng ra thềm cửa, mở cửa ra để đón Amasawa.
"Tự dưng lại đến như thế này, xin lỗi anh nhé Ayanokouji senpai."
Amasawa cứ thế nhìn tôi một lúc, rồi nhỏ để ý nhìn vào số giày ở trước thềm cửa ra vào.
Cái này không biết phải diễn tả thế nào, nhưng ánh nhìn của nhỏ y chang mấy đứa con gái.
"Bạn gái anh à?"
Nhỏ nhoẻn miệng cười rồi hỏi thẳng tôi như thế.
"Có gì không?"
"Lạnh lùng quá đi. Thực ra em đang tự hỏi mình có để quên đồ ở phòng senpai không."
"Quên đồ?"
"Là sợi dây buộc tóc mà em rất thích, nhưng tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy..."
Bởi nghĩ rằng mình quên đồ ở đây nên nhỏ mới đến thăm phòng tôi à?
"Vào xem tí đi."
Không thể để Amasawa cứ đứng chờ như thế nên tôi mời nhỏ vào trong.
Thay vì cố gắng các kiểu để biện minh, thà để Amasawa giải thích sẽ nhanh hơn.
"Xin lỗi đã làm phiền~"
Không quan tâm đã có người đến trước, Amasawa cứ thế đi vào trong phòng. Chắc mới trở về từ trường nên nhỏ vẫn mang cặp theo trên tay. Rồi nhỏ gặp Kei, người đang ngồi chờ nãy giờ.
"A, chào chị. Em là Amasawa Ichika."
"Xin chào."
Trông khuôn mặt rõ ràng là đang khó chịu, nhưng Kei vẫn cố chịu đựng.
"Chị ở lớp trên đúng không? Cho em biết tên chị được không?"
"... Karuizawa Kei."
"Karuizawa senpai nhỉ? A, hai người đang học cùng nhau à? Chị là bạn gái ảnh hay gì ấy? Mới nãy Ayanokouji senpai có hơi mập mờ tí, em thấy lạ nên hỏi."
Nghĩ gì hỏi ngay cũng là một dạng tài năng hiếm có đấy.
"Liên quan gì đến cô? Cơ mà, cô là ai? Cô có quan hệ gì với Kiyotaka?"
Thấy cách xưng hô của Kei với tôi lẽ dĩ nhiên Amasawa cũng đã nhận ra gì đó, nhưng nhỏ đang đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
"Chờ xíu em trả lời. Ừm... Đúng là chẳng thấy đâu. Rõ ràng là em có tháo ra một lần ở phòng senpai mà nhỉ? Hư~m... Không lẽ lăn đâu rồi nhỉ?"
Nói rồi Amasawa chẳng thèm để tâm đến cái nhìn trừng trừng của Kei nữa, nhỏ nhiệt tình tìm kiếm đến độ quì hẳn xuống đất đặng kiểm tra dưới gầm giường. Nhưng làm thế thì dĩ nhiên mông của nhỏ sẽ đưa hết về phía này, nhận ra điều đó khiến nhỏ phải đứng thẳng người lên.
"À... Senpai. Làm thế này có hơi ngại quá."
Nhỏ nói như thể mình không cố ý, sau đó quay đầu nhìn sang tôi.
Kei quắc mắt nhìn khi thấy tôi gật đầu đáp lại.
"Để tôi tìm thử."
Trước mắt thì cứ thử xác nhận xem buộc tóc của nhỏ có bị rơi xuống gầm giường không.
"Khoan, cô định lơ tôi đấy à? Trả lời nhanh lên đi."
"Hưm... Ayanokouji senpai là... Ừm, nói thế nào nhỉ? Đầu bếp riêng của em chăng?"
"Hả? Tức là sao?"
Không hiểu nội dung những gì mình nghe, Kei lại đánh mắt sang tôi. Ánh mắt lúc này còn nghiêm nghị hơn khi nãy.
"Nhỏ là cộng sự của Sudou. Do có dịp nên hai bên biết nhau, tớ đã nấu ăn cho nhỏ."
"Xin lỗi tớ chẳng hiểu gì cả. Tại sao cậu lại phải nấu ăn cho cộng sự của Sudou?"
Đúng là nếu không hiểu rõ chi tiết sự việc thì sẽ không hình dung ra được.
Tôi vừa tìm xem buộc tóc có rơi dưới gầm giường không, vừa giải thích lại với Kei.
"Em tới chỗ bếp tìm thử được không? Có thể em đã tháo ra lúc đang rửa chén. À, nhờ senpai tìm giúp em mấy chỗ khác trong phòng luôn được không? Dưới gầm tủ chẳng hạn?"
"Hiểu rồi."
Bởi buộc tóc không bị rơi xuống gầm giường, lần này tôi thử tìm ở dưới gầm tủ.
"Khoan đã... Hai người làm gì... Mà rơi buộc tóc?"
Có vẻ như đang bị bối rối, Kei khẽ hỏi xác nhận tôi.
"Đã nói rồi đúng không? Tớ chỉ mời Amasawa vào phòng rồi nấu cho nhỏ ăn, chỉ có thế thôi."
"C, có thật là chỉ có thế thôi không?"
"Đương nhiên."
"...Thật không đó?"
Trông như Kei sẽ không tin tôi dễ như thế nếu chỉ giải thích bằng lời.
"Để tớ hỏi cho ra lẽ."
Định đứng lên sau khi nói xong, nhưng tôi dùng sức chụp tay Kei lại.
Sau đó tôi lập tức dùng ngón trỏ đặt trước môi mình, ra hiệu cho cô ấy im lặng.
Lúc này, tôi sẽ không để cái đầu đang nhảy số nhanh của Kei khiến cô ấy làm điều gì thừa thãi.
"Tìm phụ quanh đây đi."
"B-biết rồi."
Có vẻ như vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng nghe thế khiến Kei hiểu rằng đây là việc quan trọng nên bắt đầu phụ tôi tìm kiếm.
"A! Ayanokouji senpai, em tìm thấy rồi-"
Giọng nói của Amasawa vọng ra từ nhà bếp.
Tôi và Kei cùng đưa mắt hướng ra nhìn vào bếp, ở đó là Amasawa đang cho chúng tôi xem buộc tóc trong lòng bàn tay của mình.
"Nó bị rơi vào kẻ hở giữa bếp và tủ lạnh đó."
Nói rồi nhỏ mỉm cười vui vẻ, sau đó nhét cái buộc tóc vào trong túi.
"Hình như em có hơi làm phiền quá rồi, em về luôn đây."
"Xin lỗi vì không để ý nhá."
"Không. Ngay từ đầu đã là lỗi em do để quên rồi, vậy nha, em xin phép đây~."
Nhỏ nhanh chóng vác cặp, bước ra thềm cửa rồi mang giày vào.
"Cơ mà senpai cũng dữ dằn quá chứ lị, bạn gái anh dễ thương đến thế này cơ mà."
Nói xong, nhỏ dùng ngón trỏ đặt lên má mình rồi suy nghĩ.
"Mà nghĩ đi nghĩ lại, lần sau lại một mình đến đây nhờ anh nấu ăn cho thì cũng không hay lắm."
"Chẳng phải rõ ràng là thế sao!"
"Nếu vậy... Lần sau Karuizawa senpai cùng dùng bữa với em nhé. Vậy nha, em đi đây."
Amasawa đến rồi đi nhanh như một cơn bão.
"Cậu có một kouhai dễ thương quá chừng luôn, nhỉ Kiyotaka?"
"Giờ có nói gì đi nữa thì chắc cậu cũng không thèm nghe đâu nhỉ?"
Giờ chẳng phải là lúc học hành ôn bài gì cả, tôi chỉ có nước phải đối đáp, giải thích rõ đầu đuôi khúc giữa ra đến khi nào thuyết phục được Kei mới thôi.
Phần 6:
Thứ 6 qua đi. Thứ 7, âu cũng là ngày nghỉ đến.
Do ảnh hưởng từ kì thi đặc biệt trong 5 ngày đi học vừa qua, cơ hội tiếp xúc với những học sinh lớp dưới cũng đã xuất hiện nhiều. Từ lần đầu gặp gỡ với một học sinh năm nhất là Amasawa, đến giao kèo nấu ăn để đảm bảo cộng sự cho Sudou. Sau đó là buổi thảo luận với Nanase để liên kết với lớp D năm nhất. Tình tiết nằm ngoài dự đoán của tôi chính là cuộc nói chuyện của Kushida và Yagami của lớp B năm nhất, tuy khá ít nhưng nhờ những thành viên lớp B mà Yagami giới thiệu mà những học sinh như Kei mới tìm được cộng sự cho mình. Cách nhìn nhận về kì thi đặc biệt lần này thay đổi tùy theo góc nhìn của mỗi cá nhân, thế nhưng mối quan hệ không phân biệt niên khóa phải chăng cũng có ý nghĩa gì đó.
Rất nhiều học sinh đã nhớ được khuôn mặt và tên của những học sinh khác khối, đến cả thành tích của từng người họ cũng nắm rõ.
Và rồi, phương hướng hoạt động của từng lớp cũng đã dần lộ ra.
Năm nhất lớp A ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có lãnh đạo rõ ràng, mỗi người bọn họ đều đang tự do lo cho chính bản thân mình. Có một lý do để họ có thể ung dung như thế, đó là những người có học lực cao trong tổng số những học sinh lớp họ rất nhiều. Không hổ danh lớp A, số lượng những học sinh có học lực từ B- trở lên là cao nhất trong 4 lớp năm nhất. Đa phần những học sinh có học lực cao đó lại tự mình đi thương lượng với năm hai lớp A hoặc C để thiết lập giao kèo bằng điểm. Dĩ nhiên vẫn còn tồn tại một vài học sinh trong lớp có học lực D, nhưng do có thế mạnh ở những mặt khác nên họ vẫn được năm 2 lớp A để mắt đến. Hiện tại có 34 trong tổng số 40 học sinh trong lớp đang trong trạng thái đã xác nhận cộng sự.
Lớp B năm nhất cũng có khuynh hướng giống lớp A năm nhất bởi nhân vật đứng ra lãnh đạo họ vẫn chưa xuất hiện. Bọn họ cũng đổi chất xám của mình, từng người từng người một đã lập nhóm dựa trên mối quan hệ bằng điểm. Nói sâu hơn, những người họ chọn làm cộng sự đa phần đến từ lớp C thay vì lớp A của năm hai. Có phải do mức điểm mà bọn Ryuuen đưa ra cao hơn hẳn bên Sakayanagi hay không, vẫn chưa có lời đáp cho câu hỏi đó cho đến nay. Ở thời điểm hiện tại thì lớp họ có 33 người đã tìm ra được cộng sự cho mình.
Lớp D năm nhất đang đang bị giám sát chặt chẽ dưới chế độ độc tài của Housen. Nếu so sánh với khối chúng tôi năm ngoái, cách làm của nó gần giống với Ryuuen. Điều đặc biệt là lớp này có số lượng học sinh chưa có cộng sự cao nhất trong tất cả các lớp. Chi tiết ra sao thì phải chờ buổi gặp mặt vào chủ nhật này mới biết được.
Cuối cùng là lớp C năm nhất. Đây là lớp duy nhất tôi chưa tiếp xúc gì trong một tuần vừa qua. Tuy là đã lưu lại tên của tất cả những học sinh trong đầu, thế nhưng Horikita vẫn chưa một lần đề cập đến lớp này. Nguyên nhân chính là do đâu? Câu trả lời là những học sinh năm nhất lớp C đa phần đã tìm được cộng sự cho mình sau buổi giao lưu do Ichinose của năm hai lớp B chủ trì được tổ chức. Vẫn còn 10 người chưa xác định được cộng sự, nhưng trong số đó chẳng ai có học lực từ D- trở xuống cả. Tức có nghĩa, đây là lớp có toàn bộ những thành viên trong lớp đều đã thành công đảm bảo được vị trí an toàn. Hẳn rằng có ai đó trong vai trò lãnh đạo đã biến buổi giao lưu thành cơ hội, qua đó khéo léo giúp đỡ những thành viên trong lớp.
Quá giờ trưa, tôi bật chương trình OAA lên, sau đó kiểm tra những người đã có cộng sự cho mình ở thời điểm hiện tại.
"105 nhóm cộng sự đã được xác nhận. Gần 70% rồi à..."
Nếu nhìn vào số người đã ở thư viện vào hôm qua, rõ ràng có hơn một nửa số học sinh đang có ý muốn ổn định trước thời điểm cuối tuần. Phải chăng là do Housen đã trở nên nóng vội do cuối tuần đang gần đến, hay là có lí do gì đó khác?
Tạm thời, trong số những học sinh vẫn chưa tìm ra được cộng sự cho mình còn lại gồm có 55 người năm nhất và 52 người năm hai.
Nếu học sinh đến từ White Room lẫn trong số đó, xác suất phải bắt cặp với người đó đã trở nên cao hơn.
Nói thẳng ra, thực tế chẳng có gì đảm bảo người tôi sẽ không chọn nhầm học sinh đến từ White Room cả.
Dĩ nhiên, lí do không gì khác ngoài việc tôi vẫn chưa hoàn toàn xác minh được danh tính người đó là ai. Tuy đã cố gắng kì vọng chờ đợi một dấu hiệu có thể đánh giá là an toàn xuất hiện, thế nhưng đã sắp đến hạn chót rồi. Trước khi những lựa chọn bị rút ngắn đến mức thấp hơn nữa, tôi phải quyết định ngay.
Bên cạnh cuộc thương thuyết với lớp D năm nhất đang đến gần, tôi cũng muốn lo cho lựa chọn của mình.
Để nới rộng khả năng mình vẫn còn tồn tại lại nơi đây, tôi quyết định mình sẽ đến thăm thú Keyaki Mall vào sau giờ trưa hôm thứ 7.
Phần 7:
Keyaki Mall vào thứ 7, lẽ đương nhiên số lượng đông đảo học sinh đang lan tràn nơi đây.
Đặc biệt là những học sinh đã có cộng sự cho mình cũng có nhiều động thái khác nhau, do không cần phải lo lắng những vấn đề khác nên họ đang cùng những người bạn học ôn tập nhằm chuẩn bị cho phần thi viết vào tuần sau, cũng có người xả hơi bằng cách đi chơi đó đây. Tuy vẫn chưa gặp mặt hết tất cả học sinh năm nhất, nhưng chí ít thì vẫn có khả năng tôi đã tiếp xúc với học sinh đến từ White Room ở đâu đó. Tuy nhiên, trong những lần tiếp xúc ấy vẫn chưa có lần nào tôi đọc được tâm địa của đối phương một cách rõ ràng.
Ấn tượng mạnh mẽ nhất chẳng hạn như lần đối đáp với Nanase ở thư viện. Có lẽ Tsukishiro hoặc nhân vật nào đó có vị thế tương đương đã bắt nhỏ học những kiến thức thiết yếu của một "học sinh bình thường". Thế nên cũng giống nhỏ, dù đối phương có thói quen của một học sinh bình thường hay không rõ ràng không phải vấn đề.
Bởi lẽ học sinh từ White Room đó đang cố gắng để che giấu thân phận thực sự của mình.
Tình hình hiện tại cũng khá giống thời điểm tôi vừa nhập học một năm trước.
Được nuôi dạy trong môi trường tách biệt với bên ngoài có một nhược điểm, hay cũng có thể gọi là khiếm khuyết.
Đó là ta sẽ không có bất cứ thông tin nào về khái niệm mang tên "học sinh bình thường".
Bởi White Room không phải chỉ là một trường học bình thường, nên những điều căn bản như thế không được dạy là lẽ đương nhiên.
Vì lẽ đó trong một khoảng thời gian ngắn, tôi buộc phải "đóng vai" một nhân vật nào đó có cái tôi cho riêng mình.
Tôi đã thử giao tiếp nhiều hơn thông thường, hoặc thử nghiệm nhiều cách diễn đạt ngôn từ khác nhau.
Sau khi hòa nhập và quan sát thế giới bên ngoài, dần dà những cái tôi của một học sinh bình thường cũng đã hình thành.
Mà... Nói đi nói lại cũng là vì việc nhập vai quá ư phiền phức, thế nên tôi chỉ quay lại là chính mình thôi.
Một phần là do tôi ngộ ra rằng không cần che giấu bản chất của mình thì vẫn có thể hòa nhập với tư cách là một học sinh trong trường. Thế nhưng, nhân vật được phái đến lần này lại khác.
Để không bị tôi phát hiện ra thân phận thực sự, kẻ đó đang vờ hóa thân thành một học sinh bình thường. Tuy không biết kẻ đó đang hóa thân thành một học sinh có cá tính hay chỉ là một người trầm lặng, thế nhưng rõ ràng lớp giả trang đó không thể dễ dàng bị tháo ra.
Những người đã sống và tồn tại trong môi trường đó, dù là nam hay nữ cũng không thể coi thường.
Dù có tự tin rằng mình sẽ thắng bằng những kĩ năng riêng biệt, nhưng cơ bản vì đang ở trong thế bị động nên sức ép lên phía phòng ngự khiến tôi đang ở trong tình thế bất lợi. Bên đối phương có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để khiến tôi bị đuổi học, nhưng tôi chỉ có thể đoán trước nước đi của đối phương rồi tìm cách phản kháng lại.
Tôi vô tình bắt gặp Sakayanagi đang trên đường về, vừa ngâm nga vừa tiến lại gần đây.
"Gần đây, có vẻ như cậu đang khá tích cực bắt chuyện với những học sinh năm nhất nhỉ, Ayanokouji kun?"
"Bài thi lần này, không thể để cho những học sinh có học lực thấp bị đuổi học được. Tôi chỉ giúp Horikita để tìm cộng sự cho những học sinh như Sudou hay Ike thôi."
"Ra là vậy, đúng là nếu phải cặp nhóm với những học sinh cá biệt của năm nhất, họ sẽ phải rời bỏ ngôi trường này."
Trông Sakayanagi đã thỏa mãn câu trả lời của tôi, nhưng chuyện đến đấy vẫn chưa chấm dứt.
"Thế nhưng, thực sự chỉ có thế thôi sao?"
"Ý cô là gì?"
"Tôi nghĩ, phải chăng có một vị khách năm nhất... Hay nói cách khác, một thích khách từ White Room đã được phái đến với mục đích khiến cậu bị đuổi học. Dù có lấy được điểm tối đa đi chăng nữa, chỉ cần học sinh năm nhất đó cố ý lấy điểm 0 thì cả hai người đều sẽ bị đuổi học. Tưởng tượng viễn cảnh đó không khỏi khiến tôi nghĩ, rằng kì thi đặc biệt này thực sự phiền toái."
Tuy đang diễn tả một cách mông lung, nhưng những lời trên không phải chỉ là những suy đoán trong lòng Sakayanagi, mà đó còn là sự thật. Từ những lời trên có thể thấy rằng nhỏ đã biết trước tất cả ngay từ đầu.
"Đây chẳng phải lúc giả vờ để hòa nhập vào một cuộc sống học đường bình thường nữa đâu. Nếu đối phương đã quyết tâm như thế, Ayanokouji kun ắt hẳn cũng sẽ bộc lộ thực lực thật sự của mình ra đúng không? Nếu vẫn có thể tiếp tục được một cuộc sống học đường vui vẻ sau chuyện này thì quả là một kết thúc có hậu."
"Tôi không lo lắng về chuyện đó."
"Có thể cho tôi biết cơ sở nào khiến cậu nghĩ thế không?"
"Tôi sẽ vứt bỏ cách suy nghĩ trước giờ của mình. Tôi không định sẽ nương tay nhún nhường đâu."
Hiện tại, ưu tiên lớn nhất của tôi là làm sao để tiếp tục cuộc sống học đường này.
Nếu cứ tiếp tục xử lý tình huống một cách nửa vời, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân mà thôi.
"Ra là vậy, tôi cũng đã báo lại với một số người có chức vụ điển hình như Mashima sensei rồi, dù có bung hết sức đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai làm khó cậu đâu."
Trông như đang vui sau khi nghe những gì tôi nói, Sakayanagi trả lời.
"Giờ là vấn đề chính. Nếu vẫn chưa tìm ra được cộng sự cho mình, cậu có muốn nhận sự giúp đỡ của tôi để đỡ mất thời gian hay không? Tuy không nhiều nhặn gì, nhưng tôi có thể giới thiệu cho cậu một vài học sinh năm nhất vẫn chưa có cộng sự cho. Họ đều là những người chắc chắn sẽ không gây ra bất cứ trở ngại nào cho Ayanokouji kun đâu."
Bằng cách điều tra riêng nào đó, Sakayanagi đã chọn lọc ra được những người có thân phận rõ ràng và để dành lại cho tôi phòng trường hợp cần thiết.
"Một lời đề nghị hào phóng. Thế nhưng tôi sẽ không nhận."
"Cậu nghĩ quyết định của tôi không đáng tin à?"
Có vẻ nhỏ cũng đã suy luận ra được rằng tôi đang ở tình thế bắt buộc phải quyết định.
"Tuy công nhận thực lực của cô, nhưng tôi muốn tự quyết định số phận của mình hơn."
Nếu phó thác số phận vào tay ai đó để rồi thất bại, tất cả những gì còn lại sau đó chỉ là sự nuối tiếc.
"Vả lại tôi cũng đã lập sẵn kế hoạch riêng cho mình rồi."
"Ra là vậy. Nếu thế, tôi sẽ không nói những thứ không cần thiết nữa. Tôi sẽ đứng từ xa theo dõi những nước đi của Ayanokouji kun. Mong rằng ngày mà hai ta có cơ hội tái đấu lại tới."
Nói rồi, Sakayanagi cúi đầu rồi bước đi. Nhỏ chẳng mảy may nghĩ đến chuyện tôi sẽ bị đuổi học. Tức cũng có thể nói rằng nhỏ đang trao cho tôi một niềm tin cực lớn.
Phần 8:
Trên đường trở về từ Keyaki Mall.
"Xin lỗi, phiền anh một tí được không~?"
Một giọng nói vọng lại, phát ra từ phía sau lưng tôi.
Ngoảnh mặt lại, tôi thấy một cặp nam nữ đang đứng đăm đăm nhìn về phía này. Nữ sinh tay cầm điện thoại hết nhìn lên tôi rồi lại nhìn xuống tay mình. Đó là Tsubaki Sakurako của lớp C năm nhất. Còn nam sinh kia cũng học cùng lớp, tên là Utomiya Riku.
"Anh là Ayanokouji senpai... Học năm hai lớp D, phải không?"
Tuy không thể nhìn được do màn hình điện thoại đang chếch ở góc độ mà tôi không thể thấy, nhưng cũng có thể đoán là chương trình OAA đang được mở trên chiếc điện thoại đó.
"Tôi tên Utomiya, còn đây là Tsubaki. Liệu ta có thể nói chuyện riêng một chút về vấn đề cộng sự được không?"
"Vấn đề cộng sự?"
"Vâng. Hiện tại tôi đang đi lòng vòng hỏi han để nhờ sự giúp đỡ của những học sinh lớp trên có học lực từ C trở lên."
Cứ như đã đứng chờ sẵn người đang đi tìm cộng sự là tôi đến để hỏi han, quả là một tiến triển quá thuận lợi.
Liệu những người vô tình đến bắt chuyện với tôi như thế này là nhân tố nguy hiểm, hay ngược lại là nhân tố an toàn?
Không, chỉ xét riêng vấn đề thời điểm quá sức trùng hợp như thế này, rõ ràng đây là tình huống nguy hiểm nhất.
"Tôi cũng đang gặp khó khăn vì không tìm được cộng sự. Nếu được thì tôi cũng muốn nói chuyện một chút."
Có thể nắm rõ được tên, khuôn mặt và cả thành tích bằng OAA, nhưng lẽ dĩ nhiên không thể đoán được cả tính cách bên trong. Đó là lí do tại sao cần phải tiếp xúc và nói chuyện trực tiếp, từ đó đoán định xem đối phương có phải là người mà mình có thể tin tưởng hay không.
Nhân tiện, Utomiya đã có cộng sự từ trước, nhưng Tsubaki thì chưa. Học lực của nhỏ là C-, một thành tích không cao mấy. Thế nên muốn lập nhóm với một học sinh năm 2 có học lực từ C trở lên là ý định sáng suốt.
Tuy nói là đang tìm học sinh năm hai có học lực từ C trở lên, nhưng rốt cuộc là đang tìm cho Tsubaki, hay là tìm cho một học sinh khác cũng ở lớp C?
"Đứng nói chuyện có không tiện, anh có hay uống cà phê không?"
Utomiya là người chủ động mở lời trước, vừa sử dụng kính ngữ vừa đề xuất với tôi.
Đúng là chỉ mới có 1,2 phút thì chẳng thể nào đoán định được, thế nên tôi đồng ý thay đổi địa điểm nói chuyện.
Mặc dù có chút khó khăn, nhưng chúng tôi may mắn tìm được chỗ trống ở trong một góc của quán cà phê.
"Tuy có hơi đường đột, nhưng anh có thể nghe vấn đề của chúng tôi được không?"
Utomiya nhìn sang phía Tsubaki, ra hiệu cho nhỏ mở lời.
"Em ghét phải làm mấy cái giao kèo trao đổi, nên muốn thiết lập một mối quan hệ không để lại rắc rối về sau."
Với biểu cảm đâu đó có chút thờ ơ, Tsubasa vừa nhìn móng tay mình vừa nói.
Học lực C và C- cũng chẳng khác biệt là bao.
Thế nên dù có cặp nhóm với nhau đi chăng nữa thì lợi lộc chẳng thu lại được bao nhiêu.
"Hỏi một câu được không?"
"Dĩ nhiên rồi ạ."
"Số lượng những học sinh có học lực trên dưới C chiếm tỉ lệ cao nhất. Thế nhưng sao cô vẫn chưa tìm cộng sự cho mình?"
Tuy sẽ không lấy được điểm cao nhưng lại có thể thoát khỏi nguy cơ bị đuổi học.
Thế nên chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều học sinh năm hai sẵn lòng bắt cặp với Tsubaki.
Số lượng học sinh có cộng sự đã chiếm quá nửa, thế nhưng tại sao Tsubaki vẫn chưa bắt cặp được với ai? Đây là điểm khiến tôi tò mò.
"Chuyện đó..."
Utomiya lựa lời để nói.
Thấy thế, từ nãy đến giờ đây là lần đầu tiên Tsubaki nhìn tôi.
"Là lỗi của em. Là do em đã quá thờ ơ."
Utomiya bổ sung thêm những lời Tsubaki vừa nói.
"Ngay từ đầu Tsubaki đã không hề thảo luận với ai về vấn đề tìm cộng sự cho mình. Rồi nhỏ bắt đầu sốt ruột vì thứ 6 đến nên mới bắt đầu tới tìm tôi hỏi xin ý kiến."
Tình thế gấp rút khiến Utomiya tìm cách giúp đỡ Tsubaki, với tư cách là bạn cùng lớp.
Lớp C là lớp có rất đông học sinh đã tìm ra được cộng sự.
Tuy nói là vẫn còn đến tận một tuần, nhưng hiển nhiên cảm thấy sốt ruột là điều không thể tránh khỏi.
"Với học lực của mình hiện tại, có khả năng Tsubaki sẽ gặp vấn đề nếu phải nhận hình phạt trừ 5% tổng điểm."
Đó là lí do tại sao hai người này đến bắt chuyện với một học sinh có học lực hạng C như tôi.
Nếu đây là tình huống thông thường, tôi sẽ quyết định đồng ý ngay không do dự.
Thế nhưng lúc này, có lí do để tôi không thể quyết định một cách bất cẩn. Bởi lẽ tình huống hiện tại đang tiến triển đúng hướng theo viễn cảnh mà tôi đã vẽ ra sau khi qui định của kì thi đặc biệt được công bố.
Những học sinh có xác suất cao sẽ bắt cặp với một người có học lực hạng C như tôi, là những học sinh có học lực tương đương.
Và rồi ngay lúc này, một học sinh có học lực C- là Tsubaki bỗng nhiên đến ngỏ lời rằng đang muốn tìm cộng sự.
Cả Utomiya lẫn Tsubaki, đều là những người tôi mới gặp vừa nãy. Đầu tiên phải hiểu rõ bên trong họ trước đã.
"Có chuyện tôi muốn hỏi, cả hai bảo là đang đi lòng vòng để hỏi han đúng không? Trước khi gặp tôi, cả hai đã bắt chuyện được với bao nhiêu người?"
Định rằng sẽ bắt đầu từ câu hỏi đó, nhưng câu trả lời của Utomiya nằm ngoài dự đoán của tôi.
"Xin lỗi, cách dùng từ của tôi có hơi phóng đại quá. Thực ra Ayanokouji senpai là người đầu tiên chúng tôi bắt chuyện."
Cứ như đang nghĩ rằng những lời đó sẽ khiến tôi phật lòng, Utomiya xin lỗi.
"Thế nên nếu Ayanokouji senpai từ chối không lập nhóm, bọn tôi sẽ đi tìm người khác."
"Tức là, tôi là người đầu tiên cả hai bắt chuyện chỉ là do ngẫu nhiên?"
"Ngẫu nhiên cũng có phần đúng, nhưng có lí do khác khiến chúng tôi bắt chuyện với Ayanokouji senpai đầu tiên. Bởi chúng tôi nghĩ rằng nếu lập nhóm với những học sinh đến từ lớp A và C năm hai, họ sẽ yêu cầu được trả bằng Private Point."
Ra là vậy. Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn học sinh năm hai trưng thu năm nhất.
Vì lẽ đó, nếu Tsubaki yêu cầu ai đó lập nhóm với mình sau đó được trả một số điểm tương ứng thì cũng chẳng có gì là lạ. Thế nhưng thực tế, người đang yêu cầu lại là một học sinh có học lực không cao. Với tình trạng những học sinh tương tự đang tràn lan như hiện nay, khả năng có thể tìm được cộng sự một cách đơn giản cũng không phải không thể. Thế nên chẳng việc gì phải suy nghĩ sâu xa đến mức đó.
Tuy nói thế, nhưng một người chưa có cộng sự như tôi bỗng dưng đáp lại rằng [Không sao đâu, cứ thử đến nói chuyện với lớp A hay lớp C năm hai xem] thì thật không bình thường.
Khách quan mà nói, chẳng có lí do gì để tôi có thể từ chối lời đề nghị của Tsubaki cả.
Những lựa chọn có thể thực hiện ngay lúc này là có hạn.
"Tôi cũng chưa có cộng sự, thế nhưng hiện tại đã có ứng viên cho mình rồi. Thú thật, tôi cũng đã gặp nói chuyện vài lần để yêu cầu sự hợp tác của người đó."
Một nửa là nói dối, thế nhưng không có cách nào mà hai người này có thể biết được sự thật.
Nếu như cả hai rút lui ngay lúc này, khả năng bọn họ thuộc phe vô liên can đã được đẩy lên cao.
"Vậy sao, thì ra là thế... Tôi hiểu rồi."
Với biểu cảm đắng chát, Utomiya hướng mắt nhìn sang Tsubaki.
"Nếu vậy thì không còn cách nào khác nhỉ? Tìm người khác có khi còn nhanh hơn."
Nghe rằng tôi đã có ứng cử viên cho mình, Tsubaki cũng rút lui.
"Chỉ để tham khảo thôi... Nhưng anh dự định sẽ cặp nhóm với ai?"
Vừa có ý muốn rút lui xong, Utomiya lại hỏi một câu với ý định níu kéo.
"Cái đó thì không nói được. Chỉ có duy nhất một thông tin tôi có thể cho hai người biết, chắc chắn người đó không phải học sinh lớp C năm nhất."
Lí do vì sao tôi không nói được, không cần giải tiết chi tiết chắc họ cũng đoán ra.
Bởi lẽ các lớp đang trong trạng thái cạnh tranh nhau, thế nên nói vậy là để họ tự ngầm hiểu rằng tôi không muốn để lộ thông tin nội bộ.
"Đi thôi Utomiya kun. Ông đang làm phí thời gian của Ayanokouji senpai đó."
"... Đúng là vậy."
Tuy rất cảm kích vì bọn họ đã đến bắt chuyện, nhưng tôi không thể nói lời đồng ý được.
Bởi thông tin tôi có được của Sakurako quá mông lung.
"Để chắc ăn thôi, đây là số điện thoại của tôi."
Như để lập biện pháp phòng hờ, Utomiya viết số điện thoại lên giấy rồi đưa tôi.
"Không dám nói trước, nhưng nếu có khó khăn trong việc tìm cộng sự, có thể tôi sẽ liên lạc với cậu. Nếu lúc đó các cô cậu vẫn còn có ý định lập nhóm cùng tôi thì xin nhờ hai người."
"Tôi hiểu rồi. Đi thôi Tsubaki."
Nghe Utomiya nói thế, đôi tay đang khoanh lại của Tsubaki xõa ra, rồi nhỏ đứng dậy.
Nhỏ khẽ cúi đầu rồi ngoảnh mặt đi cùng Utomiya. Có vẻ như cả hai đang định đi tìm ai đó khác ngoài tôi.
"Tsubaki Sakurako và Utomiya Riku. Phải nhớ tên hai người họ mới được."
Vì đã lỡ bỏ qua cơ hội để có được một người cộng sự cho mình, thế nên những động thái từ rày về sau càng thêm áp lực.
Giả sử học sinh năm nhất mà tôi sẽ lập nhóm cùng sắp tới lại trúng ngay kẻ thù, thì rõ ràng không phải chuyện có thể đùa được đâu.
Ngày hôm đó, hai nữ sinh lớp D năm 2 đang cùng nhau dạo bước.
Karuizawa Kei là tôi cùng người bạn của mình, Satou Maya. Cả hai chúng tôi đã đi chơi cùng nhau rất nhiều cho đến mấy tháng trở lại đây. Nhưng gần đây, số lần gặp nhau không còn được nhiều như thế nữa. Dĩ nhiên, giữa hai bên chẳng có hiềm khích gì với nhau cả. Chỉ là trong thâm tâm tôi cảm thấy mình có lỗi, thế nên việc gặp gỡ nói chuyện cũng dần trở nên khó khăn hơn.
"Xin lỗi nha Karuizawa, tự nhiên lại gọi bà ra đây."
"Không sao hết á. Tui cũng muốn đi chơi một tí với Satou mà. Với lại, cũng lâu lắm rồi mình mới đi chơi cùng nhau thế này mà, phải không?"
"Ưm, đúng là vậy. Hồi mới nhập học đầu năm ngoái, tụi mình thường hay đi chơi cùng nhau mà nhỉ?"
Hơi bước nhanh hơn một chút, tôi ngoảnh đầu lại nhìn Satou đang ở phía sau rồi nói.
"Vậy giờ mình làm gì đây? Bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà nhỉ?"
Thời gian hiện tại chỉ mới vừa điểm 11 giờ trưa.
Lúc gọi điện cho tôi, Satou đã rủ tôi đến Keyaki Mall.
Thế nhưng khi cả hai chuẩn bị đến gần lối ra vào Keyaki Mall, nhỏ bỗng nói với tôi rằng.
"Nè..."
"Hửm?"
"Bà có thể... Đến chỗ này với tui chút không?"
Thay vì Keyaki Mall, Satou chỉ tay về hướng dãy phòng học.
"Đến trường à? Bộ bà có hẹn với ai ở đó à? Cơ mà dù là ngày nghỉ đi nữa thì cũng có vào được đâu? Tại tụi mình mặc đồng phục mà."
"Không hẳn là có hẹn gì... Chỉ là, bây giờ tui muốn đến nơi nào đó văng vắng một chút."
Không hiểu ý của Satou là gì, tôi nhíu mày.
Không, không lẽ... Bỗng nhiên tôi có một suy đoán.
Thế nhưng tôi nhanh chóng dẹp cái suy nghĩ ấy sang một bên, dằng lòng tự nhủ rằng không thể nào có chuyện đó được.
Cố tỏ ra rằng mình vẫn ổn, tôi tiếp lời Satou.
"Gì vậy Satou? Tự nhiên bà bị sao thế, hay là bà thấy không khỏe?"
"...Tui có chuyện muốn nói thôi."
Dù có cảm giác bất an trong lòng, nhưng tôi không thể không nghe được.
Tôi bằng lòng, cả hai rời khỏi Keyaki Mall rồi hướng về phía dãy phòng học.
Dĩ nhiên, số người xung quanh hai đứa cũng thưa dần đi đến khi không còn ai, nếu nói chuyện ở đây thì không sợ ai nghe thấy cả.
"Đừng ngại mà, cứ nói ra đi. Tụi mình là bạn mà đúng không?"
Những câu tôi vừa nói chẳng phải lời hay ý đẹp gì cả, đó đều là những lời lẽ cay độc.
Dù trong tâm đã nhận ra nhưng làm sao tôi có thể không nói thế được kia chứ?
Tôi là Karuizawa Kei, là người đứng đầu nhóm nữ sinh lớp D năm hai.
Chẳng bao giờ nghĩ đến cảm xúc trong lòng người khác, lúc nào cũng chỉ biết có mỗi mình mình, một con người có cái tôi cực lớn.
Nếu tôi không phải một người như thế, chuyện đã chẳng tiến triển như thế này.
Cả Satou nữa, có lẽ nhỏ cũng có ấn tượng về tôi như thế.
Đó là lí do tại sao tôi chẳng cảm thấy buồn, cũng không cảm thấy giận.
Nhân vật tên Karuizawa Kei lúc nào cũng suy nghĩ một cách lạc quan, thế nên tôi cố giả vờ, tỏ ra rằng mình vẫn không biết gì.
Trong thâm tâm, tôi vẫn mong rằng những suy nghĩ trong lòng mình lúc này âu cũng chỉ là những suy đoán của chính bản thân mà thôi.
Thế nên tôi mới cố ý nói những lời đó, mong rằng nhỏ sẽ rút lại những lời mình muốn nói để tránh khiến cho mối quan hệ hai bên trở nên xấu đi.
Thế nhưng... Satou vẫn không dừng lại.
"Karuizawa... Tại sao bà lại chia tay với Hirata?"
"Hở? Tui chưa nói lí do cho bà nghe à?"
Tuy không nói thẳng ra, nhưng nghĩ đến cái bí mật giữa mình và Kiyotaka khiến nhịp tim tôi tăng lên.
Thế nhưng, nhờ những kinh nghiệm đã có được đến giờ mà tôi vẫn có thể kìm lại, không thể hiện những cảm xúc trong lòng mình ra bên ngoài.
"Chuyện đó, tui có nghe qua lí do rồi, rằng cả hai cảm thấy không hợp nhau."
"Vậy à? Mà, tui cũng nghĩ là tiếc thật đấy. Không lẽ bà đang muốn làm bạn gái Hirata à?"
Satou không hề để ý mối quan hệ giữa tôi và Kiyotaka.
Câu hỏi xác nhận trên của tôi là để chuyển hướng, với hi vọng chuyện đó thực sự xảy ra. Thế nhưng Satou lại bỏ ngoài tai những gì tôi nói, lời đáp của nhỏ cứ như một lưỡi dao tấn công tôi từ phía sau.
"Chuyện hai người chia tay nhau, có thật không phải là vì lí do khác hay không?"
Chao ôi, quả nhiên Satou đã nhận ra. Cả việc tôi thích Kiyotaka, lẫn chuyện quan hệ giữa hai đứa có gì đó kì lạ...
"Gì vậy chứ? Bà đang nói gì vậy?"
Tôi cố gắng tạo dựng một hình ảnh cứng cỏi, như chính bản thân mình từ trước đến giờ.
Dù sớm hay muộn thì cái ngày mà bí mật giữa tôi và Kiyotaka bị bại lộ rồi cũng sẽ tới, thế nhưng do đã quyết định sẽ giấu chuyện này đến cùng, nên tôi chỉ còn nước tìm một cách khéo léo nào đó để lảng đi.
Thế nên tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù những lời sắp phải nghe có là gì đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ giữ vững cái thần thái của mình.
Đúng ra, tôi đã "định" sẽ làm như thế.
"... Karuizawa... Bà đang hẹn hò với Kiyotaka đúng không?"
"... Ể?"
Đòn tấn công bất ngờ như một nhát dao đâm từ phía sau lưng đó khiến tôi phản ứng không kịp.
Nếu là những người khác, có lẽ họ sẽ bỏ qua chi tiết trên. Nhưng vì đối phương là Satou, nên một giây phản ứng chậm đó chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Dĩ nhiên là vì lẽ đó, tâm can tôi đã bị nhìn thấu.
Nếu nhỏ nói những câu ví dụ như "Bà thích cậu ta à?", chắc chắn tôi đã có thể xử lí được rồi.
Thế nhưng, cái câu mà Satou vừa nói còn vượt xa hơn những gì tôi tính toán.
"...Quả nhiên là vậy à?"
"Kh-, hả... Không, không. Đời nào có chuyện đó được chứ!?"
Dĩ nhiên, tôi phủ định những gì nhỏ nói. Dù muốn dù không, tôi cũng phải phủ định những gì nhỏ nói.
Bởi lẽ lúc này, tôi không thể nào khẳng định đó là sự thật được.
"Tui... chuyện đó, tại sao..."
Hình ảnh tôi cố tìm lời để lấp liếm những suy nghĩ thực trong lòng mình phản chiếu trong ánh mắt của Satou.
Đôi mắt như sắp sửa khóc đến nơi, nhưng cũng chứa đựng sự giận dữ trong đó.
Đó là lẽ hiển nhiên thôi. Satou là người đã tin tưởng tôi, đến nỗi nhỏ còn đến tâm sự với tôi về mối quan hệ giữa mình và Kiyotaka.
Sau đó, tôi đã đồng ý sẽ giấu cái sự thật là nhỏ thích Kiyotaka đi. Để rồi chính mình lại là người hẹn hò với cậu ta. Nếu đứng ở vị trí của Satou ngay lúc này, có lẽ tôi đã tặng cho chính mình một bạt tai rồi.
Dù không hề khẳng định những lời nhỏ nói là sự thật, nhưng rõ ràng lòng tin trong thâm tâm Satou đã thay đổi.
"Bà đã để ý Ayanokouji từ khi tui nhờ bà lấy lòng cậu ta, hay bà đã thích cậu ta từ trước đó rồi?"
"Kh- khoan đã. Tui không có..."
Đối mặt với mũi tên mà Satou đã bắn đi, tôi chỉ có duy nhất một cách là phải đón nhận.
"Tui... Cũng đã nói chuyện với nhóm của Matsushita về chuyện này rồi. Rằng lẽ nào Karuizawa thích Kiyotaka, thế nên bà mới chia tay với Hirata. Cơ mà, tui không có tự nhiên nói ra chơi chơi vậy đâu đó. Ừm, tui... Thực sự nghĩ như thế, nên mới nói."
Tôi cũng đã nghe từ trước là Matsushita đang nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Kiyotaka.
Tôi không còn lời nào có thể lấp liếm được tình hình hiện tại nữa rồi.
"Cứ nói thật đi. Nếu không, tui... Sẽ không xem bà như bạn mình nữa đâu."
Với những ngôn từ mang đầy sức nặng trong đó, nhỏ hỏi tôi.
Cứ như... Nhỏ vẫn đang muốn xem tôi là một người bạn đến phút cuối cùng vậy.
"Chuyện đó..."
Nhìn đôi mắt tràn đầy sự nghiêm túc ấy của Satou, tôi không thể cứ mãi phản bội nhỏ như thế này được.
Mình nên nói gì bây giờ?
Không, việc tôi đang cố gắng lấp liếm là vì không còn cách nào khác.
Bởi lẽ những sự thật mà tôi có thể nói, những lời thẳng thắn mà tôi có thể sẻ chia với Satou, tất cả chỉ là những thứ khiến bản thân mình cảm thấy tội lỗi mà thôi.
"Tui... Đúng như Satou nói, tui đang hẹn hò với Aya... À không, với Kiyotaka."
Lẽ dĩ nhiên, Satou có những phản ứng mạnh sau khi nghe những lời tôi vừa nói.
Dù đã một lần tỏ tình để rồi bị từ chối, Satou vẫn cứ tiếp tục thích Kiyotaka.
Tôi hiểu cho những cảm xúc đó của nhỏ, bởi hai chúng tôi đều thích cùng một người.
"Kiyotaka, bà xưng hô với cậu ta như thế à?"
Ánh nhìn có phần lạnh lẽo đâu đó của nhỏ khiến trong lòng tôi dấy lên cảm xúc muốn tránh mặt đi, nhưng tôi không thể chạy trốn được.
"Bọn này bắt đầu hẹn hò từ sau khi kì nghỉ xuân kết thúc. Thực sự là chỉ mới đây thôi."
"Cái mà tui đang hỏi là: Bà đã thích cậu ta từ bao giờ cơ."
"... Thú thật thì tui cũng không biết. Nhưng, có lẽ từ lúc Satou đến tâm sự với tôi, tôi mới bắt đầu để ý đến cậu ta như một người khác giới."
"Ra là vậy..."
Có thể những gì tôi vừa nói vẫn là chưa đủ để khiến nhỏ hài lòng.
"Bà đang giận, đúng không?"
Đôi mắt thẳng thừng nhìn tôi nãy giờ của Satou, tôi không còn có thể nhìn thấy chúng nữa.
"Dĩ nhiên là chẳng dễ chịu gì rồi. Bà đã biết tôi thích Ayanokouji, thế mà lại đi tiếp cận cậu ta sau trong khi tui chẳng biết gì."
Tôi không thể nói bất cứ thứ gì để đáp lại nhận định trên của nhỏ.
"Chỉ là, Ayanokouji đã từ chối lời tỏ tình của tui rồi... Tui không có tư cách gì để giận cả... Nhưng mà..."
Làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua trước mắt tôi.
Một âm thanh khô khốc vang lên, tôi nhận ra gò má bên trái của mình vừa mới bị tát.
"Đây là cái giá cho những gì bà đã làm... Bà có phục không hả, Karuizawa?"
Nhỏ tát tôi, đó là hành động mà tôi không ngờ tới.
Có lẽ trong lòng của Satou lúc này, những gì tôi làm khó có thể tha thứ được.
"Bà muốn... Tát thêm cái nữa không?"
Nghĩ thế, tôi đưa má bên phải của mình ra.
Dù thế nào đi nữa, rõ ràng là nỗi đau mà Satou phải chịu còn lớn hơn tôi gấp bội.
"Khoan, cái đó... Tui không dám làm thế lần nữa đâu... Cơ mà, xin lỗi vì đã đánh bà..."
"Không đâu. Tui cũng xin lỗi. Xin lỗi vì đã lỡ thích cùng một người với bà, Satou..."
"Biết làm sao được? Ayanokouji ngầu quá xá mà, so với Hirata thì cậu ta rõ ràng đẹp trai hơn."
Trong vô thức, tôi mở rộng hai cánh tay mình ra rồi ôm Satou vào lòng.
"Wa, khoa-, Karuizawa!?"
"...Thực sự, xin lỗi bà!"
"Đ-, được rồi mà..."
Cảm xúc tội lỗi chất chứa trong lòng, cộng thêm niềm vui khiến tôi không thể chịu được mà làm thế từ lúc nào không hay.
Phải thích cùng một người thú thật rất khó chịu. Thế nhưng, nhỏ lại thông cảm cho tôi vì hiểu được điểm thu hút của người mà cả hai cùng thích.
Lúc này, cũng chẳng thể nói trước được rằng ai thắng ai thua.
Bởi lẽ trong tương lai, những người nhận ra sự thu hút của Kiyotaka chắc chắn cũng sẽ răng lên.
Để không phải thua kém những người đó, tôi bắt buộc phải cạnh tranh.
Nếu tự mãn chỉ vì mình đang ở vị trí bạn gái của cậu ta, chắc chắn tôi sẽ sảy chân một lúc nào đó.
Cũng có khả năng, người sẽ cướp cậu ta đi là Satou.
"Đi uống gì đó không?"
Nghe thấy lời mời ích kỷ đó, Satou vẫn còn ở trong vòng tay tôi gật đầu, rồi nhỏ tha thứ cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro