YOUR TEARS, MY FAULT

Ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang trong phòng tập nhảy của công ty hắt xuống sàn gỗ bóng loáng, tạo thành những mảng sáng tối đan xen như thể phản chiếu sự căng thẳng âm thầm trong không khí. Tiếng nhạc nền vang lên đều đều, xen lẫn với tiếng thở hổn hển và những bước chân dậm mạnh của các thành viên ZEROBASEONE. Họ đang gấp rút chuẩn bị cho concert đầu tiên, một cột mốc quan trọng khiến lịch trình dày đặc hơn bao giờ hết. Áp lực từ tập luyện liên tục, các buổi ghi hình quảng bá và những đêm thiếu ngủ làm cả nhóm mệt mỏi, từng gương mặt đều lộ vẻ kiệt sức dù ai cũng cố giữ tinh thần trước mặt nhau.

Kim Gyuvin đứng ở góc phòng, mái tóc đen nhánh ướt mồ hôi, vài lọn dính bết vào trán. Cậu lau mặt bằng khăn, ánh mắt lướt qua căn phòng, dừng lại ở Shim Ricky, người đang chỉnh lại đôi giày thể thao ở phía đối diện. Mái tóc đỏ rực của Ricky như một ngọn lửa nhỏ giữa ánh đèn, nổi bật trên chiếc áo phông đen bó sát, để lộ đôi vai gầy nhưng săn chắc. Ricky cúi xuống buộc dây giày, đôi môi mím nhẹ, hàng lông mi dài rung mỗi khi chớp mắt tạo nên một hình ảnh vừa kiêu kỳ vừa gần gũi. Gyuvin mỉm cười nhẹ, một nụ cười kín đáo mang theo sự tinh tế của một người luôn chú ý đến Ricky, từ cách cậu vô thức nhíu mày khi dây giày rối đến cách cậu khẽ thở dài khi đứng dậy.

Gyuvin và Ricky từ lâu đã là đôi bạn thân dính nhau như hình với bóng. Họ luôn xuất hiện cùng nhau trong những khoảnh khắc đời thường: cùng ăn khuya, cùng xem video hài, hay thậm chí chỉ ngồi im lặng bên nhau trong những giờ nghỉ ngơi hiếm hoi. Cả nhóm đều quen với cảnh Gyuvin trêu chọc khiến Ricky lườm cậu, rồi cả hai bật cười như chẳng có gì. Nhưng vài ngày nay, không khí giữa họ bỗng trở nên lạ lùng. Không còn những màn đấu khẩu vui vẻ, không còn những cái chạm vai hay ánh mắt lấp lánh trêu đùa. Gyuvin và Ricky giận nhau và điều đó khiến cả ký túc xá như phủ một lớp sương mờ khó chịu.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tối vài ngày trước, khi lịch trình tạm nghỉ để cả nhóm tập trung luyện tập. Ricky với niềm đam mê vũ đạo, cậu rủ Gyuvin cùng tập freestyle để thư giãn sau giờ chính thức. Ricky nhắn tin liên tục, từ những dòng ngắn gọn như "Cậu rảnh không? Tối tập với tớ đi" đến những tin dài hơn, mô tả ý tưởng động tác mà cậu muốn thử. Nhưng Gyuvin không trả lời, chỉ xem tin nhắn. Ricky đợi cả tiếng, ngồi một mình trong phòng tập với chiếc loa nhỏ, ánh mắt lướt qua điện thoại, hy vọng một tin nhắn hồi âm nhưng chẳng có gì.

Cuối cùng, Ricky quyết định đi tìm Gyuvin, nghĩ rằng cậu ấy có thể đang bận gì đó trong ký túc xá. Nhưng khi đi ngang phòng Hanbin, cậu nghe thấy tiếng cười lớn của Gyuvin hòa lẫn với tiếng Hanbin và tiếng nhạc nền từ một trò chơi điện tử. Ricky dừng bước, ánh mắt nhìn qua khe cửa khép hờ. Gyuvin ngồi trên ghế, tay cầm máy chơi game, nụ cười rạng rỡ như thể chẳng có gì trên đời khiến cậu bận tâm. Ricky đứng đó, cổ họng nghẹn lại, một cảm giác tủi thân dâng lên giống như cậu vừa bị bỏ rơi giữa một lời hứa không lời. Ricky quay đi, không nói gì, bước về phòng mình với tóc mái rũ xuống che cả hai mắt vì không muốn để ai thấy sự tổn thương này.

Ngày hôm sau, trong buổi tập nhóm, không khí giữa họ càng căng thẳng hơn. Cả nhóm đang luyện lại một đoạn vũ đạo phức tạp, đòi hỏi sự ăn ý tuyệt đối. Gyuvin có lẽ vì thiếu ngủ, lỡ bước sai nên khiến hàng người phía sau bao gồm Ricky cũng bị loạn động tác. Tiếng nhạc dừng lại, cả phòng tập chìm vào im lặng. Ricky đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh, đôi tay khoanh trước ngực, giọng nói thấp nhưng đầy bực bội. "Tớ tưởng cậu không quan tâm bài nhảy này bằng mấy ván game cơ."

Lời nói ấy như một ngọn gió lạnh khiến Gyuvin sững người. Cậu quay lại, ánh mắt lấp lánh một tia căng thẳng, giọng lạnh hơn bình thường. "Tớ không phải lúc nào cũng rảnh, Ricky. Cậu đừng áp chuyện của cậu lên tớ như thế."

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt khóa chặt, không ai nhường ai. Không khí trong phòng tập như đặc quánh lại, các thành viên khác im lặng, ánh mắt lén nhìn nhau không ai dám lên tiếng. Ricky mím môi, đôi mắt nheo lại như đang kìm nén gì đó rồi quay đi, tiếp tục luyện tập như chẳng có gì. Gyuvin cũng không nói thêm nhưng cậu cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng như thể vừa vô tình đẩy Ricky ra xa.

Sau hôm đó, họ không nói chuyện với nhau nữa. Trong các buổi tập, Gyuvin và Ricky giữ khoảng cách, không còn những cái chạm vai hay ánh mắt trêu đùa. Trong ký túc xá, Ricky thường về phòng sớm, tránh mặt Gyuvin, còn Gyuvin thì cố làm ra vẻ bình thường nhưng ánh mắt cậu luôn vô thức tìm Ricky, chỉ để thấy cậu ấy quay đi.

Những ngày tiếp theo, sự giận dỗi giữa họ trở nên rõ ràng hơn. Trong lịch trình quảng bá, fan bắt đầu nhận ra sự khác lạ. Không còn những khoảnh khắc Gyuvin chọc Ricky khiến cậu lườm lại, không còn những cái ôm vai thân thiết hay những bức ảnh selfie chung. Trong một buổi sự kiện, khi MC hỏi về "cặp đôi năng lượng" của nhóm, Gyuvin chỉ cười gượng còn Ricky trả lời ngắn gọn, ánh mắt lướt qua Gyuvin rồi nhìn đi chỗ khác. Fan để lại hàng loạt bình luận trên mạng xã hội, từ lo lắng đến suy đoán nhưng cả hai đều giữ im lặng.

Ricky tỏ ra bình thường trước mặt mọi người, vẫn cười, vẫn trả lời phỏng vấn chuyên nghiệp nhưng những người thân thiết như Hanbin hay Taerae nhận ra cậu đang cố che giấu. Cậu bắt đầu tránh Gyuvin, lặng lẽ rời phòng sinh hoạt chung khi Gyuvin bước vào hay chọn ngồi ở góc xa trong các buổi họp nhóm. Nhưng ánh mắt Ricky dù cố giữ vẻ bình tĩnh, vẫn ánh lên một nỗi buồn nhỏ bé mỗi khi vô tình chạm phải Gyuvin.

Gyuvin thì ngược lại, không giấu được sự hụt hẫng. Cậu vốn quen với việc Ricky luôn ở đó, từ những tin nhắn nhắc cậu ăn sáng đến những cái lườm đáng yêu khi cậu trêu quá đà. Giờ đây sự vắng mặt của Ricky khiến cậu như mất phương hướng. Trong giờ nghỉ, cậu thường nhìn về phía Ricky, thấy Ricky ngồi một mình với tai nghe và trái tim cậu lại thắt lại khi Ricky quay đi, tựa như không muốn cậu tồn tại trong tầm mắt. Gyuvin bắt đầu mất tập trung, lỡ nhịp trong luyện tập hay ngồi thẫn thờ trong ký túc xá, tay lướt điện thoại nhưng chẳng đọc được gì.

Một tối muộn, sau một buổi luyện tập kéo dài, cả nhóm rời phòng tập trong trạng thái kiệt sức. Ricky như thường lệ, ở lại thêm để tập riêng, ánh mắt tập trung vào gương, từng động tác sắc nét nhưng mang một sự cố chấp khó tả. Khi Ricky rời phòng tập và trở về ký túc xá thì trời đã khuya, hành lang ký túc xá lúc này yên tĩnh vô cùng. Ricky bước vào phòng khách, cậu định về phòng ngay nhưng rồi cậu dừng lại khi thấy Gyuvin ngồi một mình trên ghế sofa, ánh đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt của Gyuvin.

Gyuvin không ngẩng lên ngay, ánh mắt dán xuống sàn, đôi tay đan chặt vào nhau như đang đấu tranh với chính mình. Khi nghe tiếng cửa, cậu khẽ nói, giọng trầm và nhỏ nhưng đầy chân thành. "Tớ không giỏi ăn nói, nhưng...tớ xin lỗi, cậu tha cho tớ được không?"

Ricky đứng yên, đôi chân như bị đóng băng. Ánh mắt cậu dao động, lấp lánh dưới ánh đèn mờ, cổ họng nghẹn lại như có gì đó chặn ngang. Cậu mím môi, cố giữ vẻ lạnh lùng nhưng trái tim cậu rung lên từng nhịp, như thể đang đấu tranh giữa sự giận dỗi và nỗi nhớ Gyuvin.

Gyuvin quay lại, ánh mắt nghiêm túc, không còn vẻ cợt nhả thường ngày. Cậu đứng dậy, bước tới gần nhưng giữ khoảng cách đủ để Ricky không cảm thấy áp lực. "Tớ đã quen với việc mỗi tối đều nhận tin nhắn từ cậu. Hôm đó...tớ mệt và chỉ muốn chơi game để đầu óc nhẹ đi một chút. Nhưng đúng là...tớ không nên im lặng như thế. Tớ sai rồi, Ricky."

Ricky không đáp, ánh mắt lấp lánh nước nhưng cậu vẫn đứng thẳng như không muốn để lộ sự tổn thương. Cậu hít một hơi sâu, giọng nghèn nghẹt. "Tớ giận không phải vì cậu không đến mà vì cậu cứ tránh né thay vì nói rõ với tớ. Tớ cũng có cảm xúc mà, đâu phải lúc nào cũng cười đùa mãi được.", Ricky dừng lại, ánh mắt dao động rồi nhỏ giọng hơn, như thể chỉ nói với chính mình. "Tớ tưởng cậu sẽ hiểu tớ hơn ai hết."

Lời nói ấy như một mũi dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim Gyuvin. Cậu nhìn Ricky, thấy đôi mắt đỏ hoe, thấy những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má Ricky, không nức nở, chỉ là những vệt nước nhỏ rơi yên lặng như một cơn mưa thầm lặng giữa đêm. Gyuvin cảm thấy tim mình thắt lại, ân hận dâng lên như một cơn sóng.

Cậu bước tới, chậm rãi, ánh mắt không rời khỏi Ricky. Cậu vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Ricky, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, động tác dịu dàng như sợ làm vỡ một thứ gì đó mong manh. "Tớ không muốn làm cậu khóc đâu." Gyuvin thì thầm, giọng trầm và chân thành. "Nhìn thấy nước mắt của cậu, tớ mới biết mình đã vô tâm đến mức nào."

Ricky ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe mang một sự kiêu kỳ nhưng đầy tổn thương. Cậu mím môi, giọng nhỏ nhưng sắc sảo, như muốn giữ chút tự tôn cuối cùng. "Cậu lúc nào cũng thế, làm tớ buồn xong rồi xin lỗi. Tớ không phải lúc nào cũng tha thứ dễ dàng đâu." Nhưng dù nói thế, tay Ricky khẽ run, hỗn loạn đấu tranh với chính cảm xúc của mình.

Gyuvin mỉm cười nhẹ, không phải nụ cười trêu đùa thường thấy mà là một nụ cười dịu dàng mang theo sự hối lỗi sâu sắc. Cậu kéo Ricky vào vòng tay mình, ôm chặt lấy Ricky, tay vòng ra sau gáy vỗ nhè nhẹ như dỗ một chú mèo con giận dỗi. "Xin lỗi vì để cậu thấy một Gyuvin không đáng tin như vậy.", Gyuvin thì thầm, hơi thở phả lên mái tóc đỏ của Ricky. "Lần sau...tớ sẽ không để cậu chờ tin nhắn mãi nữa."

Ricky không nói gì, nhưng tay cậu nhẹ nhàng níu lấy áo Gyuvin, những ngón tay siết chặt không muốn buông ra. Cậu tựa đầu vào vai Gyuvin, hơi thở run rẩy dần ổn định như tìm thấy sự bình yên sau những ngày giận dỗi. Gyuvin cảm nhận được sự mong manh của cậu, nhưng cũng thấy được sự kiêu kỳ vẫn còn đó, giống một chú mèo con vừa được dỗ dành nhưng vẫn muốn giữ chút tự tôn của mình.

Sau vài giây im lặng, Gyuvin cúi xuống, đặt lên môi Ricky một nụ hôn thật dịu dàng, thay cho một lời cam kết không lời rằng cậu sẽ không để cả hai giận dỗi rồi làm xa nhau thêm một lần nào nữa. Ricky đáp lại, đôi tay khẽ siết chặt áo Gyuvin như muốn giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Nụ hôn ấy không vội vã, không phô trương, mà giản dị và chân thật, hệt một nhịp cầu nối lại khoảng cách giữa họ.

Khi họ rời nhau, Gyuvin mỉm cười, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Ricky. "Cậu hết giận tớ chưa?", Gyuvin hỏi, giọng trầm và nhẹ nhàng mang chút trêu đùa quen thuộc.

Ricky đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh một niềm vui nhỏ bé. "Chưa đâu.", Ricky lẩm bẩm, nhưng khóe môi khẽ cong, nụ cười chân thật và rạng rỡ như ánh mặt trời ló dạng sau cơn giông. "Nhưng...tớ sẽ nghĩ lại, nếu cậu đừng làm tớ chờ nữa."

Gyuvin bật cười, âm thanh trong trẻo vang lên xua tan sự căng thẳng còn sót lại. Cậu nắm tay Ricky, đan chặt những ngón tay, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay cậu lan tỏa trong từng mạch máu. "Được thôi. Tớ hứa, từ giờ mỗi tin nhắn của cậu, tớ sẽ trả lời ngay lập tức."

Ricky lườm Gyuvin, nhưng ánh mắt thể hiện một sự nhẹ nhõm. Họ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước về phòng Ricky, vai kề vai, để sự hiện diện của nhau xoa dịu mọi vết thương.

Tối hôm đó, khi cả nhóm đã ngủ say, Gyuvin lặng lẽ nằm trên giường Ricky, không phải để trêu đùa mà vì Gyuvin muốn cảm nhận sự gần gũi ấy một lần nữa. Cậu nhắm mắt, nghĩ về những ngày giận dỗi vừa qua và tự nhủ sẽ không bao giờ để sự im lặng xen vào giữa họ thêm lần nào nữa. Và khi Ricky bước vào, thấy Gyuvin trên giường mình, Ricky chỉ lắc đầu, nụ cười nhỏ nở trên môi rồi nằm xuống bên cạnh, không nói gì, chỉ để hơi thở của cả hai hòa quyện trong yên lặng.

Gyuvin biết, dù ngày mai có ra sao, cậu sẽ luôn là người tìm đến Ricky trước, sẵn sàng dỗ dành chú mèo con kiêu kỳ của mình bằng những cái ôm và những nụ hôn nhẹ nhàng.

──── ୨୧ ────

đôi dòng tâm sự: trưa nay, khi mà mình đọc được bài viết trên x về chuyện gyuvin trả lời bản thân sẽ là người xin lỗi ricky trước mỗi khi cả hai cãi nhau, và ricky sẽ là người khóc, mình đã vội vàng sắp xếp thời gian để hoàn thành chiếc oneshot đang draft này. bởi vì mình thích viết fic dạng real life nên trong đầu mình nhiều plot lắm, trùng hợp là mình còn đang có chiếc oneshot dang dở về chuyện hai em giận nhau thành ra mình muốn hoàn thành xong trong hôm nay để tối đăng luôn cho kịp.

vốn dĩ ban đầu tên fic là "quiet hours" nhưng mà thấy gyuvin nói như thế xong mình lại muốn đổi thành "your tears, my fault", kiểu như chỉ cần cậu khóc thì tất cả mọi lỗi lầm đều do mình hết. bình thường mình cũng có thể đoán được là gyuvin luôn là người xin lỗi trước, nhưng mà việc mèo con kia dỗi tới khóc thì trời ơi tưởng tượng thôi cũng không chịu nổi rồi. trong mắt gyuvin em mèo là một người dễ bị tổn thương với cả luôn suy nghĩ nhiều, trái ngược với cách em thể hiện ra bên ngoài nên dù có trêu có chọc như thế nào thì gyuvin cũng phải chạy lại dỗ em mèo trước thôi.

btw chiếc oneshot này không được dài như những chiếc khác nhưng mình hy vọng mọi người sẽ thích ạ. mình cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đọc fic của mình ạ.

chúc mọi người ngủ ngon nhé ♡

và mình nhớ cúnmeo nhiều lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro