Chap10: Hai người mau cút ra ngoài cho tôi (Hồi ức)

Chap 10: Hai người mau cút ra ngoài cho tôi (Hồi ức)

Ngay khi Đơn Đào ôm chặt Vương Mạn Dục, Lâm Cao Viễn lập tức cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, một cơn giận không thể kiềm chế được bùng lên. Anh mạnh mẽ ném chai nước xuống đất, nước bắn tung tóe, phát ra một tiếng "bốp" thật lớn. Trong tích tắc, Lâm Cao Viễn lao đến, tay anh túm lấy Đơn Đào, người cao hơn mình một cái đầu, kéo mạnh ra khỏi Vương Mạn Dục. Đơn Đào lảo đảo trước cú kéo bất ngờ đó, chưa kịp phản ứng thì Lâm Cao Viễn đã tức tối vung một cú đấm mạnh mẽ thẳng vào mặt cậu.

Cú đấm này mang theo toàn bộ nỗi giận dữ và sự hoang mang của Lâm Cao Viễn, mạnh đến mức Đơn Đào không kịp né, phải hứng trọn cú đánh, khiến cậu ngã nhào xuống đất. Trong khi đó, Vương Mạn Dục hoàn toàn bị choáng váng bởi sự việc bất ngờ này. Cô đứng đờ người, mắt mở to, không tin nổi những gì đang diễn ra. Khi cô kịp nhận ra thì Đơn Đào đã bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu. Thấy Lâm Cao Viễn định lao vào lần nữa trong cơn thịnh nộ, Vương Mạn Dục theo bản năng chạy đến, giang hai tay ra ngăn anh lại, vội vàng hét lên: "Dừng lại! Cao Viễn, thật sự là hiểu lầm mà!"

Khi nhìn thấy Vương Mạn Dục bảo vệ Đơn Đào, trái tim Lâm Cao Viễn chùng xuống, một nỗi thất vọng khó tả tràn ngập trong lòng anh. Ánh mắt anh trở nên u ám, trên khuôn mặt hiện rõ sự không thể tin được: "Vương Mạn Dục, em đang bảo vệ hắn ta?"

Lúc này, Đơn Đào ngồi dậy, cười nhạt, tay chống người, tay kia thì hờ hững lau máu ở khóe miệng, không nói lời nào, chỉ khiêu khích nhìn thẳng vào Lâm Cao Viễn. Ánh mắt ấy như muốn nói: "Mày có thể làm gì được tao?" Cử chỉ này của Đơn Đào chỉ khiến Lâm Cao Viễn càng thêm phẫn nộ, nắm đấm của anh siết chặt, cơ thể run lên như thể sẵn sàng lao vào lần nữa bất cứ lúc nào.

Nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Lâm Cao Viễn, Vương Mạn Dục quay đầu giận dữ nhìn Đơn Đào: "Đơn Đào, giải thích rõ ràng đi chứ!"

Nhưng Đơn Đào vẫn không động lòng, ánh mắt đầy khiêu khích hướng về phía Lâm Cao Viễn, rõ ràng không có ý định nhượng bộ.

Vương Mạn Dục bất lực quay lại giải thích lần nữa: "Cao Viễn, dù em cũng hơi bất ngờ, nhưng nghe em nói đã. Chuyện là em và Đơn Đào quen nhau từ nhỏ, rồi bất ngờ xa cách, lớn lên mới gặp lại. Cậu ấy nhận ra em ở căng-tin, còn em vừa mới nhận ra cậu ấy, vì thế cậu ấy mới quá xúc động mà làm hành động như vậy."

Thanh mai trúc mã? Hai người vậy mag bảo có gì giấu giếm à?" Lâm Cao Viễn quay lại nhìn Vương Mạn Dục, cánh tay vẫn còn run.

"Đúng rồi, lâu ngày gặp lại." Đơn Đào lặng lẽ tiếp lời.

"Câm miệng, mày học thành ngữ được bao nhiêu ngày mà thêm thắt bậy bạ thế hả!" Vương Mạn Dục tức giận quát lên với Đơn Đào.

"Vương Mạn Dục, em đang bênh vực chị, người bị đánh là em, bị thương cũng là em mà." Đơn Đào uất ức xoa vết thương ở khóe miệng, ánh mắt đầy sự bất mãn.

"Tin không, tôi còn có thể đấm cho rụng thêm cái răng của mày đấy!" Lâm Cao Viễn giận dữ không thể kiềm chế.

"Tin chứ, ra tay mạnh thế này chắc là có khuynh hướng bạo lực rồi, Vương Mạn Dục, đây mà gọi là tốt tính, hiền lành à? Chắc chị bị lừa rồi!" Đơn Đào đáp trả một cách khiêu khích.

"Mày còn muốn gây chia rẽ nữa hả?" Lâm Cao Viễn giận đến mức phát điên, nếu không phải sợ làm Vương Mạn Dục bị thương thì chắc chắn anh đã xông lên đấm thêm cú nữa.

"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, ở chỗ đông người thế này mà làm loạn à!" Vương Mạn Dục liếc nhìn xung quanh, thấy càng lúc càng nhiều người bắt đầu nhìn lén, liền dập tắt trận cãi vã.

"Cậu, tay chân vẫn còn cử động được, không chết thì đứng dậy ngay cho tôi, còn anh nữa, bình tĩnh xong thì theo em ra ngoài. Em đợi hai người ngoài cửa, đứa nào còn dám cãi thêm một câu nữa thì tự chịu hậu quả!" Vương Mạn Dục cầm lấy áo khoác, đi thẳng ra khỏi sân tập.

Đơn Đào nhìn theo bóng dáng Vương Mạn Dục khuất dần, bĩu môi: "Ha, đúng cái chất này, bá khí thật." Nhưng cũng không dám chần chừ thêm, cố gắng đứng dậy dù đau đớn. Lâm Cao Viễn thì hít thở sâu vài lần, cố kìm nén cơn giận.

Cả hai im lặng nối gót nhau ra khỏi sân tập, đi đến trước cửa.

Vương Mạn Dục chiếm lấy một dãy ghế nghỉ ngơi, ngồi vắt chân chờ, nhìn Đơn Đào và Lâm Cao Viễn bước tới, mỗi người đứng một bên trước mặt cô.

Vương Mạn Dục ngẩng đầu lên: "Các người nhìn kỹ vào đây, đây là số 50, đường Đông Thiên Đàn! Mấy người nghĩ là mình thi đấu quá suôn sẻ, hay cuộc sống quá nhàn rỗi mà ra đây đánh nhau hả? Bị phạt thì bị đình chỉ thi đấu đấy!"

"Chính hắn động tay trước mà!"

"Nếu mày không ôm cô ấy, tao có động tay không hả?"

"Chúng tôi quen nhau từ bé, lâu ngày gặp lại, ôm một cái thì sao chứ! Vương Mạn Dục đâu phải là đồ vật riêng của mày!"

"Mày tin không, tao sẽ đấm mày tiếp đấy..."

"Vương Mạn Dục thấy chưa! Anh ta đúng là đồ cuồng bạo lực!"

"Cần tao giúp ném mày xuống sông hộ thành bây giờ không? cả dân Bắc Kinh sẽ được uống trà Long Tỉnh đậm đà luôn!"

Vương Mạn Dục nhìn hai người chẳng thèm để ý đến lời cô nói, đầu như muốn nổ tung, bực bội đứng dậy định rời đi.

"Man Man,"

"Lão đại," cả hai cùng lúc nắm lấy tay cô.

Vương Mạn Dục nhìn Đơn Đào: "Còn cậu ngày kia biến đi tập huấn kín cho khâuts mắt tôi!"

"Ồ," Đơn Đào đáp nhẹ.

Cô lại quay sang Lâm Cao Viễn: "Em nói lại lần nữa, đây chỉ là hiểu lầm, tin hay không thì tùy!"

"Tin."

"Vậy bây giờ, cả hai đứa lăn về ngủ ngay cho tôi..."

Vương Mạn Dục tưởng rằng màn kịch này đã kết thúc, nhưng không ngờ rắc rối lớn hơn còn đang chờ phía sau. Đêm đó, một từ khóa mang tên "Vương Mạn Dục/Lâm Cao Viễn" bất ngờ lọt top tìm kiếm. Một tài khoản mới đăng ký đã đăng tải một bức ảnh mờ, nhưng đủ để các fan hâm mộ bóng bàn nhận ra hai nhân vật chính là Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn. Nội dung bức ảnh là Vương Mạn Dục đang nắm chặt lấy Lâm Cao Viễn, ngăn anh lại khi anh định tung cú đấm, còn dưới đất là một người đàn ông bị đánh gục, nhưng danh tính của người này vẫn là ẩn số.

Sau một đêm, tin đồn lan truyền khắp nơi, đủ loại suy đoán ập đến như cơn sóng. Sáng hôm sau, khi còn đang ngủ, Vương Mạn Dục đã bị gọi ngay đến văn phòng ban huấn luyện. Khi cô đến tòa nhà văn phòng, thì lại gặp Lâm Cao Viễn, người cũng ngơ ngác không kém! Hai người nhìn nhau, mọi chuyện đã quá rõ ràng!

"Man Man, lát nữa lên đó, em cứ im lặng, để anh nói là được rồi," Lâm Cao Viễn đi bên cạnh cô lên lầu.

"Sao hả, hôm qua đánh nhau, hôm nay làm anh hùng à?" Vương Mạn Dục thản nhiên đáp.

"Không phải, anh thừa nhận hôm qua anh quá nóng nảy, nhưng mà... trong tình huống đó, đặt bất kỳ thằng đàn ông nào vào cũng phải mất bình tĩnh thôi!" Lâm Cao Viễn kéo nhẹ tay áo của Vương Mạn Dục.

"Vậy nên anh mới không phân biệt trắng đen mà đánh người sao? Anh không tin cậu ấy, cũng có nghĩa là anh không tin em à?"

"Nhỡ đâu hắn ta là kẻ xấu thì sao?" Lâm Cao Viễn cao giọng phản bác.

"Lâm Cao Viễn, anh nghĩ em là kẻ vô dụng à? Bao nhiêu năm tập luyện thể thao của em uổng phí sao?" Vương Mạn Dục bực tức hất tay anh ra.

"Tôi thấy cả hai người đều tập luyện uổng phí rồi!" Ngay lúc đó, huấn luyện viên trưởng Lưu Quốc Lượng đứng phía sau họ lên tiếng nghiêm nghị, tay cầm một bình nước lớn trong suốt, bên trong là trà đặc.

Lâm Cao Viễn và Vương Mạn Dục giật mình quay lại, khi thấy Lưu Quốc Lượng, cả hai lập tức im bặt!

"Hai đứa giỏi lắm, Olympic trôi qua ba tháng rồi mà vẫn giúp tôi lên top tìm kiếm nóng hổi thế này... Vương Mạn Dục, em tính là không cần thêm một kỳ Olympic nữa à? Còn cậu, Lâm Cao Viễn, có định cuốn gói về Quảng Đông không?" Lưu Quốc Lượng lạnh lùng nói khi đi ngang qua hai người, bước thẳng lên lầu.

"Top tìm kiếm? Chúng ta lúc nào lên top tìm kiếm vậy?" Lâm Cao Viễn ngạc nhiên, vội vàng bước theo.

"Lúc nào? Cậu có trái tim khoẻ thật đấy, đánh nhau xong về vẫn ngủ ngon được cơ đấy. Cũng đúng thôi, người trẻ mà, chẳng bao giờ bị mất ngủ!" Lưu Quốc Lượng siết chặt ly trà trong tay.

Vương Mạn Dục lúc này cực kỳ hối hận vì đã sớm gỡ bỏ ứng dụng Weibo. Cô vốn không bao giờ ra trận mà không có sự chuẩn bị, cảm giác không chắc chắn thế này khiến cô cảm thấy cực kỳ bất an. Cô nghiến răng rồi cũng theo sau.

Cả hai chậm rãi bước vào văn phòng cùng với Lưu Quốc Lượng. Căn phòng vốn không quá nhỏ, nhưng lúc này lại cảm giác chật chội. Huấn luyện viên trưởng đội nam Vương Hạo và huấn luyện viên trưởng đội nữ Mã Lâm đã đợi sẵn. Bên cạnh còn có hai đồng nghiệp từ phòng tuyên truyền. Khi thấy Lưu Quốc Lượng dẫn Lâm Cao Viễn và Vương Mạn Dục bước vào, cả bốn người đều đồng loạt đứng dậy... Áp lực lập tức tràn ngập trong phòng nhỏ.

Lưu Quốc Lượng ra hiệu cho bốn người ngồi xuống, rồi ông vặn nắp ly trà, thổi nhẹ từng cọng trà nổi trên mặt nước.

Thấy Lưu Quốc Lượng vẫn chưa nói gì, Vương Hạo khẽ ho một tiếng, rồi lên tiếng: "Hai đứa biết tại sao sáng nay lại bị gọi đến đây không?"

Lâm Cao Viễn lén liếc Vương Mạn Dục, cô khẽ lắc đầu.

"Đại khái là biết một chút, nhưng không rõ lắm..." Lâm Cao Viễn thành thật trả lời.

"Sao? Bây giờ còn không biết chuyện gì à? Nào, hai đứa tự mở Weibo xem đi... Nào..." Vương Hạo ra hiệu.

"Em không có Weibo," Vương Mạn Dục nói.

"Em có! Để em xem thử..." Lâm Cao Viễn vội rút điện thoại ra, cùng Vương Mạn Dục nhanh chóng lướt qua những gì đang diễn ra trên mạng, cả hai lập tức rơi vào im lặng.

"Xem xong rồi chứ? Đầu tiên, hai người trong bức ảnh đó là hai vị đúng không? Nếu đúng, thì hãy cho tất cả ở đây một lời giải thích đi." Mã Lâm lên tiếng.

Trên mạng, dư luận đã phát tán khắp nơi qua một đêm, giờ đây mọi chuyện trở nên cực kỳ hỗn loạn, thậm chí có rất nhiều bình luận thô tục. Vương Mạn Dục mở miệng định nói gì đó, nhưng trong giây lát lại không biết bắt đầu từ đâu.

Lâm Cao Viễn nhìn thấy biểu cảm của Vương Mạn Dục, anh bình tĩnh lại và phá vỡ sự im lặng: "Đúng vậy, người trong ảnh là chúng em. Còn về lời giải thích... hoàn toàn là lỗi của em. Tâm trạng không tốt nên gây xung đột với người khác, rồi còn đánh họ nữa. Tất cả là lỗi của một mình em, Vương Mạn Dục chỉ tình cờ có mặt và cố gắng can ngăn, hoàn toàn là bị động cuốn vào mà thôi, không liên quan đến em ấy."

"Cậu ở đội tuyển quốc gia bao nhiêu năm, luôn chăm chỉ, không gây ra chuyện phiền phức gì. Giờ thì sao? Lớn tuổi rồi lại bắt đầu nổi loạn à? Ngoan ngoãn mấy năm trời chỉ để giờ dồn lại gây chuyện lớn à?" Vương Hạo hừ nhẹ.

"Thôi đi, chúng tôi vừa xem lại camera, hai người hãy nói thật đi!" Mã Lâm cắt ngang.

"Để em nói..." Vương Mạn Dục cắn môi, bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc. Cô kể lại từ lúc gặp Đơn Đào đến khi xảy ra xung đột, không bỏ sót chi tiết nào. "Sự việc là như vậy. Chuyện tình cảm giữa em và Lâm Cao Viễn tuy không công khai, nhưng tôi tin rằng mọi người ở đây đều biết. Bây giờ vì chuyện cá nhân của hai đứa mà gây rắc rối cho đội, tạo ra làn sóng dư luận lớn, em nhận lỗi và sẵn sàng chịu hình phạt."

"Không phải, thưa các huấn luyện viên, người gây ra chuyện này là em, hành động bốc đồng cũng là của em, thật sự không liên quan gì đến em ấy." Lâm Cao Viễn lo lắng nói.

Mã Lâm hừ nhẹ, tiếp tục: "Các cậu có biết chuyện này đã gây ảnh hưởng lớn thế nào đến đội tuyển không? Hiện tại, trên mạng lan truyền đủ loại tin đồn, nói rằng đội chúng ta quản lý lỏng lẻo, các tuyển thủ có mâu thuẫn sâu sắc. Hơn nữa, chuyện này đã thu hút sự chú ý của truyền thông, họ sẽ không ngừng truy vấn và đưa tin, tạo thêm áp lực dư luận cho chúng ta. Một số nhà tài trợ cũng có thể nghi ngờ về đội tuyển vì chuyện này, ảnh hưởng đến hợp tác sau này. Và các cô cậu là những vận động viên kỳ cựu, trụ cột của đội, lại hành xử bất cẩn như vậy, làm sao các vận động viên trẻ nhìn vào? Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần nghiêm túc và đoàn kết mà đội đã xây dựng bấy lâu nay."

"Cũng không cần nghiêm trọng hóa vấn đề, chỉ là hiện tại đang trong giai đoạn nhạy cảm sau Olympic, đội tuyển bóng bàn quốc gia vốn dĩ đang là tâm điểm dư luận, bất cứ chuyện nhỏ nào cũng có thể bị thổi phồng lên. Các em đều là tuyển thủ chủ lực, Vương Mạn Dục còn vừa đoạt huy chương vàng Olympic, mọi người đặt nhiều kỳ vọng vào các em, đừng để những phút bốc đồng phá hủy tiền đồ của mình. Chuyện này phải xử lý nhanh chóng, phát hành tuyên bố làm rõ sự việc, đồng thời cần phải tự kiểm điểm sâu sắc hành vi của mình." Lưu Quốc Lượng nói với giọng chậm rãi, đặt chiếc cốc trà xuống.

"Dạ, chúng em đã biết lỗi rồi." Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn đồng thanh đáp.

"Vấn đề bây giờ là, viết tuyên bố thế nào? Còn người thứ ba trong sự việc này, chúng ta có cần gọi cậu ấy tới để nói chuyện không? Tôi nghe nói, đội bóng rổ đã vào đợt tập luyện đóng kín, buổi trưa sẽ rời khỏi Bắc Kinh bằng xe buýt, để tôi đi nói chuyện xem sao?" Vương Hạo nói xong, cầm điện thoại và rời phòng.

Một lúc sau, Vương Hạo trở lại với vẻ mặt giận dữ, anh đẩy mạnh cánh cửa rồi ném chiếc điện thoại xuống bàn: "Nhóm đó đúng là biết bao che cho người của mình. Họ nói rằng đây hoàn toàn là bạo lực đơn phương mà Đơn Đào phải chịu, người của chúng ta chẳng hỏi rõ ngọn ngành đã đánh vận động viên chủ lực của họ. Họ cũng yêu cầu đội chúng ta đưa ra hình thức xử lý đối với người gây bạo lực, và không cần đưa Đơn Đào vào tuyên bố vì cậu ấy không lộ mặt trong ảnh."

"Thế là sao? Họ thì phủi sạch không liên quan, người của họ không làm gì vượt quá giới hạn thì bên này có ra tay không? Một cô gái như Vương Mạn Dục bị người ta ôm ngang nhiên thế mà không nổi nóng? Đội dự bị mà đã ngông cuồng thế này rồi, tôi còn chưa cáo buộc họ quấy rối đấy!" Mã Lâm tức giận, phản ứng mạnh.

"Thôi nào, giờ không phải lúc để cãi nhau nữa. Thế này đi, đội truyền thông các cậu cho ý kiến. Bên bóng rổ không tham gia thì viết tuyên bố sẽ dễ hơn, tránh nhắc đến vấn đề chính. Nhanh chóng phác thảo một bản đi." Lưu Quốc Lượng gật đầu ra hiệu cho hai nhân viên truyền thông ngồi trong phòng.

Một trong hai người ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nguyên nhân thì có thể viết dễ, nhưng sự việc xảy ra vào ban đêm, đến giờ đã lan rộng và gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của đội. Đặc biệt là vấn đề về quản lý, chỉ đơn thuần giải thích thì e là khó thuyết phục được dư luận..."

Lưu Quốc Lượng thở dài, liếc nhìn Vương Hạo và Mã Lâm – cả hai đều đen mặt – rồi quay sang Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn, ngón tay ông gõ nhịp lên bàn, âm thanh đều đều khiến không khí càng thêm căng thẳng.

"Thế này đi, Vương Mạn Dục không trực tiếp tham gia vào vụ đánh nhau, em ấy sẽ trở về viết bản kiểm điểm sâu sắc và nộp cho Mã Lâm trong vòng hai ngày. Còn Lâm Cao Viễn, cậu bị cấm thi đấu một trận, cấm... WTT!" Cuối cùng, Lưu Quốc Lượng quyết định.

"Không thể không thi đấu được sao? Điểm số của anh ấy sẽ thế nào?" Vương Mạn Dục lập tức phản đối.

Lưu Quốc Lượng đột ngột vỗ bàn đứng dậy: "Sao hả? Người không phải do cậu ta đánh chắc? Phạm lỗi thì không phạt à? Tôi chỉ đình chỉ thi đấu WTT, không đình chỉ giải vô địch châu Á hay quốc gia, cô còn muốn thương lượng với tôi à, Vương Mạn Dục?"

Vương Hạo thấy Lưu Quốc Lượng nóng giận liền đứng dậy trấn an, rồi lớn tiếng nói với Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn: "Hai người các cậu ra ngoài! Hãy tự kiểm điểm thật sâu sắc bản thân đi!"

Một giờ sau, trên Weibo chính thức của đội bóng bàn quốc gia đã phát đi một tuyên bố làm rõ:

"Gần đây, một bức ảnh liên quan đến Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn đã thu hút sự chú ý trên mạng, cùng với nhiều thông tin chưa được xác thực, gây ra ảnh hưởng xấu. Chúng tôi xin có thông báo về sự việc này.

Trong quá trình tập luyện, do sự khác biệt trong quan điểm tập luyện giữa các vận động viên đã dẫn đến sự hiểu lầm, tạo ra mâu thuẫn và dẫn đến những hành vi không nên có. Nhưng mọi người yên tâm, giữa các vận động viên không có bất kỳ mâu thuẫn không thể hòa giải nào.

Xét thấy sự việc này đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực, đội đã cân nhắc kỹ lưỡng và quyết định cấm thi đấu một trận đối với Lâm Cao Viễn. Vương Mạn Dục cũng sẽ tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc. Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn, với tư cách là những vận động viên xuất sắc, luôn nỗ lực nâng cao trình độ thi đấu của mình. Sự kiện này đã khiến họ nhận thức sâu sắc về những thiếu sót của bản thân và sẽ tiến hành tự kiểm điểm, đồng thời hứa hẹn trong tương lai sẽ xử lý một cách bình tĩnh, lý trí hơn các vấn đề phát sinh do khác biệt quan điểm, để có thể cống hiến hết mình trong quá trình tập luyện và thi đấu.

Chúng tôi kêu gọi mọi người hãy nhìn nhận sự việc này một cách lý trí, đừng để những suy đoán sai lệch đánh lừa. Chúng tôi tin rằng họ sẽ có những màn trình diễn tốt hơn để đáp lại sự ủng hộ và tin tưởng của mọi người."

Đến đây, một cơn bão truyền thông đã tạm thời lắng xuống.

Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn bước đi trên đường trở về, cả hai đều có vẻ mặt uể oải.

"Cao Viễn, lần sau đừng có nóng vội như vậy. Bị cấm thi đấu một giải anh mất bao nhiêu điểm rồi."

"Không sao đâu, chỉ là một trận đấu thương mại thôi, chưa kể đến việc anh đã không bị cấm thi đấu ở giải vô địch châu Á là tốt lắm rồi."

"Điểm số cũng ảnh hưởng đến anh mà. Quá không đáng giá!"

"Em không bị sao là tốt rồi, anh giờ không còn để ý nữa, chỉ là một người tập luyện thôi, điểm số gì chứ!"

Lâm Cao Viễn thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm: "Yuyu, điều đó không quan trọng lắm nữa. Dù anh có giỏi đến đâu, cũng không thể thay đổi thực tế rằng anh đã ở ngoài lề rồi. Tất cả những gì anh đã nỗ lực đều không thể biến anh thành một ngôi sao sáng chói trong đội. Họ có thể nhìn thấy tài năng của anh nhưng cuối cùng điều mà họ quan tâm chính là thành tích. Nếu không thể mang về huy chương, tất cả đều trở nên vô nghĩa."

Vương Mạn Dục khẽ siết chặt tay cậu: "Nhưng anh còn cơ hội! Anh vẫn còn trẻ, hãy tin tưởng vào bản thân mình. Đừng từ bỏ quá sớm như vậy. Anh có thể làm được nhiều hơn những gì anh nghĩ."

"Tin tưởng vào bản thân ư? Lời nói dễ hơn làm Yuyu. Trong thể thao, không chỉ cần tài năng, mà còn phải có may mắn, cơ hội và cả thời gian. Bốn năm nữa, anh có lẽ sẽ không còn cơ hội để thi đấu nữa. Hiện tại em không có gì để mất, thì em hãy tiến lên đi, nhưng còn anh, anh đã chuẩn bị cho một kết thúc rồi."

"Cao Viễn, anh không thể nhìn cuộc sống một cách tiêu cực như vậy. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Thử nghĩ mà xem, không phải anh cũng đã vượt qua những khó khăn trước đây sao? Anh cũng đứng trên đỉnh cao, là niềm tự hào của đội tuyển. Còn gì có thể ngăn cản anh đứng dậy lần nữa?"

"Nhưng mà lần này khác rồi yuyu. Những người từng ở bên tôi giờ đã không còn ai nữa. Họ đã rời đi và tôi chỉ còn lại một mình, phải đối mặt với tất cả những điều này. Tôi đã từng hy vọng có thể trở thành một vận động viên vĩ đại, nhưng giờ đây, ước mơ đó có vẻ thật xa vời."

"Cao Viễn đừng nghĩ như vậy! Em tin vào anh. Anh không chỉ là một vận động viên, mà còn là một người bạn, một người đồng đội tuyệt vời. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều và em không muốn thấy anh từ bỏ. Hãy cho mình thêm một cơ hội, thêm một lần nữa để thử sức!"

Lâm Cao Viễn nhìn vào mắt Vương Mạn Dục, cảm nhận sự chân thành và quyết tâm trong ánh mắt của cô. "Yuyu có thể anh đã quá mệt mỏi để chiến đấu. Nhưng em, em không được phép từ bỏ. Hãy thay anh tiến lên. Em còn rất nhiều thứ, danh hiệu để đạt được, còn rất nhiều giấc mơ để thực hiện. Anh sẽ luôn ủng hộ em."

"Không, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp! Bất kể điều gì xảy ra, chúng ta sẽ không tách rời. Đó là điều mà anh hứa với em!" Vương Mạn Dục nói với giọng chắc nịch, nắm chặt tay Lâm Cao Viễn, như thể muốn truyền sức mạnh cho anh.

Một khoảng lặng trôi qua, không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng giữa đêm tối. Cuối cùng, Lâm Cao Viễn cười nhẹ, nhưng trong đó có cả sự chua chát. "Cảm ơn em YuYu. Dù có bất kì chuyện gì xảy em em vẫn luôn là ánh sáng đẹp đẽ nhất trong đêm tối của anh."

"Và anh cũng là ánh sáng của em, mạnh mẽ kiên cường nhất" Vương Mạn Dục đáp lại, tựa như một lời hứa thầm lặng, một sức mạnh cho cả hai trong những ngày tháng sắp tới.

Lâm Cao Viễn khẽ cười: "Trong mắt em, anh xuất sắc đến vậy sao?"

"Đương nhiên! Em chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về anh. Anh là nhà vô địch hay chỉ là một người tập luyện, chỉ cần là anh, em đều thích tất cả!" Vương Mạn Dục nói với sự chân thành.

Lâm Cao Viễn ôm lấy Vương Mạn Dục, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: "Bạn gái tôi khen tôi như vậy, những năm qua tôi cũng không phải uổng phí. Nhưng dù có thế nào, lá rơi và cái lạnh là điều chúng ta không thể thay đổi. Dũng cảm nói lời tạm biệt mới có thể nhận được những khởi đầu mới. Yuyu, điều em cần làm bây giờ chỉ là nhìn về phía trước, đừng dừng lại, cũng đừng thường xuyên quay đầu nhìn anh. Em ở phía trước, anh tự khắc sẽ theo sau."

"Lâm Cao Viễn, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?" Vương Mạn Dục hỏi, lo lắng.

"Em nói gì vậy? Bạn trai em có sức mạnh lớn như vầy, dù là đất nước cũng không cho phép chia cắt chúng ta!" Lâm Cao Viễn trêu chọc.

"À đúng rồi, em đã suy nghĩ một chút và muốn thông báo với anh. Một lát nữa em định đi thăm Đơn Đào... đưa cho cậu ấy ít thuốc. Dù sao thì anh cũng đã làm cậu ấy bị thương!"

"Vậy, anh đi cùng em nhé?"

"Anh thôi đi! Nếu anh rảnh rỗi như vậy, em có một nhiệm vụ vinh quang để giao cho anh!"

"Gì vậy?"

"Viết một bản kiểm điểm, 10.000 từ, phải thật sâu sắc... Gửi cho em vào buổi tối..."

"Vương Mạn Dục, em vừa khen tôi, phải chăng là muốn tôi viết kiểm điểm cho em hửm? Em đang lừa anh chứ gì, không có chút nào thật lòng cả!"

Chương 11 Tiết Lộ

"Mong rằng, cậu sẽ không làm cậu thất vọng! Cũng mong rằng, cuộc sống này sẽ không làm cậu thất vọng!" (Chương hồi tưởng)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro