Chương 5: Makio và Yugaki

Yugi nhìn căn phòng của mình, thở dài một hơi.

Lại quay về nhìn trò chơi ngàn năm, ánh mắt tím huyền đã tối lại càng tối tăm.

"Vẫn là nên phá ra đi thôi."Yugi cầm lấy nó và ném mạnh xuống đất, trò chơi ngàn năm vung ra thành nhiều mảnh. Yugi nhặt lên rồi cho vào hộp. Sau đó cất vào trong tủ quần áo.

---------2 năm sau------

Yugi đã 8 tuổi, nhưng cậu vẫn không có tới trường học. Sugoroku khá lo lắng việc này, nhưng đến khi hỏi lí do, Yugi chỉ mỉm cười nói rằng.

"Mấy thứ kiến thức đó, cháu đã học xong. Cháu muốn 15 tuổi mới đi học cơ." Trước sự làm nũng hiếm có của cháu trai, ông ngay lập tức đồng ý. Không hề mảy may nghi ngờ những lỗ hổng trong câu nói của đứa trẻ.

Chẳng hạn như, ai là người dạy Yugi những kiến thức đó?

Thôi, khỏi nhắc lại. Hiện tại có một vấn đề khá là quan trọng ở đây.

"Cô là. . ." Sugoroku nhíu mày nhìn người phụ nữ xinh đẹp và đứa trẻ ăn mặc giản dị trước mặt.

"Con chào bố, con là Makio Menarubi, đây là con gái của con, Yugaki Menarubi." Makio cúi đầu, ngoan hiền nói. Bà đẩy nhẹ đứa con gái lên để ông nhìn xem.

"Chào ông nội đi con." Makio cười dịu dàng, từ ái nói.

"Con chào ông nộ..." Yugaki Menarubi ngoan hiền cúi đầu, e lệ, nhút nhát nói.

"Hai người là ai? Ai là bố cô? Tôi không biết hai người. Làm ơn tránh ra, đừng cản trở công việc của tôi." Sugoroku vẫn giữ trên mặt nụ cười tươi tắn, nhưng giọng nói của ông lại chẳng ấm áp với hai người kia.

"Bố, con. . ." Makio uỷ khuất nói, đôi mắt óng ánh nước tưởng trừng như sắp vỡ oà.

"Vả lại, con trai tôi chỉ có một người vợ duy nhất, nào lòi đâu ra một người vợ nào khác. Cô chắc nhầm nhà rồi, con cô nhìn cũng chẳng giống con trai tôi gì cả."

"Không! Con không nhầm! Anh ấy họ Mutou! Con chắc chắn không nhầm!"

"Thế cô biết tên nó không?" Sugoroku ngưng nở nụ cười, lạnh lùng nhìn cô ta.

"Con. . ." Makio lúng túng, cô ta không biết tên của con trai ông ấy.

"Đừng có làm ra vẻ quen biết nhà này, loại người như cô mau cút ra khỏi đây. Tôi còn phải kinh doanh. Không, tôi phải đóng cửa hàng hôm nay để dọn lại những vết tích ô uế mà cô mang tới."

"Bố!"

"Ra ngoài! Nếu như cô không muốn tôi gọi cảnh sát!"

Makio cắn môi, không vừa lòng lôi con gái rời đi.

Vừa ra ngoài liền nhìn thấy Yugi từ trên một chiếc xe limo đi xuống, còn vui vẻ chào người bên trong.

Yugaki nhìn thấy vẻ mặt mình vô cùng chán ghét, không thèm suy nghĩ hất tay mẹ mà chạy tới chỗ Yugi hạ xuống vài cái tát lên gương mặt xinh đẹp kia.

Chát!!!

Tiếc là Yugi đã nhận ra hành động đó và tiêu sái quay lại , giơ tay nhỏ tát thật mạnh vào mặt Yugaki khiến Yugaki văng ra.

"Ớ? Cái gì vừa xảy ra vậy?" Yugi ngây ngốc nhìn tay mình, tự hỏi.

"Con nhỏ đó định tát cậu, Yugi."Giọng nói lạnh nhạt mang theo chút non nớt từ trong xe phát ra.

Yugi mỉm cười nhìn người bên trong, nói.

"May ghê, tớ tát lại được nhỏ. Kaiba."

"Hừ."Kaiba lạnh nhạt gật đầu, sau đó như nhớ ra cái gì, nói.

"Lần sau tôi chắc chắn sẽ không thua cậu, Mutou Yugi. Và, nhớ thoả thuận của chúng ta."

"Ừm, tớ nhớ mà." Yugi cười sáng lạn, vẫy vẫy tay.

"Ngày kia gặp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro