Chap 20

"Grừ... Bà già có đó không?"

Một thế giới quái dị mở ra sau cánh cửa. Bốn bức tường trong phòng là giá sách làm từ gỗ xếp chật kín, cao chót vót. Trần nhà cao tới mức có đứng ở giữa phòng ngửa lên nhìn cũng không thấy đâu. Giữa phòng có bàn lớn, xung quanh la liệt những dụng cụ pha chế, máy trộn phát ra tiếng rè rè. Trên bàn ngổn ngang xương động vật, cây cỏ hình thù kì dị, những chai dung dịch đủ màu toát mùi mờ ám. Một khung cảnh chỉ cần vừa nhìn thấy thôi đã muốn co cẳng bỏ chạy càng xa càng tốt.

Một bà lão xuất hiện sau cánh cửa cuối phòng chứa đồ.

"Ối chà ối chà. Đám các ngươi... có chuyện gì mà lại đến giờ này?"

Mang vẻ ngoài của những mụ phù thủy trong truyện cổ, bà lão nhìn Yuju và SinB như bị làm phiền. Khuôn mặt dạ xoa đấy là của một người bình thường. Dù vậy, một người mang khả năng nhìn thấy thiên thần và ác quỷ khó có thể nói là bình thường.

Vừa bắt được ánh mắt của cô, bà lão cười nhếch miệng khinh thường.

"Ồ... Đã lâu mới được thấy một thiên thần tươi sống như thế này."

"Đáng yêu phải không?"

"Chà chà, rất đáng yêu."

Trong cái cách nói 'đáng yêu' của bà ta như có cả khinh bỉ và cay nghiệt.

"Vậy quý cô đây... tìm ta có việc gì?"

Bà lão lắc lắc chiếc bình hình cầu đặt trên bàn khiến dung dịch đỏ quạnh bên trong sóng sánh.

"..."

Thấy Yuju nín thinh, ác quỷ bên cạnh đỡ lời.

"Ta đã nói rồi. Ngải yêu. Bọn ta cần cái đó."

"Ngải yêu à? Ta đã làm cái đó bao giờ đâu."

"Có làm mà!~ Thế nào lại quên rồi, bà già này..."

"Ăn nói với người lớn thế hả. Thuốc ta từng chế qua sẽ không bao giờ làm lại nữa."

"Cái gì? Đừng có giở quẻ nữa."

"Không thương lượng."

"Mất cả công... sao giờ?"

SinB liếc nhìn cô vẻ áy náy. Dẫu sao chính cô nàng đã đề nghị giúp, vậy mà cuối cùng...

"Tôi không cần thứ ngải đó, vả lại..."

Vả lại... Mình cần gì phải làm ngải yêu cho Eunha. Có phải yêu đương gì đâu...

Đã không chút đề phòng nghe theo , còn đem chuyện của mình ra kể rồi cầu cạnh ngay chính kẻ thù, bản thân hiện giờ chỉ có thể dùng bốn chữ bỉ ổi hèn hạ để nói.

"Quý cô này, tâm tư của cô có vẻ phức tạp đây. Đâu đó còn có mùi cấm kị nữa..."

Nghe đến hai tiếng 'cấm kị', tim Yuju như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

"Ối chà... là thật rồi. Lớn chuyện đây, lớn chuyện đây."

Ác quỷ hai mắt tràn đầy nghi hoặc xua tay.

"Còn xua tay cái gì? Ác quỷ nhà ngươi ngặt một đám không ra gì. Chỉ giỏi lợi dụng sự yếu đuối của đối phương."

Bà lão đay nghiến rồi chuyển hướng nhìn sang cô.

"Cô gái nhỏ, mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu. Nếu còn e ngại thì hãy về đi."

"Ý bà là...?"

"Cô thích con người đó đến vậy hả?"

"S-sao bà...?"

Lại nữa. Đúng như SinB đã nói, ngay đến cả bà lão cũng nhìn ra tâm tư của mình.

"Ta đi đây. Rắc rối còn lại nhờ bà cả đấy. Cứ thong thả."

Rồi cô nàng quay bước bỏ đi.

"Này! Khoan đã!"

Yuju vội gọi lại. Cô bé dẫn cô tới đây chỉ vì muốn giới thiệu bà lão này cho cô thôi sao?

"Mọi việc còn lại chị phải tự mình làm thôi. Nếu muốn về phe với bọn tôi, lúc nào tôi cũng chờ đón."

Cô bé chỉ nói vậy rồi biến mất sau cánh cửa.

"Con bé thích ngươi nên mới dẫn ngươi đến chỗ ta đấy. Không phải có ý muốn hãm hại ngươi đâu."

"N-Nhưng mà..."

"Chúng là lũ nhây dính như keo mà. Nó không như vẻ bề ngoài, nó là đứa thích lo chuyện bao đồng, một đứa lập dị trong số đồng bọn của nó... Vậy cô bé..."

Bị nhìn một lượt từ đầu đến chân, Yuju đột nhiên cảm thấy căng thẳng trước một người phàm rõ ràng ít tuổi hơn mình.

"Ngươi tên gì?"

"Yuju..."

Cô không nghĩ sẽ bị hỏi tên. Bà lão này có giao thiệp với ác quỷ, lúc nhìn thấy thiên thần cũng không tỏ vẻ sửng sốt , xem ra con người hiểu biết về thế giới này nhiều hơn những gì cô vẫn tưởng.

"Yuju à. Hừm..."

"Vậy còn bà?"

"Ta đã quên tên mình từ lâu rồi."

"..."

Vấn đề không phải bề ngoài, là vẻ thâm trầm của bà lão lấn át cô...

"Được rồi Yuju. Sao ngươi tới đây?"

""Là vì cô bé dẫn tôi tới đây."

"Ta không hỏi cái đó. Tại sao ngươi chịu nghe để nó dắt tới đây. Ngươi không phải ngu như vậy chứ."

Cô cứng họng. Dù khó chịu nhưng thiên thần cũng hiểu người đàn bà này thực sự khôn ngoan và thông tuệ hơn mình nhiều lần. Thậm chí ở trước bà ta, có cái gì đó thôi thúc cô nói hết những điều vẫn giấu kín trong lòng. Hệt như một loại cám dỗ.

"Tôi đang yêu... một người phàm."

"Hừm... Nhưng thiên thần không được phép có tình cảm với người phàm."

"Là như vậy nên..."

Yuju vừa nói ra đã lại thấy hối hận.

"Được rồi, được rồi, luật lệ cũng chỉ là quy định được đặt ra mà thôi. Những thiên thần rời bỏ Thiên đường vì không muốn chịu sự trói buộc của thánh quy đâu phải là ít."

"Bà biết ư?"

"À ta có biết vài thiên thần như vậy."

Gương mặt của người đồng sự đã bỏ đi 20 năm về trước lại hiện ra từ trong kí ức. Không chừng người này cũng biết chị.

"Lần cuối ta gặp một thiên thần sa ngã đã 40 năm trước. Nghe nói thánh quy càng ngày càng khắt khe hơn."

"À, phải rồi."

Nếu là chuyện của 20 năm trước, có lẽ bà ta không biết chị. Nghĩ tới đó, Yuju thất vọng.

"Vậy cái người mà ngươi mê mẩn đó nghĩ thế nào về ngươi? Còn nữa, người đó có thể nhìn thấy ngươi chứ?"

"Người đó... Eunha đã cứu tôi. Một năm trước tôi bị thương trong lúc đọ súng với cô bé lúc nãy và không thể quay về Thiên đường. Eunha tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy tôi, cô ấy đã nói có muốn cùng về nhà cô ấy không. Rồi tôi được cô ấy chăm sóc trong những ngày phải ở lại Nhân giới."

"Ra vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên.'

"Không phải. Ban đầu chưa đến mức đó."

"Vậy tại sao ngươi không dưng chấp nhận sự giúp đỡ của một con người. Thiên thần có thể tự chữa lành, đúng chứ?"

""Đó là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với một con người. Cô ấy cũng giống như bà. Có thể nhìn thấy các thiên thần, nên tôi..."

"Vậy nếu lúc đó là ta đi ngang qua chìa tay giúp ngươi, ngươi sẽ vui vẻ theo ta chứ?"

"Không. Tất nhiên. Ơ...?"

"Thành thực lắm. Đó không phải bằng chứng rõ ràng nhất sao."

Cô bất giác tự nhủ với mình.

"Vậy đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên"

"Bắt đầu từ ấn tượng đầu tiên, trải qua năm tháng tình cảm trở nên sâu nặng. Tình yêu là như vậy đấy."

"Y-Yêu sao?"

Tình cảm mà Yuju không muốn thừa nhận. Thiên thần không yêu. Không được phép yêu. Nếu có chỉ có thể là tình thương chúng sinh. Cô từng nghe tình yêu là cảm xúc mạnh mẽ đến mức có thể đem tất cả những gì mình có dành cho đối phương, coi đối phương là tất cả. Với thiên thần, những kẻ sống vì sứ mệnh và vì Thượng đế, bất kể có thân thiết với một thiên thần nào khác, lòng tôn kính Thượng đế vẫn là lớn nhất. Những thiên thần không nguyện cả đời vì Thượng đế sẽ bị coi là những kẻ lầm lạc cần được sửa chữa.

"Ngươi không hiểu cũng phải thôi. Thiên thần làm gì biết đến tình yêu. Nhưng giờ ngươi đã nhận ra rồi thì phải thừa nhận thôi. Bây giờ chỉ có hai con đường cho ngươi lựa chọn."

"Hai... con đường...?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro