Chap 7

Lửa gầm thét. Trong bóng tối ngọn lửa khổng lồ nhuộm đỏ 1 góc trời đêm. Những tiếng kêu gào, la ó như xé cào trong tai. Ai nấy đều chạy toán loạn hòng thoát thân khỏi tòa lâu đài đẹp đẽ đang bốc cháy dữ dội.

"Cô chủ!"

Bên ngoài lâu đài, người quản gia già nua xé gấu áo đuôi tôm đã cháy tơi tả băng lại đầu gối bị trầy rách để cho máu không chảy thành dòng nữa.

"..."

Người đàn ông đứng đó như hóa đá, toàn thân tê liệt. Cái gì đang xảy ra thế này.

"Cô chủ Eunha... ĐỪNG!"

Một người hầu kịp ôm chặt lấy Eunha. Với sức người lớn, sự kháng cự của một đứa trẻ non nớt chẳng thấm vào đâu. Thật vô dụng, thật đáng thương hại, chỉ có thể đứng nhìn những người mình yêu thương bị bỏ lại trong ngọn lửa ngùn ngụt cháy.

"Bố mẹ đâu rồi..."

Đứa trẻ không khóc. Nó không còn khóc nổi nữa. Vì nước mắt đã chảy cạn.

"Lại là nó..."

Thoát khỏi cơn ác mộng, tâm trí nàng lại lạnh lẽo như băng. Đó là giấc mơ Eunha vẫn thường gặp lúc nhỏ. Cho đến tận giờ khi đã nhiều năm trôi qua, những kí ức về ngày mất đi cả cha và mẹ vẫn ám ảnh nàng.

Nàng uống liền 1 hơi cốc nước để cạnh bàn. Thứ chất lỏng không mùi vị trượt xuống cổ họng khô khốc. Nhịp tim cũng dần trở lại bình thường sau những nhịp thở ghìm chậm để tự trấn an. Đồng hồ còn chưa điểm giờ gà gáy, nói là rạng sáng thì hãy còn sớm. Eunha cố ngủ lại những chỉ có những giấc ngắn vờn đến chập chờn. Mỗi lần thức giấc vì cơn ác mộng đó, nàng đều chẳng thể ngủ lại được.

-----------------------------------------------
Jung thị là dòng dõi quý tộc mà sự vinh hiển đã duy trì trong suốt 400 năm kể từ lúc Al-fine thành hình cho tới giờ, là đối tượng mà bất cứ kẻ tham vọng nào cũng muốn kết thân dù ở trong hay ngời nước. Chủ nhân đầu tiên của Jung là 1 trong 3 vị anh hùng có công lập quốc. Cho đến giai đoạn chiến tranh dai dẳng sau đó ở Bel Canto, chủ nhân của Jung thế hệ nào cũng là những anh tài kiệt xuất được lưu danh trong sách sử.

Mẹ của Eunha, người đứng đầu Jung thị hiện nay là nữ chủ nhân đầu tiên của dòng họ này, xét về nhân cách hay phẩm chất của một lãnh chúa đều không thua kém những người tiền nhiệm. Bà trên danh nghĩa là mẹ của nàng nhưng hai người thực ra không có quan hệ huyết thống, mà chỉ là vợ của cậu ruột Eunha. Cha mẹ ruột đã mất trong một vụ hỏa hoạn khi nàng mới 3 tuổi.

Cách lâu đài Jung thị hiện giờ khoảng 10km là nơi Eunha từng ở trước kia. Tòa lâu đài giản dị và khiêm tốn so với một quý tộc, trong nhà cũng chỉ có vài người hầu. Cuộc sống khiêm nhường tránh xa những xô bồ, yên ả nối tiếp ngày qua ngày cho đến đêm đó. Ngày hôm đó, em trai của mẹ nàng, thiếu chủ Jung đến chơi rồi ở lại. Khi phát hiện có cháy, một người hầu đang giúp Eunha chuẩn bị giường đã nhanh chân đưa nàng ra ngoài. Chỉ còn bố mẹ và người cậu ruột mắc kẹt bên trong, cho đến tận khi những bức tường và cột trụ bị thiêu đến khô giòn rồi gãy sụp.

Đám cháy đã làm sập tòa lâu đài, sau đó các gia nhân có tìm kiếm lại nhưng ngọn lửa tàn khốc đã xóa sạch tất cả, đến di hài của những người xấu số cũng đã hóa thành tro bụi. Người con gái và con trai duy nhất của Jung đã chết, thiếu chủ lại chưa có người nối dõi, nguy cơ tuyệt hậu đã đến ngay trước mắt. Giữa cơn khủng hoảng ấy, vợ của thiếu chủ quá cố đã đứng ra làm chủ, duy trì quản lí Jung thị, đón Eunha - hậu duệ chính thống cuối cùng của Jung và sẽ là chủ nhân đời tiếp theo - về nuôi dưỡng.

Mẹ nuôi của Eunha rất yêu cậu của nàng. Gánh lấy những dang dở người chồng quá cố bỏ lại, bà lao vào những cuộc kết thân nhằm củng cố quyền lực, những thương vụ căng thẳng, cố gắng duy trì sự hưng thịnh và danh giá cho cái tên Jung mà quên cả chăm sóc bản thân. Với Eunha, bà đóng vai trò 1 người mẹ nghiêm khắc chăm lo giáo huấn cô trở thành người thừa kế gia tộc. Hiểu ý của mẹ nuôi, dù là học thuật, kiếm thuật, nghệ thuật, hay diễn thuyết, ngoại giao, kinh doanh, bất cứ điều gì cần thiết cho con gái 1 danh gia vọng tộc, nàng đều nỗ lực học hỏi.

Tất cả mọi cố gắng của Eunha để làm hài lòng người mẹ không chung máu mủ, nàng đơn giản là mong được yêu thương, được quan tâm.

Những mong ngóng được âu yếm yêu thương của cô gái nhỏ đã không được đáp lại. Tình yêu bỗng chốc hóa thành đau thương, trái tim bà đã tổn thương đến mức không thể chữa lành. Đón đứa cháu của chồng về nuôi dạy cũng không phải vì đồng cảm với đứa trẻ đáng thương bỗng nhiên mất cha mẹ mà là để hoàn thành nghĩa vụ với gia tộc, bà đối với Eunha không có tình cảm gì đặc biệt. Quan hệ giữa 2 người bọn họ chỉ đơn thuần là người giám hộ và người thừa kế tương lai. Nàng dẫu vậy vẫn mong mỏi tình thương từ mẹ. Nàng không muốn từ bỏ hi vọng được mẹ yêu thương, và từ đó đến giờ đã sống với ám ảnh hi vọng nhỏ ấy là nghĩa sống duy nhất cô gái nhỏ có.

Chắc chắn tới một lúc nào đó, những nỗ lực của bản thân không biết chừng có thể được đền đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro