Chim Hoàng yến

1. Tiệc rượu

Nakamura Yurika ngay từ đầu đã biết nơi này không thuộc về mình.

Cô nhấp một ngụm sâm panh trên tay, tuy có mùi thơm đậm đà nhưng nuốt vào lại có cảm giác như uống một ngụm đắng ngắt. Ánh đèn ở tiệc rượu sáng rực và chói lóa, phản chiếu cuộc trò chuyện tao nhã của các vị khách, vẻ ngoài trang điểm tinh xảo. Mà cô chỉ có thể tận lực rút lui vào trong góc, thận trọng như một vị khách không mời mà đến.

Hơn mười năm sau khi ra mắt, cô vẫn là một nữ diễn viên phim truyền hình đêm khuya ít được biết đến. Đồng lương ít ỏi, chỉ đủ trang trải cuộc sống, nhưng cô không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình. Cô yêu thích diễn xuất và cũng yêu thích mọi cảm xúc dưới ống kính. Nhưng dù tình yêu có mãnh liệt đến đâu thì cũng không thể bỏ qua áp lực cuộc sống. Mẹ cô đang bệnh nặng, những hóa đơn viện phí khổng lồ như một ngọn núi đang đè nặng lên đôi vai gầy guộc của cô.

"Tiệc rượu sẽ có mấy vị đạo diễn lớn, nếu không đi, cơ hội của em sẽ càng mỏng manh hơn." Người đại diện nói rất nhẹ nhàng, nhưng đi vào trọng điểm. Cô biết điều này có ý nghĩa gì - những người khác có thể đàm phán hợp tác, nhưng cô chỉ có thể thực hiện một thỏa thuận.

Cô liếc xuống chiếc váy cô đã mượn được từ một stylist tốt bụng trong studio. Dù kiểu dáng thanh lịch nhưng nếu để ý kỹ, sẽ không thể che giấu được dấu vết của thời gian. Viền váy hơi phai màu và phần ren hơi lỏng lẻo. Một bộ váy như vậy trông không phù hợp trong bữa tiệc nơi những người nổi tiếng tụ tập.

Cô cố gắng hòa vào đám đông, nhiều lần lấy hết can đảm để tiến về phía trước, nhưng cô chỉ nhận được một, hai câu trả lời chiếu lệ. Nakamura Yurika biết rằng thân phận của cô đã được định sẵn khác với những người này, cảm giác vượt trội mà họ thể hiện khi nói chuyện, cũng như ánh mắt dò xét vô tình bộc lộ, nó đâm vào da cô như những mũi kim, khiến cô xấu hổ lại không có chỗ trốn tránh.

Cuối cùng, cô lùi vào một góc, dựa sát vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng hết sức để tránh mọi ánh nhìn có thể hướng về phía mình, giống như một bé mèo con rơi vào gió lạnh, không ai để ý hay đến gần.

2. Cuộc gặp gỡ đầu tiên

"Thật xin lỗi... có thể cho tôi thêm vài ngày nữa được không?"

Nakamura Yurika ở hành lang nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, hèn mọn đưa ra một lời thỉnh cầu.

Giọng điệu của đối phương rất chuyên nghiệp:"Đã gia hạn hai tuần rồi, nếu tuần này không nộp viện phí, việc điều trị sẽ phải tạm dừng."

"Làm ơn, thực sự cầu xin cô!" Giọng Nakamura Yurika rất trầm, gần như run rẩy mà van xin:"Tôi nhất định sẽ tìm cách kiếm được tiền, xin hãy cho tôi thêm một chút thời gian."

Câu trả lời ở đầu bên kia điện thoại vẫn lạnh lùng:"Nakamura-san, quy tắc là quy tắc. Chúng tôi xin lỗi, vui lòng xử lý càng sớm càng tốt."

Cuộc gọi đã bị cúp máy, chỉ để lại âm báo bận. Cô ngơ ngác đứng đó, ngực như bị đá lấp kín, gần như không thở được. Cô vòng tay qua vai, như thể muốn đem chính mình cuộn tròn trong một cái vỏ. Cơn gió lạnh xuyên qua kẽ hở của chiếc váy dạ hội hở lưng khiến cô rùng mình vì lạnh.

"Bên ngoài gió lớn, mặc vào đi."

Giọng nói đột nhiên vang lên nhẹ nhàng và bình tĩnh, xuyên qua sự im lặng xung quanh cô như một tia sáng. Nakamura Yurika ngẩng đầu lên, một chiếc áo khoác ấm áp được khoác lên vai cô, ngăn cản không khí lạnh lẽo ngoài hành lang.

Cô nhìn thấy một cô gái đang đứng trước mặt mình, với vẻ mặt điềm tĩnh dịu dàng, cô nhận ra đó là nhị tiểu thư của gia tộc Sugai, nhân vật trung tâm của buổi tiệc rượu vừa rồi.

"Em ổn chứ?" Giọng nói của Sugai Yuuka nhẹ nhàng, như thể sợ làm phiền ai đó.

Cổ họng Nakamura Yurika như bị nghẹn lại, không thể nói được gì, mắt cô nhanh chóng đỏ lên. Lúc này, rượu tràn vào tâm trí cô, xen lẫn sự bất bình và tuyệt vọng, lý trí của cô lập tức sụp đổ, giống như người chết đuối cuối cùng nắm được khúc gỗ trôi dạt, cô xoay người ôm chặt lấy Sugai Yuuka, vùi đầu vào vòng tay đối phương, để nước mắt trào ra mãnh liệt. 

Sugai Yuuka sững sờ một chút, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng cô gái để an ủi. Cô cúi đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh tú nhưng mệt mỏi của Nakamura Yurika, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.

Kỳ thực, cô đã đi theo Nakamura Yurika ra ngoài.

Ngay từ đầu, cô đã để ý đến cô gái đang trốn trong góc. Những người nổi tiếng đứng ở trung tâm luôn bị vô số ánh mắt theo đuổi, nhưng cô gái này dường như đang cố tình ẩn mình, lui vào nơi khó thấy nhất, tay cầm ly sâm panh đã uống một nửa.

Nhưng dù vậy, cô gái này vẫn khiến Sugai Yuuka không thể rời mắt.

"Giống như một con mèo bị bỏ rơi."

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô.

Thân hình gầy gò đó toát lên một cảm giác bất lực, nhưng đôi mắt lại quật cường đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng. Sự mâu thuẫn như vậy khiến Sugai Yuuka bất giác muốn đến gần cô gái này hơn, có thể vì thương hại, hoặc cũng có thể vì lý do nào đó khác.

Sugai Yuuka không hiểu tại sao mình lại bị thu hút bởi một người như vậy. Cô luôn giữ khoảng cách với mọi người, không thích khám phá cảm xúc của người khác, cũng không thích dính líu đến những câu chuyện khó giải thích. Nhưng khi nhìn thấy Nakamura Yurika đi ra ngoài hành lang, bước chân của cô không tự chủ được mà đi theo.

"Không sao đâu." Cô thì thầm, giọng nhẹ nhàng như gió:"Cứ khóc đi."

Nghe tiếng khóc của cô gái trong vòng tay mình, Sugai Yuuka thấy ngón tay mình khẽ run lên.

Nakamura Yurika trên mặt tràn đầy nước mắt, rốt cuộc thút thít đứng thẳng người, trong mắt tràn đầy hối hận và áy náy:"Tôi xin lỗi... tôi không cố ý. Cảm ơn vì áo khoác của cô."

Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cởi áo khoác đưa lại cho Sugai Yuuka, vừa định quay người rời đi thì bị Sugai Yuuka nắm lấy cổ tay.

"Chờ một chút." Giọng nói của Sugai Yuuka không nhanh không chậm, ánh mắt mang theo sự bình tĩnh như không chấp nhận từ chối:"Tôi có thể giúp em."

Nakamura Yurika ngây ngẩn cả người, hơi ngẩng đầu lên, lại bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Trong đôi mắt đó không hề có sự thương hại, chỉ có một chút ý tứ mà cô không thể hiểu được.

"Ở bên cạnh tôi một thời gian." Giọng điệu của Sugai Yuuka bình tĩnh như đang bàn chuyện làm ăn:"Tất nhiên là tôi sẽ trả tiền. Em vẫn có thể quay phim và tôi sẽ không can thiệp vào công việc của em. Nhưng tôi hy vọng em sẽ sống ở một nơi - một nơi an toàn. Chỉ cần thỉnh thoảng ăn uống và trò chuyện với tôi, chỉ vậy thôi."

Nakamura Yurika khẽ nhíu mày, giọng run run:"Cô... tại sao?"

Sugai Yuuka cười nhạt:"Tôi là người kinh doanh, không làm chuyện lỗ vốn. Em làm tôi cảm thấy hứng thú, chỉ vậy thôi".

Câu trả lời như vậy khiến Nakamura Yurika không thể từ chối, cũng không thể phản bác. Thực ra, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Nakamura Yurika cúi đầu, ngón tay nắm chặt rồi lại buông lỏng, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm:"Tôi đồng ý."

Sugai Yuuka gật đầu hài lòng, ngay khi quay lại liền thu hồi nụ cười. Cô không biết rằng quyết định này sẽ thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của họ.

3. Sống chung

Khi Nakamura Yurika bước vào căn hộ lần đầu tiên, trong lòng cô có cảm giác bất an.

Cô đứng trước cửa sổ kính, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh thành phố nhộn nhịp về đêm ngoài cửa sổ, căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, vị trí đắc địa, ánh đèn rực rỡ dòng xe cộ tấp nập, là sự phồn hoa và ồn ào không thuộc về mình. Phòng khách rộng rãi sáng sủa được trải thảm lông mềm mại, mỗi món đồ nội thất tinh xảo đều toát lên sự sang trọng nhẹ nhàng, thiết kế bếp kiểu đảo bếp nhìn thoáng qua là thấy nó đắt tiền.

Nakamura Yurika chưa bao giờ tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ sống ở một nơi như thế này. Cô nghe nói giá thị trường ở đây cao đến mức choáng váng, dù cô có làm diễn viên mấy đời cũng không thể mua được. Cô bất lực nhìn xung quanh, thậm chí còn thở một cách thận trọng.

Sugai Yuuka đứng sau lưng cô, giọng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi:"Sống ở đây thuận tiện hơn, dù là đến phim trường hay giải quyết công việc thường ngày cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều".

"Nhưng, nhưng tiền thuê nhà ở đây..." Nakamura Yurika vô thức muốn từ chối.

"Đừng lo lắng về điều đó." Sugai Yuuka nhẹ nhàng ngắt lời cô và đặt chìa khóa lên bàn."Em chỉ cần yên tâm sống ở đây thôi. Những chuyện khác không cần phải lo lắng."

Lúc đầu, Nakamura Yurika sống trong lo lắng. Mỗi ngày khi thức dậy và bước đi trên lối đi trải thảm lông, cô có cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng. Từng chi tiết của nơi này đều thể hiện rõ sự dụng tâm của chủ nhân, khiến cô luôn có cảm giác như mình đã đi nhầm vào lĩnh vực không thuộc về mình.

Cô cũng sẽ ngơ ngác nhìn lên trần nhà với những suy nghĩ bối rối trong đầu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng vận may từ trên trời rơi xuống lại đến với mình, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô phải trả giá.

Cô bắt đầu suy nghĩ theo bản năng về những gì mình nên làm, thậm chí sẵn sàng lấy thân báo đáp. Tuy nhiên, Sugai Yuuka chưa bao giờ đề cập đến bất kỳ điều gì trong số này, cũng như không thể hiện bất kỳ hành vi không phù hợp nào với cô.

Sugai Yuuka chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong căn hộ, mang theo một chai rượu hoặc một ít trái cây tươi, sau đó ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và đọc sách. Thường thì Sugai Yuuka chỉ nói:"Ngồi với tôi một lúc nhé."

Thế là họ ngồi cạnh nhau, có lúc tán gẫu những chủ đề vụn vặt, có khi cả đêm yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe được tiếng gió cùng tiếng mưa rơi. Tuy nhiên, kiểu làm bạn này dần dần trở thành thói quen, Nakamura Yurika từ bất an chuyển sang thích nghi, thậm chí còn bắt đầu thích khoảng thời gian không cần lời nói như thế này.

Chi phí sinh hoạt hàng tháng được chuyển vào tài khoản của Nakamura Yurika đúng hạn, số tiền cao đến mức cô không thể tin vào mắt mình. Sugai Yuuka còn đặc biệt dặn dò cô:"Nếu em có nhu cầu gì thêm, hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào."

Làm sao Nakamura Yurika dám đưa ra yêu cầu gì nữa? Cô cẩn thận ghi chép từng khoản vào notebook. Cô gửi phần lớn số tiền đó đến bệnh viện để chi trả việc chữa bệnh cho mẹ, còn lại để chi tiêu hàng ngày, thậm chí mua cho chính mình một chiếc váy mới đều không lỡ. Cô nghĩ rằng một ngày nào đó, nếu kiếm đủ tiền, cô nhất định sẽ trả lại không thiếu một đồng cho Sugai Yuuka.

Dù cuộc sống đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng Nakamura Yurika chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ công việc của mình. Cô vẫn dậy sớm mỗi ngày, chạy đến phim trường, trải qua một cuộc sống bận rộn.

Đây là nghề mà cô dựa vào để sinh tồn, đồng thời cũng là ước mơ mà cô đã kiên trì bao năm nay. Mặc dù thu nhập ít ỏi, triển vọng mong manh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ. Đối với cô, diễn xuất không chỉ là một công việc mà đó là thứ duy nhất thuộc về cô, thứ cô có thể nắm giữ.

Sugai Yuuka thỉnh thoảng hỏi cô về việc quay phim, ánh mắt cô ấy luôn bình tĩnh khi nhìn cô, nhưng cũng có một chút dịu dàng mà Nakamura Yurika không thể hiểu được.

Ngày tháng trôi qua như thế. Cuộc sống của họ giản dị nhưng ngầm thấu hiểu, như hai đường thẳng song song, thong thả đến gần.

Nakamura Yurika dần dần phát hiện ra rằng Sugai Yuuka không hề xa cách như cô nghĩ ban đầu. Cô ấy có thể vô tình ngủ quên khi đang đọc sách, nói chuyện rất lâu về bộ phim mình thích và thậm chí còn lơ đãng thể hiện vẻ mặt trẻ con.

Vào những ngày cuối tuần khi không phải đi xã giao hay làm việc, Sugai Yuuka sẽ mang đến một số nguyên liệu và tự nấu ăn. Nakamura Yurika đứng trước đảo bếp nhìn Sugai Yuuka thái rau thành thạo, không thể không hỏi:"Người như chị, sao lại thích tự mình nấu nướng?"

Sugai Yuuka hơi nhướng mày và trả lời như đó là chuyện đương nhiên:"Bởi vì tôi muốn ăn thứ gì đó ngon."

"Chị được mời đi ăn gì đó còn chưa đủ nhiều sao?" Nakamura Yurika nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sugai Yuuka dừng động tác, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào cô:"Không phải thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền."

Nakamura Yurika bị nhìn đến tim đập thình thịch, vội cúi đầu xuống, như thể không hiểu ý.

4. Bốn mùa

Vào cuối mùa xuân, Sugai Yuuka đưa Nakamura Yurika đến một vườn hoa, nói rằng có một cuộc triển lãm hoa huệ mới. Hai người sánh bước bên nhau, ánh nắng xuyên qua bóng cây rậm rạp, như thể họ đang vô tình bộc lộ suy nghĩ của mình.

Nakamura Yurika cúi đầu đến gần bông huệ trắng đang chớm nở, Sugai Yuuka thì thầm từ phía sau:"Em rất thích hoa sao?"

Nakamura quay đầu lại, nhưng bị ánh mắt của Sugai Yuuka đóng băng. Trong mắt cô ấy không có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn cô, nhưng nó chợt khiến cô nhớ đến ánh nắng ấm áp mà cô từng thấy khi còn nhỏ, xuyên qua rèm cửa và phủ kín sàn phòng.

"Ừ, em rất thích." Nakamura Yurika nghiêng đầu và cố giấu khóe miệng đang nhếch lên.

Vào những đêm hè, tiếng ve sầu lúc to lúc nhỏ, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của cỏ cây. Sugai Yuuka gõ cửa căn hộ và đưa hộp tráng miệng cho Nakamura Yurika, nói rằng đã mua khi đi ngang qua. Nakamura Yurika nhìn ngọn tóc hơi ướt của người kia và biết rằng sự "vô tình" này là nói dối.

Hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ ngoài ban công, gió đêm thổi qua, trà trong cốc dần nguội đi. Nakamura Yurika ăn bánh, không nhịn được mà cười ra tiếng, Sugai Yuuka nghi ngờ hỏi:"Rất buồn cười sao?"

Nakamura Yurika lắc đầu, cúi đầu dùng thìa múc kem trên đĩa. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt của Sugai Yuuka, đôi mày và đôi mắt mềm mại, ngay cả động tác vô tình của đầu cũng khiến người ta cảm thấy ổn định.

Vào buổi chạng vạng đầu thu, vầng hào quang màu cam tràn ngập đường phố. Nakamura Yurika rủ Sugai Yuuka đến một quán cà phê mới mở, khi đi ngang qua một góc phố, một cơn gió thổi bay những chiếc lá trên cây và rơi nhẹ lên vai Nakamura Yurika.

Sugai Yuuka dừng lại và đưa tay phủi chiếc lá đi cho Nakamura Yurika. Đầu ngón tay của cô mang theo cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào vai Nakamura Yurika, nhưng nó lại như một gợn sóng xẹt qua trong lòng.

"Ở đây không tệ." Sugai Yuuka nhìn lên bầu trời đỏ rực do ánh chiều tà chiếu rọi, giọng cô vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Nakamura Yurika liếc nhìn cô và nhớ đến lời một bài hát: "Hoàng hôn là một nụ hôn dịu dàng." Cô không nói ra, chỉ cảm thấy lúc này không khí cũng dịu dàng nên nhịp tim cũng có vẻ tự nhiên.

Đến rạp chiếu phim vào mùa đông, cuối cùng họ cũng có chút thời gian rảnh rỗi và cùng nhau xem một bộ phim nghệ thuật. Bộ phim có nhịp độ chậm rãi và đầy cảm xúc. Trong bóng tối, bàn tay của Nakamura Yurika vô tình chạm vào mu bàn tay của Sugai Yuuka, cái chạm ấm áp khiến tim cô lập tức đập không kiểm soát.

Cô muốn rút tay lại, nhưng lại sợ tỏ ra cố ý nên đành phải cứng đờ ở đó, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Sugai Yuuka vẫn ngồi thẳng, dường như không hề hay biết.

Sau bộ phim, Nakamura Yurika đề nghị đi đến một quán izakaya gần đó. Sugai Yuuka gọi một chai rượu sake, hai người ngồi vào một chiếc bàn trong góc, không khí hòa lẫn mùi thơm của rượu và hơi nóng của đồ ăn, ngăn cách cái lạnh bên ngoài.

Nakamura Yurika cầm ly rượu, vẫn luôn không nói lời nào. Sugai Yuuka nghiêng đầu nhìn cô và nhẹ nhàng hỏi:"Bộ phim vừa rồi... em thích không?"

Nakamura Yurika do dự một chút, đặt chiếc ly xuống và khẽ gật đầu. Cô nói thích, nhưng chính cô cũng không biết mình thích bộ phim hay cảm giác hồi hộp xuyên qua trái tim cô khi bộ phim kết thúc.

Trong không khí nóng bức, ánh mắt họ giao nhau, nhưng cả hai đều không nói gì nữa.

Có người luôn cho rằng động tâm là trời long đất lở, nhưng thực ra đó chỉ là khoảnh khắc người ấy nhẹ nhàng ngước mắt lên và ánh mắt dừng ở trên người bạn mà thôi.

Từ những lời thì thầm nhẹ nhàng trong vườn hoa mùa xuân cho đến sự thăm dò thận trọng ở izakaya vào đêm đông, họ hiện diện trong cuộc đời nhau, như những chiếc bóng không thể tách rời. Sugai Yuuka chưa bao giờ nói lời yêu, Nakamura Yurika cũng không dám hỏi. Nhưng những quan tâm thầm lặng, những cử chỉ tinh tế, những cảm xúc dâng trào trong từng chi tiết đã biến bốn mùa thành một tình yêu mãnh liệt.

5. Đêm mưa

Mưa như trút nước, Nakamura Yurika đứng trước cửa trường quay, người trong đoàn phim đã đi về từ sớm, chỉ còn lại cô ôm chiếc túi, đứng dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn nước mưa rơi trên mặt đất thành những đường nét có nhiều sắc thái khác nhau. Điện thoại di động của cô sáng đèn, dòng chữ "Đang tìm tài xế" trên màn hình đã dừng ở đó hơn mười phút. Nước mưa nhỏ giọt chảy theo ngọn tóc của cô, cái lạnh thấm vào tận xương tủy qua lớp áo khoác mỏng.

Cô siết chặt bộ đồ diễn trên vai và nghĩ, quên đi, chạy về là được, dù sao cô cũng quen rồi.

Nhưng đã quen với việc gì? Nakamura Yurika cũng không thể nói được. Quen với việc phải đối mặt với những tình huống khó khăn bất ngờ một mình sao? Hay đã quen với việc đứng trong những đêm mưa như thế này và chịu đựng cái lạnh buốt giá một mình? Cô hít một hơi thật sâu, nhét điện thoại di động vào túi xách, vừa định nhấc chân lên thì nghe thấy tiếng lốp xe ô tô chạy qua nước mưa.

Đó là một chiếc xê ô tô màu đen, trầm lặng, điềm tĩnh, từ từ dừng lại trước mặt cô. Cửa xe mở ra, chiếc ô được giơ lên, một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi xe, bước chân an tĩnh, nhưng cũng đủ để khiến tiếng mưa ồn ào bên tai tạm dừng trong giây lát.

Là Sugai Yuuka.

Cô mặc một chiếc áo gió thẳng, vai và mép ô ướt đẫm nước mưa, bước đi vững vàng chậm rãi, mỗi bước đi như đang dẫm lên trái tim Nakamura Yurika.

"Sao em không cầm ô?" Sugai Yuuka nhẹ nhàng đẩy chiếc ô qua đầu Nakamura Yurika, giơ tay gạt phần tóc mái ướt đẫm nước mưa của cô sang một bên và nói với giọng điềm tĩnh.

Nakamura Yurika đứng ngây người, không nhúc nhích, nghĩ đến bữa tiệc rượu hai năm trước. Khi đó, cô cũng đứng ở cuối hành lang như thế này, chi phí y tế nặng nề và cơn gió lạnh cắt da khiến cô chật vật đau đớn. Sugai Yuuka đã cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, sau đó lơ đãng điều chỉnh vị trí của mình, đứng ở đầu gió, dùng chính thân thể của mình bảo vệ cô khỏi cái lạnh của cả thế giới.

"Em còn làm gì vậy? Lên xe đi." Thấy Nakamura Yurika vẫn đứng yên, Sugai Yuuka đưa tay cầm lấy túi xách của cô, động tác dứt khoát mà tự nhiên.

Giây phút đó, nhịp tim đập như cơn mưa xối xả vào lồng ngực Nakamura Yurika. Cô nhỏ giọng đáp lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt có chút ươn ướt của Sugai Yuuka, cảm thấy hai má nóng bừng, cổ họng như nghẹn lại.

"Cảm ơn chị." Cô nói, giả vờ thoải mái, nhưng giọng cô run rẩy, không giống như thường ngày.

Sugai Yuuka không nói thêm nữa mà hơi nghiêng người sang một bên chắn gió mưa đang ập vào mặt. Cô che chở Nakamura Yurika đoạn đường lên xe, chiếc ô hơi nghiêng, không có giọt mưa nào rơi xuống người Nakamura Yurika.

Hệ thống sưởi trong xe được bật vừa phải, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa xe. Nakamura Yurika vô thức siết chặt chiếc áo khoác, hơi ấm bao bọc quanh người giống như một nỗi ám ảnh nào đó xuyên thấu vào da thịt cô. Sugai Yuuka hiếm khi nói nhiều, sau khi khởi động xe, lặng lẽ nhìn về phía trước, vô lăng nằm trong tay cô lộ ra vẻ thành thạo điêu luyện. Cô luôn như vậy, giống như một chiếc mỏ neo vững chắc, đè lại trái tim có thể trôi nổi bất cứ lúc nào của Nakamura Yurika.

Cần gạt nước xẹt qua kính, ánh đèn trong đêm mưa mờ ảo thành vầng hào quang. Nakamura Yurika quay đầu lại nhìn một bên mặt của Sugai Yuuka, tuy lạnh lùng nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ bình tĩnh đáng tin cậy.

"Sao đột nhiên chị lại đến đây?" Nakamura Yurika nói, giọng nhẹ nhàng như hơi thở trong đêm mưa, có thể tan đi bất cứ lúc nào.

Sugai Yuuka hơi nghiêng đầu, cười nhẹ:"Làm sao? Không nên sao?"

Nakamura ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, tại sao không nên? Nhưng, có nên không? Cô chỉ là một con chim hoàng yến được người khác nuôi dưỡng. Trong lúc nhất thời, cô không tìm được từ ngữ nào để đáp lại, chỉ có thể quay đầu đi, giả vờ nhìn mưa ngoài cửa xe. Tuy nhiên, trái tim đã hoàn toàn rối loạn trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn nhau.

Mưa vẫn rơi, con đường đêm được chiếu sáng bởi ánh đèn. Hơi ấm trong xe bao bọc lấy cô, và suy nghĩ của Nakamura Yurika trôi đi rất xa...

Cô nhớ ra rằng Sugai Yuuka đã đưa cô đến thăm mẹ đang bệnh nặng và nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi" , nhớ tới khi cô bị ốm, Sugai Yuuka còn đang đi công tác vội vàng đặt vé máy bay chuyến gần nhất để trở về, nhẹ nhàng chạm vào trán cô:"Em không cần phải chịu đựng một mình, mọi việc tôi sẽ lo" , cô cũng nhớ ngày sinh nhật của mình, Sugai Yuuka đã đặt chiếc bánh dâu tây khổng lồ và khoa trương:"Em thích, đừng chỉ tập trung vào công việc, thỉnh thoảng hãy thưởng cho mình thứ gì đó ngọt ngào nhé."

Những hình ảnh này đan xen thành một câu trả lời nào đó sâu trong lòng cô, rõ ràng đến mức làm cô khó thở. Những hạt mưa ngoài cửa xe từ từ trượt xuống tấm kính, làm mờ tầm nhìn của cô và những cảm xúc ẩn sâu trong lòng cô.

Cô đột nhiên muốn hỏi cô ấy, có phải hay không biết tất cả những điều này. Có phải hay không đã sớm nhận thấy sự bất an, khát vọng, và trái tim đã bị đánh bại của cô. Nhưng khi lời nói đến bên miệng, cô lại kìm nén lại. Có lẽ Sugai Yuuka không cần nghe, hoặc có thể cô ấy đã biết rồi.

Chiếc xe từ từ dừng lại dưới khu chung cư. Sugai Yuuka không nói gì, cô ấy chỉ mở ô và hộ tống cô tới cửa chung cư. Khoảng cách dưới chiếc ô gần đến nỗi có thể nghe rõ tiếng thở, nhưng không ai tiến thêm một bước.

"Tôi còn có việc phải làm, phải đến công ty, đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."  Giọng Sugai Yuuka như mọi khi, mang theo vẻ lạnh lùng và ôn nhu đặc trưng.

"Ngủ ngon." Nakamura Yurika nhỏ giọng đáp lại, nhìn bóng dáng Sugai Yuuka quay người rời đi, chợt cảm thấy đêm mưa trở nên yên tĩnh lạ thường.

Cô không giữ người ở lại, cũng không nói ra lời thú nhận chôn sâu trong lòng. Những hạt mưa rơi xuống đất, như đánh trúng câu trả lời trong lòng vô số lần mà cô không dám đối mặt.

Cứ như vậy đi, cô nghĩ. Mưa sẽ tạnh, nhưng có lẽ trái tim cô đã bị mắc kẹt trong màn mưa này, không thể trốn thoát.

6. Đau lòng

Trường quay ồn ào, tiếng đạo diễn vang lên từ xa, kèm theo tiếng bước chân của trợ lý và chuyển động của máy quay. Nakamura Yurika đang cúi đầu đọc lời thoại cho cảnh tiếp theo, trong khi một số thành viên đoàn phim đứng trong góc trò chuyện, và chủ đề chuyển từ bộ phim truyền hình nổi tiếng mới nhất sang những vụ bê bối của người nổi tiếng hiện nay.

"Mọi người đã nghe chưa? Gia đình Sugai gần đây rất bận rộn, họ đang lên kế hoạch tổ chức đám cưới."

"Thật sao? Kết hôn với ai?"

"Hình như đối phương cũng là con trai của một gia đình tài phiệt, nghe nói hai gia đình là bạn bè, được hứa hôn từ nhỏ."

"Đúng vậy, với địa vị của gia đình họ, không thể tùy tiện chọn người nào đó được."

Lời nói không nhiều nhưng nó như một lưỡi dao đâm vào tim. Bàn tay cầm kịch bản của Nakamura Yurika cứng đờ, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch vì dùng sức. Cô không nghe nữa, vội vàng đi về phòng nghỉ của mình, lại phát hiện ra những lời đó giống như giọt nước thấm vào đất, dù thế nào đi nữa cũng đọng lại.

Sugai Yuuka... muốn kết hôn sao?

Cô không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, trong đầu cô hiện lên hình bóng của Sugai Yuuka - luôn điềm tĩnh và lạnh nhạt, đôi mắt dịu dàng nhưng xa cách, như thể luôn có một khoảng cách mãi mãi không thể vượt qua. Lúc này, cô cuối cùng cũng hiểu rằng khoảng cách không chỉ ở giữa hai người mà còn tồn tại trong thân phận và số phận của họ.

Khi trở lại căn hộ, trời đã tối hoàn toàn. Ở lối vào, Sugai Yuuka thay áo khoác và đang cởi cúc áo sơ mi. Cô nhận thấy Nakamura Yurika đang đi vào, ngước lên nhìn thoáng qua và nói bằng giọng nhẹ nhàng:"Em về rồi à? Hôm nay quay phim thế nào?"

Nakamura Yurika đứng đó, khẽ gật đầu:"Vẫn tốt."

Cô nhìn Sugai Yuuka bước vào phòng khách và ngồi trên ghế sofa, tư thế vẫn thanh lịch và điềm tĩnh như mọi khi. Nakamura Yurika đứng ở phía sau cô, mấp máy môi, do dự mấy lần, cuối cùng tiến lên ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em... đã nghe một ít chuyện về chị." Giọng cô không tự nhiên, thậm chí cô còn cảm thấy đột ngột.

"Hả?" Sugai Yuuka ngước lên nhìn cô và nói một cách bình tĩnh:"Chuyện gì thế?"

Nakamura Yurika cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mép ghế sofa:"Em nghe nói, gần đây chị rất bận... có phải bận chuyện gia đình không?"

Sugai Yuuka im lặng một lát, dường như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào. Sau đó cô mỉm cười, giọng mơ hồ nói:"Ở nhà luôn có việc phải giải quyết, không phải chuyện quan trọng."

không quan trọng? Nhưng đối với Nakamura Yurika, những tin đồn đó gây ra rạn nứt trong toàn bộ thế giới của cô. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Sugai Yuuka, cố gắng tìm câu trả lời từ biểu hiện của cô ấy. Nhưng Sugai Yuuka vẫn tỏ ra điềm tĩnh, dịu dàng như mọi khi.

"Thật sao..." Nakamura Yurika thì thầm, với nụ cười gượng trên môi:"Vậy là tốt rồi."

Ngày tháng trôi qua, nỗi đau của Nakamura Yurika ngày một tăng lên. Công việc ban ngày khiến cô tạm thời tê liệt, nhưng đến đêm, mọi sự giãy giụa và tuyệt vọng cùng nhau ập đến. Cô không còn có thể tự lừa dối mình nữa, lại càng không thể tiếp tục đau khổ như thế này.

Thành phố về đêm được thắp sáng bởi ánh đèn cùng dòng xe cộ, sự ồn ào náo nhiệt qua tấm kính ngoài cửa sổ trở thành một bức tranh tĩnh lặng. Nakamura Yurika cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách, cầm điện thoại di động trong tay nhưng chậm chạp không bấm dãy số quen thuộc.

Cô nhắm mắt lại, và điều hiện lên trong tâm trí cô là từng khoảnh khắc mà Sugai Yuuka ở bên cô: đôi mắt luôn ẩn chứa sự kiềm chế và dịu dàng, đôi tay luôn đưa ra đúng lúc, những điều không có nói ra nhưng đã làm một cách hoàn hảo...

Chóp mũi Nakamura Yurika cảm thấy chua xót, đôi mắt lặng lẽ ươn ướt. Hóa ra cô đã thích cô ấy lâu như vậy sao? Cô nghĩ. Hoặc có lẽ, tình cảm này đã vượt quá yêu thích và trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chính mình.

Tuy nhiên, làm sao một con chim hoàng yến có thể yêu chủ nhân của nó, đó là đi quá giới hạn.

Không phải cô không cố gắng tạo khoảng cách, nhưng ánh mắt của Sugai Yuuka giống như một cái lồng đã đem cô nhốt lại. Cô nghĩ về mình và Sugai Yuuka, từ lúc ban đầu chỉ là bản hợp đồng cho đến sự thấu hiểu ngầm sau này, cô luôn giữ thái độ tự giác và thận trọng, không vượt quá giới hạn, không đặt quá nhiều câu hỏi và không can thiệp vào cuộc sống của Sugai Yuuka. Tuy nhiên, tình cảm không phải là một phần thỏa thuận, không phải là thứ cô có thể dễ dàng kiểm soát. Sự tồn tại của Sugai Yuuka giống như ánh bình minh sau trận tuyết, lặng lẽ nhưng dễ dàng thắp sáng cả thế giới của cô.

Cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ sụp đổ. Nhưng cô cũng hiểu rằng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được điều gì.

"Nếu không có được thì ít nhất... hãy để em giữ lại thứ gì đó." Cô lẩm bẩm với chính mình, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên rồ.

7. Quan hệ

Sinh nhật của Sugai Yuuka đúng hẹn mà đến. Tối hôm đó, Nakamura Yurika đích thân chuẩn bị bữa tối và đặc biệt chọn một chiếc vòng cổ. Kiểu dáng của chiếc vòng cổ không có gì đặc biệt, nhưng mỗi viên kim cương nhỏ đều được làm bằng vàng và bạc thật. Cô đã dành dụm tiền lương rất lâu để mua nó. Cô biết, thân phận của Sugai Yuuka đã được định sẵn sẽ không có cảm giác gì với món quà nhỏ bé như vậy, nhưng đây là cách duy nhất cô có thể bày tỏ tình cảm của mình.

Trong bữa tối, khi Nakamura Yurika đưa chiếc vòng cổ cho Sugai Yuuka, những ngón tay của cô hơi run lên. Sugai Yuuka cầm lấy chiếc vòng cổ, liếc nhìn xuống, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng:"Em chọn cái này à?"

"Ừm." Nakamura Yurika gật đầu, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được:"Hy vọng chị thích nó."

Sugai Yuuka đặt chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay, ngẩng đầu mỉm cười với cô:"Đẹp lắm, cảm ơn em."

Giờ phút này, lồng ngực Nakamura Yurika như bị thứ gì đó đâm vào, nụ cười ấy rõ ràng rất ấm áp nhưng lại khiến cô cảm thấy thật xa vời. Trên bàn tiệc sinh nhật, không khí thoải mái nhưng xen lẫn một chút khẩn trương khó tả. Điều bất thường là Nakamura Yurika chủ động rót vài ly rượu cho Sugai Yuuka. Sugai Yuuka liếc nhìn Nakamura Yurika, đôi môi mỏng nhấp nhẹ, động tác thanh lịch duyên dáng như mọi khi.

Ly rượu cạn hết lần này đến lần khác, vẻ mặt của Sugai Yuuka dần dần thả lỏng. Sự điềm tĩnh thường ngày rõ ràng bị pha loãng trong cơn say, ngay cả đôi mắt thường trong trẻo của cô cũng trở nên hơi mờ đi. Nakamura Yurika ngày càng tỉnh táo, gần như tỉnh táo một cách tàn nhẫn.

"Chị biết đấy..." Nakamura Yurika nhỏ giọng nói, trong giọng nói có chút run rẩy không thể kiểm soát được:"Kỳ thực em rất hâm mộ chị."

"Hâm mộ tôi?" Giọng điệu của Sugai Yuuka có vẻ do dự, như thể không hiểu ý của cô.

"Chị luôn bình tĩnh như vậy, không để tâm đến bất cứ điều gì." Nakamura Yurika ngước nhìn cô, trong mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp,"Nhưng còn em... em thậm chí còn không dám chạm vào thứ mình yêu thích."

Nakamura Yurika mỉm cười và ánh mắt cô dừng lại ở Sugai Yuuka rất lâu, như muốn nhớ thật kỹ cảnh tượng trước mắt.

Sugai Yuuka không trả lời, chỉ khẽ cau mày, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại có chút đờ đẫn vì say.

Nakamura Yurika hít một hơi thật sâu, đứng dậy, bước tới chỗ Sugai Yuuka và đỡ cô ấy đứng dậy khỏi ghế. Sugai Yuuka không chống cự mà chỉ dựa vào vai cô, bước đi loạng choạng một chút.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, gió đêm xuyên qua khe cửa sổ thổi bay một góc rèm cửa, khiến xung quanh trở nên mờ mịt.

Nakamura Yurika nhẹ nhàng đặt Sugai Yuuka lên giường rồi cúi xuống nhìn mặt cô. Ánh trăng chiếu giữa lông mày và mắt Sugai Yuuka, dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng. Ngón tay cô chạm vào má Sugai Yuuka, tim cô đập nhanh đến mức khó thở.

Cô cảm thấy mình như một kẻ thất bại, đáng khinh, thậm chí không thể tha thứ. Cô chưa bao giờ thực sự làm bất cứ điều gì cho Sugai Yuuka, cô thậm chí còn không đủ tư cách để trở thành một con chim hoàng yến đủ tư cách. Nhưng cô vẫn tham lam muốn được Sugai Yuuka chiếm lấy, dù chỉ là một đêm.

"Yukka..." Cô thì thầm gọi tên cô ấy, với giọng điệu đầy thâm tình và tuyệt vọng không thể kiểm soát được.

"Em xin lỗi." Cô nghẹn ngào, ngón tay chạm vào cúc áo của chính mình. Khoảnh khắc cởi bỏ quần áo, cơ thể cô run rẩy và trái tim cô cũng run rẩy.

"Em biết mình không xứng đáng...nhưng em không còn lựa chọn nào khác." Cô dựa sát vào người Sugai Yuuka, từng giọt nước mắt rơi trên má:"Hãy để em ích kỷ một lần, để chị nhớ đến em, dù chỉ là sự căm ghét."

Màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim cô đang vỡ vụn. Cô nghĩ rằng dù đây là sai lầm không thể sửa chữa được thì cô cũng sẵn sàng dùng quãng đời còn lại của mình để trả giá.

Sugai Yuuka hé mở mắt, ánh mắt nhìn cô vẫn mang theo men say, lại chuyên chú đến khiến người đau lòng. Sugai Yuuka đặt tay lên lưng Nakamura Yurika, nhẹ nhàng kéo lại gần.

Đêm đó, Nakamura Yurika nhắm mắt lại, cảm nhận được những ngón tay thon dài của Sugai Yuuka từng chút một lướt qua cơ thể mình, mang đến cho cô sự đau đớn và khoái cảm vô tận. Cô muốn khắc sâu đêm nay trong trái tim mình, đồng thời cũng ghi nhớ từng sự dịu dàng và yêu thương mà Sugai Yuuka đã dành cho cô.

Lúc này, cô cuối cùng cũng chân chính chạm vào thế giới của cô ấy, thực sự cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy. Dù chỉ một lần cũng đủ khiến cô chìm đắm cả đời.

"Yukka...em...yêu chị." Cuối cùng, cô thở hổn hển và run rẩy, vẫn cố ghép lại giọng nói đứt quãng của mình và nói vào tai Sugai Yuuka, như lời thì thầm của gió, trầm và nhẹ nhàng, nóng bỏng và nhẫn nại.

Ánh trăng xuyên qua tấm rèm chiếu xuống giường, phản chiếu bóng dáng hai người quyện vào nhau, giống như một lời tỏ tình thầm lặng tuyệt vọng.

8. Rời đi

Sáng sớm, rèm cửa còn chưa khép kín, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua khe hở chiếu vào trên giường, mềm mại yên tĩnh. Sugai Yuuka từ từ mở mắt ra, đầu vẫn có chút nặng trĩu, mùi rượu tối qua dường như vẫn chưa tan hết. Cô đưa tay xoa xoa lông mày, lúc ngồi dậy mới phát hiện bên kia giường không có người.

Có một lá thư trên bàn cạnh giường ngủ. Chiếc phong bì màu trắng sạch sẽ, gọn gàng nhưng dấu niêm phong trông có vẻ vụng về. Sugai Yuuka ngơ ngác một chút, đầu ngón tay do dự lần theo mép phong bì, cuối cùng mở nó ra. Trên tờ giấy là nét chữ quen thuộc, nét bút hơi lộn xộn, chứng tỏ người viết thư đang tràn đầy cảm xúc.

Cô nín thở và đọc từng câu từng chữ:

Yukka thân mến,

Xin cho phép em gọi chị như vậy lần cuối, xin hãy tha thứ cho sự liều lĩnh và hèn nhát của em. Khi chị đọc bức thư này, em đang trên đường đến sân bay. Em biết sẽ thật buồn cười nếu rời đi như thế này, nhưng em thực sự không biết làm cách nào khác để kết thúc tình yêu hèn mọn này của mình.

Ngay từ lần đầu tiên gặp chị, em đã biết chúng ta đến từ những thế giới khác nhau. Chị là ánh trăng trên cao, còn em chỉ là hạt bụi lang thang giữa trần gian. Chị đối với em tốt như vậy, luôn khiến em ảo tưởng rằng trong lòng chị có một chút mềm mại nào đó dành riêng cho em. Em nhắc mình nhiều lần rằng chỉ là chị quá tốt bụng còn em quá tham lam.

Yêu chị đối với em như một lẽ đương nhiên, em đã dùng hơi ấm chị trao cho em để xây dựng cho mình một giấc mơ không thể chạm tới, nhưng em chưa bao giờ đủ tư cách để đến gần chị vì em sợ rằng ngay cả sự ỷ lại ít ỏi này cũng sẽ bị chị lấy đi.

Đêm qua là lần duy nhất trong đời em lấy hết can đảm để chị nhớ kỹ em. Em biết điều này là không nên nhưng em vẫn ích kỷ. Em xin lỗi, nhưng em sẽ không hối hận.

Em biết về cuộc hôn nhân của chị, cũng mừng cho chị. Em sẽ không ở bên cạnh chị và gây rắc rối cho chị thêm nữa. Em nhất định sẽ tìm cách trả hết số tiền em đã nợ chị bao năm qua. Em sẽ đi đến một nơi thật xa. Quá khứ với chị, sẽ trở thành bí mật sâu kín nhất trong lòng em, cũng sẽ không nhắc đến điều đó với bất cứ ai. Chị có thể yên tâm về điều này.

Chúc mừng đám cưới, cũng chúc chị hạnh phúc mãi mãi.

Yêu chị, Yurika.

Các góc của bức thư bị đè thành những nếp nhăn nhỏ, nét chữ cuối cùng hơi nhòe do bị lem mực, giống như nước mắt rơi xuống.

Những ngón tay đang nắm chặt bức thư của Sugai Yuuka khẽ run lên. Điều vang vọng trong tâm trí cô là vẻ mặt đầy nước mắt của Nakamura Yurika đêm qua, ánh mắt cô dần trở nên sắc bén sau sự ngơ ngác ban đầu.

"Hôn nhân? Hôn nhân gì cơ?"

Cô đột nhiên đứng dậy, lá thư rơi xuống đất phát ra một tiếng động nhẹ. Cô nhanh chóng thay quần áo, cầm điện thoại lên, bấm số của trợ lý:"Giúp tôi kiểm tra xem sáng nay có chuyến bay nào xuất phát từ Tokyo."

**

Sảnh sân bay nhộn nhịp người qua lại. Nakamura Yurika đứng ở cổng lên máy bay, cầm chặt hộ chiếu và vé máy bay trên tay. Cô liếc nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào. Cô mỉm cười cay đắng rồi nhét điện thoại vào túi xách như muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với quá khứ. Mới rời khỏi căn hộ của Sugai Yuuka được vài giờ, nhưng cô có cảm giác như mỗi bước đi đều như đi trên băng, mỗi hơi thở đều khiến cô cảm thấy như trái tim mình đang bị xé nát.

"Như này khá tốt" cô cố gắng tự an ủi mình, "Rời đi là lựa chọn tốt nhất."

Thông báo lên máy bay vang lên trên loa. Cô hít một hơi thật sâu, kéo vali lên và đi đến cổng lên máy bay.

"YURIKA!"

Trong tiếng ồn ào vang lên một giọng nói quen thuộc, bước chân của cô đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn – đó là Sugai Yuuka.

Cô gần như không tin vào mắt mình, người vốn luôn điềm tĩnh và tự chủ lúc này có vẻ hơi chật vật, tóc hơi rối, trên trán thậm chí còn lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng. Đôi mắt cô ấy dán chặt vào cô và tiếp tục đi về phía cô. Nakamura Yurika choáng váng, chân như bị đóng đinh, không thể cử động.

"Yukka...sao chị lại ở đây?" Nakamura lẩm bẩm.

"Em nghĩ một lá thư có thể giải thích được mọi chuyện à?" Giọng điệu của Sugai Yuuka có chút tức giận.

Hai người đứng ở trong sân bay, đám đông xung quanh dường như đã dừng lại. Nakamura cúi đầu, cắn môi:"Em chỉ là... chỉ là cảm thấy mình không nên ở bên cạnh chị nữa thôi."

"Không nên làm gì?" Sugai Yuuka nhìn thẳng vào cô, giọng nói có chút run rẩy:"Bởi vì những tin đồn đó? Bởi vì em nghe thấy một tiếng 'kết hôn' không rõ ràng?"

Nakamura Yurika đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Sugai Yuuka:"Chẳng lẽ không phải sao? Chị... nhà chị, sao có thể..."

Sugai Yuuka lắc đầu, ngắt lời cô:"Đó là đám cưới của chị cả tôi, căn bản không phải tôi."

Câu nói này như sấm sét nổ tung, Nakamura Yurika sững sờ, hai mắt mở to, môi run run không nói nên lời.

Sugai Yuuka khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng đến mức không giống vẻ thường ngày của cô:"Em thật ngốc. Rượu tối qua không đủ làm chị say, chị nhớ rõ từng lời nói, từng hành động của em. Chị đã sớm biết em nghĩ cái gì. Mỗi lời trong bức thư như đang trừng phạt chị và khiến chị nhận ra mình chậm chạp biết nhường nào".

Đôi mắt đẫm lệ của Nakamura Yurika chạm phải ánh mắt của Sugai Yuuka, đôi mắt trong veo đầy kiên định và thâm tình, như thể muốn thắp sáng thế giới của cô.

"Sugai..." Cô thì thầm gọi một tiếng, giây tiếp theo liền bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Tiếng thông báo lên máy bay vẫn tiếp tục nhưng Nakamura Yurika không còn đủ can đảm để rời đi. Cô tựa vào vòng tay của Sugai Yuuka, nước mắt làm ướt đẫm vai đối phương.

"Về nhà đi." Sugai Yuuka thì thầm, giọng nói dịu dàng như một giấc mơ.

Nakamura Yurika gật đầu và ôm cô thật chặt. Ánh nắng chiếu qua cửa kính của sảnh sân bay, làm bóng của họ trải dài rất dài.

9. Kết thúc

Sugai Yuuka không nói một lời nắm lấy tay Nakamura Yurika, sải bước về phía cửa. Bước chân của cô dường như rất nhanh, Nakamura Yurika có chút không theo kịp, không khỏi chạy theo vài bước, nhẹ giọng nói:"Chậm một chút, Yukka." Nhưng Sugai Yuuka chỉ quay lại nhìn Nakamura Yurika mà không trả lời, đột nhiên kéo người vào xe rồi đóng cửa xe lại. 

Cánh cửa đóng "sầm" thật mạnh một tiếng, trước khi Nakamura Yurika kịp phản ứng, Sugai Yuuka đã đẩy cô ở dựa vào cửa. Cô gần như ngay lập tức hiểu Sugai Yuuka muốn làm gì, nhưng phản ứng bản năng của cô không nhanh bằng chuyển động của cô ấy.

​Sugai Yuuka ôm lấy vai cô, động tác rất nhanh nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, như sợ mình không cẩn thận sẽ khiến người trước mặt bị thương. Trong mắt ​Sugai Yuuka có một lớp sương mù, lông mi khẽ run lên, giống như mặt hồ tối tăm.

​Trong nháy mắt, Nakamura Yurika đột nhiên cảm thấy ngực hơi đau, những cảm xúc bị đè nén dâng lên trong lòng như thủy triều. Ngay sau đó, một luồng nhiệt khó tả quét qua, như thể vừa nuốt một ngụm rượu mạnh, cảm giác nóng bỏng lập tức lan khắp người, nhịp tim cũng tăng nhanh. Nhiệt độ từ từ tăng lên bao trùm toàn thân cô, ngấm vào cơ thể cô và kéo dài rất lâu.

​Đầu của Sugai Yuuka gục xuống như một đứa trẻ bị thương, vùi mặt vào cổ Nakamura Yurika. Hơi thở của cô ấm áp, giọng nói nhỏ như muỗi:"Yurika, em có biết, vừa rồi chị sợ đến nhường nào không, suýt chút nữa chị đã không đuổi kịp em, suýt nữa đã mất em, nhưng còn tốt..." nói xong, nụ cười mất đi rồi tìm lại được nở trên môi cô, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi từ khóe mắt, như những giọt sương rơi giữa cành lá mùa hè, lặng lẽ không ai để ý.

​Nakamura Yurika không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi:"Em biết, Yukka."

​Nhưng Sugai Yuuka chỉ lắc đầu, nước mắt cuối cùng không kìm được mà rơi xuống:"Em không biết, chị đã rất sợ. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, chị đã biết mình thích em. Nhưng chị lại không dám nói với em. Chị cảm thấy, thừa dịp khi em bất lực nhất, mình mới có cơ hội đến gần em. Chị sợ em biết được suy nghĩ thật sự của chị, sẽ bởi vậy mà rời đi, tránh xa chị..."

​"Sao có thể như vậy được? Chị không cần phải nghĩ như vậy." Nakamura Yurika sửa lại tóc mái của ​Sugai Yuuka, mái tóc mềm lúc này đã có chút lộn xộn.

​"Em chưa bao giờ là chim hoàng yến của chị, sẽ không bao giờ như vậy." Sugai Yuuka ôm Nakamura Yurika trong tay, như thể nắm được sự cứu rỗi duy nhất.

​"Em là cô gái duy nhất chị yêu, chỉ có em." Cô có chút vội vàng siết chặt vòng tay, trong cổ họng tràn ngập những tiếng kêu nhỏ và mơ hồ, giọng nghẹn ngào nức nở.

​"Em tin chị, Yukka." Trong mắt Nakamura Yurika hiện lên một tia dịu dàng, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hơi lạnh của người kia, bao phủ chúng trong khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối đan xen trong và ngoài phòng.

​Hơi thở của hai người dần hòa quyện vào nhau, nhịp điệu càng lúc càng nhanh, giống như cơn mưa kéo đến sau một đợt hạn hán kéo dài, tim càng đập nhanh hơn, lồng ngực và màng nhĩ vỡ vụn, thế giới trở nên im lặng. Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng qua rèm cửa, chiếu sáng bóng dáng hai người đang ôm nhau, như một bài thơ lặng lẽ, đầy tình cảm và ấm áp.

​Nakamura Yurika chớp mắt, trong mơ màng nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Sugai Yuuka. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm chặt cô ấy, không khí trong phòng lạnh lẽo, nhưng hơi thở đan xen và nhiệt độ cơ thể của làn da dưới lớp quần áo thật nóng bỏng...

Hai người hôn nhau, rồi lui dần về phòng ngủ, đến khi chạm vào mép giường áo gió, áo len, quần và khăn quàng cổ đã bị ném xuống sàn. Nakamura Yurika nắm cổ tay Sugai Yuuka và đè cô ấy xuống, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Sugai Yuuka lặng lẽ cong môi, tay phải vòng quanh eo Nakamura Yurika, xoay người một cái liền đem người đè dưới thân.

Đôi mắt của Nakamura Yurika đột nhiên mở to, hình dáng mơ hồ của Sugai Yuuka phản chiếu trong con ngươi đen láy, cô vội vàng muốn nhìn rõ người kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy sự chắp vá của ánh sáng và bóng tối, chồng lên nhau, thật hỗn loạn.

Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, giống như nhấn ga, khoảnh khắc đó, thời gian trôi chậm lại, nụ hôn hồi lâu không kết thúc mà càng ngày càng cuồng nhiệt. Nakamura Yurika không còn nhớ được ai đã chiếm lấy môi ai trước, mút từ bên này sang bên kia, ai mút đầu lưỡi của ai trước, làm theo sự cám dỗ rồi há miệng, môi và răng kết hợp hoàn hảo, tiến thẳng vào.

Hai người ướt nhẹp, toàn thân run lên. Sugai Yuuka không nhịn được, bất giác nuốt khan, đưa tay cởi bỏ "tuyến phòng thủ" cuối cùng trên ngực Nakamura Yurika.

Đôi môi và chiếc lưỡi ấm áp đi xuống, kèm theo hơi thở nóng rực, ​​từ vành tai nóng bỏng đến xương quai xanh duyên dáng cho đến những đỉnh núi dựng đứng kiêu hãnh, lang thang qua lại trên bụng nhỏ hơi run, cho đến khi chạm tới khu rừng rậm nơi những viên ngọc quý được giấu sâu...

Nakamura Yurika cắn môi dưới, một cảm giác tê dại khó tả lan khắp người. Cơ thể cô không khỏi nâng lên hạ xuống theo những nơi mà lưỡi và đầu ngón tay của Sugai Yuuka chạm vào, cô không kiềm chế được mà ngửa chiếc cổ thon gọn của mình lên, làn da trắng nõn phiếm hồng khiến người mơ màng.

Bên ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của sương tuyết, cùng những cảm xúc ái muội trong phòng, những tiếng rên rỉ, thở dốc trầm thấp đến thót tim dần dần hòa làm một...

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro