Chap 17 Tình cờ

Sugai Yuuka hoàn thành công việc trong ngày vào lúc chạng vạng. Cô đứng bên đường và trả lời lần lượt từng tin nhắn mà Nakamura Yurika đã gửi vào buổi chiều. Sau đó, cô ngước mắt lên và nhìn thấy chiếc xe của gia đình đang tiến đến trong ánh hoàng hôn.

Buổi tối hôm kia, cô gọi điện video với gia đình, mẹ cô đã ôm Tom và dụ dỗ cô về nhà hai ngày,  Sugai Yuuka nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lạnh lùng của Tom trên màn hình và nó gần như không nhận ra cô, nghĩ rằng quả thật đã lâu rồi cô không về nhà, vả lại mấy ngày nay chỗ của cô vắng vẻ trống rỗng nên liền đồng ý ngay.

Thế nên hai ngày nay cô được tài xế hộ tống đi ra ngoài, nhưng cô không ngờ lần này khi mở cửa ghế sau, chị cô cũng ở đó. Cô lên xe, nhướng mày ngạc nhiên:"Hôm qua về nhà không thấy chị, mẹ nói chị bị anh rể call liên tục thúc giục về nhà."

"Cái gã không có mắt đó, hắn không biết nhà mẹ đẻ cũng là nhà sao?"

Cô biết chị gái mình và chồng có yêu đương rồi kết hôn cảm tình ổn định đã nhiều năm, cô cũng hiểu mối quan hệ giữa hai người nên khi nghe lời phàn nàn có phần ghét bỏ này, cô chỉ cười "haha" hai lần.

Người lái xe quay đầu xe ở ngã tư phía trước và lái xe về nhà.

"Sau khi em đồng ý về nhà hai ngày, mẹ lại gọi điện cho anh rể em nói rằng đây là lần đầu tiên em về nhà ăn cơm kể từ khi chuyển ra ngoài sống, không bằng tổ chức một bữa tiệc tối gia đình, vậy nên anh rể em tan làm cũng sẽ tới."

Chị gái bắt chước giọng điệu thập phần cưng chiều của mẹ khi nói chuyện, khiến Sugai Yuuka vừa mừng vừa lo.

"Thì ra là thế, nhưng bữa tiệc này có phải... hoành tráng quá không? "

"Nghe anh rể em nói, chị còn tưởng em công khai rồi."

"Hả? Em không có nói..."

"Nhân tiện, chị nghe nói Yurika đã đến Hàn Quốc hai ngày trước."

Nếu không có ánh mắt trêu chọc khi chị gái nghiêng đầu, thì có lẽ Sugai Yuuka đã ngây thơ nghĩ rằng họ đang trò chuyện.

"Chị đã nghe ai nói?"

"Chị đã theo dõi Instagram của em ấy, thấy được bài đăng của em ấy."

Sugai Yuuka nghiêng đầu về phía cửa sổ xe cười khúc khích một lúc rồi quay lại hỏi:"Chị có theo dõi tài khoản của em không?"

"Được rồi, tối nay khi về chị sẽ theo dõi."

"Ồ!" Sugai Yuuka giả vờ không nói nên lời, cảm thấy chị gái đối xử khác biệt như vậy thật buồn cười, thành thật nói:"Em ấy đã đến Hàn Quốc vào sáng thứ Ba."

"Vậy nên vào chiều thứ Ba sau khi khoe với chị món quà mà Yurika tặng, em đã không chịu nổi sự cô đơn và đã về nhà vào tối thứ Tư?"

Vẫn rất xấu hổ khi bí mật của mình bị tiết lộ. Sugai Yuuka hắng giọng và nghiêm túc nói:"Em nói không lại chị, em sẽ không nói gì nữa."

Không lâu sau, tiếng bíp của điện thoại di động lại vang lên. Sugai Yuuka bấm vào màn hình để mở tin nhắn, Nakamura Yurika gửi một bức ảnh, đó là hình ảnh một nhà hàng Hàn Quốc khá lớn, tin nhắn văn bản lại tới:"Báo cáo! Bây giờ em bắt đầu ăn tối ~"

"Tối nay em sẽ đi ăn tối với nhân viên công tác tại liên hoan phim, có lẽ tháng sau em cũng sẽ đến đây ~"

"Vì thế em sẽ mất liên lạc trong vài giờ tới. Phiền toái Yukka hãy nhớ em nhiều nhé~"

Sugai Yuuka vốn muốn trả lời về bữa tiệc tối của gia đình, nhưng trước khi ngón tay cô đặt lên bàn phím, hơi thở và tiếng thở dài của chị gái lập tức truyền đến tai cô. Sugai Yuuka phát hiện cơ thể chị gái mình đã bị vách ngăn ở giữa chặn lại, nhưng không biết từ lúc nào đầu ngó sang nơi này, cô ngượng ngùng xấu hổ, nhỏ giọng phê bình:"Sao chị lại nhìn lén!"

Đầu ngón tay của cô lại vô tình trượt trên màn hình lần nữa, vô số tin nhắn hiện ra trong mắt chị gái, chị cô kinh ngạc đến mức hỏi:"Một ngày Yurika phải gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy sao?"

Chị cô mím môi thật chặt, nói:"Yukka, em có phải hay không quá đáng sợ rồi, ngay cả khi ăn cũng yêu cầu đối phương báo cáo với em sao?"

Hết câu này đến câu khác, nói rất nhanh, không quan tâm Sugai Yuuka có trả lời gì không.

Sau đó chị gái giơ tay lên, đặt hai ngón tay mỗi bên để ấn vào hai má:"Hay là Yurika quá dính người. Em ấy muốn chia sẻ mọi chuyện lớn nhỏ với em ngay lập tức. Em ấy thật dễ thương. Cho dù không nhận được câu trả lời ngay lập tức, em ấy vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho em, em nên đối xử tốt với em ấy nhé ~"

Giọng nói của chị gái cô vang lên rồi hạ xuống, Sugai Yuuka bất lực lắc đầu, không nhận ra rằng chính mình đã cười trước.

"Chị, em biết chị muốn cười, đừng nhịn."

"Pfft...ha! Hahahahahahahahahahaha!"

"Cười xong phiền chị hãy ngồi ngay ngắn vào chỗ, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi. Em muốn trả lời tin nhắn của bạn gái."

"Sao đôi tình nhân trẻ lại có nhiều chuyện để nói thế?"

"Không phải chị và anh rể của em cũng như vậy sao?" Sugai Yuuka thản nhiên hỏi, sau đó quay người đưa lưng về phía chị gái, không cho chị gái nhìn điện thoại để bắt đầu báo cáo mọi việc tối nay cho Nakamura Yurika.

"Không có gì để nói với một người đàn ông."

"Đó là sự thật."

Khi lời này thốt ra khỏi miệng Sugai Yuuka mà không cần suy nghĩ, đến lượt chị gái không nói nên lời.

Không còn gì để nói với đứa em gái là một người đồng tính nữ bẩm sinh nên đại tiểu thư nhà Sugai vẫn là thành thật nhắm mắt lại.

Lần này nhắm mắt liền nhắm đến tận khi về đến cửa nhà.

Quãng đường không xa, xe đỗ ở bãi đỗ xe, trời vẫn chưa tối hẳn.

Thật trùng hợp, Sugai Yuuka nhận thấy anh rể của cô vừa xuống một chiếc xe khác, mặc vest, đi giày da và mang theo một chiếc cặp, chắc chắn đã đến ngay sau giờ làm việc.

Chị gái đến nói chuyện trước, theo sau là Sugai Yuuka, người thầm tặc lưỡi một tiếng, lúc nãy còn nói với cô rằng không có gì để nói. Đây chẳng phải trò chuyện nhiều lắm sao?

Ba người trò chuyện cười đùa mà vào nhà, bữa tối đã được dọn ra.

Hóa ra ông bà cô cũng đến dự bữa tối gia đình này, vì người già phải đi ngủ sớm nên giờ ăn sớm hơn.

Có một quy định bất thành văn trong gia đình là không được trò chuyện trong khi ăn. Sau khi bảy người ngồi xuống, ông cô nói vài lời trước khi giơ đũa.

Trong bữa ăn, ngoài tiếng thìa đũa và dao nĩa chạm nhau, có rất ít lời nói, tuy nhiên, mỗi khuôn mặt mà ánh mắt của Sugai Yuuka chạm vào đều toát lên nụ cười ấm áp, ánh mắt nào cũng ẩn chứa sự nhân hậu.

Sugai Yuuka nhận thức rõ ràng rằng tình cảm gia đình chính là dưỡng chất quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của cô. Cô tin tưởng những người ở đây vô điều kiện, và chính những người này đã cho cô niềm tin - dù cô bao nhiêu tuổi, chỉ cần trở về gia đình này, cô sẽ là đứa trẻ được yêu thương nhất.

Nhưng đột nhiên trong một khoảnh khắc, cô chợt nảy ra một ý nghĩ. Liệu những người cô tin tưởng có chấp nhận cô và Nakamura Yurika vô điều kiện không?

Nếu không thể, thì cô sẽ làm gì?

Ăn xong mọi người ra phòng khách lớn trò chuyện.

Vài chiếc ghế sofa bao quanh một chiếc bàn vuông, trên bàn bày vài đĩa hoa quả do dì giúp việc cắt sẵn.

Như thường lệ, ông bà ngồi ở ghế chính, còn bố mẹ, chị gái và anh rể ngồi thành từng cặp trên chiếc ghế sofa dài nhất, Sugai Yuuka vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa đơn. Tất nhiên, lúc này Tom sẽ ngoan ngoãn nằm trên đùi cô.

Như mọi khi, ông nội và cha cô bày tỏ sự quan tâm về công việc của cô. Thực tế, ban đầu gia đình không mấy sẵn lòng cho cô trở thành thần tượng rồi diễn viên, nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ ngăn cản cô. Cô chỉ làm những gì mình yêu thích. Nếu không vượt qua được những khó khăn, không thể kiên trì được nữa, cô sẽ tự mình bỏ cuộc mà không cần người khác ngăn cản.

Nếu cô dũng cảm đối mặt, có thể tiếp tục kiên trì làm những gì mình yêu thích thì mọi người hẳn là thấy may mắn vì cô nhìn cuộc sống rất tích cực. Mà vừa vặn gia tộc có thực lực liền trở thành chỗ dựa. Chỉ cần tiết lộ một ít thông tin phòng thủ, khiến những cái gai trong bóng tối phải e sợ cô là đủ rồi.

Chuyện công việc có thể tóm tắt trong vài từ, nhưng chuyện trong cuộc sống mới là quan trọng nhất. Cô ra ngoài sống một mình, việc gia đình cô lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Mọi người lặp đi lặp lại nhiều lời, Sugai Yuuka trả lời mọi vấn đề trong cuộc sống rất kiên nhẫn.

Nhưng không biết vì sao, bà nội đột nhiên nói:"Yukka, còn chưa gặp đúng người sao?"

Mẹ nghiêm túc nói thêm:"Gặp được cũng không thể trực tiếp sống chung được."

Nụ cười của Sugai Yuuka chợt cứng đờ trên gương mặt cô, chị gái cô người đang ngồi trên sofa đối diện cũng bối rối không kém, nhanh chóng nhìn nhau, hai người ánh mắt đều ngơ ngác, vẫn là chị gái cô người ăn cơm nhiều hơn mấy năm phản ứng nhanh hơn, dùng hết sức lực nháy mắt hai lần với cô, muốn giao tiếp bằng sóng não——

[Bà nội lo lắng rằng em sống một mình bên ngoài sẽ không có ai chăm sóc. ]

[Mẹ lo em ngây thơ sẽ bị người khác lừa gạt! ]

Lông mày của Sugai Yuuka vô thức cau lại. Cô hoàn toàn không hiểu cái nháy mắt của chị mình, cô chỉ nghĩ là buồn cười.

Thực ra cũng không cần phải lo lắng như vậy đâu, phải không?

Cô lại mỉm cười, hướng về phía bà nội trịnh trọng nói:"Bà nội, đừng lo cho cháu, cháu sẽ tự lo liệu, cháu đã lớn rồi."

Có nhiều điều cô tạm thời không thể nói thẳng thắn với những người lớn tuổi trong nhà, nhưng cô biết rất rõ, ngoài việc gặp được tình yêu đích thực, cô không thể giải thích rằng phản ứng đầu tiên của cô khi nghe những lời của bà mình vừa rồi là nụ cười của Nakamura Yurika xuất hiện trong tâm trí cô.

Nghĩ đến đây, lông mày cô lập tức giãn ra.

Cô sờ sờ đầu Tom, thấy bà nội mỉm cười gật đầu với cô, ân cần nói:"Yukka biết bà nội luôn tin tưởng con có thể tự mình giải quyết chuyện của mình mà, đúng không? Bà chỉ lo con sống một mình sẽ cô đơn thôi."

"Yukka của chúng ta có cô đơn không?"

Hốc mắt của Sugai Yuuka chợt nóng lên, cô trở nên mềm yếu khi được người khác quan tâm.

"Sẽ không, bà nội."

Sugai Yuuka không nói dối.

Chỉ đến khi đồng ý với mẹ về nhà ở vài ngày, cô mới nhận ra rằng cô đơn là trạng thái chủ quan chứ không phải khách quan. Khi mới dọn ra sống một mình, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng khi nghĩ kỹ lại thì sự cô đơn của cô không phải do ở một mình, mà là vì Nakamura Yurika.

Công việc rất vất vả, lẽ ra về đến nhà cô nên thư giãn hơn, nhưng lúc đó, cô đang mắc kẹt trong một cảm xúc mà rõ ràng là rất thích đến không thể thích hơn được nữa, lại không dám hành động quá vội vàng, không thể giải thoát bản thân khỏi những cảm xúc mà cô không thể có được.

Sự cô đơn hiện tại cũng là do Nakamura Yurika mà ra. Nửa tháng qua, cô đã thích nghi và hòa mình vào cuộc sống hạnh phúc khi được chung sống cùng Nakamura Yurika, nên cảm thấy cô đơn vì cô ấy không có ở nhà.

Cô nghĩ rằng nếu Nakamura Yurika chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô, hoặc chỉ là một người qua đường, thì cuộc sống của cô sẽ được miêu tả chính xác hơn là bình lặng và êm đềm, nhưng Nakamura Yurika lại bất ngờ xuất hiện, gây ra một làn sóng chấn động trong trái tim cô.

Sự xuất hiện của cô ấy vượt qua những quy tắc chung và lẽ thường, sự phát triển trong giao tiếp của cô ấy với chính mình cũng thật bất ngờ.

Giống như là ngẫu nhiên.

Chín giờ tối, ông bà cô liền chuẩn bị rời đi, bố cô tự mình chở họ về nhà.

Ở nhà còn trẻ nhỏ phải chăm sóc, chị gái và anh rể cũng đứng dậy chào tạm biệt. Mẹ và dì giúp việc vào bếp lấy cái này cái kia để cho vào cốp xe. Anh rể không dám nói gì, cứ như vệ sĩ, hai tay ôm đầy các loại thực phẩm và sản phẩm chăm sóc sức khỏe mà dì giúp việc đã đóng gói từ sớm, nhưng chị gái vẫn giãy giụa trong vô vọng, vẻ mặt xấu hổ kêu lên:"Mẹ ơi, mẹ quên chuyện này xảy ra hôm kia khi con rời đi à? Tủ lạnh thật sự không nhét thêm được nữa."

Nhưng mẹ cô lại có vẻ mặt như "Đừng nói những điều vô nghĩa, mang đi nhanh lên." Giờ phút này, Sugai Yuuka cảm thấy may mắn vì vẫn chưa lấy được bằng lái xe, nhưng cô không thể không nghĩ đến khi Nakamura Yurika quay lại, họ sẽ phải thảo luận xem có nên mua một chiếc tủ lạnh lớn hơn hay không.

Sugai Yuuka tiễn hai người ra ngoài, trước khi rời đi, chị gái cô đột nhiên thì thầm vào tai cô:"Khi nào có thời gian, em hãy đưa Yurika đến chỗ chị chơi, nhìn xem cháu gái nhỏ của hai đứa."

Sugai Yuuka đột nhiên mỉm cười nói:"Được rồi được rồi, khi nào em ấy về em sẽ hỏi em ấy."

"Khi nào em ấy sẽ quay lại?"

"Vẫn chưa chắc chắn, có lẽ là ngày kia."

"Được rồi, vào đi, anh chị về đây."

Khi Sugai Yuuka quay trở lại phòng khách, mẹ cô lại ném Tom vào người cô và nói rằng bà ấy muốn đi tắm.

Chà, cô chỉ thích trêu chọc con mèo, chưa kể Tom cũng không thèm để ý cô, phần lớn thời gian đều híp mắt nằm cạnh cô, thỉnh thoảng ngáp dài rất đáng yêu, Sugai Yuuka đã chụp hai bức ảnh đó và gửi cho Nakamura Yurika.

【Dễ thương! Giống như em! 】

Đúng như dự đoán, Nakamura Yurika đã mất liên lạc trong vài giờ. Tin nhắn gửi cho cô ấy vào khoảng năm giờ chiều vẫn chưa được trả lời.

Sau bữa tối, cô đã quá no nên quyết định đưa Tom ra ngoài sân đi một chút cho tiêu cơm, nhưng Tom thực sự không muốn di chuyển nên cô ra ngoài một mình với chiếc điện thoại di động.

Mặt trăng treo cao trên bầu trời, điện thoại đột nhiên rung lên, thật bất ngờ, người gọi lại là Nakamura Yurika.

"Yukka"

"Giọng nói của em nghe có vẻ bơ phờ vậy? Bữa ăn mất rất nhiều thời gian, thực sự rất vất vả!"

"Yukka, thực ra em đã ở Tokyo rồi."

Sugai Yuuka sửng sốt một lúc, suy nghĩ một lát rồi nói:"Vậy bức ảnh đó là hàng tồn kho em gửi cho chị ngay trước khi máy bay cất cánh phải không?"

"Nó được gửi ngay trước khi máy bay cất cánh, nhưng không phải hàng tồn kho. Đó là hình ảnh nhà hàng trên Internet. Em xin lỗi, nhưng chị không thể tức giận, em chỉ muốn cho chị một sự ngạc nhiên."

"Chị không tức giận. Em ở nhà sao? Chị đi tìm em ngay bây giờ."

Sugai Yuuka vừa bước ra ngoài vừa nghe điện thoại di động. Lời nói trên điện thoại khiến cô dừng lại.

"Tài xế có thể là người mới, lái xe sai đường, vô tình đưa em đến gần nhà chị."

"Gần nhà bố mẹ chị."

"Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Yurika."

Nakamura Yurika hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này nên đổi chủ đề nói:"Em vẫn chưa ăn tối. Chị đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng đi."

Sugai Yuuka đột nhiên nhớ ra rằng cô vẫn chưa báo cho Nakamura Yurika về bữa tối gia đình, chỉ biết rằng mấy ngày nay cô sống ở đây.

"Tối nay bố mẹ chị đến nhà ông bà nội ăn cơm, chị tạm thời làm chút việc, còn chưa ăn cơm." Cô sờ cái bụng hơi tròn của mình, cười nói:"Em ở đâu? Chờ chị, chị sẽ qua ngay."

------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro