Chap 18 Đêm hè

Vào một đêm cuối tháng sáu, những cơn gió vẫn mang theo hơi nóng còn sót lại của ngày hè.

Đây là một công viên mở quy mô lớn với đầy đủ cơ sở vật chất tập thể dục. Bị cản trở bởi thân phận là người của công chúng, Nakamura Yurika đã chọn chờ đợi ở một nơi tương đối xa.

Thỉnh thoảng chỉ có vài người qua đường đi ngang qua, trò chuyện cười nói, rất nhàn nhã, khiến người ngồi một mình trên ghế càng thêm cô đơn.

Không ai biết rằng nụ cười nhỏ nhẹ trên môi của cô đã lâu không tắt.

Cô đã từng đóng nhiều bộ phim, nhưng đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cụ thể rằng chờ đợi cũng là một điều có thể khiến con người cảm thấy hạnh phúc.

Ánh đèn đường chiếu xuống vành mũ, che đi một nửa khuôn mặt của cô, hàng lông mi dài của cô chợt run lên, chiếc điện thoại cô cầm trên tay rung lên, cô ấn nghe, âm thanh đầu tiên lọt vào tai cô là tiếng thở hổn hển từ phía bên kia.

"Chị vào bằng lối vào A, Yurika vẫn ở gần chỗ văn phòng quản lý phải không?"

"Ừ, em vẫn luôn ở chỗ đấy."

"Xin lỗi đã để em chờ lâu, chị lập tức đến đó."

Nakamura Yurika ngay lập tức đứng dậy trong khi giữ chiếc điện thoại bên tai. Cuộc gọi vẫn đang diễn ra, cô lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân vội vã trong tai nghe và nhìn bóng đen đang đến gần từ xa.

Sugai Yuuka đã chạy hết sức mình trong đêm hè, băng qua những con đường quanh co của công viên với tốc độ nhanh nhất và cuối cùng đứng trước mặt cô.

Sugai Yuuka xuất hiện vội vàng như vậy, không giống như người kia đội mũ lưỡi trai và đeo kính đen để che giấu, cô thậm chí còn quên đeo khẩu trang, hơi thở gấp gáp xuyên qua hàm răng trắng nõn khiến người trước mặt dễ dàng cảm thấy được cô quan tâm đến người đang chờ đợi cô nhường nào.

Nakamura Yurika thậm chí còn không có thời gian để nhìn vào khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ này, bả vai của cô đã bị lòng bàn tay nắm chặt.

Sugai Yuuka không biết mình đổ mồ hôi đầm đìa, liền đem người ôm vào lòng.

Một cái ôm thật chặt đủ để chạm tới trái tim.

Nakamura Yurika có thể cảm thấy trái tim mình run lên dữ dội. Cô biết mình rất dễ bị rung động bởi những điều ấm áp, thẳng thắn và chân thành, nhưng cô không dám nghĩ tới chuyện mình có thể xúc động đến thế.

Cô cũng hơi lo sợ việc đến đây mà không báo trước sẽ gây rắc rối cho Sugai Yuuka, người đang sống cùng bố mẹ. Mặt khác, cô lại rất chắc chắn, rằng sẽ không, Sugai Yuuka sẽ không bao giờ coi cô là rắc rối.

Vì thế cô vùi cằm vào vai người cao hơn, khi nói giọng điệu cũng trở nên thoải mái:"Em đến đây tìm chị thế này, có phải rất tự phụ, liều lĩnh không?"

"Chị sẽ cảm thấy nặng nề sao? Yukka??"

"Sao có thể? Chị vui mừng còn không kịp."

Người này khi nói vẫn còn thở hổn hển, nhớ nhung dường như không còn là một khái niệm trừu tượng nữa. Giọng nói của Nakamura Yurika vô thức ẩn chứa chút ngượng ngùng:"Lần sau không cần vội vàng chạy đến đây như thế, đến từ từ thôi, em sẽ không bỏ đi."

Cô vòng tay qua eo và ôm lấy người trước mặt. Khi đưa tay lên lưng Sugai Yuuka, cô chạm vào một chiếc ba lô lớn, dùng tay nâng nó lên, khá nặng.

"Nhưng chị không muốn để em đợi quá lâu."

Sau khi ôm một lúc, mồ hôi chảy xuống mắt buộc phải chớp mắt mới nhận ra cơ thể mình đang ướt đẫm mồ hôi, Sugai Yuuka nhanh chóng buông người trong vòng tay mình ra, lùi lại vài bước và thốt lên lời"Xin lỗi" trong giây tiếp theo.

May mắn thay, ngoài áo vest đen ra, Nakamura Yurika còn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, nên  mồ hôi nóng ẩm không có dính lên người cô ấy.

Nakamura Yurika rõ ràng không biết Sugai Yuuka đang lo lắng về điều này, cô thong thả lấy khăn giấy trong túi ra, giơ tay lên, cảm thấy mệt mỏi, nhẹ nhàng ra lệnh:"Chị lại đây, cúi đầu xuống."

Sugai Yuuka vâng lời và bước về phía trước rồi cúi đầu xuống, Nakamura Yurika xoắn khăn giấy giữa hai ngón tay giúp cô lau mồ hôi, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Nakamura Yurika ở khoảng cách gần, miệng vô thức nở một nụ cười toe toét.

Làm sao bây giờ? Cô thực sự muốn hôn một cái.

"Yukka, chúng ta thương lượng một chuyện được không?"

Thấy vẻ mặt của Nakamura Yurika có chút nghiêm túc, Sugai Yuuka nuốt nước bọt, mím môi thật mạnh để chống lại sự thôi thúc muốn hôn người trước mặt, lại hỏi lại:"Chuyện gì?"

"Nếu không khẩn cấp, chúng ta có thể thương lượng trong lúc ăn được không? Đã muộn thế này rồi, chắc em rất đói phải không? Em muốn ăn gì? Gần đây có một quán Izakaya với các món ăn đặc biệt, mở cửa đến 2 giờ sáng. Đi bộ đến đó mất khoảng 15 phút. Món nổi tiếng của quán là món gà cay. Mẹ chị giới thiệu nói ăn rất ngon và rượu cũng ngon, nhưng chị chưa có cơ hội thử."

Không cần suy nghĩ, Nakamura Yurika đặt lòng bàn tay lên môi người đối diện để ngăn người này líu lo không ngừng, lại lấy tinh thần sau đó mạnh mẽ nói:"Điều em muốn thương lượng với chị là chị và em không cần phải nói lời xin lỗi với nhau, nghe có vẻ kỳ quặc."

"Dù đó là một cách nói lịch sự, nhưng em nghĩ giữa chúng ta không cần phải lịch sự như vậy, phải không, Yukka?"

Sugai Yuuka cụp mắt xuống và chăm chú nhìn người yêu, trầm ngâm trong vài giây, Nakamura Yurika nói có lý, chỉ là cô không chắc chắn lắm.

"Nhưng chị không thể đảm bảo rằng mình sẽ làm tốt mọi việc, hơn nữa chị nghĩ, trong quá trình yêu nhau, sẽ luôn có những khoảnh khắc những người yêu nhau cảm thấy có lỗi với nhau."

"Chúng ta không nhất thiết phải làm mọi việc một cách hoàn hảo, huống chi coi như làm không tốt, thì sao? Chúng ta sẽ nhẫn nhịn nhau."

"Tóm lại, từ nay về sau em sẽ không nói xin lỗi với chị vì những chuyện nhỏ nhặt vô thưởng vô phạt nữa. Sugai-sama nhìn xem mà làm nhé ~"

Nói xong, Nakamura Yurika ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng tay cô lại bị giữ chặt hơn, cô thụ động ngẩng đầu lên, nhìn người đối diện.

Cô thấy Sugai Yuuka mặt mày hớn hở, đầu tiến lại gần hơn, chạm vào mũi của cô, nói:"Được rồi, chị sẽ cố gắng hết sức!"

Gần đến mức hơi thở phả thẳng vào mũi Nakamura Yurika, mặt nóng bừng.

"Hơn nữa..." Nakamura Yurika cắn vào môi dưới, vẫn là nói:"Thật ra em đã ăn đồ ăn trên máy bay rồi."

"Đồ ăn trên máy bay khẳng định không thể ăn no ~"

"Mặc dù khó ăn, nhưng em đã ăn rồi."

Sugai Yuuka sửng sốt một lúc rồi thẳng người lên và nhẹ nhàng nhéo ngón tay Nakamura Yurika rồi lắc vài lần và cười lớn chẳng vì lý do gì.

"Yurika, không phải ngẫu nhiên mà em xuất hiện ở đây phải không?"

Nakamura Yurika rất xấu hổ trước ánh mắt rực lửa của người yêu, cô né tránh ánh mắt và nghiêng đầu giả vờ ho hai lần. Cô biết quá rõ rằng Sugai Yuuka là kiểu người giỏi nhìn thấu mọi chuyện nhưng không nói ra, lần này hỏi cặn kẽ như vậy chỉ sợ là nhất định muốn nghe lời nói thật của cô.

Cô nghĩ, không phải là không thể làm hài lòng người yêu bằng sự thật, nhưng một số lời nói chỉ có thể thành thật khi không tỉnh táo.

Cô lấy chiếc khẩu trang mang theo từ trong túi ra và đeo cho Sugai Yuuka. Sau đó, Nakamura Yurika lại hạ vành mũ xuống, mím môi và mỉm cười nói:"Vậy chúng ta đi uống rượu nhé?"

"Được."

Họ đi bộ từ con đường rải sỏi ngoằn ngoèo và hẹp đến vỉa hè rộng hơn bên ngoài công viên, rồi đi bộ về phía cửa hàng. Thực ra, đã mấy ngày không gặp nhau, trên đoạn đường này có thể nói rất nhiều chuyện, nhưng họ chỉ lặng lẽ nắm tay nhau và lắc lư một cách chậm rãi.

Sugai Yuuka tận dụng thời gian này để đặt chỗ qua điện thoại, sau đó xem những món ăn được đánh giá cao nhất trong cửa hàng.

Người bên cạnh chợt thì thầm:"Em rất thích cuộc sống hiện tại của mình như thế này." Có những công việc đáng để nỗ lực và có người đáng để theo đuổi.

Sugai Yuuka nắm chặt tay cô.

Vào một đêm mùa hè, có thể cùng người mình thích đi dạo trên con phố vắng mà không nói lời nào, thậm chí cũng không cần biết mình sẽ đi đâu tiếp theo hay sẽ làm gì.

Sugai Yuuka liếc nhìn bạn gái, khóe miệng của Nakamura Yurika cũng cong giống hệt cô. Bằng trực giác, cô cảm thấy rằng một phần cuộc sống mà bạn gái cô thích có liên quan đến bản thân mình.

Trực giác này khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

"Ừm, Yurika thích cuộc sống chậm rãi, chỉ cần em thích thì chị cũng rất thích."

"Nhưng liệu một người có kế hoạch như Yukka sẽ thích cuộc sống không mục đích như này sao?"

"Mục đích của chúng ta là đi ăn." Sugai Yuuka nhướng mày và nói thêm:"Hơn nữa, ở bên cạnh em cho dù không làm gì cũng thấy rất tốt."

"Tính cách ung dung chậm rãi của em đôi khi khiến chị cảm thấy bực bội phải không?"

Bản thân Nakamura Yurika cũng bật cười khi hỏi câu hỏi này. Câu hỏi này quả thực có chút quá đáng, nhưng Sugai Yuuka vẫn trả lời một cách nghiêm túc.

"Em luôn nói em là người có tính cách chậm rãi, nhưng đây không phải lần đầu tiên chị cảm nhận được sự bốc đồng của em."

"Bốc đồng?"

Nakamura Yurika hiếm khi nghe người ta dùng từ như vậy hình dung về mình, suy nghĩ một lát, họ đã đến quán ăn.

Nhà hàng do mẹ cô giới thiệu có bầu không khí tuyệt vời. Nghe nói rằng đây là địa điểm quay một bộ phim nào đó, rất nhiều du khách nước ngoài đến đây vì điều đó. Ngay khi bước vào cửa hàng, có thể cảm nhận được không khí sôi động từ khắp các chỗ ngồi. Họ đi thẳng lên tầng hai, được người phục vụ dẫn đường, họ ngồi vào chỗ đã được đặt trước.

Nakamura Yurika đưa mắt nhìn vào danh sách đồ uống, như một đứa trẻ tò mò cô chỉ tay vào các bức ảnh để xem hàm lượng cồn, trong khi đó Sugai Yuuka đang tìm kiếm món ăn nổi tiếng xuất hiện trong thực đơn. Hai người bàn bạc rồi nhanh chóng đặt món.

Đồ uống và món ăn kèm được phục vụ trước, khi Sugai Yuuka không chú ý đến, Nakamura Yurika nhấp một ngụm cocktail lớn, khiến người kinh ngạc không thôi. 

Theo những gì Sugai Yuuka biết, khả năng uống rượu của Nakamura Yurika ở mức trung bình và rất dễ say. Đây không phải loại đồ uống có thể uống ngụm lớn một lần, nhìn thấy má Nakamura Yurika hơi đỏ lên. Sugai Yuuka đẩy cốc nước chanh đến trước mặt bạn gái, cắm ống hút vào, giống như đang thuyết phục một đứa trẻ, nói:"Uống chậm một chút, đợi một lát ăn lót bụng đã nhé".

"Ồ~" Nakamura Yurika nhấp thêm một ngụm nước chanh lớn.

"Cốc của em là gì thế?"

"Rượu mận, chị có muốn thử không?"

"Chị muốn."

Nakamura Yurika nhấp thêm một ngụm nữa, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói không rõ ràng:"Vị hơi chát, uống không ngon."

"Thật sao? Đây cũng là lần đầu tiên chị gọi món này, để chị thử."

Vẫn còn sót lại một ít vết son của Nakamura Yurika trên ống hút. Sugai Yuuka tự nhiên mà nhấp một ngụm, thấy nó cũng không tệ lắm.

"Quả thực có chút chát. Em có muốn đổi một ly khác không?"

"Chị muốn nhìn thấy em say rượu phải không?"

"Chị không có."

"Chị có."

Sugai Yuuka lộ ra biểu cảm không thể chối cãi được nữa, còn có hai phần xấu hổ vì bị chọc thủng tâm tư. Lần trước uống rượu cùng nhau, họ vẫn là bạn bè. Nakamura Yurika đỏ mặt sau khi uống một chút, và nửa sau thì nói năng lộn xộn, dễ thương muốn chết.

Các món ăn được bày ra nhanh chóng. Buổi tối Sugai Yuuka đã ăn no nên cô cầm đũa và chăm sóc Nakamura Yurika trong suốt bữa ăn. Nhưng có lẽ Nakamura Yurika đã thực sự ăn trên máy bay nên đồ ăn kém hấp dẫn hơn nhiều so với rượu. Sau khi uống xong một ly cocktail, cô vẫn muốn uống rượu mận.

Thấy bạn gái ngoan ngoãn ăn không ít nên Sugai Yuuka cũng không ngăn cản. Tối nay tâm trạng của đối phương rất tốt, việc cô phải làm là bảo vệ hạnh phúc của người yêu chứ không phải làm hỏng nó.

Ngắm nhìn khuôn mặt ngày càng hồng hào của Nakamura Yurika, Sugai Yuuka vô thức duỗi những ngón tay mảnh khảnh của mình ra, nâng gọng kính của bạn gái lên và vuốt ve khuôn mặt rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ, cuối cùng đưa đến cằm nựng hai cái, cười nói:"Mặt em nóng quá, em say à?"

Nakamura Yurika vẫn còn tỉnh táo, nhưng không hiểu sao, cô muốn giả vờ say trước mặt Sugai Yuuka. Trong tiềm thức, cô muốn cho người này thấy tất cả sự mong manh của mình và cô cũng muốn nhìn thấy mặt khác của Sugai Yuuka mà không ai biết, họ phải trao đổi bí mật, như vậy mới có thể bên nhau lâu dài. Cô chợt cảm thấy đây là cơ hội tốt, có thể mượn rượu để bày tỏ những điều mà cô thấy xấu hổ khi nói ra.

"Chị nói đúng, đây không phải là tình cờ. Em nghĩ chỉ là em nhớ chị thôi, Yukka."

Tay của Sugai Yuuka dừng lại ở cằm cô, ánh mắt cứng đờ, đôi mắt hơi đỏ lên.

Nakamura Yurika cúi đầu giả vờ say, hôn vào lòng bàn tay của Sugai Yuuka, rồi ngẩng đầu lên nhìn người yêu một cách nghiêm túc.

"Chị nói chị cảm nhận được sự bốc đồng của em, thực ra em cũng cảm nhận được điều đó."

Nakamura Yurika tính tình rất chậm, chậm đến mức không nỡ thúc giục cô.

Công việc cô yêu thích không hề hào nhoáng như những người trong ngành khác tưởng tượng, dù là sự sa sút lâu dài hay bước ngoặt của một tác phẩm nào đó, áp lực cao luôn đi kèm với nó.

Nhưng cô đã quen với việc từ từ rồi sẽ đến, thực sự để phân tích bản thân, cô sẽ thành thật thừa nhận rằng mình không đủ thông minh để mưu tính và chờ đợi cơ hội, cô chỉ tin chắc rằng bước đi trên con đường dài và khó khăn này, bên cạnh những nỗ lực cần thiết, thời cơ cũng rất quan trọng.

Vận may của cô không được tốt lắm nên cô cần thời gian để chuẩn bị, kể cả không làm được thì ít nhất cũng phải tự tin, đây là cảm giác an toàn mà cô mang lại cho mình.

Gạt công việc sang một bên, nhịp sống của cô chậm đến mức tưởng như có một công tắc nào đó đã bị tắt đi, nếu không phải để duy trì các dấu hiệu sinh tồn, phát triển khả năng tự chăm sóc bản thân ở mức chấp nhận được, trạng thái cuộc sống của cô có thể biểu hiện qua một từ tĩnh.

Cô thích cảm giác nhàn nhã, thoải mái, trong quá trình tương tác với bạn bè, sẵn sàng từ bỏ quyền chủ động, thụ động chấp nhận sự sắp xếp, chấp nhận những việc ngoài kế hoạch.

Nó sẽ khiến những người chưa hiểu rõ về cô nghĩ rằng cô không có chủ kiến, nhưng Nakamura Yurika lại không quá coi trọng chuyện đó.

Cảm xúc bốc đồng dường như nằm ngoài phạm vi tính cách của cô. Nhiều người bạn đã nói rằng họ không thể tưởng tượng được bộ dáng của cô khi bốc đồng về điều gì đó hoặc vì ai đó đến mức mất trí là như thế nào.

Chỉ có bản thân cô biết rằng, cô cũng sẽ hành động khác thường, điều tuyệt vời đó là, nhiều lần tất cả đều vì Sugai Yuuka.

Khi máy bay hạ cánh, cô lập tức để lại bạn mình một mình và chạy đi, thậm chí còn nhờ bạn lấy giúp hành lý.

Trước đây, Nakamura Yurika chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm một việc như vậy.

Cô không thể chối cãi, lúc này thừa nhận:"Đúng vậy, ở trước mặt chị em rất bốc đồng."

"Chính là làm sao bây giờ, Yukka, em không nhịn được." Cô ảo não vùi mặt vào lòng bàn tay. Cô đã đánh giá quá cao bản thân mình, tác dụng của rượu tăng lên, cơn say ập đến nhanh chóng, cô không còn phải giả vờ nữa.

Cô cảm thấy Sugai Yuuka đến bên cạnh mình, nửa cúi người và nói:"Cái này không cần phải kiên nhẫn, chị thích cách em đối xử với chị khác với những người khác."

"Yurika, để chị nói cho em một bí mật, chị thực sự rất thích sự thiên vị của em, sau này xin hãy chỉ bốc đồng trước mặt chị thôi, được không?"

Nakamura Yurika bị mê hoặc và trả lời:"Được"

"Chị luôn muốn hỏi em, vali của em ở đâu?"

Sugai Yuuka rất tự nhận thức, cô không thể đoán được quỹ đạo hành vi của Nakamura Yurika bằng cách đoán mò. Cô đã xem chuyến bay từ Seoul đến Tokyo, Nakamura Yurika sẽ không có thời gian để về nhà cất vali.

"Biến thành con bướm và bay đi."

Sugai Yuuka cười khúc khích, nhanh chóng từ bỏ việc cố gắng lý luận với người say, cầm chiếc balo màu đen trên ghế lên, đắc ý nghĩ: May mắn là mình có mang theo quần áo cho hai người.

Lòng bàn tay cô đưa ra ôm lấy khuôn mặt của Nakamura Yurika và nâng lên, có chuẩn bị mà hỏi: "Em có muốn ở khách sạn tối nay không, Yurika?"

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro