Chap 9 Nỗi đau

Nakamura Yurika đã trải nghiệm qua, hiện giờ cô không dám quá tin tưởng ai cả. Cô nhìn lại bản thân, qua thực tế, cô từ bỏ sự thuần khiết, nhạy cảm và không còn hoàn toàn làm theo trái tim mình. Theo thời gian, dưới vẻ ngoài tưởng chừng như vô hại, cô đã phát triển một tính cách theo lý trí hơn là cảm xúc. Khi đối mặt với những vấn đề cần đưa ra lựa chọn, cô có thói quen phân tích trước, thay vì dễ bị cảm xúc chi phối và can thiệp vào phán đoán.

Con người có bản năng tìm ưu điểm, tránh nhược điểm, cô cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, cô biết quá rõ rằng câu trả lời trước sau thường đại diện cho hai thái cực tốt và xấu. Cô không muốn đưa ra quyết định sai lầm, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải từ bỏ điều cô mong muốn.

Nhưng giờ đây trái tim cô đã bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Sugai Yuuka.

"Yukka, em chỉ muốn bắt đầu tin tưởng chị."

Nghe xong những lời này, Sugai Yuuka càng khóc lớn hơn, dù đã dùng lòng bàn tay che mặt nhưng những tiếng nức nở ngắt quãng vẫn thoát ra từ kẽ ngón tay, cố tình kìm nén nhưng lại chói tai.

Một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua trong mắt Nakamura Yurika, cô lập tức rời khỏi ghế sofa và đứng trước mặt người kia, cô cụp mắt xuống và chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Sugai Yuuka, không cần suy nghĩ, cô đưa tay chạm vào, sau đó trượt ra sau đầu, cô nhẹ nhàng ôm người yêu áp vào bụng mình.

Cô không biết phải an ủi thế nào, cứ để người này khóc trong vòng tay cô.

Điều kỳ lạ là cô dường như có thể đồng cảm với những giọt nước mắt của Sugai Yuuka. Trái tim cô không chỉ bị bóp nghẹt mà còn có cảm giác như bị ong đốt. Cô không sợ đau nhưng nó luôn nhắc nhở cô cảm thấy đau đớn.

Sugai Yuuka không muốn mất bình tĩnh trước mặt Nakamura Yurika nên đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Khi cô dần bình tĩnh lại và chỉ còn tiếng nức nở, Nakamura Yurika lại ngồi xổm xuống. Cô buông tay xuống và chạm vào hàng lông mi ướt của Nakamura Yurika.

"Yukka, sao chị lại khóc? Em làm chị chịu ủy khuất à?"

Sugai Yuuka nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang gần trong gang tấc, không trả lời câu hỏi mà một tay đỡ lưng, tay kia giơ lên nâng cằm người trước mặt, nghiêng người về phía trước hôn lên rồi nếm những giọt nước mắt đan xen.

Nakamura Yurika sẽ không biết rằng cô đang khóc không chỉ vì lời thỉnh cầu mà cô đưa ra hôm đứng trước cửa đài truyền hình đã được đáp lại vào lúc này, mà còn bởi vì cuối cùng cô đã nhận ra rằng Nakamura Yurika cô đơn hơn cô nghĩ.

Đầu óc Nakamura Yurika choáng váng trong giây lát, nhưng cơ thể cô không choáng váng, tự động có hành động đáp lại, không chút do dự ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn.

Trao đổi hơi thở quen thuộc, giữa những hơi thở, Sugai Yuuka đã chiếm giữ vị trí trên, khi môi và răng chạm nhau, cô đã đưa Nakamura Yurika đến ghế sofa, lại không nghĩ từ vị trí cơ thể biến thành đối phương ở phía trên.

Nakamura Yurika ở phía trên, nửa người nằm trên người Sugai Yuuka, nhẹ nhàng một lúc, cô vô thức vùi đầu ngửi cổ người phía dưới, hương thơm nồng nàn đọng lại ở chóp mũi. Cô bị mê hoặc bởi mùi hương trên cơ thể Sugai Yuuka, để môi và lưỡi của cô nhảy múa vòng quanh xương quai xanh nhô ra.

Đôi khi là những nụ hôn nhẹ nhàng, khi thì gặm nhấm, Sugai Yuuka không thể cưỡng lại được, cô không khỏi nắm chặt sofa, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ, đó chính là sự khích lệ đối với thủ phạm.

Nakamura Yurika nhìn cái cổ hơi đỏ của Sugai Yuuka, không hiểu sao có cảm giác chiếm hữu. Cô hôn vùng da dưới xương quai xanh càng mãnh liệt hơn, vô thức ấn đầu lưỡi vào đó, dùng sức hút vào trong miệng.

Môi của Sugai Yuuka hơi hé ra, cực kỳ cần hít thở không khí. Cô choáng váng cảm nhận được chuyển động của Nakamura Yurika. Khi một cảm giác tê dại và hơi đau đột nhiên xâm nhập vào não cô, cuối cùng thì Sugai Yuuka cũng nhận ra điều mà Nakamura Yurika muốn làm, bạn gái cô muốn để lại dấu ấn ở nơi trắng như tuyết đó.

"Yurika, ngày mai chị phải ghi hình..."

Nhưng cô không muốn ngăn lại. Sự ham muốn khiến người hít thở không thông vẫn đang lan rộng. Ngay cả khi nó sẽ biến mất trong vài ngày tới, cô vẫn muốn Nakamura Yurika để lại dấu vết trên cơ thể mình. Sugai Yuuka đưa ra lời đề nghị với khuôn mặt đỏ bừng:"Em hướng phía dưới..."

Nakamura Yurika đồng ý, đưa tay kéo quần áo cản trở rồi chuyển nụ hôn xuống phía dưới.

Cho đến khi chắc chắn rằng đã lưu lại vết đỏ cô mới ngẩng đầu lên. Cô liếm môi, mệt đến nỗi lưỡi tê dại. Sau đó chậm rãi nâng thân trên lên, nghiêm túc nói: "Lần sau mặc áo phông, không cần mặt T..."

Sugai Yuuka không cho cô cơ hội nói hết lời, đột nhiên ngồi dậy và chạm vào đôi môi quyến rũ ấy một cái.

Môi chạm nhẹ nhưng lưỡi lại quấn chặt vào nhau. Hai bên má ửng hồng, máu nóng bừng, không khỏi nhìn nhau tìm cách giải nhiệt. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào làn da của đối phương, nhiệt độ cơ thể càng nóng bỏng hơn.

Bầu không khí dần mê hoặc bị gián đoạn bởi một tiếng chuông điện thoại.

Sugai Yuuka như người say tỉnh lại và buông Nakamura Yurika ra nhưng cô cũng không quên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết nước trên môi Nakamura Yurika.

Sau đó cô cúi đầu hít một hơi thật sâu rồi áp lòng bàn tay lên mặt. Nóng đến mức cô phải rút tay lại ngay lập tức.

Nakamura Yurika mím môi, bước đến bàn ăn và nhấc chiếc điện thoại đang rung lên: "À... là số điện thoại của người đại diện của em."

Sugai Yuuka gật đầu điên cuồng như gà mổ thóc:"Ừ, em nghe đi."

Nakamura Yurika không hề e dè mà trực tiếp trả lời cuộc gọi trước mặt Sugai Yuuka.

Sugai Yuuka ngồi thẳng dậy như đang đối mặt với kẻ thù, vểnh tai lắng nghe. Hóa ra sáng mai Nakamura Yurika phải dậy sớm để đi đến nơi khác làm việc. Người quản lý gọi điện để xác nhận thời gian gặp vào sáng mai và nhắc nhở cô ấy đừng quên mang theo đồ đạc.

Sau khi nói vài câu liền rõ ràng, Nakamura Yurika hơi dừng một chút, như thể lơ đãng nói:"Quản lý thân mến, có thể thương lượng một chuyện được không?"

"Lần tới những chuyện như này, chỉ cần gửi tin nhắn để xác nhận là được."

"Ừ, buổi tối em rất bận."

"Được, ngày mai gặp."

Nakamura Yurika cúp điện thoại, hướng về phía người đang ngồi yên lặng trên ghế sô pha, lặng lẽ thở dài một tiếng khiến người khó phát hiện, có chút cố ý, trải qua sự gián đoạn bởi công việc,  triền miên tình ý vừa rồi có lẽ đã biến mất hầu như không còn, cô bất lực mỉm cười:"Yukka, đã muộn rồi."

Sugai Yuuka hiểu ý. Màn đêm ngoài cửa sổ ngày càng tối, tiếng xe cộ thưa thớt, cuộc gọi từ người đại diện, lịch trình sáng mai và khuôn mặt trang điểm của người trước mặt, mọi thứ đều chỉ ra rằng Nakamura Yurika nên về nhà.

"Em ngồi đây đi." Sugai Yuuka vẫy tay với người yêu.

Cô muốn Nakamura Yurika ngồi bên phải mình, cô có điều muốn nói với em ấy, nhưng Nakamura Yurika đã hiểu nhầm ý của cô và ngồi thẳng lên người cô, đặt một tay lên vai cô, vì vết bầm tím trên vai trái của cô nên cô ấy đã vòng tay còn lại quanh cổ cô, khiến không khí càng trở nên ái muội hơn.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Sugai Yuuka thầm mừng rỡ, đâm lao đành phải theo lao cô ôm lấy eo người ngồi trong lòng mình, sau đó đưa tay còn lại ra sắp xếp chim cánh cụt và ngựa con trên ghế sofa, khá thú vị.

Cuối cùng, cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Nakamura Yurika, nói một cách chắc chắn: "Yurika, chị rất vui vì người em gặp được là chị."

"Chị sẽ không nói dối em và cũng sẽ không khi dễ em."

"Chị sẽ học cách nấu ăn ngon, xem video hướng dẫn trên Internet, xin lời khuyên của mẹ và bà. Sau này chúng ta hãy ăn cùng nhau nhiều hơn nhé." Ánh mắt cô nhìn vào khuôn mặt của Nakamura Yurika với vẻ đau lòng:"Em gầy quá."

Nakamura Yurika khóe môi hơi nhếch lên, ngượng ngùng đáp:"Uhm." Cô lại nhắm mắt lại, cúi đầu hôn lên trán người trước mặt. Cuối cùng, tôi thận trọng hỏi:"Em muốn hỏi chị, có phải là vì em chưa đủ tin tưởng chị nên khiến chị buồn không?"

"Không phải." Sugai Yuuka trả lời nhanh chóng.

Có lẽ phản ứng đầu tiên là hơi buồn, nhưng sau khi bình tĩnh lại và nghĩ về những khoảng khắc hai người bên nhau, cô đã mơ hồ đoán được, thực ra trước đêm nay, Nakamura Yurika đã tin tưởng cô, nhưng cô lại không nhận ra.

Đây cũng chính là điều khiến Sugai Yuuka cảm thấy đau khổ.

Cách hiểu của Sugai Yuuka về từ người yêu là cách hiểu rất phổ biến, tiền đề là sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau. Cô không ngờ rằng đối với Nakamura Yurika việc tin tưởng ai đó sẽ là điều vô cùng khó khăn, đó là biểu hiện của sự bất an.

Hơn nữa, cô đã trao đi sự chân thành của mình mà không hoàn toàn tin tưởng đối phương, cũng như không hề hay biết, cô đã đặt đối phương vào vị trí quan trọng hơn mình.

Nghĩ đến đây, lòng cô đau nhói. Cô vùi mặt vào vòng tay của Nakamura Yurika, giọng nghẹn ngào nói:"Thật ra, chị luôn gặp rắc rối. Người gây rắc rối cho chị chính là bản thân chị. Đây là lần đầu tiên chị có mối quan hệ như vậy với một người, chị không có kinh nghiệm. Chị không biết điều gì là tốt cho em, chị không biết phải quan tâm em như thế nào. Chỉ biết tạo ra những lo lắng vô dụng, chị lo em không thể tự chăm sóc bản thân, cho nên em có thể hay không hứa với chị, từ nay đừng coi trọng người khác hơn bản thân mình."

Sugai Yuuka dường như nghe thấy nhịp tim của Nakamura Yurika.

"Em rất vui vì chị đã nói với em điều này. Những lo lắng của chị không bao giờ là vô ích. Về điểm cuối cùng, em có thể không làm được, Yukka."

Người trong vòng tay ngẩng đầu lên khi nghe thấy những lời đó, Nakamura Yurika nhìn chằm chằm vào đôi mắt trìu mến của cô, đột nhiên cảm thấy nói ra sự thật cũng không có gì sai.

"Nếu muốn nhận thứ gì đó thì phải cho đi trước và không có gì sai khi em làm gương cả."

Sugai Yuuka sẽ không biết rằng câu nói:"Yurika, xin hãy tin tưởng ở chị." đã lởn vởn trong tâm trí cô suốt cả ngày, cũng sẽ không biết cái ôm của mình bên cạnh dòng xe cộ tấp nập có ý nghĩa như thế nào đối với người mà cô ấy đã kiên quyết lựa chọn.

Đó là lần đầu tiên Nakamura Yurika muốn dựa vào ai đó ngoài gia đình mình.

Về lý do tại sao cô lại đem đối phương đặt lên hàng đầu trong tiềm thức, giờ đây Nakamura Yurika đã hiểu rằng đó là vì cô muốn ai đó đối xử với mình như vậy.

Cô hy vọng có một người mà đôi mắt chỉ nhìn thấy cô, hy vọng có một người sẽ coi trọng cô hơn bản thân người đó.

Hy vọng người đó là Sugai Yuuka.

Người đó chỉ có thể là Sugai Yuuka.

Hai người nhìn nhau, Sugai Yuuka nói một cách kiên quyết như lời thề son sắt:"Chị hiểu rồi, chị sẽ cố gắng."

"Vậy thì cùng chờ xem nhé?" Nakamura Yurika đã sẵn sàng chờ xem.

Cô nhàn nhã đứng dậy khỏi người Sugai Yuuka, thực sự đã đến lúc phải rời đi.

Không ngờ, Sugai Yuuka dẫn cô đến cửa và nói:"Yurika, ghi lại dấu vân tay của em." Sau đó lấy chìa khóa dự phòng từ tủ phía sau cánh cửa ra và đặt nó vào lòng bàn tay cô:"Còn đây là chìa khóa."

Đôi mắt sắc bén của Nakamura Yurika nhìn thấy chiếc túi nhỏ đặt trong tủ, Sugai Yuuka cũng đưa cho cô một chiếc.

Sugai Yuuka phát hiện cô đang nghĩ gì và hỏi:"Yurika, em có dùng chiếc túi đó không?"

"Tất nhiên là em đang sử dụng nó."

Một nụ cười hiện lên trên môi Sugai Yuuka:"Tốt lắm."

Tay của Nakamura Yurika bị Sugai Yuuka nắm lấy, đặt lên ổ khóa, ấn đầu ngón tay xuống mấy lần thì nghe thấy âm thanh nhắc nhở ghi vào thành công.

"Như vậy là xong?"

Sugai Yuuka trực tiếp dẫn cô đi đến ngoài cửa, đóng cửa lại, ánh mắt sẵn sàng chuyển động, khuyến khích cô:"Mau thử đi!"

Hai người đứng trước cửa, Nakamura Yurika nghĩ họ thật trẻ con... nhưng vẫn rất vui, vui vẻ lại có chút khẩn trương.

Cô giơ tay lên và ấn ngón tay cái vào ổ khóa vân tay. Khi nghe thấy tiếng bíp cửa đã mở, cô chợt nghĩ, cô có phải hay không thật sự bước vào cuộc đời của Sugai Yuuka?

"Được rồi!" Sugai Yuuka hưng phấn nói:"Suýt nữa chị quên nói cho em biết mật khẩu, là 240413."

Nakamura Yurika không cần nghĩ đã nói ra câu trả lời chính xác:"Ngày diễn ra fan meeting của ItsuFuyu."

"Đó cũng là ngày chị tỏ tình với em." Sugai Yuuka mang đầy vẻ duyên dáng và rụt rè của một thiếu nữ, lúc này cô vô thức nhướng mày, nhìn vào mắt Nakamura Yurika như một đứa trẻ đang đòi phần thưởng sau khi thể hiện.

Đúng như cô mong muốn, Nakamura Yurika kiễng chân lên và nhẹ nhàng ấn môi vào chóp mũi rồi rời đi ngay lập tức.

Sugai Yuuka không giấu được sự phấn khích, ôm cô và reo hò:"Yurika là người đầu tiên ngoài người nhà có thể tự do vào nhà chị. Cảm giác này thật tuyệt!"

"Thoải mái mà vào?" Nakamura Yurika trêu chọc.

"Tất nhiên, lần sau còn mong Yurika-san tự mình mở cánh cửa này."

"Được, Sugai-san."

Sugai Yuuka vui vẻ tựa như tối nay chưa bao giờ buồn. Cô không thể kìm nén được nụ cười trên môi, dù mím môi thế nào cũng chẳng ích gì nên cô cũng đành mặc kệ. Dù sao cô đã nói trước đó rằng cô có thể không phải là đại tiểu thư ngoan ngoãn như mọi người tưởng tượng, như vậy việc nói chuyện với hàm răng trắng đều là chuyện bình thường đi.

Cô cười toe toét:"Muộn rồi. Sáng mai Nakamura-san phải làm việc, vậy cử Sugai Yuuka đưa em về nhà nhé?"

"Chị đưa em về nhà bằng taxi rồi bắt taxi về nhà? Em có thể hiểu theo cách này được không?"

"Có vấn đề sao?" Sugai Yuuka nghi ngờ hỏi.

"Không vấn đề gì, em đồng ý."

Khoảng cách giữa nhà của hai người không xa cũng không gần, mất nửa giờ nếu không bị kẹt xe. Đeo khẩu trang, không sợ bị nhận ra. Họ nắm chặt tay nhau trong suốt hành trình. Nhiều thứ đang lên men trong không khí tĩnh lặng, họ ngầm hiểu điều đó mà không nói ra.

Xe dừng lại dưới căn hộ nơi Nakamura Yurika ở. Sau khi Sugai Yuuka trả tiền xe, Nakamura Yurika hỏi tài xế liệu anh ta có thể đưa người kia về không và nếu có thể, vui lòng đợi trong mười phút.

Sugai Yuuka biết rằng bạn gái lo mình sẽ không thể bắt taxi được.

Hai người bước ra khỏi xe.

Phải đi đường vòng một đoạn ngắn để đến được lối vào của căn hộ. Sugai Yuuka phát hiện ra một số đèn đường ở khu vực này bị hỏng. Đèn nhấp nháy liên tục như thể đang hét lên sự bất mãn với chính quyền thành phố.

Không lâu sau khi họ sánh bước bên nhau, họ đến ngã ba đường và phải nói lời tạm biệt.

Hai người đối mặt nhau, Sugai Yuuka tháo khẩu trang ra và nói:"Tối mai mấy giờ em về?"

Nakamura Yurika làm theo và cởi khẩu trang ra, sau khi suy nghĩ một lúc, cô nói:"Có thể sẽ về vào lúc bảy hoặc tám giờ. Em sẽ báo cho chị khi về đến nơi."

Sugai Yuuka ngập ngừng hỏi:"Tối mai chị đón em đi ăn khuya nhé? Ngày kia cả hai chúng ta đều không phải làm việc, có thể ăn muộn một chút..."

"Vậy chúng ta đi ăn lẩu nhé?" Nakamura Yurika đề nghị.

Nghe đến lời này, mắt của Sugai Yuuka sáng lên:"Lẩu?"

"À, trước đó đã nói là nếu chúng ta cùng nhau đến Trung Quốc thì muốn thử món lẩu, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Quán lẩu mà em ăn lần trước khi đến Trung Quốc, em nghe một người bạn giới thiệu là đã mở ở Tokyo. Cô ấy đã gửi cho em địa chỉ rồi."

"Được nha."

"Uhm, vậy ngủ ngon?" Nakamura Yurika có chút miễn cưỡng.

"Chúc ngủ ngon, đừng thức khuya."

Sugai Yuuka dường như có điều gì muốn nói nhưng Nakamura Yurika lại không đưa ra được bằng chứng nào. Cô nắm tay Sugai Yuuka lắc lắc và nói:"Vậy đi thôi. Tài xế đã đợi chị ở đó rất lâu rồi."

"Được, chị nhìn em đi vào rồi rời đi."

Nakamura Yurika không cùng người này ngoan cố, nhìn người trước mặt thật sâu rồi xoay người.

Sugai Yuuka lại nhìn bóng dáng người yêu một lần nữa. Người ấy đang đi trên con đường không có đèn đường nhưng cơ thể lại sống động.

Sugai Yuuka đột nhiên ngăn cô lại.

"Yurika." Tim cô đập nhanh, nhưng lại giả vờ mỉm cười thoải mái.

Nakamura Yurika nhìn lại, Sugai Yuuka nheo mắt thực sự xinh đẹp, dáng vẻ của người này rất xuất sắc. Dù mặc bộ quần áo đơn giản và giản dị nhất, dù chỉ búi tóc, chị ấy vẫn toát ra khí chất ôn nhu của một đại tiểu thư trong mỗi cử động.

Sugai Yuuka nhìn thấy môi của Nakamura Yurika nhếch lên và đôi mắt sáng ngời trong đêm.

"Có lẽ chị đã nói không đủ chính xác khi ở nhà."

"Điều chị muốn nói là chị không biết cách yêu em, nhưng chị sẽ cố gắng học hỏi."

Nakamura Yurika đã bất ngờ khi nghe Sugai Yuuka nhắc đến tình yêu.

Như thể uống rượu, tại sao đêm nay những giọt nước mắt đồng cảm của Sugai Yuuka sẽ gây ra đau đớn.

Sau buổi fanmeeting ở Thượng Hải lần trước, Nakamura Yurika ăn lẩu cùng các staff. Cô không hề nhúng đũa vào nồi dầu đỏ, nhưng có người lại thích cay đến mức khiến họ đổ mồ hôi. Trong khi trò chuyện và cười đùa, một staff người Trung Quốc đã nói một điều mà cô chưa từng nghe trước đây – chua, mặn, đắng và ngọt là vị, còn cay là đau.

Sau khi một đồng nghiệp dịch cho cô xong, còn cười nói: Chắc cô ấy là M đi!

Nakamura Yurika cũng cười theo, nhưng trong đầu cô lại nảy ra một ý nghĩ không đúng lúc - rằng nó cũng giống như tình yêu, tình yêu cũng nồng nàn, vui sướng và xen lẫn nỗi đau.

"Yukka, chị rất hiểu làm sao để yêu." Nakamura Yuka tin tưởng từ tận đáy lòng rằng Sugai Yuuka là một người yêu rất tốt.

Tình yêu là một thứ rất hiếm có, đồ hiếm mới quý, tình yêu thì rất quý giá.

"Em đã cảm nhận được rồi." 

Nakamura Yurika nói.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro