đêm giáng sinh

Gió lạnh ùa về, len lỏi qua từng khe cửa, mang theo mùi hương của thông non và chút vị ngọt của bánh nướng. Thành phố rực rỡ ánh đèn, những con đường khoác lên mình lớp áo lung linh sắc màu. Chợ Giáng Sinh nhộn nhịp tiếng cười nói, tiếng chuông ngân vang lảnh lót. 

Y/n bước chậm rãi trên con phố đông đúc, tay cầm ly cacao nóng tỏa hơi nghi ngút. Cô kéo chặt chiếc khăn len quanh cổ, đôi mắt tìm kiếm thứ gì đó trong vô thức. Giáng sinh năm ngoái, cô từng yêu một người. Nhưng chỉ sau đêm giao thừa, mọi thứ tan biến như bong bóng xà phòng. 

Từ đó, cô tự nhủ sẽ không để trái tim mình dễ dàng lạc lối nữa. Nhưng đôi khi, trái tim chẳng bao giờ nghe theo lý trí. 

"Y/n!" 

Một giọng nói trong trẻo cất lên từ phía sau. Y/n giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt lấp lánh của Yuna. 

Cô gái đứng trước mặt Y/n hôm nay khoác chiếc áo lông màu be ấm áp, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, gương mặt rạng rỡ với nụ cười dịu dàng dưới ánh đèn đêm. Nụ cười của Yuna tựa như ánh nắng giữa ngày đông lạnh giá, khiến cả không gian xung quanh như sáng bừng lên. 

"Yuna?" Y/n ngạc nhiên.
"Sao cậu lại ở đây?" 

"Chẳng phải Giáng Sinh là lúc để người ta lang thang tìm niềm vui sao?" Yuna nháy mắt tinh nghịch.
"Mình thấy cậu nên mình gọi. Cậu đang đi đâu đấy?" 

"Chỉ đi dạo thôi." Y/n mỉm cười, cảm thấy trái tim mình khẽ rung lên trước vẻ rạng rỡ của người đối diện. 

"Vậy cùng đi với mình nhé. Chợ Giáng Sinh này đẹp lắm, nhưng đi một mình thì buồn lắm." 

Yuna không đợi câu trả lời, khẽ nắm lấy tay Y/n kéo đi. Cảm giác ấm áp từ bàn tay ấy lan tỏa khiến Y/n quên mất việc từ chối. 

Cả buổi tối, Yuna dẫn Y/n đi qua từng gian hàng nhỏ. Từ đồ trang trí lung linh đến những món quà thủ công tinh xảo, mọi thứ đều trở nên thú vị hơn khi có Yuna ở bên. 

"Y/n, cậu thích thứ này không?" Yuna cầm một chiếc vòng tay nhỏ với mặt dây hình ngôi sao. 

"Nó đẹp thật." Y/n gật đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi tay khéo léo của Yuna. 

"Vậy thì để mình mua cho cậu nhé." Yuna mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến lạ. 

"Cậu không cần làm vậy đâu, Yuna." 

"Không sao mà. Xem như quà Giáng Sinh của mình dành cho cậu." 

Yuna đeo chiếc vòng lên tay Y/n, đôi mắt ánh lên sự hài lòng.
"Nhìn hợp với cậu lắm." 

Y/n cảm thấy má mình nóng bừng. Trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng cô nhanh chóng né ánh nhìn của Yuna để che giấu cảm xúc. 

Khi đồng hồ điểm 11 giờ, cả hai ngồi trên một chiếc ghế dài bên cạnh cây thông lớn. Không khí lạnh buốt, nhưng Y/n lại thấy ấm áp kỳ lạ. 

"Yuna, tại sao cậu tốt với mình như vậy?" Y/n hỏi, ánh mắt lơ đãng nhìn những bông tuyết rơi. 

"Vì cậu đặc biệt." Yuna đáp nhẹ nhàng. 

"Nhưng nếu..." Y/n dừng lại, ngập ngừng.
"Nếu cậu chỉ coi đây là một trò chơi, thì sao?" 

Yuna bật cười, một nụ cười thật đẹp và trong trẻo, nhưng cũng khiến Y/n thấy bất an.
"Cậu nghĩ mình là kiểu người như vậy sao?" 

"Mình không biết. Mình chỉ sợ...mình sợ cậu sẽ rời đi, giống như người trước." 

Yuna im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Y/n.
"Y/n, mình không giống người đó. Và mình sẽ không đi đâu cả. Nếu cậu cho phép, mình muốn ở bên cậu, không chỉ mùa Giáng Sinh này mà cả những mùa Giáng Sinh sau nữa." 

Câu nói của Yuna như dòng suối mát lành len lỏi qua những vết nứt trong lòng Y/n. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Yuna. 

Trong không gian ngập tràn ánh sáng, dưới cây thông lấp lánh, hai cô gái ngồi đó, cảm nhận hơi ấm từ nhau. 

Nụ cười của Yuna vẫn rạng ngời như ánh nắng đầu đông, và Y/n biết, mùa Giáng Sinh năm nay, cô sẽ không còn cô đơn nữa. 

Đêm Giáng Sinh trôi qua trong sự ấm áp dịu dàng của tuyết rơi và ánh sáng lung linh. Nhưng trái tim Y/n vẫn chùng xuống một nhịp khi ánh mắt lơ đãng hướng về khoảng không. Cô tự hỏi, liệu những lời hứa ngọt ngào hôm nay có đủ sức chống lại thử thách của thời gian, hay chỉ là một ký ức mơ hồ, phai nhạt dần khi mùa đông qua đi? 

"Yuna," cô khẽ gọi, giọng nói mỏng manh như sợ phá vỡ không khí êm đềm giữa họ. 

"Sao thế?" Yuna nghiêng đầu, đôi mắt trong veo như hồ nước phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn. 

"Cậu nghĩ tình yêu có đủ để giữ người ta ở lại không?" 

Câu hỏi bật ra như một lời thì thầm của gió. Y/n cúi đầu, những ngón tay siết nhẹ vào nhau. 

Yuna lặng yên trong giây lát, rồi khẽ nhấc tay, nhẹ nhàng chạm lên đôi tay lạnh giá của Y/n.
"Mình không biết tình yêu có thể làm được tất cả hay không. Nhưng mình biết một điều, nếu thật sự yêu ai đó, mình sẽ cố gắng giữ lấy người ấy bằng mọi cách." 

"Nhưng nếu..." Y/n khẽ cắn môi, ánh mắt ngập ngừng.
"Nếu mùa đông này qua đi, cậu không còn ở đây thì sao?" 

Yuna mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa khiến Y/n thấy lòng mình lạc lối.
"Y/n, nếu cậu cứ lo lắng về những điều chưa xảy ra, cậu sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc hiện tại. Mình không thể hứa rằng tất cả sẽ mãi mãi, nhưng mình có thể hứa rằng mình ở đây, ngay lúc này, và trái tim mình là dành cho cậu." 

Lời nói ấy như một tia sáng xuyên qua những đám mây u ám trong lòng Y/n. Cô không chắc chắn rằng mình có đủ dũng cảm để tin tưởng thêm một lần nữa, nhưng sự ấm áp trong ánh mắt của Yuna khiến cô muốn thử. 

"Cậu biết không," Yuna cười khẽ, đôi má ửng hồng dưới cái lạnh.
"Cậu là người duy nhất khiến mình muốn chờ đợi đến Giáng Sinh mỗi năm. Chỉ cần có cậu, mùa đông sẽ chẳng còn lạnh nữa." 

"Yuna, cậu nói như thế làm mình sợ đấy," Y/n bật cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại long lanh hơn thường lệ. 

"Sợ điều gì chứ? Sợ mình biến mất sao?" Yuna nghiêng đầu, giọng nói pha chút đùa cợt. 

"Sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, và mình sẽ tỉnh dậy trong cô đơn như mọi năm." 

Yuna không đáp. Cô chỉ khẽ nghiêng người, đôi mắt dịu dàng khóa chặt ánh mắt của Y/n. Khoảnh khắc ấy, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. 

Một cái ôm nhẹ nhàng bao bọc lấy Y/n, và rồi Yuna thì thầm:
"Nếu đây là giấc mơ, mình sẽ làm tất cả để cậu không bao giờ muốn tỉnh dậy." 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, giữa không gian lấp lánh tuyết trắng, Y/n khẽ tựa vào bờ vai của Yuna. Nỗi sợ hãi trong lòng dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác bình yên lạ thường. 

Giáng Sinh năm nay, Y/n không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, cô biết rằng ở khoảnh khắc này, người ngồi bên cạnh cô không phải là thoáng qua. 

Đôi mắt Yuna lấp lánh, và nụ cười của cô – như một phép màu – khiến Y/n tin rằng mùa đông này, cô sẽ không còn lạc lõng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro