Chương 1: Tàu lửa và Sân Băng

Tựa đề: "Thấy Ngày Đông, Quấn Khăn Quanh Cổ, Gặp Lại Cố Nhân"

---

Mùa đông năm ấy đến sớm hơn mọi năm. Tuyết rơi dày trắng xóa sân ga, mờ cả tấm biển tên ga tàu cũ kỹ. Hokkaido vẫn như thế – lạnh, yên tĩnh, và khắc khoải chờ đợi.

Yuzuru Ai đứng giữa đám đông người chen nhau đợi tàu, mái tóc dài che đi một nửa gương mặt. Chiếc khăn trắng quanh cổ cô như một lời gợi nhớ, lặng lẽ níu giữ một thời đã xa. Trong tay cô là một chiếc vé – không phải vé tàu – mà là vé vào khán đài ngày anh thi đấu.

Yuzuru Hanyu.

Cái tên ấy chưa từng rời khỏi ký ức cô, chưa từng nguội lạnh, dù năm tháng đã trôi đi quá lâu. Anh là vận động viên trượt tuyết mang trong mình ngọn gió phương Bắc, ánh mắt kiên định như băng tuyết ngàn năm không tan. Cô nghĩ mình là người ngoài lề trong cuộc đời anh, nhưng những mùa đông trôi qua, đứng giữa đám đông khán giả, dõi theo anh từng bước trên sân băng – cô biết, anh đã là một phần của mình, như một nốt nhạc ngân dài trong bản giao hưởng ký ức.

---

Họ từng gặp nhau.

Không phải trong những lần chào hỏi trang trọng, cũng chẳng có lời hứa hẹn yêu đương.

Chỉ là những lần thoáng qua nhau trong sân vận động, một ánh mắt dừng lại, một bước chân chậm đi. Cô là nàng thơ không có tên trong thế giới của anh, là người đứng ở hàng ghế sau cùng, không máy ảnh, không reo hò – chỉ im lặng và rơi nước mắt khi anh ngã, và mỉm cười rất khẽ khi anh chiến thắng.

Còn anh – không ai biết – cũng từng quay đầu nhìn lại khán đài.

Từng một lần dừng chân khi thấy chiếc khăn trắng nơi cổ ai đó giữa rừng người hò hét . Nhưng rồi, bước chân anh vẫn phải lướt đi. Vì cuộc đời của những người như anh… là phải tiếp tục qua, chứ không được dừng lại.

Và thế là họ cứ trượt qua nhau. Không một lời báo trước. Không một lần gọi tên. Lướt qua nhau -- rồi lại bỏ lỡ nhau

---

Năm Yuzuru giành chức vô địch thế giới cuối cùng, cô không đến. Không có bóng dáng quen thuộc ở cuối hàng ghế nữa. Không còn chiếc khăn trắng lặng lẽ như tuyết. Anh trượt bài thi ấy với đôi mắt không tìm kiếm ai, như thể đã biết từ lâu – người ấy sẽ không quay lại.

Và Ai, lúc ấy đang đứng trong sân ga, tay nắm chặt tấm vé cũ đã nhàu. Đôi mắt hướng ra khoảng không tuyết rơi mịt mờ.

Cô đã đi qua thanh xuân với một tình yêu không lời, đi qua từng mùa đông với những kỷ niệm không tên. Không mong được nhớ đến, không đòi hỏi hồi đáp. Nhưng tình yêu ấy, dù thầm lặng, cũng cháy âm ỉ như lửa dưới lớp băng.

Cho đến một ngày… cô không thể đợi nữa. Không thể đứng mãi phía sau mà không gọi, không thể chờ mãi một người chưa từng quay đầu dừng lại thật lâu.

Và cô đi mất. Không ngoảnh lại.

Không phải vì không yêu, mà vì đôi khi… tình yêu không cần kết thúc, cũng chẳng cần được chứng minh. Chỉ cần đã tồn tại nó âm thầm, sâu sắc, và khắc khoải.

Năm sau, tuyết lại rơi.

Hanyu một mình đứng giữa sân băng, không còn khán giả reo hò, không còn quốc kỳ tung bay.

Chỉ còn tiếng trượt nhẹ giữa gió, và một đoạn nhạc cũ – bài nhạc mà năm ấy, khi anh thi lần đầu, cô đã đứng xem , những giọt nước mắt không lời rơi xuống nền băng trước anh

Trong khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy mình trở về quá khứ. Thấy một cô gái nhỏ quấn khăn trắng, ngồi giữa đám đông, không reo hò… chỉ lặng im dõi theo, như thầm cầu nguyện cho mỗi bước nhảy của anh đều bình an

Anh nhắm mắt, lướt đi, như thể có cô ở đó. Và khi kết thúc bài thi – anh ngước lên.

Không có ai, chẳng còn gì

Chỉ có tuyết, và bầu trời xám trắng không lời đáp.

---

Người ta hỏi anh, tại sao chưa từng công khai yêu ai đến bây giờ

Anh chỉ mỉm cười, lắc đầu.

Vì có những người… không cần phải ở bên, nhưng đã là cả thanh xuân. Vì có những chuyện không cần phải nói, nhưng đã là vĩnh viễn.

---

“Thấy ngày đông, quấn khăn quanh cổ, gặp lại cố nhân.”

Chỉ là .. cố nhân ấy, đã đi mất rồi.

---

"Thấy Ngày Đông, Quấn Khăn Quanh Cổ, Gặp Lại Cố Nhân" –1.1

---

Từ sau mùa đông đó, Yuzuru Hanyu không còn tham gia thi đấu.

Anh rút lui lặng lẽ, không buổi chia tay, không một buổi họp báo. Chỉ để lại một bức thư tay duy nhất cho liên đoàn – vỏn vẹn ba dòng:

"Tôi đã thi đấu đủ rồi. Xin hãy để tôi yên."

Người ta bàn tán, người ta nuối tiếc một thiên tài. Nhưng không ai biết, ở một góc khuất trong tim người đàn ông từng được cả thế giới ngưỡng mộ ấy, là khoảng trống chưa từng được lấp đầy – một chiếc khăn trắng, một người con gái, một ánh mắt thầm lặng chưa từng được gọi tên

Mỗi mùa khi tuyết về, anh vẫn ra sân băng cũ kĩ. Tự mình luyện tập. Không mục đích. Không khán giả. Chỉ để nghe tiếng băng nứt dưới chân mình – như nghe tiếng lòng xé rách mỗi khi nhớ đến người ở phương xa

Đôi khi, anh tưởng trừng như mình thấy bóng dáng cô – trong quán trà xưa, bên chiếc ghế từng ngồi; trên sân ga lạnh, giữa dòng người náo nứt. Anh chạy đến, tim đập thình thịch như đứa trẻ. Nhưng chưa một lần nào là thật.

Cô đã đi mất rồi. Và người như cô, sẽ quay trở lại không, ngoảnh đầu dù một lần vì anh không? Anh không biết

---

Nhiều năm sau, người ta biết có một cuốn nhật ký nhỏ trong căn hộ của Yuzuru – nơi anh sống cô độc như một ẩn sĩ trầm lặng. Không ai rõ ai đưa đến, cũng chẳng biết tại sao nó lại nằm trong tay anh.

Bìa cuốn sổ bạc màu theo gió sương, nhưng nét chữ bên trong vẫn còn nguyên. Là nét chữ vừa run rẩy mà lại nắn nót của một cô gái.

Những dòng viết ngắt quãng, đầy thương nhớ -- như người quen ở phương xa gửi tâm ý đến người thương

---

> "Em không biết từ khi nào việc đứng giữa đám đông lặng im dõi theo anh lại trở thành một phần trong cuộc sống của em."

"Anh chưa từng nhìn rõ, chưa từng nhìn em thật lâu nhưng mỗi lần anh lướt đi, em thấy như trái tim mình cũng bị kéo theo, xoáy sâu vào vùng băng ấy."

"Có lẽ em đã yêu anh – có lẽ từ hàng trăm năm trước.
Nhưng tình yêu này không phải để đến gần… mà để ở xa và dõi theo."

"Có lẽ em chỉ là một người theo dõi anh như bao người, là một người fan.."

"Một ngày nào đó nếu anh quay đầu và ngoảnh lại.

Em vẫn muốn mình là người giữ lấy ánh mắt ấy.. nhưng năm tháng ấy vĩnh viễn không đến

em mệt rồi "

"Nếu em không còn đứng ở khán đài nữa, xin anh đừng ghét em."

"Vì tình yêu thật sự, đôi khi là để lặng lẽ biến mất và có lẽ rằng em đã rất đau khổ."

---
Cuốn sổ đơn giản chỉ có những con chữ run rẩy
Phía cuối kết thúc không có chữ ký, không ngày tháng.
Chỉ có một tấm hình của anh, màu ảnh đã phai
dường như đã rất lâu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro