Oneshot
Author: Shiba Tanuki
Genre: Romance, comedy
Rated: T
Fandom: Yowamushi Pedal
Pairing: Manami Sangaku x Onoda Sakamichi
Author's note: Khi mình nhìn thấy cái bảng xếp hạng may mắn của năm 2026, mình đã nghĩ ngay đến câu chuyện giữa Núi và Đồi =)))))) chưa kể lấy cảm hứng từ cái phim hoán đổi vận may với xui rủi thông qua nụ hôn của Lindsay Lohan nữa =)))))))) kết hợp lại thì chúng ta có mẩu truyện ngắn này đây =))))))) hơi sến nhưng mà thôi, các bạn phải thông cảm cho mình đi chứ =))))))))))))
Summary: Manami đến nhà Onoda chơi và ngủ lại, trong lúc cả hai đang nằm đọc truyện thư giãn thì Onoda đã cho Manami xem một bảng xếp hạng thú vị.
0o0o0o0
Ban đêm, bầu không khí trong căn phòng nhỏ của Onoda rất ấm cúng, dịu dàng, thi thoảng có một làn gió nhỏ thổi hương thu dịu dàng qua chiếc cửa sổ trong phòng cậu. Ánh đèn bàn mang sắc vàng nhạt hắt bóng lên tường, tạo nên một cảm giác bình yên đến lạ. Hôm nay quả thực là một ngày hoàn hảo – những con đường núi họ đã cùng nhau đạp xe leo dốc hôm nay vẫn còn hiển hiện rõ ràng trong tâm trí Onoda, cuộc đua hết sức mình giữa cậu và Manami luôn mang lại cho cậu một cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời. Bữa tối ngon lành của mẹ cậu khiến cho ngày hôm nay càng hoàn hảo hơn, hai người họ đều cảm thấy vui sướng và thư giãn. Giờ đây, họ chỉ là tận hưởng cảm giác ngồi cùng bên nhau trong sự tĩnh lặng của ban đêm.
Manami đang nằm dài trên giường của Onoda, một bên khuỷu tay chống người lên để đọc tập truyện Love Hime mà Onoda đã hết sức hào hứng giới thiệu lúc nãy. Lâu lâu, cậu ấy lại quay đầu ra mỉm cười dịu dàng với Onoda, cứ như thể để kiểm tra xem Onoda có còn ngồi cạnh mình không, có vui với sự hiện diện của cậu ấy tại đây không.
"Bộ truyện này hấp dẫn phết," Manami nhận xét, tóc mái đen dài rơi xõa xuống trước trán cậu ấy trong lúc cậu ấy đang xem đến một trường đoạn gay cấn. "Tớ có thể hiểu vì sao cậu lại thích nó đến thế."
Onoda, hiện đang ngồi khoanh chân dưới sàn bên cạnh giường với chiếc điện thoại trong tay, quay ra cười tươi rói trước lời nhận xét ấy. "Đúng nhỉ? Sự phát triển nhân vật trong tập bảy tuyệt lắm lắm! Cậu cứ đợi tới khi cậu đọc đến –" Cậu dừng lại giữa chừng khi đôi mắt đập vào một bài đăng đầy màu sắc ở trên trang Twitter của mình.
"Hử? Sao thế?" Manami hỏi, đôi mắt dịu dàng thoáng ẩn hiện chút tò mò.
"Ôi! Manami-kun, nhìn cái này đi!" Onoda dịch vào gần hơn, giọng cậu vang lên đầy hào hứng. Cậu đang chỉ vào một bài đăng rực rỡ với đầy những con số và các hình thù thú vị. "Đây là bảng xếp hạng may mắn cho năm tới dựa theo ngày sinh. Và năm tới thì cậu đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng đó, Manami-kun!" Trên màn hình điện thoại là một dòng số 1 lấp lánh kèm với ngày 29 tháng 5 ở bên cạnh, ngày sinh nhật của Manami.
Manami ngồi dậy, xuống khỏi giường để ngồi cạnh Onoda, nghiêng đầu nhìn cậu với nụ cười dịu dàng đặc trưng của bản thân. "Thật hả? Tuyệt ghê." Cậu ấy nghiêng người vào để nhìn rõ màn hình điện thoại của Onoda hơn. "Thế còn cậu thì sao, Sakamichi-kun? Cậu xếp hạng bao nhiêu?"
Onoda kéo xuống sâu hơn, ngón tay dò tìm theo từng ngày tháng. "Để xem nào... Ngày 7 tháng 3... A! Tớ là hạng 104!"
"104," Manami nhắc lại ngẫm nghĩ. "Cũng không tệ lắm, thứ hạng không cao cũng không thấp."
Sau đó cậu ấy nằm xuống dưới sàn, cạnh bên Onoda và lại quay lại với cuốn truyện tranh của mình. Chỉ có Onoda vẫn đang nhìn màn hình điện thoại đầy suy tư. Đúng là thứ hạng của cậu không phải là quá thấp, gần trong top 100 rồi, nhưng cậu chẳng thể nào mà ngăn bản thân so sánh với Manami – hạng 104 cách xa hạng 1 quá. Có một nỗi buồn man mác cứ len lỏi trong tâm trí cậu. Không phải là ghen tỵ, chưa bao giờ là như vậy, chỉ là cậu đã thầm mong rằng cậu sẽ được ở gần Manami hơn. Khoảng cách giữa họ lúc nào cũng khiến Onoda cảm thấy thật xa xôi, Manami tuy rằng lúc này đang ở ngay cạnh bên, nhưng Onoda vẫn cảm thấy Manami như đang ở một bầu trời khác, một không gian khác. Cậu chỉ muốn được ở gần thật gần với Manami, cho dù là trong một cái thứ vô nghĩa như là bảng xếp hạng may mắn này.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Onoda chợt cảm nhận được là không khí xung quanh có chút khác biệt, một sự thay đổi rất nhỏ ở chỗ Manami đang nằm. Như là cái khoảnh khắc ngay trước khi gió đổi hướng ở trên đỉnh núi.
Cậu ngẩng lên khỏi điện thoại, chớp chớp mắt chưa hiểu. Manami đã để truyện sang bên cạnh từ lúc nào, và cậu ấy đang nhìn Onoda với một vẻ mặt mà khiến tim cậu phải hẫng một nhịp – không còn cái sự dịu dàng thường thấy, mà là một vẻ sâu lắng hơn, tập trung hơn.
Onoda hồi hộp mà cất tiếng hỏi, "Manami-kun?"
Manami dịch vào gần hơn, thu hẹp khoảng cách nhỏ bé giữa hai người họ với một sự quyết tâm khiến cho Onoda đột nhiên cảm nhận rõ được từng hơi thở, từng nhịp tim đang đập thình thịch trong ngực cậu. Hơi ấm toả ra từ cơ thể Manami nóng rực. Đôi mắt cậu ấy thì chưa từng rời khỏi khuôn mặt Onoda.
"Sakamichi-kun," Manami khẽ nói, ẩn bên trong đó là một sức nặng mà ban nãy hoàn toàn không có. Cậu nhìn thẳng vào mắt Onoda, ấm áp, vững vàng và vô cùng chân thành. "Đừng làm vẻ mặt đó mà. Nếu như cậu muốn, tớ sẵn sàng chia sẻ vận may của tới với cậu."
Tim Onoda bắt đầu đập mạnh, những suy nghĩ cứ đang chạy tán loạn trong đầu cậu. Chia sẻ vận may ư? Như thế nghĩa là sao? Vì sao Manami lại nhìn cậu như thế, như thể Onoda là người quan trọng duy nhất trên cuộc đời này vậy?
"Manami-kun?" Giọng cậu vang lên nhẹ nhàng hơn dự định, nghe như một lời thì thầm, và cậu cũng không thích cái sự thiếu chắc chắn lẩn khuất trong đó.
Trước khi cậu kịp hỏi thêm, kịp xử lý những gì đang xảy ra lúc này, Manami vươn tay ra chậm rãi, để Onoda có thể hiểu được điều sắp diễn ra. Bàn tay Manami để trên vai cậu thật ấm áp, vững vàng và chắc chắn, thế rồi Manami nghiêng người tới với một vẻ quyết tâm thầm lặng.
Onoda như bị đông cứng, tiếng tim cậu đập to đến mức cậu tự hỏi liệu Manami có nghe thấy không.
Thế rồi Manami hôn nhẹ lên môi cậu.
Đó là một nụ hôn rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt trên nước, nhưng vẫn có chút vị trà thoang thoảng, loại trà mà họ đã uống sau bữa tối. Cơ mà Onoda vẫn cảm thấy như có một luồng điện giật xẹt qua, tâm trí cậu thì tán loạn, suy nghĩ chạy tứ phương – khoan, gì thế này, đây là thật ư, Manami-kun...!? – và khuôn mặt cậu thì hiện đang đỏ bừng, đỏ hơn tất cả những lần cậu đã từng đỏ mặt khi đọc tới mấy cảnh tỏ tình trong truyện tranh. Chiếc điện thoại suýt chút nữa đã rơi xuống sàn vì đôi tay cậu đột nhiên mất hết mọi cảm giác.
Khi Manami lùi lại, Onoda chỉ có thể ngồi đó nhìn, kính hơi lệch sang một bên, và giờ thì tâm trí đang trắng xoá, chỉ trừ cảm giác ấm áp còn vương lại trên đôi môi cùng với tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong tai.
"M-Manami-kun...!" Đó là tất cả những gì Onoda có thể thốt lên.
Nhưng Manami vẫn chưa kết thúc.
Cậu ấy lại một lần nữa giơ tay lên, chậm rãi và cẩn thận, cho Onoda thời gian để tránh đi nếu cậu muốn – nhưng ngăn cản cậu ấy là điều xa vời nhất trong tâm trí của cậu. Nói đúng hơn là, trái tim Onoda đã nghiêng vào bàn tay ấy trước cả khi cơ thể kịp hành động, bị thu hút bởi một điều gì đó mà cậu chẳng thể diễn tả thành lời.
Những ngón tay lướt nhẹ trên má cậu, dịu dàng, ấm áp, như một điểm tựa để neo lại đủ suy nghĩ loạn cào cào trong đầu Onoda. Ngón tay cái vuốt nhẹ nhàng trên làn da đang ửng đỏ, chỉ vậy thôi cũng đã khiến Onoda nghẹn lại, đôi mắt ngập tràn một cảm xúc lớn lao như chẳng thể chứa đựng nổi nữa. Hai tay Manami ôm lấy khuôn mặt cậu với một sự dịu dàng vô ngần, đôi mắt đong đầy cảm xúc – trong trẻo, chân thành và quyết tâm – khiến cho trái tim đang loạn nhịp của Onoda như muốn vỡ tung.
"Tớ mong rằng hai chúng ta có thể trở thành số một của nhau," Manami nói, từng từ đều được cân nhắc kỹ lưỡng và đầy tình cảm, giọng cậu vững vàng nhưng đôi mắt lại đầy tha thiết. "Không chỉ trong bảng xếp hạng may mắn, mà trong mọi việc. Là số một trong lòng nhau."
Những lời đó đối với Onoda như ánh nắng xuyên qua tầng mây sau một chặng đường dài leo núi. Ngực cậu thắt lại, có điều gì đó sâu thẳm bên trong đang trỗi dậy – một điều gì đó mềm mại và mỏng manh mà cậu đã giấu kín quá lâu, cậu đã chẳng nhận ra là điều đó mong muốn được nhìn thấy nhiều đến mức nào, được thừa nhận nhiều tới bao nhiêu.
Manami lại một lần nữa nghiêng người vào, lần này còn chậm hơn lúc trước, đôi mắt đang tìm kiếm sự thấu hiểu và đáp lại từ phía Onoda.
Onoda không hề lùi lại. Cậu không thể - sao có thể làm vậy khi từng lời của Manami cứ quẩn quanh trái tim cậu như thế? Sao có thể làm vậy khi khoảng cách giữa hai người họ gần đến vậy và cảm giác thực là tự nhiên, cho dù tim cậu vẫn đang đập thình thịch ngay bên tai?
Onoda cũng nghiêng người vào. Có chút run rẩy, không chắc chắn, nhưng sẵn sàng. Đầy sẵn sàng đến mức chính bản thân cậu cũng thấy khiếp sợ.
Manami tiến nốt phần khoảng cách còn lại và một lần nữa hôn cậu. Nụ hôn lần này lâu hơn, mang thêm nhiều phần chắc chắn hơn, hứa hẹn nhiều hơn, tràn đầy mọi điều mà Manami vừa thổ lộ với cậu. Tay Onoda vô thức vươn ra và nắm chặt lấy áo của Manami, cậu cần có thứ gì đó để neo bản thân mình lại khi mà thế giới như đang chao đảo, còn trái tim cậu thì đang vô cùng loạn nhịp. Cả thế giới như thu hẹp lại chỉ còn mỗi khoảnh khắc này, những động chạm này, và cả cái hiện thực vốn là không thể này.
Cuối cùng, khi họ buông nhau ra, lồng ngực Onoda phập phồng theo từng hơi thở run rẩy. Cậu gần như chẳng thể nói nên lời, giọng cậu run run và nhỏ xíu như một lời thì thầm.
"Ư-ừ! Tớ... tớ cũng muốn như thế, Manami-kun."
Onoda cố gắng nuốt khan, gom hết lòng can đảm cậu có trong mình và nhìn thẳng vào mắt Manami, cho dù tầm nhìn của cậu lúc này đang vô cùng mờ. "Và tớ còn muốn chúng ta chia sẻ vận may với nhau, không chỉ mỗi năm nay mà còn tất cả những năm tháng tới đây. Cùng nhau."
Nụ cười của Manami vừa bừng sáng lại vừa dịu dàng, mềm mại và rạng rỡ hệt như ánh ban mai xuyên qua đỉnh núi. "Cùng nhau nhé," cậu ấy đồng ý, đan tay vào với tay của Onoda, nắm chắc như thể sẽ không bao giờ buông ra.
Bên ngoài, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu điểm xuyết trên bầu trời đêm đen, từng tia sáng nhỏ xíu bừng lên trên nền trời đêm mênh mông. Và bên trong căn phòng ấm áp, xung quanh là truyện tranh, tạp chí đua xe đạp và ký ức về biết bao cuộc đạp xe leo núi, Onoda nhận thấy có một cảm xúc ấm áp và vững vàng đang len lỏi trong ngực mình, giống hệt như giây phút cậu chinh phục được một đỉnh núi cao. Như thể lên tới đỉnh núi và thấy Manami đang đạp xe ở ngay bên cạnh, cảm nhận được khoảng cách gần nhau hơn bao giờ hết giữa hai người. Hai trái tim hòa chung nhịp đập, đã luôn là số một của nhau ở nơi quan trọng nhất.
Tương lai trải dài trước mắt họ như một con đường rộng mở, tràn đầy thử thách chưa biết cùng lối đi chưa từng được khám phá. Thế nhưng Onoda biết rõ. Họ sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau chia sẻ mọi may mắn, thử thách và niềm vui ở phía trước.
Sẽ luôn luôn bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro