21-30
21
Trong quán cà phê.
Khổng Trạch nhìn thanh niên phía đối diện, " Tôi thật không ngờ cậu sẽ liên hệ với tôi nhanh như vậy, tôi có thể làm gì cho cậu sao?"
Hứa Ngụy Châu có chút ngượng ngùng nói, " Hôm nay tới tìm anh là muốn biết một việc..........."
Khổng Trạch suy nghĩ, rồi như hiểu rõ nói, " Về chuyện của Hoàng Cảnh Du cùng Kỷ Hòa sao?"
" Anh quả nhiên biết chuyện tình của hai người bọn họ." Hứa Ngụy Châu nhìn thẳng vào đối phương, " Nhưng là Hoàng Cảnh Du không muốn cho tôi biết chuyện này, cho nên tôi tới tìm anh."
" Đó là đương nhiên ~ bây giờ cậu ta đang liên lạc cùng người trước sao?" Khổng Trạch ngửa về sau, tựa lưng vào ghế ngồi.
" Tuy nói tôi với anh ấy đã kết hôn, nhưng trong lòng người kết hôn lại có người khác, như vậy là không tôn trọng đối phương." Ngữ khí Hứa Ngụy Châu có chút kích động.
" Tôi cũng cảm thấy như thế, lúc trước Hoàng Cảnh Du đưa ra quyết định này chúng tôi còn vì thế mà cãi nhau." Khổng Trạch một bên vui cười, một bên lại chăm chú nhìn Hứa Ngụy Châu.
Đột nhiên, anh ta rướn người lên, " Cậu cùng Hoàng Cảnh Du đã làm cái gì sao?"
" A......" Hứa Ngụy Châu vấn đề bất ngờ này khiến cho lúng túng, trên mặt cũng không kiềm chế được mà xuất hiện một mạt phấn hồng.
Khổng Trạch hơi chau mày. Hứa Ngụy Châu hiện tại tìm đến mình hỏi chân tướng của vấn đề này, đã nói lên cậu kỳ thật coi trọng Hoàng Cảnh Du. Hơn nữa phản ứng như hiện tại này.....
Xong rồi.
Cậu ấy giống như đã rơi vào tình yêu.
Nhưng là trong cuộc hôn nhân này, cậu ấy nhất định sẽ trở thành người bị tổn thương.
Một khi đã như vậy, chỉ có mình mới có thể giúp được cậu ấy.....
" Như tôi đã nói lúc trước, hôn nhân này, hai chúng tôi có quan điểm khác nhau. Là bạn tốt, tôi cũng không đồng ý cậu ấy làm như thế." Bỗng nhiên Khổng Trạch nói.
" Vì sao?"
" Để tôi kể cho cậu nghe chuyện của hai người bọn họ." Khổng Trạch nhấp một ngụm cà phê.
" Cậu cũng biết công ty chúng tôi có chi nhánh ở Nhật Bản đi, tôi cùng Hoàng Cảnh Du cũng thường xuyên đi công tác ở Nhật Bản. Chúng tôi cùng Kỉ Hòa chính là quen biết tại đó."
" Cậu có biết Kise Hoshiga không?" Khổng Trạc hỏi.
Hứa Ngụy Châu nghĩ một chút, " Không biết, người Nhật Bản?"
" Kise là nghệ danh của Kỷ Hòa sau khi thành danh."
Hứa Ngụy Châu thoáng giật mình, " Cậu ấy là ngôi sao?"
" Ân, khi cậu ấy còn nhỏ thì mẹ tái giá đến Nhật Bản, ở Nhật Bản rất tốt, nhưng hiện tại không có nhiều người Trung Quốc biết cậu ấy. Nhưng khi chúng tôi mới gặp nhau, Kỷ Hòa còn chưa đỏ như vậy, tài năng mới xuất hiện mà thôi. Khi đó tôi cùng Hoàng Cảnh Du đi công tác, vừa lúc cùng ở chung khách sạn với cậu ấy. Một buổi tối, Kỷ Hòa say rượu, như bị người ta quấy rối, vội vàng mở cửa phòng của hai bọn tôi, tôi đề nghị gọi phục vụ đem cậu ấy về phòng, nhưng là Hoàng Cảnh Du gia khỏa kia không biết vì sao lại quan tâm một người xa lạ như thế, không chỉ không đưa cậu ấy đi, ngược lại còn chiếu cố cả một đêm."
Vừa gặp liền chung tình sao.........Hứa Ngụy Châu yên lặng nghĩ đến, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
" Sau đó chúng tôi trở thành bạn tốt, chỉ cần đi Nhật Bản công tác liền đến thăm cậu ấy, rồi mới cùng nhau tụ lại. Lâu ngày, tôi cảm thấy Hoàng Cảnh Du giống như thích Kỷ Hòa, nhưng hình như Kỷ Hòa có người yêu, cũng đã nói bóng gió với Cảnh Du. Tôi không biết người kia là ai, Cảnh Du cũng là chỉ gặp cậu ấy vài lần, nhưng vẫn kiên trì, rồi mới...."
Hứa Ngụy Châu hít sâu một hơi, " Sau đó thì sao?"
" Hai người cứ như vậy qua nhiều năm, Kỷ Hòa càng ngày càng nổi, trở thành ngôi sao có quyền thế rất mạnh trong giới âm nhạc Nhật Bản, cùng nghệ danh của cậu ấy giống nhau. Chính là tình duyên của cậu ấy không thuận, vẫn bị người cậu ấy thích tổn thương, mà Hoàng Cảnh Du luôn ở bên an ủi cậu ấy, tâm tình của cậu ấy càng nghiêm trọng......Cho đến hơn một năm trước, Kỷ Hòa được phát hiện ra mắc bệnh ung thư xương sống, Cảnh Du nhất quyết dẫn cậu ấy về nước chữa bệnh."
Hứa Ngụy Châu nghe vậy nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Dần dần, cậu cảm thấy có một cỗ khí lạnh dâng lên, "........Bệnh của Kỳ Hòa cùng đám cưới có quan hệ gì sao?"
Khổng Trạch vì người trước mắt này cảm thấy tiếc hận, " Nhà cậu lúc ấy chuẩn bị đầu tư hạng mục này nhưng bởi vì tài chính không đủ nên chậm chạp không tiến hành, Cảnh Du muốn đầu tư hạng mục này, nhưng quyền lực của cậu ấy còn chưa lớn đến nỗi không để ý đến quyết định của ban giám đốc để tự mình quyết định đối tượng đầu tư của YZ. Thế nên cậu ấy chỉ có thể cùng một trong hai đứa con của nhà cậu kết hôn, mới có lí do để đầu tư."
"........Bởi vì, công ty nhà cậu có nghiên cứu dao Gamma* kiểu mới nhất, là dụng cụ duy nhất có thể bệnh của Kỷ Hòa."
Hứa Ngụy Châu bỗng nhiên có chút mê mộng.
Cậu biết vì sao Hoàng Cảnh Du phải giấu diếm cậu. Cậu cũng đã hiểu lúc chính mình an ủi Hoàng Cảnh Du nói có phương pháp chữa bệnh cho Kỷ Hòa, anh nhìn cậu lộ ra ánh mắt thương hại.
Nguyên lại hôn nhân của bọn họ, là thủ đoạn của Hoàng Cảnh Du giữ lại sinh mệnh của người anh yêu, là vũ khí của Hoàng Cảnh Du đấu tranh cùng tử thần.
Chính mình chẳng qua là một người xui xẻo bị biến thành vật hi sinh giữa cuộc chiến vì yêu của Hoàng Cảnh Du mà thôi.
Mệt cậu còn ngu ngốc, bị ôn nhu của nam nhân hấp dẫn, thiệt tình động lòng.
Hoàng Cảnh Du, anh có bao nhiêu yêu thương người kia...........
Hứa Ngụy Châu nhắm chặt hai mắt mình lại.
22.
" Như vậy, lựa chọn đối tượng kết hôn là tôi bởi vì tôi là bác sĩ thực tập của khoa não sao?" Hứa Ngụy Châu thản nhiên hỏi.
" Đây đều không phải, trước khi kết hôn cậu ấy không biết tình hình của cậu cùng em trai cậu."
Hứa Ngụy Châu không biết chính mình đối với lời trấn an này vẫn cảm thấy khổ sở.
Khổng Trạch nhìn người trước mặt bởi vì lời nói của mình mà mặt trắng bệnh, trong lòng cũng có chút áy náy, nói: "Nguyên nhân mà Cảnh Du phải giấu cậu, tôi cũng không biết, nhưng tôi không cho rằng giấu diếm như vậy đối với hai người có lợi. Cậu ấy cũng không phải là người tùy tiện lấy hôn nhân ra làm trò đùa, tôi hy vọng hai người các cậu có thể tìm một cơ hội mà ngồi xuống nói chuyện."
Hứa Ngụy Châu thì vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không nghe thấy người kia nói gì.
Đi ra quán cà phê, Hứa Ngụy Châu không có về nhà, mà là hướng tới sở luật sư.
" Thỉnh giúp tôi chuẩn bị một phần hiệp nghị ly hôn."
Ban đầu, cậu bị ép cưới cũng bởi vì ước định cùng cha mẹ với cả cậu tin tưởng có thể cùng đối phương sẽ trở nên tốt hơn.
Sau khi biết được bạn đời của mình có người trong lòng, cậu vẫn là kiên trì dùng tấm chân tình của mình đối tốt với Hoàng Cảnh Du.
Nhưng bây giờ thì không phải vậy. Hôn nhân của cậu từ đầu đến cuối chỉ là một hồi lừa gạt cùng lợi dụng.
Tự tôn của cậu không cho phép cậu chấp nhận sự lợi dụng này.
Cho dù là cậu vẫn thích Hoàng Cảnh Du.
Sau khi về đến nhà, Hứa Ngụy Châu lập tức thu dọn hành lý, chuyển về chỗ ban đầu cậu ở trọ. Chỉ có duy nhất tờ ly hôn có chữ kí tên cậu là còn ở trên bàn phòng khách.
Hoàng Cảnh Du tăng ca xong lại đến thăm Kỷ Hòa rồi mới về nhà. Về nhà đã là đêm khuya nhưng trong nhà lại không có một bóng người nào, chỉ thấy tờ ly hôn kia.
Ban đêm, Hứa Ngụy Châu đang đứng cạnh cửa sổ nhà trọ nhìn ra ngoài xuất thần.
Nhà trọ của cậu nằm ở tầng 27, nằm ở nơi phồn hoa nhất của S thị. Cậu vừa mới về nước thì mẹ kế lại muốn cậu ra ngoài ở, cha cậu vì thấy hổ thẹn nên mua căn nhà này cho cậu, như là đối cậu bồi thường.
Cũng vừa lúc Hứa Ngụy Châu không muốn ở lại đó, liền có một căn nhà mới.
Giờ phút này, trên nhà cao tầng xa xa là màn hình LED thật lớn đang quảng cáo hàng hóa đầy xa hoa trụy lạc. Phía dưới, ngã tư đường, đèn sáng rực rỡ, xe cộ qua lại đông nghịt.
Cậu đứng ở nơi cao của thành phố, lại bỗng dưng cảm thấy chính mình có chút cô độc.
Trong phòng lúc này không có bật đèn, ở trên cửa sổ thủy tinh hiện lên hình dáng mơ hồ của Hứa Ngụy Châu, cậu lại bắt đầu xuất thần.
Hoàng Cảnh Du hiện tại đang làm gì? Đã về nhà nhìn thấy tờ ly hôn kia chưa? Hay là còn ở bệnh viện chiếu cố người yêu căn bản là còn chưa về tới nhà.
Nghĩ vậy, Hứa Ngụy Châu đột nhiên có chút lạnh, phát hiện mình đã đứng trước cửa sổ quá lâu. Hiện tại đã là cuối mùa thu, sẽ rất lạnh.
Lúc này, chuông cửa vang lên, tuy là không đến nỗi quấy nhiễu người khác nhưng nghe tần suất rung dồn dập có thể thấy người rung chuông đang rất lo lắng.
Hứa Ngụy Châu mở của nhìn người tới, trong lòng kinh hãi, nhưng lại hạ mĩ mắt xuống thản nhiên nói, " Cái bản kia chuyển phát nhanh qua bưu điện là tốt rồi, đâu cần phải tự anh mang đến?" Bộ dáng lại cực kỳ mệt mỏi.
" Anh không phải đến đưa tờ ly hôn. Trước tiên, em không giải thích cho anh việc này rốt cuộc là gì sao?" Hoàng Cảnh Du nhìn đến văn kiện kia cũng không quản hiện tại là nửa đêm, liền trực tiếp chạy tới nhà trọ của Hứa Ngụy Châu, lúc này sắc mặt của anh cũng kém, mệt mởi không thôi.
Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu nhìn người trước mặt viền mắt đen xì, vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng thế nhưng lại có chút vui sướng.
Hoàng Cảnh Du là bởi vì mình muốn ly hôn cũng hắn nên mới lo lắng sao?
Nhưng mặt ngoài cậu vẫn lạnh lùng, " Hiệp nghị không phải đã viết rất rõ ràng sao? Quan hệ hôn nhân của chúng ta sẽ kéo dài đến khi Kỷ Hòa trị bệnh xong, sau đó liền tự động ly hôn."
"............Dù sao nguyên nhân anh làm đám cưới không phải là vì cậu ấy sao."
Hoàng Cảnh Du nghe xong lời này, không giữ nổi bình tĩnh mà đứng dậy, " Tại sao em biết? Là Khổng Trạch nói cho em?!"
Hứa Ngụy Châu lắc đầu nói, " Là em chủ động đến hỏi, không liên quan gì đến anh ta. Hơn nữa, anh chẳng lẽ còn muốn giấu diếm em nữa sao?"
" Mặc kệ như thế nào, em có thể cho anh vào được không?"
"....." Hứa Ngụy Châu yên lặng nửa ngày, vẫn là mở cưa cho Hoàng Cảnh Du vào nhà.
"......Có điều này vẫn muốn nói với em, anh thích Kỷ Hòa, nhưng là anh cùng cậu ấy không thể cùng một chỗ."
"....Tuy rằng lần hôn nhân này bắt đầu từ mục đích, nhưng sẽ như anh nói, nếu chúng ta đã kết hôn, anh sẽ đem phần tình cảm này chôn xuống."
Hứa Ngụy Châu nâng mắt lên.
".....Nhưng anh không phủ nhận cảm tình của anh đối với Kỷ Hòa những năm gần đây."
"......Anh cam đoan với em, chờ bện của Kỷ Hòa tốt lên, anh sẽ thử trở thành một một người chồng chân chính, trong lòng chỉ có em."
Bả vai Hứa Ngụy Châu khẽ run lên.
".....Cho nên, phần ly hôn này, anh sẽ không kí. Lời anh nói lần đầu tiên gặp em cũng không phải gạt em."
"... " Sau khi chúng ta kết hôn, cho dù là kết hôn giả, cũng sẽ không thể quay trở về quỹ đạo cuộc sống ban đầu. Cho nên nếu hạng mục hoàn thành liền ly hôn tôi sẽ không chấp nhận. Hơn nữa tôi đã nói rồi, kết hôn không phải trò đùa, cùng tôi kết hôn, không có cảm tình cũng được, nhưng anh phải đối với tôi tôn trọng cùng ý thức trách nhiệm."
" Được, tôi đáp ứng cậu." "
Quả thật lúc ấy Hoàng Cảnh Du đã trả lời như thế.
Hứa Ngụy Châu khẽ thở dài một hơi.
Con người một khi có dục niệm, sẽ không có thuốc chữa, sẽ muốn càng nhiều. Giờ đây, Hứa Ngụy Châu không phải giống như trước kia có thể nói ra " Cho dù không có tình cảm cũng tốt", cậu hiện tại không muốn cùng Hoàng Cảnh Du duy trì cuộc sống yên lặng, cậu hy vọng Hoàng Cảnh Du cũng có cảm giác giống như cậu.
" Giống một người chồng chân chính", " Trong lòng chỉ có một mình em."
Điều kiện quá mê người như vậy.
Hứa Ngụy Châu tin tưởng thái độ làm người của Hoàng Cảnh Du, cho nên từ miêu tả của anh, tương lai mộng ảo đầy tươi đẹp, Hứa Ngụy Châu giống như có thể duỗi tay ra chạm vào nó.
" Anh nói thật sao?" Cậu nhẹ nhàng hỏi.
" Phải."
" Nếu vậy.....Bây giờ, ôm em đi." Khóe miệng Hứa Ngụy Châu giương lên nụ cười mị hoặc.
23.
Lúc này, nội tâm Hứa Ngụy Châu đã yếu ớt đến không tưởng, lại vẫn có thể sinh ra ý niệm tuyệt vọng mà ngoan độc trong đầu.
Nhớ tới một lần kia ở nhà của Hoàng Cảnh Du, anh dường như đối với thân thể cậu rất say mê.
Cho nên cậu muốn trả thù.
Cậu muốn người trong lòng Hoàng Cảnh Du còn nằm trên giường chịu bệnh tật tra tấn còn cùng anh mây mưa thất thường.
Hứa Ngụy Châu đứng lên, nằm sấp bên người anh, đầu để tại cổ anh mà cọ xát.
" Em là vợ của anh, không phải sao......"
Âm thanh giống như ma quỷ quanh quẩn bên tai Hoàng Cảnh Du.
Hoàng Cảnh Du lật Hứa Ngụy Châu lại, chỉ thấy trước mặt cậu đang sắp khóc, vẻ mặt ưu thương nhìn về mình, đôi mắt đen sáng giờ bị bịt kín bởi một tầng hơi nước, tựa như nai con bị thiên nhiên ủy khuất.
" Tại sao lại là em......" Hứa Ngụy Châu thì thào nói.
Cậu gắt gao nhắm hai mắt lại. Hai hàng nước mắt thuận đường chảy xuống. Lông mi cậu bị nước mắt làm ướt sũng, hơi run run động, mũi cũng một mạt hồng, bờ môi mỏng mím chặt lại.
Nhìn Hứa Ngụy Châu ủy khuất như vậy, Hoàng Cảnh Du trong lòng tràn đầy áy náy, trong lồng ngực cũng dâng lên một thứ tình cảm không thể gọi tên. Giống như muốn đền bù, anh vội vàng hôn lên môi Hứa Ngụy Châu
Hứa Ngụy Châu cảm nhận được anh hôn liền điên cuồng mà đáp lại, như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay phát tiết hết ra. Tay ra sức đem quần áo Hoàng Cảnh Du xả xuống.
Hai người cuồng loạn hôn môi cùng kéo nhau đến phòng ngủ. Khi tấm lưng rơi vào đệm chăn mềm mại, Hứa Ngụy Châu gắt gao ôm lấy Hoàng Cảnh Du. Hoàng Cảnh Du trong lòng cũng rất khó chịu, đối với Kỷ Hòa cùng Hứa Ngụy Châu, cảm giác tội lỗi đã đem anh bức điên, chỉ có thể dùng phương pháp này phát tiết cảm xúc ra ngoài.
Đợi quần áo hai người không còn, Hoàng Cảnh Du liền biến thành dã thú mà gặm cắn da thịt toàn thân cậu, tay thỗ lỗ mà lộng tinh khí của cậu.
Hứa Ngụy Châu lúc này còn nóng lòng muốn cùng Hoàng Cảnh Du kết hợp một thể, cũng không để ý anh còn chưa làm xong công việc chuẩn bị, thân thể của chính mình còn chưa khai phá đầy đủ, liền thúc giục nói, " Mau, hiện tại, hiện tại mau tiến vào trong em...."
Những lời này đối với nam nhân đã mất đi lý trí là thứ dược tính tốt nhất, nâng thắt lưng lên, đâm thẳng một phát, nam căn liền xâm nhập hậu đình của Hứa Ngụy Châu.
" Ách...." Hứa Ngụy Châu nhất thời bị đau, mặt sau gáy trắng nõn nhếch lên, thân thể cũng như cây cung hướng về phía trước.
Nam nhân chú ý tới phản ứng của Hứa Ngụy Châu, liền dừng động tác. Mà Hứa Ngụy Châu lại một ngụm cắn cổ nam nhân, đồng thời nhịn đau hướng hạ thân nam nhân cọ xát.
Giờ phút này, chỉ có thân thể đau đớn mới có thể làm cậu xem nhẹ đau dớn trong lòng.
Sau khi anh tiến vào toàn bộ, đợi Hứa Ngụy Châu thích ứng liền bắt đầu tốc độ cao nhất mà va chạm, ánh mắt phát đỏ như dã thú. Hứa Ngụy Châu yên lặng chịu đựng va chạm của anh, còn ôm anh thật chặt.
Hứa Ngụy Châu, mày vui vẻ đi, mục đích của mày đã đạt được. Người nam nhân mày yêu còn đang trong cơ thể mày, mà tình địch của mày đang tại bệnh viện chịu đau khổ, Hứa Ngụy Châu yên lặng đối với chính mình nói.
Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn không nhịn được mà khóc, nước mắt cứ một mực tràn ra ngoài.
Sao tâm lại vẫn đau như vậy........
Trong phòng ngủ một mảnh tối đen, hai người giống như dã thú bị thương mà giao hợp. Bởi vì không có kéo rèm cửa sổ, ngọn đèn nhiều sắc màu cứ như vậy chiếu vào phòng, trên thân thể hai con người đang gắt gao giao triền, làm không khí càng có vẻ cuồng dã dâm loạn. Một lúc sau, Hoàng Cảnh Du trừu sáp với tần suất nhanh hơn, rồi mới gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa nóng cháy bắn vào sâu trong hậu đình của Hứa Ngụy Châu. Hứa Ngụy Châu cũng thừa dịp đó mà khóc lớn thành tiếng, đem áp lực cùng ủy khuất lâu nay phát tiết ra ngoài.
Hai người vẫn trong tư thế kết hợp tạm dừng một chút, Hứa Ngụy Châu cố ý lại một lần nữa buộc chặt hậu đình, cho đến khi tính khi nam nhân lại ngạnh lên. Cứ như vậy, hai người lại giao triền, thẳng đến khi hết sức mới thôi, sau khi ngã xuống liền chìm sâu vào giấc ngủ.
24.
Bởi vì công việc, mặc kệ có bao nhiêu mệt nhọc, Hứa Ngụy Châu ngủ rất ít. Trời hơi hơi mờ sáng, Hứa Ngụy Châu liền tỉnh, toàn thân cao thấp không chỗ nào là không đau.
Bên cạnh, nam nhân bởi vì tối hôm qua mệt mỏi còn đang ngủ say, Hứa Ngụy Châu tỉ mỉ quan sát bộ dạng ngủ say sưa của nam nhân, nhìn anh thực mệt mỏi cho nên không có đánh thức, rồi mới mạnh mẽ chống đỡ thân mình đi rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng không làm mà đi làm luôn.
Đến nơi làm việc, sư phụ nhìn sắc mặt cậu mệt mỏi, ngạc nhiên hỏi, " Ngụy Châu, hôm qua không trực đêm. Sao cậu lại mệt thành cái dạng này?"
Hứa Ngụy Châu cười cười, " Ngày hôm qua ngủ không được tốt, nếu hôm nay có giải phẫu, em không làm được."
Sư phụ nghe vậy nói, " Vậy cậu hôm nay đi kiểm tra phòng với đi khám bệnh là được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ cũng cần phải chú ý đến thân thể của mình nữa a."
" Ân"
" Bác sĩ nắm sinh mệnh người bệnh trong tay, đừng bởi vì việc tư mà ảnh hưởng đến công tác, Ngụy Châu" Sư phụ vỗ bả vai Hứa Ngụy Châu, có ý nhắc nhở nói.
"...." Chẳng lẽ lời đồn đại ở bệnh viện đã đến tai đạo sư sao?
" Đúng rồi," Sư phụ đột nhiên nói," Cuối tuần tôi muốn đi T thành tham gia một hội thảo luận và nghiên cứu, đại khái ba bốn ngày, trong khoảng thời gian này, người bệnh dưới tay tôi đều do cậu phụ trách. Nếu có tình huống đột phát trong giải phẫu, hãy để Giang chủ nhiệm làm bác sĩ mổ chính."
" Dạ vâng."
Cũng nhanh sắp đến giờ ăn trưa, điện thoại Hứa Ngụy Châu vang, là Hoàng Cảnh Du gọi tới.
" Em đang làm gì vậy?" Ngữ khí của đối phương thật không tốt, Hứa Ngụy Châu tưởng mình không gọi anh rời giường cho nên anh sinh khí. " Thật có lỗi, em nghĩ anh ngủ thêm một ít cũng không có sao cho nên....."
" Ngày hôm qua, cái kia.., bộ dạng em như vậy sao hôm nay còn đi làm?" Ở điện thoại bên kia, Hoàng Cảnh Du cắt ngang lời của cậu.
Nguyên lai bởi vì mình sao? Hứa Ngụy Châu yên lặng nghĩ đến.
" Không sao cả, em tự có chừng mực."
" Đêm nay.... Về nhà đi." Đối phương có chút lo lắng.
"......Ân." Hứa Ngụy Châu yên lặng nửa ngày, rồi mới đáp.
Sau khi trải qua một loạt các chuyện, quan hệ của hai người cũng trở lại y như trước tuần trăng mặt, tương kính như tân nhưng là rất ít trao đổi. Không biết là cố ý hay vô tình, Hứa Ngụy Châu gần đây luôn trực ca đêm, cho nên cơm chiều cũng là người giúp việc làm. Khi mà thời điểm tan tầm bình thường, Hứa Ngụy Châu ăn xong cơm chiều liền nhốt mình tại trong phòng, không lưu lại một chút cơ hội nói chuyện cho Hoàng Cảnh Du.
Hứa Ngụy Châu cũng không có bày ra bộ mặt lạnh như băng nhìn Hoàng Cảnh Du, cậu sẽ mỉm cười, Hoàng Cảnh Du chủ động mở miệng cậu cũng sẽ mở miệng mà trả lời, nhưng là xung quanh lại vạch ra ranh giới không thể vượt qua.
Điều này càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Hoàng Cảnh Du không hy vọng hai người cứ như vậy mà đi xuống, về nhà một người một gian khiến bầu không khí càng thêm nặng nề, chính là bệnh tình của Kỷ Hòa còn chưa ổn định, anh cũng không thể trấn an tâm tình của Hứa Ngụy Châu.
Chính là anh không biết, bạn đời của mình trong lòng có người khác là cảm giác như thế nào. Mỗi ngày nhìn Hứa Ngụy Châu bận rộn làm việc, về đến nhà lại không thể tâm sự cùng đối phương, buổi tối thì một mình nằm trên giường nhìn trần nhà, cảm giác phần lớn là thấy khổ sở.
Hứa Ngụy Châu là một người sĩ diện, không thể chủ động hướng Hoàng Cảnh Du xin lỗi, thế là cứ thế giằng co.
Dần dần, thời gian Hoàng Cảnh Du về nhà ngày càng ít đi.
Những điều này Hứa Ngụy Châu đều để ý, ánh mắt càng trở nên nặng nề hơn.
25.
Hôm nay, vì sư phụ đi công tác, Hứa Ngụy Châu một mình đến phòng bệnh VIP của Kỷ Hòa kiểm tra phòng.
Kỷ Hòa đang nghe nhạc, thấy Hứa Ngụy Châu tới liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, bộ dáng cười khẽ đáng yêu.
" A? Hôm nay Phàn sư phụ không đến sao?" Thiếu niên thấy chỉ có mình Hứa Ngụy Châu vào đây, liền cất tiếng hỏi.
" Ân, sư phụ đi công tác rồi, vậy nên mấy ngày nay tạm thời tôi sẽ phụ trách bệnh tình của cậu."
Thiếu niên chăm chú nhìn Hứa Ngụy Châu, trên mặt hiện lên chút phiền não, hình như muốn nói điều gì nhưng lại ngập ngừng không biết mở miệng nói như thế nào.
Mà Hứa Ngụy Châu đang nghiêm túc ghi chép bệnh tình, cũng không nhìn đến.
Một lát sau, thiếu niên mở miệng nói "Hứa bác sĩ, anh là Hứa Ngụy Châu đúng không?"
" Đúng vậy."
" Anh chính là vợ anh Cảnh Du?"
Hứa Ngụy Châu ngạc nhiên, không biết tại sao thiếu niên lại biết việc này, " Cậu..."
" Là y tá nói cho em biết, có lần trùng hợp nghe được các nàng đang bàn tán. Anh Cảnh Du nói cho em biết đã kết hôn rồi nhưng cũng không nói đối tượng là ai." Thiếu niên cười nói, tuy là siêu sao, nhưng vẫn có chút ngây thơ thuần khiết.
"... Nhất định là vì anh ấy biết nếu như nói cho em biết, em sẽ chạy đi gặp anh, cũng có thể la hét đòi làm phù rể, ở hôn lễ náo nhiệt một chút."
".. Tuy nói em bị bệnh đến dự hôn lễ có vẻ không may mắn, thế nhưng sau khi kết hôn mới nói cho em biết cũng không đáng là bằng hữu thân tình, em rất giận anh ấy." Bộ dạng thiếu niên tựa hồ rất tức giận.
" Không phải như thế, anh ấy chỉ là lo cho thân thể của cậu mà thôi." Hứa Ngụy Châu cũng không biết vì sao mình lại vì Hoàng Cảnh Du mà giải thích.
" Phốc...." Thiếu niên nhìn bộ dạng của Hứa Ngụy Châu bị hù dọa, vội vàng nói " Hứa bác sĩ, em chỉ đùa giỡn một chút thôi! ~"
"... Tuy rằng không biết tại sao anh Cảnh Du phải gạt em, nhưng em tin tưởng anh ấy làm tất cả đều là suy nghĩ cho em."
"...Anh Cảnh Du là một người tốt, nên Hứa bác sĩ phải quý trọng anh ấy nha. Anh ấy rất chung tình, đôi khi lại để ý vài chuyện vụn vặt, anh cứ kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ anh ấy suy nghĩ cẩn thận, không nên buông tha." Thiếu niên nhìn Hứa Ngụy Châu bằng ánh mắt chân thành, tha thiết mà nói.
Hứa Ngụy Châu không biết Kỷ Hòa có bao nhiêu biết chuyện tình, nên không thể làm gì khác hơn ngoài "Ừ" một tiếng trả lời.
"Còn có, nếu như em ở chỗ này làm anh thấy khó khăn, em trước xin lỗi anh một chút ~", Thiếu niên như con mèo nhỏ như là nghe đến lời đồn đại không tốt về Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu, ngượng ngùng cười nói.
Hứa Ngụy Châu hướng tới Kỷ Hòa nở nụ cười nhàn nhạt.
Cậu hiện tại biết tại sao Hoàng Cảnh Du sẽ chung tình với người này. Một người bề ngoài nhu thuận, khả ái,nội tâm lại hết sức săn sóc ôn nhu, cho dù là cậu cũng có chút thích thiếu niên này.
Chập tối, Hoàng Cảnh Du tan tầm liền mang cơm tối đến phòng bệnh của Kỷ Hòa.
" Anh Cảnh Du, hôm nay em cùng Hứa bác sĩ nói chuyện với nhau ~ anh ấy rất tốt a ~~." Thiếu niên vui sướng nói.
Hoàng Cảnh Du nghe vậy nét mặt cứng đờ. Anh vốn không hy vọng hai người này tiếp xúc nhiều.
Kỷ Hòa nhìn vẻ mặt anh có chút không đúng, có chút hốt hoảng, cho là mình và Hứa Ngụy Châu lén vui đùa khiến anh mất hứng, "Anh Cảnh Du? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có việc gì," Hoàng Cảnh Du phục hồi tinh thần, " Cậu ấy có cùng em nói chuyện gì không?"
"Không có a, đơn giản chỉ là tâm sự mà thôi ~ thế nhưng em rất thích anh ấy."
"Nga, như vậy." Anh tin tưởng cách xử sự và thái độ làm người của Hứa Ngụy Châu, cậu sẽ không vì điều này mà nói toàn bộ chân tướng cho Kỷ Hòa biết.
Anh vẫn toàn lực giấu diếm chuyện hôn nhân với Kỷ Hoà, bởi vì nếu Kỷ Hòa biết anh vì cứu cậu mà hy sinh hạnh phúc của một người vô tội, cậu tình nguyện chết cũng không chữa bệnh...
"Hứa bác sĩ là người tốt, điều kiện cũng tốt, anh Cảnh Du phải quý trọng gia đình, không nên phụ bạc anh ấy a~" Thiếu niên nhận lấy bát canh từ tay Hoàng Cảnh Du, cũng không sợ nóng, dùng thìa ăn từng miếng lại còn hát lên.
"Đều đã nói, sao anh lại keo kiệt như vậy, cưới lão bà còn không nói cho em biết, anh không coi em là bằng hữu sao?!" Thiếu niên đột nhiên nhớ tới chuyện này, không khỏi tức giận nói.
Hoàng Cảnh Du chỉ cười cười, lấy tay sờ đầu thiếu niên coi như câu trả lời.
Nam nhân bàn tay to khô ráo mà ấm áp, xoa đầu làm cậu có chút cảm giác được sủng ái, làm cho thiếu niên rất hưởng thụ.
"Anh Cảnh Du, lúc em nằm bệnh viện này, hình như mang đến nhiều phiền toái cho Hứa bác sĩ đi, người trong bệnh viện nói xấu anh ấy, sẽ làm anh ấy không dễ chịu..." Thiếu niên lầm bầm nói.
"Nếu không, anh sau này không cần lúc nào cũng đến thăm em, có y tá ở bệnh viện trông nom, em có thể một mình." Kỷ Hòa buông bát canh xuống, nhìn thẳng về phía Hoàng Cảnh Du.
Kỷ Hòa ở đây không có người nhà, chính là một mình trong viện, lại vì cảm nhận người khác mà đối với bằng hữu thân cận nhất nói một lời " Sau này ít đến thăm" như vậy....
Hoàng Cảnh Du nhìn người trên giường dù đang mang bệnh, vẫn còn săn sóc vì cảm nhận của người khác mà suy nghĩ, ngực không khỏi có chút đau đớn. Anh ôm cổ Kỷ Hòa, muốn nhét cậu vào lồng ngực, "Em vì mình mà suy nghĩ một chút đi...."
Tại sao ông trời lại muốn một người ôn nhu như vậy chịu đủ dằn vặt, Hoàng Cảnh Du bất lực nghĩ.
26.
Sau vài ngày, khi Hứa Ngụy Châu đi kiểm tra phòng đều nghe các câu hỏi của Kỷ Hòa, thiếu niên dù nằm giường bệnh nhưng luôn có sức sống khỏe mạnh.
"Hứa bác sĩ, em có thể gọi anh là anh Ngụy Châu không?"
"Anh Ngụy Châu, khi nào em có thể xuống dưới hoa viên ngồi một chút a?"
"Anh Ngụy Châu, đây là bản nhạc của em, tặng cho anh nghe!"
..........
"...Anh Ngụy Châu, bệnh của em có thể chữa khỏi không?"
Hứa Ngụy Châu từ bản ghi chép nhìn lên giường, thiếu niên mọi hôm đều tràn đầy sức sống không hiểu sao hôm nay lại không có tinh thần.
Hứa Ngụy Châu thấy Kỷ Hòa buồn bã có chút kỳ quái, có chuyện gì đã xảy ra sao?
Trải qua mấy ngày ở chung, tuy rằng Hứa Ngụy Châu có chút để ý đến quan hệ của Hoàng Cảnh Du với cậu ta, thế nhưng đối với Kỷ Hòa mà nói, Hứa Ngụy Châu rất thích. Thấy thiếu niên ủ rũ, cậu trấn an nói, "Có thể. Khoa học kỹ thuật đang không ngừng tiến bộ, rất nhanh sẽ có máy móc trị khỏi bệnh của cậu."
"....Hơn nữa, có rất nhiều người muốn cậu hết bệnh, vậy nên cậu cố gắng lên."
Nói ra điều này, Hứa Ngụy Châu rõ ràng là đang mỉm cười thế nhưng tâm có chút co rút đến đau đớn.
"Thật sao.." Thiếu niên có điều muốn nói, không biết nghĩ đến việc gì, lại lặng lẽ rũ mắt xuống.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, sau đó là thanh âm của Khổng Trạch, "Kỷ Hòa có ở đây không? Anh là Khổng Trạch. Vào được không!"
Kỷ Hòa nghe thanh âm của hắn, vội vã lên tinh thần, vui vẻ kêu, "Anh Khổng Trạch, mau vào đi ~"
Khổng Trạch vừa vào phòng bệnh liền nhìn thấy Hứa Ngụy Châu, không nghĩ tới cảnh tượng hai người này ở chung, có chút sửng sốt, "Hứa bác sĩ, lại gặp mặt."
Hứa Ngụy Châu mỉm cười nói, "Vừa lúc tôi cũng kiểm tra xong, các cậu chậm rãi trò chuyện đi." Liền đi ra phòng bệnh luôn.
Kiểm tra phòng bệnh hoàn tất, Hứa Ngụy Châu lại nhận một ca tiểu giải phẫu, thời gian không dài lắm. Giải phẫu xong, Hứa Ngụy Châu thấy được bóng dáng của Khổng Trạch trước cửa phòng cậu.
Nghe được tiếng bước chân, Khổng Trạc ngẩng đầu, "Giải phẫu xong?"
"Anh sao còn ở nơi này? Tìm tôi có việc sao?"
"Muốn cùng cậu tâm sự." Khổng Trạch cười cười.
"Vừa lúc đúng tầm nghỉ trưa, bệnh viện có căng tin rất tốt, cùng nhau ăn một bữa cơm?" Hứa Ngụy Châu đưa ra lời mời.
Căng tin bệnh viện.
"Cậu thoạt nhìn...Tinh thần có chút không tệ." Khổng Trạch nói.
"Cũng chỉ là bề ngoài mà thôi." Hứa Ngụy Châu khóe miệng châm chọc.
Không biết tại sao, Hứa Ngụy Châu nhìn thấy Khổng Trạch sẽ có một loại cảm giác. Khả năng bởi vì anh ta cùng cậu trò chuyện, cho nên nhìn thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng nói cho cậu biết cuộc hôn nhân này có bao nhiêu tàn khốc, nên xen lẫn thoải mái có chút buồn bã.
"Bệnh tình của Kỷ Hòa sao rồi?"
"...Coi như ổn định, nhưng cũng không thể để bệnh lâu quá. Đúng rồi, cái dao Gamma khi nào mới có?"
"Kỳ thực hôm nay tôi đại diện cho công ty đến xem. Dao Gamma đã được thí nghiệm trên động vật, có thể bước vào giai đoạn thí nghiệm trên người."
"Cơ thể người bệnh sau khi thí nghiệm xong có thể mổ chứ?"
"Đúng vậy, chỗ tôi đã tìm kiếm được người tình nguyện, lập tức có thể tiến hành thí nghiệm. Đại khái sẽ kéo dài khỏang chừng một tháng."
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Khổng Trạch ra ngoài nhận điện thoại, sau đó quay lại nói với Hứa Ngụy Châu, "Trợ lý nhắc nhở tôi đi gặp cha cậu, tôi đây đi trước."
Ngày thứ hai, sư phụ của Hứa Ngụy Châu kết thúc công tác về S thị. Vừa về bệnh viện liền bị viện trưởng gọi vào phòng họp, công bố Kỷ Hòa là người giải phẫu đầu tiên.
Xế chiều hôm đó, đạo sư gọi Hứa Ngụy Châu vào phòng làm việc.
"Ngụy Châu, sáng nay ta được thông báo là người mổ chính cho Kỷ Hòa. Cậu có nguyện ý làm trợ thủ không?"
27.
"..."
Có thể vận dụng và học tập khoa học kỹ thuật tân tiến, thì trình độ nghề nghiệp của bác sĩ sẽ cao thêm một bậc, tỷ lệ chiến thắng tử thần càng lớn hơn. Thế nên, đây là điều mà bác sĩ nào cũng mong muốn.
Nhưng là phải mổ cho Kỷ Hòa, trong lòng cậu rối rắm rất lâu. Nói như vậy là bởi vì bác sĩ sẽ tránh những trường hợp bệnh nhân có quan hệ với mình để tránh xảy ra sai sót.
Sư phụ còn nói thêm, "Thầy biết trong bệnh viện gần đây có chuyện gì đó khiến cậu bế tắc, thế nhưng ta muốn cho thực tập sinh mà ta tự hào nhất có thêm kinh nghiệm để tích lũy, nên đề cử cậu. Ta vốn định để cậu làm trợ thủ thứ nhất, còn Khang Húc là trợ thủ thứ hai. Nếu như cậu không đồng ý, không làm cuộc giải phẫu này cũng được. Thầy hiểu cho cậu."
Hứa Ngụy Châu một mực cúi đầu. Qua một lát, cậu ngẩng đầu lên, kiên định nhìn về phía đạo sư, "Em muốn làm ca giải phẫu này."
Đến cuối thì tấm lòng của người thầy thuốc đã đánh bại những chuyện tình yêu rối rắm trong lòng cậu.
Tuy rằng từ nhỏ Hứa Ngụy Châu thích ôn nhu, tình thân các loại nhưng cậu tin tưởng dám theo đuổi ước mơ mới càng trở nên cường đại hơn.
Gia đình là thứ mà Hứa Ngụy Châu mong muốn nhưng không có được, mà y thuật là điều duy nhất có thể chống đỡ cậu, là trụ cột để cậu tiếp tục đi lên.
Không nghĩ tới ít lâu sau, lại một đạo sấm sét xé rách cuộc sống yên bình của Hứa Ngụy Châu.
Khi đó, tiêu đề "Ngôi sao Hoa kiều tại Nhật vốn là bí mật nằm viện lại được tổng tài YZ- Hoàng Cảnh Du ngồi trông suốt đêm" từ một nhà báo vô danh tuôn ra. Vốn là tin này cũng không có gì làm người khác chú ý, thế nhưng lại có bài viết khác với tiêu đề "Tình tay ba? Ngôi sao Nhật!" hay "Những bí mật nhìn lại" đưa tin sau đó, chuyện cũng thế mà lan khắp S thị. "Hoàng Cảnh Du kết hôn cùng bác sĩ", "Tổng tài với bác sĩ đám cưới có ẩn tình gì chăng?"... một loạt tiêu đề ở các loại báo giải trí khiến S thị như có một cơn lốc quét qua.
Lúc đầu có rất ít người nhận ra Kỷ Hòa, nhưng từ những bài báo này, ai cũng biết mặt của ngôi sao này. Dân chúng và ký giả đến bệnh viện vây xem ngày càng nhiều, viện trưởng đành nhờ cảnh cục giúp đỡ, để bệnh viện trở lại trật tự bình thường. Phòng bệnh của Kỷ Hòa lại được Hoàng Cảnh Du phái người bảo hộ nghiêm ngặt, thấy được tin tức, cậu không còn vui tươi, tinh nghịch trước kia, trái lại có chút u buồn, thế nhưng cậu trên giường bệnh cũng không làm gì được.
YZ cũng gia tăng an ninh, hiện tại Hoàng Cảnh Du và Khổng Trạch ra ngoài đều giống như người nổi tiếng mà bịt kín mặt.
Hứa Ngụy Châu lại nằm ngoài vòng tròn ấy, bị liên lụy cũng có chút ít. Thế nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn phái một tài xế riêng đưa cậu đi làm, để tránh bị quấy rối.
Cùng lúc đó, hai nhà Hoàng Hứa cũng bị tin tức này ảnh hưởng. Cha mẹ Hoàng đang xuất ngoại du ngoạn, tạm thời có thể chưa biết, mà Hứa gia lại bởi vì tin tức này làm sốt ruột. Cổ phiếu của Hứa thị vì tin tức này mà giảm mạnh, cha Hứa vội vàng gọi Hứa Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du quay về gia tìm cách giải quyết vấn đề này.
Chạng vạng, Hoàng Cảnh Du và Hứa Ngụy Châu cùng nhau về tới gia. Đây cũng là lần đầu tiên sau kết hôn hai người trở lại Hứa gia.
28.
Cha Hứa vẻ mặt buồn thiu, "Cổ phiếu của công ty đang giảm nhanh, chỉ sợ sẽ có người nhân cơ hội này đánh lén hai nhà. Lúc này cách để khống chế là... che miệng báo chí, công ty hai nhà cùng nhau hợp tác, ra sức bảo vệ để không ảnh hưởng đến việc dao Gamma kiểu mới đưa ra thị trường."
"Đúng vậy, cha." Hoàng Cảnh Du đáp.
Ở một bên Hứa Ngụy Châu rũ mắt xuống, rõ ràng là ba mình, gặp phải chuyện như vậy điều đầu tiên không phải là chất vấn quan hệ của Hoàng Cảnh Du và Kỷ Hòa, mà là hỏi ích lợi công ty của nhà mình. Điều này làm cậu có chút khó chịu trong lòng.
Nhưng lại nghĩ tới hôn nhân của mình vốn là cái cớ để ba thúc đẩy hợp tác, Hứa Ngụy Châu lại không có chút kinh ngạc nào với hành động của ba.
Mẹ Hứa ở một bên ra vẻ thân thiết nhìn Hứa Ngụy Châu, nhưng lại ngại thân phận của Hoàng Cảnh Du mà chưa nói. Ngược lại em trai Kính Đình vẫn còn chút tính khí thiếu niên, thấy anh trai bị ủy khuất, không khỏi hướng Hoàng Cảnh Du chất vấn, "Anh Cảnh Du, có thể cùng mọi người nói tin tức kia là thật hay giả không?"
Hứa Ngụy Châu thấy rõ mẹ Hứa đang dùng cùi chỏ dụi tay Kính Đình một chút.
Cậu nhìn đứa em trai này. Mặc dù cùng mẹ kế không thân mật nhưng em trai nhỏ hơn cậu 6 tuổi lại luôn bám dính cậu. Ngay từ đầu cậu đã tận lực tránh tiếp xúc với tiểu gia khỏa này, nhưng mỗi ngày có cái đuôi nhỏ theo sau, lúc đó Hứa Ngụy Châu mới có 8, 9 tuổi có chút mềm lòng, mọi chuyện làm đều vì em trai, có gì ngon cũng cho em.
Hiện tại xem ra, ở thời khắc mấu chốt người quan tâm cậu chỉ có đứa em trai cùng cha khác mẹ này.
Hoàng Cảnh Du chần chờ một chút, hồi đáp," Cậu ấy chỉ là một người bằng hữu của anh, không có người thân bên cạnh nên anh có chút chiếu cố cậu ấy. Đối với người đưa tin này, anh sẽ giải quyết với pháp luật."
Hứa Kính Đình hiển nhiên đối với lời giải thích của anh không hài lòng lắm, không để ý mẹ ám chỉ nói, "Anh nếu dám đối xử tệ với anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Hứa Ngụy Châu nhìn em trai, "Yên tâm đi, anh không sao."
Nhưng làm sao có thể giả vờ như không có việc gì đâu chứ?
Cậu là một người bình thường, sau kết hôn không hạnh phúc còn chưa tính. Cậu có thể tự mê hoặc mình "Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi", mỗi ngày đều làm việc và sống dưới bộ dạng bình thường, một mình có thể chịu đựng.
Nhưng bây giờ, những tin tức bộc lộ cuộc hôn nhân thất bại của cậu, làm mọi người đều biết đến, nhận lấy mọi bình phẩm.
Mà đây, ba bên cạnh lại chỉ lo tới sự nghiệp gia tộc, mẹ thì ra vẻ bảo vệ hắn. Chỉ có người em trai vui đùa từ nhỏ bảo vệ "Anh nếu dám khi dễ anh tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
.....Hoàng Cảnh Du bảo muốn khởi tố pháp luật, nhưng phía nhà báo bên kia có tin nào là giả?
Sau khi về đến nhà, Hứa Ngụy Châu rất mệt mỏi, trực tiếp về phòng của mình.
Chỉ nghe Hoàng Cảnh Du nói,"Bây giờ...Xin lỗi. Chuyện lần này anh và cha sẽ giải quyết rất nhanh."
Đứng khựng lại một chút, cậu đi vào phòng, đóng cửa.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa. Nửa ngày không có ai đáp lại, Hoàng Cảnh Du mở cửa phòng ra, thấy Hứa Ngụy Châu cuộn thành một đoàn trên giường.
Hoàng Cảnh Du đem cốc sữa nóng để ở đầu giường, ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn cậu.
Trên giường cậu nhắm hai mắt, lông mày nhíu thật chặt, dù là đang ngủ cũng không thể thoát khỏi có chút khổ sở.
Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp xoa đầu Hứa Ngụy Châu nói, "Xin lỗi, ủy khuất em."
Lòng bàn tay chạm đến cái trán trơn tuột mà ôn nhuận, đầu ngón tay chạm vào những lọn tóc mềm, rất thoải mái.
Hoàng Cảnh Du ngồi một hồi lâu liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Khi anh đi ra, chỉ thấy vai Hứa Ngụy Châu hơi rụt lại, hai mắt nhắm chặt tràn ra hai giọt nước mắt.
Ngoài phòng, Hoàng Cảnh Du ngồi trên salon trầm tư. Anh có chút nghi ngờ, rõ ràng trước giờ Kỷ Hòa ở bệnh viện rất tốt, mà cũng không muốn em ấy bị fan quấy rối mới dẫn về nước trị liệu. Tại sao mấy ngày nay lại đột nhiên tuôn ra những tin tức bát quái này?
Anh cũng không thể lý giải.
29.
Sau vài ngày, do công ty hai nhà Hoàng Hứa liên thủ, vài trang báo đã ngừng đưa tin. Mà những tin đồn trước cũng dường như chưa từng xảy ra, biến mất không dấu vết.
Nhưng các nhân vật chính trong lời đồn lại không thể quay về cuộc sống an tĩnh trước kia.
Có lần, Hứa Ngụy Châu đi ngang qua phòng y tá, liền thấy các y tá chụm thành một vòng bàn luận gì đó, thấy cậu đến thì ngay tức khắc tản ra, đều là biểu tình mất tự nhiên làm bộ chỉnh lý bệnh án.
Cậu cũng làm như không nhìn thấy gì, thẳng lưng bước tiếp.
Giống như cho dù trên đường chỉ còn mình cậu, cũng sẽ kiên cường bước đi, giống như sẽ không vì bị tổn thương mà đi xuống.
Sau khi báo chí đưa tin, ánh mắt của đồng nghiệp trong bệnh viện từ lén lén lút lút né tránh đến quang minh chính đại bàn luận. Các y tá này còn tốt, còn có người gan lớn dù ngay trước mặt cậu cũng không ngại, không lưu tình mà đâm vào nỗi đau của Hứa Ngụy Châu
Ví dụ Khang Húc.
Hai người đều cùng một phòng làm việc, từ lúc sư phụ để Hứa Ngụy Châu làm trợ thủ thứ nhất mà cậu ta phải làm thứ hai, cho nên Khang Húc đối Hứa Ngụy Châu càng thêm đố kị.
Ai cũng biết trợ thủ thứ hai chỉ có thể tách, khâu vết thương, căn bản là không có cơ hội sử dụng dao Gamma.
"Anh này, hôm trước em xem báo chí, tin tức về anh ở khắp nơi a! Bệnh nhân kia và anh có quan hệ như thế nào vậy? Nhưng là em phải nhắc nhở anh điều này, ngàn vạn lần không nên bởi vì..... này mà ảnh hưởng đến công việc, lần đầu phẫu thuật với dao Gamma kiểu mới đừng để xảy ra sự cố?"
Mấy ngày nay Hứa Ngụy Châu đã vì việc này mà bị làm tổn thương, bây giờ đây lại bị chọc ngay đúng chỗ đau, cậu vẫn phải kiên cường phản kích.
Hơn nữa, người này suốt ngày nói luyên thuyên, không trừng trị không được.
Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, cằm hơi hướng về phía trước, thẳng đầu nhìn Khang Húc. Trong ánh mắt lộ vẻ tự tin và cao ngạo của một thực tập sinh ưu tú nhất khoa giải phẫu thần kinh.
Chỉ vài giây, Khang Húc bị nhìn chăm chú có chút chột dạ, sắc mặt bắt đầu không được tự nhiên.
Đúng lúc này, Hứa Ngụy Châu mở miệng nói," Anh cũng khuyên cậu nên đặt sự chú ý của mình vào công việc. Cho dù là người trợ thủ thứ hai, cũng không thể phớt lờ cuộc giải phẫu này."
" Hơn nữa...làm bác sĩ chúng ta đều biết họa từ miệng mà ra..Không biết cậu có quên điều này hay không?"
Cậu cố ý nói chậm rãi, nhưng với Khang Húc, ngôn ngữ của cậu có phần áp bách.
Nói xong, Hứa Ngụy Châu cầm lấy bệnh án đi ra phòng làm việc.
Cậu cứ như vậy mạnh mẽ chống đỡ một ngày một đêm, làm bộ mình không có bị tin tức xấu ảnh hưởng đến. Đồng thời, phương án nghiên cứu giải phẫu cho Kỷ Hòa đang được khẩn trương thảo luận. Bởi vì đây vốn là lần đầu tiên sử dụng dao Gamma kiểu mới, bệnh viện đối với lần giải phẫu này rất coi trọng.
Hứa Ngụy Châu mỗi ngày đều thẳng đến phòng hội họp, thần kinh buộc chặt một ngày đêm mới nới lỏng ra.
Cậu áp lực thật lớn, lớn đến nỗi đầu có chút đau.
" Tôi tuyên bố, đến nay, dao Gamma được toàn bộ mọi người thí nghiệm đã thành công!" Chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh vui vẻ nói.
" Trải qua một thảo luận nhỏ, dao Gamma kiểu mới sẽ được sử dụng vào ngày 16 tháng này, cũng chính là thứ hai tiến hành. Yêu cầu các khoa chuẩn bị tốt."
Chờ mọi người đi ra phòng họp, sư phụ gọi Hứa Ngụy Châu lại, " Ngụy Châu, tuy rằng mấy ngày nay lưu truyền không ít tin tức bất lợi với cậu, nhưng trước đây cậu ra nước ngoài, lại là học trò của ta, ta tin tưởng năng lực của cậu, cũng tin tưởng cậu sẽ không vì những nhân tố này ảnh hưởng, xuất sắc hoàn thành cuộc giải phẫu này."
" Vâng, cảm ơn thầy."
" Ở nơi này đã mấy ngày, phương án cụ thể chúng ta đã bàn qua, bây giờ cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh tâm trạng của mình là được rồi."
" Vâng ạ." Hứa Ngụy Châu đáp.
30.
Nháy mắt liền tới chủ nhật, trước ngày Kỷ Hòa giải phẫu một ngày.
Hôm nay, Hoàng Cảnh Du lần đầu tiên làm cơm cho Hứa Ngụy Châu.
" Không nghĩ đến anh có thể làm cơm a." Hứa Ngụy Châu một bên dựa vào cửa phòng ăn.
" Anh rất ít nấu. Nhưng ngày mai là một ngày rất quan trọng, muốn em cố gắng lên." Nam nhân còn đang cầm thìa thêm dầu muối nói.
Hứa Ngụy Châu trong lòng khẽ động, hướng đến bàn ăn, nhìn thấy bát canh nóng, bên cạnh là bình giữ nhiệt.
Cậu đột nhiên có chút không muốn ăn.
" Em hiện tại không đói bụng, lát nữa rồi ăn." Hứa Ngụy Châu xoay người.
" Nếu như anh sốt ruột đi thăm Kỷ Hòa, cẩn thận."
Bên trong, tay cầm thìa của nam nhân hơi dừng lại một chút. Hoàng Cảnh Du trước khi đi để lại một mảnh giấy, " Dự báo thời tiết báo buổi tối hôm nay có trận tuyết đầu mùa, điều hòa nên bật ấm lên, đừng để bị cảm lạnh. Có lẽ anh sẽ về muộn một chút."
Hứa Ngụy Châu một mình ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một bàn đầy đồ ăn, không khỏi tự giễu cười, " Nhiều như vậy, một mình làm sao ăn hết."
Hứa Ngụy Châu không nhúc nhích hầu như chỉ nhìn đũa mà không ăn, nằm trên sô pha xem TV. Từ từ, trời đã hoàn toàn tối, Hứa Ngụy Châu từ trên sô pha đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại.
Tới trước cửa sổ mới phát hiện tuyết rơi. Là trận đầu mùa của năm nay.
Không biết sao, trong đầu Hứa Ngụy Châu lại hiện ra hình ảnh cậu bé kia thấy tuyết đầu mùa mà lộ ra khuôn mặt tươi cười. Còn có bên cạnh cậu bé kia là vẻ mặt cưng chiều của nam nhân.
Cậu kéo xoạt rèm cửa một cái, sau đó quay về sô pha tiếp tục xem TV.
Phòng giải phẫu.
Hứa Ngụy Châu, sư phụ, Khang Húc cùng với hộ sĩ gây tê, y tá đều chuẩn bị sắp xếp.
Thiếu niên ngày thường hoạt bát giờ đã bị gây tê, nằm trên giường bệnh.
Hứa Ngụy Châu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Cuộc giải phẫu này yêu cầu cậu phải dùng dao Gamma cắt bỏ khối u bên cạnh, còn lại do sư phụ tiếp nhận loại bỏ u ở trung tâm, cũng là phần khó khăn nhất.
Mà ngay lúc Khang Húc vừa mở chỗ mổ ra, xuất hiện cột sống của Kỷ Hòa, thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Y ta nghe điện thoại nói, " Phiền bác sĩ, cao tốc S thị vì tuyết rơi xuất hiện sự cố xe đâm nhau nghiêm trọng, phần lớn người bị thương đều đã đưa đến bệnh viện chúng ta, hiện tại bác sĩ không đủ, Giang chủ nhiệm gọi ngài tới đó một chút!"
Hứa Ngụy Châu nhìn về phía đạo sư, thấy bác sĩ Phàn đang chăm chú nhìn động tác của Khang Húc.
" Ta đang phẫu thuật." Phàn bác sĩ bình tĩnh đáp.
" Thế nhưng Giang chủ nhiệm nói người có tay nghề không đủ, ngài đi xem chút, có thể bảo trụ tính mạng người là tốt rồi!"
Phàn bác sĩ nhìn y tá, vừa nhìn về phía Hứa Ngụy Châu đang chuẩn bị dùng dao Gamma," Ta sẽ nhanh chóng trở về sau khi cậu mổ xong, cậu giúp ta. Có việc gì thì gọi cho ta."
Hứa Ngụy Châu gật đầu, đôi mắt lộ ra phía trên lớp khẩu trang đầy kiên cường, tin tưởng.
Giải phẫu vẫn tiếp tục tiến hành, tay Hứa Ngụy Châu cẩn thận cắt bỏ khối u đầu tiên xuống. Phòng giải phẫu lớn như vậy chỉ còn lại tiếng "tích tích" của điện tâm đồ.
Sư phụ đã rời đi được 40 phút.
Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Qua 15 phút tiếp theo, cậu đã làm xong việc của mình.
Giữa lúc cậu thở dài một hơi, trên giường hô hấp của Kỷ Hòa bỗng nhiên dồn dập. Tiếng tít tít lúc đầu bình ổn giờ biến thành gấp gáp, âm thanh chói tai.
Phảng phất như tử thần đang bước tới gần.
Hứa Ngụy Châu tỉ mỉ kiểm tra, mới phát hiện ở sâu trong cột sống cất dấu biến đổi bệnh lý khác.
Trong lòng nhất thời trầm xuống.
Ban đầu u dời đi. Ung thư lan tới gần huyết quản, mà cái này bây giờ lại ảnh hưởng đến thần kinh phổi của Kỷ Hòa, tạo nên tình trạng hô hấp suy kiệt.
Bởi vì chụp CT không thể kiểm tra tình huống sâu dưới cột sống, sở dĩ bọn họ lúc trước thảo luận đã dự đoán qua tình huống này. Ngay lúc đó sư phụ nói một câu," U rời đi chỉ là chúng ta đa nghi, bất quá nếu như xảy ra, giao cho ta là tốt rồi."
Vì thế Hứa Ngụy Châu lập tức hô,"Gọi sư phụ!"
Y tá vội vã gọi điện thoại.
" Phàn bác sĩ nói ông ấy đang chữa trị cho bệnh nhân! Chờ thêm 5 phút nữa! Trước tiên mau áp dụng phương pháp cấp cứu!"
Hứa Ngụy Châu nhìn Kỷ Hòa đã có chút co giật, nói rằng, " Dùng máy sốc tim."
Sau 5 phút, đạo sư vẫn chưa trở về. Khang Húc bên cạnh có chút luống cuống. " Bác sĩ sao vẫn chưa về? Hô hấp của bệnh nhân đang yếu dần, chúng ta phải làm sao đây?"
Hứa Ngụy Châu nhắm mắt lại, lặng lẽ tự nói với mình, đợi hai phút nữa.
Đây là thời gian cậu cho mình.
Huyết quản của Kỷ Hòa đã bị xâm lấn, ảnh hưởng đến chức năng hô hấp. Cứ như vậy mãi, cơ quan trong cơ thể không có được oxi sẽ suy kiệt dần.
Sau 2 phút nữa, sư phụ vẫn chưa về.
Hứa Ngụy Châu lần nữa cầm lên dao Gamma, chuẩn bị cắt bỏ phần bị ảnh hưởng của Kỷ Hòa.
Đối diện vươn ra một đôi tay ngăn cản cậu. Khang Húc mắt trợn tròn," Anh làm cái gì vậy?"
" Chờ thêm chút nữa, cậu ấy sẽ chết."
" Sư phụ nói sẽ quay lại! Hai chúng ta chỉ là thực tập sinh mà thôi, xảy ra vấn đề gì thì sao?" Khang Húc hô.
" Anh không thể để cậu ấy chết. Xảy ra vấn đề thì anh sẽ gánh chịu." Hứa Ngụy Châu kiên định nói.
Không biết tại sao, trong lòng Hứa Ngụy Châu chỉ có một điều, đó chính là không để Kỷ Hòa gặp nguy hiểm.
Dù là từ góc độ một bác sĩ, còn là làm cho cậu.
Nhưng dù là như vậy, cậu cũng không có kinh nghiệm để xử lý tình huống này, chỉ có thể dựa vào năng lực của cậu chậm rãi tìm cách.
Lúc này, trên trán cậu đã đầy mồ hôi.
Bên cạnh y tá lại một lần nữa lau mồ hôi trên trán cậu.
Đợi cậu thành công cắt bỏ một phần nhỏ u gây ảnh hưởng đến huyết quản xong, Kỷ Hòa hô hấp từ từ bình ổn xuống.
Lúc này, sư phụ phá cửa mà vào, nhanh chóng tiếp nhận Hứa Ngụy Châu.
" Không phải bảo cậu chờ ta sao? " Thanh âm sư phụ chứa vẻ tức giận, " Hiện tại tình trạng thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro