31-38
31.
Khi mà đèn ngoài cửa giải phẫu tắt, Kỷ Hòa được đẩy khỏi phòng, Hoàng Cảnh Du ngồi chờ bên ngoài đã lâu vội vàng tiến đến hỏi, " Phiền bác sĩ, giải phẫu thành công sao?"
Phiền bác sĩ lộ vẻ mặt khó khăn nói, "Trong lúc giải phẫu xuất hiện tình huống, u của bệnh nhân đã khuếch tán, không thể cắt bỏ. Những phần còn lại đành phải dùng liệu pháp hóa học. Nhưng như vậy, kết quả cũng không khả quan."
Hoàng Cảnh Du đứng chết trân tại chỗ.
Không phải đã nói xác xuất thành công rất cao sao?
Anh vốn tưởng rằng Kỷ Hòa sẽ không còn đau khổ nửa, không nghĩ tới cậu ấy lại phải tiếp tục chịu ốm đau, còn không biết kết quả phía sau thế nào.
Theo sau ra ngoài là Khang Húc và Hứa Ngụy Châu. Khang Húc đã không còn bộ dạng gấp gáp như trong phòng giải phẫu nữa, bây giờ mười phần phấn khích giáo huấn Hứa Ngụy Châu, "Anh lần này không nghe theo mệnh lệnh của giáo sư, tự ý động dao, tạo thành kết quả như vậy. Anh hãy chờ xử phạt đi!"
Hứa Ngụy Châu tự ý động dao là thật, nhưng kết quả như bây giờ là do u của Kỷ Hòa đã khuếch tán, Khang Húc chỉ là tóm được chút đuôi của Hứa Ngụy Châu, đã bắt đầu hướng tất cả mọi tội danh lên người cậu.
Nghe được câu này, đầu Hoàng Cảnh Du hơi di chuyển.
Anh xoay người, mặt cương lại tới chỗ hai người.
Khang Húc thấy sắc mặt của Hoàng Cảnh Du, liền biết mình mạnh miệng, vội vã không nói gì mà đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Hứa Ngụy Châu một người, ngẩng đầu nhìn Hoàng Cảnh Du.
" Trong khi phẫu thuật xảy ra tình huống bất ngờ, bọn em..." Hứa Ngụy Châu mở miệng nói trước.
"Vừa nãy người kia nói em tự ý động dao trong lúc phẫu thuật?" Hoàng Cảnh Du trực tiếp cắt đứt lời cậu, khuôn mặt lạnh lẽo hỏi.
Thái độ lạnh như băng của Hoàng Cảnh Du như luồng khí lạnh vỗ vào mặt Hứa Ngụy Châu, làm cậu có chút không giải thích được, nhưng cậu vẫn dùng sự bình tĩnh để giải thích,"Đúng vậy, thế nhưng em tự ý động dao là bởi vì đang lúc Kỷ Hòa phẫu thuật phát sinh tình huống đột ngột, em phải làm, mà giải phẫu thất bại là do trong cơ thể Kỷ Hòa..."
"Em muốn hại chết cậu ấy sao?" Hoàng Cảnh Du lại một lần nữa cắt đứt cậu.
Lúc này, thái độ của Hứa Ngụy Châu cũng cứng nhắc, trong lời nói của anh lộ rõ vẻ hèn mọn và chán ghét.
"Ý anh là sao?"
" Em nói anh có ý gì sao? Bởi vì cậu ấy là người anh thích, cho nên em sẽ tìm mọi cách để đưa cậu ấy vào chỗ chết? Phải không, hay là em cảm thấy phẫu thuật thất bại thì cậu ấy sẽ phải trị bệnh bằng hóa chất, sẽ càng chịu nhiều đau khổ hơn?!" Lý trí lúc này đã bị ngọn lửa giận trong lòng bao phủ, tất cả mọi lời lẽ ác độc đều hướng tới người kia.
"..Cậu ấy là bệnh nhân! Cậu.... cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ! Anh biết việc kia làm em không thoải mái, thế nhưng sao không trả thù anh? Tại sao mọi thứ đều ở trên người Kỷ Hòa!"
Tiếng chỉ trích ngày càng to, quanh quẩn khắp hành lang, thật may bởi vì đây là phòng giải phẫu chuyên dụng nên hầu như không có người qua lại.
Hoàng Cảnh Du buông những lời nói ác độc như ngọn phi đao đâm thẳng vào lòng của Hứa Ngụy Châu. Hai mắt cậu bỗng trợn to, trên mặt không còn chút máu nào.
Tuy rằng cậu biết Hoàng Cảnh Du đang bực tức vì Kỷ Hòa giải phẫu thất bại, anh có thể nói lời không hay, nhưng tại lúc này đây lời nói của anh như đang cho cậu biết rằng cậu không là gì trong lòng anh, không phải sao?
Hoàng Cảnh Du cho là cậu cố ý động tay chân làm hại Kỷ Hòa.
Cho tới nay, hình tượng cậu trong lòng anh, thì ra cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Vừa nghĩ, ngực Hứa Ngụy Châu lại thêm chua xót, như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim của cậu. Mắt cũng không thể ngăn nước mắt rơi, hành lang phía trước cũng nhìn không rõ.
Vừa nãy, cậu còn đang cố gắng cứu Kỷ Hòa mà tự ý hành động, chân tay đều trong tình trạng kiệt sức, mềm nhũn lại nhận được chỉ trích của Hoàng Cảnh Du đổ xuống đầu.
Ai nói cho cậu biết, từ ban đầu, bị cuốn vào việc hôn nhân kia đến nay, cậu rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Mà giờ phút này nam nhân đã từng nhìn cậu ôn nhu lúc tuần trăng mặt lại đong đầy lửa giận trong mắt, hận không thể đốt ra mấy cái lỗ trên người cậu.
32.
Nhìn nam nhân trước mặt bởi vì tức giận mà khuôn mặt có chút vặn vẹo, hai mắt tỏ rõ sự thất vọng và khinh bỉ làm Hứa Ngụy Châu có cảm giác như rơi vào hố băng, toàn thân rét run.
Dưới tình huống như vậy, nếu như hỏi một câu "Hóa ra trong lòng anh, em chỉ là người như vậy sao?" nữa. Hẳn là cậu sẽ nhận được những lời vũ nhục hơn nữa.
Nghĩ như thế, Hứa Ngụy Châu cũng cứng rắn lên, không còn tâm tư giải thích rõ cho anh.
" Em chỉ nói một câu, em không muốn hại Kỷ Hòa, cũng chưa bao giờ nghĩ làm như vậy." Hứa Ngụy Châu kiên cường đứng thẳng, khiến cho tầm mắt của mình có thể tới gần Hoàng Cảnh Du, từng từ từng chữ đều nói rõ ràng.
Những lời này nói ra, cậu đã hạ một bậc với Hoàng Cảnh Du
Giống như là hy vọng anh có thể tin tưởng cậu.
Trong mắt anh rõ ràng có chút dao động, thế nhưng sau một khắc, lửa giận lại ngưng tụ trong mắt, "Không có khả năng! Vừa người kia nói rõ là bởi vì em cố ý hành động, Kỷ Hòa mới..." Anh kích động phản bác.
Viền mắt Hứa Ngụy Châu có chút ướt, khóe miệng lại không nhịn được vì tự giễu mà nhếch lên.
Được rồi, thế là quá đủ rồi.
Anh không tin cậu.
Bởi vì nhẫn nại mà hai vai không ngừng run rẩy, không biết là ngăn nước mắt rơi xuống hay là đang nhịn cười.
" Hoàng Cảnh Du, anh tình nguyện tin tưởng một người xa lạ nói, cũng không chịu nghe em giải thích sao?" Lúc Hứa Ngụy Châu nói câu này, nước mắt không thể tự chủ mà rơi xuống, giọng nói cũng trở lên lạnh lẽo.
" Không sai, em không hy vọng Kỷ Hòa sống yên ổn, cậu ta càng thống khổ em càng cao hứng. Thế nào, anh hài lòng chứ?"
Từ trước tới nay nội tâm phải chịu áp lực và ủy khuất vào giờ phút này biến thành lời nói ác độc, là thứ để cậu phát tiết cảm xúc.
Cậu hơi ngước đầu, mắt ngấn lệ nhìn về phía Hoàng Cảnh Du rồi lại nảy sinh ác độc.
"Tôi làm như vậy là để trả thù anh, đúng, tôi hận anh. Chỉ có cậu ta đau khổ, anh mới nhận được đau khổ gấp bội. Đều không phải sao?" Hứa Ngụy Châu cũng không biết chính mình đang nói cái gì, vừa kết thúc giải phẫu cậu còn rất mệt, lại phải đối mặt với lửa giận của anh, đầu của cậu hỗn loạn, đau đớn.
" Em!" Hoàng Cảnh Du nắm cổ áo Hứa Ngụy Châu, một tay đẩy cậu lên tường.
Hứa Ngụy Châu đau đến run run một cái, hóa ra đau đớn có thể làm đầu óc đang hỗn loạn của cậu thanh tỉnh một chút.
Cậu cảm thấy lúc này đây trái tim cũng bị Hoàng Cảnh Du bóp vụn nát.
Ngay lúc nấm đắm của anh trước mặt cậu, chỉ nghe thấy anh nói, " Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới cậu là người ác độc như vậy, mệt tôi trước kia còn vì cậu mà có chút hổ thẹn cùng thương tiếc! Cậu hại Kỷ Hòa lần này, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp bội!" Nói xong, liền buông tay, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Ha, nguyên lai anh từng thương tiếc cậu cơ đấy.
Hứa Ngụy Châu nâng mắt lên, chỉ thấy bóng lưng anh đã dần dần xa trên hành lang, nước mắt tuôn rơi làm phía trước thêm mờ nhạt.
33.
Ngày thứ hai, Hứa Ngụy Châu bị gọi vào phòng làm việc của sư phụ.
"Ngụy Châu, phía bệnh viện đối với hành động lần này của cậu có chút không vừa lòng, tuy rằng bọn họ đều biết cậu là vì lợi ích của bệnh nhân nên mới làm vậy, nhưng nếu cấp trên đã ra lệnh cho cậu đợi, cậu phải tuân thủ. Lần này không có xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn với bệnh nhân là điều may mắn, nhưng nếu quả thực xuất hiện sự cố vậy thì không thể vãn hồi lại được. Cậu hiểu rồi chứ?"
"Đúng vậy, lão sư, là em lỗ mãng." Hứa Ngụy Châu cúi đầu.
Ở một vài phút đợi chờ kia, cậu cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc này. Thế nhưng tình huống lúc đó khẩn cấp, chậm một giây, một phút nữa là tính mạng của Kỷ Hòa càng thêm nguy cấp, làm bác sĩ, cậu không cho phép loại tình huống này xảy ra.
Cho nên cho dù có cần cậu gánh vác hậu quả, cậu cũng sẽ thẳng thắn chấp nhận.
"Dựa vào lời Khang Húc nói, cậu ta lúc ấy có nhắc nhở cậu, thế nhưng cậu không có nghe theo. Phải không?"
Tiểu tử nhát gan kia khẳng định lại nói linh tinh.... Hứa Ngụy Châu khinh thường nghĩ đến, "Đúng vậy, nhưng em là vì an nguy của bệnh nhân.."
"Ngụy Châu, điều này... Tôi cũng hiểu. Nhưng mặc dù tài nghệ cao siêu, em vẫn chỉ là một thực tập sinh, nếu như những người khác đều noi theo em, vậy sau này không chỉ bệnh nhân xảy ra sự cố mà còn đối với bệnh viện có tổn thất lớn hơn?" Phàn bác sĩ thở dài, "Em còn quá nhỏ, luôn hành động theo tình cảm."
Hứa Ngụy Châu im bặt.
"Thầy nghe nói bệnh viện muốn cảnh cáo mọi người, đối với em sẽ xử phạt nặng hơn. Thầy sẽ tận lực vì em nói chuyện, em yên tâm."
"Mấy ngày này, tốt hơn hết là em nên ở nhà nghỉ ngơi để đợi quyết định cuối cùng."
Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu, mắt mở to.
Cậu thật không ngờ lại bị phạt nặng như vậy, cậu tưởng rằng cùng lắm là viết thư xin lỗi thôi.
.... Đến bây giờ, ngay cả bệnh viện cũng muốn bỏ rơi cậu?
Hứa Ngụy Châu vô tri vô giác đi ra khỏi bệnh viện, trên đường bắt gặp không ít ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Từ sau khi biết Hoàng Cảnh Du, cuộc sống của cậu bị thay đổi, từng chuyện một xảy ra không ngừng khiêu chiến thần kinh cậu.
Không được tín nhiệm, lại mất người yêu, đã quá sức chịu đựng.
Hiện tại ngay cả việc làm cũng bất lợi, không được thừa nhận, thầy của cậu cũng thất vọng rồi.
Hứa Ngụy Châu dừng bước lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Cậu mệt mỏi quá.
Cậu nghĩ muốn tìm một chỗ trốn một chút.
Lúc đứng dưới nhà trọ trước kia, cậu không khỏi cảm thán.
Vừa mới bắt đầu bị an bài gặp mặt Hoàng Cảnh Du, kết hôn, tuần trăng mật, biết đến sự tồn tại của Kỷ Hòa, sau giải phẫu, rồi bị xử phạt, cậu lại biến thành một mình.
Nguyên lai đi quanh quẩn mãi lại về thời điểm bắt đầu.
Sau ngày thứ ba, Hứa Ngụy Châu nhận được thư của bệnh viện.
"..... Căn cứ vào quyết định cuối cùng của ủy ban bệnh viện, thực tập sinh Hứa Ngụy Châu bị cấm tham gia các cuộc phẫu thuật ba tháng, lấy làm cảnh cáo."
Hứa Ngụy Châu nhắm mắt lại.
Không phẫu thuật ba tháng cũng đồng nghĩa với việc thiếu kinh nghiệm trong ba tháng, làm thời gian tốt nghiệp của thực tập sinh chậm lại. Trừ lần đó ra, cậu làm uy tín của thầy hao tổn không ít,
Tuy nghĩ thầy đã nói hộ cậu một chút, nhưng cậu vẫn không cam lòng.
Ban đêm, người Hứa Ngụy Châu nóng rần lên.
34.
Ban đêm, Hứa Ngụy Châu phát sốt.
Mấy ngày nay cậu phải kiên trì chống chọi với mọi việc, không chỉ ở thân chất mà còn ở tinh thần.
Tất cả đều kết thúc, đúng hơn là bị đánh tan.
Hứa Ngụy Châu nằm một mình trên giường, đầu nóng lên, môi khô nứt nẻ, yết hầu cũng khô khốc.
Thật muốn uống nước...
Cậu thử ngồi dậy, vào bếp uống một chén nước, nhưng lúc môi vừa chạm vào chén nước, cậu nhận ra rằng ngay cả đứng dậy cậu cũng không có sức, còn nằm ở trên giường.
Mình đã đến độ nửa tỉnh nửa mê rồi sao?
Đột nhiên có tiếng chuông reo lên.
Hứa Ngụy Châu cố gắng xoay đầu, điện thoại để đầu giường đang vang lên.
Thật ầm ĩ....Nghĩ như vậy, cậu lại rơi vào mê man.
Ba mẹ vốn rất đằm thắm. Hai người ôm cậu trong lồng ngực, trên mặt mang theo ý cười, là những gì mà từ nhỏ Hứa Ngụy Châu muốn gìn giữ.
Thế nhưng đần dần, khuôn mặt mẹ từ xinh đẹp trở nên ủ rũ, như lá nhanh chóng rụng xuống.
Hổi nhỏ cậu chỉ nhớ rõ bên tai tiếng bác sĩ không chút cảm tình, "U não, giai đoạn cuối."
Mấy tháng cuối cùng, hai mắt mẹ đã không nhìn thấy. Mẹ chỉ có thể dùng hai tay âu yếm cậu.
Mặc dù đôi tay đã gầy khô héo, nhưng lúc mẹ xoa xoa Hứa Ngụy Châu vẫn thấy nó thật ấm áp, mềm mại.
"Mẹ, không nên bỏ lại con.." Hứa Ngụy Châu lúc nhỏ tuổi đã kêu gào trong lòng.
Mẹ mất không lâu sau đó, ba mang về người dì mới. Dì luôn đối với cậu không tốt, là người khẩu phật tâm xà. Đặc biệt là sau khi có thêm em trai thì không quan tâm cậu nữa. Cậu nghĩ rằng ngôi nhà này không còn là nơi vui vẻ mà cậu sống lúc còn bé nữa.
Khi đó cậu nghĩ, cậu nhất định phải có một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về mình,một gia đình ấm áp, một nơi có người bảo vệ cậu.
Thật là ấm áp biết bao, cảnh tượng như vậy làm người ta rơi lệ.
Tại sao.... Tại sao chỉ có một nguyện vọng nhỏ như vậy mà đến bây giờ cậu vẫn chưa làm được....
Lần thứ hai Hứa Ngụy Châu mở mắt cậu mới phát hiện khuôn mặt đã ướt đầy nước mắt.
Không đợi cậu hoàn toàn thanh tỉnh, từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó có tiếng bước chân vội vàng đi tới.
Lúc Tần Du mở cửa cũng là lúc cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người trên giường tùy tiện đắp chăn, sắc mặt ửng hồng, môi tái nhợt khô ráo, đang há miệng thở phì phò.
Ngay lúc cô đang sững sờ, người phía sau đã mở cửa xông vào.
"Anh!"
Lúc ở bệnh viện nghe được Hứa Ngụy Châu bị cách chức tạm thời, Tần Du trước tiên gọi điện cho Hoàng Cảnh Du, thế nhưng gọi thế nào cũng không liên lạc được.
Cô hiểu những gì đang xảy ra với Hứa Ngụy Châu trong thời gian này, nên không liêc lạc được với Hứa Ngụy Châu cô rất lo lắng.
Nghĩ rằng cậu cần có không gian riêng để bình tĩnh lại, Tần Du liền không quấy rầy cậu.
Nhưng đến ngày thứ hai Tần Du vẫn như cũ không liên lạc được cho Hứa Ngụy Châu, đồng thời điện thoại nhà trọ cũng không ai nhận, cô bắt đầu luống cuống.
Ngay tức khắc cô chạy đến chỗ Hứa Kính Đình. Hình như Hứa Ngụy Châu có để một cái chìa khóa dự phòng cho Kính Đình.
Thế là Hứa Kính Đình bỏ tiết cùng Tần Du vội vã tới nhà trọ, cứ như vậy thấy Hứa Ngụy Châu đang phát sốt, cảnh tưởng một mình cậu ở nhà trọ nửa sống nửa chết.
35.
Trong lòng Tần Du tràn đầy đau lòng cùng phẫn nộ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Hứa Ngụy Châu, cậu đây làm làm sao!" Tần Du khóc hỏi.
"Anh, anh sao thế này?" Hứa Kính Đình cũng xót xa.
"Hai người.... Sao lại tới đây?" Sau một lúc Hứa Ngụy Châu mới nhận ra người đến là ai.
" Nếu bọn tôi không đến, cậu muốn bị sốt đến hỏng đầu óc sao?" Tần Du vừa khóc vừa mắng.
"Chị bình tĩnh đã, trước tiên xử lí qua cho anh em. Em giúp anh ấy mặc đồ ngủ vào." Kính Đình khuyên.
"Ừ. Chị đi nấu nước." Lúc này Tần Du mới lau nước mắt, đi tới nhà bếp.
Một lát sau, Tần Du cầm một chén nước ấm vào, cho Hứa Ngụy Châu uống thuốc.
Trên trán để khăn mặt lạnh, Hứa Ngụy Châu hơi mở to mắt nhìn về phía hai người.
"Anh, anh muốn ăn gì?" Trong mắt Hứa Kính Đình đầy đau thương nhìn anh.
Lúc nhỏ hắn cái gì cũng không hiểu, đặc biệt bám lấy anh.
Khi lớn dần lên, hắn cũng từ từ ý thức được rằng anh cùng mình không phải cùng một mẹ sinh ra.
Mẹ thoạt nhìn có vẻ rất quan tâm anh, thế nhưng hắn biết, mẹ rất bất công.
Nhưng hắn không giống với mẹ, từ nhỏ anh đối với hắn rất tốt, hắn vẫn luôn xem Hứa Ngụy Châu như người anh ruột thịt, luôn tôn trọng và bảo vệ.
" Chút nữa anh sẽ ăn." Hứa Ngụy Châu có chút mơ màng.
"Vậy cậu ngủ một chút đi, một lát nữa mình sẽ gọi cậu dậy." Tần Du nói rồi đưa tay xoa đầu Hứa Ngụy Châu
"Kính Đình, bây giờ cũng muộn rồi, em nếu không trở về nhà mẹ em sẽ lo lắng."
"Nhưng còn anh em..." Hứa Kính Đình nói.
"Không sao, có chị ở đây rồi, cậu ấy chỉ là mệt nhọc quá thôi. Em lo lắng thì ngày mai tan học có thể ghé qua."
"...Vậy em về trước."
"Ừ."
Sau khi Kính Đình về, Tần Du lại kiểm tra cho Hứa Ngụy Châu. Rồi Hứa Ngụy Châu dần an tĩnh nhắm hai mắt lại.
Tần Du thở dài một hơi, xuống phòng bếp chuẩn bị cháo cho Hứa Ngụy Châu ăn.
36.
Hôm sau Tần Du mang theo đôi mắt thâm quầng đi làm.
Cả ngày hôm qua cô không thể ngủ được. Tuy rằng ngủ ở phòng khách, thế nhưng nếu như cô không đo nhiệt độ cơ thể của Hứa Ngụy Châu, cho uống thuốc đúng giờ. Nửa đêm còn bị Hứa Ngụy Châu làm giật mình tỉnh giấc, do nửa đêm cậu muốn đi nhà vệ sinh nhưng không muốn làm phiền Tần Du, tự mình chậm rãi đi nhưng kết quả lại ngã xuống sàn.
Những lời đồn đãi trong bệnh viện không phải là cô không nghe được, có người tận mắt nhìn thấy Hoàng Cảnh Du ở hành lang lớn tiếng với Hứa Ngụy Châu, mà nguyên nhân nghe nói là do lúc phẫu thuật cho Kỷ Hòa, Hứa Ngụy Châu động tay chân.
Tần Du đối với chuyện này rất tức giận, cô từ nhỏ làm bạn với Hứa Ngụy Châu, thái độ làm người của cậu thế nào cô còn không biết rõ sao?
"Như vậy sao? Tốt, cảm ơn." Tần Du cúp điện thoại.
Bắt đầu từ sáng sớm, cô đã gọi điện cho y tá ở khoa giải phẫu thần kinh rất nhiều lần, là để xác nhận xem Kỷ Hòa có còn ở phòng bệnh hay không.
Phẫn nộ trong lòng cô đã đạt đến đỉnh điểm, thầm nghĩ muốn mắng chửi Hoàng Cảnh Du một trận.
Thế nhưng Hoàng Cảnh Du một mực ở phòng bệnh chăm nom Kỷ Hòa, Kỷ Hòa còn đang bệnh nặng, cô không thể làm như vậy trước mặt bệnh nhân.
Lại nghe một lần điện thoại nữa, cô cuối cùng cũng đợi được "Kỷ Hòa cùng y tá đang điều trị bằng hóa chất".
Bởi vì có y tá làm bạn, người nhà không cần bên cạnh cũng được. Tần Du liền đẩy cửa phòng bệnh của Kỷ Hòa ra.
Làm Tần Du giật mình, trong phòng ngoại trừ Hoàng Cảnh Du còn có một nam nhân khác. Bọn họ thấy Tần Du đều ngạc nhiên.
Tần Du cũng ngây người, nhưng vẫn quyết định làm theo kế hoạch, một hay hai người cũng không sao.
"Xin hỏi cô là..." Hoàng Cảnh Du xem người mới tới, chân mày nhíu lại hỏi.
"Tôi là ai anh không cần biết, dù sao thì anh bây giờ cũng chỉ để ý một người mà thôi." Tần Du không để cho Hoàng Cảnh Du bất cứ cơ hội nào, trực tiếp nã pháo.
"Đồng dạng là bệnh nhân, nằm ở trên giường có người lo cho mọi mặt, nhưng anh có biết ngày hôm qua Hứa Ngụy Châu suýt nữa sốt đến hỏng đầu óc, cô đơn ở nhà một mình không?"
"..... Đó là do cậu ấy tự chuốc lấy." Hoàng Cảnh Du lạnh nhạt nói.
Còn bên cạnh Khổng Trạch một mực im lặng, chuẩn bị xem náo nhiệt.
"Tự chuốc lấy? Nên bị trừng phạt là anh mới đúng. Rõ ràng không thương lại trói buộc hạnh phúc cả đời của cậu ấy, anh dựa vào cái gì mà làm vậy?"
".... Phàn bác sĩ cũng nên nói cho anh biết ha? Nguyên nhân Kỷ Hòa giải phẫu thất bại là do không điều tra ra bệnh ung thư xâm lấn, anh dựa vào cái gì mà nói Ngụy Châu động tay chân? Đổ toàn bộ trách nhiệm lên cậu ấy?"
"..... Tình huống lúc đó khẩn cấp, Ngụy Châu không để ý đến tiền đồ bản thân mà giúp Kỷ Hòa, cứu Kỷ Hòa một mạng, kết quả đổi lại là những lời mắng nhiếc của anh và bị cách chức tạm thời, thử nói xem cậu ấy là vì cái gì? Hả?"
Chất vấn xong, nước mắt Tần Du cũng rơi xuống.
Khổng Trạch nhìn trước mắt người phụ nữ đang chỉ trích Hoàng Cảnh Du, đầu tóc rối loạn, vầng mắt thâm quầng, mặt toàn là nước mắt, có chút kinh dị, nhưng không hề xấu xí.
"..... Hoàng Cảnh Du, anh rốt cuộc có tâm hay không?" Tần Du lau nước mắt, "Ngụy Châu một mực nhẫn nại, chịu mọi đả kích từ anh, anh nếu nói có, vậy sao mỗi lần đều tổn thương cậu ấy?"
"..Ngụy Châu đã làm sai cái gì? Tại sao cũng bị cuốn vào chuyện này?"
"..Anh có biết hay không, cậu ấy thật ra rất yếu ớt?"
Thân thể Hoàng Cảnh Du hơi cứng đờ, đầu vẫn như cũ hơi nghiêng, không nhìn thẳng vào Tần Du.
"..... Hắn khi còn bé cha mẹ ly dị, mẹ kế thoạt nhìn hiền lành, nhưng thời gian nàng sinh Kính Đình xong, tâm tình không tốt, thường xuyên ngược đãi Hứa Ngụy Châu, anh có biết không?"
"..... Khi đó mỗi lần chịu đòn hắn sẽ chạy đến nhà tôi, trên người không chỗ nào không bầm tím, một đứa trẻ sao có thể chịu được những đòn như vậy!"
"...Cũng bởi vậy mà hắn mắc chứng trầm cảm, anh có biết không?"
37.
Hoàng Cảnh Du quay đầu.
Tần Du nhìn vẻ mặt giật mình của nam nhân trước mắt, lộ ra nụ cười trào phúng.
"Anh không biết sao, cái gì anh cũng không biết..."
"Bởi vì hồi còn nhỏ mất đi mẹ, ở trong nhà tình cảnh cũng không tốt. Ngay cả lúc ngủ hắn còn nằm mơ, khóc kêu muốn một gia đình hạnh phúc, anh biết sao!"
"Anh dựa vào cái gì chiếm đoạt hôn nhân của hắn, rồi lại tàn nhẫn không chịu cho hắn chút tình yêu?"
"Hiện tại thì sao, công việc của hắn, gia đình, tình yêu cũng bị mất. Anh muốn giết hắn sao?!"
"Nhưng, tôi sẽ không để cho anh được như ý. Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận, nhớ lấy Hoàng Cảnh Du
Nói xong, Tần Du bắt đầu thở dốc từng hơi, vừa nói một hồi như vậy khiến cô thở không ra hơi.
"Tiểu thư, có muốn uống cốc nước hay không?" Khổng Trạch vẫn yên lặng một bên lên tiếng, đưa tay chỉ chỗ bình nước.
Tần Du nhìn vẻ mặt khinh thị của Khổng Trạch, chỉ cảm thấy tức tối hơn, "Không cần anh lo!"
"Cùng một người như thế làm bạn," ngón tay Tần Du hướng tới Hoàng Cảnh Du, "Anh khẳng định cũng không phải thứ tốt đẹp gì!"
Nói xong cô giận dữ xoay người rời đi, chỉ còn lại Hoàng Cảnh Du vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ và Khổng Trạch đang lấy tay sờ mũi.
Khổng Trạch xoa xoa mũi, cười thầm nói, "Cô bé này, quá hung dữ rồi"
Hoàng Cảnh Du liếc mắt nhìn Khổng Trạch.
"...Bất quá, cậu lần này cũng thật quá phận đấy, Cảnh Du." Vẻ mặt Khổng Trạch trở nên nghiêm túc.
"Kỷ Hòa xảy ra như bây giờ không phải là điều mà trong chúng ta ai mong muốn. Nhưng bác sĩ Phàn cũng đã nói rõ ràng nguyên nhân giải phẫu thất bại là do không phát hiện vị trí u dời đi. Cậu lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Hứa Ngụy Châu."
"Cảnh Du, đây không giống cậu bình thường."
Đúng vậy, tại sao anh vẫn cố chấp đổ mọi lỗi lầm lên người Hứa Ngụy Châu?
Tần Du nói cậu ấy suýt phát sốt đến chết ở nhà, là như thế nào?
Tưởng tượng ra cảnh người kia một mình ở nhà sinh bệnh, yếu đuối, Hoàng Cảnh Du vậy mà lại thấy đau lòng.
Người kia bề ngoài rất mạnh mẽ, nội tâm vừa tinh tế lại vừa yếu đuối. Hôm nay cả công việc lẫn tình yêu đều bị đả kích nặng, cậu ấy sẽ chịu nổi sao?
Nhưng mà người gây ra điều đó cho cậu ấy lại chính là mình.
Hoàng Cảnh Du vô lực dùng hai tay che đầu.
Sau ba ngày được Tần Du và Kính Đình chiếu cố tỉ mỉ, Hứa Ngụy Châu cuối c ùng cũng khỏe mạnh trở lại. Nhưng tinh thần vẫn còn yếu ớt.
Không muốn nói chuyện, cũng không đói bụng muốn ăn cái gì, mỗi ngày một lười đi.
Cậu cảm giác như chứng trầm cảm của mình đang tái phát.
Mấy ngày ôm vừa qua, cậu đi ngủ đều nằm mơ gặp hình ảnh mẹ kế ngược đãi mình.
Những cái này đã chôn sâu hơn 20 năm, những hình ảnh cậu không muốn nghĩ đến, toàn bộ bởi vì lần đả kích này mà hiện ra, một lần lại một lần trong mộng làm cậu đau lòng, làm cậu khó chịu.
Khi Tần Du đến nhà trọ Hứa Ngụy Châu, thường đi vào phòng quan sát tình huống của Hứa Ngụy Châu.
Cậu yên lặng nằm ở trên giường,thế nhưng không phải đang ngủ.
"Ngụy Châu?" Tần Du gọi hỏi.
Người trên giường quay đầu, mỉm cười nhìn cô.
Tần Du nhìn người đối diện như một búp bê tinh xảo mỉm cười, không khỏi âm thầm đau lòng.
"Ở trước mặt tớ không cần cười, đứa ngốc." Tần Du ngồi ở bên giường, "Ngồi dậy đi, có chuyện muốn nói với cậu." Tần Du nháy mắt, "Là tin vui cho cậu." Nói rồi, rút cái gối đầu để sau lưng cho Ngụy Châu.
38.
"Bác sĩ Phàn bảo mình chuyển lời tới cậu, bệnh viện chúng ta hôm nay nhận được thư của bệnh viện bên Indonesia. Bọn họ muốn tổ chức trao đổi bác sĩ để giao lưu, cho bác sĩ ở hai nước tới bên còn lại giao lưu 4 tháng. Thầy bảo mình hỏi cậu muốn đi giải sầu một chút không?"
"Để mình suy nghĩ một chút." Hứa Ngụy Châu nhàn nhạt đáp.
Cậu cảm giác mình còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất để có thể tiếp tục làm bác sĩ.
Tần Du tiếp tục dụ dỗ nói, "Mình cảm thấy trong khoảng thời gian này nên ra ngoại quốc để đổi tâm tình, bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt hơn. Cậu thấy thế nào?"
Hứa Ngụy Châu không lên tiếng.
Nhìn nam nhân mấy ngày qua vì bệnh mà gầy đi, cằm nhọn hơn và ánh mắt không có vẻ tươi sáng, mắt Tần Du lại ướt át.
"Hứa Ngụy Châu, cậu đừng như vậy được hay không, mình cũng biết sợ. Cậu là người mình quan tâm suốt hai mấy năm, thấy cậu tổn thương, tiều tụy như vậy, cậu có biết không, mình cũng thấy đau?"
Lúc Tần Du nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng nước mắt của cô lại lăn xuống, trượt dài theo má.
Hứa Ngụy Châu nâng mắt nhìn.
Nữ nhân trước mặt lớn hơn cậu một chút, từ khi còn bé luôn chiếu cố cậu, đem cậu như em trai ruột thịt mà yêu thương.
Trong trí nhớ Hứa Ngụy Châu, Tần Du tuy rằng lớn lên rất xinh đẹp, duyên dáng, trên mặt luôn nở nụ cười vui vẻ, nhưng nội tâm của cô so với vẻ bề ngoài kiên cường hơn nhiều. Cô cá tính độc lập, rất có chủ kiến, dù ở loại sự tình nào đều có thể tự mình giải quyết.
Không kế thừa sản nghiệp của gia đình mà đi làm bác sĩ, còn cả chưa kết hôn, đều là mình cô chống lại gia đình.
Thế nhưng hiện tại, cô khóc đến mức có chút bi thương, lông mi đen dài ướt át, xinh đẹp lại ưu thương nhìn cậu.
Hình như những cất giữ suốt hai mươi năm của Tần Du đều trọn vẹn trong những giọt nước mắt này.
"Tần Du cũng sẽ khóc" là sự thực khiến Hứa Ngụy Châu kinh ngạc, cậu đã từng nghĩ sẽ không có gì làm cho cô rơi nước mắt, làm cô yếu đuối như vậy.
Mà tất cả đều bởi vì cậu.
Tinh thần bị đánh mạnh mẽ, Hứa Ngụy Châu lấy tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Tần Du, "Đừng khóc, mình nghe lời cậu."
Sau đó thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy Tần Du.
Cậu yên lặng tự nói với mình, coi như là vì Tần Du, cậu cũng phải mạnh mẽ lên.
Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, mỗi lần bị mẹ kế đánh, cũng là Tần Du ôm lấy cậu.
Đã chiếu cố hơn hai mươi năm.
Hiện tại đổi thành cậu trở nên mạnh mẽ, dùng chính thân phận nam nhân bảo vệ lại cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro