39-45
39
Tầng 28 – Công ty YZ
Hoàng Cảnh Du đang ở phòng làm việc đọc văn kiện trên tay.
Mỗi lần lật từng trang và đọc, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn.
Phần tài liệu này là anh nhờ thám tử đi điều tra Hứa Ngụy Châu mới có được. Từ lần Tần Du ở bệnh viện nói qua Hứa Ngụy Châu đã từng mắc chứng trầm cảm, Hoàng Cảnh Du luôn cảm thấy có điều không ổn. Vậy nên muốn biết sự tình rõ ràng hơn.
Trong tài liệu có kết quả xác nhận như lời Tần Du nói. Lúc 10 tuổi, Hứa Ngụy Châu có mắc chứng trầm cảm, cũng bởi vì vậy mà nghỉ một học kỳ.
Trừ lần đó ra, còn lại đều là liệt kê Hứa Ngụy Châu bị ngược đãi như thế nào, dù là tinh thần hay thân thể.
Mẹ Hứa lúc mang thai Kính Đình, tính tình đặc biệt không tốt, chỉ cần Hứa Ngụy Châu làm việc gì không hợp ý nàng thì sẽ bị đánh đòn. Vì sợ rằng vết tích lưu lại trên thân thể sẽ bị ba Hứa phát hiện, nên mẹ Hứa luôn chọn chỗ không dễ nhìn thấy, như là dưới tay, chân mà cấu, véo.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Hứa Ngụy Châu đã có biểu hiện của chứng trầm cảm.
Sau khi mẹ Hứa sinh, cả nhà đều tất bật bận rộn chiếu cố sản phụ và đứa em mới sinh, còn đứa nhỏ Hứa Ngụy Châu thì bị mọi người lãng quên. Không ai gọi cậu đi ăn cơm, mà cậu dường như cũng chỉ ở trong phòng không ra ăn, cuối cùng đói bụng mà ngất trong phòng, thật lâu sau mới được người ta phát hiện.
Mọi chuyện như thế đều có mấy trang, mà đa số đều là thương tổn về tinh thần. Hoàng Cảnh Du không cách nào tưởng tượng được người luôn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như Hứa Ngụy Châu lại có một tuổi thơ như vậy.
"Anh dựa vào cái gì chiếm đoạt hôn nhân của hắn, rồi lại tàn nhẫn không chịu cho một chút tình yêu?"
Bên tai Hoàng Cảnh Du vang lên lời Tần Du phẫn nộ chỉ trích.
Lại nghĩ tới lần hai người gặp mặt lần thứ hai, cậu nói, "Đây là việc quan trọng cả đời, không phải trò đùa."
Bị chính mình xem nhẹ lúc đó, trong mắt cậu hiện lên sự trịnh trọng và có chút khẩn cầu vào thời khắc này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hóa ra cậu rất xem trọng hôn nhân.
Chỉ bởi vì sự ích kỉ của mình, cả đời Hứa Ngụy Châu cũng không thể được như ý.
Nhưng anh cũng không hy vọng như vậy.
Lúc này đây, trong lòng Hoàng Cảnh Du tràn ngập suy nghĩ về cậu.
Sắc mặt đỏ ửng, vẻ mặt khẩn trương của cậu lúc cứu người ở Indonesia, khuôn mặt ôn nhu dưới ánh lửa trại nơi biển đêm, ở dưới thân mình vẻ mặt xấu hổ, thần tình mê loạn.
Khi biết bị lừa dối thì mở to hai mắt, còn có...Đêm đó rõ ràng đem hết toàn lực mê hoặc mình, nhưng nước mắt lại rơi, toàn thân bởi vì ủy khuất mà run lên, hỏi "Tại sao lại là em" đau thương, chua xót.
Thì ra nội tâm của mình, đã sớm có rất nhiều hình ảnh của Hứa Ngụy Châu
Chỉ là anh luôn không thừa nhận việc mình thích ai khác ngoài Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa chính là người đầu tiên anh thật lòng thích, anh đối với đoạn cảm tình này vừa thấy thuần khiết lại thiêng liêng.
Huống chi anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Kỷ Hòa. Cậu bé còn đang ốm đau, anh sao có thể vào thời điểm này thích người khác?
Cuối cùng vẫn là lúc ở bệnh viện Khổng Trạch nói ra câu kia.
Đúng vây, tại sao lúc biết việc khối u di dời không theo dự đoán còn muốn đổ hết tất cả sai lầm, tức giận lên người cậu?
Trách cứ cậu, oán hận cậu, cố ý không quan tâm đến cậu, kỳ thực chỉ là vì che giấu tâm tình chân thật của mình...
Anh chính là một tên không ra gì.
40.
Sau khi quyết định đi Indonesia, mấy ngày này Hứa Ngụy Châu đều dùng để điều chỉnh tâm trạng, cùng với chuẩn bị tốt cho lần xuất hành này.
Nói là giao lưu y thuật, nhưng thực ra chỉ có một tháng học hỏi, mục đích thật sự là để những bác sĩ ở Trung Quốc sang đây chữa bệnh từ thiện cho những khu dân xa xôi, nghèo khó.
Bởi vì bệnh viện Hứa Ngụy Châu làm và bệnh viện bên Indonesia có liên minh hữu nghị, nên mỗi năm sẽ có một lần giao lưu như vậy.
Sau khi hoàn thành hết thủ tục ở bệnh viện, Hứa Ngụy Châu đến gặp thầy chào từ biệt. Lần này có thể đi giao lưu ít nhiều cũng nhờ thầy. Cậu bị cấm phẫu thuật 3 tháng, nhưng nếu đi Indonesia thì không phải sợ chuyện này. Thầy cũng là vì nghĩ cho cậu, cậu rất cảm kích.
"Thầy, em cuối tuần phải lên đường, lần này có cơ hội được xuất ngoại trao đổi, rất cảm ơn thầy." Hứa Ngụy Châu khiêm tốn nói.
"Đây cũng không tính là gì, Ngụy Châu, những việc phát sinh trong khoảng thời gian này không phải thầy không biết. Nhưng nhìn tâm trạng của cậu bây giờ, thầy cũng yên lòng hơn. Cậu là một trong những trò giỏi nhất của thầy, muốn lần này cậu đi sẽ dời được sự chú ý, đợi cậu trở về. Sẽ là một Hứa Ngụy Châu vân phong khinh đạm trước kia."
"...Em sẽ không phụ sự kỳ vọng của thầy." Hứa Ngụy Châu đáp, vẻ mặt đúng kiểu của một học trò ngoan khi đứng trước thầy.
Đi khỏi bệnh viện, Hứa Ngụy Châu tới nhà cậu từng ở với Hoàng Cảnh Du.
Cậu còn một chút đồ để ở đây, trước khi đi muốn đem chúng mang theo.
Nhìn kỷ niệm từ lúc kết hôn đến giờ, mỗi phòng, mỗi ngóc nghách trong nhà đều mang theo sự quen thuộc, Hứa Ngụy Châu tận lực duy trì bình thường.
Lại nhìn ảnh chụp chung của hai người ở đảo Ba Li đang lặn dưới nưới, treo trên đầu giường, tim cậu có chút đau đớn.
Trong hình hai người nắm tay, tay còn lại của Hứa Ngụy Châu giơ ra chữ V, hướng máy ảnh cười đến hài lòng, Hoàng Cảnh Du cũng khẽ mỉm cười.
Nếu như có thể quay lại lúc đó thì tốt biết bao, Hứa Ngụy Châu không khỏi nghĩ đến.
Sẽ không biết mình bị lừa dối, vẫn chân thành yêu thương Hoàng Cảnh Du.
Thầy vừa nói Kỷ Hòa giờ đang điều trị bằng hóa chất, tình trạng tốt. Nếu như thành công, có lẽ mười năm sau cũng không phát bệnh lại.
Như vậy, cậu sẽ không có chuyện gì.
Hay là như thầy nói, sau chuyến đi này, cậu sẽ vượt qua chuyện này hoặc là quên đi.
Và có lẽ duyên phận với Hoàng Cảnh Du cũng kết thúc tại đây.
Cho tới bây giờ, dù đã biết nguyên nhân thật sự khiến cuộc phẫu thuật của Kỷ Hòa không thành công, nhưng anh cũng không liên lạc lại với cậu, cũng nói lên anh không muốn có bất cứ liên quan gì đến cậu nữa.
Nghĩ như thế, Hứa Ngụy Châu bỏ tấm hình vào trong túi.
Như vậy, cũng được đi....nhưng ít nhất...cậu sẽ đem tấm hình này giữ lại.
Là minh chứng cho một mối tình cậu dùng tâm để yêu thương, cũng để sau này có cái nhớ lại.
Chiều nay, Hoàng Cảnh Du ở phòng bệnh chăm sóc Kỷ Hòa.
Trị bệnh bằng hóa chất khiến đứa bé này trở nên gầy gò, tái nhợt, tóc cũng đã mất hơn nửa. Bình thường luôn tràn ngập sức sống cũng không địch lại được sức mạnh của thuốc, lộ ra vẻ chán nản.
Việc giải phẫu và chuyện tình giữa Hứa Ngụy Châu với Hoàng Cảnh Du đều bị giấu. Chỉ nói cho cậu biết điều trị bằng hóa chất sẽ triệt tiêu được những tế bào ung thư, như vậy bệnh cũng không tái phát.
Mà cậu bởi vì khó chịu và mệt nhọc, cũng không nghĩ nhiều liền tiếp nhận.
Hoàng Cảnh Du dự định tối nay đến nhà trọ của Hứa Ngụy Châu, cùng cậu nói chuyện rõ ràng.
Sau một loạt những ăn năn và dằn vặt, anh cuối cùng cũng nhận ra tình cảm thật của mình.
Anh quyết định, cho dù Hứa Ngụy Châu có đưa ra yêu cầu khó khăn thế nào, hay là trách phạt anh, anh cũng đều chấp nhận.
Chỉ cần Hứa Ngụy Châu bỏ qua là tốt rồi.
Vừa nghĩ tới anh và Hứa Ngụy Châu có lẽ nhiều lần trải qua gặp khó khăn, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, khóe miệng của anh cũng không nhịn được hơi hơi nhếch lên.
Lúc này điện thoại di động của anh vang lên.
41.
Vừa ra khỏi máy bay, không khí ẩm ướt phả vào mặt khiến Hứa Ngụy Châu nghĩ đến khoảng thời gian một năm trước cùng Hoàng Cảnh Du ở đảo Ba Li đón tuần trăng mật.
Đã một năm, thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Hứa Ngụy Châu không khỏi cảm thán.
Nhân viên bên phía Indonesia vẫn luôn giơ bảng hiệu nhìn khắp đông tây, những người đi cùng thấy vậy liền tiến đến, cắt đứt hồi ức của Hứa Ngụy Châu.
Bệnh viện liên minh của bọn họ nằm ở thủ đô Jakarta, tất cả ngủ ở khách sạn cách bệnh viện rất gần, dễ dàng cho bọn họ giao lưu.
Lần này có tổng cộng năm người, ba nam hai nữ. Cậu cùng hai bác sĩ nam khác ở chung một phòng. Hứa Ngụy Châu đối với điều này không xoi mói, sạch sẽ là tốt rồi.
Hôm sau mới bắt đầu cuộc hội thảo, đêm đó cả đoàn đến khách sạn rửa mặt xong liền được mời đi ăn.
Tiệc tối trở về, ba người tắm rửa sạch sẽ, hai người kia vội vàng đem máy tính ra liên lạc với người thân, còn lại Hứa Ngụy Châu dựa ở đầu giường, bắt đầu lật xem cuốn tiểu thuyết nước ngoài.
Lần đi này các bác sĩ đều không cùng khoa với cậu, bình thường cũng chỉ giao lưu chút ít. Nhưng may là tính tình của bọn họ đều tốt, cũng sẽ không nói huyên thuyên.
Một người đang xem máy tính lại hơi nhô đầu ra, "Đang xem gì vậy? Trên máy bay cũng thấy cậu đọc? Chăm chú như vậy?"
Hứa Ngụy Châu vội đứa bìa sách hướng mặt hắn nói, "Chỉ là tiểu thuyết mà thôi."
" Great Expectations,những kỳ vọng lớn lao? Tôi vẫn luôn muốn đọc mà không có cơ hội."
"Tôi xem xong sẽ cho cậu mượn đọc." Hứa Ngụy Châu đáp.
"Tốt quá, nhưng mà có lẽ tôi không có thời gian để đọc, bạn gái của tôi, một ngày không cùng nàng nói chuyện, nàng sẽ ầm ĩ với tôi!" Nam nhân nói xong, liền quay mặt hướng máy tính.
Thực sự là người có người khác lo lắng mới có thể vừa oán giận lại hạnh phúc như vậy nói.
Hứa Ngụy Châu khóe miệng hơi kéo, sau đó lại chăm chú đọc tiếp.
Có một tấm hình cậu cất giấu bên trong sách, chính là ảnh chụp cậu với Hoàng Cảnh Du ở dưới nước. Mấy ngày nay không có việc gì sẽ bỏ tấm hình này ra xem, nhìn trong hình Hoàng Cảnh Du tươi cười, thật giống như anh đang hiện hữu ngay trước mắt cậu.
42.
Tai họa luôn lựa chọn lúc ta không để ý mà đổ xuống.
Sau khi Hứa Ngụy Châu đến Indonesia được nửa tháng, xảy ra động đất cấp 7-8 cùng với sóng thần ngoài biển Tây Bắc Indonesia. Tình hình bây giờ không khác gì vụ sóng thần phát sinh vài chục năm trước.
Bọn họ ở phía Tây nam, động đất xảy ra có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng sóng thần lại không ảnh hưởng lớn đến khu vực của bọn họ.
Vì lo lắng sự an toàn của đội, phía bên đây đành phải ngưng hoạt động giao lưu lần này lại, cùng với bệnh viện bên Hứa Ngụy Châu liên lạc, mong muốn cho bọn họ về nước.
Thế nhưng do lần này chịu ảnh hưởng nặng nên các phương tiện khác cũng không dễ dàng qua lại, bệnh nhân tăng cao, hơn nữa bác sĩ Indonesia lại thiếu kinh nghiệm, vậy nên mặc kệ lời khuyến cáo, Hứa Ngụy Châu cùng mấy bác sĩ lao đến khu cứu viện.
Biết được Indonesia bị động đất, Hoàng Cảnh Du đang làm việc trên máy tính.
Dưới góc phải màn hình đột nhiên hiện ra tin tức với tiêu đề khiến toàn thân anh cứng đờ.
"Lịch sử động đất tái diễn cùng sóng thần."
Anh lập tức ngừng lại công việc, chỉ quan tâm tới tin tức.
"Chiều hôm qua lúc 18 giờ 42 phút, phía gần bờ biển Tây Bắc xảy ra động đất cấp 7-8, có thể gây ra sóng thần. Nhân số thương vong còn đang thống kê..."
Một lát sau, anh dường như nhớ tới điều gì, lo lắng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Khổng Trạch.
"Tần Du có ở chỗ cậu không? Mấy người biết tin chưa? Cô ấy có tin của Ngụy Châu không?" Âm thanh Hoàng Cảnh Du tràn đầy lo lắng.
"Cậu đừng vội, bọn tôi cũng vừa mới thấy, hiện tại Tần Du đang gọi điện cho bệnh viện hỏi tin tức, có sẽ thông báo ngay cho cậu!" Khổng Trạch luôn mang giọng điệu lưu manh, giờ đây cũng trở nên nghiêm túc.
Khổng Trạch cúp điện thoại, Hoàng Cảnh Du chỉ có thể lo lắng chờ đợi.
Đứng ngồi không yên suốt 40 phút, Khổng Trạch gọi điện đến, "Này, Cảnh Du, không xong, Hứa Ngụy Châu cự tuyệt về nước, làm người tình nguyện, đến chỗ tai nạn cứu chữa rồi!"
Đứa ngốc này! Hoàng Cảnh Du trong lòng thầm mắng, "Vậy cậu hỏi Tần Du xem chỗ Ngụy Châu đang ở đi! Có tin nhớ báo tôi!"
Nói xong, Hoàng Cảnh Du liền mở máy đặt vé máy bay đến Jakarta.
Không biết sao, trong lòng anh luôn có dự cảm xấu.
43.
Bởi vì Hứa Ngụy Châu ở chỗ khá xa xôi, sau khi đến Jakarta, Hoàng Cảnh Du phải tiếp tục đi thuyền, đò mới đến nơi.
Vì không phải đến để du ngoạn cảnh đẹp nên trên đường đi, Hoàng Cảnh Du cùng nông dân chỉ ngồi xe buýt cũ nát, ăn bánh mì và uống nước cho đỡ đói. Ở vùng này điệ thoại không thu được tín hiệu, cũng tương đương với việc mất liên lạc với thế giới bên ngoài. Không biết hiện tại Hứa Ngụy Châu ra sao, trong lòng nỗi nhớ, lại thêm đi đường khổ cực, một hai ngày sau Hoàng Cảnh Du tiều tụy rất nhiều.
Đợi lúc anh vượt trăm nghìn cay đắng tìm được chỗ của Hứa Ngụy Châu, thì tiếp đón chính là điều anh không muốn nhìn thấy nhất.
Hứa Ngụy Châu suy yếu nằm ở trên giường gỗ, đùi phải quấn băng, từ trong lớp vải có thể thấy nước mủ chảy ra xung quanh. Trên tay cậu cắm ống truyền, sắc mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại, hình như rất khó chịu.
Một đường bôn ba đến nơi, Hoàng Cảnh Du nhìn cảnh tượng trước mắt như muốn ngã khụy xuống. Anh nhắm mắt để xoa dịu tâm tình, sau đó bước nhanh đến trước giường Hứa Ngụy Châu ngồi xổm xuống, cầm thật chặt tay cậu. Hồi lâu mới hướng tới bác sĩ hỏi, "Em ấy xảy ra chuyện gì?"
Hai bên y tá nói, "Sáng sớm ngày hôm qua xảy ra động đất, Hứa bác sĩ cứu giúp dân làng không may bị xà nhà đập trúng đùi phải, lúc đầu không nghiêm trọng cho lắm, thế nhưng bởi vì thời tiết ở đây oi bức lại ẩm ướt, vết thương của Hứa bác sĩ nhiễm trùng, dẫn đến nhiễm trùng máu.... Nàng nhìn sắc mặt Hoàng Cảnh Du ngày càng đen lại, vội vàng nói, "Chúng tôi cũng đã hết sức điều trị, cũng cho Hứa bác sĩ dùng loại thuốc tốt nhất, thế nhưng bệnh nhiễm trùng máu này...Thực sự phải dựa vào chính bản thân hắn...Nếu như hắn khôi phục, thanh tỉnh có nghĩa là không có gì nguy hiểm, nhưng nếu hắn vẫn hôn mê quá 3 ngày thì..."
Hoàng Cảnh Du lại hỏi, "Vậy sao không đưa em ấy về thành phố, khiến bệnh viện chữa trị cho?"
Nữ bác sĩ đáp, "Cái này chúng tôi cũng nghĩ qua, nhưng cho dù có chuyển đi, phải chờ tình trạng của Hứa bác sĩ tốt hơn."
Nói cách khác...Ngụy Châu có thể sống được hay không, cũng chỉ có thể trông chờ ở cậu ấy...
Đợi các bác sĩ ra ngoài hết, Hoàng Cảnh Du dùng bàn tay xoa khuôn mặt đang nóng rần lên của Hứa Ngụy Châu
Ngụy Châu, anh tin tưởng em nhất định có thể vượt qua. Sau này, anh hứa với em.
Đây sẽ là lần cuối cùng trong đời em chịu khổ cực.
44.
Lúc Hoàng Cảnh Du đến là ban ngày, mặc dù rất mệt nhưng anh cũng không muốn nghỉ ngơi chút nào.
Thế là anh liền nằm cạnh Hứa Ngụy Châu, câu được câu không nói chuyện với cậu.
"...Anh khi đó thật sự thích Kỷ Hòa."
"Nhưng là cậu ấy có người mình thích, người nọ làm tổn thương cậu rất nhiều. Anh nhìn hai người bọn họ dây dưa, liền đối với Kỷ Hòa có chút đau lòng."
"Hơn nữa sau này biết Kỷ Hòa bị bệnh, anh đã thề phải chữa khỏi bệnh cho cậu ấy, bất kể là dùng biện pháp gì."
"....Và anh tìm được nhà của em."
"Tuy rằng mẹ kế của em luôn bảo vệ em trai em, đem em về đẩy cho anh, nhưng lúc nhìn thấy em, cho dù mẹ kế không bảo, anh cũng sẽ chọn em."
"...Ngày đó em dùng lời nói trịnh trọng như vậy nói em rất xem trọng hôn nhân, anh liền biết là em đang rất nghiêm túc."
"Vì lúc đó anh biết dù có thế nào mình cũng không thể cùng Kỷ Hòa một chỗ, cho nên đối với hôn nhân thái độ rất tùy tiện. Bất luận đối tượng kết hơn là ai, chỉ cần không phải Kỷ Hòa thì đều giống nhau."
"Em muốn hôn nhân, ngoại trừ tình yêu, anh đều có thể cho em. Vậy nên anh đáp ứng."
"Rất khốn nạn nhỉ?" Hoàng Cảnh Du tự giễu, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Tuy nói như vậy, nhưng anh đã chuẩn bị tốt cùng em sống cả đời."
"..Lần đầu tiên đối với em có cảm giác, chắc là lần nhìn thấy em cứu người đi."
"Nhìn vẻ mặt lúc chăm chú làm việc của em, thật sự rất tuấn tú, cũng khiến người ta kính trọng."
"Sau lần mẹ anh sinh bệnh, em cũng hết sức chăm sóc khiến anh rất cảm kích."
"Lúc em nói đều là người một nhà, anh đột nhiên cảm thấy, cùng em bước cả đời cũng không có gì sai."
"Thế nhưng anh vẫn yêu Kỷ Hòa, đồng thời nhận định rằng dù có kết hôn cùng em, đời này cũng chỉ yêu một mình cậu ấy. Điều này khiến anh cảm thấy mình không phản bội cậu ấy."
"Khi anh nhận ra rằng em trong lòng anh ngày càng trở nên quan trọng, anh liền gạt bỏ và trốn tránh phần tình cảm này. Sau đó anh mới ra vẻ lạnh nhạt với em."
"..Anh vì sao lại ngốc như vậy, anh một lòng tự cho là giữ gìn phần tình yêu thần thánh kia, nhưng bởi vì đó mà tổn thương người anh muốn đi cùng hết quãng đời còn lại."
"Là anh khiến mọi việc trở nên như vậy, xin lỗi."
"Việc giấu diếm chuyện của Kỷ Hòa là bước đầu của anh. Bởi vì không muốn cho em biết nhiều. Anh chỉ mong em nghĩ đây là một đám cưới bình thường, chờ sau khi Kỷ Hòa khỏi bệnh, chúng ta cũng sẽ tiếp tục hôn nhân này, sống yên ổn với nhau."
"Nhưng bởi vì sự ích kỉ của anh, không nghĩ đến lúc em biết việc này sẽ gây ra nhiều thương tổn như vậy, xin lỗi." Hoàng Cảnh Du hai tay cầm chặt bàn tay không cắm ống truyền của Ngụy Châu, thân thể vì ân hận cũng khẽ run.
"..Không nghĩ tới, ngày đó đột nhiên Kỷ Hòa bất tỉnh, được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện của em."
"Lúc đó anh luôn có một dự cảm rằng một lúc nào đó em sẽ biết hết chuyện."
"Mặc dù như thế, anh vẫn muốn giấu diếm em. Có lẽ bởi vì trong tiềm thức anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của em."
"Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải chứng kiến vẻ mặt khi bị lừa dối, bị thương tổn của em."
"Kỷ Hòa từ trước tới nay đều là một hài tử khiến người khác đau lòng. Nhìn cậu ấy tái nhợt nằm trên giường bệnh, anh chỉ muốn giúp cậu ấy chữa khỏi bệnh."
"Cũng vì đó mà khi biết giải phẫu thất bại, anh mới tức giận như vậy...Đến nỗi không thể nói đạo lý."
"Đến nỗi đổ toàn bộ lỗi lầm lên người em, kết quả đến người qua đường nói linh tinh cũng tin tưởng mà trách cứ em."
"...Nhưng mà, tại sao em chưa từng tức giận mà lại nằm ở đây?"
"Đây là đang trừng phạt anh sao?"
"..Xin lỗi." Hoàng Cảnh Du nói đến đây đã nghẹn ngào.
"Khi anh cuối cùng nhận rõ tình cảm của mình, anh vốn muốn đi tìm em, cùng em giải thích rõ ràng. Thế nhưng Khổng Trạch gọi điện thoại tới, nói em đã ở sân bay chuẩn bị sang Indonesia."
"Anh đến sân bay."
"..Nhưng lại chậm một bước, em đã đi rồi."
"Khi anh về đến nhà thấy đồ vật thuộc về em toàn bộ không thấy, anh nghĩ em thương tổn quá nhiều, không muốn cùng anh có bất cứ liên lạc nào."
"Anh vốn nghĩ, dù thế nào cũng phải đem em trở về."
".... Cho đến khi anh phát hiện tấm hình ở đầu giường không thấy."
"Nói anh vô sỉ cũng tốt, anh có thể hỏi một câu hay không, em vẫn còn yêu anh chứ?"
"Sau khi bị anh làm tổn thương nhiều lần như vậy?"
"Em tên ngu ngốc này, nhớ kỹ mang tấm hình kia đi, lại không nhớ rõ đem vòng tay của chúng ta theo?"
"May mắn, anh còn nhớ." Nói rồi anh lấy ra vòng tay Hứa Ngụy Châu lúc mua trên đảo.
"Lại nói tiếp, vòng tay này là tín vật đầu tiên của chúng ta."
"..Nhẫn kết hôn không tính, khi đó chúng ta hoàn toàn là người xa lạ."
"Lúc em cười chạy đến nói với anh, nói vòng tay này có thể bảo hộ bình an, lúc đó trong lòng anh còn cười nhạo em. Là một bác sĩ lại đi tin những mê tín gì đó."
"..Bây giờ thì anh so với bất cứ kẻ nào đều muốn tin nó thật sự linh nghiệm."
Nói, Hoàng Cảnh Du đeo vòng tay vào cổ tay Hứa Ngụy Châu. "Anh đem cả vòng kia của anh cho em đeo, để tất cả bình an dành cho em."
Anh bình thường luôn bình tĩnh nghiêm túc, cho dù trên thương trường cũng mặt không đổi sắc, vinh nhục không sợ hãi, lúc này vành mắt lại đỏ, dùng âm thanh ôn nhu gần như khẩn cầu nói chuyện cùng người nằm trên giường.
"Cho nên, Ngụy Châu em tỉnh lại đi, có được hay không?"
"Sau này, có thể hay không...Có thể hay không cùng anh kết hôn lại một lần nữa?" Hoàng Cảnh Du nắm chặt bàn tay Hứa Ngụy Châu, trên mặt đã đầy nước mắt.
"...Bác sĩ nói bệnh tình của Kỷ Hòa rất ổn định, anh cũng sẽ không bận tâm cho cậu ấy nữa, sau này trái tim của anh đều đặt trên người em, hai người chúng ta cùng nhau sống thật tốt, có được hay không?"
Đúng lúc ấy, Hoàng Cảnh Du vẫn đang chìm đắm trong bi thương không phát hiện ra, từ đôi mắt người nằm trên giường chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
HOÀN CHÍNH VĂN
45.
Hứa Ngụy Châu vừa về đến nhà liền thấy người đàn ông thường ngày giờ này đang tăng ca lúc này lại đang cầm quyển tạp chí ngồi trên ghế sa lon nhà mình, rõ ràng là đang ngẩn người.
"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?" Hứa Ngụy Châu một bên cởi giày một bên vừa nói.
Người đàn ông đang ngẩn người bị tiếng nói của Hứa Ngụy Châu "Đột nhiên phát ra" mà bị sợ run một cái, "Em đã về a," sau đó hướng cậu vẫy tay: "Đến đây, anh có cuyện muốn cùng em bàn bạc một chút."
Hứa Ngụy Châu bị hành động khác thường của người đàn ông làm cho bối rối, nhưng cậu vẫn cởi áo khoác treo lên móc áo, sau đó đến ngồi bân cạnh người đàn ông.
Tuy bây giờ đã là tháng tư, có cô gái thậm chí bây giờ đã mặc áo mỏng, thậm chí hận không được lập tức mặc áo cộc tay quần đùi, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn khăng khắng bắt Hứa Ngụy Châu mặc áo gió, nói muốn "Xuân ô thu đống (*)"
(*) Xuân ô thu đống: ý nói khi chuyển mùa không vội thay đổi cách ăn mặc để bảo vệ sức khỏe.
Từ năm ngoái sau khi cậu hết bệnh nặng, người đàn ông này liền nghiêm ngặt trông coi cậu, rất sợ cậu lại có chuyện gì.
Hứa Ngụy Châu không khỏi hơi giương môi, rõ ràng cậu là bác sĩ, chẳng lẽ còn không biết phải chăm sóc mình thế nào sao?
Đợi cậu ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Cảnh Du có vẻ hơi chần chừ nói, "Ngụy Châu, anh muốn cùng em bàn bạc một chuyện, một vấn đề rất quan trọng."
Hứa Ngụy Châu: "?"
"...." Hoàng Cảnh Du nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngụy Châu, từng câu từng chữ nói, "Để anh sinh cho em một đứa nhỏ đi."
Hứa Ngụy Châu: "?!!!"
Ngược lại không phải la cậu không nghĩ qua chuyện có con này, bởi vì kỹ thuật sinh đẻ dành cho người đồng tính mấy năm trước cũng đã hoàn thiện, chỉ cần đi bệnh viện là hai đợt trị liệu chuẩn bị công việc là được rồi; hơn nữa mẹ Hoàng cũng đề cập với cậu chuyện nên có con, cho nên sau khi bắt đầu lại với Hoàng Cảnh Du, cậu cũng muốn chuẩn bị tốt cho chuyện này.
Nhưng Hoàng Cảnh Du vừa mới nói anh muốn sinh?!
Hứa Ngụy Châu không khỏi giật mình nói, "Tại sao?"
Hoàng Cảnh Du trong nháy mắt tràn ngập thất vọng: "Em không muốn có con sao?"
Hứa Ngụy Châu ý thức được người đàn ông hiểu sai ý mình, liền vội vàng giải thích: "Muốn có con đương nhiên có thể, nhưng người sinh là anh?"
Tuy hai người họ đều là đàn ông, không có ai "Phải" vì bên kia mà sinh con, nhưng từ vị trí của hai người trên giường, thế nào cũng không thể là do Hoàng Cảnh Du sinh đi.....
Hoàng Cảnh Du một bộ dáng vẻ là chuyện đương nhiên nói, "Hai chúng ta đều là đàn ông, ai sinh cũng không có vấn đề mà. Nhưng ở Indonesia lúc em hôn mê anh đã từng thề, trận bệnh em gặp kia sẽ là lần cực khổ cuối cùng. Chuyện sinh con này quá đau đớn, anh không muốn khiến em đau."
Nhìn người đàn ông vẻ mặt chân thành nói ra những lời này, tim Hứa Ngụy Châu giống như bỏ lỡ một nhịp.
Lúc cậu vì bị nhiễm trùng máu mà hôn mê, không biết vì lý do gì, những lời người đàn ông nói với cậu bên mép giường cậu đều nghe được. Đến khi cậu tỉnh lại, người đàn ông mọc đầu râu lún phún trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó còn đối với cậu chăm sóc từng li từng tí làm cậu cảm giác giống như mình phảng phất tỉnh lại ở một thế giới khác.
Hóa ra cảm giác được người trong lòng bảo hộ tốt như vậy.
Nhưng nhớ lại người mà mình gặp, cùng Kỷ Hòa đang vẫn đang ở thành phố S tiếp nhận trị liệu, Hứa Ngụy Châu lại sợ hạnh phúc của mình bây giờ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, giống như miếng băng mỏng.
Khá tốt, sau khi bọn họ từ Indonesia trở về, Hoàng Cảnh Du đối với cậu hết lòng chăm sóc không hề dừng lại, ngược lại lại có hiện tượng nghiêm trọng hơn, từ việc cậu ăn cái gì đến rèn luyện thân thể các thứ đều phải nhúng một tay, thật giống như lại sợ cậu có vấn đề gì. Mà anh ấy bây giờ đối với Kỷ Hòa chỉ là bạn tốt quan tâm chăm sóc, hơn nữa vừa rồi người đàn ông này còn lên tiếng "Không muốn khiến em đau", tất cả những thứ này đều khiến Hứa Ngụy Châu cảm thấy, hạnh phúc mà mình hướng tới từ lúc còn nhỏ đã đến rồi.
Con ma nghi ngờ vỡ trong nháy mắt.
Hứa Ngụy Châu: "Cảm ơn anh."
Hoàng Cảnh Du nhìn cảnh tượng người yêu ngồi đối diện như động vật nhỏ, hốc mắt đỏ ngẩng đầu hướng mình nói "Cảm ơn", trong lòng không khỏi ấm áp, hôn lên chóp mũi hồng hồng của cậu, "Anh yêu em."
Ethan: Các bạn có thấy thỏa mãn ko? ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro