13-18

13.

Hoàng Cảnh Du chống gậy đi một cách khó khăn, chỉ là tư thế rất vụng về. Chân bị thương kéo lê rất không thoải mái. Khi ở tầng một, hắn ngồi trên xe lăn, có thể thoải mái hơn, cũng có thể tự mình đẩy bánh xe vòng vòng trước cửa nhà Hứa Ngụy Châu.

Ngay khi Hứa Ngụy Châu về, cậu đã lao vào phòng thuốc đông y để chuẩn bị thuốc mỡ, muốn nhanh chóng bôi lên vết thương của Hoàng Cảnh Du, tránh cho vết thương xấu đi.

Lúc này vừa đúng lúc ánh hoàng hôn buông xuống, không xa có một cái rãnh mương nhỏ bao quanh bởi một đám muỗi nhỏ bay lượn, vo ve phát ra âm thanh, thỉnh thoảng từ xa vọng lại tiếng chó sủa. Có lẽ sâu thẳm trong lòng cũng đã chấp nhận rằng sẽ phải trải qua một hai tháng tiếp theo ở đây, Hoàng Cảnh Du hiếm khi cảm thấy bình yên.

Sự bình yên này kéo dài đến lúc hắn đi tắm.

Hứa Ngụy Châu từ kho đồ chuyển ra một cái thùng gỗ lớn để ở nhà vệ sinh, nói là để cho Hoàng Cảnh Du tắm, cậu đã cho vào nước một số thuốc sát khuẩn, khử trùng, để giúp vết thương hồi phục.

Hoàng Cảnh Du ban đầu cảm thấy phiền phức muốn từ chối, nhưng khi xắn quần lên nhìn, chỗ da bị con bọ cắn đã sưng tấy, tím bầm, mặc dù giờ vẫn chưa cảm thấy đau, nhưng nhìn vào đã thấy sợ.

"Cậu xem, nghe lời tôi thì chắc chắn không sai, tôi đảm bảo tháng này cậu sẽ thoải mái, không đau đớn chút nào." Hứa Ngụy Châu bên cạnh cầm một cái hộp gỗ nhỏ, ném đồ vào thùng.

Hai người đã tin tưởng nhau hoàn toàn rồi, lúc này Hứa Ngụy Châu không rời đi, Hoàng Cảnh Du cũng không ngại ngùng, tự mình ngồi lên ghế và cởi bỏ quần áo.

Hứa Ngụy Châu thấy có việc, vội vàng đến đỡ Hoàng Cảnh Du ngồi vào thùng gỗ, còn rất chu đáo hoàn toàn không nhìn lung tung. 

Nhiệt độ nước vừa phải, tỏa ra hương thuốc nhẹ nhàng, không khó ngửi.

Hoàng Cảnh Du mệt mỏi dựa cổ vào mép thùng gỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. 

Hứa Ngụy Châu ra ngoài một lúc, trở về lại mang theo một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra có mùi hương kỳ lạ.

"Đây là cái gì?" Hoàng Cảnh Du mở mắt, thấy Hứa Ngụy Châu ném một nắm hoa màu vàng vào trong thùng.

"Ò." Hứa Ngụy Châu đưa tay khuấy tan dược liệu trên mặt nước, bình tĩnh giải thích: "Đây là hoa Y Lan, có tác dụng tiêu viêm và làm dịu."

Hoa hình sao ngâm trong nước, hương thơm càng đậm.

Hứa Ngụy Châu lau khô tay rồi đi ra ngoài: "Vậy thì cậu ngâm một lúc đi, tôi đi tìm cho cậu bộ đồ ngủ."

Cửa nhà vệ sinh đóng lại, không gian nhỏ trở nên yên tĩnh.

Bên cạnh, vòi sen thỉnh thoảng rỉ nước tạch – tạch – tạch.

Thời gian cũng trôi từng giây theo tiếng nước rơi.

Ngâm nước thuốc quả nhiên có hiệu quả, Hoàng Cảnh Du dần cảm thấy lưng mình nóng lên, như thể có hơi lạnh từ trong cơ thể thoát ra ngoài, hòa vào trong nước.

Trán xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, dần dần tụ lại trượt xuống má.

Nước trong thùng rõ ràng là ngày càng lạnh, nhưng cơ thể thì ngày càng nóng.

Hoàng Cảnh Du không thoải mái lau mặt, vừa định mở miệng gọi Hứa Ngụy Châu, thì nghe thấy cửa được mở ra. 

"Bộ quần áo này làm từ vải bông đay, thoáng khí và rộng rãi, mặc vào sẽ thoải mái hơn." Hứa Ngụy Châu đi vào, đặt bộ quần áo trong tay xuống bên cạnh, lấy một chiếc khăn tắm từ giá: "Để tôi giúp cậu đứng dậy nhé.

Ngay cả khi hai người có mối quan hệ kiểu đó, những gì cần nhìn thì cũng đã nhìn hết, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn từ chối ý định giúp lau khô của Hứa Ngụy Châu, tự mình lau người rồi mặc quần áo vào, chống gậy không dễ dàng để lên cầu thang, Hứa Ngụy Châu đành phải đỡ hắn đi. Cầu thang bằng gỗ đã cũ, bước lên phát ra tiếng kêu cót két. Nhưng không chỉ có cầu thang phát ra âm thanh, dường như còn có nhịp tim.

Hoàng Cảnh Du đặt tay lên vai của Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu nắm lấy cổ tay của hắn, tay còn lại nhẹ nhàng đỡ lấy eo hắn, cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân.

Trên người Hứa Ngụy Châu cũng có mùi hương đó, là mùi của hoa, thoang thoảng, không nồng cũng không nhạt, như có sức sống mà len lỏi vào mũi người.

Không biết tại sao, khi bất chợt ngửi thấy mùi hoa này, Hoàng Cảnh Du cảm thấy hương có chút nồng, nhưng theo thời gian, mùi hương lại trở nên dịu dàng và dễ chịu hơn.

Dễ chịu đến mức khiến người ta có chút bối rối.

Hoàng Cảnh Du không được thoải mái lắm, thẳng người dậy, làm Hứa Ngụy Châu hoảng sợ ôm chặt lấy anh, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái à?"

"Không có." Giọng của Hoàng Cảnh Du hơi khàn. 

Hứa Ngụy Châu gật đầu, cuối cùng cũng đỡ Hoàng Cảnh Du vào phòng, đỡ hắn lên giường.

"Gậy tôi để ở đầu giường đây, nếu cần dậy giữa đêm thì dùng cái này."

Hứa Ngụy Châu nghĩ một chút rồi bổ sung, "Nếu có chỗ nào không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở bên cạnh." 

"Ừm." Hoàng Cảnh Du cúi mắt không biết đang nghĩ gì, tay nắm thành quyền. Hứa Ngụy Châu quay người xuống lầu đi tắm, cậu vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, cảm thấy hơi nóng.

Đêm tối rất yên tĩnh, không phải kiểu yên tĩnh không có âm thanh nào, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, không có dòng xe cộ tấp nập như trong thành phố, không có đèn neon sáng như ban ngày vào ban đêm.

Nhưng Hoàng Cảnh Du cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn từng nhịp, rất kỳ lạ.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Cộc cộc cộc—— 

Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của Hứa Ngụy Châu: "Cậu ngủ chưa? Thuốc vừa mới làm xong, tôi đến bôi thuốc cho cậu."

"Vào đi."

Hứa Ngụy Châu cầm một cái hộp gỗ nhỏ bước vào, cuộn ống quần bên chân phải của Hoàng Cảnh Du lên, để lộ vết thương, sau đó từ trong hộp gỗ nhỏ lấy ra một cái chén nghiền thuốc, dùng một miếng mỏng khuấy động bên trong thuốc rồi cạo ra nhẹ nhàng bôi lên vết thương.

Thuốc là một loại kem màu đen, tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu. 

Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng không phải vì mùi thuốc khó chịu, mà là vì động tác của Hứa Ngụy Châu. Mỗi lần bôi thuốc, Hứa Ngụy Châu luôn dùng một tay giữ chặt đầu gối của hắn, tay còn lại nhẹ nhàng lấy bông gòn thoa thuốc. Chân đó hoàn toàn không có cảm giác, nhưng lại dễ dàng khiến người ta tưởng tượng, tưởng tượng về nhiệt độ và lực tay của Hứa Ngụy Châu.

Hoàng Cảnh Du buộc mình phải chuyển sự chú ý ra khỏi chân, nhưng lại thấy Hứa Ngụy Châu sau khi tắm xong mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, có lẽ đã được một thời gian, chiếc áo này đã được giặt đến mức nhão nhoét, cổ áo rất rộng. Mỗi lần Hứa Ngụy Châu cúi người, lại lộ ra một mảng da thịt.

Làn da của Hứa Ngụy Châu có màu nâu khỏe khoắn, vì vậy những dấu hôn rơi trên cơ thể anh, giống như một cánh đồng lúa mì vàng rực rỡ nở ra vài bông hoa trà đỏ rực rỡ.

Bắt mắt và mập mờ.

Ánh mắt của Hoàng Cảnh Du ngày càng nặng nề.

Nhưng Hứa Ngụy Châu hoàn toàn không nhận ra, chăm chú hoàn thành việc bôi thuốc, lấy băng gạc quấn chặt cho Hoàng Cảnh Du rồi buộc lại.

"Xong rồi, tôi..." Hứa Ngụy Châu vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt của Hoàng Cảnh Du thì im lặng.

Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông, có những thứ không thể giấu diếm trong ánh mắt.

Hứa Ngụy Châu không khỏi di chuyển ánh nhìn xuống dưới, chỉ lướt qua một cái rất ngắn, sau đó lại đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du quay đầu đi, giọng điệu lạnh nhạt: "Ra ngoài, mặc kệ tôi."

Hứa Ngụy Châu im lặng một lúc, đột nhiên ngồi xuống mép giường.

"M* kiếp!" Hoàng Cảnh Du lập tức ngồi thẳng dậy, "Cậu định làm gì?!"

"Tôi..." Hứa Ngụy Châu cũng đỏ mặt, trông rất ngại ngùng, nhưng lại dũng cảm hỏi: "Có được không?"

"Biến đi!" Hoàng Cảnh Du không chút do dự mà lập tức phản đối.

"Vậy tôi......" Hứa Ngụy Châu có chút nặng nề trong giọng nói, nhưng rất nghiêm túc: "Tôi tự nguyện."

14.

Không khí dường như ngưng đọng, Hoàng Cảnh Du nhắm hờ mắt.

Hứa Ngụy Châu vừa rồi đã nói gì, cậu nói cậu tự nguyện.

Hắn đã sống hai mươi hai năm, chưa từng có ai nói những lời như vậy trước mặt hắn.

"Cậu điên rồi à?"

Mặt Hoàng Cảnh Du đen lại đáng sợ. 

Nhưng lần này Hứa Ngụy Châu lại không bị hắn dọa, ngược lại thở gấp vài phần, nói: "Cậu hỏi tôi muốn gì? Tất nhiên là tôi muốn cậu, tôi thích cậu, muốn có cậu."

Ánh mắt nhiệt huyết và chân thành của cậu không giống như giả dối, khiến Hoàng Cảnh Du nhất thời không biết nói gì.

"Bây giờ cậu không thể đi đâu, cũng không thể liên lạc với ai, chỉ có tôi mới có thể chữa chân cho cậu. Bọ cương thi đã bị tiêu diệt từ nhiều năm trước, gần như tuyệt chủng, bây giờ sẽ không ai còn giữ thuốc giải nữa, chỉ có tôi biết cách chế thuốc."

Hứa Ngụy Châu rất nghiêm túc giải thích: "Tôi đã cố gắng phát triển tình cảm với cậu, nhưng cậu luôn muốn rời đi, tôi đuổi không kịp. Bây giờ cậu không thể đi được, tôi sẽ chữa chân cho cậu và cũng cùng cậu làm, như thế sẽ nảy sinh tình cảm nhanh hơn mà đúng không?"

Những lời nói vô lý khiến Hoàng Cảnh Du không thể chịu được: "Có bệnh thì chữa đi, đừng phát điên."

"Tôi không quan tâm!" Ánh mắt Hứa Ngụy Châu rất kiên định dán chặt vào Hoàng Cảnh Du, "Mẹ tôi đã nói, thích một người thì phải đối xử tốt với họ, bất chấp mọi giá cũng phải có được,  quả dưa bị ép thì cũng sẽ ngọt thôi.

"Hơn nữa, tôi vốn đã để cậu đi, là số phận đưa cậu trở lại bên tôi, đây là ý của thần linh!

Hoàng Cảnh Du nhíu mày, bị dáng vẻ quyết tâm của Hứa Ngụy Châu làm cho không nói nên lời. Trong ấn tượng của hắn, Hứa Ngụy Châu là một người đơn thuần và bướng bỉnh, còn có chút ngốc nghếch, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại nhắm vào một hướng và kiên trì theo đuổi.

"Cậu mẹ nó..."Hoàng Cảnh Du hiếm khi không nói ra được lời nào, lười biếng không nói thêm nữa.

"Cút!" Hoàng Cảnh Du lạnh lùng quát, hất tay hắn ra, tức giận tột độ, kéo gậy chống và đi ra ngoài.

"Cậu không thể đi được đâu."

Hứa Ngụy Châu từ phía sau chậm rãi nói, thậm chí còn có chút ý tứ dỗ dành: " Cậu nghe lời tôi đi Hoàng Cảnh Du."

Chẳng muốn nói thêm một chữ nào với Hứa Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du bước ra khỏi cửa phòng, nhưng ngay sau đó cảm thấy trời đất như quay cuồng, chân trái dường như đột nhiên tê liệt, không thể cử động, cả người lao thẳng về phía trước.

Hứa Ngụy Châu bước tới, một tay nắm lấy hắn, Hoàng Cảnh Du nghiến chặt răng, giơ tay định đánh vào mặt Hứa Ngụy Châu, nhưng đột nhiên phát hiện tay cũng không thể dùng sức, cả người giống như sợi mì mềm nhũn.

"Đừng sợ." Hứa Ngụy Châu đỡ Hoàng Cảnh Du quay lại, đặt người lên giường, "Tôi đã cho bạn dùng một chút thuốc, chỉ là một loại thuốc khiến cậu mất hết sức lực, nhưng không gây hại cho cơ thể cậu đâu."

Mặc dù cơ thể không thể cử động, nhưng đầu vẫn có thể suy nghĩ, vẫn có thể nói chuyện, Hoàng Cảnh Du hung dữ nhìn chằm chằm vào Hứa Ngụy Châu: "Cậu mẹ nó muốn làm gì?"

"Tôi muốn có cậu, ở bên cậu." Hứa Ngụy Châu rất nghiêm túc nói: "Chúng ta hãy cùng nhau phát triển tình cảm."

Thật điên rồ, trong đầu Hoàng Cảnh Du thoáng qua suy nghĩ này.

Hứa Ngụy Châu được giáo dục, nhìn có vẻ cũng bình thường hơn nhiều so với người lớn ở Hà Hoa Đường, không phải lúc nào cũng dùng ánh mắt ghê tởm, nghi ngờ, độc ác nhìn người lạ.

Nhưng Hứa Ngụy Châu chỉ có vẻ ngoài hiền lành, thực chất lại cứng đầu và cố chấp.

"Bây giờ cậu không có gì cả, không liên lạc được với bên ngoài, cũng không ai tìm cậu, giờ chân còn bị thương, những người khác trong làng sẽ không giúp cậu đâu."

Hứa Ngụy Châu nghiêm túc phân tích cho Hoàng Cảnh Du nghe: "Vì vậy cậu đừng nghĩ đến việc trốn chạy, ngoan đi, tôi sẽ chăm sóc, sẽ chữa lành chân cho cậu."

"Cậu là đồ ngu à? Một tháng có thể phát sinh tình cảm gì được?"Mạch máu ở thái dương Hoàng Cảnh Du nổi lên, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.

"Không thử thì làm sao biết được?" Hứa Ngụy Châu nói: "Tôi cũng không có cách nào, tôi chỉ có thể nắm bắt mọi cơ hội thôi. Tôi thật sự rất thích cậu, đừng có ghét tôi như vậy."

Hoàng Cảnh Du hít hai hơi thật mạnh, Hứa Ngụy Châu nghi ngờ nếu hắn có thể cử động, chắc chắn sẽ cầm cái bình đập vào đầu mình mất.

Hoàng Cảnh Du tính tình không tốt, Hứa Ngụy Châu biết.

Vì vậy, cậu muốn nói điều gì đó để Hoàng Cảnh Du thoải mái một chút.

"Bố tôi là người mà mẹ tôi đã theo đuổi mãi mới được, lúc đó trong làng có rất nhiều cô gái thích bố tôi, mẹ tôi thì rất quyết tâm, có lần trong lễ hội đuốc, bố tôi say rượu, mẹ tôi nắm bắt cơ hội, hai người đã 'gạo nấu thành cơm' trước rồi mới kết hôn, nhưng sau đó họ rất hạnh phúc!"

Không nói còn tốt, vừa nói ra, sắc mặt của Hoàng Cảnh Du càng đen lại, cảm giác như chiêu trò này còn có thể di truyền.

Hứa Ngụy Châu tiếp tục lảm nhảm: "Tôi biết cậu là người thành phố Z, rất xa nơi này. Nhưng sau này chúng ta có thể yêu xa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đi tìm cậu, hoặc cậu có thể đến Hà Hoa Đường tìm tôi. Chờ tôi kiếm đủ tiền còn có thể mua  nhà ở chỗ cậu!"

Ý nghĩ này cũng thật xa xôi và đẹp đẽ, nhưng rất ngây thơ và ngu ngốc, hoàn toàn vô lý.

Hoàng Cảnh Du tức cười, Hứa Ngụy Châu có lẽ ngay cả thành phố Z cũng chưa từng đến, cũng hoàn toàn không hiểu giá nhà ở đó, mới có thể nói ra những lời này một cách không biết xấu hổ.

"Tôi không có hứng thú với cậu, đưa điện thoại của tôi đây, tôi sẽ liên lạc để người khác đến đón tôi. Không cần cậu giúp tôi chữa trị, những gì cần trả lại cho cậu sẽ không thiếu một xu nào." Hoàng Cảnh Du lạnh lùng cảnh cáo: "Bây giờ cậu đang phạm pháp đấy."

Hứa Ngụy Châu lại không nghe thấy: "Tôi sẽ không làm tổn thương cậu đâu, cho tôi một tháng nhé."

Nói xong, cậu tự tiện cởi áo, tiến lại gần Hoàng Cảnh Du: "Thuốc lúc nãy sẽ không ảnh hưởng đến chỗ đấy đâu, tôi sẽ làm cậu rất thoải mái."

Hoàng Cảnh Du vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khi Hứa Ngụy Châu đưa tay đến giúp hắn cởi áo, mới đột nhiên cười nhạt một tiếng: "Được thôi, vậy thì làm theo những gì cậu nói đi."

15.

Khác với đêm đầu tiên.

Lần này cả hai đều vô cùng tỉnh táo, Hứa Ngụy Châu có chút ngại ngùng, nhưng hành động lại vụng về mà mạnh dạn.

Cậu nhìn thẳng vào Hoàng Cảnh Du, trong khoảnh khắc cuối cùng, cơn đau khiến hơi thở của Hứa Ngụy Châu có chút run rẩy.

Cậu nhìn vào đáy mắt Hoàng Cảnh Du, phát hiện đối phương có vẻ không tập trung.

Không phải là tức giận hay say mê, Hứa Ngụy Châu cảm thấy trong khoảnh khắc đó, Hoàng Cảnh Du có vẻ ngạc nhiên hoặc mơ hồ.

Nhưng rất nhanh chóng, Hoàng Cảnh Du đã lấy lại vẻ lạnh lùng, cả người của hắn chỉ có cái miệng hoạt động, nhưng cũng đủ để hắn ức h**p người khác.

"Nhanh lên, cậu chưa ăn cơm à?"

"Không biết lắc à? Tôi thấy cậu chèo thuyền tốt lắm mà, sao eo cậu lắc như một khúc gỗ bị mục thế?"

"Với trình độ của cậu còn muốn học cách ép buộc người khác à?"

"Làm được thì được không được thì cút, nghỉ ngơi cái gì?" 

...........

Hứa Ngụy Châu nghiến chặt hàm răng, từng câu từng chữ của Hoàng Cảnh Du đều mang ác ý, như những cái roi vô tình quất vào người cậu, khiến cậu không dám ngừng lại dù chỉ một giây. Cũng không muốn ngừng lại.

Ngày hôm sau, Hứa Ngụy Châu cảm thấy cái lưng của mình như sắp gãy, nhưng vẫn phải bò dậy nấu ăn, giúp Hoàng Cảnh Du đánh răng rửa mặt.

Không sao cả, mặc dù rất mệt, nhưng Hứa Ngụy Châu vẫn vui vẻ làm.

Nếu không phải giữa trưa đi vệ sinh phát hiện Hoàng Cảnh Du không có ở nhà.

Hứa Ngụy Châu không tìm thấy người, hiểu rằng đêm qua chỉ là Hoàng Cảnh Du muốn kéo dài thời gian, tim cậu đập loạn nhịp, lập tức quay người chạy ra ngoài.

May mắn là không chạy được xa thì thấy bóng lưng của Hoàng Cảnh Du.

Hoàng Cảnh Du chống gậy quay mặt về phía vài người dân trong làng, đang mượn điện thoại từ họ.

Nhưng người dân không chỉ không đồng ý, còn vung cái cuốc trong tay để đe dọa hắn tránh xa, họ nói bằng tiếng địa phương, Hoàng Cảnh Du không hiểu một câu nào thấp giọng chửi bậy.

Hứa Ngụy Châu hoảng hốt chạy tới nói gì đó với những người dân, họ cảnh giác nhìn Hoàng Cảnh Du, rồi quay lưng rời đi.

Hứa Ngụy Châu lúc này nắm lấy tay Hoàng Cảnh Du, khuyên nhủ một cách chân thành: "Cậu đừng tìm người lung tung, có những người lớn tuổi tư tưởng rất cực đoan, họ có thể làm hại người ngoài như cậu đấy."

Hoàng Cảnh Du lạnh lùng nhìn cậu, sự khinh thường trong ánh mắt rõ ràng: "Cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm à?"

Câu này khiến Hứa Ngụy Châu nghẹn lời, nhưng ngay giây tiếp theo cậu vẫn nở nụ cười: "Về nhà thôi, tôi đã làm món hoa sen chiên mà cậu thích."

Đi. Hoàng Cảnh Du không còn kiên trì, gỡ tay Hứa Ngụy Châu ra và quay về. Khi vào cửa, Hoàng Cảnh Du đi phía trước, Hứa Ngụy Châu theo sát phía sau.

Đột nhiên, Hoàng Cảnh Du quay người lại, cầm chặt gậy chống bằng tay trái và đập mạnh vào người Hứa Ngụy Châu.

Hứa Ngụy Châu không phòng bị, khi nhận ra thì chỉ kịp nghiêng đầu, gậy chống đập mạnh vào vai cậu, phát ra tiếng "bịch".

Vai đau nhức, ngay lập tức cơn đau nhói lên trên đầu, Hứa Ngụy Châu "rít" một tiếng, thấy Hoàng Cảnh Du lại chuẩn bị đánh mình, vội vàng giữ chặt tay Hoàng Cảnh Du: "Cậu bớt giận, bớt giận."

Hoàng Cảnh Du nhìn chằm chằm vào Hứa Ngụy Châu, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng may là không tiếp tục ra tay.

Hứa Ngụy Châu kéo người đến bàn ăn.

"Ăn chút cơm đi." Hứa Ngụy Châu chịu đựng cơn đau dữ dội ở vai, gắp thức ăn vào bát cho Hoàng Cảnh Du. 

Hai người ngồi đối diện nhau, Hoàng Cảnh Du giữ một vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lặng lẽ hút thuốc. 

Nhìn Hoàng Cảnh Du liên tiếp hút hai điếu thuốc, Hứa Ngụy Châu trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến những cốt truyện trong mấy bộ tiểu thuyết, kiểu như "tôi có được thân thể của em nhưng không có được trái tim em."

"Haizzzz..." Hứa Ngụy Châu thở dài một hơi, nhượng bộ nói: "Tối qua chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?"

"Chân của cậu thì cũng phải điều trị, rồi sẽ hồi phục thôi. Tháng này cậu và tôi ở bên nhau, nếu cuối cùng vẫn không có tình cảm, tôi nhất định sẽ để cậu đi, cậu cứ coi như là bạn tình cũng được, thỏa mãn mong muốn của tôi được không?"

Hứa Ngụy Châu cầm bát lên đặt vào tay Hoàng Cảnh Du: "Ăn cơm đi". Lo lắng rằng Hoàng Cảnh Du sẽ buông tay làm bát rơi, hoặc là trực tiếp ném bát vào mặt mình, Hứa Ngụy Châu lại hứa: "Cậu không cần lo lắng, thậm chí không cần nhờ người gửi sổ hộ khẩu, tôi sẽ đi xuống cái ao đó tìm chứng minh thư cho cậu, đến lúc đó cậu có thể đi."

Để chứng minh tấm lòng chân thành của mình, ăn xong, Hứa Ngụy Châu đã đưa Hoàng Cảnh Du đến cái ao đó, Hoàng Cảnh Du ngồi trên xe lăn, dừng lại ở một chỗ đất bằng phẳng bên bờ.

Còn Hứa Ngụy Châu cầm một chiếc đèn lặn cũ kỹ, cởi áo nhảy xuống nước.

"Bùm" một tiếng, Hứa Ngụy Châu như một con cá biến mất dưới mặt nước.

Mặt nước dưới ánh nắng lấp lánh, bèo trôi nhẹ nhàng dao động, chỗ nước nông có thể nhìn rõ những cây cỏ nước xanh mướt đầy sức sống.

Hứa Ngụy Châu lặn xuống một lúc, rồi từ từ nổi lên để thở, cơ thể trong làn sóng nước trở nên không rõ ràng lắm, cậu ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, tay bơi bơi, hướng về phía Hoàng Cảnh Du nở một nụ cười rạng rỡ, "Dưới đó có nhiều cá lắm, một lát nữa bắt một con nấu cho cậu ăn."

Lông mày và mắt bị ướt, từng giọt nước trong suốt từ má Hứa Ngụy Châu chảy xuống, lông mi cũng xoắn lại thành cụm, nhưng lúc này ánh mắt của cậu cực kỳ sáng, dường như sáng hơn cả ánh mặt trời.

Hoàng Cảnh Du nheo mắt lại, lúc này Hứa Ngụy Châu dường như hòa quyện vào cái ao này, như một loại cá sống dưới nước, hơi phát sáng.

Hít thở hai hơi, Hứa Ngụy Châu lại biến mất dưới mặt nước.

Cứ như vậy tìm kiếm lên xuống khoảng hai tiếng đồng hồ, Hoàng Cảnh Du đội chiếc lá sen mà Hứa Ngụy Châu hái cho hắn để che nắng, đã có chút buồn ngủ.

"Hoàng Cảnh Du!" Hứa Ngụy Châu đột nhiên hô to, đặc biệt vui mừng vươn tay ra khỏi mặt nước vẫy mạnh: "Cậu nhìn này, là chứng minh thư của cậu đấy!"

Cái ao này rất lớ, có lẽ vì có quá nhiều chuyện thất vọng trong thời gian qua mà Hoàng Cảnh Du không có nhiều hy vọng về việc tìm được, khi nhìn thấy chứng minh thư của mình, hắn lại tự giễu mà cười một cái. 

Hứa Ngụy Châu cầm chứng minh thư nhanh chóng bơi vào bờ, một tay chống vào mép bờ, vì vậy lòng bàn tay dính một ít đất, tay còn lại giơ cao chứng minh thư của Hoàng Cảnh Du: "Tôi đã tìm thấy chứng minh thư của cậu rồi, cậu tin tôi đi."

"Ở bên tôi trong khoảng thời gian này, nhé."

Hoàng Cảnh Du hạ mí mắt, nhìn vào đôi mắt sáng của " con chó rơi nước" trước mặt, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ chuyển ánh mắt đi: "Trở về thôi."

Về sau, Hoàng Cảnh Du không còn đột ngột đánh Hứa Ngụy Châu nữa, hoặc cố gắng trốn ở một mình. Chỉ là vẫn rất nóng tính, rất khó chiều, Hứa Ngụy Châu bị mắng mà vẫn vui vẻ suốt ngày.

Mặc dù ban ngày, Hoàng Cảnh Du rất khó chịu, lúc nào cũng nhăn nhó, nhưng buổi tối, tính khí xấu của anh lại khiến Hứa Ngụy Châu cảm thấy khá thoải mái.

Họ rất ăn ý trên giường.

Hoàng Cảnh Du không phải là kiểu người dịu dàng, nhưng một chân không cử động được, nên toàn bộ quá trình đều do Hứa Ngụy Châu dẫn dắt.

Hứa Ngụy Châu như một học sinh chăm chỉ, mọi động tác đều rất nghiêm túc và nỗ lực. 

"Mông cậu là thép à?" Hoàng Cảnh Du siết chặt cổ Hứa Ngụy Châu. 

"Muốn tôi gãy luôn hay sao?" 

Hứa Ngụy Châu thở không thông, mặt đỏ bừng, nhưng lại hài lòng mỉm cười, âu yếm vỗ vào tay làm Hoàng Cảnh Du từ từ bình tĩnh lại.

Nhưng Hoàng Cảnh Du lại không vui, không kiên nhẫn "tsk" một tiếng, duỗi tay ra.

Vì vậy, Hứa Ngụy Châu trở thành vô lăng, tốc độ và hướng đi đều do Hoàng Cảnh Du một mình kiểm soát.

Làm đến khuya, Hứa Ngụy Châu không chịu rời đi, nằm sát bên Hoàng Cảnh Du mà ngủ.

Giường không lớn, hai người nằm có chút chật chội, Hoàng Cảnh Du mới đầu ngủ không ngon, đã vài lần muốn đẩy Hứa Ngụy Châu xuống giường, nhưng cuối cùng không làm, dù sao đẩy xuống, Hứa Ngụy Châu vẫn sẽ cười hì hì mà chui lên lại.

Giữa đêm khuya, bên ngoài phát ra tiếng lộp bộp, trong tâm trí mơ hồ của Hứa Ngụy Châu thoáng hiện lên ý nghĩ đã lâu Hà Hoa Đường không có mưa, rồi lại dựa vào vai Hoàng Cảnh Du và chìm vào giấc ngủ.

Mưa không ngừng, sáng hôm sau trời vẫn mưa ào ào, màn mưa như bao phủ căn nhà gỗ này, Hứa Ngụy Châu mơ màng mở mắt, phát hiện Hoàng Cảnh Du đã tỉnh, đang nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.

Hứa Ngụy Châu suy nghĩ, nếu lúc đó chỉ cần bị kẹt trong mưa với Hoàng Cảnh Du cả đời chắc cũng không sao.

16.

Lần này Hà Hoa Đường mưa dường như không có ý định ngừng lại, kéo dài suốt vài ngày liền.

Trước đây, Hứa Ngụy Châu rất ghét trời mưa, vì những ngày mưa thường di chuyển đi lại rất khó khăn, cần phải mang theo ô rất phiền phức, chỉ cần không chú ý một chút là giày và ống quần sẽ ướt, con đường trơn trượt và nước ở khắp nơi.

Nhưng ở bên cạnh Hoàng Cảnh Du, những ngày mưa cũng trở nên thật tuyệt.

Những dòng mưa mỏng manh nối liền bầu trời và mặt đất, như thể thời gian trở nên dài hơn, thế giới cũng vì sự mờ ảo mà trở nên nhỏ bé, đó cũng là một sự "yên bình".

Hoàng Cảnh Du ngồi ở cửa nhìn mưa. 

Hứa Ngụy Châu ở trong phòng thuốc Đông y gõ gõ đập đập, phát ra âm thanh lách cách, phá hỏng sự yên tĩnh mà Hoàng Cảnh Du đang tận hưởng.

Cũng không phải là chưa từng hỏi qua, nhưng Hứa Ngụy Châu thần bí nói là đang làm đồ thủ công.

Hoàng Cảnh Du lười quan tâm, nhưng cũng không nói lời châm chọc. 

Không lâu sau, Hứa Ngụy Châu từ phòng thuốc đi ra, cũng ngồi bên cạnh Hoàng Cảnh Du nhìn mưa.

"Người nhà cậu đâu?" Hoàng Cảnh Du nhìn về phía chậu hành nhỏ trước cửa nhà Hứa Ngụy Châu, những chiếc lá hành xanh mướt vẫn đứng thẳng trước những giọt mưa.

Mỗi lần Hứa Ngụy Châu nấu mì và làm cơm chiên trứng đều ra chậu này hái hành tươi, cắt nhỏ rồi rắc vào, thêm vài nhánh hành xanh, món ăn vốn đã thơm ngon ngay lập tức trở nên hấp dẫn hơn.

Đã nắm rõ khẩu vị của Hoàng Cảnh Du, Hứa Ngụy Châu mỗi ngày đều thay đổi món ăn cho hắn, mỗi bữa đều rất nghiêm túc và cẩn thận, sử dụng những gì mình đã học trên đời này.

Chẳng hạn như bây giờ, ngón trỏ bên tay phải của Hứa Ngụy Châu đang bị bỏng phồng rộp lên, đó là do trước đây làm cá cho Hoàng Cảnh Du ăn mà bị dầu nóng bắn. Ánh mắt của Hoàng Cảnh Du chỉ dừng lại rất ngắn trên vết bỏng đó rồi rời đi.

Bỏ qua mọi chuyện, Hứa Ngụy Châu thật sự đối xử với Hoàng Cảnh Du rất tốt.

Chỉ tiếc rằng những điều tốt đẹp này không quá nổi bật, đối với Hoàng Cảnh Du cũng không có gì quý giá.

Nhưng Hứa Ngụy Châu không biết điều này, lúc này đang rất vui vì câu hỏi đột ngột của Hoàng Cảnh Du, nghĩ rằng Hoàng Cảnh Du cũng bắt đầu muốn hiểu mình.

"Bố tôi và bà nội đều đã qua đời, mẹ tôi vào miếu sống, ông tôi sống cùng với gia đình chú." Hứa Ngụy Châu vừa nghĩ vừa kể cho Hoàng Cảnh Du về tình hình gia đình mình: "Tôi bắt đầu sống một mình từ năm 12 tuổi."

Thực ra, trong những ngày ở nhà Hứa Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du vẫn chưa từng gặp gia đình của Hứa Ngụy Châu, trong lòng có chút nghi ngờ mơ hồ, chỉ là không ngờ Hứa Ngụy Châu lại bình thản nói ra.

12 tuổi đối với phần lớn trẻ em mà nói vẫn là độ tuổi ồn ào đòi bố mẹ dẫn đi du lịch, nhưng Hứa Ngụy Châu đã bắt đầu tự sống một mình.

Hoàng Cảnh Dukhông nói thêm gì, hỏi nhiều quá lỡ như Hứa Ngụy Châu tự nghĩ nhiều cảm thấy là hắn quan tâm đến cậu thì rất phiền.

Nhưng những người si tình thường rất giỏi tưởng tượng, Hoàng Cảnh Du không nói gì, nét mặt nhíu mày nhẹ của hắn rơi vào mắt Hứa Ngụy Châu, lập tức tăng thêm một lớp filter: liệu cậu ấy có chút thương tiếc mình không?

Hứa Ngụy Châu vô thức cười lên.

"Bọn trẻ ở đây hiểu chuyện rất sớm, khoảng 10 tuổi hầu hết đã biết nấu ăn rồi, mẹ và ông nội tôi mặc dù không ở bên cạnh chăm sóc, nhưng cũng đã gánh vác học phí và chi phí sinh hoạt của tôi, nên tôi không phải chịu nhiều khổ cực."

Đây là sự thật, Hứa Ngụy Châu không cảm thấy mình khổ, nhiều năm qua thỉnh thoảng có chút tiếc nuối, nhưng cậu luôn có thể nghĩ theo hướng tích cực, rất nhanh lại vui vẻ trở lại. 

Hoàng Cảnh Du im lặng nhìn cậu một cái, cúi đầu hút thuốc.

Người như Hứa Ngụy Châu thật sự phù hợp để sống mãi ở Hà Hoa Đường, chứ không phải trong chốn xô bồ của thành phố.

"Hoàng Cảnh Du..." Hứa Ngụy Châu nói đến đây lại trở nên mạnh dạn hơn một chút.

Cậu cảm thấy hai người khó khăn lắm mới có cơ hội để tâm sự, nên nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thích tôi một chút nào không?"

Hoàng Cảnh Du hít một hơi thuốc thật sâu rồi lạnh lùng cười nói: "Thích gì? Tôi thích đánh gãy chân cậu." 

"Xì!" Hứa Ngụy Châu theo phản xạ dùng hai bàn tay che kín đầu gối của mình: "Không thể như vậy được! Cậu sẽ không đợi cho đến khi khỏi bệnh rồi mới đánh gãy chân tôi chứ?"

Cũng không trách Hứa Ngụy Châu sợ hãi, dù sao Hoàng Cảnh Du trước đây cũng đã dùng gậy đánh cậu.

Tính tình của Hoàng Cảnh Du thật sự rất tệ.

Nhưng Hoàng Cảnh Du cười nhạo một tiếng: "Suy nghĩ nhiều quá, khi tôi khỏi, việc đầu tiên là lập tức rời khỏi đây."

Vậy thì thà đánh gãy chân mình còn hơn...

Hứa Ngụy Châu ủ rũ, dù có cố gắng không nghĩ đến, thời gian vẫn cứ trôi qua từng ngày, chân của Hoàng Cảnh Du cũng đang từ từ hồi phục.

Ngày chia ly cuối cùng cũng sẽ đến.

Hoàng Cảnh Du nhìn vào lông mày rủ xuống và khóe miệng hơi cong của Hứa Ngụy Châu, hỏi cậu bằng một giọng rất bình thường: " Thích tôi đến như vậy à? Tôi đâu có gì để cậu thích chứ."

"Ai nói thế!" Hứa Ngụy Châu lập tức phản bác: "Cậu đẹp trai mà! Hơn nữa, cậu không dám nhìn tôi mổ cá, chứng tỏ cậu rất hiền lành. Mỗi ngày đều tắm rửa, gội đầu và rửa tay sạch sẽ, chứng tỏ cậu rất chú trọng vệ sinh. Mỗi lần cậu ăn cơm đều ăn một cách yên tĩnh, chứng tỏ cậu là người biết trân trọng thức ăn... Cậu có nhiều điểm đáng để thích lắm!"

"Đệt." Hoàng Cảnh Du nghe xong mà cười, cái này thì có gì đáng để thích chứ?

Nhưng thích một người, dù họ có tệ đến đâu, trong mắt mình họ vẫn là người tốt.

Tình cảm vì hắn mà vượt qua chính mình, trái tim sôi sục theo từng hành động của hắn, không cần lý lẽ.

Hứa Ngụy Châu sở hữu một đôi mắt trong trẻo, Hoàng Cảnh Du cảm thấy bên trong luôn tràn ngập ngây thơ ngu ngốc và sự cố chấp.

Nhưng Hứa Ngụy Châu không quan tâm, đối với cậu, thích một người nghĩa là phải theo đuổi, phải có được.

Thời gian trôi qua chậm rãi, kể từ lần đầu tiên thành công ở lại trong phòng của Hoàng Cảnh Du, sau đó Hứa Ngụy Châu đương nhiên "chiếm" giường, Hoàng Cảnh Du bực bội không chịu nổi, đấm vào vai Hứa Ngụy Châu một cái, khiến Hứa Ngụy Châu"ây da" một tiếng, ngược lại còn bám Hoàng Cảnh Du hơn.

Hoàng Cảnh Du càng đẩy thì cậu lại càng ôm chặt.

"Dm, cút ra cho tôi!" Hoàng Cảnh Du muốn đánh vào mặt Hứa Ngụy Châu, nhưng khi Hứa Ngụy Châu ngẩng đầu lên cười, mắt cậu cong cong, tay hắn giơ lên nhưng không hạ xuống được.

"Đồ ngốc." Hoàng Cảnh Du chửi một câu, kéo tay của Hứa Ngụy Châu ra, tự mình nghiêng người, nhắm mắt lại, không muốn nhìn cậu.

Thế là kẻ vô liêm sỉ Hứa Ngụy Châu đã thành công đạt được mục đích, an tâm nằm bên cạnh Hoàng Cảnh Du.

"Ê Hoàng Cảnh Du, cho tôi ôm cậu ngủ nhé, tôi sợ cậu lạnh."

"Cmn bây giờ là mùa hè."

"Ôi... vậy thì cậu ôm tôi ngủ đi."

"Biến dùm."

Những cuộc đối thoại như vậy thường vang lên trong căn phòng tối, Hứa Ngụy Châu cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Thời gian đẹp đẽ, dần dần đã đến hồi kết.

Ngày thứ 21 sau khi Hoàng Cảnh Du bị thương, chân của hắn đã hồi phục rất nhiều, có thể đi hai bước mà không cần chống gậy, chỉ có điều tư thế rất kỳ quái, giống như xác sống, Hứa Ngụy Châu không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nên Hoàng Cảnh Du không đi nữa, lạnh lùng giơ tay đánh vào trán Hứa Ngụy Châu một cái, đe dọa: "Còn cười được à?"

Hứa Ngụy Châu che trán không dám cười ra tiếng, chỉ chặt chẽ mím môi, mắt nheo lại, lông mày rung rung, buồn cười thật mà.

Hoàng Cảnh Du thấy bộ dạng của cậu thật sự buồn cười, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, lại đánh vào trán Hứa Ngụy Châu một cái, chống gậy đi tiếp.

"Cậu đợi tôi với." Hứa Ngụy Châu cuối cùng cũng giải phóng được cơ mặt, cười tươi, lững thững đi theo sau Hoàng Cảnh Du.

Mưa phùn phủ lên Hà Hoa Đường một lớp sương mù, giống như mực trong suốt, bóng lưng Hoàng Cảnh Du Hạ hòa quyện với cảnh sắc Hà Hoa Đường rơi vào mắt Hứa Ngụy Châu, vô cùng quyến luyến.

Hứa Ngụy Châu nhận thấy gần đây tính tình của Hoàng Cảnh Du đã trở nên tốt hơn nhiều. Mặc dù vẫn chửi mắng cậu, nhưng sắc mặt không còn khó chịu như trước, thỉnh thoảng còn cười.

Vì vậy, tiếng chửi mắng đối với Hứa Ngụy Châu cũng giống như sự yêu thương.

Hơn nữa, mối quan hệ gần đây của hai người cũng khá hòa hợp, chẳng hạn như khi tắm cho Hoàng Cảnh Du, trong lúc tắm hai người đã lăn vào thùng nước, và khi kết thúc, Hoàng Cảnh Du thậm chí còn chủ động giúp Hứa Ngụy Châu dọn dẹp.

Ví dụ như trước khi ngủ, Hoàng Cảnh Du đã mắng Hứa Ngụy Châu không được phép nằm cạnh mình. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Ngụy Châu lại nằm trên người Hoàng Cảnh Du, cũng không bị đánh.

Tất cả những điều này đã được Hứa Ngụy Châu ghi nhớ sâu sắc trong tâm trí, mỗi việc đều đáng để suy ngẫm lại, cảm thấy rất vui.

Cơn mưa đã bao trùm Hà Hoa Đường một thời gian dài cuối cùng cũng ngừng lại, Hứa Ngụy Châu cũng không thể không đi xem tình hình ao sen nhà mình, đã đến lúc thu hoạch bông sen.

Ban đầu định mang Hoàng Cảnh Du đi cùng, nhưng Hứa Ngụy Châu đang hầm chân giò trong nồi, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định để Hoàng Cảnh Du ở nhà trông coi.

Hứa Ngụy Châu bây giờ không lo lắng về việc Hoàng Cảnh Du chạy trốn, thứ nhất là việc đi khỏi đây rất khó, ở đây không ai cho hắn mượn tiền hay mượn điện thoại, chân hắn cũng không thể đi quá xa, quan trọng nhất là, Hứa Ngụy Châu cảm thấy gần đây Hoàng Cảnh Du không còn như lúc mới bắt đầu. Không còn vội vàng, sốt ruột muốn trốn khỏi đây nữa.

Hứa Ngụy Châu ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, nhớ đến Hoàng Cảnh Du, không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc.

"Một mình ở đây cười cái gì vậy?"

Một giọng nam có phần thô ráp vang lên gần đây, ngay sau đó một người đàn ông da đen cơ bắp cuồn cuộn xuất hiện trước mắt Hứa Ngụy Châu, vén lá sen ra.

17.

"A Trang!" Hứa Ngụy Châu cười hì hì hai tiếng, lông mày cao cao nhướng lên "Cậu đi nơi khác về rồi à?"

Tỉnh Trang là bạn chơi từ nhỏ của Hứa Ngụy Châu, nói ra thì y còn là họ hàng của Tỉnh Cẩm, chỉ có điều mối quan hệ của y với Hứa Ngụy Châu thì tốt hơn một chút.

"Đúng vậy! Hôm qua mới về." Tỉnh Trang nhảy lên chiếc thuyền nhỏ của Hứa Ngụy Châu, làm chiếc thuyền lắc lư hai cái, "Cuối cùng cũng về rồi, ở những nơi toàn là kẻ ngoại tộc, không khí bẩn lắm!"

"Đấy là cậu có thành kiến!" Hứa Ngụy Châu cười bóc vỏ một hạt sen, ném lên cao, dùng miệng để đón.

"Cho tôi một cái." Tỉnh Trang ngồi xuống, kéo kéo cổ áo cho thoáng mát.

Hứa Ngụy Châu khéo léo lột một ít và đưa cho Tỉnh Trang, Tỉnh Trang lại nói: "Một lát nữa đi về nhà tôi ăn cơm nhé, hôm qua vừa về tôi đã định đi tìm cậu, nhưng lại mưa, hôm nay vừa lúc gặp tôi đỡ phải đi gọi cậu."

Hai người quan hệ tốt, từ khi Hứa Ngụy Châu sống một mình, Tỉnh Trang thường kéo cậu về nhà ăn cơm, gia đình Tỉnh Trang rất tốt bụng, sợ Hứa Ngụy Châu ngại, mỗi lần đều múc cho cậu một bát cơm đầy ắp.

Hứa Ngụy Châu rất cảm kích, thường xuyên đến ao nhà y giúp đỡ làm việc, hai năm đó hai người như hình với bóng, cho đến khi sau này Hứa Ngụy Châu lên trung học, còn Tỉnh Trang bỏ học ở nhà làm việc, hai người mới không còn nhiều thời gian ở bên nhau.

"Tôi không đi được, ở nhà có người đang chờ tôi về nấu cơm!" Hứa Ngụy Châu hơi ngại ngùng gãi gãi mái tóc dài hơn một chút.

"Ai?" Tỉnh Trang lập tức hỏi, tình hình gia đình Hứa Ngụy Châu y rõ như lòng bàn tay, mẹ ở trong chùa, ông sống cùng gia đình chú, cho dù ăn cơm cũng là Hứa Ngụy Châu đến nhà chú ăn, sao có thể có người ở nhà chờ Hứa Ngụy Châu?

Lần này Hứa Ngụy Châu càng cảm thấy ngại ngùng, khẽ ho vài tiếng, rồi chỉ đơn giản nói về chuyện của Hoàng Cảnh Du

Tất nhiên, cậu không dám nói mình đã giữ người ta ở lại một cách xấu hổ như thế nào, chỉ nói là người mình thích bị thương ở chân, không thể đi lại, nên cậu đã đưa người ấy về nhà chăm sóc.

Tỉnh Trang nghe xong, hai phút liền không nói một câu nào, khuôn mặt dường như càng tối tăm hơn.

"Có... có chuyện gì vậy, A Trang?" Hứa Ngụy Châu cảm thấy hơi khó hiểu, thấy biểu cảm của Tỉnh Trang có chút kỳ lạ.

"Là đàn ông sao?" Tỉnh Trang đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy, là đàn ông."

Giọng nói của Tỉnh Trang lập tức cao hơn vài db: "Mấy kẻ ngoại tộc đều là kẻ xấu, cậu đừng để bị lừa!"

"Ôi!" Hứa Ngụy Châu bất đắc dĩ giải thích: "Cậu ấy rất tốt, A Trang, bây giờ đã là thời đại nào rồi, hơn nữa không phân biệt dân tộc, chỗ nào cũng có người tốt kẻ xấu, không nên vơ đũa cả nắm."

"Cậu ngốc vừa thôi!" Tỉnh Trang nhíu mày, nhăn mặt: "Cậu chưa từng ra ngoài, không biết lòng người hiểm ác. Hơn nữa, người mà cậu nói không thể ở lại, làng sẽ không cho phép."

Người Nạp Quan rất ít khi kết hôn với người ngoài, Hà Hoa Đường càng không có trường hợp như vậy. 

"Tôi biết." Hứa Ngụy Châu gật đầu, "Cậu ấy chắc chắn sẽ về nhà."

Tỉnh Trang thở phào: "Cậu biết là tốt, sớm muộn gì cũng phải cắt đứt với hắn ta."

Hứa Ngụy Châu lại lắc đầu, "Nhưng sau này tôi muốn mở tiệm thuốc Đông y, tôi muốn mở ở thị trấn, nếu kiếm được tiền, có thể còn mở cả ở huyện, tôi có thể yêu xa với cậu ấy."

"Cậu điên rồi?!" Tỉnh Trang một hơi nghẹn lại ở cổ họng, y lập tức đứng dậy, chiếc thuyền vì vậy mà hơi rung lắc: "Cậu có biết mình đang nói gì không?"

"Tôi biết mà." Hứa Ngụy Châu ngượng ngùng sờ mũi mình, "Sau này khi tiệm thuốc đông y của tôi đi vào quỹ đạo, tôi sẽ có nhiều thời gian để tìm cậu ấy, khi cậu ấy rảnh cũng có thể đến tìm tôi."

"Tôi sẽ cố gắng tiết kiệm tiền, sau này còn có thể mua nhà ở chỗ cậu ấy."

Hứa Ngụy Châu vui vẻ vẽ ra tương lai của mình và Hoàng Cảnh Du, trong khi bên cạnh, Tỉnh Trang nghe mà thở không thông, mạch máu trên trán nổi lên.

"Cậu còn muốn sống ở chỗ hắn ta ư?"

Tỉnh Trang không thể tin nổi, mắt mở to như thể nghe thấy một câu chuyện cười vô lý: "Ngụy Châu, cậu thật sự đang nghĩ gì vậy? Cậu không cần người thân, không cần quê hương sao?"

Hứa Ngụy Châu lắc đầu thở dài: "A Trang, thế hệ trước cũng được, nhưng cậu là người trẻ, là người đã được giáo dục, sao lại giống họ cổ hủ như vậy?"

"Đây mãi mãi là quê hương của tôi, dù sau này tôi không sống ở đây, cũng không thay đổi được sự thật này. Tôi cũng sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người, vì bây giờ giao thông rất phát triển mà. Cậu xem, trong thị trấn không cũng có người trẻ đi làm sao? Cũng tốt mà?"

"Đâu có giống nhau!" Tỉnh Trang có chút sốt ruột dậm chân, trong đầu lại không tìm ra được lời nào để thuyết phục Hứa Ngụy Châu: "Tôi không học nhiều như cậu, không nói hay như cậu, nhưng Ngụy Châu à, thế giới bên ngoài không đơn giản như chúng ta tưởng, nếu sau này cậu bị lừa, cậu phải làm sao đây?"

"Tôi không sợ." Hứa Ngụy Châu không hề sợ hãi mà mở tay ra: "Tôi muốn tình yêu."

"Điên rồi điên rồi..." Tỉnh Trang quay tròn tại chỗ hai vòng, một tay xé rách chiếc lá sen bên cạnh.

Hứa Ngụy Châu nhìn vẻ mặt lo lắng của y, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn: "A Trang, đừng lo lắng, đừng nghĩ đến những điều tồi tệ, có thể kết quả sẽ rất tốt đấy?"

"Không thể nào!" Tỉnh Trang lập tức đáp lại: "Hôn nhân đồng giới hợp pháp mới chỉ vài năm, thỉnh thoảng lại có những tin tức tiêu cực liên quan xuất hiện, cho thấy sự chấp nhận của xã hội đối với việc hai người đàn ông ở bên nhau thực sự không cao, huống chi cậu chỉ mới quen hắn bao lâu, cậu hiểu hắn được bao nhiêu?"

Tỉnh Trang dần dần làm rõ suy nghĩ, nói chuyện cũng trôi chảy hơn: "Cậu đừng vì một chút cảm xúc nhất thời mà mù quáng, không màng đến mọi thứ để dâng hiến tất cả của mình, những kế hoạch cậu vừa nói nghe có vẻ đẹp đẽ, nhưng thực tế thì khó mà thực hiện được, cậu quá ngây thơ rồi!"

"Tôi biết là rất khó." Hứa Ngụy Châu cũng nhíu mày, nói với giọng nghiêm túc: "Nhưng tôi thích cậu ấy. Mẹ tôi nói, con người phải có tình yêu thì mới sống vui vẻ hơn, tình yêu xuyên suốt cuộc đời mỗi người, gặp được người mình yêu, tôi tự nhiên sẽ dốc hết sức mình." 

Tỉnh Trang ngồi phịch xuống, nghiến răng không ngừng xé lá sen trong tay, nước từ lá nhuộm xanh móng tay y, như thể bị trúng độc, không, Tỉnh Trang nghĩ, người trúng độc là Hứa Ngụy Châu.

Y quá hiểu Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu ngây thơ bướng bỉnh, một lòng đi tới cùng mà không biết quay đầu, cậu nghe lời mẹ nhất, nhưng mẹ của cậu lại là một người chỉ có tình yêu, vì vậy bà cũng truyền đạt tư tưởng của mình cho Hứa Ngụy Châu.

Bà khiến Hứa Ngụy Châu sai lầm nghĩ rằng, tình yêu chân chính có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, tình yêu là thứ đẹp nhất trên thế giới này. Nếu gặp được, phải sở hữu phải có được nó, nhưng bà lại không nói cho Hứa Ngụy Châu biết những rủi ro trên con đường này.

Có lẽ con đường của chính bà thì dễ đi, nhưng không có nghĩa là con trai của bà cũng có thể thuận lợi.

Sắp đến giờ ăn, Hứa Ngụy Châu đã về nhà trước, anh ta đang cầm vài con cá, định đưa cho Tỉnh Trang hai con: "A Trang, cá này tươi ngon lắm, cầm hai con về cho dì ăn nhé."

Tỉnh Trang vẫn không có vẻ mặt tốt, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy cá từ tay cậu: "Những lời hôm nay tôi đã nói cậu tự suy nghĩ cho kỹ, đừng làm chuyện ngu ngốc."

Biết rằng Tỉnh Trang cũng vì tốt cho mình, Hứa Ngụy Châu không phản bác nữa, gật đầu đáp: "Tôi biết rồi."

Hai người đã lâu không gặp, lần này gặp lại chỉ vì chuyện này mà có chút không vui, Hứa Ngụy Châu trong lòng cảm thấy buồn bực, nhưng những cảm xúc này ngay lập tức tan biến khi thấy Hoàng Cảnh Du ngồi ở cửa nhà hút thuốc.

"Đói chưa?" Hứa Ngụy Châu nhanh chóng đi tới, khoe con cá cầm trên tay: "Tôi làm cá cho cậu ăn, cậu muốn nấu canh hay ăn thịt?" 

Hoàng Cảnh Du thở ra một hơi khói, nhìn những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên trán Hứa Ngụy Châu, nói: "Hấp cách thủy đi."

"Được!" Hứa Ngụy Châu xách cá vào bếp, Hoàng Cảnh Du tự mình lê chân ra ngoài một chút, thu dọn quần áo phơi trên dây tre. 

Trong chớp mắt, hắn thấy ở cuối con đường xa xa có một người đàn ông trẻ tuổi da đen. 

Cách xa nên biểu cảm của đối phương mờ nhạt, Hoàng Cảnh Du không lãng phí cái nhìn lên người đối phương, chỉ vắt áo lên cổ tay rồi quay người trở về nhà.

Tối hôm đó, Hứa Ngụy Châu thay thuốc cho Hoàng Cảnh Du xong, hiếm khi không có hứng thú, rửa tay xong thì ngồi bên cạnh Hoàng Cảnh Du ngẩn người.

"Hoàng Cảnh Du......" Hứa Ngụy Châu nhẹ nhàng gọi, "Cậu có buồn ngủ không?"

Hoàng Cảnh Du trong bóng tối mở mắt, vẻ mặt quả nhiên đã đoán trước được, "Tsk" một tiếng rồi lật người đối diện với Hứa Ngụy Châu, đưa tay vào cổ áo của cậu.

"Không phải!" Hứa Ngụy Châu vội vàng ngăn cản động tác của Hoàng Cảnh Du, gấp gáp giải thích: "Không phải cái này."

Hoàng Cảnh Du dừng lại một chút, đột ngột rút tay về, lạnh nhạt nói: "Vậy thì cậu muốn làm gì?"

Im lặng một lúc, Hứa Ngụy Châu nói: "Tôi đã tìm kiếm Z thành trong điện thoại, rất to lớn và phồn hoa, cậu lớn lên ở một nơi như vậy, không ngạc nhiên khi không thích nơi này của chúng tôi."

Hoàng Cảnh Du nhíu mày, cảm thấy Hứa Ngụy Châu thật khó hiểu: "Nói cái này làm gì?"

"Không có gì." Hứa Ngụy Châu lắc đầu, đột nhiên nhớ ra trong bóng tối Hoàng Cảnh Du cũng không nhìn rõ, nên dừng lại: "Chỉ là ngưỡng mộ một chút thôi."

Giữa hai người im lặng một lúc, giọng của Hoàng Cảnh Du mới vang lên: "Cũng được, ít nhất phong cảnh ở đây rất đẹp."

Khi câu này vừa nói ra, Hứa Ngụy Châu lập tức hồi sinh, vội vàng tiếp lời: "Đúng không đúng không? Ở đây không chỉ cảnh đẹp, nguyên liệu cũng rất xanh và tốt, giá cả cũng rất rẻ..." 

Bla bla..... Hứa Ngụy Châu liệt kê một đống ưu điểm của Hà Hoa Đường đến thị trấn và cả huyện, nói liên tục không ngừng, như một bài hát ru, thành công khiến Hoàng Cảnh Du cảm thấy buồn ngủ.

"Hoàng Cảnh Du?" Nhận ra Hoàng Cảnh Du thở đều, Hứa Ngụy Châu nhẹ nhàng nói: "Tôi hơi nhớ mẹ tôi."

Nếu lúc này không nói gì, chủ đề có lẽ sẽ dừng lại, hai người dần dần rơi vào giấc mơ.

Nhưng trong bóng tối, giọng nói của Hoàng Cảnh Du lại vang lên: "Vậy thì hãy đi gặp bà ấy đi."

Không biết có phải vì mệt mỏi hay không, giọng nói của Hoàng Cảnh Du lúc này hơi thấp, khiến Hứa Ngụy Châu cảm thấy tai mình tê dại.

Giọng của Hoàng Cảnh Du thật hay, cậu nghĩ.

"Tôi rất ít khi gặp bà ấy." Hứa Ngụy Châu thở dài, "Kể từ khi bà ấy đến miếu linh ở, hai ba năm tôi mới được gặp bà ấy một lần, chỉ khi chùa tổ chức đại hội cầu phúc bà ấy mới xuất hiện, cũng không thể nói chuyện với bà ấy, chỉ có thể nhìn từ xa."

"Tại sao?" Hoàng Cảnh Du không hiểu: "Dù có xuất gia cũng không đến nỗi này."

Hứa Ngụy Châu thở dài, chống người ngồi dậy một nửa, đặt gối sau lưng, hai tay đặt trên chăn.

"Mẹ không còn là mẹ của riêng tôi nữa." Hứa Ngụy Châu sắp xếp lại ngôn ngữ, giải thích: " Dân tộc Nạp Quan thờ phụng Quan Linh Thần, lập miếu để cúng bái, và người được chọn để phục vụ Quan Linh Thần được gọi là 'A Linh'."

A Linh là một vinh dự, được chọn làm A Linh thì cả gia đình đều rạng rỡ. Sau khi được chọn, A Linh có thể sống bình thường, chỉ cần mỗi ngày sáng tối đi thắp hương.

Nhưng nếu bạn đời của A Linh qua đời, A Linh sẽ phải vào chùa, cắt đứt duyên trần, chỉ chuyên tâm thờ phụng Quan Linh Thần, không ra ngoài nữa.

Mẹ của Hứa Ngụy Châu cũng đã vào miếu linh như vậy.

"Cái quái gì thế!" Hoàng Cảnh Du khinh thường.

"Suỵt!" Hứa Ngụy Châu vội vàng che miệng Hoàng Cảnh Du, căng thẳng đến mức hơi thở cũng run rẩy: "Không được bất kính với Quan Linh Thần, sẽ bị trừng phạt đó!"

18.

Hoàng Cảnh Du không tin vào thần linh, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra sự khinh thường trong lòng.

"Mẹ cậu là tự nguyện sao?"

Dù bạn đời có qua đời, vẫn còn những người thân khác, sao có thể cắt đứt mọi tình cảm như vậy, nếu không phải là tự nguyện, thì thật là vô lý.

"Trong đại quan linh miếu có sáu vị A Linh, không biết những người khác có phải tự nguyện hay không, nhưng mẹ tôi là tự nguyện." 

Hứa Ngụy Châu cười, "Khi bố tôi qua đời, mẹ tôi suýt nữa cũng đi theo ông, cho đến khi bà đến miếu, mẹ nói rằng bà thường có thể gặp bố trong giấc mơ, như thể họ chưa từng xa nhau vậy." 

Đó là ân huệ của thần Quan Linh Thần. 

Tất cả mọi người đều tin chắc như vậy. 

Chân của Hoàng Cảnh Du trong hai ngày qua hồi phục rất nhanh, ngày thứ 28 sau khi bị thương, cơ bản đã hoàn toàn khỏe lại.

Trong khoảng thời gian cuối cùng này, không ai chủ động nhắc đến việc rời đi. 

Khi cần phải làm thì hãy quyết tâm làm, chân của Hoàng Cảnh Du đã khỏe lại, hắn lật người lên, làm đủ mọi kiểu tư thế, hắn thích nhất là nắm chặt cái bím tóc nhỏ ở gáy của Hứa Ngụy Châu.

Gọi là "vô ưu biện" mà nam giới dân tộc Nạp Quan thường để.

"Vô ưu biện" mang ý nghĩa sống trăm tuổi không lo âu, cả đời chỉ cắt hai lần, một lần khi kết hôn, một lần khi chết. Những lúc khác chỉ được chỉnh sửa chứ không cắt, thậm chí chỉ có những người thân thiết nhất mới được chạm vào.

Khi Hứa Ngụy Châu không chịu nổi sẽ lén nghĩ đến việc chạy trốn, Hoàng Cảnh Du chỉ cần nắm chặt bím tóc của cậu là có thể dễ dàng kiểm soát, giống như nắm giữ dây cương của một con ngựa.

Sau đó, Hoàng Cảnh Du cười khẽ bên tai cậu và nói: "Hay là dùng cái bím tóc của cậu để buộc cái xx của tôi nhé?"

Hứa Ngụy Châu không thể chịu đựng được điều này, không lâu sau đã đầu hàng.

Kết thúc, hai người cùng xuống lầu tắm rửa, trở về giường đã là nửa đêm.

Gió đêm thổi nhẹ qua rèm cửa, mang theo chút dịu dàng.

Âm thanh hô hấp vang lên liên tục, rõ ràng.

"Hoàng Cảnh Du......" Hứa Ngụy Châu gọi khẽ một tiếng, Hoàng Cảnh Du đáp lại nhưng hắn vẫn không nói gì thêm.

Hoàng Cảnh Du mở mắt chờ một lúc, sau khi không còn nghe thấy âm thanh nữa thì nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Cảm thấy người bên cạnh thở đều, dường như sắp ngủ, Hứa Ngụy Châu mới cẩn thận mở rộng cánh tay của Hoàng Cảnh Du một chút, rồi tự mình chui vào trong.

Đây là một cái ôm tự lừa mình dối người.

Mỗi lần làm xong hầu như hai người không có những khoảnh khắc tình cảm nào, thường thì sau khi xong sẽ nằm riêng, cho dù Hứa Ngụy Châu muốn đến gần cũng sẽ bị Hoàng Cảnh Du đẩy ra.

Thực ra bây giờ Hoàng Cảnh Du chưa ngủ, Hứa Ngụy Châu biết, cậu đã có thể từ hơi thở của Hoàng Cảnh Du nhận biết trạng thái của đối phương. 

Nhưng lần này, Hoàng Cảnh Du không đẩy cậu ra. 

Trong đêm tối tĩnh lặng, nhịp tim không có nơi nào để ẩn náu, đập thình thịch.

Hứa Ngụy Châu lại dũng cảm hơn một chút, cậu ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn vào yết hầu của Hoàng Cảnh Du. Cậu tình cờ phát hiện ra rằng, khi Hoàng Cảnh Du tức giận thì không nghe ai cả, nhưng chỉ cần hôn vào yết hầu của  hanw, dỗ hắn chậm lại, lần nào cũng thành công.

Đây là công tắc mở tính tình tốt của  Hoàng Cảnh Du.

"Hoàng Cảnh Du, cậu sắp đi rồi, tôi biết cậu vẫn chưa thích tôi... Chả lẽ cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại nhau à?"

Giọng nói của Hứa Ngụy Châu chứa đựng nỗi thất vọng vô hạn, đến những từ cuối cùng phát ra run rẩy, dường như đã nghẹn ngào.

Hoàng Cảnh Du nhẹ nhàng mở mắt ra, lông mi khẽ động, hơi thở của Hứa Ngụy Châu từng nhịp một phả vào bên cổ hắn, ấm áp và quấn quýt.

"Tôi rất thích cậu..." Hứa Ngụy Châu lại nhỏ giọng thổ lộ, "Thích, rất thích thích cậu..."

Cậu muốn lặp lại nhiều câu "thích", nhưng vừa mới bắt đầu đã bị ngắt lời.

"Dừng lại." Hoàng Cảnh Du đột nhiên siết chặt cánh tay, Hứa Ngụy Châu cũng theo động tác này mà gần gũi hơn với Hoàng Cảnh Du.

"Tôi biết số điện thoại của cậu rồi."

Giọng nói của Hoàng Cảnh Du quá gần, gần đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng hốt. 

Hứa Ngụy Châu nhanh chóng chớp mắt, hơi thở lập tức trở nên rối loạn, hai bên má bỗng nhiên ấm lên.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Cảnh Du chủ động "ôm" anh.

Dù chỉ là nắm lấy cánh tay, nhưng đối với cậu đây thực sự là một cái ôm.

Hạnh phúc to lớn bao trùm Hứa Ngụy Châu, khiến cậu cảm thấy khó tin, đồng thời trong lòng lại vô cùng vui sướng theo lời nói của Hoàng Cảnh Du: "Ý của cậu là, chúng ta vẫn có thể tiếp tục liên lạc sao?"

Hoàng Cảnh Du không trả lời thêm, cũng không buông tay.

Mặc dù không nhận được câu trả lời rõ ràng, nhưng Hứa Ngụy Châu, người đang nằm trong lòng Hoàng Cảnh Du, vẫn im lặng nở một nụ cười. Mục đích của cậu đã đạt được.

Cậu dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc, rất rõ ràng rằng một tháng thời gian để có được trái tim của một người là rất khó, và để có được Hoàng Cảnh Du thì càng khó hơn.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong một tháng này có thể buộc Hoàng Cảnh Du ở lại bên mình suốt đời. Hứa Ngụy Châu chỉ mong muốn trong một tháng này, để Hoàng Cảnh Du không ghét cậu, không bài xích cậu, để gieo một "khả năng" cho tương lai của họ.

Chỉ cần có khả năng này, cho dù Hoàng Cảnh Du là một bức tường cao không thể nhìn thấy đỉnh, Hứa Ngụy Châu cũng sẽ là một dây leo kiên cường , leo lên đến đỉnh.

Nghĩ đến đây, Hứa Ngụy Châu đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một thứ gì đó, mò mẫm đeo vào cổ tay phải của Hoàng Cảnh Du, rồi lại nằm xuống.

Đó là một chiếc vòng bạc mang ý nghĩa tốt lành, do Hứa Ngụy Châu tự tay làm, trước đây cậu mỗi ngày đều gõ gõ ở phòng thuốc chính là làm cái này.

Sau khi làm xong, cậu tự cho là bí mật để trong ngăn kéo đầu giường, định tạo bất ngờ cho Hoàng Cảnh Du, nhưng không ngờ Hoàng Cảnh Du đã vô tình nhìn thấy vào buổi chiều.

Chỉ có điều, Hoàng Cảnh Du không nói gì, lại đẩy ngăn kéo trở lại.

Hứa Ngụy Châu cũng có một cái giống như vậy, chỉ là cũ hơn một chút, là món quà trưởng thành mà bố cậu chuẩn bị cho cậu trước đây. Bây giờ thì đã trở thành một cặp.

Hứa Ngụy Châu yên tâm đi ngủ, đã bắt đầu mơ về việc Hoàng Cảnh Du gọi điện cho cậu sau khi trở về thành phố Z, hai người tạo dựng mối liên hệ thân thiết, cậu sẽ phi đến thành phố Z gặp Hoàng Cảnh Du, sau đó hai người bắt đầu một mối quan hệ yêu xa ngọt ngào.

Thật là một đêm hạnh phúc và bình yên.

Ngày hôm sau, Hoàng Cảnh Du đi cùng Hứa Ngụy Châu thu hoạch bông sen, đến chiều hai người mới đi về nhà.

Đi qua một ngôi miếu cũ, trước cửa có vài người dân làng đang nghỉ ngơi, Hoàng Cảnh Du ban đầu không để ý nhiều, chỉ có một người dân nhìn thấy họ liền đứng dậy.

"Ngụy Châu." Người đó gọi.

Hứa Ngụy Châu hơi ngạc nhiên, nhìn rõ người thì vui mừng đáp lại: "A Trang."

Sau đó cậu nhanh chóng bước vài bước về phía cửa miếu, nói chuyện với A Trang.

"Cậu đang nghỉ ở đây sao!"

Tỉnh Trang một bên nói chuyện với Hứa Ngụy Châu, một bên ngẩng đầu nhìn về phía sau, chạm mặt với Hoàng Cảnh Du.

Ánh mắt chán ghét, bài xích giống như những người ở Hà Hoa Đường, chỉ là từ ánh mắt của người tên Tỉnh Trang này, Hoàng Cảnh Du còn cảm nhận được một chút điều gì đó khác.

Hoàng Cảnh Du lặng lẽ quan sát hai người đang nói chuyện.

Hứa Ngụy Châu và Tỉnh Trang chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, rồi quay lại gọi Hoàng Cảnh Du:"Đi về nhà thôi."

Hoàng Cảnh Du chậm rãi đi ở phía sau, miệng ngậm điếu thuốc lá vừa mới châm.

Khi đi qua cổng miếu, hắn lại nhìn thẳng vào mắt Tỉnh Trang. Lúc này, đối phương có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt không thiện cảm cho lắm. 

Hoàng Cảnh Du nhếch mép, nhướng mày một cách khiêu khích, sau đó cầm điếu thuốc trong miệng xuống, đặt lên đầu ngón tay cái và ngón tay giữa, hướng về phía Tỉnh Trang mà búng điếu thuốc ra, đầu thuốc rơi chính xác bên chân đối phương, để lại vài tia lửa, rất kiêu ngạo.

Sau đó không còn nhìn Tỉnh Trang nữa, Hoàng Cảnh Du đi theo sau Hứa Ngụy Châu, chậm rãi bước đi. 

Những người dân làng còn lại nhìn cảnh này thì thầm trò chuyện, toàn là những lời chửi bới. 

Còn Tỉnh Trang thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoàng Cảnh Du, mắt trợn trừng, y nghiến răng đá một cái.

Đây là đêm cuối cùng ở Hà Hoa Đường, Hứa Ngụy Châu đã thỏa thuận với Hoàng Cảnh Du, ngày hôm sau sẽ tự mình đưa hắn về huyện để bắt xe, còn phải mua điện thoại cho hắn nữa.

Thời gian bên nhau lần này thật sự trôi qua rất nhanh, Hứa Ngụy Châu cảm thấy có chút bất an, liên tục hỏi Hoàng Cảnh Du có liên lạc với mình không.

Hoàng Cảnh Du nghe vậy liền nhíu mày, lật người đè lên.

Phong cảnh đẹp có thể khiến người ta quên hết mọi thứ.

Trong ánh đèn đêm bên ngoài cửa sổ gỗ, từ xa có một ngọn lửa cháy bốc cao.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: