Son Môi

Tác giả: 魔法月亮
Link gốc: https://zhangdalemaxxxx.lofter.com/post/4b8693e3_1cb7c85fd
-------------------

"Haizzz...."

Đây là lần thứ 360 Điền Hồng Kiệt thở dài kể từ mùa đông.

Mùa đông ở Bắc Kinh quá khô. Điền Hồng Kiệt dùng đầu lưỡi liếm đôi môi đầy khô khốc của mình, cam chịu số phận lấy thỏi son không mấy khi dùng từ trong túi ra, bôi lên môi một cách tùy tiện. Khi cảm thấy đã ổn, cậu đặt nó xuống, và nhấp nhẹ môi.

Cậu cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi đôi môi khô ráp của mình từ từ phục hồi.

"Gấu Nhỏ, cho anh dùng ké son của em nhé?"

Sự xuất hiện bất ngờ của Hồ Vũ Đồng đã khiến Điền Hồng Kiệt hơi hoảng, và điều khiến cậu càng hoảng hơn là cách Hồ Vũ Đồng đang hỏi mượn cậu đồ dùng cá nhân.

"À cái này..."

Không ổn đâu

Điền Hồng Kiệt hoàn toàn không hiểu được, đây là son môi! Em mới sử dụng nó! Tuy rằng hai người thường xuyên ăn chung đồ, nhưng khi đó bọn họ đều im lặng, chỉ cần không ai nói cụ thể, sẽ không có khó xử. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy hai người đàn ông trưởng thành dùng chung một thỏi son! Chuyện này khác gì đường đường chính chính hôn gián tiếp đâu.

Điền - nói lời chính nghĩa nhưng đôi tai lại đỏ bừng - Hồng Kiệt: "Không, dùng của anh đi."

Hồ Vũ Đồng nhìn cậu bằng đôi mắt tròn đáng thương: "Anh quên mang theo rồi."

Điền Hồng Kiệt cau mày, nghiêng đầu tỏ ý nghi ngờ, liếc mắt nhìn đôi môi căng mọng của Hồ Vũ Đồng, sau đó trợn tròn mắt: "Anh nói dối đúng không? Không phải môi của anh vẫn ổn sao?"

"Anh vừa liếm môi một chút, nó sẽ nhanh khô thôi" Tuy kỹ năng diễn xuất của Hồ Vũ Đồng không được đánh giá cao nhưng vẫn đủ để anh lừa vợ tương lai của mình, "Gấu nhỏ, cứu anh với."

Điền Hồng Kiệt cười kiên quyết: "Không."

"Được rồi."

Hồ Vũ Đồng đành phải đổi chiến thuật mà buông tha cho cậu, anh nhếch khóe miệng, đôi tai cún trên đầu dường như cụp xuống, lầm lũi bước đi. Trong khoảng thời gian này, anh còn thường xuyên quay đầu lại liếc thỏi son mà Điền Hồng Kiệt đang cầm chặt trên tay.

"..."

Điền Hồng Kiệt thở dài lần thứ 361, một lần nữa cam chịu số phận, lấy cây son ra định bôi lên môi, ngay lúc này Hồ Vũ Đồng lại xuất hiện.

Điền - cảnh giác - Gấu Nhỏ: "Anh làm sao vậy? Không, không, không, không."

Hồ Vũ Đồng còn chưa kịp mở lời đã nhận được lời từ chối không hề do dự của đứa nhỏ. Anh mỉm cười, ra vẻ bí mật xòe bàn tay đang nắm chặt của mình ra, nằm trong lòng bàn tay là một thỏi son giống hệt của Điền Hồng Kiệt.

"Anh có định làm gì em đâu. Chỉ là muốn khoe một chút anh cũng là người có son thôi."

Sau khi thấy anh thoa son trước mặt mình, hàng phòng thủ của Điền Hồng Kiệt cũng biến mất. Vì vậy, khi Hồ Vũ Đồng nói: "Cho anh mượn của em so sánh xem hai thỏi có giống nhau không", cậu đã thực sự ngoan ngoãn giao son môi của mình cho người kia.

Sau đó cậu thấy Hồ Vũ Đồng mỉm cười và nhướng mày. Một cái nhìn của người chiến thắng.

Trực giác mách bảo Điền Hồng Kiệt rằng có điều gì đó không ổn.

Còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì tiếp theo, cậu đã thấy Hồ Vũ Đồng úp hai tay lại, lòng bàn tay chứa hai thỏi son giống hệt nhau lại rồi lắc chúng điên cuồng giống như lắc xúc xắc trong sòng bạc.

"Ơ anh..."

Đến khi cậu muốn ngăn thì đã không kịp nữa, Hồ Vũ Đồng đã dừng lại, và anh lại mở tay ra.

Điền Hồng Kiệt chỉ cảm thấy thứ Hồ Vũ Đồng đang lắc trong tay là chính mình, trước mắt cậu biến thành màu đen, choáng váng.

Cậu nhìn thấy Hồ Vũ Đồng cười nhẹ, hai mắt cong cong đầy dịu dàng: "Ơ Gấu Nhỏ, em nghĩ cái nào là của anh?"

"... A !!! Hồ Vũ Đồng !!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro