05
Never have I ever
Một tuần sau, ngày 31 tháng 8 năm 2023, đây là một ngày cần phải được ghi vào sử sách.
Dự luật hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới ở Turan được quốc hội chính thức thông qua, phía trước hội trường chính và trên cầu Turan đều là những người ủng hộ khoác cờ cầu vồng trên người, đang đi diễu hành chúc mừng, cũng may hôm nay là thứ bảy, nếu không đám nhân viên văn phòng chắc sẽ phát điên mất. Trên thực tế thì vẫn có người ủng hộ lẫn người phản đối, lý do của cả hai bên đều rất hợp lý, nhưng chuyện như ván đã đóng thuyền rồi còn đâu.
Thân là một người thuộc cộng đồng LGBT, tối hôm nay Nine tổ chức một buổi tiệc chúc mừng ngay tại quán bar của mình, chỉ mời khách nam tới. Celestial Heights tổng cộng có 48 căn hộ, cũng có rất nhiều người không thường ở lại đây, tỷ như cậu nghệ sĩ hàng xóm của gã phiên dịch viên ở căn 21A ấy, tên Lưu Vũ, một năm thì đã có ba phần tư thời gian đều phải ra ngoài quay phim, chìa khóa nhà cũng trực tiếp để lại cho nhân viên trực quầy tiếp tân giữ luôn.
Tuần này Trương Gia Nguyên vẫn phải theo dõi tiến độ của buổi triển lãm ở vịnh Piano, hoàn thiện các chi tiết và vị trí trưng bày của các sản phẩm. Cậu gửi những bức ảnh mới nhất của khung cảnh triển lãm sang Ý và Mỹ, thế nhưng bên kia bị lệch múi giờ, gửi tới gửi lui rất mất thời gian, hiệu suất cũng giảm. Đoàn đội của đối phương toàn bộ đều là người nước ngoài, khẩu âm gì đó có hết, mà nhân viên của cậu ở bên này thì tiếng Anh lại chẳng tốt lắm, giao tiếp không được nên có mấy lần làm sai ý nhau. Bản thân Trương Gia Nguyên lăn lộn ở Ý hơn ba năm, tiếng Anh và tiếng Ý chỉ đủ dùng, khẩu ngữ cũng không thành vấn đề, nhưng mà rất nhiều thuật ngữ chuyên môn vẫn nắm không chuẩn, người phụ trách chính của triển lãm đến giờ phút này vẫn chưa tìm được phiên dịch viên nào đáng tin cậy. Tuần sau, thầy hướng dẫn của cậu và Daniel Arsham sẽ đích thân tới đây để sắp xếp, cách ngày mở triển lãm còn hai tuần, Trương Gia Nguyên thực sự rất mệt não.
Vị curator độc lập lúc này đang ngồi trước chiếc piano ở Nine's Bar, một đoạn của 《Croatian Rhapsody 》 đang được chơi một cách cẩu thả, cảm xúc cao trào và bi thảm của cậu đã lây nhiễm sang cho Patrick đang ngồi ăn khoai tây ở quầy bar, "Ể, Trương Gia Nguyên trông thảm hại quá vậy, cậu ta lại bị sao rồi? Em có thể gọi một phần gỏi đu đủ không? Hồi nãy ăn nhiều gà rán quá, có hơi ngán."
Nine đang lau ly, đêm nay anh còn hẹn cả Châu Kha Vũ và Lưu Chương nữa, Châu Kha Vũ là mục tiêu quan trọng, vẫn đang chờ đợi, "Còn dư lại một phần, nhưng người Đức mà cũng thích ăn gỏi đu đủ Thái à?"
Patrick cúi đầu không đáp, lúc này Lưu Chương đẩy cửa ra, hắn chưa trễ hẹn bao giờ, nhưng lúc nãy gặp phải chút chuyện, "Ngại quá, tới trễ rồi!"
Chút chuyện đó có liên quan tới Châu Kha Vũ, Lưu Chương đúng giờ xuống lầu, thang máy dừng ở tầng 21, đụng mặt với Châu Kha Vũ cũng đang đi tới bữa tiệc. Châu Kha Vũ là hậu bối của hắn ở đại học New York, chuyên ngành kinh tế học và văn học. Hai tên này cũng thật buồn cười, một văn một lý. Lúc học đại học, Lưu Chương và Châu Kha Vũ cũng đã gặp nhau vài lần, nhưng không ngờ cậu chàng đẹp trai này lại chuyển tới Turan, hơn nữa còn dọn vào sống ở Celestial Heights, có điều tính cách thì vẫn như trước đây, không thích nói chuyện, có nói cũng sẽ nói rất chậm. Tuy nhà Châu Kha Vũ lăn lộn trong phố Wall, nhưng Châu công tử không hiểu sao lại chọn làm một phiên dịch viên không tranh với đời.
Lưu Chương đứng tán dóc ở trước cửa nhà Châu Kha Vũ một lúc lâu, Châu Kha Vũ gặp lại người quen cũng khá là mừng, kết quả Lưu Chương đúng lúc nhìn vào trong phòng khách nhà Châu Kha Vũ một cái, thấy trên chiếc tủ đứng có trưng bày một chiếc đồng hồ cát trái đất còn nguyên vẹn.
Các căn hộ trong Celestial Heights đều được thiết kế giống hệt nhau, nhưng mà, chắc không bao gồm cả đồ trang trí đâu ha?
Lưu Chương thiếu chút nữa đã cho là bản thân nhìn lầm, cả tuần nay hắn điên cuồng lên mạng tìm mua cái món quỷ quái đó để đền cho Trương Gia Nguyên, giới hạn 100 chiếc, trên mạng có bán, giá cả trên trời thì không nói, nhưng không biết người bán có phải bán hàng thật hay không nữa.
"Đây là đồng hồ cát trái đất của Daniel gì gì đó phải không?" Lưu Chương chỉ vào món đồ được đặt trên tủ, hỏi Châu Kha Vũ.
"Đúng vậy, em mua đó, là đồng hồ cát." Châu Kha Vũ ngạc nhiên.
"Không phải, không phải nói cậu, chiếc đồng hồ cát này là cái ông. . ."
"À, đúng rồi, là của cái ông Daniel gì gì đó. . ."
Hai tên muggle của giới nghệ thuật cuối cùng cũng dò đúng kênh của nhau, Châu Kha Vũ lúng túng bật cười, "Năm ngoái em mua nó ở một buổi triển lãm, không rõ về vị nghệ thuật gia này cho lắm, lúc đó thấy thích cho nên mới mua, đúng là có giới hạn số lượng."
"Daniel! Châu Dan! Châu công tử!" Ánh mắt của Lưu Chương vô cùng khẩn thiết, "Có thể bán cho anh không, bao nhiều tiền cũng được?"
"Bán cho anh?!"
"Ài, không giấu gì cậu, bạn anh cũng có món này, nhưng mà tuần trước anh bất cẩn làm vỡ, anh tìm trên mạng cả tuần này cũng không mua được, thực sự là tuyệt vọng muốn chết. Anh thì không muốn cho thằng nhóc kia bắt được thóp của mình, cho nên phải đền, nếu không thì sẽ bị lải nhải cả ngày mất, đầu anh muốn nổ tung rồi nè." Trong ấn tượng của Lưu Chương thì Châu Kha Vũ khá là dễ nói chuyện, quả nhiên thấy được vẻ mặt thấu hiểu của Châu Kha Vũ.
"Không sao, anh trả giá gốc cho em là được, em cũng không nhớ rõ bao nhiêu tiền nữa." Châu Kha Vũ tìm một cái túi giấy, bỏ đồng hồ cát vào trong, đưa cho Lưu Chương.
Lưu Chương ôm lấy chiếc đồng hồ cát, cảm thấy đây thực sự là một tình tiết vô cùng cảm động.
Nine bưng rượu tới, nghiêng người hỏi tại sao Châu Kha Vũ vẫn chưa đến, Lưu Chương ôm một đĩa ngũ cốc Kellogg's, "Cậu ta đang nghe điện thoại ở ngoài, lát nữa sẽ vào."
Những người khác đều ngồi ở ghế dài, chỉ có mình Trương Gia Nguyên là vẫn loay hoay ở trước cây piano, thứ âm thanh kỳ quái xuyên qua lỗ tai, Lưu Chương đi tới, đặt túi giấy lên bên cạnh cây đàn, "Nguyên ca, hai chúng ta hết nợ nhé."
Tiếng đàn thoáng dừng lại, "Gì đây? Trái cây ở đường Ngự?"
"Xem bên trong đi! Đồng hồ cát trái đất, anh đây tìm được rồi, đền cho cậu đó."
Trương Gia Nguyên vẻ mặt không tin mà nhìn vào trong túi giấy, đúng thật này, "Hộp đâu, giá đỡ đâu?"
"Còn có giá đỡ nữa hả? Anh. . . mất rồi, cậu. . . dùng tạm đi."
"Anh đối xử với tác phẩm nghệ thật vậy đó hả? Dùng túi đựng thực phẩm để đựng, rốt cuộc là anh lấy thứ này ở đâu thế?"
"Cậu hỏi mấy cái đó làm gì, dù sao cũng chắc đây là hàng thật mà."
Trương Gia Nguyên đổ mồ hôi, không thèm cãi nhau với một tên không có khiếu thẩm mỹ, cẩn thận cất đồ đi, cảm giác mất rồi lại có cuối cùng vẫn khiến tâm trạng cậu đỡ hơn một chút. Bảy, tám người ngồi thành một vòng tròn, người cuối cùng cũng đã tới, Nine rất bao dung với một Châu Kha Vũ tới muộn, không giống người tới đầu tiên như Patrick, còn bị anh ghét bỏ vì tới quá sớm.
"Daniel, ngồi đây này, phạt rượu đê!" Patrick vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
"Xin lỗi, vừa rồi có cuộc gọi công việc." Châu Kha Vũ ngồi xuống, rất chủ động tự phạt một ly rượu, người còn lại ngồi bên cạnh hắn là Trương Gia Nguyên, hôm nay Trương Gia Nguyên mặc một chiếc áo phông số màu trắng của Maison Margiela, trông đơn giản nhẹ nhàng nhưng cũng không mất thẩm mỹ, mặc dù Châu Kha Vũ không biết về mấy kiểu thương hiệu nhỏ này, nhưng đã qua nhiều năm như vậy mà khí chất sạch sẽ đẹp trai của Trương Gia Nguyên dường như đã tô thêm dấu vết của một kẻ văn nghệ u buồn.
Trương Gia Nguyên đang nghĩ tới chuyện triển lãm, cúi đầu trả lời tin nhắn, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc dễ nghe, "Hello, Trương Gia Nguyên, lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?"
"Hai người quen nhau hả?" Lưu Chương và Nine đồng thanh.
"Hồi học cấp ba em từ New York tới Turan làm học sinh trao đổi nửa năm ở trường trung học quốc tế Turan, em chưa nói với anh hả? Cùng khóa với Trương Gia Nguyên, nhưng khác lớp."
Hôm nay thực sự rất trùng hợp, thế giới này tròn như vậy đấy, Lưu Chương lắc đầu.
Trương Gia Nguyên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, người bên cạnh hóa ra là. . . Châu Kha Vũ.
Chắc là sáu, bảy năm rồi chưa gặp lại Châu Kha Vũ nhỉ? Đúng vậy, tên Châu Kha Vũ ở New York đó.
"À, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ." Trương Gia Nguyên không để cho khung cảnh tẻ ngắt.
Lâm Mặc ngồi đối diện nhìn ánh mắt của Trương Gia Nguyên từ kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh, cũng chỉ trong vòng có mấy giây, là kinh ngạc chứ không phải kinh hỉ, là bình tĩnh chứ không phải ngỡ ngàng.
Nhìn nhau không nói gì, Trương Gia Nguyên mở miệng nói, "Nhưng mà, hình như cậu so với hồi cấp ba, gầy hơn một chút rồi."
"Cậu cũng cao hơn hồi cấp ba không ít đó, nhưng tôi vẫn cao hơn cậu nửa cái đầu." Châu Kha Vũ bật cười, hắn so chiều cao, Trương Gia Nguyên khó chịu, đều đang ngồi đây này, sao hắn biết mình cao bao nhiêu được.
Nine thân là ông chủ của quán bar, đêm nay anh mời khách, chúc mừng hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, không say không về, "Nào nào, chúng ta chơi Never have I ever đi, tôi chưa bao giờ thử qua, đừng nói với tôi là mọi người không biết chơi nhé?"
Lưu Chương xác nhận lại quy tắc, "Nói một chuyện mà bản thân chưa từng làm, người đã từng làm phải nói Cheers sau đó tự giác uống rượu, người chưa từng làm thì không cần uống, chuyển sang vòng tiếp theo. Người trưởng thành phải có dũng khí đối diện với bản thân mình, xử nam và học sinh tiểu học thì lăn ra khỏi quán bar đê."
Trương Gia Nguyên cắn móng tay, "Được thôi, bắt đầu đi."
Nine hắng giọng một cái, "Tôi trước cho, tôi chưa từng qua lại với con gái."
"Đệt, ông chủ, anh đang công khai tính hướng đó hả?" Có người kháng nghị, ở đây không phải ai cũng là đồng tính.
Lưu Chương và Patrick rất tự giác, hai người này không nghĩ khác biệt giới tính là một trở ngại, có thể xem như là người song tính, mỗi người cầm ly rượu của mình lên, cụng ly, "Cheers!" Nine liếc liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ cau mày, do dự một hồi rồi cũng vươn tay cầm ly rượu lên.
"Daniel, cậu chậm chạp quá vậy?!" Lưu Chương thúc giục, vấn đề này mà cũng cần do dự sao.
"Không phải, em chỉ đang suy nghĩ xem thế nào mới gọi là từng qua lại." Châu Kha Vũ chơi game trên bàn rượu cũng rất nghiêm túc.
"Anh nói này, cậu sao mà chưa từng được, đám trai gái theo đuổi cậu hồi đại học, anh cũng biết vài người đấy." Lưu Chương chỉ vào Châu Kha Vũ, giới thiệu với mọi người, "Hai người bọn tôi là bạn thời đại học, đều chuyên ngành kinh tế, cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi." Mấy trò chơi trên bàn rượu thế này chính là vì muốn vén màn chuyện cũ.
"Tiếp theo đến phiên em hỏi nè." Patrick nghĩ tới gì đó, đột nhiên cười xấu xa nói, "Em nói nhé! Em chưa từng qua lại với người Thái."
"Thật hay giả đó? Không phải cậu là người Thái sao?" Có người hỏi.
"Bậy nha, em là người Đức."
Những người có mặt ở đây quả thực đều chưa từng, lúc này Nine quăng cho Patrick một cái liếc mắt, đột nhiên cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, Patrick mở to hai mắt, "Không phải anh nói trừ người Thái sao?"
"Không thể trả lời, nhiếp ảnh gia à." Nine nhẹ nhàng đáp trả, Patrick nhằm vào một người thì không thú vị, ít nhất cũng phải nhằm vào một đám người mới đúng, chỉ Châu Kha Vũ, "Daniel! Đến lượt cậu, còn hỏi mấy câu hỏi rác rưởi như vừa nãy nữa là tôi block cậu đó."
Tại sao toàn là mấy câu hỏi về tình yêu vậy, Châu Kha Vũ cân nhắc dọc theo phạm vi của chủ đề, nhưng hắn cũng chẳng phải loại người sẽ hỏi xem người khác đã từng có tình một đêm hay chưa, đã từng đánh dã chiến hay chưa, "Ok, my turn. . . Tôi nghĩ xem. . . Tôi chưa từng tỏ tình với ai cả."
"Đệt, Châu Kha Vũ cậu đang khoe mẽ đó hả?!" Lưu Chương bùng nổ, "Mỗi người ngồi ở đây đều phải uống rồi!"
Lâm Mặc xoa xoa huyệt thái dương, hai người ngồi bên cạnh này thật sự ồn như cái loa phường, "Ai nói phải uống hết, tôi chưa từng, không những không có, mà còn chưa từng qua lại với cả nam lẫn nữ đây này."
Lưu Chương liếc nhìn Lâm Mặc, đệt, tên này là người vô tính à?
Dường như Lâm Mặc cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, nói, "Cũng không phải là vô tính, thì là, haiz, còn chưa gặp được người nào tốt hơn bản thân." Tự luyến đỉnh cao luôn, Lưu Chương ra sức vỗ tay.
Những người ngồi đó đều nâng rượu lên, một chai rượu thoáng cái hết sạch, Trương Gia Nguyên ở bên cạnh Châu Kha Vũ nhích người, "Đừng rót cho tôi, tôi cũng chưa từng."
Nine không tin, "Cậu không có thật hả?!" Chuyện tình với gã PT cả cái chung cư Celestial Heights không ai là không biết.
Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên ném hạt dẻ vào miệng, nghiêng đầu nhìn Nine, "Chơi game mà nói dối thì đâu có vui?" Lúc người này không sôi nổi thì quả thật trông rất lãnh đạm, độ tin cậy trong lời nói cũng khá cao, những người xung quanh cũng không nghi ngờ nữa, cho nên Trương Gia Nguyên cũng không phải đang theo đuổi gã PT kia như những gì mà Nine đã nói.
Nhưng, chưa từng tỏ tình, có thể là không thích ai, cũng có thể là có chút tình cảm, nhưng không mở lời.
Đến phiên Trương Gia Nguyên, mấy câu hỏi trước đó đều là đang thăm dò, không yêu đương thì sẽ chết chắc? Đương nhiên là không. Chẳng qua chỉ là đổi cách uống rượu mà thôi, cậu thuận miệng ném ra một câu, "Tôi chưa từng tới New York."
Châu Kha Vũ bật cười, rót rượu cho Lưu Chương và Patrick, "Đếm thử xem đêm nay ai uống nhiều nhất nào, tôi và Patrick quen nhau ở New York." Trên bàn này, người chưa từng tới New York chỉ có mình Trương Gia Nguyên, ngay cả Lâm Mặc cũng đã uống ly rượu đầu tiên.
"Đúng đúng đúng, lần đó em tới tham gia New York Fashion Week, chụp ảnh cho một quyển tạp chí hạng hai, còn tưởng Daniel là model nam, chụp ảnh điên cuồng luôn, kết quả là ảnh chỉ tham gia góp vui."
"Ai uống nhiều nhất thì tôi không biết, nhưng ai uống ít nhất liếc qua là thấy ngay, Nguyên ca nhỉ?!" Lưu Chương đứng lên, nhất định phải nhắm vào Trương Gia Nguyên một chút, thằng nhóc này hồi cấp ba rất gần gũi với cuộc sống, nhưng mấy năm gần đây lại thần thần bí bí, càng ngày càng không hiểu nổi con người cậu, "Để tôi nói nhé, hồi còn học cấp ba tôi chưa từng bị thầy cô phạt đứng ở hội trường bao giờ, sửa lại quy tắc một chút, bị phạt bao nhiêu lần thì uống bấy nhiêu ly." Trương Gia Nguyên ngay từ khi còn học cấp hai đã bị phạt đứng hơn hai lần, lúc đó Lưu Chương đang học cấp ba đứng ở một bên, không chê chuyện lớn chụp liền mấy tấm ảnh, gửi cho chú Trương.
Trương Gia Nguyên nhìn thoáng qua Lưu Chương, "Hay lắm." Nói xong, cầm hẳn ba ly rượu, "Đính chính một chút, là ba lần, một lần là vào học kỳ hai năm lớp 10, lúc đó anh đã cút sang Mỹ rồi, không có cơ hội thấy đâu."
"À, lần đó. . ." Châu Kha Vũ nhớ lại kỷ niệm xưa, chính là học kỳ mà hắn tới Turan trao đổi, mặc dù hắn lớn hơn Trương Gia Nguyên nửa năm tuổi, nhưng vì vấn đề chương trình học khác biệt cho nên hắn phải học cùng khóa với Trương Gia Nguyên, cái hôm mà Trương Gia Nguyên bị phạt đứng ở hội trường, hắn vẫn còn ấn tượng.
"Đúng rồi, Daniel cậu lúc đó đang trao đổi nhỉ, kể xem nào, Trương Gia Nguyên vi phạm chuyện gì thế?!" Cũng may là Lưu Chương đã bồi thường chiếc đồng hồ cát xong xuôi, cảm giác tội lỗi đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại quan hệ chế nhạo lẫn nhau với Trương Gia Nguyên.
Chuyện hồi đại học của Lưu Chương thì Châu Kha Vũ còn có thể kể được, chứ những chuyện xảy ra hồi cấp ba quả thực có hơi lâu rồi, Châu Kha Vũ cũng không nhớ rõ nữa, thế nhưng cảnh tượng Trương Gia Nguyên bị phạt đứng trước mặt bạn học thì hắn vẫn còn nhớ, hắn không chụp ảnh lại, cũng không bàn tán, càng không muốn kể cho người khác nghe.
Ba ly rượu trước mặt Trương Gia Nguyên, cậu thật sự không thích uống rượu, cảm thấy quá cay họng, nhưng về phương diện mỹ thực phẩm rượu này Nine vẫn rất chu đáo, chai rượu đỏ này không khó uống lắm, nhưng vị có hơi chua, cậu thích thứ gì ngọt ngọt hơn.
Châu Kha Vũ đè ly rượu trên tay Trương Gia Nguyên xuống, tiến đến bên tai cậu tốt bụng nhắc nhở, "Uống chậm thôi, rượu này dễ uống, nhưng cũng rất dễ say."
Trương Gia Nguyên nghe thấy, nhưng không làm theo, cậu uống liền một lúc ba ly, "Em thì chẳng biết thưởng thức rượu gì cho cam, Tiểu Cửu, uống hỏng rượu của anh rồi."
"AK, chừa cho người ta một con đường đi, ngày sau gặp mặt còn dễ nói chuyện, cẩn thận gặp quả báo đó." Đến phiên Lâm Mặc, người có mặt ở đó đều là những người không hiểu nỗi khổ của nhân gian, chỉ biết nằm trên đám mây mà mơ mộng, quan hệ rắc rối phức tạp, cắt không dứt mà còn loạn thêm. Căn hộ 12D là phòng làm việc của Lâm Mặc, có đôi khi muộn rồi cậu ta sẽ ngủ luôn ở đó, nhưng mỗi tuần luôn sẽ có vài ngày cậu ta ngồi xe buýt vượt biển để quay trở về "lồng chim" sống chung ba thế hệ chỉ rộng mỗi 70 mét vuông ở ngoại ô trung tâm thành phố, dành thời gian cho người nhà, rồi lại tiện đường ăn một tô mì súp có giá 30 tệ.
Người độc thân xinh đẹp như Lâm Mặc, thỉnh thoảng cách nói chuyện sẽ khiến cho xung quanh có hơi căng thẳng. Lưu Chương như gặp phải kẻ thù, nhìn ra được Lâm Mặc muốn báo thù ba ly rượu đó cho Trương Gia Nguyên, nhưng không ngờ Lâm Mặc lại nói, "Năm nay tôi chưa từng mua bộ quần áo nào hơn 500 tệ."
Fine, trừ bác sĩ Lâm ra, ai cũng phải uống.
—tbc
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro